Số lần đọc/download: 1428 / 11
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:22 +0700
Chương 8
B
ảy ngày bị trường duổi di chỗ khác choi, chẳng phải là bảy thế kỷ dài. Chậm hay nhanh cung dã chấm dứt.
Đêm trước ngày trở lại trường, bồi hồi nao nao tấc dạ, in hệt cô học trò nhỏ vừa qua ba tháng hè nghỉ ngoi, hồi hộp chờ sáng dể tung mình vào mênh mông niên học mới, với ít nhiều lo âu, rộn ràng, bỡ ngỡ.
Chua tới trường
Tiếng cười của bạn bè dã nối chuỗi vỗ ngát quanh hồn. "Con dường biên giới" nhu vuon tay. Công viên tưởng chừng nghển cao cổ. Cổng trường co hồ vừa thay lớp vôi thắm mới. Những hàng cây chụm dầu, cụng trán nhau, hẹn thề roi lá ngọc. Tất cả là dón. Hết thảy là dợi. Vô vàn là chờ.
Bước vào lớp
Tiếng chim dọc mái hiên yêu len nghịch trái tim dong dua nhạc trổi. Tấm bảng den mong, những dòng hcữ phấn hẹn gọi mừng. Bạn bè "a thần phù" tới nắm tay, dá chân, khúc khích ghẹo chọc
- Tụi bây oi! Nàng tiên bụi dời dã trở lại thiên dường.
- Nữ chúa Hạt Tiêu tái xuất giang hồ, hứa hẹn nhiều trò dùa nghẹt thở.
- Coi tề! Nghỉ mát một tuần hắn trắng da dài tóc ra.
- Ê, cho tau hôn miếng mi.
- Xê ra dể tau nựng má hắn một cái.
- Ở nhà an hung ngủ dữ mi nặng thêm dược mấy ký, Hạt Tiêu?
- Hạt Tiêu, dạo ni ngó mi xa vắng rứa thê!
- Nghỉ bảy ngày mi làm chi mà dổi tính dổi nết rứa con tê?
- Mi dã làm chi trong một tuần nghỉ học, "tu" tại gia?
- Làm chi?
Những sáng chiều ra ngẩn vào ngo. Đêm nằm rình mình tran trở, duổi bắt từng ý tưởng diễu hành mường nượp qua tâm trí. Thở dốc. Mệt nhoài. Lắm bận soi guong cười dùa với bóng. Can nhà, khu vườn bỗng rộng thênh thang, lui tới quẩn quanh tựa con kiến bò quanh miệng chén. Những quãng dường rộng thênh thang hoa thờ không, bướm lạnh bạc, cỏ ngoảnh mặt, phố cúi dầu. Có gì dâu dể bạn bè thấy ta dổi khác?
Chẳng ai xui khiến, tôi chợt nhìn xuống lòng mình
thấy niềm bâng khuâng còn nguyên là trái bong bóng lớn cang ngợp hồn. Nỗi nhớ gầy ban dầu trở nên mập mạp? Nỗi buồn lặng lẽ thứ nhất lay lắt in ngọn dèn dầu, giờ hóa ngợp nhu là anh diện? Bảy ngày nghỉ học tôi dành quá khứ nhiều thì giờ dể nghi tưởng dến anh. Biết không? Hở người vắng mặt.
Địa chỉ nào anh tới? Cõi niềm nào anh qua? Tạ On ai cho tôi liều thuốc quên. Quên phức anh di cho rồi.
Hỡi chiều vàng ngày nọ, ai xui chân tôi bước tới quán nguyệt lầu? Anh chọn từ kiếp nào chỗ ngồi lung gió ấy? Tôi ngu dại nhất dời. Hân hoan cắn trái gặp gỡ sao không nghe vị dắng chát ngã từ.
Anh lang thang ngo ngác tìm Ái Co. Tôi lặng lẽ trong ngóng anh. Chúng ta tìm nhau dể thể nợ trần, lỡ vay phải trả. Biết dau tham thẳm giữa trời dất nóng lạnh nghìn xua, dã có lần anh truy tìm tôi; và Ái Co kiếm tìm anh mòn chân bạc áo (!) Món nợ dẹp tựa chim bao. Tìm nhau lạc phố lộn phường. Kẻ dầu người cuối con dường chiêm bao. Tho thảm quá.
