Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Chương 8
V
ũ Nam ngồi trước mặt Đình Nghi, Trọng Văn và Khiết Nam. Chàng lần lượt kể hết từng chi tiết một. Chàng trải lòng mình cho bạn bè phê phán không e dè xấu hổ, không sượng sùng khi bị xử phán.
Tiếng Đình Nghi vang đều:
- Tao không trách mày dù một câu. Nếu tao là mày, chuyện xảy ra cũng vậy thôi. Trách là trách bà Dung Nghi... và thương cho chị Mộng Nghi yêu mày mới khổ... Nhưng dù thế nào thì mày cũng phải bảo quản giọt máu ấy. Trách nhiệm, bổn phận cuốn lấy mày từ đây.
Trọng Văn nhìn Vũ Nam thương hại:
- Đừng buồn, Vũ Nam! Biết đâu Dung Nghi yêu mày thật lòng và nàng sẽ sửa đổi hoàn toàn, hạnh phúc sẽ đến với mày thì sao? Vả lại, hai người có hình ảnh giống nhau, tình cảm cũng dễ tăng theo thời gian chung sống.
Khiết Nam châm chọc:
- Vậy tao có quyền đi theo Mộng Nghi an ủi và yêu thương nàng. Vũ Nam! Tao sợ Dung Nghi sẽ đem thuyền ra biển to sóng lớn. Mi hãy kiểm tra gan mật trước khi theo thuyền làm chú rể, Vũ Nam ạ.
Đình Nghi thở dài:
- Rồi đây, cuộc đời Mộng Nghi càng khép kín, lặng lẽ hơn. Chị can đảm để giữ bề ngoài bình thản, nhưng sự thật lòng chị đang nổi sóng ba đào. Vũ Nam! Trưa nay gặp chị ấy một lần xem sao.
Vũ Nam đau khổ:
- Làm sao gặp riêng được mà đón? Dung Nghi theo sát nàng, tao không dễ có cơ hội gần gũi. Gặp rồi, tao sẽ nói gì với nàng đây?
- Vậy mày ở đây, tao đi đón chị. Tao không muốn mẹ buồn. Mình tính toán sắp xếp trước khi đối diện mẹ. Mày thấy sao Vũ Nam?
Vũ Nam chán nản:
- Mày vẽ sao tao làm vậy. Bây giờ tao bối rối quá.
Trọng Văn cười:
- Không ngờ Vũ Nam có số đào hoa quá chứ. Một cánh bướm hai cành hoa, phải không Vũ Nam?
Vũ Nam cằn nhằn:
- Tụi bây không góp ý, ở đó chọc tao.
Trọng Văn cười bảo Khiết Nam:
- Ê, Khiết Nam! Mày ráng theo Mộng Nghi, cưới cho bõ ghét đi Khiết Nam.
Khiết Nam ôn tồn bảo:
- Trọng Văn! Mày không hiểu chút nào. Nàng rất chín chắn, tính thuần phục. Nàng chỉ yêu Vũ Nam. Tao cam đoan, nàng khép mình trong căn nhà ấy với nụ cười nở trên môi, đó là bức bình phong để che đậy sóng lòng.
Vũ Nam buồn bã nhìn Khiết Nam:
- Tao biết nàng yêu tao nhiều và dịu dàng nữa. Tao có nhận xét nàng khác hơn Dung Nghi đủ mọi khía cạnh. Sao tao lại lầm lẫn đáng tiếc như thế không biết. Bộ mày yêu Mộng Nghi, hả Khiết Nam?
Khiết Nam cười thú nhận:
- Ai mà chả yêu cô ấy. Tao đã để ý từ lúc mình vừa đến nhà nàng. Nét mặt tuy giống Dung Nghi, nhưng ánh mắt buồn trong suốt và hiền lành hơn, cử chỉ dịu dàng hơn. Ai không mong có người vợ như thế chứ?
Trọng Văn xen vào:
- Vậy sao tao thấy mày đeo bên Dung Nghi?
- Tại tao thấy Vũ Nam và nàng thích nhau. Còn Dung Nghi, nếu làm vợ tao, tao sẽ uốn nắn lần lần. Vũ Nam hiền quá sợ không uốn nàng theo ý mày được, hạnh phúc e khó bền.
Vũ Nam than:
- Đã phóng lao phải theo lao, tao chẳng cần biết ngày mai vui hay buồn. Tao chỉ lo cho Mộng Nghi, nàng sẽ buồn biết bao nhiêu khi tao cưới Dung Nghi.
