However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: David Nicholls
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ài lòng với suy nghĩ đó, và khi sắp chìm vào giấc ngủ, cậu bị đánh thức bởi một chiếc bóng đổ xuống mặt. Cậu bé mắt nhìn lên.
“Xin chào, người đẹp.”
Emma đá vào hông cậu đau điếng.
“Áu!”
“Đừng bao giờ làm thế nữa biết chưa!”
“Làm gì?”
“Cậu biết rồi còn hỏi! Giống như mình đang ở trong sở thú, còn cậu dùng gậy thọc vào và chế giễu mình…”
“Mình không chế giễu cậu!”
“Mình đã quan sát cậu, cậu ngồi giạng chân ôm cô bạn gái của cậu, và cười khúc kha khúc khích…”
“Cô ấy không phải bạn gái mình, và bọn mình đang cười cái thực đơn…”
“Cậu chế giễu nơi làm việc của mình.”
“Thì sao? Bởi vì cậu làm việc ở đó sao!”
“Đúng, bởi vì mình làm việc ở đó. Mình cười vì nghịch cảnh, còn cậu thì cười vào mặt mình!”
“Em, mình không bao giờ, và chưa bao giờ…”
“Đó là những gì mình cảm thấy.”
“À, vậy mình xin lỗi.”
“Tốt.” Cô khoanh chân lại và ngồi xuống bên cạnh cậu. “Giờ thì cài cúc áo lại và đưa cho mình chai rượu.”
“Cô ấy thật sự không phải bạn gái của mình.” Cậu cài ba cúc áo phía dưới, chờ xem phản ứng của cô. Khi thấy cô không có biểu hiện gì, cậu lại khiêu khích. “Bọn mình chỉ thỉnh thoảng ngủ với nhau thôi, chỉ có thế.”
Vì không còn cơ hội nào cho mối quan hệ giữa hai người nên Emma đã gắng gượng trở nên chai sạn trước sự thờ ơ của Dexter, và thời gian gần đây, một lời nhận xét kiểu như thế không còn khiến cô đau đớn hơn so với một cú bóng tennis đập mạnh vào gáy. Những ngày gần đây, cô thậm chí còn không thấy nao núng. “Thế thì tốt cho cả hai người, mình nghĩ thế.” Cô rót rượu vào chiếc ly nhựa. “Nếu cô ấy không phải bạn gái cậu, vậy mình nên gọi cô ta là gì đây?”
“Mình không biết. ‘Tình nhân’ chăng?”
“Chẳng phải điều đó có nghĩa yêu thương sao?”
“Hay là ‘chinh phục’?” cậu cười toe toét. “Mình có thể nói ‘chinh phục’ được không?”
“Hay ‘nạn nhân’. Mình thích từ ‘nạn nhân’.” Emma bỗng ngả người ra sau và ngượng nghịu thọc tay vào túi quần jeans. “Cậu có thể nhận lại nó.” Cô thả tờ mười bảng Anh được vo chặt lại lên ngực cậu.
“Không đời nào.”
“Có đấy.”
“Nó là của cậu!”
“Dexter, nghe mình nói đây. Cậu đừng bo tiền cho bạn bè.”
“Đó không phải là tiền bo, đó là quà tặng.”
“Tiền không phải là quà tặng. Nếu cậu mua cho mình thứ gì đó, mình sẽ rất vui, nhưng đừng đưa tiền. Như thế ngại lắm.”
Cậu thở dài, và nhét tờ tiền vào túi. “Vậy thì mình xin lỗi. Xin lỗi lần nữa.”
“Tốt thôi,” cô nói, và nằm xuống bên cạnh cậu. “Tiếp tục đi. Kể cho mình nghe tất cả chuyện đó.”
Toét miệng cười, cậu chống tay nhổm đầu dậy. “Chuyện là bọn mình cùng tham gia một buổi tiệc đóng máy vào cuối tuần.”
Tiệc đóng máy, cô thầm nghĩ. Cậu ấy đã trở thành người tham gia các buổi tiệc đóng máy.
