"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Ashley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-08-05 10:51:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
eth ngừng lại.Đôi môi cô hé mở và một giọt nước mắt lăn xuống gò má cô.”Ôi, Ian.”
Ian nhìn chằm chằm vào cô đầy ngạc nhiên, nỗi đau chạm vào trái tim anh. Anh không có hiểu vì sao cô khóc. Anh định giải thích lý do cô không nên bận tâm đến việc cố gắng để thay thế cái bát cho anh, như vậy cô sẽ ngừng lo lắng về nó. Khi anh nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô, cơn giận dữ đen tối trước đây dâng lên bên trong anh, cơn giận hiện ra khi Ian không thể hiểu được điều anh đã làm.Con quái vật giận dữ nói với Ian là anh bị điên, không xứng đáng với cô, và cuối cùng sẽ đánh mất cô.
Ian bị đá vào trong bóng tối, điều anh đã không cảm thấy trong một thời gian dài, mong nó sẽ lùi xa.Anh khum hai bàn tay quanh mặt Beth, lau đi những giọt nước mắt.
“Tại sao em khóc?”Anh cảm thấy sự tuyệt vọng dâng lên, sự cần thiết phải hiểu.
“Bởi vì chiếc bát đặc biệt với anh. Và em đã phá hủy nó.” Từ ngữ rời khỏi anh. Anh chỉ nhìn thấy những giọt nước mắt của Beth, đôi mắt xanh của cô ướt sũng. Anh không thể tìm được cách nào để giải thích, để ngăn cô khóc.
Anh gầm gừ trong sự thất vọng khi anh nghiêng mặt cô đi cho anh và hôn lên đôi môi cô.
Chạm vào miệng cô giống như một niềm an ủi, xoa dịu nỗi đau.Ian để bản thân mình bị lạc vào trong hơi ấm của miệng cô, nếm hơi thở của cô.
Anh cần chạm vào cô, được bao quanh bởi hơi ấm của cô. Anh mang cô đến giường và hôn đi những giọt nước mắt của cô, trao cho cô khoái lạc ở nơi sâu kín để cô quên cái bát chết tiệt đi.
Ian đã học tất cả mọi thứ về khoái lạc thuần túy từ rất lâu trước đây, làm thế nào để trao nó, làm thế nào để tận hưởng nó. Anh có vấn đề với những cảm xúc – với việc làm chủ nó, hay thỉnh thoảng, thậm chí là cảm thấy chúng.Nhưng niềm vui sướng thuần túy thì anh hiểu. Anh tìm kiếm nó để thay thế cho những cảm xúc sâu sắc hơn mà anh biết là anh chưa bao giờ trải qua.
Beth đã dạy anh cách khác. Hôn nhân thuần túy với tình yêu mà cô đánh thức đã mở ra toàn bộ thế giới của Ian, một thế giới tuyệt vời hơn anh đã từng tưởng tượng.
Anh trượt cánh tay quanh người cô, Beth tạo ra một tiếng ồn từ trong cổ họng khi nụ hôn của anh rơi xuống làn da đã bị phơi bày của cô từ vai đến ngực.
Khi anh miệt mài nếm cô, mùi hương của quế, mồ hôi, bụi bẩn, bên trong tâm trí anh bắt đầu hoạt động.
Beth thích những thứ mà Ian làm cho Jamie và Bella. Khi những đứa trẻ thích thú với những món quà của anh hay sự quan tâm của anh, Beth cười, cô ôm lấy Ian một cách bốc đồng, cô thậm chí còn hôn anh trước mặt mọi người, Beth người rất e lệ ở nơi công cộng.
Ian nhớ thứ gì đó anh đã khám phá ra một cách tình cờ vào một buổi tối trong khi ngồi chờ mấy ông anh trai của anh một cách vô công rồi nghề. Anh cất kĩ ý tưởng và nó là sự chính xác tuyệt đẹp bên trong nơi sâu kín trong não anh để xem xét vào một lúc khác, nhưng giờ anh mang nó ra. Belle có thể không hiểu gì ngoài sự thích thú về nó, nhưng Jamie sẽ rất vui sướng. Thằng bé thích sự chính xác gần như cha của cậu vậy.