Khiết Nam an ủi:
- Từ từ rồi cũng quen thôi. Mày không làm sao khác hơn được, nên đừng ưu tư. Hãy chấp nhận hiện tại... Đời có trăm ngàn thằng Vũ Nam chứ đâu có riêng mày. Biết đâu Mộng Nghi sẽ hạnh phúc hơn với mối tình sau.
Đình Nghi bước vào thái độ chán nản:
- Chị ấy không bao giờ đối mặt Vũ Nam bất cứ trường hợp nào, chỉ căn dặn: "Từ giờ phút này, Vũ Nam thuộc về Dung Nghi hoàn toàn... Đừng gây rắc rối thêm, nếu còn nghĩ đến gia đình chị... Chị xin chúc mừng cho Vũ Nam trăm năm hạnh phúc".
Vũ Nam thở dài:
- Tao bây giờ chỉ có quyền chấp nhận chứ không có quyền đòi hỏi... Ở cương vị nàng, ai cũng thế. Đình Nghi! Tao sẽ nói sao với mẹ đây?
Đình Nghi khoát tay:
- Hãy hỏi bà vợ mày. Bà ấy quyết lòng chiếm đoạt tất nhiên bà ấy có kế sách để diễn thuyết. Tao chỉ lo Mộng Nghi đang thi ra trường, mày cho một cú "sốc" thật đau. Vũ Nam! Tao có nên nói: "Tao hối hận khi đem chúng mày về nhà" không hả?
Khiết Nam bảo:
- Chả có gì hối hận. Tình cảm đến ắt phải đến và khi nó đi, ta không cách nào kềm giữ lại được, đó là luật tuần hoàn của tạo hóa. Biết đâu tao sẽ cưới Mộng Nghi để bù lại những tháng ngày đau buồn của nàng thì sao?
- Nếu được vậy, tao cũng mừng biết bao? Hy vọng cái lưỡi khôn ngoan của mày sẽ thực hiện điều ấy một cách hoàn chỉnh.
Đình Nghi bảo. Khiết Nam đứng dậy cười giã từ:
- Tao và Vũ Nam phải đi làm vì đến giờ rồi.
Đình Nghi thở dài:
- Thôi, chúng mình chia tay.
Trong khi ấy, Mộng Nghi ngồi bên trang nhật ký với ánh mắt buồn bã và giọt lệ sầu rơi trên tờ giấy mong manh ghi lại đoạn tình của mình.
"Vũ Nam! Suốt thời gian yêu nhau, chúng ta nắm tay nhau đùa giỡn dưới ánh mặt trời... làm sao em quên được. Bãi biển Vũng Tàu thênh thang, cao rộng. Vùng biển xanh bao la vây quanh mình trong làn nước mát.
Em ngả nghiêng trong vòng tay rắc chắc của anh... Vũ Nam chúng ta đã cho nhau tất cả trong đêm lưu trú ở Vũng Tàu... Bờ biển sóng trùng dương ào ạt đổ vào, như đời em bắt đầu cơn bão lớn từ anh...
Vũ Nam ơi... em nhớ mãi ngày ấy... và nhớ bầu trời Lái Thiêu rực nắng bên anh. Cho em biết thế nào là hương vị của tình yêu ẩn mình trong những trái cây ta trao cho nhau ngọt ngào thân ái. Anh trao cho em nụ hôn giữa trưa oi ả dưới tàn cây che mát trái tim yêu... em biết yêu thương là thế đấy.
Em ôm vào lòng những chiều vàng bên Đầm Sen lộng gió... Vòm ngực anh ấm áp cho em gối đầu nhìn áng mây lơ lửng bay qua. Ôi! Hạnh phúc cho em trong những chiều bên anh.
Hồ Kỳ Hòa với ánh đèn tỏa sáng trong màn đêm mù mịt, như lòng em mở ngõ đón chân anh. Đèn đêm soi bóng chúng mình quyện vào nhau trên những con đường dưới trời khuya lạnh gió. Dấu chân mình mãi kề nhau như đối mái đầu mình luôn tựa vào nhau, phải không anh?
Nhưng bây giờ em sẽ gọi anh là gì đây? Chồng Dung Nghi, hay em Vũ Nam thân mến, hoặc anh Vũ Nam yêu dấu như ngày nào?
