Số lần đọc/download: 5883 / 211
Cập nhật: 2019-07-20 21:59:07 +0700
Chương 7 : Kiêu Căng (2)
S
ắc trời lại tối đi, phải giơ đuốc mới có thể bước vào trong núi rừng. Ngụy Vô Tiện đi rồi đi, cả chặng đường không gặp được bao tu sĩ. Hắn cảm thấy kinh ngạc: chẳng lẽ trong những gia tộc đến đây, một số vẫn tiếp tục ở trấn Phật Cước lý luận suông rồi cãi nhau không ngơi, một số khác thì như đám người khoanh tay hết cách khi nãy, thất vọng mà về?
Bỗng nhiên, có tiếng kêu cứu từ đằng trước vọng tới.
"Có ai không!"
"Cứu người với!"
Giọng này có cả nam lẫn nữ, đầy sự hoảng hốt và luống cuống, không giống giả vờ. Trong hoang sơn dã lĩnh lại có tiếng cầu cứu, tám chín phần mười đều là tà tinh tác quái, khiến kẻ không biết đi vào bẫy. Ngụy Vô Tiện vậy mà lại rất là vui vẻ.
Càng tà càng tốt, chỉ sợ không đủ tà!
Hắn giục lừa chạy tới nơi phát ra tiếng kêu, chung quanh không thấy, ngẩng đầu nhìn, cũng chẳng phải yêu tinh quỷ quái gì, mà là cả gia đình hắn gặp ở bờ ruộng lúc trước, họ đang bị một tấm lưới vàng rực khổng lồ treo trên cây.
Nam nhân trung niên nọ vốn dẫn theo con cháu vào trong rừng thăm dò nghiên cứu địa điểm, không đụng phải Thực Hồn thú bọn họ mong chờ, nhưng lại giẫm trúng bẫy không biết là do vị lắm tiền nào bố trí, bị treo lên trên cây, kêu khổ không thôi. Thấy có người đến, đột nhiên vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy người đến lại là một tên điên, lập tức thất vọng. Phược tiên võng này tuy mảnh nhưng vật liệu lại là hàng thượng đẳng, không gì phá nổi, một khi bị trói, mặc ngươi là thần là người hay là yêu ma yêu tinh quỷ quái gì cũng phải chịu khổ một phen. Trừ khi nó bị tiên khí đẳng cấp cao hơn chém đứt. Đừng nói thả bọn họ xuống, chỉ sợ đây là thứ gì tên điên này cũng không biết. Đang định thử kêu hắn tìm người giúp đỡ, bỗng có tiếng rẽ cành đạp lá nhẹ nhàng tiến lại gần, một thiếu niên mang khinh sam nhạt màu lướt ra khỏi rừng.
Giữa chân mày tiểu công tử này điểm một vết chu sa, đẹp đẽ nhưng cay nghiệt, tuổi rất trẻ, gần như bằng Lam Tư Truy, vẫn còn là một hài tử choai choai, lưng đeo ống đựng tên và một thanh trường kiếm kim quang lấp lánh, tay cầm trường cung. Ngực áo thêu một đoá bạch mẫu đơn khí thế phi phàm, kim tuyến lập loè ánh lên trong bóng đêm, đẹp đẽ đến vô lý.
Ngụy Vô Tiện thầm than một tiếng "lắm tiền!" – đây nhất định là vị công tử nào đó của Lan Lăng Kim thị. Chỉ có nhà đó, mới lấy bạch mẫu đơn làm gia văn, ví như quốc sắc, là vương trong loài hoa, và tự nâng mình lên thành vương trong chúng tiên; Lấy chu sa điểm trán, ẩn ý: "Trí mở chí tỏ, ánh đỏ chiếu đời".
