Số lần đọc/download: 1057 / 20
Cập nhật: 2016-03-17 13:45:34 +0700
Chương 8
T
rời sập sùi muốn mưa từ sáng sớm. Không gian mốc đục. Khu vườn hoa, bên tay phải tôi còn ướt mèm sương đêm. Những thân cây những cọng lá uốn xuống.
Tôi không ghi nhớ được một điều gì, từ lúc bắt đầu buổi học, cho đến bây giờ. Cứ lâu lâu tôi lại bị một ngày như vậy. Nguyên do thường tại cảnh tượng bị thay đổi đột ngột. Có lẽ là tâm hồn tôi, bị biến thiên theo cảnh vật. Những ngày trời đột nhiên mát dịu, mây mù giăng khắp, hay hơn nữa âm u, như hôm nay, thế nào tôi cũng cảm thấy lòng mình buồn buồn, nhớ tiếc bâng khuâng một cái gì đó. Riêng hôm nay thỉnh thoảng tôi thấy nóng ruột, bồn chồn. Tôi linh cảm có một chuyện gì sắp xẩy đến với tôi. Một chuyện gì, chưa biết, nhưng tôi tin chắc thể nào cũng có. Bởi linh tính của tôi thường ít khi sai lắm! Lại thêm đêm qua, tôi nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ. Tôi mơ thấy mình đi lạc vào một khu rừng lan. Mùi hương của những bông hoa lan trắng nuột, làm tôi say sưa,ngây ngất. Tôi quên khuấy cả những nguy hiểm có thể xẩy đến cho tôi, trong khu vườn hoang vắng ấy. Nhón chân bước, tôi lần theo tiếng suối róc rách âm vang, đi mãi, đi mãi vào giữa rừng. Càng đi vào sâu, càng tối, càng dầy đặc, đường càng khó đi hơn,nhưng mùi hương của hoa lại càng thơm và quyến rũ hơn nữa. Tôi không biết là tôi đi được bao nhiêu đoạn đường và mất bao nhiêu giờ. Nhưng cuối cùng, tôi cũng đến được nơi phát ra tiếng róc rách mơ hồ, mà tôi đã nghe được lẫn trong mùi hương lan thoang thoảng. Còn đang ngẩn ngơ trước dòng suối trong xanh nhìn thấy cả đáy nước, với những viên sỏi trắng, to bằng đầu ngón tay, thì chợt một người đàn bà, từ đâu, gánh đôi thùng đến múc nước. Gặp chị ta tôi mừng quá, men lại gần hỏi nước suối này có uống được không? Chị ta bảo không được. Vì trong nước có tan lẫn nhiều nhựa cây rất độc. Nếu không biết, uống vào có thể phát điên lên mà chết. Câu trả lời của người đàn bà làm tôi thất vọng, bán tín bán nghi, nhưng không dám liều, uống thử. Cổ họng tôi lúc đó chợt khô ran, nóng bỏng. Cơn khát bắt đầu nổi lên, hành hạ tôi. Mặc dù trong rừng không có nắng, nhưng tôi thấy mắt tôi hoa lên, cảnh vật đảo lộn, nhòe lẫn. Tôi mơ hồ cảm thấy như mình đã mệt mỏi muốn quỵ xuống. Đôi chân trì nặng, hai tay xuôi đơ, nhấc lên không nổi. Người đàn bà lạ lùng như đoán được bệnh trạng của tôi, chị ta cười, bảo: "Nếu cô muốn uống nước, theo tôi về nhà!" Lời chị ta nhỏ nhẹ, dịu như một lời khuyên của chị gửi tới em, và cũng có cái đậm đà, quyến luyến của một người mẹ, dành cho con. Tôi ngoan ngoãn, đi theo chị ta về nhà. Nhà đây là một cái hang đá sâu và lạnh. Lúc đầu tôi còn ngập ngừng ở cửa hang. Sau theo cánh tay của chị, tôi chui vào. Khi tôi vừa chui đầu vào, mắt còn chưa phân biệt được đồ vật ngổn ngang ở trong hang thì một vệt sáng loáng từ nóc hang phật xuống ngang cổ tôi. Tôi kinh hoàng hét lên đúng lúc người đàn bà quay lại, xòe bàn tay rộng và đen như một đôi cánh lớn, chụp lấy mặt tôi. Tôi tỉnh dậy lúc trời còn mờ tối. Cơn mưa đầu hôm vẫn còn thảnh thót ngoài bao lơn. Tôi trở dậy và thấy đầu mình ê ẩm nhức nhối.