Ý tưởng níu lấy Ian rất bất ngờ khiến anh làm gián đoạn nụ hộn.
Beth chạm vào mặt anh.”Chuyện gì vậy? Có gì không ổn vậy?”
Anh quyết định là không kể cho cô. Khi anh làm Beth ngạc nhiên trước đây bằng những món quà, sự ngạc nhiên của cô ấy làm tăng thêm sự vui sướng của cô, và Beth đẹp nhất khi cô vui sướng.
Anh sẽ không kể cho ai nghe cả. Ian không thể tin Mac, Cam, Hart hay Daniel không nói ra bí mật của anh. Anh muốn giữ nó thật đặc biệt và riêng tư cho những đứa con của anh và cho Beth. Món quà Giáng sinh hoàn hảo.
Ian cảm thấy một nụ cười lan ra khắp khuôn mặt anh trước khi anh có thể ngừng lại. Niềm vui của những niềm vui, Beth cũng mỉm cười, không còn khóc nữa, mặc dù lông mi của cô vẫn ẩm ướt.
Ian lại hôn cô, và cô đáp lại, miệng cô mềm ra cho anh, hai bàn tay tìm kiếm cơ thể anh. Anh cởi những cái nút phức tạp trên thân áo cô, sau đó Ian để phần đang lớn lên của anh mất hút bên trong nơi xinh đẹp của cô, nỗi buồn được lãng quên.
Một hoàng tử nước Phổ là một trong những vị khách của gia đình năm đó, và anh ta đến trong sự huy hoàng cùng với đoàn tùy tùng của mình sau đó một vài buổi chiều.Hart đã mời anh ta, đầu tiên là bởi vì người đàn ông này là một người bạn lâu năm, và thứ hai, bởi vì Hart vẫn không thấy thoải mái về chuyện những người Germany đang xây dựng ngành công nghiệp, bao gồm cả sản xuất vũ khí.Người bạn hoàng tử của anh ở vị trí biết được nhiều điều, và Hart có ý định sử dụng sự thăm viếng của anh ta để biết được những thứ đó và chuyển chúng cho những người có thể hành động với thông tin đó.
Hart đứng cùng Hoàng tử Georg trong phòng tranh trên tầng, phòng tranh được lấp đầy bởi những những bức tranh về tổ tiên của nhà Mackenzie, rải rác vài bức tranh phong cảnh tươi sáng của Mac hay những bức chân dung của anh về những chú chó nhà Mackenzie trước đây và bây giờ. Hai người đàn ông tận hưởng những điếu xì gà khi họ ngước nhìn khung cửa sổ lớn với những lớp tuyết dày đang bao phủ mảnh đất nhà Mackenzie, cây cối trên những ngọn đồi phía xa với hình dáng bàng bạc.
Cuộc nói chuyện đã chuyển hướng đến chỗ Hart đang thăm dò tế nhị về thông tin về một nhà máy vũ khí, khi Beth vội vã đi về phía họ trong một cơn lốc vải pô pơ li màu gỉ sắt.(là màu kết hợp giữa đỏ, cam và nâu.Màu do phản ứng oxi hóa sắt tạo thành)
“Hart, thì ra anh ở đây. Em cần nói chuyện với anh.”Cô đi qua hai quý ông nhưng nhìn ngoái lại, đôi mắt cô mở to, khi mà Hart không di chuyển.”Khẩn cấp. Tôi xin ngài thứ lỗi, hoàng tử.”
Georg mỉm cười – chàng hoàng tử đẹp trai, có mái tóc vàng luôn tôn trọng những quý cô.