*gốc là [khải trí minh chí, chu quang diệu thế] – 启智明志, 朱光耀世. Chả biết biên cái kiểu gì nên thôi word by word luôn cho khoẻ =)))) mà cũng dễ hiểu mà nhẻ =))))))))))
Tiểu công tử nọ vốn dựng cung muốn bắn, lại thấy trong phược tiên võng là người, liền chuyển phắt sang vẻ không kiên nhẫn: "Lần nào cũng là mấy tên ngu đần các ngươi. Trong ngọn núi này có hơn bốn trăm tấm phược tiên võng, Thực Hồn thú còn chưa bắt được, đã bị đám các ngươi giẫm hư mười mấy cái rồi!"
Ngụy Vô Tiện vẫn cứ nghĩ tới: "Lắm tiền!"
Một tấm phược tiên võng đã có giá trị không nhỏ, vậy mà gã một mạch bày ra tận hơn 400 cái, nếu là gia tộc chỉ hơi nhỏ chút thôi, nhất định sẽ tán gia bại sản. Có thể lạm dụng phược tiên võng như vậy, không khác gì bắt nhốt người ta, tóm Thực Hồn thú quái gì chứ, rõ ràng là đang xua đuổi, không cho người khác có cơ hội chia một chén canh mà. Xem ra các tu sĩ bỏ chạy khi trước chẳng phải bởi yêu thú lệ sát khó giải quyết, mà là bởi vì cậu con của danh môn này khó dây vào.
Khắp dọc đường đi, Ngụy Vô Tiện nghe được không ít lời đồn thổi về sự lên xuống chìm nổi của tu chân giới mấy năm qua. Lan Lăng Kim thị quản lý dẫn dắt chúng gia trở thành phe chiến thắng sau cùng trong cuộc đại hỗn chiến tiên gia, theo đó gia chủ được tôn xưng là "tiên đốc". Gia phong Kim thị vốn kiêu căng ngạo mạn, ưa xa hoa lộng lẫy, những năm vừa qua cao cao tại thượng, gia tộc hùng mạnh, làm đám đệ tử trong tộc ai nấy đều hình thành cái thói hống hách lộng hành, gia tộc đứng sau dù bị nhục nhã đủ điều cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt tiếng, như vậy thì dân nghèo nông thôn càng tuyệt đối không trêu nổi, vì lẽ đó nên tuy rằng lời lẽ của thiếu niên này cay nghiệt, mấy người bị treo trong lưới đỏ cả mặt, nhưng cũng không dám chửi lại. Người trung niên khúm núm nói: "Xin tiểu công tử tiện tay, thả chúng tôi xuống."
Thiếu niên nọ đang sốt ruột vì Thực Hồn thú rề rà không xuất hiện, đúng lúc trút bực lên đám người nhà quê này, khoanh tay nói: "Các ngươi cứ treo ở đây đi, đỡ phải chạy loạn khắp nơi, làm vướng chuyện của ta! Đợi ta bắt được Thực Hồn thú rồi, nhớ tới các ngươi thì ta sẽ tha cho mà thả xuống."
Bị treo trên cây cả một đêm, lỡ đâu đúng lúc gặp phải mấy cái thứ du đãng trong ngọn núi Đại Phạm, bọn họ lại không thể động đậy, vậy chỉ có thể rơi vào tình cảnh bị hút khô hồn phách mà thôi. Thiếu nữ cho Ngụy Vô Tiện trái táo sợ hãi trong lòng, khóc thành tiếng.
Ngụy Vô Tiện vốn ngồi xếp bằng trên lưng con lừa hoa, con lừa hoa vừa nghe thấy tiếng khóc này, lỗ tai run run, đột nhiên lao ra ngoài.
