Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2669 / 3
Cập nhật: 2015-11-27 10:40:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
yên Vy thỉnh thoảng mới trở về nhà, kể từ ngày nàng sang nhà My My ở hẳn. Nhưng lần này nàng có mặt tại nhà rất sớm để gặp Huy.
Huy ngạc nhiên khi biết Uyên Vy cố ý tìm mình:
- Em muốn gặp anh à? Có chuyện gì hả? Bộ hết tiền rồi sao?
Uyên Vy trề môi:
- Bộ hết tiền mới tìm anh à? Làm như giàu lắm vậy. - Nàng liếc về Liên Hương, tiếp - Có vợ giàu rồi giàu theo à. Em chẳng bao giờ xài tiền của bọn nhà giàu như anh đâu nhé. Em có chuyện nhờ anh tí. Liên Hương! Tôi có chút việc nhờ anh Huy buổi sáng nay, cảm phiền nha. Cho phép chớ bà chị?
Huy thay Liên Hương đáp:
- Liên Hương, tốt lắm, không có ích kỷ thế đâu, đừng thắc mắc Uyên Vy - Hương không xấu như em đã từng thấy.
- Em biết rồi đừng bào chữa nữa, luật sư Huy ạ. Mình đi nhanh, em đang cần lắm.
Huy lấy xe chở Uyên Vy đi. Ra khỏi cổng, chàng hỏi:
- Đi đâu đây, cô em bướng bỉnh?
Uyên Vy cười:
- Đi ăn đã! Em đang đói bụng nè.
- Ăn ở đâu? Em thích nơi nào?
- Ăn nơi nào chả được. Bởi vì lúc này nghèo rồi. "Ăn để sống" chứ không giàu như anh "sống để ăn"!
- Một chút em uống nuớc ngọt trước khi ăn.
- Chi vậy? - Uyên Vy ngạc nhiên hỏi.
- Để môi em ngọt, lưỡi em thơm nồng cho lời em bớt cay đắng một chút, được không.
- Hứ! Hạng đàn ông như anh không đáng được ngọt ngào. Đối với em, anh đáng đánh đá mới hả dạ...
Huy vừa ngừng xe trước tiệm vừa hỏi:
- Làm gì ghét anh dữ vậy? Ngày xưa em thương anh lắm mà, sao bây giờ ghét quá vậy Uyên Vy?
Uyên Vy cười:
- Sao hồi xưa anh thương chị My My quá vậy, mà giờ anh cưới Liên Hương? Sao anh không hỏi mình như thế? À! Liên Hương có bầu phải không anh?
Huy buồn cúi mặt:
- Kiếm gì ăn đi, rồi mình nói chuyện không muộn mà.
Uyên Vy kêu thức ăn cho mình và Huy xong, nàng hỏi:
- Phải không? Hay bà ấy mập?
Huy gật đầu:
- Liên Hương có thai khoảng ba bốn tháng gì đó. Anh không biết nàng có thai với ai nữa, chỉ biết nàng có thai trước ngày đám cưới anh.
- Bà ấy chịu nhận thiệt à?
- Nàng rất thành thật trong vấn đề này. Trên danh nghĩa vợ chồng, chứ anh và nàng chỉ gá nghĩa bạn bè thôi.
- Nàng chịu vậy ư? - Uyên Vy ngạc nhiên hỏi.
- Nàng bằng lòng vì nàng yêu anh lắm. Anh định đem chuyện này nói với mẹ, nhưng sợ mẹ không khéo thì đổ bể tùm lum, danh dự cha mẹ nàng mất, nên anh chưa tìm được lý do gì để anh và nàng xa nhau mà không gây tai tiếng dư luận.
- Nếu anh xa nàng, còn số nợ?
- Anh chưa biết liệu thế nào? Từ từ rồi cũng phải có biện pháp. À! Em ở bển, lúc này My My ra sao rồi. Nàng giận anh xin chuyển công tác. Nhiều lúc anh muốn thăm nàng ở bệnh viện nhưng anh sợ nàng không đồng ý, mà đến nhà nàng không thể được. Em có nghe My My nhắc về anh không?
Uyên Vy buồn đáp:
- Em ít gặp chỉ. Suốt ngày em đi học, về nhà thì thấy chị ở trong phòng rồi. Vú cũng như em, vú cần gì nói với chỉ trong giờ cơm rồi thôi. Chị ấy sống biệt lập, không tiếp bạn bè trai lẫn gái. Ngay cả anh Luân, chỉ cũng bảo vú trả lời chỉ không có ở nhà. Chỉ không thích ồn ào. Vì lúc này chị bệnh hoài, ngày nào cũng hai cữ thuốc vú lo lắng, thế mà chỉ cứ ói mửa, ốm xanh xao. Có khi vú thức cả đêm vì chỉ. Em về bên ấy hai tháng ngày nào cũng y như thế. Em kêu vú đưa chỉ đi bệnh viện, vú bảo cứ uống thuốc từ từ rồi hết. Em muốn anh gặp chị ấy xem bệnh làm sao rồi giúp chị ấy. Em sợ chỉ chết quá, bởi sức khoẻ chỉ kém lắm. Anh nghĩ sao?
Huy đứng dậy kéo Uyên Vy lên hấp tấp bảo:
- Đi ngay với anh. Anh biết My My bệnh gì rồi. Uyên Vy đừng chần chờ. Mau lên!
Uyên Vy hỏi:
- Đợi ăn xong đã, đi đâu gấp vậy? Em đói bụng!
Huy dẫn xe ra cửa:
- Em ở đó mà ăn một mình, chút kêu xe về sau. Anh đến My My ngay bây giờ đây.
- Đi, em đi với anh chứ. Anh mới kỳ lạ à. Cả tuần nay sao không chịu qua thăm, giờ nghe người ta bệnh cái rối rít, làm như thương lắm vậy!
Huy nổ máy xe, Uyên Vy leo lên, chưa ngồi vững Huy đã lao vút xe trên đường. Uyên Vy cằn nhằn, nàng đập trên vai anh:
- Bộ giựt đồ hay sao chạy như bay vậy? Không sợ cảnh sát giao thông phạt à. Anh Huy làm gì chạy hết ga vậy?
Huy lặng thinh. Chàng muốn biết thật sự My My bệnh gì. Trời ơi! Nếu nàng có thai với chàng... Không biết phải diễn tả thế nào cho hết nỗi bàng hoàng đau xót trong lòng chàng hiện nay. Cầu mong My My bệnh gì khác. Nếu My My có thai với chàng thì chàng sẽ làm gì? Trở lại phục dưới chân My My xin tạ lỗi và xin nàng cho chàng làm tròn bổn phận với mẹ con nàng. Nhưng liệu nàng có bằng lòng? Với Liên Hương, chàng sẽ nói gì đây để trừ số nợ to tát kia?