Em không tin anh cố tình quyến rũ hai chị em cùng một lúc. Trong mắt anh, em nhìn thấy sự đau khổ đầy ắp trong anh... và lòng em có gì hơn khi anh chấp nhận sự thật cay đắng này...
Ngày mai, em sẽ đối mặt cùng anh trong ngôi nhà này trước sự chứng kiến của mọi người, đúng như lời Dung Nghi bắt buộc hay yêu cầu cũng thế... Em phải lạnh lùng hoặc mừng cho anh cùng em gái em kết hợp, với lời thản nhiên bộc lộ sự từ chối tình yêu của anh.
Dung Nghi gây áp lực với em suốt đêm. Nó đã không rời em nửa bước nếu em không chịu hứa. Cái bào thai trong Dung Nghi được anh hay, mẹ và Đình Nghi cũng biết, đó là khí giới duy nhất, có hiệu nghiệm nhất để em xa anh không một lời từ tạ.
Em phải xa anh để Dung Nghi hạnh phúc cùng anh, để mẹ em không phải khóc vì cái chết của Dung Nghi, và mọi người sẽ không cười em, ghét bỏ em khi biết vì em không chấp nhận cho anh cưới Dung Nghi để nó tìm cái chết. Giã biệt cuộc tình buồn!
Em phải làm sao để gặp anh, khi đường em đi bóng Dung Nghi ngập lối. Tình em từ đây chôn kín vào trang nhật ký. Cũng như con em... giọt máu anh để lại trong em mãi mãi không biết đến... chỉ có em biết nó kết tụ từ đâu, nơi nào. Giờ em có hét lên cho anh biết hậu quả của hai tháng trời bên nhau, anh cũng không giải quyết được gì... Thà em ra đi... đi thật xa cho quên hết đoạn tình đau khổ... và con em sẽ ra đời không ai biết đến nguồn gốc nó. Nó từ đâu và kẻ tạo nên nó vóc hình này là ai?
Em mong thời gian giúp em phôi phai nỗi đau, để em có đủ nghị lực nuôi con. Còn nỗi nhớ về anh, em sẽ không buông nó ra, vì anh là hình ảnh cho em tìm ý sống.
Em sẽ đi bên cuộc đời anh. Niềm vui trong hạnh phúc của anh là niềm an ủi có trong em. Bởi em hy sinh cho anh hạnh phúc. Em không muốn anh bận lòng vì mẹ con em.
Viết cho anh những dòng cuối để kết thúc cuộc tình đau thương, và em khép kín trang nhật ký... Từ đây, tên Vũ Nam sẽ không bao giờ nằm trên trang giấy mỏng vì nó không còn là của riêng em nữa, phải không anh?
Trả lại anh lời yêu ngày đó,
Nụ hôn đầu... gởi gió cho anh.
Tình ngày xưa như khói mong manh
Đã tan biến... chỉ còn là hương niệm...
oOo
Mộng Nghi nhìn vào chiếc gương trang điểm thật lâu... Nàng xót xa khi hình ảnh kia héo úa, bơ phờ, đôi mắt tư lự mỏi mệt. Nét môi héo úa vì vắng tình yêu của anh hay tuyệt vọng vì mối tình nồng nàn ấy? Mọi người đều nghĩ như thế. Chỉ có nàng mới biết được vì đâu nàng không ăn, sợ ăn và mất ngủ.
Nàng cố gắng dự đám cưới của Dung Nghi, rồi nàng sẽ lẳng lặng ra đi để tìm nơi nương náu, cho con nàng có chỗ tựa nương. Ôi! Tội nghiệp con tôi! Có ai biết nó dang hiện hữu trong nàng. Ai cũng trách Dung Nghi, giận Vũ Nam... nhưng ai có biết nàng đang mang con chàng trong âm thầm...
Nói ra chẳng được gì, vì Vũ Nam sẽ xử lý thế nào đây? Mẹ nàng sẽ đau khổ hơn khi biết thêm một đứa con gái có thai hoang? Dung Nghi lỡ dở, nàng dở dang chẳng có ích gì cả, thà một mình cưu mang nỗi đau ở phương trời xa lạ, thế là xong.
Mộng Nghi trang điểm thật khéo, cố che lấp những khuyết điểm có trên khuôn mặt nàng, để hòa nhập vào cuộc vui của Dung Nghi cho trọn nghĩa với Vũ Nam lần cuối cùng.