Vừa lao ra ngoài vừa hí dài một tiếng, nếu không phải tiếng kêu quá khó nghe, thì với cái khí thế anh dũng khó đỡ này, nói đây là thớt tuấn mã ngày chạy ngàn dặm chỉ sợ cũng có người tin. Ngụy Vô Tiện bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị nó hất xuống khỏi lưng, suýt nữa thì té bể đầu chảy máu rồi. Con lừa hoa đầu siêu to chạy xồng xộc về phía tên thiếu niên kia, dường như tin chắc nó có thể lấy đầu húc bay gã. Thiếu niên kia vẫn còn lắp tên, vừa khéo giương cung về phía nó, Ngụy Vô Tiện không ngờ chưa gì lại phải đi tìm một con vật cưỡi mới, vội túm lấy dây cương của nó. Thiếu niên kia nhìn hắn, chợt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau chuyển thành khinh thường, bĩu môi nói: "Hóa ra là ngươi."
Giọng điệu này, có hai phần kinh ngạc, tám phần căm ghét, Ngụy Vô Tiện chớp mắt một cái. Thiếu niên kia lại nói: "Sao, bị đuổi về nên điên rồi hả? Tô trát thành quỷ thế này, vậy mà Mạc gia dám thả ngươi ra gặp người khác!"
Hình như hắn nghe thấy cái gì đó không bình thường thì phải?!
Lẽ nào – Ngụy Vô Tiện vỗ đùi.
Lẽ nào cha của Mạc Huyền Vũ không phải gia chủ môn phái linh tinh nào đó, mà chính là Kim Quang Thiện?!
Kim Quang Thiện là gia chủ đời trước của Lan Lăng Kim thị. Kẻ này có thể nói rằng dùng một lời khó mà kể hết, ông ta có một vị phu nhân lợi hại gia thế hiển hách, tiếng sợ vợ truyền xa, ông ta sợ thì sợ, nhưng vẫn léng phéng với gái ở ngoài, từ mỹ nữ tốt đẹp của danh môn, cho đến kỹ nữ chốn quê mùa, có thể ăn được thì tuyệt không buông tha, Kim phu nhân lợi hại đến đâu cũng chẳng thể một ngày mười hai canh giờ đều theo chân ông ta được. Gia chủ Kim gia đương nhiệm chính là thành quả khi chơi bời trăng hoa lúc trẻ của ông ta. Tuy chỉ nhận về một, nhưng ông ta lén lút sinh ở ngoài, tuyệt đối không có một thôi đâu!
Lần đại vây quét Loạn Tán Cương lúc trước, ngoài Giang Trừng ra, thì thành phần góp lực lớn thứ hai coi như là Kim Quang Thiện. Bây giờ Ngụy Vô Tiện lại được con riêng của ông ta hiến xá, không biết nên gọi là gì nữa, cha nợ con trả? Đền bù?
Nhớ đến hiến xá cấm thuật và trận hỗn đấu trong Mạc gia trang kia, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, chỉ e là vẫn đang rước phiền tới cho hắn ấy chứ!
Thiếu niên kia thấy hắn đờ ra, ghét trong lòng, nói: "Còn không mau cút đi! Nhìn thấy ngươi là đủ mắc ói. Đoạn tụ chết tiệt."
Tính vai vế, Mạc Huyền Vũ biết đâu còn là thúc thúc bá bá bậc cha chú của thiếu niên này đấy! Vậy mà lại bị một tên tiểu bối nhục nhã như vậy, Ngụy Vô Tiện cảm thấy, coi như không vì mình, cũng phải vì cái cơ thể Mạc Huyền Vũ mà sỉ nhục ngược lại mới được, bèn nói: "Thiệt là có mẹ sinh mà chẳng có mẹ dạy."
Vừa nghe câu nói này, trong mắt thiếu niên kia loé lên đốm lửa giận rồi vụt biến mất. Gã rút trường kiếm trên lưng ra, âm u nói: "Ngươi – nói cái gì?"
Thân kiếm ánh vàng rừng rực, chính là một bảo kiếm thượng phẩm hiếm có, rất nhiều gia tộc dốc sức làm cả đời cũng chưa chắc sờ vào thanh bảo kiếm này được một lần, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, xuất thân danh môn đúng là sinh ra đã hơn người ta một bậc mà!
Hắn xoay xoay bố nang nho nhỏ trong tay. Đây là một cái "Tỏa Linh nang" do hắn lượm nhặt mấy món phế liệu rồi chắp vá tạm thời tạo ra vào hôm trước. Thiếu niên kia xông tới bổ kiếm chém hắn, hắn liền lấy từ trong Toả Linh nang ra một tấm giấy nhỏ được cắt thành hình người, lách thân né qua, rồi trở tay vỗ cái "bốp" vào lưng đối phương.
Động tác của thiếu niên kia đã cực kì nhanh, nhưng Ngụy Vô Tiện lại có thể đập phù vào lưng, vậy thì động tác chắc chắn còn nhanh hơn nhiều. Thiếu niên kia chỉ cảm thấy phía sau tê rần, lưng nặng trĩu, cả người không tự chủ được nằm bò ra đất, kiếm cũng leng keng rơi xuống cạnh bên, cố gắng thế nào cũng không bò dậy được, cứ như bị núi Thái Sơn đè lên đầu.
Tự dưng chẳng bò dậy nổi, vì trên lưng gã đang có một âm hồn vì tham ăn mà chết nằm trên đó, đè gã tới mức thở không nổi. Tiểu quỷ tuy yếu, nhưng đối phó với oắt con này thì dư sức. Ngụy Vô Tiện nhặt kiếm của gã lên, ước lượng một tẹo, kiếm dù được, nhưng vẫn chưa nhận chủ, ai cũng có thể sai khiến. Vung kiếm chặt đứt phược tiên võng ở trên, cả nhà kia một câu cũng không nói, vội vã cuống cuồng bỏ chạy. Thiếu nữ mặt tròn hình như muốn cám ơn, lại bị trưởng bối của mình kéo đi mất. Chỉ lo nhiều lời vài câu sẽ bị vị Kim công tử này ghi hận ghê hơn nữa.
Thiếu niên nằm trên đất cả giận nói: "Mạc Huyền Vũ! Lập tức thu cái trò nham hiểm của ngươi lại! Linh lực thấp kém tu luyện không thành lại dám đi theo thứ tà đạo này, ngươi coi chừng ta!"
Ngụy Vô Tiện không hề có thành ý, ôm tim nói: "Á! Ta sợ quá à!"
Cách tu luyện của hắn tuy bị người lên án, tu tập lâu dài sẽ hại thân, nhưng có hiệu quả học cấp tốc mà không bị linh lực và thiên phú hạn chế, hơn nữa xưa nay không thiếu người tu tập ham muốn đi đường tắt, bởi vậy cực kỳ cám dỗ. Thiếu niên này dễ dàng nói ra việc Mạc Huyền Vũ đã đi lên con đường tà đạo sau khi bị đuổi khỏi Lan Lăng Kim thị. Hoài nghi này hợp tình hợp lý, cũng bớt cho Ngụy Vô Tiện rất nhiều phiền phức không đáng có.
Thiếu niên nọ chống tay lên mặt đất, thử vài lần cũng chẳng bò dậy nổi, mặt đỏ bừng, cắn răng nói: "Ngươi không chịu thu ta sẽ nói với cữu cữu của ta, ngươi cứ chờ chết đi!"
Ngụy Vô Tiện khó hiểu nói: "Sao là cữu cữu mà không phải phụ thân? Cữu cữu ngươi là vị nào?"
Bỗng có một giọng nói vang lên phía sau, ba phần lạnh lùng bảy phần lạnh lẽo âm trầm:
"Cữu cữu nó là ta, ngươi còn lời trăng trối nào không?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, huyết dịch toàn thân Ngụy Vô Tiện dường như xông thẳng lên đầu, rồi bất chợt rút sạch sành sanh. May mà mặt hắn vốn đã là một màu trăng trắng, trắng hơn chút nữa cũng không có gì khác thường.