“… và mình đã gặp cô ấy ở văn phòng nên đến chào, chúc mừng cô ấy tham gia nhóm, vẻ rất trịnh trọng, mình đưa tay ra, và cô ấy mỉm cười đáp lại, nháy mắt và đặt tay ra sau đầu mình và kéo xuống, và cô ấy…” Cậu hạ giọng thành một tiếng thì thầm đầy phấn khích. “… hôn mình, đúng không?”
“Hôn cậu, đúng không?” Emma nói, và nhận thêm một cú đập bóng tennis vào đầu.
“… và truyền qua miệng mình thứ gì đó từ lưỡi cô ấy. ‘Đó là gì?’ Mình hỏi và cô ấy chỉ nháy mắt nói. ‘Anh sẽ biết ngay.’
Cả hai đều im lặng trước khi Emma hỏi, “Hạt đậu phộng?”
“Không…”
“Một hạt đậu phộng nhỏ chiên giòn…”
“Không, đó là một viên thuốc…”
“Cái gì đó, giống như kẹo hay gì đó à? Để hơi thở cậu thơm tho à?”
“Hơi thở mình không sao cả.”
“Chẳng phải cậu đã kể chuyện này với mình rồi sao?”
“Không, đó là một cô gái khác.”
Lần này, hàng loạt quả bóng tennis bay tới tấp và thêm cả một quả bóng crike nữa. Emma duỗi người và chăm chú nhìn lên bầu trời. “Cậu phải chấm dứt cái việc để các cô gái truyền ma túy vào miệng, Dex ạ. Thật mất vệ sinh. Và nguy hiểm nữa. Một ngày nào đó, nó sẽ là viên xyanua.”
Dexter cười lớn. “Vậy cậu có muốn nghe điều gì xảy đến sau đó không?”
Cô đặt ngón tay lên cằm mình. “Có muốn không nhỉ? Không. Mình không nghĩ thế. Không, mình không muốn.”
Nhưng rồi cậu vẫn kể, với giọng kể đều đều về những căn phòng tối kín đáo tại các câu lạc bộ, những cuộc gọi lúc đêm khuya, những chuyến taxi xuyên thành phố vào rạng sáng, đời sống tình dục bất tận với phương châm ăn-càng-nhiều-càng-tốt của Dexter, và Emma cố gắng không nghe mà thay vào đó chỉ nhìn vào miệng cậu. Đó là một cái miệng đáng yêu đúng như vẫn còn nhớ, và nếu có can đảm, liều lĩnh và không chút e dè như cái cô gái có tên Naomi, cô sẽ trườn qua và hôn cậu ấy, và bỗng cô nhận ra rằng mình chưa hôn ai bao giờ, nghĩa là cô chưa bao giờ là người chủ động hôn. Dĩ nhiên là cô đã được hôn, bất ngờ và thô bạo quá mức từ những gã trai say rượu tại các bữa tiệc, những nụ hôn bất ngờ xuất hiện như những cú đám vào miệng. Ba tuần trước, khi cô đang lau chùi cái móc treo thịt, Ian đã tìm cách hôn cô, anh ta xuất hiện một cách mạnh mẽ đến mức cô tưởng anh ta sắp húc đầu vào cô. Kể cả Dexter cũng đã từng hôn cô một lần, cách đây nhiều năm, nhiều năm rồi. Liệu có quá kỳ lạ khi hôn đáp lại cậu ấy không? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô làm việc đó vào lúc này? Hãy chủ động, tháo kính ra, giữ lấy đầu cậu ấy trong khi cậu ấy vẫn còn nói và hôn cậu ấy, hôn cậu ấy…
“… thế là Naomi gọi vào lúc ba giờ sáng hôm đó nói rằng, ‘Anh đón taxi đến đây ngay đi. Ngay bây giờ.’”