Huy chạy như bay theo ý tưởng trong đầu Uyên Vy la lên như hét vào tai chàng. Huy bớt ga lại cười cầu hoà với em:
- Thôi đừng la nữa, bớt ga rồi không thấy sao?
- Thiệt hú hồn à! Anh khùng sao mà chạy bất kể chết vậy?
- Tại anh đang muốn chết. Em sợ thì xuống kiếm xe khác đi.
- Có vợ giàu chết chi uổng vậy. Sống để hưởng "xái" chứ ông anh yêu quý.
- Thôi, đừng giỡn nữa! Tới rồi, em vô trước, anh dựng xe vô sau. Đừng nói có anh nha!
- Biết rồi! Bả mà biết có anh hả, bả không cho vú mở cửa đâu mà ham. Em còn thù anh nữa nói chi bả. À! Cho anh hay nha, bà My lúc này khó lắm, quạu một cây. Vú cười mỗi lần bả nổi cơn quạu. Vú bảo: "Ừ tính nó lúc này vậy đó, con đừng giận. Mai mốt sẽ hết. Đừng lo".
Uyên Vy vào một lúc, Huy lững thững vào sau. Chàng thấy vú và Uyên Vy đang chùm nhum tại ghế bố gần bàn ăn. Nhìn kỹ, chàng thấy My My nằm nơi ghế bố, vú đang cầm ly sửa nóng và vài viên thuốc cho nàng. Uyên Vy đứng quạt phe phẩy bên cạnh nàng.
Thấy chàng, vú gật đầu chào. My My nhìn lên, mắt nàng nằm yên lên mắt Huy. Ánh mắt to giận dữ đăm đăm làm Huy bối rối, Huy mấp máy khi chàng đến quỳ thụp bên chân nàng.
- My My...
Chàng khẽ gọi.
- My My! Em sao thế?
Nàng cúi xuống đưa tay nhận thuốc từ tay vú. Vú cầm ly sữa nóng đưa đến tay nàng. My lẳng lặng uống hết ly nước, nàng trả lại cho vú và nói:
- Vú cho con về phòng. Con cần yên tĩnh nghe vú.
Vú dịu dàng:
- Con nằm một chút cho khoẻ rồi vú dìu con đi. Mới ói, con đi liền không tốt My My à.
Nàng cố bảo:
- Không sao đâu vú, con đi được mà. Vú nắm tay con đi nhé. Con muốn được yên vú à.
Huy trờ tới nắm tay My, anh nói:
- Anh bồng em vào phòng nha! Vú để con đưa My vào cho.
My nhắm mắt lắc đầu, yên lặng. Nàng rụt tay lại nhưng bàn tay Huy níu chặt lấy nàng. Huy dịu dàng đáp:
- Anh đưa em vào phòng rồi anh sẽ về ngay. Anh không làm phiền em đâu My Mỷ
My quay đi nơi khác, nàng bảo với vú:
- Vú à! Vú đưa con đi nha. Con muốn vú đưa con.
Vú cười:
- Được được, vú đưa con đi nè! Con gượng đứng dậy rồi vú kè con đi.
Huy trầm giọng:
- My My! Đừng ghét anh như thế. Để anh đưa em vào phòng. Anh sẽ về ngay. My My...
Vú và Uyên Vy biết sự có mặt của mình thừa thãi quá. Họ tự rút lui nhường cho hai trái tim đau khổ tìm nhau trong giao điểm.
My My lắc đầu:
- Cám ơn anh có lòng tốt đối với em. Nhưng em tự đi được. Nếu không có anh, ai sẽ bồng em những lúc như thế này chứ?
Nhìn nét hốc hác, xanh xao trên gương mặt dễ thương ấy, Huy xót xa vô hạn. Huy muốn ôm nàng vào lòng, hằn lên từng nét tiều tuỵ ấy để xoa dịu nỗi đau hành hạ người chàng yêu dấu.
- Anh không thấy, anh không được ở lại bên em thì đành chịu. Chứ có anh, anh xin em cho anh chuộc lại phần nào tội lỗi của anh gieo rắc nơi em, nha My My?
My mím môi:
- Đủ rồi, anh đối xử tốt với em như thế đủ quá còn gì. Anh về đi, để vợ lại đây.... không tốt đâu!
My gượng đứng dậy để một mình về phòng. Huy đỡ một tay nơi eo lưng, một tay dìu nàng đi, My đứng lại nhìn anh với đôi mắt bơ phờ:
- Anh về đi, em không thích có ai bên cạnh. Xin để em được yên.
Huy nhìn nàng, ánh mắt thật tha thiết:
- My My! Anh biết anh làm khổ em. Anh không biết làm gì để được em tha thứ. My My...
Chợt My My khuỵu xuống. Huy hoảng hốt bồng nàng đem về phòng. Vừa đi, chàng vừa réo gọi:
- Vú ơi! Uyên Vy ơi! My My xỉu rồi.
Vú và Uyên Vy đến nơi phụ Huy để My My nằm gọn trên giường nàng. Huy làm hô hấp nhân tạo, còn vú thì lo cho My uống thuốc trợ tim.
Uyên Vy và vú rời phòng, nhường cho Huy trọn vẹn nơi ấy. Vú cầu mong My My vui để sức khoẻ tốt, vượt qua thời gian đầu của thời kỳ thai nghén. Uyên Vy mong Huy xoá đi sự ngăn cách giữa hai người để hạnh phúc về trọn vẹn cho những ai chân thành yêu nhau. Hai người khuất sau cánh cửa. Huy khép kín khuôn phòng, như tự giam mình vào vòng tay của người yêu dấu.
Huy mệt mỏi nằm bên My My, chàng nhìn khuôn hình phóng to treo trên tường. Hình hai người thật đẹp làm sao, lúc ra trường, dịp lãnh bằng, Huy đề nghị My My chụp tấm ảnh này trong khung cảnh lúc trao thưởng. My tươi trẻ nhí nhảnh làm sao. Huy choàng vai nàng, hai mái đầu dựa vào nhau nụ cười tươi tắn nở trên môi, với đôi mắt nhìn tương lai bằng niềm tin vụt sáng.