- Mời cô Nữ xuống văn phòngphòng gặp người nhà. Tôi giật mình nhìn lên. Bác tùy phái quay lưng ra đến cửa. Tay còn cầm miếng giấy nhỏ. Tôi đóng nắp bút, đừng lên bước ra. Đầu óc tôi rỗng không. Chẳng một hình ảnh nào bật lên, sau lời báo tin trên. Cả lớp đều ngừng lại, nhìn tôi đi ra. Tôi cúi đầu chào giáo sư rồi đi thẳng, không nhìn một đứa nào.
Gió chạy dọc hành lang. Tôi thấy lạnh và buồn buồn ở tay, chân. Có người nhà, điều ấy thật bất ngờ đối với tôi. Từ ngày dời Đà-lạt đến đây học, gần một năm rồi, chưa bao giờ tôi có một người đến thăm. Không lẽ Nhiệm! Vô lý. Sau lần gặp duy nhất ở Pleiku, đến nay hơn bốn tháng rồi. Chàng không viết cho một chữ, dù trước khi chia tay, tôi đã cho chàng địa chỉ. Khoảng hơn tháng gần đây, trong tôi, hầu như những náo nức, những vồn vã về Nhiệm đã chết, đã nguội. Bây giờ có ai nhắc đến chàng, cũng không thể gợi trong tôi xao xuyến nào. Tất cả, chỉ là một cơn gió thoảng qua, quá nhẹ. Và tôi đã lãng mạn, đã mơ mộng hão huyền về nó. Đời sống chúng ta, chẳng có nghĩa gì hết. Tất cả chỉ là tình cờ. Sự tình cờ, đôi khi được đặt lên ngang hàng định mệnh.
Tôi ngập ngừng ở cửa căn phòng giám học. Tôi muốn ghé mắt coi trước xem ai đang chờ ở trong đó. Tôi nín lặng, lắng nghe. Không một tiếng nói nào vẳng ra,ngoài tiếng quạt trần quay xạch xạch... Tôi hít một hơi thở dài, bình tĩnh gõ cửa.
- Mời vào." Tiếng ông giám học đưa ra, sắc và lạnh. Tôi thường mất bình tĩnh mỗi khi gặp ông ta. Không biết có phải tại bản tính cả thẹn hay tại vẻ nghiêm nghị, khắc khổ của ông, làm tôi khớp sợ. Tôi đưa tay giữ vạt áo, đẩy cửa bước vào. Căn phòng với những đồ vật bài trí xa lạ. Ông giám học chăm chăm nhìn tôi sau cặp kính trắng dày cộm. Tôi không nói được lời nào. Tim tôi thắt lại, nhói buốt. Khi người thanh niên mặc quần áo nhà binh, ngồi ở bộ sa-lông bên trái, day mặt lại nhìn tôi, tôi thú thật là bị mất bình tĩnh và bủn rủn, đứng không vững.
Có đúng không? Có đúng không? Tôi nhìn người thanh niên một lần nữa. Chàng mỉm cười, gật đầu. Nụ cười xa xôi, buồn bã, và đã hơn một lần, tôi nói rằng tôi mê nụ cười ấy.
Chàng đứng dậy, cầm mũ lên. "Nhiệm!" Tôi kêu khẽ trong miệng.
- Mời thiếu úy tự nhiên", ông giám học phác một cử chỉ rất lịch lãm, ý ông muốn bảo tôi đưa chàng ra ngoài phòng khách. Chàng gật đầu cám ơn, bắt tay ông giám học. Họ nói với nhau những lời gì, tôi không nghe rõ. Tai tôi ù đi, mắt tôi cũng dại trước hình ảnh chàng. Không ngờ mộng tưởng tôi, giữa lúc đã hoàn toàn tuyệt vọng nay bùng lên, như một tiếng pháo nổ bất thình lình, vỡ tung tâm hồn.
Tôi líu ríu theo chân chàng, quay ra ngoài. Tôi băn khoăn không biết phải ngỏ lời với chàng thế nào. Tất cả những điều mà tôi hằng nghĩ, nếu gặp, tôi sẽ nói, sẽ hỏi... lúc gặp. Thế mà bây giờ tất cả đều tiêu tan hết. Tôi lặng lẽ đi bên chàng. Liếc nhìn gương mặt chàng hơi gầy và xanh, bất giác lòng tôi se thắt.
Nhiệm cũng ngoái nhìn tôi cười:
- Anh ra đây từ chiều hôm qua. Nhưng không mượn được xe. Sáng nay mới có xe, lại phải đi lo mấy việc, vừa xong, anh lại đây ngay.
- Anh đi lính rồi à? tôi hỏi.
- Bốn năm rồi Nữ. Lần đầu gặp Nữ anh quên không nói Nữ nghe. Chắc Nữ ngạc nhiên lắm phải không?
Tôi gật đầu bảo chàng rằng chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi.
Chúng tôi băng ngang chiếc hành lang nối liền hai tòa nhà. Phòng khách của nhà trường đồng thời, cũng là phòng ăn. Chúng tôi chọn chiếc bàn vuông, kê gần cửa sổ, trông vào khoảng sân trống có lối đi trải sỏi trắng. Những khóm xương rồng xanh mướt với những chấm gai trắng như da mặt của một người bị phỏng.
Sự có mặt của chúng tôi, làm căn phòng rộng đang nhộn nhịp, bỗng dừng khựng lại. Mấy giáo sinh đang đánh bóng bàn ở cuối phòng ngừng tay ngó trân. Mấy chị nhà bếp và mấy nhóm con gái của năm thứ hai, ngừng bàn tán, chăm chăm nhìn chàng. Hình như Nhiệm cũng cảm thấy cái hoạt động đột nhiên chết lặng, chàng hơi ngượng ngùng khi kéo ghế cho tôi ngồi. Riêng tôi thì ngược lại, tôi cảm thấy hãnh diện có được một người tình như Nhiệm. Chiếc hoa mai lấp lánh trên cổ chàng, với tôi không thành vấn đề, tôi yêu Nhiệm vì Nhiệm chứ không phải vì chiếc hoa mai vô nghĩa ấy. Nhưng với những người khác, tôi chắc đó là một trong những điểm quan trọng, có tính cách quyết định... và hấp dẫn. Dẫu sao thì điều sung sướng nhất của một phụ nữ vẫn là được yêu và trình diện người yêu với mọi người.
- Nữ uống gì? Chàng hỏi tôi và đưa tay ngoắc chú hầu bàn.
Tôi nhớ tới ly cam vàng ở Pleiku ngày nào.
- Như cũ, anh. Tôi nói và thăm dò phản ứng của Nhiệm. Chàng nhìn tôi, cười bằng mắt. Gật đầu. Tôi thấy lòng lâng lâng một niềm vui có lẫn ít nhiều xúc cảm của kỷ niệm được nâng nui.
Tôi lắng nghe chàng bày tỏ nỗi nhớ nhung, hoang mang trong suốt thời gian xa nhau. Chàng bảo có viết thư cho tôi, hai lá, mà không thấy trả lời. Không biết chàng nói thật hay chỉ là một cách cho tôi hài lòng, nhưng tôi vẫn tin là chàng nói thật. Tôi đáp:
- Nữ không nhận được lá thư nào của anh hết. Gần đây, Nữ đã hơi tuyệt vọng. Giữa lúc đó thì anh đến. Thật không ngờ. Không thể ngờ.
- Anh ra đây cũng là ra cầu may, chỉ lo Nữ quên, Nữ không nhớ, không nhận anh thì lúc đó mới thật phiền. Chỉ có nước độn thổ.
- Anh cứ nói thế chứ. Nữ quên hay anh quên, cái đó phải xét lại à. Tôi cười, nói tiếp: Nhất là bây giờ, lại biết thêm anh là lính. Mấy ông lính là chúa lăng nhăng. Đi đâu lăng nhăng đó. Và khi dời khỏi, quên ngay tức khắc, như chưa hề gặp, chưa hề biết.
Nhiệm cãi:
- Không bao giờ mình nên vơ đũa cả nắm như vậy. Mỗi người một khác chứ. Có ai giống ai đâu. Bằng chứng cụ thể là sự có mặt của anh ở đây, tự nó, đủ để nói rõ tình cảm của anh đối với Nữ ở mực độ nào rồi. Vượt hơn một ngàn cây số, giữa tình trạng bất an như thế này, đâu phải là chuyện dễ. Hơn nữa, anh còn bị ràng buộc bởi nhiều vân đề khác. Đâu có tự do gì.
Chàng dừng lời, rút thuốc hút. Tôi loay hoay tìm một câu gì đó, cho ý nhị để nói với chàng. Nhưng óc tôi rỗng không, trống trải. Gió mát và tiếng sóng vỗ ngoài xa hình như đã choán đầy khoảng trống trong tâm hồn tôi. Không gian chao nghiêng như xuống thấp hơn, cùng hạnh phúc tôi đang dấy lên từ sợi khói vắt ngang mặt chàng. Nhiệm bảo chàng mất ngủ hai đêm liền. Tôi giương mắt tỏ ý không hiểu. Chàng giải thích.