Cô vẫn còn nhớ như in hình ảnh cậu dùng mu bàn tay chùi miệng: nụ hôn đó giống như ăn bánh trứng. Cô ngả đầu sang bên để ngắm nhìn mọi người trên đồi. Ánh nắng xế chiều bắt đầu tắt, và hai trăm người trẻ tuổi, giàu có và quyến rũ đang chơi trò ném đĩa nhựa, nhóm lửa cho các lò nướng tiện dụng, và lên kế hoạch cho buổi tối. Thế nhưng, cô cảm thấy mình ở khoảng cách rất xa so với những con người này, với công việc thú vị của họ cùng với những chiếc máy nghe nhạc và xe đạp leo núi, trông giống như trong một chương trình quảng cáo trên truyền hình về rượu vodka hay những loại xe thể thao. “Sao con không về nhà,” mẹ cô đã nói qua điện thoại hôm trước, “Phòng của con vẫn để đó…”
Cô quay sang bên Dexter, vẫn đang thao thao bất tuyệt về chuyện tình của mình, và nhìn qua vai cậu, Emma thấy một đôi bạn trẻ đang ngấu nghiến hôn nhau, cô gái quỳ dạng chân trên người cậu con trai, hai cánh tay cậu ta dang ra hai bên theo kiểu đầu hàng, ngón tay họ đan vào nhau.
“… nói một cách ngắn gọn thì bọn mình đã không rời khách sạn trong ba ngày.”
“Xin lỗi, mình đã không nghe được một lúc rồi.”
“Mình chỉ nói vậy thôi…”
“Vậy cậu nghĩ cô ấy nhìn thấy gì ở cậu?”
Dexter nhún vai, như thể cậu không hiểu câu hỏi. “Cô ấy nói mình khó hiểu.”
“Khó hiểu. Cậu giống như trò chơi xếp hình gồm hai miếng ghép…” Cô ngồi dậy và lướt tay qua đám cỏ gần ống quần. “… dày,” sau đó kéo ống quần jeans lên cao một chút. “Nhìn vào cặp chân này,” Cô xoắn mấy sợi lông chân giữa ngón trỏ và ngón cái. “Mình có đôi chân của một người đi bộ năm mươi tám tuổi. Mình giống như Chủ tịch Hiệp hội những người đi bộ của Anh.”
“Thế thì tẩy chúng đi. Nữ hoàng Lông lá.”
“Dexter!”
“Dù sao thì cậu cũng có đôi chân tuyệt đẹp.” Cậu nghiêng người qua véo vào bắp chân cô. “Cậu rất quyến rũ.”
Cô đánh vào khuỷu tay cậu để cậu ngã trở lại thảm cỏ. “Không thể tin được là cậu vừa gọi mình là Nữ hoàng Lông lá.”
Cách xa chỗ cậu, đôi bạn trẻ kia vẫn đang hôn nhau. “Hãy nhìn hai người ở đây này - đừng nhìn chằm chằm như thế.” Dexter liếc nhìn qua vai mình. “Thật sự mình có thể nghe thấy họ. Ở khoảng cách này, mình có thể nghe được tiếng họ mất. Giống như ai đó đang mở nắp bồn rửa bát. Mình đã bảo đừng có nhìn chằm chằm thế cơ mà!”
“Sao lại không được? Đây là nơi công cộng cơ mà.”
“Sao cậu lại đến chỗ công cộng làm việc đó chứ? Nó giống như một bộ phim tài liệu về thiên nhiên.”
“Có lẽ họ đang yêu.”
“Và tình yêu phải như thế sao - mồm miệng ẩm ướt và váy áo nhăn nhúm thế à?”
“Đôi khi nó là như thế.”
“Trông cô ta như đang ra sức nuốt lấy đầu của cậu kia. Nếu không cẩn thận cô ta sẽ trẹo hàm mất.”
“Dù sao thì cô ta vẫn chẳng ra sao cả.”
“Dexter!”
“Đúng là cô ta không sao mà, mình chỉ nói thế thôi.”
“Cậu biết không, nỗi ám ảnh của cậu về việc phải giao hợp thường xuyên, một số người có thể cho rằng nó hơi kỳ cục, một số khác có thể cho rằng nó hơi buồn và tuyệt vọng…”
“Thật buồn cười, mình không cảm thấy buồn hay tuyệt vọng.”
Vì chính bản thân đang cảm nhận được những điều này nên Emma không nói gì. Dexter huých khuỷu tay vào cô. “Cậu biết chúng ta nên làm gì không? Mình và cậu?”