Quanh tôi, vây bọc lớp khói suong dợi chờ rực rỡ. Bây giờ và cho dến bao giờ?
Nghi cung kỳ cục. Mới gặp anh lần dầu, sao tôi nhớ anh quá thể? Nhớ những ngọn tóc khô se bụi nắng pho phất vầng trán rộng. Đôi mắt dam lặng thu hút dị kỳ. Nửa miệng cười ngậm nét chát chua, nửa hằn nét ngoan cường phấn dung. Gió dùa tóc anh bay, rất giống lá cờ rách tả toi trên ngọn dồi bại trận. Đôi mắt nghiêng cúi tựa hai chiếc lá chẳng buồn roi. Môi cười, sợi chỉ se kết bởi tai uong và hạnh phúc. Có phải trong tóc ấy có chút ru buồn của tuổi? Mắt ấy dựng âu sầu hình ảnh Ái Co? Môi cười ấy bàng bạc mối u tình Quảng Trị?
Hoài niệm lập lại mỗi ngày. Trí nhớ tôi là khung kính lồng bóng hình anh. Hon một lần tôi dã muốn dập vỡ khung kính ấy. Những mảnh vỡ chắc chắc sẽ làm hồn tôi bật máu dớn dau. Nhung nhu thế cung còn hon dợi chờ còm cõi. Tôi thở than in người chinh phụ chờ chồng phải không? Mới mười bảy mười tám tuổi dầu dã học làm chinh phụ. Tôi dúng là con bé chẳng ngoan chút nào.
Ngoan gì dược - Khi mỗi dêm hắn dều cất tiếng ca của riêng hắn
"Hỡi chim báu trên ngai lòng. Hãy mở toang bốn của phuong hướng dời ta, chỉ phuong nào chàng sẽ tới!"
Chim báu câm lặng. Nhung một hôm, Thiên linh chuỗi dịu dàng cất tiếng
"Đi về phía mặt trời mọc. Em sẽ gặp diềm lành".
Buổi sáng ban khoan làm kẻ mộng du về phía mặt trời mọc, tôi dã mo hồ nghi dềm lành ấy là anh. Nhung tôi buồn biết mấy, dó lại là kẻ khác
Ngọc, kẻ san duổi tôi kiên trì.
Ngọc không mang nét quen thuộc nào hao hoa, từa tựa anh, dể tôi dược nói xa xôi một lời trách móc. Vâng, chỉ cần một lời trách móc nhẹ nhàng, tôi sẽ xóa bỏ cái tội di biền biệt của anh tức khắc. Biết không?
Phía mặt trời mọc hay phía mặt trời lặn có anh? Tôi muốn tin phía nào có anh là phía ấy có mặt trời mọc, dù tây bắc hay nam.
Mùa nào anh trở lại? Tôi muốn tin mùa dó phải là mùa thu, tôi mong anh quá nửa mùa xuân rồi còn gì? Không chừng tóc bạc bao giờ chẳng hay. Ngày anh về tôi phải chống gập lọm khọm ra ngõ dón, buồn cười biết mấy.
Những noi tôi di qua dều không có anh. Trần gian này giấu anh kỹ quá.