Lúc yêu nhau, Huy nói để rửa ảnh thật to treo trong phòng... Nhưng rồi chuyện này đến, chuyện kia dồn dập, Huy không làm được điều đó. Bây giờ, Huy có vợ, My My lại gọi lớn treo nơi này. Chứng tỏ tình yêu chàng trong tim nàng vẫn còn nồng đượm. My thuỷ chung, My hy sinh, vậy mà Huy nỡ nào kết hôn với người khác. Để rồi.. - Huy nắm tay - Một kết quả chua xót, phũ phàng!
Chàng ôm My vào lòng, hôn lên mái tóc quen thuộc mà chàng tưởng nhớ ngày đêm. Huy hôn lên đôi mắt ướt đã bao nhiêu lần khóc vì anh. My My, em quả là người con gái đáng yêu. Anh đúng là người con trai bỏ đi, đáng ghét, đáng nguyền rủa, My My ạ.
My My bừng tỉnh, nàng cảm nhận hơi ấm quen thuộc đang ấp ủ nàng. Nàng vùng dậy, nhưng cánh tay rắn chắc kia ôm lấy nàng và lời thiết tha trầm ấm bên tai nàng:
- My My! Anh van em đừng xua đuổi anh. Hãy để anh được lo cho em, cho con của chúng ta, My My!
Nàng hất tay chàng ra, ngồi bật dậy. Huy nhìn nàng với đôi mắt van lơn. Nàng vẫn hét vang:
- Anh dang ra! Anh về đi, đừng đến đây nữa. Ai chứa chấp anh bao giờ mà xin với tha thứ? Tôi có con với anh hồi nào mà săn sóc, lo lắng chứ?
My ôm mặt khóc nức nở. Huy chưa bao giờ thấy My My khóc như lúc này. Huy sững sờ bối rối. Chàng không biết làm sao, nói lời nào để My thôi buồn, thôi khóc.
Huy ngập ngừng, ôm nàng vào lòng. My My nằm gọn trong vòng tay chàng khóc mãi. Huy vuốt ve, Huy khóc cùng nàng. Huy không chịu nổi sự đau khổ đang giày xéo lòng mình vì héo úa in hằn trên thân thể của My My.
Huy nghẹn ngào nói:
- Con hành em bao lâu rồi, My My?
My lắc đầu, xô chàng ra:
- Không phải con anh, anh đừng bận tâm đến nó. Anh hãy để em yên!
Huy ôm lấy cánh tay My My vuốt ve:
- Con anh, con của chúng mình. My My đừng dối anh. Anh biết nó là con anh. Anh không hay biết gì hết My My à. Sao em không cho anh biết hở?
My lắc đầu giọng thật buồn nàng đáp:
- Nó không phải con anh và anh không hề biết cha nó. Anh không liên hệ gì đến nó, cho anh hay biết làm gì?
Huy hôn lên má nàng, nàng lẩn trách. Huy kéo sát nàng vào người, anh cứng rắn nói:
- My My đừng hòng dối anh! Em xa anh thật, nhưng em đi đâu, làm gì anh cũng biết. Em muốn hành hạ anh thế nào nữa đây? Anh khổ như thế nào em mới vừa ý chớ? Con anh anh biết, nhưng tại sao em lại giấu anh. Em muốn gì, My My?
My My cười cay đắng:
- My My này muốn khổ, muốn người ta cướp đời sống êm ấm của mình, rồi người ta đi lấy vợ. Vợ người ta giàu sang, quyền quý. Kiếp đời My My này nghèo nên có thai hoang, không ai nhìn. Thế mà, không mắc cỡ đến đám cưới người ta, còn mang con đi cho bỏ nhục nhã mới quay về, chịu chưa?
Huy khóc, chàng nghe từng giọt lệ nóng rơi đều trên mặt mình. Huy đau khổ, Huy câm nín cho nỗi lòng cho nỗi lòng ẩn ức kia có dịp tung ra, cho vơi đi phần nào tức tưởi trong lòng nàng.
Huy nói trong nước mắt:
- Em cứ nói nữa đi My. Anh muốn nghe em nói.
My nhìn anh ánh mắt giận dữ:
- Nhưng em không muốn anh nghe. Em muốn anh rời khỏi nơi đây. Anh về đi, về với con người sang trọng giàu có, về với gấm hoa, vàng son rực rỡ của anh đi, nơi này không phải chỗ dung dưỡng anh. Đi đi!
Huy nhìn lên trần nhà, chàng im lặng với đôi mắt đầy lệ. My lắc chàng, đẩy chàng một cái thật mạnh, nàng như dồn tất cả sức lực vào hai bàn tay giận dữ đó. Huy rơi xuống nền gạch và nằm yên đó chờ đợi sự giận dữ tiếp theo.
Nhưng cơn giận dữ ấy dừng hẳn tại đó. My My ôm mặt khóc, nàng ngả mình trên chiếc gối đẫm ướt nước mắt của nàng và Huy chứa chan thấm ướt... Chiếc gối ấy từng chứng kiến sự thương yêu của hai mái đầu ấp ủ trên ấy, giờ đầy nước mắt, nước mắt... khóc thương cho mối tình oan trái, khóc cho đứa con thành hình trong hoàn cảnh nghiệt ngã của mẹ cha.
Huy ngồi dậy chồm lên ôm My My trong tay anh. Thương yêu làm con người trở nên yếu mềm như cành liễu uốn mình theo cánh gió đong đưa... My My là người trong tay người mình yêu thương, nhớ tưởng, vòng tay anh đã bao lần dành cho kẻ khác. Em chỉ là hương thừa trong anh. Nhưng Huy ơi! Vòng tay anh, em thương biết mấy. Em mơ ước mong đợi sự thừa thải của người làm phút giây quý báu của mình. Tội nghiệp cho mối tình yêu ngang trái như em biết bao.
Yêu chồng người ta mà không dám nói. Nhớ chồng người ta quay quắt mà không dám bước chân tới thăm. Ôi! Đau đớn chua xót thay thân phận đàn bà yêu trong lỡ làng, yêu trong muộn màng oan trái!
Huy hôn lên viền mi khép kín ấy, chàng thiết tha khẽ gọi:
- My My! Đừng khóc nữa My My! Anh không chịu nổi khi nhìn em đau khổ, My My à.
-...
Huy dịu dàng:
- My My! Nhưng ở đây anh thấy lòng êm ấm, thương yêu. Em không phản đối sự có mặt của anh chứ. Hãy rộng lượng cho anh một lần đi, My My!