Beth tiếp tục bước đi với một tốc độ nhanh về phía cánh nhà riêng của Hart.”Rất khẩn cấp,” cô nói với qua vai.
Hart thở dài.” Tôi cần đi theo cô ấy.” Anh để điếu xì gà của mình vào trong gạt tàn trên một cái bàn trạm trổ kiểu vua Louis XV.”Xin thứ lỗi cho tôi.”
“Không có gì.”Nụ cười của Georg ngụ ý rằng hoàng tử biết rõ một cách chết tiệt rằng Hart đưa ngài ấy đến đây để khai thác thông tin.”Có lẽ ta sẽ làm một cuộc tản bộ trong khu vườn đáng yêu của anh.”
“Nếu ngài muốn có một hoạt động sôi nổi hơn, một bữa tối sớm đã được đặt sẵn trong phòng ăn rồi.Tôi sẽ quay trở lại ngay khi có thể.”
“Dĩ nhiên rồi.”Georg cười khúc khích.” Les femmes(phụ nữ), hử?”Ngài ấy luôn sử dụng tiếng Pháp khi nói chuyện về phụ nữ.
Hart bắt đầu đi theo sau Beth xuống dưới phòng tranh.Em dâu anh vẫn đi với một tốc độ nhanh, và Hart lúc này phải bước nhanh để tiến tới lối vào cánh nhà của anh.
Beth tiến tới phòng ngủ của Eleanor và bước vào trong mà không gõ cửa. Hart vào trong phòng thấy vợ anh đang ngồi trên giường, một chiếc bàn viết trên nệm bên cạnh cô, một thếp giấy quanh người cô. Thực đơn, Hart nhìn thấy khi anh đến gần. Và kế hoạch xếp chỗ, và danh sách, rất nhiều danh sách.
Năm sau, Hart sẽ thuê một căn nhà ở nông thôn giữa cao nguyên cho anh, Eleanor, và đứa con chuẩn bị sinh của họ, và dành kì lễ Giáng sinh và Năm mới trong một sự riêng tự tuyệt vời. Không tiệc tùng, không có những tuần lên kế hoạch, không phòng ăn đầy ắp chết tiệt quá nhiều người.
Một giấc mơ không tưởng, anh biết vậy. Toàn bộ người hầu ở lâu đài Kilmorgan sẽ đi theo họ đến vùng cao nguyên hoang vu, không bao giờ tin tưởng Hart và Eleanor có thể tự chăm sóc mình.Xem xét đến những sự việc trước đây, họ gần như chắc chắn đúng.
“Không có tiến triển gì à?” Eleanor hỏi Beth.
Hai đôi mắt màu xanh dương quay về phía Hart, một là màu xanh sẫm, màu hoa ngô đồng của Eleanor. Một cuộc công kích kép.
“Beth.”Hart giữ giọng mình thật nhẹ nhàng.” Anh có các bộ trưởng và đô đốc hải quân đang đợi báo cáo của anh về vũ khí ở nước Phổ.”
“Đừng lo lắng,”Eleanor nói, trước khi Beth có thể nói.” Anh đi theo sau Beth với vài vấn đề gia đình sẽ làm tiêu tan mọi nghi ngờ của hoàng tử Georg một cách triệt để. Ngài ấy sẽ thư giãn và nói với anh một thứ. Nhưng em đảm bảo với anh, chuyện này không phải là một vấn đề bình thường. Khi Beth đến tìm em, thì đó là điều cần thiết phải làm. Và, không, chuyện này không phải về bữa tối nguội lạnh cho ngày Tặng quà(Boxing Day, ngày chủ nhà tặng quà cho người làm, người đưa thư…), mặc dù dĩ nhiên, em sẽ đánh giá cao ý kiến của anh, như mọi khi, mặc dù…”
“Eleanor,”Hart thình lình nói.Thỉnh thoảng đây là cách duy nhất để ngừng cuộc nói chuyện của vợ anh lại.”Giờ điều gì khiến hai người bọn em mang anh đến đây, làm ơn hãy để Beth nói cho anh nghe lý do.”