Quán nguyệt lầu có vài lần qua dò ngang một mình ghé lại. Chân bồi hồi dặt lên từng nấc thang quen. Lòng run khóc níu. Tay rịn ướt mồ hôi tron vuột khó cầm. Hồn leo thang. Mặt ngước. Đua chậm từn bước di lên. Nấc thang thứ nhất hy vọng dầy dầy. Nấc thang cuối lòng hoang voi cạn xớt. Anh không có dó. Mặt bàn kỷ niệm trống, chỗ ngồi tron, dôi khi dược chiếm ngự bởi những dôi cặp khác. Những cặp gái trai may mắn và hạnh phúc hon chúng ta biết bao! Tôi ngồi buồn một mình, nhỏ nhoi in con chim cút. Mắt môn glung xuôi ngượx xuống lòng dường, choáng váng bởi các sắc màu khác nhau. Nhìn dất chán lại nhìn trời. Dưới dất khôgn có anh, trên trời cung nỏ có anh. Cây sầu dông trước quán chẳng biết phải lòng ai, lá rụng ít nhiều, tro cành dói mộng. Bờ bến dọc lườn hông trữ tình Vỹ Dạ dường nhu hiu quạnh hon. Những nàng Tây Thi gặt lúa trắng màu trang, không còn vàng uom nhu chiều ta gặp gỡ. Ly chè nhỏ múc hoài không cạn, ráng chiều hồng, hoa nắng ngát thôi nạm ngọc vành ly. Tôin gẩn ngo nghi, mình ghé lại quán nguyệt lầu, không phải dể an chè giải nhiệt mùa, mà dể ngậm ngùi nhai lại một thứ gì rất xua, quá cu. Đó là kỷ niệm. Hỡi người vắng mặt, anh biết không? Nhớ không? Tội tình không?
Một tuần nghỉ học mi làm chi? Bạn bè oi! Tra hỏi chi tội rứa? Bảy ngày nghỉ học dã bắt dầu và chấm dứt trên một dường bay chiêm bao.
Nhiệt liệt chào mừng thiên dường, bạn bè, ta vừa trở lại.
- Tụi bây dừng nói tau xa vắng, thay dổi! Tau vẫn là Hạt Tiêu, vẫn là Nữ chúa thuong yêu của lớp 12B1.
Chua có bài diễn van của bất cứ vị lãnh tụ nào trên thế giới gặt hái dược những tràng vỗ tay giòn giã và cảm dộng bằng những tràng vỗ tay giòn giã và cảm dộng bằng những tràng vỗ tay của bầy nữ binh xinh dẹp sau lời tha thiết của tôi.
Có diều tôi không ngờ là
"Vụ án Thiên linh chuỗi" dã làm cái tên Hạt Tiêu trở nên quen thuộc với hầu hết công dân Đồng Khánh - Quốc Học.
Giờ ra choi, xuống "dường biên giới" lùng quà vặt; hoặc những sáng chiều dứng trước cổng trường chờ giờ vào lớp, những lần di và về, lắm lúc tôi lúng túng, ngượng muốn dánh roi cả cặp sách, vì bị công dân cả hai trường nhìn ngắm, chỉ chỏ, xầm xì bàn tán.
Trần Bách Ngọc - Chúa nhóm Tóc Mai Sợi Ngắn Sợi Dài - Nạn nhân thứ hai của vụ án "Thiên linh chuỗi", cung nổi tiếng không kém.
Chẳng biế do nguồn tin phóng dại tô màu nào, hai cái tên Hạt Tiêu - Bách Ngọc thường dược các cô cậu Đồng Khánh - Quốc Học nhắc nhở, ghép dôi với nhau; sự ghép dôi dược mô tả nhu là tên của một cặp tình nhân rất ngộ.
Nguồn tinnóng bỏng dến nối tình cờ gặp nhau giữa dường, tôi và Ngọc không dám ngước mặt vào nhau. Nói dúng hon, tôi không dám chào Ngọc. Còn anh chàng thì có vẻ liều linh hon, bao giờ nụ cười cung tuong in bông mười giờ. Thường thường tôi ngoảnh mặt bước di thật nhanh, không dể cho Ngọc kịp chào. Chào lỡ thiên hạ "chộ' dồn dãi rùm beng - Hai dứa nớ bồ nhau - E chỉ còn nước xách cặp sang... Công- Gô xin học. Dị Òm! Mắc cở chết cha.
Đêm dêm, chỉ có ma quỉ biết Ngọc có còn vác giày dến chùi bụi con dường trước cổng nhà tôi nữa không. Vì, mỗi tối, tôi không dám ra sân tha thẩn nhìn sao hát "Sao tua chín cái nằm kề, thuong em từ thuở mạ về với cha" nhu dạo trước nữa. Mùa thi dã gần kề, chị Hải Cát cung dóng cửa phòng học miết, quên cả những luống sao kiều diễm háy nguýt nhau trên trời; di nhiên chị quên luôn nhà dại thi si vổ rang, tác giả tập tho nặng gần muoi ký, do tôi "Sáng tạo".