“Làm gì?”
Cậu cười toe toét. “Cùng xài E(13).”
“E? E là gì?” cô ngây người ra. “Ồ, đúng rồi, mình nghĩ là mình đã đọc một bài báo viết về điều đó. Mình không nghĩ là mình hợp với mấy thứ hóa chất đầu độc thần kinh đó. Có lần mình quên không đóng nắp lọ bút xóa Tipp-Ex thôi mà đã có ảo giác rằng đôi giày của mình đang tìm cách giết mình(14).” Cậu cười một cách sảng khoái và Emma giấu nụ cười sau chiếc ly nhựa. “Dù sao đi nữa thì mình vẫn thích loại rượu nguyên chất có nồng độ cao.”
13. Viết tắt của ecstasy. Đồng thời là tên viết tắt của Emma.
14. Trong thành phần của loại mực bút xóa này có một chất dễ gây nhiễm độc thần kinh. Năm 2000, chất này đã được thay thế bằng hoạt chất khác an toàn hơn.
“Nó gây ra hiện tượng mất phản xạ có điều kiện, E ạ.”
“Có phải đó là lý do khiến cậu lúc nào cũng thích ôm mọi người không?”
“Mình chỉ nghĩ rằng cậu sẽ thấy vui, thế thôi.”
“Mình đang vui đây. Cậu không biết được mình vui như thế nào đâu.” Đặt lưng xuống thảm cỏ và chăm chăm nhìn lên trời, cô có thể cảm thấy cậu đang ngắm mình.
“Vậy còn cậu thì sao?” cậu hỏi với giọng điệu khiến cô nghĩ đến một bác sĩ tâm lý. “Có gì mới không? Có tiến triển nào không? Tình yêu - cuộc sống.”
“Ồ, cậu biết mình mà. Mình không có cảm xúc. Mình là người máy. Hoặc nữ tu. Hay một nữ tu người máy cũng được.”
“Không, không phải. Cậu chỉ giả vờ thế, nhưng không phải thế.”
“Ồ, mình chẳng để tâm. Mình rất thích điều đó, già đi trong cô đơn…”
“Em, cậu mới hai nhăm thôi đấy…”
“… đang biến thành một nữ tu sĩ.”
Dexter không biết chắc một chiếc bít tất xanh dương(15) là gì, nhưng vẫn cảm thấy hưng phấn khi nghe từ “bít tất”. Khi cô nói, cậu hình dung cô đang mang đôi bít tất xanh dương rồi nghĩ rằng nó không hợp với cô, hoặc với bất kỳ người nào, mà đôi tất đó chỉ nên có màu đen hoặc đỏ như loại Naomi thường dùng rồi cậu lại nghĩ rằng mình đang bỏ lỡ điều gì đó về cụm từ “bít tát xanh dương”. Cái kiểu ảo tưởng tình ái này chiếm hết tâm trí của Dexter, và cậu tự hỏi liệu Emma có ổn không, có lẽ cậu đã sao nhãng đôi chút vì các khía cạnh tình dục. Hàng giờ liền, cậu mụ cả người với những bảng xếp hạng, các bìa tạp chí, vài phân dây nịt ngực màu đỏ thẫm của một người lạ qua đường, và tình hình thậm chí còn tồi tệ hơn vào mùa hè. Chắc chắn sẽ chẳng tự nhiên khi lúc nào cũng cảm thấy như thể cậu vừa thoát khỏi nhà tù? Tập trung tư tưởng. Người mà cậu hết mực quan tâm đang rơi vào trạng thái suy nhược thần kinh, và cậu nên tập trung vào điều đó thay vì vào ba cô gái đang bắt đầu chơi bắn nước phía sau lưng cô ấy…
15. Dexter đã hiểu nhầm “bluestocking” (nghĩa là “nữ tu sĩ”) thành bluestocking nghĩa là “bít tất xanh”.
Tập trung! Tập trung. Cậu hướng suy nghĩ của mình ra khỏi chủ đề tình dục, não của cậu trở nên linh hoạt như một chiếc phi cơ.
“Thế còn anh chàng đó?” cậu hỏi.
“Anh chàng nào?”
“Người phục vụ ở chỗ làm ấy. Trông như chủ tịch câu lạc bộ máy tính.”
“Ian hả? Anh ta thì có liên quan gì?”
“Sao cậu không hẹn hò với Ian?”
“Thôi đi, Dexter. Ian chỉ là bạn. Giờ thì đưa chai rượu cho mình đây.”
Cậu nhìn khi Emma ngồi đó uống rượu, thứ lúc này đã hết lạnh và ngọt như xirô. Dù không phải là người ủy mị, nhưng có những lúc, Dexter có thể ngồi im lặng và ngắm Emma Morley cười đùa hoặc kể chuyện và cảm thấy hoàn toàn tin chắc rằng cô là cô gái tốt nhất mà cậu từng biết. Đôi khi, cậu gần như muốn hét to điều này, cắt ngang lời cô chỉ để nói với cô điều đó. Nhưng giờ không phải là lúc và thay vào đó, cậu nghĩ cô trông thật mệt mỏi, buồn bã, xanh xao, và khi cô nhìn xuống đất, cằm của cô bắt đầu thõng xuống. Sao cô không đeo kính áp tròng thay cho chiếc kính to đùng xấu xí này? Cô không còn là sinh viên nữa. Và các dây buộc tóc bằng nhung, chúng chẳng giúp ích được gì cho cô cả. Những gì cô thật sự cần,cậu thầm nghĩ với lòng trắc ẩn đang bừng cháy, là ai đó nắm lấy tay và khơi nguồn tiềm năng trong con người cô. Cô tưởng tượng ra một cảnh phim trông rất quý tộc và thân mật với hình ảnh Emma diện lên mình những bộ cánh mới đẹp đến lạ thường. Đúng, cậu cần phải quan tâm đến Emma nhiều hơn, và cậu sẽ làm điều đó nếu không quá bận rộn với công việc hiện tại.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, chẳng phải cậu có thể làm điều gì đó để khiến cô cảm thấy hài lòng hơn với chính bản thân mình, vực dậy tinh thần của cô, và khiến cô cảm thấy tự tin hơn? Cậu nảy ra một ý tưởng và đưa tay nắm lấy tay cô trước khi trịnh trọng tuyên bố:
“Cậu biết không, Em, nếu tới năm bốn mươi tuổi và cậu vẫn còn độc thân thì mình sẽ cưới cậu.”
Cô nhìn cậu với thái độ căm ghét không che giấu. “Đó có phải là lời cầu hôn không, Dex?”
“Không phải bây giờ, chỉ là đến một lúc nào đó nếu cả hai chúng ta đều tuyệt vọng.”
Cô cười cay đắng. “Và điều gì khiến cậu nghĩ là mình muốn lấy cậu?”
“À, mình xem đó như một giả thiết.”
Cô chậm rãi lắc đầu. “Mình e là cậu sẽ phải xếp hàng đấy. Bạn của mình, Ian, đã nói y sì những gì cậu vừa nói với mình trong lúc bọn mình đang khử trùng tủ lạnh. Duy có điều là anh ta đợi đến khi mình ba mươi nhăm tuổi.”
“Tuy không có ý xúc phạm gì Ian nhưng mình nghĩ cậu nên chờ thêm năm năm nữa.”
“Mình sẽ không chờ bất kỳ ai trong hai người! Dù sao thì mình cũng sẽ không bao giờ kết hôn.”
“Sao cậu biết được điều đó?”
Cô nhún vai. “Một người phụ nữ thông thái nói cho mình biết.”
“Mình tưởng là các cậu bất động về các nền tảng chính trị hay gì đó.”
“Chỉ… không phải với mình, thế thôi.”
“Lúc này mình có thể hình dung được cậu. Váy cưới trắng toát, lộng lẫy, cô phù dâu, những cậu bé xinh xắn đi bên cạnh, nịt bít tất xanh…” Nịt bít tất. Tâm trí cậu cứ luẩn quẩn cái từ này giống như cá mắc câu.
“Thực ra mình nghĩ là trong cuộc sống có nhiều thứ quan trọng hơn ‘các mối quan hệ’.”