Một thanh niên mang đồ tím lững thững đi đến, tay áo nhẹ bay, tay đặt trên chuôi thanh bội kiếm, bên hông treo lơ lửng một chiếc chuông bạc, lúc bước đi lại không nghe thấy tiếng chuông vang.
Thanh niên này mày mảnh mắt hạnh, dung mạo tuấn mỹ sắc sảo, ánh mắt âm trầm rực lửa, mơ hồ mang theo một cỗ công kích, khi nhìn người thì lạnh lẽo như hai tia chớp. Đi đến nơi cách Ngụy Vô Tiện mười bước, dừng chân đứng yên, vẻ mặt như tên nhọn trên dây, thủ thế chờ đợi, cả người lộ ra sự kiêu căng tự phụ.
Hắn ta cau mày nói: "Kim Lăng, ngươi làm trò gì mà lề mề lâu như vậy, còn định đợi đến mời ngươi về hay sao? Chơi bời kiểu gì mà thành ra khó coi thế này, còn không mau cút dậy!"
Sau khi cảm giác tê dại trong đầu trôi qua, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng hồi hồn, ngón tay ẩn trong vạt áo ngoắc ngoắc, thu hồi tấm giấy hình người kia. Kim Lăng cảm thấy lưng nhẹ tênh, lập tức trở mình bò dậy chụp lấy kiếm của mình, vọt đến cạnh Giang Trừng, chỉ vào Ngụy Vô Tiện mắng: "Ta muốn đánh gãy chân ngươi!"
Hắn ta và Kim Lăng đứng chung với nhau, có thể ngờ ngợ nhìn ra mặt mày có hai, ba phần giông giống, trông như một cặp anh em. Giang Trừng giật giật ngón tay, mảnh giấy hình người kia bỗng chốc thoát khỏi ngón tay Ngụy Vô Tiện, bay vào trong tay hắn ta.
Hắn ta liếc nhìn, trong mắt nổi lên sự ác độc, ngón tay dùng sức, trang giấy bùng cháy, âm linh bị đốt thành tro bụi cùng tiếng thét chói tai.
Giang Trừng điềm nhiên nói: "Đánh gãy chân hắn? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, gặp phải cái thứ tà ma ngoại đạo này, ngươi cứ thẳng tay giết rồi cho chó ăn!"
Ngụy Vô Tiện quên luôn việc dắt lừa, phi thân lui về phía sau. Hắn vốn tưởng rằng cách trở nhiều năm, dù Giang Trừng có hận thù hắn cao bao nhiêu, cũng đã nên gió thổi mây tan. Mà làm gì có chuyện dễ dàng như thế, chẳng những không tiêu tan, trái lại còn như rượu ủ càng lâu năm càng đậm đà, không ngờ bây giờ đã giận tới độ muốn tất cả người tu luyện noi theo hắn ta!
Có người bảo kê phía sau, lần này Kim Lăng xuất kiếm càng hung ác hơn nữa, hai ngón tay Ngụy Vô Tiện mò vào Toả Linh nang, đang chờ làm việc. Chợt một đường kiếm quang lam sắc lướt tới nhanh như chớp, va chạm với bội kiếm của Kim Lăng, đánh cho ánh vàng của thượng phẩm tiên kiếm này tán loạn trong thoáng chốc.
Ngụy Vô Tiện vốn định nhân thời cơ, nhưng không ngờ lại bị luồng kiếm khí lam sắc này quấy rầy bước tiến, lảo đảo một cái, ngã nhào xuống đất. Chính chính xác xác nhào vào trước một đôi ủng trắng như tuyết.
Đúng lúc kiếm khí lam sắc bị thu về, trên đỉnh đầu vang lên tiếng kiếm tra vào vỏ. Đồng thời, giọng của Giang Trừng từ xa xa truyền đến: "Ta tưởng là ai. Hóa ra là Lam nhị công tử."