Eleanor chớp mắt.” Chà, dĩ nhiên rồi. Tiếp tục nào. Beth đang vô cùng lo lắng về Ian.”
“Em nghĩ em khiến anh ấy rất buồn khi em làm vỡ chiếc bát của anh ấy.” Beth nói, nhảy vào trước khi Eleanor có thể nói tiếp.” Vài ngày trước anh ấy dường như ổn cả, nhưng giờ anh ấy tự nhốt mình bên trong một trong những căn phòng ở bên cánh của chúng em và từ chối đi ra ngoài.Anh ấy đã vào đó từ tối qua, đi ngủ rất trễ, và sau đó trở dậy và lại quay trở vào bên trong phòng. Anh ấy không ra ngoài ăn tối, anh ấy sẽ không cho phép bất cứ ai để thức ăn lại thức ăn cho anh ấy, anh ấy sẽ không mở khóa.Curry nói anh ấy từng thỉnh thoảng làm vậy, trước khi em gặp anh ấy.”
Một sự sợ hãi dâng lên trong Hart. Ian thỉnh thoảng tự nhốt mình lại tránh xa khỏi mấy ông anh trai và thế giới khi anh trở lên quá hoang mang. Anh chống lại tất cả sự cố gắng để khiến anh ra ngoài, hay thậm chí là nói chuyện, mặc dù, anh ít nhất cũng để Curry để một khay thức ăn bên ngoài cửa. Thậm chí sau đó, anh cũng không mở cửa cho đến khi đại sảnh hoàn toàn trống rỗng.
Hart cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ một cách logic.”Tất cả các cánh cửa trong cánh của em giờ đều dùng chung một chìa khóa. Một chìa khóa từ bất cứ cánh cửa nào khác sẽ mở được cánh cửa đó.”
Beth trao cho anh một cái nhìn bực tức.”Đây là Ian. Anh ấy sẽ nghĩ đến điều đó. Anh ấy đã cài chốt cửa từ phía trong.”
Sự báo động của Hart có nguy cơ trở thành một cơn hoảng sợ.”Chết tiệt.”
“Em xin lỗi, Hart.”Đôi mắt Beth đỏ hoe.”Em sợ rằng em có thể đã khiến anh ấy lại vướng vào một trong những bối rối của anh ấy.”
Ian đã không bị suy sụp trong một thời gian dài. Khi lần đầu tiền anh về nhà từ trại tâm thần, anh thường trở nên giận dữ với sự hoang mang, hoặc là anh nhiều ngày không nói chuyện với bất cứ ai. Cơ thể anh hiện diện, nhưng tâm trí anh thì không. Quan sát Ian nhìn chằm chằm về phía trước, từ chối nhìn vào Hart hay đáp lại lời anh, thật là đau đớn.
Những sự việc bất ngờ xảy ra đã giảm đi trong thời gian Ian sống ở nhà và ở xung quanh các anh trai của mình. Tất cả mọi thứ đã ngừng lại sau khi anh gặp Beth, và chúng hoàn toàn ngừng lại sau khi anh và Beth chuyển vào trong khu nhà riêng của Ian không xa nơi này mấy.Sự ra đời của những đứa con của Ian đã khiến anh thoải mái hơn nữa, một Ian căng thẳng đã được mang đi rất xa rồi.
Nhưng Hart chưa bao giờ hiểu điều gì khiến Ian nổi cơn thịnh nộ thất vọng của mình.Beth có thể đúng, nhiều như là Hart muốn cô đã sai.
Hart đến chỗ Eleanor và cúi xuống trao cho cô một cái ôm nhanh. Cô hôn lên má anh, mùi hương của cô và sự ấm áp làm tăng thêm sức lực của anh.
“Hãy cho anh biết chú ấy ở đâu,” Hart nói với Beth.”Sau đó nhắn cho Ainsley.”
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift