T
hế rồi cả tháng Hai qua đi trong nháy mắt, sang đến tháng ba bọn trẻ cứ giữ thái độ lạnh nhạt với Amanda. Thỉnh thoảng chàng và nàng cũng nói qua về chuyện bọn trẻ, gã biết rõ bọn chúng nó quấy rầy chẳng làm gì được, cứ chờ đến lúc bọn trẻ có tạt ngang xem chúng hiểu được phải trái ra sao. Jan lâu lắm không gọi điện hỏi thăm mẹ, còn Louise thì thù ghét ra mặt, mỗi khi mẹ ghé thăm nhà. Chính bản thân cô cũng khó hiểu ra được hoàn cảnh éo le này, vì từ nhỏ cô có bao giờ được gần gũi thân mật với cha cô. Những ngày kế tiếp cả Amanda và Jack đều bận rộn, lăng xăng rối rít. Có điều không thể bỏ qua được đó là nỗi đau mà nàng gánh chịu trước phản ứng của bọn trẻ. Suốt thời gian qua, nàng lại trở chứng đau dạ dày, khó tiêu. Gã vẫn nhắc nàng đi khám ngay. “Cơn đau một hồi rồi thôi.” “Em nên đi bác sĩ khám kiểm tra sức khỏe. Có khả năng bị loét rồi đấy.” “Chắc là thế,” suốt mấy tuần nàng không thể uống được một ngụm cà phê, mệt lả người kể từ sau đêm họp mặt buồn tẻ với bọn trẻ ở nhà nàng, nói cho đúng ra vì xúc động quá mức mới nên nỗi. Nàng căm ghét vì bọn trẻ tỏ ra giận dỗi. Bỗng chốc nàng bị ám ảnh vì Matthew. Trong giấc mơ, ông ta đã buộc tội nàng chuyện này nọ, rồi các chuyên gia tâm lý sẽ cho nàng hay bị mặc cảm tội lỗi. Chừng ấy chuyện cũng không lay chuyển được nàng. Nàng yêu thương gã hơn bao giờ hết. Cuộc tình già đã bắt đầu nở rộ. Sang đến tháng Ba, gã mời nàng tham dự buổi lễ phát thưởng điện ảnh. Buổi lễ diễn ra đầu năm, gã thường được khách hàng giàu có mời tham dự. Mấy năm qua, Amanda chưa trở lại đây từ lúc nhận được một giải thưởng, lần này được gã mời, nàng vui mừng biết mấy. Gã đặt riêng cho nàng một bộ đồ ở cửa hiệu Julie’s. Một bộ sa tanh trắng nhãn hiệu Jean Louis Scherrer, hai cầu vài có núm đen, có đuôi áo chạm đất thật sang trọng. Đêm khai mạc long trọng sắp diễn ra, gã lái xe đón nàng, gã như muốn nín thở, gã nhìn thấy đó là nàng công chúa không sai một nét, hệt như ngôi sao điện ảnh năm xưa. Tuồng như trước mắt gã nàng hiển hiện lại hình bóng một thời. Mấy tháng qua, nàng đã sống lại với cái vỏ hào nhoáng một thời tiếng tăm. “Ối chào,” gã buột miệng trầm trồ nhìn ngắm bộ áo lúc gã mới nhìn thấy lần đầu chỉ đẹp bằng phân nửa. Nàng mặc nó vào trông thanh cao biết mấy, bộ áo sít sao với từng đường nét trên thân hình kiều diễm của nàng. Mái tóc vàng uốn theo phong cách Pháp nhẹ nhàng gom lại cho cao hơn trên đỉnh đầu. Nàng đeo xâu chuỗi nạm kim cương, vòng đeo tay cũng nạm hạt kim cương. Nhìn nàng thật cực kỳ lộng lẫy. “Em đẹp không thể tả,” Gã xuýt xoa khen ngợi. Làn da nàng trắng mịn như bề mặt lớp vải sa tanh. “Mấy tay săn ảnh cuống cuồng vì em đấy!” “Em không nghĩ như thế đâu,” nàng nói khiêm nhường, nàng vịn tay gã hướng về phía chiếc limousine đang chờ sắn. Gã mang theo chiếc áo lông chồn trắng cho nàng. Chàng và nàng bước xuống xe ngay tại thềm hội trường, đám đông reo hò mừng nàng đến. Mọi người nhìn ra nàng ngay, gọi to tên nàng, rồi như gã đã dự liệu trước một hàng rào những tay săn ảnh bao vây lấy họ. Gã nhận thấy bàn tay nàng khẽ run trong tay gã rồi gã nhìn nàng mỉm cười. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, lão chồng ngăn cấm nàng không cho lui tới những nơi này rồi bỗng chốc nàng trở lại chốn xưa, ngỡ ngàng làm sao. Dáng vẻ sang trọng, đôn hậu càng tôn vinh vẻ đẹp quyến rũ của nàng. “Em vẫn bình thường chứ,” gã nhìn nàng vẻ lo lắng. Thật tình nàng hơi bối rối, nàng mỉm cười nhìn gã gật đầu. Hai người lách qua đám đông nhà báo, khán giả quanh hành lang, chậm rãi bước đến chỗ ngồi ở hội trường nơi tụ hội của các ngôi sao điện ảnh, cả nước và trên khắp hành tinh này ngưỡng mộ chờ đón họ. Đám đông vẫy chào, gã Jack tươi cười đáp lễ những khách hàng. Gã trông bệ vệ thoải mái, rất dễ chịu khi được mời đến đây. Và đến buổi lễ mở màn vẫn được xem là kéo dài đến vô tận. Máy truyền hình quay phim vờn quanh các nhân vật không hở tay, mọi người có mặt tại buổi lễ tưởng chừng như được sống trong cảnh này đủ một năm cho đến lúc bế mạc. Giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất trong năm thuộc về một gương mặt mới mẻ và giải nữ diễn biên xuất sắc lọt về tay một nữ diễn viên kỳ cựu đang giơ cao giải thưởng trong niềm vui sướng hân hoan, giữa đám đông đang đứng chờ đợi vang tiếng reo hò chúc mừng. Kết cuộc, nàng nở nụ cười rạng rỡ phát biểu: “Phải mất bốn mươi năm mới có được ngày hôm nay.” Đến lượt Amanda koong cầm được cảm xúc bồi hồi nhớ lại gần ba mươi năm trước cũng trong đêm này. Một đêm đầy cảm xúc dâng trào đến với nàng. Giờ đây câu chuyện tưởng chừng như xa xôi lắm vẫn còn ấm áp với kỷ niệm nhưng đã mất đi cái vẻ long trọng của một thời. “Em thấy thế nào hả?” gã vui cười hỏi nàng lúc rời khỏi hội trường, đám đông vây quanh như muốn cuốn trôi họ đi... Thật còn khó vượt qua hơn lúc đi trong đường tàu điện ngầm ở New York. “Không thể tả được,” nàng mỉm cười nói với gã, “em cứ tưởng như mình sắp nổ tung ra vì vui sướng. Mình chẳng bao giờ dám mơ tưởng đến lúc được nêu danh tính, chưa dám nói đến lúc được trao giải thưởng. Ngày đó em hai mươi hai tuổi... Thật khó tin được.” Một điều thú vị là nàng đã nhận ra được câu chuyện thật đậm đà ý nghĩa còn gã chẳng thích thú gì khi nghe nàng thuật lại sự kiện đó. Mất hết mười phút, hai người chỉ nhích được gần ba mét, mọi người đổ dồn về phía họ, để được nói chuyện bàn về giải thưởng mới được trao, và cũng chờ để được chào hỏi họ lúc rời khỏi nhà hát. Mấy tay nhà báo quấy rầy, ngăn lối đi các ngôi sao đang trở ra, phỏng vấn ngay tại chỗ đông người, bít kín cả lối thoát. “Chắc là mình không thể nào rời khỏi nơi này trong đêm nay?” Jack Nicholson cất tiếng chào hỏi một diễn viên khi hai người chen lấn ngang qua trước mặt, Amanda chỉ biết mỉm cười lắc đầu. Nàng chưa hề gặp người diễn viên này, nhưng rất ngưỡng mộ. “Em biết người đó chứ?” Gã Jack dò hỏi nàng. “Không. Nhưng phim anh ta diễn thật hay.” “Ta sẽ mướn phim do em diễn về nhà xem.” Gã nói. Từ trước gã không hề nghĩ đến chuyện đó, nàng chỉ nói sơ qua về nghề nghiệp của mình, Matthew thường dặn dò nàng như thế. “Thật khủng khiếp,” nàng phá ra cười. “Em không thể tưởng tượng ra được hình dáng mình cách nay đã hơn ba mươi năm, giờ đây phải soi ngắm lại trong gương. Hơn nữa, mình đâu còn là một diễn viên điện ảnh thuở nào.” Gã Jack lắc đầu nhìn nàng lặng lẽ, hai người chỉ nhích xa thêm được một khoảng nữa rồi phải dừng lại không thoát ra được, cái nóng và đám đông dồn lại như muốn ngạt thở. Nàng cảm như đang bị ép chảy ra nước, còn gã Jack thì cũng phải chịu đựng dưới sức ép của bộ đồ bó sát thân người. Dù không khí khó thở, mọi người vẫn phấn khởi, cười nói, mong chờ được vẫy gọi người quen từ xa. Vừa lúc gã Jack nhìn ra được một khách hàng quen thuộc đứng đó cách khoảng mươi mét, bỗng Amanda thấy hơi bị choáng. Gã đang lắp bắp nói được vài câu rồi tìm hướng đến lối ra, mắt gã tròn xoe, chợt Amanda nghe như tai bị ù, đầu nhức như búa bổ. Gã cứ thản nhiên đi tới. Một lúc sau, nàng cố níu tay áo gã, lúc quay lại nhìn sắc mặt nàng nhợt nhạt tái đi một hồi lâu, gã hoảng hốt. Nàng thì thào: “Em không được khỏe lắm. Ở đây nóng quá... em lấy làm tiếc...” “Em cứ ngồi lại đây nhé?” Gã không trách nàng. Gã cũng bối rối, ánh đèn camera cứ chĩa thẳng về phía hai người càng hại thêm chứ chẳng giúp ích được gì, cái nóng thật như nung người. Quay tới lại tìm chỗ ngồi cũng không được. Cả hai bị kẹt cứng ở cầu thang, muốn quay trở lại chỉ có nước bay bổng mới được. Vừa lúc nghĩ ngợi đến chuyện đó, gã liếc nhìn sắc mặt Amanda lần nữa. Không còn một màu tái nhợt, chuyển dần sang màu xanh lá, nàng chỉ nhấp nháy, mắt không còn nhìn rõ. Gã nắm chặt tay nàng, dìu ra khỏi cầu thang, lách qua đám đông, thật khó mà đi tới. “Jack...,” nàng gọi yếu ớt, mắt vẫn trông theo gã. Ngoái nhìn, gã thấy mí mắt nàng nhấp nháy, và rồi nhắm luôn, nàng thiếp đi. Gã cố dìu nàng chen vào đám đông đang vây quanh, một người đàn bà nào đó trông thấy há hốc mồm. Gã vẫn giữ chặt nàng, có người hét to mọi người nép qua một bên, tất cả không hiểu chuyện gì đã xảy ra, gã cảm thấy lo cho nàng. “Hãy cho chúng tôi một chỗ thoáng hơn... Quý vị