Tiếng pháo vang ngoài cổng mừng ước vọng Dung Nghi thành tựu. Và nàng lộng lẫy đi bên Vũ Nam... Mộng Nghi nghĩ rằng nàng sẽ không bao giờ đủ can đảm đón nhận cảnh tình tứ ấy... nhưng rồi sức chịu đựng trong sự cố gắng đã giúp gương mặt nàng tự nhiên khi tiếp xúc bạn bè đôi bên sáng nay.
Đình Nghi hé cửa bước vào, chàng khóa cửa lại trước khi đến bên chị. Vuốt mái tóc rối bời đang rũ buồn trên bờ vai mỏng của Mộng Nghi, Đình Nghi muốn khóc bởi vũng buồn in đậm trên màu mắt ấy.
- Mộng Nghi! Chị ráng kiềm chế nỗi đau thương để mọi người thôi nhìn mình bằng ánh mắt thương hại nha. Em thương chị lắm, chị hiểu lòng em chứ?
Khép đôi mi cho buồn chảy ngược vào lòng, nàng cố gắng mỉm cười cho em vui:
- Đình Nghi! Chị đủ sức mỉm cười với khách và nét mặt bình thản cho Dung Nghi vui lòng lần cuối. Em đừng quá lo cho chị. Rồi đây, đâu cũng vào đấy. Trời đất ban cho ta sức chịu đựng vừa phải để phấn đấu mà.
Đình Nghi nhăn mặt:
- Em ghét Dung Nghi, em ghét sự nhu nhược của mẹ, chị và em. Tại chúng ta dung dưỡng cái tính bắt nạt, ngổ ngáo của bà ấy từ nhỏ, nên hậu quả ngày nay ta mang, nếu muốn bình yên trong ngôi nhà này. Mộng Nghi! Vũ Nam bảo anh ấy đau khổ rất nhiều khi nhìn gương mặt buồn của chị. Chị tin chứ?
Mộng Nghi thờ thẫn, tay xe xe tờ khăn giấy cầm tay, giọng buồn bã:
- Chị không tin ở lòng mình làm sao chị tin trái tim người khác. Vũ Nam có yêu chị thật lòng không, thực tế đã cho ta biết rõ rồi đó. Thôi, đừng nhắc chuyện cũ đã qua cho lòng mình thêm chua xót. Đình Nghi ráng tiếp khách đêm nay cho tròn phận sự mình. Còn ai nghĩ gì, nói gì mặc họ. Khách đến đông chưa em?
- Đông lắm, bạn bè em và chị có đủ mặt. Cô dâu chú rể đang đãi ngoài ấy, mình ra chứ?
- Chị sẽ ra thôi dù không biết mình sẽ đóng vai gì trong đêm nay. Cô nữ tì phục vụ cho khách, hay cô dâu phụ để cận kề bên nàng dâu rực rỡ ấy để đỡ đần khi cần thiết.
Đình Nghi hôn má chị, đôi má héo hắt buồn thương. Chàng chép môi:
- Mộng Nghi! Em rất tiếc khi giới thiệu hắn cho chị. Thật là một thằng ngốc khi hắn cưới Dung Nghi! Tệ thật!
Mộng Nghi cười buồn:
- Đình Nghi! Em không nên nhỏ mọn trách cứ người ta như thế. Hãy thông cảm cho Dung Nghi, vì yêu muộn màng nên phải lập thế để được Vũ Nam trọn vẹn. Mình không trách, bởi người ta quá yêu nên mù quáng. Hãy chúc mừng hạnh phúc cho họ!
- Và mình buồn cho mình, phải không?
Mộng Nghi thở dài:
- Có lẽ thế. Mình ra tiếp khách đi Đình Nghi.
- Em ra tiếp vì sợ mẹ buồn, bạn bè chê chúng ta không biết phép lịch sự, chứ em không ưa gì vợ chồng hắn. Từ lúc Vũ Nam thú tội, em không trò chuyện với hắn lần nào.
- Đừng buồn như thế, Đình Nghi. Tội nghiệp Vũ Nam... sẽ khó xử, ngột ngạt trong hoàn cảnh này lắm. Nghe lời chi, ráng tránh cho anh ấy sự ngỡ ngàng khó chịu, Đình Nghi à. Dung Nghi yêu Vũ Nam nhiều lắm, em đừng đem đau xót đến cho họ.
- Chị không còn yêu Vũ Nam nữa à?
- Làm sao quên khi đã yêu. Yêu là cho tất cả không còn giữ lại chút gì cho mình. Những chứng tích ấy không bao giờ hàn gắn được. Nhưng biết đâu chị sẽ có tình yêu khác chung thủy và người ấy sẽ yêu chị hơn Vũ Nam thì sao?