“Ý cậu là giống như sự nghiệp của cậu hả?” Cô lừ mắt với Dexter. “Xin lỗi.”
Họ lại nhìn lên bầu trời lúc này đã chuyển dần về đêm và sau một lúc, cô nói, “Thật ra, nếu cậu muốn biết thì có một chút biến cố vừa xảy ra với công việc của mình hôm nay.”
“Cậu bị sa thải à?”
“Thăng tiến thì có.” Cô bắt đầu cười to. “Mình đã được đề nghị vào vị trí quản lý.”
Dexter ngồi bật dậy. “Tại cái nơi đó hả? Cậu phải từ chối ngay.”
“Sao mình phải từ chối? Chẳng có gì không ổn khi làm việc ở nhà hàng cả.”
“Em, cậu có thể dùng răng khai thác urani và điều đó cũng tốt miễn sao cậu thấy vui. Nhưng cậu ghét công việc đó, cậu ghét nó từng giây từng phút.”
“Thế thì sao? Hầu hết mọi người đều ghét công việc của họ. Đó là lý do vì sao chúng được gọi là công việc.”
“Mình yêu công việc của mình.”
“Này, không phải tất cả chúng ta đều có thể làm trong ngành truyền thông, đúng không?” Cô ghét giọng điệu của mình lúc này, đầy nhạo báng và chua cay. Tệ hơn là cô còn cảm thấy những giọt nước mắt vô cớ đang bắt đầu ươn ướt ở khóe mắt.
“Này, mình có thể tìm cho cậu một công việc!”
Cô cười. “Việc gì?”
“Với mình, tại Redlight Productions!” Lúc này, cậu bắt đầu thích thú với ý tưởng đó. “Với công việc nghiên cứu. Cậu sẽ bắt đầu với vai trò nhân viên chạy việc không lương, nhưng cậu thông minh…”
“Dexter, cảm ơn, nhưng mình không muốn làm việc trong lĩnh vực truyền thông. Mình biết hiện nay, tất cả mọi người đều tha thiết muốn làm việc trong lĩnh vực truyền thông, cứ như truyền thông là công việc tốt nhất thế giới…” Mày thật kích động, cô thầm nghĩ, ghen tị và đầy kích động. “Thực ra, mình còn không biết truyền thông là gì cơ mà…” Đừng nói nữa, hãy giữ bình tĩnh. “Ý mình là mọi người ở chỗ cậu làm gì ngoài việc đứng uống nước đóng chai, dùng ma túy và sao chép các đoạn thoại ngắn…”
“Này, Em, đó là một công việc cực nhọc…”
“Ý mình là liệu mọi người có đối xử với nghề điều dưỡng hay các công việc xã hội hay nghề giáo viên bằng sự kính trọng giống như họ làm đối với lĩnh vực truyền thông chết tiệt đó…”
“Vậy thì làm giáo viên đi. Cậu sẽ là một giáo viên tuyệt vời…”
“Mình muốn cậu viết lên bảng ‘Mình sẽ không đưa ra lời khuyên về nghề nghiệp đối với bạn mình’.” Lúc này cô nói tướng lên, gần như hét, và sau đó là một khoảng im lặng. Sao cô lại thế này? Cậu ấy chỉ muốn giúp đỡ thôi mà. Cậu ấy có lợi gì từ mối quan hệ này? Cậu ấy nên đứng dậy và bỏ đi, đó là những gì cậu ấy nên làm. Cùng một lúc, họ quay mặt vào nhìn nhau.
“Xin lỗi,” cậu nói.
“Không, mình xin lỗi.”
“Cậu xin lỗi về điều gì?”
“Vì làm ầm ĩ lên như… một con điên. Xin lỗi nhé, mình mệt mỏi, một ngày tồi tệ, mình xin lỗi vì quá… tẻ nhạt.”
“Cậu không tẻ nhạt như thế.”
“Có, Dex ạ. Chúa ơi, mình thề là mình phát chán với bản thân.”