hãy lùi về phía sau.” Người đàn ông đang đứng bên cạnh gã lớn tiếng: “Hãy gọi tổ y tế đến giúp.” Một không khí chộn rộn quanh đó, Amanda vẫn bất động trong tay gã Jack. Gã che chắn cho nàng, nàng ngả đầu vào lòng gã cũng vừa lúc hai nhân viên trật tự từ xa đi tới mang theo viên muối amoni chữa ngất, một túi nước đá. Ngay lập tức, Amanda cựa quậy liếc nhìn gã, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra. “Em bị ngất đó, cưng ạ... ở đây nóng bức... mà không sao cả...” Giống như một con nước đang rút xuống, đám đông chậm chân nhường chỗ cho gã dìu nàng đến tìm một chỗ ở hàng ghế, đặt nàng nằm xuống đó thật êm ái. Chỉ trong chốc lát, nhân viên tổ y tế đến chăm sóc, gã Jack trình bày sự việc nàng bị ngất. “Bà thấy trong người ra sao?” nhân viên y tế hỏi thăm. “Thật xấu hổ quá,” Amanda nói, nàng nhìn gã Jack mỉm cười yếu ớt, như thấy hối tiếc. “Thật tình do lỗi tại tôi.” “Em chớ có nói như thế,” gã nhìn nàng bối rối. Nàng vẫn còn choáng váng, gã thấy rõ. Dù biết là chưa thể đứng vững, nàng cố gặng mà bước đi thử từ nhà hát trở ra ngoài. “Sẽ có xe đẩy mang đến giúp cho bà,” một nhân viên trật tự đề nghị, trông Amanda như người mất hồn. “Thôi... khỏi... Tôi đã khỏe... Chúng tôi sẽ ra về khi đám đông thưa đi bớt.” Các nhân viên trật tự đề nghị nàng ra về lối cửa hậu, gã Jack muốn thoát ra khỏi đây cho nhanh. Nhân viên y tế bảo nàng có thể bước đi tự nhiên nếu thấy đỡ hơn trước, và nhớ đến khám bác sĩ sáng ngày mai, gã Jack đỡ cho nàng bước tới trước, vẻ mặt lo lắng. Trước đây một tháng, gã đã cho nàng hay tình trạng sức khỏe có vấn đề, nàng không nghe theo. Gã choàng cánh tay rắn chắc ngang eo nàng, đi qua lối ra giữa những nhân viên giữ trật tự, một lát sau hai người ra đến ngoài sân, nàng cảm thấy dễ chịu hơn. Lúc này nàng cố hít thở thật sâu, lấy làm hối tiếc về chuyện rắc rối do nàng mà ra. Điều nàng vui mừng nhất là thoát khỏi mấy tay nhà báo. Chẳng có tay nhà báo nào chực chờ, sau đó gã Jack để nàng ở một chỗ, nhờ nhân viên trật tự canh chừng rồi chạy đi tìm chiếc limousine quay lại chở nàng đi. Năm phút sau, hai người rời khỏi địa điểm. Nàng ngồi tựa lưng ở băng ghế sau, cảm giác vẫn còn mệt mỏi. “Em lấy làm tiếc,” nàng đã nói ra điều này biết bao nhiêu lần. “Em không thể hiểu ra được sao lại có chuyện này.” “Thế thì em nên đến khám bác sĩ.” “Em cứ nghĩ mình ở chỗ đông người, trời lại nóng bức. Bỗng chốc em cảm thấy như ngạt thở,” nàng nói xong hớp một hớp hết ly nước gã mang đến từ quầy giải khát trong xe ô tô. “Này Jack, chuyện mọi người bị ngất xỉu trong dịp tham dự lễ phát giải thưởng điện ảnh là điều bình thường. Em thật lấy làm tiếc năm nay lại gặp chuyện không hay đó.” “Hay đấy, lần sau chớ mà ngất xỉu nữa nhé.” Gã trườn tới ôm hôn nàng. Nàng vẫn đẹp, dù nước da xanh xao. Giờ đây gã mới cảm thấy bối rối vì nàng. “Em làm anh suýt chết ngay lúc đó, dù sao cái đám đông quái ác đó cũng có lợi nên em khỏi phải té ngã xuống đất vì ngất xỉu. Ít ra em cũng thoát khỏi bị dập đầu hay chỗ nào khác trên cơ thể.” “Em cám ơn anh, Jack.” Gã đã chăm sóc nàng tận tình, khi trở về nhà riêng của gã, nàng cởi bỏ quần áo, gã lôi nàng vào giường nàng, trông như cô gái mới lớn có đầu tóc kiểu kỳ lạ, mái tóc vàng óng, phấn son, đôi bông tai vẫn còn, rồi nàng cười khúc khích. “Em không ngờ mình lại như thế này.” “Thật y như đóng kịch,” gã trách nàng, tháo chiếc cà vạt nhìn nàng mỉm cười. “Anh có thể mang đến cho em món gì đây? Em uống nước lạnh hay nước trà?” Nàng chợt cau mày khó chịu câu hỏi đó, nàng mỉm cười nhìn gã. Nàng đang giữ chế độ phải kiêng ăn. “Ăn kem nhé?” “Kem à?” Gã ngạc nhiên khi nghe nàng hỏi câu đó. “Em sẽ thấy dễ chịu ngay. Để anh phục vụ cho em món này, em thích mùi kem nào?” “Hừm... mùi cà phê.” “Sẽ có ngay.” Gã nghiêng mình cúi chào, rồi hai phút sau mang ra hai hộp kem đầy vun với một hộp dành riêng phần mình, gã đến ngồi cạnh giường cùng ăn với nàng. “Có lẽ em đang đói bụng.” Gã nói hờ thế thôi, không nghĩ là như thế. Mấy ngày qua sắc mặt nàng vẫn nhợt nhạt, gã cố nhìn lơ đi. Nàng chỉ khỏe được đôi chút, rồi