My My khóc kể lể:
- Em đâu có quyền tha thứ, rộng lượng cho ai. Em là kẻ chỉ có bổn phận ôm đau khổ, chịu đựng sỉ nhục của mọi người ban bố. Em đâu có quyền được yêu chồng của người đâu anh. Em nghèo hèn không đủ điều kiện để mua một ông chồng, thì làm sao em có đủ tư cách để tiếp anh?
Huy buông My My ra. Anh nằm yên, mắt nhìn khoảng không gian trước mặt mà ngậm ngùi cho cuộc đời mình.
Với Liên Hương, chưa một lần chàng trách mắng, dù thủ đoạn gia đình nàng áp chế làm dỡ dang tình chàng, lỡ một đời êm ấm của chàng. Chàng không nỡ nặng lời cùng Liên Hương vì chàng không thể ức chế một thiếu nữ không may mắn ấy.
Dù con Liên Hương đang mang, chẳng phải dòng huyết thống của chàng, nhưng chàng vẫn săn sóc lo lắng và đáp ứng khẩu vị khi Liên Hương thèm muốn.
Liên Hương yêu chàng thật sự, nàng săn sóc cho Huy thật tâm. Những gì chàng không thích, nàng sẵn sàng chiều chuộng, sửa đổi. Liên Hương, hoàn toàn thay đổi từ cách ăn mặc, ngôn ngữ và tính tình. Dưới mắt chàng giờ một Liên Hương phục thiện, một Liên Hương dịu dàng, một người vợ đảm đang. Nếu chàng không yêu My My thì có lẽ chàng sẽ an phận Liên Hương. Chàng đến với Liên Hương là vì chàng xót thương người con gái lỡ lầm bằng tình cảm của người chồng bất đắc dĩ đối với người vợ thật tâm hối cải. Chứ không phải một Huy cưới vì nợ, yêu vì giàu như mọi người đều nghĩ, trong đó có cả My My, người từng chịu đựng đắng cay với tình yêu chàng.
Với My My, nàng vẫn sẵn sàng cay đắng nặng lời châm biếm chàng đủ mọi hình thức, chàng phải chấp nhận vì chàng là kẻ gây nên sự đau khổ trong nàng.
Huy nén tự ái, chôn tức giận để MyMy nói tất cả những ấm ức muộn phiền bao năm tháng đi qua cho nàng vơi đi nỗi ưu phiền bực tức trong lòng. Huy im lặng để lắng nghe từng lời My cay nghiến.
- Sao anh im lặng. Anh muốn gì mà còn nằm lại đây chứ? Anh về đi, đừng để bà ấy lại đây sỉ nhục tôi lần nữa. Hay anh cố tình lưu lại đây để chờ vợ anh đến chứ?
My My vừa khóc vừa nói, Huy vẫn nằm yên, không phân bua, không chối cãi. Huy để My muốn làm gì cũng được, chàng chịu đựng mọi lời lẽ cay đắng của nàng cho nàng mãn nguyện.
Huy nghiêng mình, lau nước mắt cho My, chàng dịu dàng âu yếm:
- My My! Anh thương em, anh chịu đựng hết mọi hình phạt của em. Anh mong em vui, em thoả mãn, chứ anh không phải là kẻ không trái tim, mong ở lại đây để chờ Liên Hương đến. Anh chắn chắn một điều: kể từ bây giờ, Liên Hương sẽ không dám nói gì đến em. My My hãy tin anh!
- Phải rồi, nàng không dám động, nhưng nàng có thể tung tiền ra cho đàn em hành động? Kẻ có tiền muốn gì mà không được. Cưới chồng còn được nữa là.
- Liên Hương không bao giờ làm chuyện ấy. Nàng tốt chứ chẳng phải tiểu nhân như thế đâu, My My?
- Em xin lỗi. Em quên anh là chồng nàng.
Huy chắt lưỡi:
- My My! Đừng nói như thế My My. Liên Hương cũng không sung sướng như em tưởng đâu. Nàng khổ hơn em nhiều.
My cười nhẹ:
- Phải rồi! Em sung sướng hơn Liên Hương nhiều, cám ơn anh đã có nhận xét chính xác như thế. Bởi vậy, em không muốn một ai đến đây để chia sung sướng ấy của em cả. Anh về đi, em không muốn ai ở cạnh em trong lúc này. Hơn nữa, Liên Hương vợ anh đang đau khổ... vì thiếu thốn mọi thứ, anh hãy an ủi, chia sẽ cùng nàng. Anh còn ở lại không khí vui vẻ, sung sướng này làm gì?
Huy cười nhìn nàng đang giận dỗi:
- Sắp làm mẹ rồi, mà môi còn cay, lưỡi còn đắng không tốt đâu. Ngọt một chút cho anh nhờ, My My! Có thai nghén không nên cau có, con nó ảnh hưởng nhiều, em biết không? Con được bao tháng tuổi rồi My My?
My cười nhẹ:
- Anh Luân tính nó được hai tháng mấy. Từ lúc đám cưới Liên Hương đến nay đó. Anh tính dùm em coi đúng vậy hôn?
Huy cười đưa tay bẹo má nàng:
- Nói dối chưa siêu nhé. Thai được một tháng rưỡi mới bắt đầu hành mẹ. Em bị thai hành từ ngày anh chuẩn bị đám cưới lận kìa. Nhớ lại đi cô bé! Vậy là con chúng ta được năm tháng rồi phải không em? Sao còn hành quá vậy My My?
- Anh đâu phải cha nó mà biết. Luân biết rất chính xác. Anh cứ hỏi anh ấy và nếu anh muốn rõ hơn thì ra khách sạn có tên em và Luân đêm ấy đăng ký ở đó.
Huy kéo nàng sát lại mình, chàng siết nàng thật chặt.
- Đừng khiêu khích anh nhé! Em muốn chết với anh không? Bây giờ nói cho anh nghe, con mình bao lớn, My My.
- Câu đó để hỏi Liên Hương của anh kìa. Em nói rồi, em chỉ chia xẻ cho người nào dám chính thức nhận nó là con trên pháp lý. Còn những ai chỉ muốn lợi dụng mẹ nó để giải buồn, tìm vui chốc lát, nhất định không được biết gì về nó.
Huy gằn giọng:
- Vậy Luân có dám nhận nó không? Em được Luân hôn bao nhiêu lần chứ?
- Luân nhận con là điều phải làm, vì anh ấy tạo ra nó, anh ấy phải có trách nhiệm. Ảnh không thể bỏ để hưởng lấy vinh hoa phú quý một mình, mặc cho mẹ con bơ vơ tủi phận.