- Đêm trước là đêm ngủ ở Sài-gòn. Nôn nao vì nghĩ tới sáng ra ngoài này, suốt đêm trằn trọc không ngủ được. Còn đêm qua thì ơ đây rồi, chỉ cách Nữ có mấy cây số mà không được gặp mặt, anh cũng băn khoăn bồn chồn khó ngủ. Ông đại úy đi cùng anh, thấy thế, hỏi thăm. Anh phải nói rằng tại lạ nhà không ngủ được.
- Thế đêm qua ở đây anh ngủ đâu? Tôi ngắt lời chàng.
- Ở khách sạn Hòa Bình, đường Gia Long, Nữ biết không?
Tôi gật đầu.
- Nữ biết, mỗi chiều thứ bảy được nghỉ, đi phố chơi với tụi nó, Nữ hay đi con đường đó lắm. Con đường hẹp và sạch nhất ở đây đó anh, gần giống những con đường ở Hà-nội.
Nhiệm cười. Tôi ngẩng lên và bắt gặp mắt chàng đăm đăm nhìn thẳng vào mặt tôi. Toàn thân tôi rung động, như có một luồng gió vừa chạy qua suốt thân thể tôi trống trơn. Tôi vội cúi xuống, soi mặt mình trong ly nước cam vàng, đục lờ. Giờ phút này tôi mới cảm thấy sự hữu ích của cây bút nguyên tử mà tôi đang cầm trong tay. Tôi mở cuốn sổ nhỏ, vạch những đường ngang dọc vào đấy. Nhiệm nói đều đều bên tai tôi. Giọng chàng trầm thấp và có vẻ hơi nhanh. Chàng nói nhiều lắm. Nhưng tôi không nghe rõ tiếng nào, từ hai chữ Nhiệm, Nữ. Nhiệm và Nữ. Vô tình, tôi viết chồng hai chữ đó vào trang sổ gạch lem nhem. Khi chợt nhận ra cái lỗi vô tình nhưng ghê gớm đó, tôi nhìn thấy. Tôi càng cảm thấy ngượng ngùng và nóng dần ở hai má. Chàng tủm tỉm cười. Tôi cũng cười theo, gấp cuốn sổ lại và đưa bút lên miệng ngậm.
Trời vẫn đầy hơi ẩm. Gió bắt đầu thổi tới mát và có phần lạnh. Nhiệm đề nghị tôi cùng đi ăn trưa với chàng. Tôi lắc đầu:
- Khó quá, chắc Nữ không đi với anh được đâu.
- Chiều nay thứ bảy mà. Nữ được nghỉ chứ?
- Vâng. Nhưng thường hai giờ mới được phép đi phố tới sáu giờ chiều lại phải vào rồi.
Mặt Nhiệm buồn xuống, mắt chàng xa xôi và tối lại. Vẻ thất vọng bật hiện trên môi chàng. Chiếc môi dưới bệu ra vẻ phụng phịu ngây thơ một cách thật trẻ con. Tôi vừa buồn cười và bùi ngùi sung sướng. Cái cảm giác của tôi thật khó diễn tả. Cùng lúc tôi thấy tôi quan trọng, cao cả và có toàn quyền ban phát hạnh phúc, yên vui cho bất cứ ai. Đồng thời, tôi lại cảm thấy tôi bé mọn, thật bé mọn và muốn ngả ngay vào lòng chàng. Tôi muốn giấu mặt tôi trong ngực chàng, mặc cho nước mắt chảy. Tôi sẽ trách móc chàng rằng: Sao anh bỏ em. Ừ, sao anh đã bỏ em. Anh quên em như chưa từng biết đến em. Anh biết rằng trong mấy tháng trời đằng đẵng bặt tin anh, em đã trải qua bao nhiêu nỗi khốn đốn, bao nhiêu nhục nhã, âu lo, cũng chỉ vì anh. Tất cả chỉ vì anh. Ừ, chỉ vì anh. Nếu không gặp anh, chưa chắc gì em đã tàn nhẫn với Hiển như vậy. Mặc dù em không hề yêu hắn. Nhưng biết đâu, nếu không gặp anh em đã xuôi theo lời khẩn khoản của nó. Em đã nhận tình nó. Em đã nhận tình nó và em sẽ lấy nó. Lấy nó, đời em sẽ đầy đủ, sẽ sung sướng. Cũng chỉ tại anh hết. Bây giờ, đột nhiên anh lại xuất hiện. Sự xuất hiện đột ngột của anh, làm em bàng hoàng. Em phân vân không biết những điều anh nói có xuất phát tự đáy lòng anh không. Hay cũng chỉ là một thủ đoạn của bọn đàn ông các anh. Để thỏa mãn khát thèm chiếm đoạt. Thỏa mãn tự ái đàn ông, kiêu căng một cách vô lý. Anh. Anh.