lại thấy mệt lả thì biết rõ ràng mệt do bọn trẻ quấy rầy, không để cho yên. Bọn trẻ khước từ không có ý kiến gì cả, cứ để mặc nàng quan hệ gắn bó với gã Jack. Ngày hôm sau, tự gã quết định gánh lấy trách nhiệm. Sáng sớm thức dậy, gã hỏi số điện thoại bác sĩ riêng của nàng. Gã báo cho người y tá tình hình sức khỏe của nàng đêm qua, yêu cầu được đưa Amanda Kingston đến khám theo giờ hẹn sáng hôm nay. “Thế ông là?” Cô y ta muốn hỏi cho rõ. Một nhân viên mới được bổ sung, không biết Amada là ai. “Tôi là Watson,” gã nói, rồi lấy giấy ghi lại giờ khám. “Thế ông là chồng của bà Kingston?” “Dạ không... Tôi là bạn của bà ấy. Tôi sẽ đưa bà ấy đến.” “Dạ vâng, thưa ông Watson. Ông nhớ đến vào lúc mười một giờ.” Nơi đến khám vùng Beverly Hills, gã mang trà đến và báo cho nàng biết chỗ, còn gã thích đi bộ một vòng quanh bãi biển. Sáng hôm đó, nàng thấy khỏe khoắn hơn lúc còn ở trên giường. Gã đoán không sai, nàng không thật khỏe như đã tưởng. Gã không trách gì chuyện đó. Hai người còn phải chờ để biết thêm nữa khi đến gặp bác sĩ. Đang dạo chơi trên bãi biển, tâm trí gã nghĩ đủ thứ chuyện, gã bỗng bước vội như muốn dứt bỏ mọi ý tưởng ghê gớm vừa đến. Mọi việc đều có thể xảy ra... Hay là nàng đang bị khối u ở não... ung thư xương... cái gì đó đang lớn dần, bung ra như một chứng di căn mà cả hai đều mù tịt. Gã chỉ hình dung ra được tình huống tệ hại lúc dừng chân ngồi phệt xuống, gã thấy mình đang muốn bật khóc. Việc này cứ thế lặp lại hoài. Gã đã gặp được một người đàn bà trong vô số người yêu của gã, rồi bỗng đâu tai họa ập đến cho nàng. Gã khiếp sự vì nếu nàng chết mất, rồi nàng sẽ lặp lại số phận của Dori, nghĩ đến đó gã thấy nghẹn cổ, mất nàng gã làm sao chịu cho thấu. Gã cúi gầm, mặt úp xuống đầu gối. Sợ hãi như trẻ con, gã không thể nhìn nàng đang mong chờ được an ủi. Gã lo sợ gây cho nàng tâm trạng hốt hoảng và hơn tất cả mọi thứ, gã e sợ để vuột mất nàng. Gã bỏ đi mất cả giờ đồng hồ, lúc trở về nàng đã ăn mặc chỉnh tề đang chờ, sắc mặt thấy tươi tắn hơn mấy bữa trước, thế mà gã vẫn thấy chưa yên tâm. Gã còn phải chờ ý kiến bác sĩ chuẩn đoán để biết chắc tình hình sức khỏe của nàng không thuộc dạng ác tính hoặc trầm trọng. Gã thật sự khổ tâm. Bề ngoài gã vẫn cười nói vui vẻ với nàng, với tay khoác chiếc áo jacket, liếc xem đồng hồ. Gã phải đi ngay, sợ bị kẹt xe. “Mọi việc ổn định cả chứ?” gã hỏi thăm vội vã. Giã không hiểu chuyện gì xảy ra, tuồng như mình đang đưa cổ vào máy chém, chắc hẳn đời mình chỉ có một lần này thôi, gã không dám nghĩ đến chuyện quay lại chỗ đó một lần nữa với tâm trạng không bình thường như thế. Gã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón chờ tình huống xấu nhất, cũng vì lẽ gã đã yêu nàng. “Cưng ơi,” nàng nói thật nhỏ nhẹ lúc rời khỏi phòng khám. Nàng nhìn gã, ruột gan gã như đứt ra từng khúc. “Em đã khỏe. Em biết chắc thế. Ở phòng khám, họ cho hay em có thể bị u xơ. Em cảm thấy hiện tượng này lâu năm lắm, từ lúc bọn trẻ hãy còn nhỏ, nhưng vẫn chịu được. Uống mấy viên thuốc lại thấy khỏe ngay, y như là thuốc tiên.” “Lẽ ra ta phải đến khám từ mấy tuần trước kia,” gã trách móc nàng, hai người ra về đến nơi chiếc xe Ferrari đang đậu. “Lúc đó em bận nhiều việc quá,” nàng nói nghiêm túc, bước vào xe ngồi bên cạnh gã. Nàng thích được gã lái xe đưa đi, thế mà sao sáng hôm nay ra phố, gã phóng xe nhanh cua gắt quá khiến nàng muốn lợm giọng, nàng không dám nói ra. Nói ra, gã nghe được càng phóng dữ hơn nữa. Phòng khám của bác sĩ tư ở tại số 435 đường North Bedford lúc nào cũng chật ních. Gã Jack liếc nhìn qua mấy tờ báo, nàng ngồi đợi, đôi mắt nhắm nghiền. Gã vẫn theo dõi nàng, thấy ghét cái vẻ xanh xao, bất ổn trên gương mặt nàng. Gã hiểu nàng không có đau đớn gì lắm, gã có hỏi qua một lần vẫn cứ nói còn mệt. Lần này nàng không thể viện cớ do bị lây cảm cúm mấy đứa nhỏ con của Louise từ hồi tháng trước. Thật đúng chuyện kinh dị. Có tiếng cô y tá gọi tên nàng, gã Jack nhìn theo cô, mỉm cười chào hỏi động viên lúc cô nhìn ngang qua chỗ gã đang ngồi. Cô cũng ra vẻ lo lắng, tất cả đều giữ vẻ tự nhiên