Đình Nghi lẹ miệng:
- Khiết Nam yêu chị nhiều lắm, hắn đau khổ khi biết Vũ Nam và chị yêu nhau. Giờ hắn vui và mong đáng vai Vũ Nam vừa bỏ cuộc. Hắn tính thẳng thắn, tốt bụng. Hắn muốn kết hôn với chị, vì tin rằng bản lỉnh có trong hắn sẽ giúp chị tìm lại tình yêu.
Mộng Nghi lắc đầu:
- Chị sẽ yêu, nhưng yêu một người xa lạ chưa biết gì về chuyện tình ngang trái này, người ấy nhất định không phải là bạn của em. Mai, chị đi Nha Trang nhận công tác ngoài ấy. Hy vọng chị sẽ quên để làm lại cuộc đời.
Đình Nghi vuốt bàn tay chị với vẻ yêu thương:
- Em cũng hy vọng như thế. Cuộc đời chị khổ, em có phần trách nhiệm rất lớn. Chị cho em chuộc lại lỗi ấy bằng cách nào đây?
- Chị yêu là tại lòng mình. Em có trách nhiệm gì về chuyện ấy đâu. Đừng đem dây tự trói mình không nên đâu, Đình Nghi ạ. Mỗi người đều có số cả.
- Em không chịu nổi khi chị mang nụ cười trên khuôn mặt tươi tắn để mọi người nghĩ rằng: chị không hề yêu, chẳng biết buồn, biết đau khổ là gì. Nhất là Vũ Nam, hắn ung dung vui vẻ bên Dung Nghi.
Mộng Nghi thở dài:
- Biết đến nỗi lòng chị, họ sẽ có dịp cười thêm chứ có ích gì. Biết đâu nụ cười nở trên môi Vũ Nam là giọt nước mắt âm thầm đọng trong lòng chàng thì sao? Mình hãy nghĩ thế để xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng mình, Đình Nghi ạ.
Với chiếc áo dài Thượng Hải màu tím, tóc vấn cao, cài hoa cùng màu, Mộng Nghi mang vẻ đẹp u buồn, sâu lắng bên cô dâu rực rỡ sang trọng. Trên môi nở nụ cười thỏa mãn tự hào về nhan sắc cũng như địa vị hôm nay của mình. Ánh mắt hướng về phía chú rể tình tứ thiết tha. Vũ Nam trong bộ đồ veston trắng gương mặt đẹp thanh tú, chàng lặng lẽ đi bên Dung Nghi từ bàn này sang bàn khác.
Mộng Nghi thừa hiểu cái nhìn đầy ý nghĩa đó. Nàng cười cho hành động trẻ con của Dung Nghi. Nàng vẫn cười tiếp khách trong cái nhìn vừa ý của em mình.
Trời vào khuya, khách lần lượt ra về nhường cho nhóm trẻ dìu nhau trong tiếng nhạc. Đình Nghi đến bên Mộng Nghi bảo:
- Khiết Nam muốn nhảy với chị bản tới đấy?
- Em định đem Khiết Nam nhập vai Vũ Nam à?
- Đó là ý muốn của em. Đồng ý hay không là tùy chị chứ.
- Người chị chọn không phải là bạn thân của em. Đình Nghi! Cảm ơn em để ý đến cảnh lẻ loi của chị.
- Em nhảy với chị nha?
- Chị nhảy kém sợ người ta cười.
- Nếu nhảy kém, em sẽ tập cho, có gì mắc cỡ chứ. Em dìu chị nhé.
Đình Nghi đưa nàng ra piste, chàng cố ý đưa nàng gần đến Vũ Nam. Ánh mắt bối rối của Vũ Nam hướng về phía nàng. Mộng Nghi quay đi và khẽ bảo với Đình Nghi:
- Mình đi nơi khác em nhé.
Đình Nghi cười như không nghe, chàng bảo:
- Chị nhảy khá quá chứ. Tại chị khiêm tốn đó thôi. Mai mốt em sẽ đưa chị đi chơi thường hơn, chị sẽ không ngại nữa.
Đình Nghi đưa Mộng Nghi vào bàn. Vũ Nam bước đến, đưa bàn tay về phía nàng, giọng thật ấm chàng bảo:
- Mộng Nghi! Em nhảy với anh bản này nhé.