Huy chùng xuống bởi mủi tên My bắn trúng hồng tâm. Huy nghẹn ngào hỏi:
- My My! Không có người cha nào không biết thương con. Nhưng hoàn cảnh của anh rắc rối không giãy bày cho em hiểu. Em muốn nghĩ sao cũng được. Em hành hạ anh cách nào anh cũng xin chấp nhận, xin em hiểu một điều anh rất yêu em và con.
- Yêu em và con, nhưng không bằng yêu gia tài giàu có ấy, yêu cô con gái quý phái sang trọng kia phải không? Em biết khi người con trai đã đi qua đời con gái đã chán ngán rồi, người ta viện đủ lý do để chối bỏ tình cảm cũ, đồng thời tránh trách nhiệm hậu quả mình làm. Họ tung ra hàng ngàn chứng cớ để biện hộ. Cũng như đàn bà tụi em, khi bỏ người yêu lấy chồng cũng vạn cách đổ thừa, nào là định mệnh, số kiếp. Chữ quyết định ở mình, hoàn cảnh ở mình, khi người ta thật sự đến với nhau. Em không hiểu anh, hay anh thấy em không đúng đối tượng để hiểu. Mà làm gì khi mỗi chúng ta đã có một vách ngăn cố định. Anh không thể tìm vui bên em thêm một lần nữa, bởi em không thể chấp nhận người đã lừa dối em lần thứ hai trong đời. Anh hỏi em đã hôn Luân bao nhiêu lần? Anh yêu Liên Hương bao nhiêu, em yêu Luân chừng ấy.
Huy nắm vai My My, chàng nhìn nàng như van lơn như giận dữ.
- My My! Em còn lời gì để nói cay đắng hơn không? Anh chưa hề yêu Liên Hương, anh chưa hôn nàng dù một nụ hôn phơn phớt. Trên danh nghĩa vợ chồng nhưng anh với nàng chưa một lần chăn gối, em tin hay không tuỳ em. Hôm nay anh nói hết lòng anh, một lần đầu và cũng là lần cuối. Anh xin em giữ gìn kín trong lòng dù ghét dù thương cũng thế. Anh cưới Liên Hương vì gia đình hai bên cùng một làm ăn chung trên lĩnh vực kinh tế. Mẹ anh thiếu mẹ Liên Hương hai trăm lượng vàng. Nếu không trả, nhà sẽ bị hoá giá, gia đình khánh tận. Anh cưới Liên Hương thì số tiền ấy cho hẳn vợ chồng anh... Nhưng sau khi cưới, anh mới hay nàng có thai cùng người khác, điều này ba má nàng không hề biết. Nàng tỏ thật cho anh và xin anh xem nàng như bạn để bảo vệ danh dự gia đình đôi bên và sinh mạng đứa bé ấy. Hoàn cảnh nàng trái oan vậy đó. Nên anh không muốn nàng bị dằn vặt đau khổ thêm. Anh cùng nàng tự gắn bó, vì nếu không, vàng đâu anh trả lại cho mẹ nàng, khi gia đình anh chưa đủ điều kiện hoàn lại... Hoàn cảnh nàng đáng thương. Anh không thể đẩy nàng vào ngõ cụt, em hiểu không My My?
My chết lặng nguời khi câu chuyện của Huy vừa chấm dứt. My My dịu giọng:
- Nhưng người làm khổ nàng là ai? Sao anh không đến gặp hắn, hỏi hắn làm sao làm khổ nàng và chuyện này có ai biết chưa?
- Anh có hỏi, Liên Hương bảo nàng không yêu hắn và hắn không biết nàng có thai. Nếu hắn biết, đám cưới của anh không chắc được suôn sẻ vì hắn rất yêu nàng. Chuyện này ba má nàng hoàn toàn không hay biết, chỉ hiểu nàng có thai trước với anh. Còn cha mẹ anh cũng thế, chỉ có Uyên Vy và em biết thôi.
- Thằng cha đi với Liên Hương mấy lần đụng mặt mình phải hôn?
Huy gật đầu:
- Đúng đó! Anh định tìm hắn nhưng Liên Hương không cho. Nàng không yêu hắn, đi với hắn là để chọc tức, kiểm tra tình cảm của anh thôi. Nàng yêu anh và hứa sẽ đổi tính tình. Bây giờ nàng dễ thương và chịu đựng lắm.
My cười nhẹ:
- Em có bảo nàng khó thương đâu? Vợ của anh làm sao dễ ghét được?
Huy ôm lấy nàng hôn nhẹ lên má:
- My My! Em hiểu anh chưa? Nếu hiểu sao em còn nói thế hở?
My mím môi đáp:
- Nàng dễ thương, nàng chịu đựng vì nàng đang ở thế bị động. Em cũng ráng tin rằng nàng thay đổi... Nhưng dù có dịu dàng, chịu đựng cách mấy nàng cũng không thể chấp nhận anh đến đây? Không có người vợ nào đồng ý cho chồng đi thăm người yêu, nhất là người yêu lại là đứa con gái chửa hoang như em. Vậy anh nên về. Hoàn cảnh Liên Hương đã bi đát, anh phải cố gắng an ủi và nhất là đừng làm điều gì nàng buồn.
Huy đưa tay vò đầu mình:
- My My! Em làm anh điên cái đầu. Em muốn gì, thật sự em muốn gì, My My?
My My cười buồn:
- Em muốn gì ư? Anh thật sự muốn biết em muốn gì sao? Em muốn có người chồng, người cho con em không tủi hổ. Một người chồng để em ung dung ra xã hội không cần giấu che cái thai bị bỏ rơi này. Anh đáp ứng được không? Anh có can đảm nhận cái thai này của anh trước công chúng không? Hay anh thích đến đây để lén lút tư tình, để giải trí như một cuộc vui bên người con gái chỉ xứng đáng làm một người tình không hơn không kém?
Huy cười buồn:
- Em muốn anh đối xử sao với Liên Hương? Em nói đi! Đuổi nàng đi ra khỏi nhà à? Rồi mẹ nàng làm to chuyện, ai đứng ra trả số nợ ấy đây. Đến với em không yên, về với Liên Hương thì đau khổ, anh không biết phải làm gì nữa?