kiềm chế. Nhưng chẳng có ai thật tình cả. Amanda cũng phải thú thực là đến gặp được bác sĩ thấy mình khuây khỏa, vơi bớt nỗi đau. Đó là một vị lương y tử tế, đôn hậu, hai mươi năm là bác sĩ tư điều trị cho nàng. Ông ta cũng điều trị cho Matt, ông ta hỏi thăm nàng có cô đơn lắm không. Muốn kể về chuyện gã Jack cho ông ta nghe, nàng thấy ngượng ngùng, khi định nói, dù lúc này gã đang ngồi ở phòng đợi, rộng thênh thang, rồi nàng chỉ gật đầu khai rõ bệnh trạng của mình. Trước tiên là một cơn cúm hồi tháng trước rồi đến một cơn buồn nôn đột xuất, không uống được cà phê hoặc ăn sô cô la, nàng chắc là do bị u xơ gì đó. Ông ta hỏi nàng đã đi khám bác sĩ phụ khoa, đã chụp hình vú và xét nghiệm ung thư tử cung chưa, nàng trả lời chưa. Có thể có hai nguyên nhân, một là do Matt mất đi một cách đột ngột, kế đến là từ đó nàng chẳng hề quan tâm đến sức khỏe của mình. “Bà phải lo chuyện đó, nhớ cho rõ.” Ông ta lớn tiếng. “Ở tuổi của bà phải đi khám đều mỗi năm.” Nàng hứa hẹn sẽ chú ý việc đó ngay, ông ta lại hỏi nàng có thấy dấu hiệu mãn kinh chưa, nàng mới chỉ thấy có dấu hiệu mwois đây thôi. Ông ta gật đầu. Ở tuổi năm mươi mốt của nàng chẳng có gì lạ đối với ông ta. “Bà có thấy cơn bốc hỏa?” “Chưa thấy. Tôi chỉ mệt xoàng, vì thấy kinh không đều.” Nàng có bạn bè cũng than mệt hoài, với nàng thì hồi nào đến giờ chưa thấy gì. Mới đây thôi, nàng thường thấy mệt. Ban đầu nàng tưởng đó là dấu hiệu mối tình già mới gắn bó. Nhưng rồi mấy tuần qua, nàng lại không nghĩ như thế. Nàng không hề muốn làm cho ai chú ý. Ông ta có hỏi nàng nhiều chuyện khác nữa, cuối cùng ông ta cũng phải nghe theo ý nàng. Có thể đó là dấu hiệu thời kỳ đầu mãn kinh, cũng có thể bị u xơ. “Tôi sẽ đưa bà đến bệnh viện xin siêu âm,” ông ta nói rõ cho nàng nghe. “Để xem nó như thế nào, ta có thể biết chính xác, khi chưa xác định, ta chớ có mà nôn nóng. Ngày mai tôi muốn bà phải đến khám bác sĩ phụ khoa. Ông ta sẽ chọn cách trị liệu hormon, bà về sẽ khá lại ngay. Bà nên trình bày rõ với bác sĩ.” Nàng lắng nghe và nhất trí, ông ta đưa cho nàng một phiếu ghi dặn dò nàng đến chỗ Cedors Sinai. Ông ta còn nói rõ là ở đấy sẽ phát cho nàng phiếu kết quả của bác sĩ X-quang, hoặc sẽ gọi điện báo cho hay sau nếu phát hiện có u xơ. “Bà thấy khỏe chưa?” ông ta mỉm cười nhìn nàng rồi đứng dậy, đưa nàng ra đến cửa phòng khám. Ngay lập tức, nàng đi tìm gã Jack đang trầm ngâm đứng chờ, gặp lại nàng, gã cười tươi ngay. Trông gã như đứa trẻ đi lạc gặp lại mẹ. Nàng ở trong đó lâu gần cả một giờ đồng hồ. “Bác sĩ đã cho em biết như thế nào?” “Giống như em đã suy nghĩ, một chút... Ờ... Có gì là lạ trong người... có thể như một cái u xơ. Em muốn đi siêu âm ngay. Anh có muốn dừng xe lại trước cửa hiệu cho tiện đường? Em ngại làm mất thì giờ anh suốt cả ngày lo chuyện vớ vẩn.” Gã cứ theo nàng tới cùng. “Anh đi cùng với em.” Gã nói nhất quyết, rồi thấy an tâm, chắc chẳng có gì tệ lắm đâu. “Bác sĩ đã cho em hay có chuyện gì phải lo không?” ra đến chỗ đậu xe gã mới hỏi, nàng chỉ lắc đầu, vẻ mặt hơi buồn. “Ông nói em cần tiêm hormone. Thế cũng mệt đấy. Em cảm thấy mình như bà ngoại.” “Này, cưng ơi... không sao đâu... em còn xuân mà.” Gã vẫn tìm cách trấn an, nàng gượng cười bắc vào hàng ghế sau chiếc xe Ferrari, gã rú ga thẳng hướng North Bedford ra đến khu Cedors Sinai. Đến bệnh viện, gã cũng lại ngồi chờ đợi hàng giờ, rồi cũng đến phiên nàng, gã lại muốn cùng đi theo. Gã chẳng thích cái không khí ở bệnh viện, gã lại càng khó chịu phải để nàng ăn uống thiếu sự quan tâm chăm sóc. Một chuyên viên tại chỗ cho hay là kết quả sức khỏe nàng không có gì đáng ngại. Họ sẽ quấn gel quanh vùng bụng, đặt thêm cuộn băng truyền sau đó sẽ chiếu ra trên màn hình cho thấy nếu bên trong cơ thể có dấu hiệu khối u nang hoặc một dạng ung thư. Công việc chỉ có thế thôi. Gã cứ đeo sát theo nàng. Nàng bước vô phòng thay đồ, được mặc một bộ đồ trắng, mang giày, trông kỳ quái, gã cười nhìn theo nàng đang nằm xuống. Họ mang đến cho gã chiếc ghế đầu ngồi phía sau, từ đây gã vẫn nhìn thấy chi tiết qua màn hình, và rồi gã nhìn