Đình Nghi chặn lời:
- Sao lại với anh? Bây giờ anh bạn hãy trở về đúng vị trí mình, một ngôi thứ mà anh vui vẻ, yêu thích khi chấp nhận nó. Anh phải gọi Mộng Nghi bằng chị nhé. Xin nhớ kỸ điều ấy để gọi nhau thứ tự đàng đàng đâu đó.
Vũ Nam ngượng ngập:
- Xin lỗi Đình Nghi, Mộng Nghi nhảy với tôi chứ?
Mộng Nghi quay đi để tránh ánh mắt đắm đuối ấy:
- Cảm ơn Vũ Nam, tôi thiết nghĩ người nhảy với Vũ Nam xứng đôi nhất không phải là tôi. Cảm phiền nha. Chúng ta đi Đình Nghi.
Mộng Nghi kéo tay em mình đi, nhưng chưa kịp lui gót, Dung Nghi đã chắn lối giọng bực dọc:
- Chuyện gì có mặt đủ vậy? Mộng Nghi! Vũ Nam vừa nói gì với chị thế?
Đình Nghi xen vào với giọng gắt gỏng, ánh mắt đăm đăm giận dữ:
- Cô dâu điều tra kỹ thế. Xin thưa bà chị rằng Vũ Nam dừng lại để trả lời một câu hỏi của tôi, chị ạ.
Dung Nghi nén giận hỏi:
- Em hỏi gì Đình Nghi?
- Em hỏi cảm tưởng của anh ấy trong vai chú rể bên cô dâu rực rỡ từ khuôn mặt đến vóc dáng thanh nhã như chị.
Dung Nghi nhìn Vũ Nam khó chịu:
- Anh trả lời sao, Vũ Nam?
Đình Nghi cướp lời:
- Anh ấy bảo chị là người tình tuyệt vời, tính cách phóng khoáng lịch thiệp, đúng mẫu người anh ấy ước mơ. Anh ấy rất sung sướng, thoa? mãn bên người vợ như chị. Chịu chưa, thích chưa, bà chịi yêu dấu của tôi?
Nụ cười hãnh diện in trong ánh mắt sắc sảo, lanh lợi, Dung Nghi nắm tay Vũ Nam âu yếm:
- Mình đi anh. Bên kia gọi chúng ta đó anh.
Vũ Nam đưa mắt nhìn Mộng Nghi rồi lặng lẽ theo chân cô dâu:
- Đình Nghi! Chị đi nghỉ nhé. Mệt quá.
Đình Nghi cười:
- Chị mệt vì cơn đau trong lòng đang xoáy mạnh, hay trái tim héo úa ấy đang co thắt nỗi thương?
- Em hết nghề "mai dong" rồi sang nghề "bói tóan " đó ư?
Đình Nghi cười:
- Em không bói toán, mà em suy luận theo sự hiểu biết của mình. Nhưng em tin xét đoán củe em chưa bao giờ sai. Mộng Nghi! Chị đang tìm chỗ ẩn náu để khóc một mình, phải không?
Mộng Nghi buồn bã:
- Giờ đã khuya, khách không còn nhiều, chị phải tìm chỗ để khóc. Vì chỉ có khóc mới vơi đi nỗi khổ mà mình không thể tâm sự với ai cả. Hãy cho chị được buồn, em ạ.
Siết tay chị thật chật, Đình Nghi nghẹn ngào:
- Em thương chị quá. Chị hãy can đảm chịu đựng. Chị Mộng Nghi! Em đưa chị về phòng nhé.
Lắc đầu, nàng bảo:
- Em không nên làm thế sẽ gây chú ý cho mọi người. Em ở lại tiếp và tiễn khách về. Chị một mình trong tất cả từ đây, Đình Nghi ạ.
Mộng Nghi ngã lưng trên chiếc giường êm ái mà nghe lòng mình như ai xé từng mảnh vụn vỡ. Nước mắt theo nhau rơi ấm trên đôi má xanh xao của nàng sau nhiều ngày trăn trở.
Bây giờ một mình trong căn phòng lặng lẽ, nàn gỡ bộ mặt bình thản kia ra để khóc, để hòa nhập vào nỗi đau chiếm cứ cả lòng mình, hầu xóa đi phần nào nỗi đau thương tích tụ:
Từ dạo xa nhau một thoáng sầu
Tình mình theo gió cuốn trôi mau.
Anh vui pháo cưới cài hoa trắng.
Tôi khóc tình tôi lỡ nhịp cầu.