My My cười mỉa mai:
- Em đâu có quyền thúc đẩy anh đối xử tệ với Liên Hương như thế. Dù sao nàng cũng là con một gia đình quý phái, đâu ai nỡ làm danh dự ấy mất đi. Còn em, không cha mẹ, có thai hoang cũng không ai xấu hổ lây. Danh dự em đâu đáng nửa đồng xu, nên em chấp nhận mọi thứ chê bai của xã hội, bạn bè. Em chỉ có một trái tim một tấm lòng. Em không có đủ hai trăm lượng vàng để mua một đức ông chồng con một gia đình danh giá như anh. Nên em phải ôm đứa con vô thừa nhận nè, anh không thích sao? Không nở nụ cười thoả mãn sao?
Huy nhăn mặt, chàng ôm lấy My My vuốt ve:
- My My ơi! Trời ơi! Em cay quá rồi. Em đủ lời làm cho đầu anh nhức. Em đủ cách làm cho tim anh đau khổ. My My! Em không thương anh sao. Anh đối với em sáu năm qua không đủ nói lên tình yêu anh cho em sao, My My? Đừng cay đắng làm đau lòng anh lắm, My My ạ. Em khổ, vì anh không thể đứng ra cưới em cho em nở mặt nở mày với bạn bè. Anh biết em yêu anh là em hy sinh danh dự, cuộc đời cho anh, trong khi người ta cho em cả sự nghiệp em không nhận. Anh không đem lại cho đời con và em một thứ gì hết, anh đau khổ lắm nhưng anh yêu em bằng tất cả tấm lòng. Còn Liên Hương, nàng không được gì ở anh ngoài sự tế nhị trong cách xử thế qua tình thương hại của anh mà có. Nàng sống cô độc, dù trong căn phòng đẹp đẽ ấy có hai người. Nàng không dám tiếp xúc với mọi người vì sợ người ta phát hiện được chứng tích ấy, nàng sợ anh, nàng sợ nhất là Uyên Vy và em. Em thấy đó, cuộc đời nàng lúc nào cũng khép nép sợ sệt. Nàng thèm ăn gì đó, nàng cũng nhìn anh như dò hỏi, xem anh có cho phép không? Nàng sợ anh phật ý, có thể anh sẽ la hét và đem cái tỳ vết ấy cho mọi người biết. Em không tội nghiệp nàng sao, My My? Em làm bác sĩ, em phải hiểu tâm lý Liên Hương hơn anh chứ?
My My khóc trên vai anh, nàng khẽ nói:
- Nhưng nàng còn có một người để khép nép sợ sệt. Ở phòng, nàng cô độc nhưng còn có anh. Còn em, phòng trống vắng chỉ có tấm ảnh vô tri giác của anh làm bạn ngày đêm. Nàng khổ nhưng nàng còn có cha mẹ để viếng thăm an ủi. Còn em, em có ai ngoài sự tủi nhục em đang mang nó. Đứa con Liên Hương đang nuôi dưỡng ấy, nó sẽ có cha, dù người cha ấy không phải là máu thịt. Còn con em thì sao, ai nhận nó, khi nó chính thức là dòng máu của anh? Ngày em định báo tin cho anh biết, em sắp có con. Nó là niềm vui vô bờ mà em hằng mơ ước. Nhưng niềm vui ấy chưa công bố thì anh đã cho em một tiếng sét ngang đầu, hỏi em có can đảm nào để giành anh khi anh quyết lòng xa em. Em không muốn con em là nguyên nhân kéo tình yêu anh lại cho em. Thà đau khổ một mình chớ em không chấp nhận mối tình gượng ép.
Huy ôm gương mặt nàng kề gương mặt anh. Hai dòng lệ hoà nhập vào nhau, hai nỗi lòng cùng đau khổ. Huy tha thiết:
- My My! Anh thương em lắm. Trong cuộc đời anh, không có một tình yêu nào ngoài em. Nhưng anh phải làm gì để có em mãi mãi đây My My? Anh phải lo cho em, cho con rồi mọi người sẽ hiểu và thông cảm cho anh. Ngày nào anh có cơ nghiệp, anh sẽ hoàn lại số nợ ấy cho Liên Hương. Em đồng ý không My My, chúng ta đi xa nha My My?
My lắc đầu đau khổ:
- Em không có quyền tướt đoạt anh trên tay Liên Hương, mặc dù Liên Hương là người con gái kiêu kỳ từng sỉ nhục em. Em yêu anh cho đến hết một đời, em chờ anh đến khi nào Liên Hương không còn thương anh nữa, anh hãy về với em. Còn bây giờ cha mẹ anh còn đó, danh dự phẩm giá của gia đình nằm trên tay anh. Nếu vì một chút tự ái ích kỷ, em cùng anh đi xa, tạo dựng hạnh phúc cho riêng mình, để đau khổ cho bao nhiêu người, thì hạnh phúc đó đâu phải là hạnh phúc đơn thuần. Chúng ta sẽ bị ray rứt, lương tâm không để yên cho mình yêu thương nhau. Vậy thì mình tự tạo lối ngăn khác nữa. Anh hãy về với Liên Hương cho trọn đạo hiếu vẹn nghĩa tình. Còn em, em đã quen sống cô đơn... từ từ nỗi đau mất anh sẽ phai dần...
Huy nhìn My My trong nước mắt:
- My My! Anh đau khổ lắm My My à. Em cao thượng, em hy sinh cho anh bao nhiêu anh càng thấy anh thấp hèn, tồi bại bấy nhiêu. Anh phải làm sao để bù đắp sự thiệt thòi của con và em đây? Về với Liên Hương, anh không nặng lời xua đuổi nàng được, bởi người con gái ấy thật lòng ăn năn, nàng chịu cô đơn trong ngôi nhà bên ngoài nhìn vào nàng quả là người diễm phúc. My My! Em tha tội cho anh. Anh không ngờ em can đảm giấu đi nỗi đau đớn như thế. Mai này con lớn lên, anh sẽ nói cho con hiểu thông cảm vì anh thiếu trách nhiệm đối với nó quá nhiều, My My ạ. Em có uống thuốc chống ói không? Nó hành em bao lâu rồi My My? Mai anh tiêm thuốc cho em nhé!
My My cười buồn:
- Em sắp hết giai đoạn đó rồi. Anh lo cho Liên Hương của anh kìa. Từ đây, nếu thương em, nghĩ chút tình của em, anh đừng đến đây nữa, đừng để Khánh Vy cùng Liên Hương dựa vào thế mà họ có quyền xỉ vả em, đến đây làm xấu hổ em bằng mọi hình thức họ muốn. Em chịu khổ đau khổ vì mất anh, vì có thai hoang như thế cũng đủ quá rồi. Em không muốn vì anh chịu thêm nỗi chua xót khác. Nếu anh không dàn xếp, em sẽ bỏ thành phố này để đi một nơi nào không ai biết về em, có thể em bỏ nghề để anh không tìm thấy nếu anh có một chút gì xót thương về em.