thấy hình ảnh hiện ra giống như ảnh của sơ đồ thời tiết vùng Atlanta. Họ thoa gel ở vùng bụng, chuyên viên phụ trách trải miếng băng truyền ra đặt quanh vùng bụng hình dạng như ống micro ấn nhẹ xuống. Một cảm giác mát lạnh, toàn bộ vật dụng đó khiến nàng hơi khó chịu. Cả hai người nhận thấy ông chuyên viên cau mày nhìn chăm chú quanh vùng bụng. Cái băng truyền đè trên bụng khiến Amanda hơi khó chịu vì phải nhúc nhích qua lại. Chuyên viên cho hay sẽ quay lại nhờ thêm một người nữa chuẩn đoán. Thêm một chuyên viên trẻ đến, tự giới thiệu với hai người, ông ta nhìn chăm chú vào màn hình siêu âm. “Có việc gì không ổn?” Amanda hỏi, cố giữ vẻ thản nhiên. Nàng có cảm giác hoảng sợ. Cả hai người đều có vẻ bối rối, chuyên viên phòng khám đưa ra ý kiến giải thích thoải mái tự nhiên. “Không thấy có dấu hiệu gì. Chúng tôi cần nắm vững các dấu hiệu qua màn hình. Bốn mắt vẫn chính xác hơn chỉ có hai mắt chúng tôi đã nhìn thấy rõ rệt tất cả. Thưa bà Kingston, bà thấy có kinh lần cuối lúc nào?” “Cách nay hai tháng,” nàng trả lời giọng nghẹn ngào. Nàng biết rõ có chuyện không bình thường trong buồng trứng... hoặc chỗ tử cung... Sao chẳng thấy gì khác mọi ngày... đúng là ung thư rồi... Nàng không dám nhìn gã nói riêng với chuyên viên, ông ta có vẻ nghe theo. “Cũng có lý đấy,” ông ta nói xong điều chỉnh màn hình siêu âm nhìn cho rõ hơn lần nữa, ông ấn nút, một hình hoa thị trắng hiện ra mấp máy bên trên một vật khác. “Đúng đây rồi.” Ông chỉ về phía hình hoa thị nhìn hai người mỉm cười: “Ông bà đã thấy gì chưa?” Nàng gật đầu, gã Jack thì trố mắt nhìn chẳng thấy gì. “Đúng là cái chúng ta đang đi tìm. Thưa ông bà Kingston, ông bà có biết đó là cái gì không?” Với cả hai người đã luống tuổi, đã có gia đình, họ lại gặp nhau để tìm kiếm gì nữa đây? “Một khối u?” giọng của nàng nghe khàn đục, gã Jack khiếp sợ nhắm nghiền mắt. “Một đứa bé. Chắc khoảng hai tháng. Để xem, quý bà hãy ở nán lại chờ trong chốc lát, để tôi nhờ máy điện toán tính đúng ngày tháng.” “Cái ấy là của tôi?” Nàng ngồi bật dậy gõ vào băng chuyền đặt trên bùng. “Tôi mắc cái gì ấy?” Nàng ngoái lại tìm gã Jack, nghe có tiếng động ở phía sau, kịp lúc quay lại nhìn thấy gã trượt ngã từ trên ghế ngồi phệt dưới sàn. Gã lặng người. “Ôi, lạy Chúa... Có ai cứu giúp ông ấy không?” Nàng cứ để nguyên cái mông trần trụi, bật tung tấm áo choàng cúi xuống nhìn theo gã, gã rên ấm ớ, tay xoa đầu, chuyên viên phòng khám bấm chuông báo động, tổ y tế chạy ra. Gã đã tỉnh lại, Amanda sờ thấy chỗ bị sưng sau ót gã lúc nàng quỳ xuống bên cạnh gã. “Lạy Chúa. Em có lỗi thật... Anh có sao không?” Chuyên viên phòng khám cho tổ y tế lui ra, các kỹ thuật viên lo tìm nước đá, gã chậm rãi ngồi lại được. “Anh chẳng sao cả. Anh vừa có ý định tự tử, chỉ có thế. Sao em lại ngăn cản?” “Tôi cho đây là một chuyện đột xuất đối với ông bà,” chuyên viên phòng khám nở nụ cười tử tế. “Chuyện này đôi khi vẫn thường gặp ở những cặp vợ chồng hiếm muộn.” “Hiếm muộn.” Amanda quay lại nhìn ông ta. “Tôi nghĩ màn kịch đến đây là hết.” “Bà có biết mình đang qua thời kỳ mãn kinh hay chưa?” ông hỏi, nàng vừa gật đầu vừa giúp đưa gã Jack nằm xuống bàn. Gã nằm đó, nàng đắp túi nước đá do nhân viên kỹ thuật mang đến. “Ông có thể cho đây là trường hợp bị chấn thương đầu?” nàng lo ngại, bác sĩ soi đèn xem mắt gã, không sao cả. “Cũng may cho em, anh không bị đau tim.” Gã nhìn Amanda nói. “Sao lại có chuyện này?” Cả hai đều hiểu rõ mọi việc. Chàng và nàng không còn sử dụng bao cao su từ hồi tháng Giêng sau khi gã thử xong AIDS. Nàng biết chắc mình không thể mang thai. Làm sao lại có chuyện này được, không bao giờ? “Anh không tin chuyện đó,” gã kêu lên, mắt nhắm nghiền. Gã nhức đầu không hiểu tại sao. “Em cũng chẳng hiểu nữa,” Amanda nói khẽ, mắt cứ dán vào hình ảnh lạnh lùng hiện ra trên màn hình, đó là con của mình. Và con chữ “ngày 3 tháng Mười” hiện ra trên màn hình, tất cả đã nhìn thấy rõ. “Đó là ngày tháng được tính xong,” chuyên viên phòng khám vui mừng cho hay, gã Jack hăm hở muốn giết chết ông chuyên viên này cho rồi. “Chúng tôi sẽ thông báo đến bác sĩ của quý bà. Xin có lời chúc mừng.” Nói xong, ông ta sang phòng kế bên chăm sóc người khác, kỹ thuật viên trao cho hai người hình ảnh ghi lại trong máy vừa in ra tức thì. “Đây là hình ảnh ban đầu cháu bé của ông bà.” Cô nhìn hai người và mỉm cười, kế đến cho máy làm ca kế tiếp. Hai người cần chỗ nghỉ, gã Jack đã choàng dậy được, nhìn sang Amanda. “Anh không thể ngờ được,” giọng gã nghe khàn đục. Trông gã hốc hác lắm, tệ hơn nàng. Chợt nàng hiểu rõ ra là mình không mắc ung thư, u xơ gì cả, mà đó chính là hình ảnh đứa bé. “Em cũng không ngờ nốt,” nàng liếc nhìn gã bối rối hơn. “Chờ em mặc quần áo.” Thoáng một cái nàng quay trở ra, hai người chậm rãi bước ra khỏi phòng khám, tay còn xách túi đá. Trong gã Jack như người bệnh. Cả hai lặng lẽ bước ra xe, gã dừng lại chăm chăm nhìn nàng. Gã cảm thấy dường như cuộc đời đang lướt qua trước mắt. Xưa kia gã đã từng chứng kiến cảnh ngộ tương tự, nhưng bây giờ lại khác, hồi ấy không phải cưu mang thêm một người đàn bà và cũng không phải đến nỗi ngỡ ngàng bàng hoàng như thế này. Ở tuổi tam thập, ta biết lúc nào phải đương đầu với khó khăn. Còn lúc ta đã quá ngũ tuần thì sao? ÔI, lại Chúa tôi. “Mình không ngờ đang mang thai.” Nàng vẫn giữ chặt lấy tấm phiếu ghi hình, gã nhìn theo. “Thôi ném phứt nó đi cho rồi. Nó ám ảnh tôi.” Cái vật nhỏ xíu đang mấp máy đó là trái tim đứa bé và bác sĩ cho hay cái thai nhi vẫn khỏe mạnh. Ngồi bên trong xe, nàng giữ chặt lấy những hình ảnh đó. “Ta nên đi vòng quanh đâu đó nói chuyện một hồi được không anh? Hay là về nhà, rang mà nhận lấy nó về phần mình?” Gã hiểu giờ đây nàng phải trải qua một bước ngoặt quyết định, gã thấy thương xót cho nàng. Đó là nỗi sợ giáng xuống cả hai cuộc đời. Biết đâu rồi hoàn cảnh đẩy đưa gắn bó keo sơn, như đã có lúc gã từng nghĩ như thế. Thế rồi gã quyết định. “Hôm nay anh có đến cửa hiệu không?” “Có lẽ phải đi. Nếu em cần có chuyện bàn sẽ gọi Gladdie. Em cần đi khám bác sĩ ngay.” Nàng nghe theo, gã quay số gọi Gladdie ngay trên xe. “Em không biết nói sao đây,” Amanda nói khẽ, nhìn theo gã. Khiếp thật, nàng không thể nghĩ ra được đâu là đầu dây mối nhợ. “Lỗi tại tôi,” gã rầu rĩ nói, “lẽ ra mình phải đề phòng thì hơn... Vừa mừng rỡ ra khỏi được cảnh khốn nạn vài năm, những tưởng là thoát nợ... ai dè còn ngốc nghếch hơn.” “Em không thể nào ngờ có chuyện đó,” nàng vẫn còn bị chấn động. “Đúng thật, tuổi ngũ tuần mà có con mọn,” gã nhìn nàng mỉm cười, nhô người tới trước ôm hôn nàng. “Anh yêu em. Anh thấy vừa lòng là em được bình yên vô sự, không có gì đáng tiếc xảy ra.” Thế rồi gã như được trút bỏ mọi lo âu, nhưng vẫn xót thương cho nàng. “Thật rat a có thể sắp xếp ổn thỏa,” gã tự an ủi với nàng lúc xe dừng tại chốt đèn giao thông, nàng liếc nhìn sang gã vẻ bối rồi. “Anh tính nghĩ như thế nào?” nàng hỏi nhỏ nhẹ, giọng trầm xuống. “Thế đấy, ở tuổi của em không nên đẻ con nữa. Kể cũng buồn cười. Mà thật ra hai ta chẳng muốn thêm đứa nào nữa. Nếu có một đứa nữa, ta sẽ tính sao đây?” “Còn thiên hạ thì thế nào.” “Thiên hạ có người còn ít hơn ta đến hai mươi tuổi, họ lấy nhau.” Nói xong gã nhìn mắt nàng rồi tránh sang một bên. “Em đã nói là địn giữ cái thai lại?” Nàng không trả lời, ánh mắt nàng nhìn khiến gã khiếp sợ. “Em có điên không. Anh đã sáu mươi, còn em năm mươi mốt. Hai ta chẳng hề lấy nhau, bọn trẻ nhà em lại không ưa chuyện đó. Em sẽ nghĩ như thế nào khi người ta hay được chuyện này?” Gã không tin chuyện đó. Và cũng chưa bao giờ gã nghĩ đến là nàng muốn có một đứa con. “Đây là chuyện của ta, không phải chuyện thiên hạ... rồi còn đứa con, này Jack, có phải anh tính đến chuyện bảo em phải hủy cái thai này?” Nỗi buồn sâu trong mắt nàng. “Khốn kiếp,” gã cao giọng nói cho nàng nghe, đó cũng là lần đầu tiên từ lúc họ biết nhau. “Anh yêu cầu em phải nghĩ cho kỹ. Lạy chúa tôi, em không thể tính đến chuyện giữ cái thai này.” “Em sẽ không hủy cái thai.” Đến lúc này nàng cũng chưa dám nghĩ đến chuyện đó, bỗng chốc nàng nhận ra được, không còn nghi ngờ gì nữa, nàng không dám phá thai. “Đó không phải là cái thai. Nó