- Nữ, anh nghĩ rằng, có lẽ anh ăn nói không được khéo lắm, nên Nữ từ chối lời mời của anh. Anh không biết làm sao hơn. Bởi trong tình yêu, người ta không thể đóng kịch với nhau, như trong đời sống hay trên sân khấu. Chỉ có với tình yêu, người ta được sống với nhau bằng mặt thực, mặt thực của trái tim. Anh đến với Nữ bằng cái bề trong ấy. Nữ có thể từ chối, nhưng Nữ không thể nghi ngờ anh được.
- Không, không. Khổ quá, Nữ có nghi ngờ gì anh đâu.
Tôi cướp lời Nhiệm:
- Nữ thấy khó đi được với anh, nên Nữ cũng nói thật điều đó thế thôi. Chứ Nữ nào có ý gì khác đâu... Hay là...
Tôi bỏ những câu nói ở đó. Tôi định nói rằng hay là tôi sẽ liều đi với chàng để chứng tỏ tình tôi với chàng, không còn là một đắn đo, một so kè mưu tính. Tôi thấy mắt chàng chợt sang lên long lanh.
- Hay là... sao Nữ không nói tiếp đi?
Tôi cúi thấp đầu nói nhỏ:
- Ừ, Nữ cố đi. Cố đi với anh một lần thôi. Không biết đến bao giờ anh mới lại có dịp để ra thăm Nữ nữa. Nhất là lính tráng. Thời buổi này. Làm sao biết trước được ngày mai.
- Thôi anh. Nữ xin anh đừng nói nữa. Thế đủ rồi.
Những lời chân thiết của chàng về tương lai làm tôi choáng váng. Tôi vẫn nghĩ rằng thế hệ của chúng tôi không có tương lai. Hay tương lai là một cái gì mù mịt. Một danh từ, một cách nói. Chúng tôi chỉ có hiện tại và quá khứ. Cái ngày mai sẽ tới với chúng tôi, chỉ là sự triển khai, một lập lại của dĩ vãng nhục nhã, đau thương. Có thể nói lịch sử là bánh xe quay quanh một chính trục. Lịch sử nước tôi, cũng là số phận của đời chúng tôi.
Mặc dù tôi hằng đinh ninh vậy mà tôi vẫn động lòng trắc ẩn khi nghe Nhiệm nói. Hình như cái trạng thái tâm lý đó không chỉ khơi dậy từ lời nói của chàng. Nó đã bám rễ, nó đã lên nước trong thâm tâm tôi từ lâu rồi. Tôi gọi nó là một thứ Hoa-sầu-tư. Nên những lời nói của chàng chỉ có thể coi như là một làn gió nhẹ xao động cái không gian vốn ăm ắp hương đau thương của Hoa-sầu-tư.
Tôi bảo Nhiệm:
- Anh chờ Nữ một lát. Nữ đi "điều đình" thử coi.
Chàng cười bằng cả hai con mắt có đuôi, đắm đuối.
- Anh là người đi tìm hạnh phúc. Và Nữ cho anh cái cảm tưởng Nữ là một thứ nguồn hạnh phúc của đời anh kiếm tìm.
Tôi kéo ghế đứng dậy, với những lời ngọt ngào của Nhiệm bám chặt vào óc tôi, nó bật lên trong mắt những hình ảnh phóng lớn của tư tưởng được buông thả. Cùng lúc, tôi cũng liên tưởng tới hình ảnh người con gái mà chàng đã úp mở cho tôi thấy từ hồi ở Pleiku. Người con gái "tóc dài như tóc Nữ". Người ấy "mắt cũng buồn như mắt Nữ". Những lời ấy, trong một thoáng rất nhanh, lại âm vang trong hồn tôi. Tôi bước ra ngoài hành lang và bảo chàng:
- Anh phải nói là lại tìm hay tìm lại được nguồn hạnh phúc cũ mới đúng.
Chàng giương to mắt ngơ ngác. Tôi cười thầm, nghĩ bụng: "Kể anh chàng cũng mau quên đấy chứ".