Nhìn nước mắt My My chảy dài trên cánh tay mình, Huy thương My My vô kể. Dù có phải chết nếu cái chết ấy bù đắp sự đau khổ ấy cho nàng, anh cũng cam lòng. Huy nghẹn ngào.
- My My! Em đừng đi xa. Anh sẽ không đến đây lần nữa. Nhớ em, anh chỉ nhìn từ xa. My My ơi! Anh đau khổ quá. Người không thương mỗi ngày chạm mặt, người yêu dấu không dám đến thăm. Anh thương em. Em khổ, em nhớ về anh bao nhiêu, anh sẽ nhớ về em thế đấy. Anh hứa Khánh Vy và Liên Hương sẽ không dám đến đây quấy rầy em với bất cứ hình thức nào. My My! Hãy cho anh lo lắng cho con nha! Đừng xua đuổi anh, anh khổ lắm, My My à.
My khóc trên vòm ngực trải rộng của chàng, nàng nhỏ giọng:
- Em thương anh vô cùng Huy à. Em muốn anh là của em cho đến hết đời em. Nhưng em không đủ điều kiện để có anh trong đời em, làm sao đây? Nhớ anh, em chỉ biết nhìn hình anh rồi tự an ủi, tự xoa dịu mình bằng nước mắt. Nhưng em không muốn Liên Hương và mẹ anh buồn. Bao giờ Liên Hương thôi yêu anh, em sẽ đến với anh, dù bấy giờ chúng ta có già đi, em vẫn chờ. Anh về đi, trưa rồi, đừng để nhà anh biết em có thai với anh nha. Em không muốn ai biết cả.
Huy ngần ngừ không muốn về, My My cười giả lả:
- Thôi về đi chứ, ở hoài không được đâu.
Huy dịu dàng hỏi:
- Vú biết em có thai với anh không?
- Biết chứ! Vú mừng vì sắp có trẻ con trong nhà.
- Vú không giận anh sao? My My, anh thấy vú vui và có vẻ thương anh nữa.
My My gật đầu:
- Vú thương anh, vú muốn em bảo vệ giọt máu này. Vú không trách anh, vú chỉ trách mẹ anh thôi. Em đòi phá thai đó.
Huy hoảng hốt giữ bàn tay My thật chặt, anh lắp bắp:
- Đừng. My My! Em đừng có ý nghĩ phá thai nha. Dù chưa biết con trai hay gái nhưng anh quý nó, nó là kết quả mối tình của đôi ta. My My! Đừng huỷ diệt mầm sống đó, My My.
My cười buồn:
- Nói chơi vậy thôi chứ anh không thấy em vẫn giữ nó, nuôi nó lớn trong vòng tay vú và em, chỉ tủi một chút là cha nó thì nâng niu săn sóc cho con người ta, còn con mình không thèm để ý đến...
Huy nhắm mắt im lặng như cố chịu đựng nỗi xót xa ấy vào lòng.
- My My à! Mọi chuyện đã qua, chúng ta có cay đắng dằn vặt nhau không có ích gì, em hãy xoá đi những khổ đau đã qua để lo cho con. Em không nên sầu thảm, con sẽ buồn, nha My My.
My gật đầu:
- Em biết chứ! Từ đây em không buồn nữa, vì em đã biết nguyên nhân anh xa em, cũng như anh hiểu về em. Bây giờ, chúng ta không còn hiểu lầm về nhau nữa. Em cũng vui vẻ để con vui, chuyện gì đến sẽ đến, có lo lắng, có buồn tủi cũng vậy thôi. Anh về đi!
Huy hôn My My thật lâu. Anh thì thầm:
- Nhớ em quá My My. Anh không muốn về chút nào. Mỗi chủ nhật cho anh đến thăm em nha. Đừng khó với anh My My. Anh nhớ em không chịu được.
My nhìn anh tha thiết:
- Em thương anh lắm. Nhưng nếu anh làm như thế là anh coi thường em. Em không phải là chỗ giải trí để anh tìm vui. Một là em được anh luôn, nhưng điều đó không thể xảy ra rồi. Hai là mình xa nhau luôn, chứ em không bao giờ chấp nhận kiểu anh vừa nói. Nếu anh không nghe, em sẽ đi xa ngay. Chừng ấy, anh không biết con ở đâu, thì đừng có trách sao em ác với anh.
Huy nhượng bộ:
- Thôi, anh không dám đến nữa đâu nhưng nếu anh nhớ quá anh có thể gặp em ở bệnh viện?
- Không, em không chấp nhận cuộc gặp gỡ nào cả. Em quyết định như thế.
- Em quá đáng My My à. Anh làm sao không nhớ em được chứ. Anh sẽ giải quyết cách nhớ đó bằng cách nào đây?
- Em không cần biết và cũng không muốn biết, vì trước khi anh cưới vợ, anh đã định cho mình một cách xử lý trong trường hợp này rồi. Nếu không, tại sao hai tháng nay anh chịu được?
Huy vò đầu nhăn nhó:
- Hai tháng nay, anh đón em nhưng không dám lộ diện. Em đi về anh đều biết, đêm nào em trực anh cũng hay, nhưng anh ở xa xa nhìn em thôi. Giờ mình hiểu nhau rồi, anh xin em cho anh được gặp em. Nếu không, chắc anh khó giữ lời hứa với em quá My My?
My giận dỗi:
- Vậy là anh muốn em đi biệt tích, phải bỏ Sài Gòn này à. Được rồi, nếu anh muốn thế em sẽ làm theo ý thích của anh. Anh về đi, em thực hiện ngay...
Huy bịt miệng My My, chàng than:
- My My, tính em cứng rắn quá. Anh chiều em hết, anh nhớ em, anh sẽ nhìn em từ xa như ngày nào vậy. Em chịu chưa? Em vừa ý chưa?
My My buồn:
- Đâu phải em sung sướng khi anh và em trong cảnh này. Em chỉ muốn yên thân thôi. Yên thân để nuôi con trong đau khổ chứ em không cố ý đày anh, người bị đày là em nè.
Huy thở dài:
- Một người mình không yêu thì gần gũi, người mình yêu thì cách xa, anh không biết anh sống để làm gì nữa. Tối nằm bên Liên Hương để nhớ em, thật không có cảnh nào khổ cho bằng cảnh của anh đó, My My?