chỉ là một điểm nhỏ. Trên màn hình, dấu hiệu đó chẳng có nghĩa gì cả. Đó là điều tổn thương cho lương tâm của ta, cuộc sống của ta, em hiểu ra điều đó chứ? Ta không thể để như thế được.” Gã nói to trước mặt nàng, nàng chỉ chăm chăm nhìn theo gã không nói một câu. “Em không thể làm điều đó được. Sẽ không bao giờ, anh chớ có áp lực với em.” “Anh đã từng trải, anh cũng không mong có con ở tuổi này. Anh muốn phá thai.” Gã muốn kéo giật nàng, nhưng không xúc phạm đến ngay thân thể nàng được, cho dù đang lúc tức giận. “Em chẳng muốn phải làm gì cả, Jack. Em chẳng phải là một con đàn bà xấu xa thúc ép, gạt gẫm anh đi đến hôn nhân. Tất cả đều không phải thế đâu. Em không muốn để mình bị ép buộc phải làm một điều không thể tin được, cũng vì anh quá nhu nhược khi phải đối đầu với một chuyện nhỏ nhặt như thế. Em đang có thai và cái thai này là của chúng ta.” “Và em chỉ là một kẻ điên. Đó là những hạt hormone. Ôi lạy Chúa, tôi không thể tin được,” gã vừa nói xong gài số xe phóng thẳng về hướng Bel Air đến nhà nàng. “Này Amanda,” gã vừa nói, quay sang phía nàng cho xe phóng nhanh về phố Rodeo, “em cứ làm theo ý mình, nên nhớ anh không mang nặng đẻ đau. Anh không thức đêm lo cho con bú, ù tai, không phải ông bầu đỡ đầu cho trẻ con. Anh cũng không phải là thằng ngốc chờ đến ngày con mình tốt nghiệp đại học khi mình chín mươi tuổi.” “Chỉ tám mươi thôi. Tám mươi hai thì đúng hơn. Rồi còn gì nữa, anh chỉ là kẻ hèn nhát.” Nàng nói xong, òa ra khóc. Gã tự kiềm chế, giải thích cho nàng nghe. “Này cưng ạ... Anh hiểu em đang nghĩ gì. Một cơn chấn động. Ban đầu cứ ngỡ có chuyện rắc rối, hóa ra là em có thai. Em hiểu chưa hết chuyện. Chuyện phá thai là không nên. Anh hiểu rõ. Em nên tính chuyện về phần mình, chớ nghĩ đến anh. Em muốn quay lại từ đầu. Sáu mươi tuổi còn đi chung xe hay sao?” “Em vẫn còn lái xe được. Anh biết là me còn có thể sử dụng bằng lái chín năm nữa, nếu còn sức khỏe. Nhưng không, em không muốn như thế, em không phải kẻ ngốc nghếch. Đó không phải là sự lựa chọn của anh, của em, sự việc đó do Chúa sắp đặt. Đó là quà tặng huyễn hoặc mà Chúa đã ban cho. Ta không có quyền quẳng nó đi...” Nàng lại khóc, nhìn theo gã, cố đến gần bên gã. Nàng không còn trông mong gì nữa, chỉ biết cúi đầu rồi khóc nữa, “Jack, em không thể làm điều đó được.” “Em có bao giờ cho anh hay là em có tín ngưỡng.” Gã buồn bã nói, trong nỗi hối tiếc phải chống lại ý nàng và thương xót cho nàng. Nàng không nên đối xử với gã như thế. Ngay cả Dori cũng chưa hề. “Em đã suy nghĩ kỹ về điều đó,” giọng nàng nhỏ nhẹ, khi về đến cổng nhà nàng, gã nhìn theo nàng. “Anh cũng nghĩ thế, cưng ạ. Và không có một điều bí mật nào nói ra có thể thay đổi suy nghĩ của anh. Anh không can dự vào chuyện đó. Anh không muốn biết chuyện đó. Nếu em phá thai anh sẽ đến nơi đó vì em. Anh sẽ giúp em, cùng đau khổ với em. Tình yêu của anh dành cho em mãi mãi. Nhưng em nhớ là không thể buộc anh phải nhận một đứa con ở tuổi này.” Gã nói như đinh đóng cột. “Người đàn ông cỡ tuổi anh đều thế cả. Nhất là ở vùng L.A này. Phân nửa những người làm cha, em được biết tại phòng khám phụ khoa có vợ ở độ tuổi ba mươi,” nàng nhìn gã, gã nhăn mặt, “đều già hơn anh.” “Tất cả họ là ông lão cả rồi. Anh biết rõ cả. Anh không trong hoàn cảnh đó, Amanda, nếu em lỡ có con.” “Thế thì giã từ,” nàng nói xong nhìn gã, bỗng dưng thấy căm ghét. “Anh muốn gì thì cứ việc, đó là quyền anh, còn đó là chuyện của tôi, thân xác tôi, con của tôi. Anh chẳng dính dáng gì, Jack Watson, anh chỉ là kẻ vô tích sự. Cứ quay về với những con mụ ngu xuẩn, làm cho bọn đó mang thai. Thế mới xứng cho anh.” Đúng lúc nàng bước xuống xe, đóng sầm cửa làm rung mọi thứ trong xe. Nàng chẳng hề ngoái nhìn, đi nhanh vào nhà mở cửa, biến mất dạng bên trong. Năm giây đồng hồ trôi qua, nàng nghe tiếng xe Ferrari rú ga vọt mất, nàng ngồi ở gian nhà trước, sụt sùi khóc. Nàng đã mất luôn gã, mất hết cả... nhưng nàng không chịu thua. Nàng không còn cách lựa chọn nào khác. Vì nàng đã có con. Thế thì nhân danh Chúa trên cao, nàng sẽ ăn nói sao với bọn trẻ?