Đôi ủng trắng nọ vòng qua Ngụy Vô Tiện, không nhanh không chậm, đi về phía trước ba bước.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu đứng dậy.
Người đến toàn thân đầy ánh trăng như sương, lưng đeo một cây cầm cổ. Thân cầm hẹp hơn loại đàn cổ bình thường, toàn thân đen nhánh, màu gỗ nhu hoà. Trong một thoáng đi sát qua, Ngụy Vô Tiện không biết là vô tình hay cố ý đối mặt với y trong giây lát.
Trên trán nam tử này thắt một dải lụa hoạ tiết mây, màu da trắng nõn, như mài như đẽo, cực tuấn cực nhã. Màu sắc của đôi mắt hết sức nhạt, trông như lưu ly, khiến ánh mắt của y có vẻ quá mức lạnh lùng. Nét mặt vẫn một vẻ nghiêm nghị. Gần như cứng nhắc, dù là nhìn cái bản mặt trát phấn tùm lum dày cộm đầy buồn cười của Ngụy Vô Tiện, cũng không chút gợn sóng.
Từ đầu đến chân, không nhiễm một hạt bụi, cẩn thận tỉ mỉ, không tìm đâu được chỗ nào sơ hở mất lễ nghi.
Dù là như vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn bật ra ba chữ lớn:
"Mặc đồ tang!"
Đúng thật là mặc đồ tang. Dù tu chân giới có thổi phồng đồng phục của Lam gia đến mức hoa bay phấp phới, được các nhà bình chọn công nhận là đồng phục dễ coi nhất, tâng bốc Lam Vong Cơ thành mỹ nam tử có một không hai trăm năm khó gặp một lần, hắn cũng chịu không nổi cái bản mặt khổ đại cừu thâm cứ như vợ chết ấy.
Năm xui tháng rủi, oan gia ngõ hẹp. Phúc vô song chí, hoạ bất đơn hành. Đã tới là tới cả hai!
Lam Vong Cơ không nói lời nào, mắt nhìn thẳng, lẳng lặng đứng đối diện Giang Trừng. Giang Trừng đã được coi là nam tử tuấn mỹ hiếm thấy, vậy mà đứng mặt đối mặt với y lại thua kém nhiều chỗ, xốc nổi thì hơn vài phần.
Giang Trừng nói: "Sao hôm nay Hàm Quang Quân lại rảnh rỗi đến nơi rừng sâu núi thẳm này vậy?"
Đám tiểu bối nhà y đi đằng sau đã bắt kịp, Lam Cảnh Nghi nhanh mồm nhanh miệng, tranh hỏi ngược: "Không phải Giang tông chủ cũng ở nơi này hay sao?"
Giang Trừng lạnh lùng thốt: "Trưởng bối nói chuyện, có phần ngươi xen mồm? Cô Tô Lam thị tự xưng là gia tộc tiên môn đặt lễ nghi lên đầu, hoá ra dạy đệ tử trong tộc thế này đây."
Lam Vong Cơ dường như không muốn tán gẫu với hắn ta, y liếc nhìn Lam Tư Truy, người sau hiểu ý, vậy thì để tiểu bối nói chuyện với tiểu bối, cậu ta ra khỏi hàng, nói với Kim Lăng: "Kim công tử, trước giờ săn đêm các nhà luôn cạnh tranh công bằng, nhưng Kim công tử lại giăng lưới khắp nơi trên núi Đại Phạm, khiến tu sĩ những gia tộc khác cất bước gian nan, e sợ sẽ rơi vào bẫy, chẳng lẽ không phải đã vi phạm quy tắc săn đêm?"