“Được thôi, nhưng cậu không làm mình chán.” Cậu nắm lấy tay cô. “Cậu không thể khiến mình chán. Cậu là một trong số một triệu, Em ạ.”
“Mình còn không thuộc nhóm một trong ba.”
Cậu dùng chân mình đá vào chân cô. “Em?”
“Gì cơ?”
“Cứ nhận lấy điều đó, được không? Hãy im lặng và thừa nhận điều đó.”
Họ nhìn nhau một lúc. Cậu nằm xuống trở lại, và sau một lúc, cô cũng làm theo và hơi giật mình khi nhận ra cậu ấy đã luồn cánh tay xuống dưới vai cô. Cả hai đều nhận thấy sự không thoải mái trước khi cô xoay người và nằm sát vào cậu. Siết chặt tay quanh vai cô, cậu nói từ phía trên đỉnh đầu cô.
“Cậu có biết mình không hiểu điều gì không? Lúc nào mọi người cũng đều nói với cậu rằng cậu thật tuyệt vời, thông minh, vui tính, tài giỏi và tất cả những điều đó, ý là mình rất nhiều, mình đã nói với cậu từ nhiều năm nay rồi. Vậy sao cậu không tin? Sao cậu cứ nghĩ rằng mọi người chỉ nói cho qua chuyện, Em? Cậu nghĩ đó là một âm mưu sao, mọi người bí mật liên kết với nhau để nói tốt về cậu sao?”
Cô ấn đầu mình vào vai để bảo cậu đừng nói, nếu không cô cảm thấy mình sẽ khóc mất. “Cậu là người tốt. Nhưng mình phải đi rồi.”
“Không, ở lại chút nữa đi. Chúng ta sẽ mở thêm chai nữa.”
“Chẳng phải Naomi đang đợi cậu ở đâu đó sao? Cái miệng nhỏ của cô ấy chất đầy ma túy giống như một con chuột đồng nhỏ.” Cô phồng hai má lên và Dexter cười khoái chí, và cô bắt đầu cảm thấy khá hơn một chút.
Họ ở đó một lúc nữa, sau đó đi bộ xuống quầy rượu rồi trở lên đồi ngắm ánh hoàng hôn đang buông xuống thành phố, uống rượu và không ăn gì ngoại trừ một túi khoai tây chiên giòn đắt tiền. Có thể nghe thấy tiếng kêu của các loài động vật lạ từ vườn thú Regent, và họ là người cuối cùng rời khỏi khu đồi.
“Mình nên về thôi,” cô nói và loạng choạng đứng lên.
“Cậu có thể ở nhà mình nếu muốn.”
Cô nghĩ về chuyến đi trở về nhà, Tuyến Bắc, tầng trên cùng của chuyến xe buýt N38, sau đó là quãng đường dài đi bộ đầy nguy hiểm đến căn hộ nồng nặc mùi hành phi. Khi về đến nhà, có thể hệ thống sưởi ấm đã được bật và Tilly Killick sẽ ngồi đó với chiếc áo choàng tắm để hở, dính sát lò sưởi như con tắc kè và ăn nước xốt pesto từ trong lọ. Thể nào cũng sẽ có nhiều dấu răng trên miếng pho mát Ireland và ti vi đang phát bộ phim truyền hình Thirtysomething, và cô chẳng muốn đi đâu nữa.
“Mượn một chiếc bàn chải đánh răng?” Dexter nói, như thể đọc được suy nghĩ của cô. “Ngủ trên ghế sofa?”
Cô hình dung một đêm nằm trên lớp da đen cót két của chiếc ghế sofa ở nhà Dexter, đầu cô bắt đầu thấy ong lên, trước khi quyết định rằng cuộc đời đã đủ phức tạp rồi. Cô đi đến một quyết định mạnh mẽ, một trong những quyết định mà hầu như ngày nào trong những ngày gần đây cô cũng đều thực hiện. Không còn những lần ngủ qua đêm ở những chỗ lạ, không còn làm thơ làm thẩn, không còn lãng phí thời gian. Đã đến lúc xốc lại cuộc đời. Đã đến lúc khởi sự lại từ đầu.
Môt Ngày Môt Ngày - David Nicholls Môt Ngày