My My cười:
- Có người nằm kế bên mà than. Em không có ai thèm nằm gần thì sao đây? Để em tìm một người nằm như anh để xem khổ như thế nào mà anh than quá vậy?
Huy ngồi dậy trợn mắt:
- A! Anh lỡ đời anh thôi. Em đừng có vội vàng làm lỡ thêm một đời nữa nha. Chờ anh nghe My My. Từ từ, anh tìm phương án tốt đẹp giải quyết, chừng ấy anh sẽ về với em.
My cười, ánh mắt long lanh:
- "Đợi anh nha My My"! Đợi anh ở với Liên Hương vài đứa con phải không?
Huy cười:
- Nè, đừng có trù nha! Em thấy sau, anh định đến chừng Liên Hương sinh xong, anh xin ly dị được hôn?
My lắc đầu:
- Em không có ý kiến. Chuyện anh với Liên Hương không liên hệ đến em. Em chỉ khuyên anh một điều: thà mình đau khổ vì người ta đem đến, chứ đừng bao giờ đem đau khổ đến cho người khác, tội lắm. Đó là quan niệm của em về cuộc đời này. Do đó, em không hề gieo rắc cho ai điều gì như vậy.
- Nhưng đau khổ này đâu phải anh đem đến cho Liên Hương. Tự nàng mà, nàng bị người ta gạt chứ anh đâu có liên hệ với nàng.
My My cướp lời:
- Thì anh gạt con gái người ta bụng mang dạ chửa, trời phạt vợ anh bị người ta gạt lại, đó là luật bù trừ, có gì đâu phải thắc mắc.
Huy nhìn nàng cười:
- Vậy là em ngầm bảo anh nên yêu Liên Hương cũng như Luân đang yêu em vậy, phải không?
My cười mỉm gật đầu:
- Ông ăn chả thì bà ăn nem, có gì đâu lạ?
Huy đứng dậy:
- Anh mừng em có tư tưởng mới. Anh về nhé, chúc em vui ở tình yêu của Luân.
My My nhìn Huy cười.
- Cám ơn anh nha. Em chúc anh cũng như vậy.
Huy có nghe nàng chúc đâu, anh thoát nhanh ra cửa, My nhìn theo mỉm cười. Nàng đâu còn lạ gì tính Huy nữa, anh hay hờn nghe như vậy. Mỗi lần có anh chàng cùng khoá đeo đuổi My hoặc gởi thư tỏ tình là chàng giận hờn, My phải giải thích, phải năn nỉ năm lần bảy lượt mới nguôi cơn giận.
Có lần ông thầy của My gởi thư kết giao, Huy hay được. Đến giờ ông thầy đó lên lớp là Huy bắt buộc My nghỉ học, để một mình vào giảng đường, tiếp thu xong rồi truyền đạt lại cho My. Nếu không, Huy giận hờn đủ kiểu, My thương Huy nên phải chiều. Giờ Huy đã có vợ, My yêu người khác, Huy cũng không bằng lòng. Đàn ông ích kỷ như thế sao? Người ta bảo đàn bà hẹp hòi, nhỏ nhặt đủ thứ hết. Còn Huy, tính Huy làm sao ấy...
Đàn bà thường thường yêu ai là yêu hết lòng, hết dạ. Danh dự gia đình đem vùi chôn, phẩm giá bán rẻ bởi yêu và cho người yêu tất cả những gì mình đang có, nhưng chỉ một lần trong đời mà thôi.
Ngược lại đàn ông có vạn lần yêu, họ có trăm ngàn trái tim sẵn sàng rung động trước những bông hoa nhỏ vừa khoe sắc thắm. Họ không cần biết trách nhiệm đối với cánh hoa dại khờ kia và họ cũng chẳng cần lo bổn phận đối với đàn con thơ và người đàn bà đã vì họ mà chôn quãng đời trong xó bếp?
Huy yêu, nhưng vẫn bỏ nàng để cưới Liên Hương. Dù Liên Hương đang mang thai với người khác chàng vẫn săn sóc, chăm lo và nàng vẫn điềm nhiên ở trong phòng chàng... Còn My My, nàng yêu Huy, cho Huy cả cuộc đời vẫn không chiếm giữ được thân xác ấy cho riêng mình... Đời là thế sao? Giữa Liên Hương và Huy chỉ có tình thương hại ư? Tình thương hại, nỗi xót xa sẽ kéo dần hai con tim chung đụng dài hạn. Trong một môi trường sống với những tiện nghi sẵn có và những ràng buộc của gia đình, tình yêu sẽ đến sau những yếu tố đó phối hợp không mấy khó khăn, trong khoảng thời gian thật gần...
Trái lại, tình dù nồng nàn, tâm hồn hoà hợp trên mọi lĩnh vực... nhưng đời cho chúng ta một bước cách ngăn vừa phải, vẫn có thể mãi mãi cách ly và chia tay không khó khăn.
Huy than thở trong vai người chồng hờ, một người tình tạm bợ, nhưng đêm mưa nào đó, nỗi trống vắng chiếm trọn tâm hồn đang cô đơn lạnh lẽo ấy, ngoài kia không gian buốt giá, trong căn phòng trống trải có hơi ấm của người vợ dễ thương, phục thiện sau một cơn "sốc" lớn, Huy không nghe lòng mình bâng khuâng ư? Sự cô đơn réo gọi những nhu cầu đáp ứng, tất cả điều kiện phối cảnh để tạo nên sự hoà hợp, bởi hai tâm hồn ấy không có bức tường ngăn cách chính thức.
Càng nghĩ, My càng thấy lòng mình chua xót. Tình cảm của nàng và Huy đường đi đến hạnh phúc mong manh quá! Dù nàng sẵn lòng chờ đợi, mõi mắt ngóng trông, bóng Huy còn xa tít mù khơi. Bởi biển có lặng yên cho thuyền Huy về bến cũ không? Hay cơn gió vô tình đưa Huy về bến lạ, một bến nhiều hoa thơm cỏ lạ. Nơi ấy có đầy đủ những gì anh ước muốn, gót phong trần anh chợt muốn dừng chân? Bến năm nào đôi mắt đợi mong, nhưng sóng lớn không đưa thuyền trở lại. Em vẫn mong và chờ anh mãi mãi, dù thuyền xưa không trở lại bao giờ.
Một Thoáng Hương Xưa Một Thoáng Hương Xưa - Nguyễn Thị Phi Oanh Một Thoáng Hương Xưa