Vẻ mặt lạnh lùng của Kim Lăng như đúc cùng một khuôn với cữu cữu của gã: "Do chính bọn chúng ngu quá nên giẫm chân vào bẫy thôi, ta chịu. Chỉ cần bắt được Thực Hồn thú là xong, quan tâm mấy thứ đó làm gì."
Rõ là người Kim gia điển hình.
Lam Vong Cơ cau mày. Kim Lăng còn định lên tiếng, chợt phát hiện mình không tài nào mở miệng được, cổ họng cũng chẳng thể phát ra âm tiết nào, lập tức kinh hãi đến biến sắc. Giang Trừng nhìn sang, hai bờ môi cả trên lẫn dưới của gã bị dính chặt vào nhau không cách nào tách ra, giận tái mặt, chẳng quan tâm tới cái lễ nghi gượng gượng gạo gạo kia nữa: "Họ Lam kia! Có ý gì! Kim Lăng còn chưa tới lượt ngươi quản giáo đâu, mau cởi ra cho ta!"
Thuật cấm nói này là của Lam gia dùng để trừng phạt đệ tử phạm tội trong tộc. Ngụy Vô Tiện cũng không ít lần ăn thiệt bởi cái trò đó, tuy không phải pháp thuật cao thâm phức tạp gì, nhưng không phải người nhà họ Lam thì chẳng thể giải. Nếu cưỡng ép nói chuyện, môi trên môi dưới sẽ bị xé đến đổ máu, cổ họng mất tiếng vài ngày, nên nhất định phải câm miệng im lặng tự suy ngẫm, mãi đến tận khi thời gian trừng phạt trôi qua. Lam Tư Truy nói: "Giang tông chủ đừng nổi giận, chỉ cần nó không cưỡng ép phá thuật, qua một nén nhang sẽ tự động cởi bỏ."
Giang Trừng còn chưa mở miệng, thì có một người mang đồ tím của Giang thị chạy từ trong rừng ra, hô: "Tiên sinh! Tiên sinh!" thấy Lam Vong Cơ đứng ở đây, mặt tỏ vẻ do dự. Giang Trừng châm chọc nói: "Lại có tin xấu gì muốn báo cho ta nữa đây?"
Tên thuốc hạ nọ nhỏ giọng nói: "Trước đây không lâu, có một đạo phi kiếm màu xanh lam phá hỏng mất phược tiên võng do ngài bố trí."
Giang Trừng nói: "Phá mấy cái?"
"... Toàn bộ..."
Hơn 400 tấm!
Giang Trừng nổi điên trong lòng một phen.
Thật sự không ngờ, chuyến đi lần này lại xui xẻo như vậy. Hắn ta đến đây vốn là để trợ trận cho Kim Lăng, năm nay Kim Lăng mười sáu tuổi, đã là độ tuổi nên xuất đạo trải đời với bọn hậu bối của những gia tộc khác, Giang Trừng dày công sàng lọc, mới chọn ra nơi đây cho gã, giăng lưới chung quanh cũng như đe doạ tu sĩ những gia tộc khác, để bọn họ nửa bước khó đi, biết khó mà lui, chính là vì để Kim Lăng vượt lên dẫn đầu, để người ngoài không thể tranh cướp với gã. Hơn 400 tấm phược tiên võng, tuy gía gần như trên trời, nhưng đối với Vân Mộng Giang thị cũng không tính là gì. Phá lưới là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn! Lam Vong Cơ làm như thế, Giang Trừng chỉ cảm thấy một hơi tức khí quanh quẩn trong lòng, ngày càng dâng cao. Hắn ta híp mắt, tay trái không biết vô tình hay cố ý vuốt nhẹ chiếc nhẫn ở ngón trỏ tay phải.
Đây là một động tác nguy hiểm.
Người người trong tu chân giới đều biết, chiếc nhẫn này chính là một pháp bảo cực kỳ ghê gớm. Một khi gia chủ Giang gia bắt đầu chạm vào nó, cũng nói lên hắn ta đã có sát ý.