Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: diep ho
Upload bìa: diep ho
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 50
Cập nhật: 2023-04-08 21:56:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Những Mộng Tưởng Của Abdullah Tiếp Tục Trở Thành Sự Thật
HƯƠNG 8
Những mộng tưởng của Abdullah tiếp tục trở thành sự thật
Khi mặt trời tô điểm những cồn cát với ánh sáng trắng hồng, Abdullah vặn nút cái chai linh thần.
Hơi nước tràn ra rồi phun phì phì và uốn thành dáng hình linh thần màu hoa cà ngả xanh. Linh thần trông giận dữ hơn bao giờ hết. “Ta đã nói là một điều ước một ngày!” giọng nói lồng lộng tuyên bố.
“Đúng thế, chậc, giờ là ngày mới rồi, hỡi kỳ quan màu xanh hoa cà, và tôi là chủ nhân mới của ngài,” Abdullah nói. “Và điều ước này đơn giản thôi. Tôi ước đám xiềng xích này biến mất.”
“Chẳng đáng lãng phí một điều ước,” linh thần khinh khỉnh nói và nhanh chóng thu lại vào bên trong cái chai. Abdullah đang định phản đối rằng dù điều ước này có thể thật nhỏ bé với một vị linh thần, việc thoát khỏi xiềng xích vẫn rất quan trọng với anh, thì anh phát hiện mình có thể di chuyển tự do, không còn tiếng leng keng. Anh nhìn xuống và thấy xiềng xích đã biến mất.
Anh cẩn thận nhét lại nút chai và đứng lên. Người anh cứng đơ. Trước khi di chuyển, anh buộc mình phải nghĩ về những đội lính cưỡi lạc đà đang lao về phía ốc đảo này, và về chuyện gì sẽ xảy ra nếu đám cướp đang ngủ thức giấc và phát hiện anh đã đứng đây mà không bị xiềng xích. Suy nghĩ này giúp anh di chuyển. Anh đi bước thấp bước cao như một cụ già về phía bàn tiệc. Tới đó, anh thu nhặt thức ăn và quấn chúng vào một chiếc khăn, thật cẩn thận để không làm náo động tới những tên cướp đang gục mặt xuống vải ngủ. Anh lấy một bình rượu rồi buộc nó và cái chai linh thần vào thắt lưng bằng hai cái khăn nữa. Anh lấy cái khăn cuối cùng để che đầu phòng khi bị say nắng - những lữ khách đã kể với anh rằng đây là mối nguy hiểm thực sự trong sa mạc - và rồi anh lên đường, với tốc độ lê bước nhanh nhất chân anh có thể đạt được, rời khỏi ốc đảo và đi về phía Bắc.
Càng đi thân thể anh càng bớt cứng đờ. Bước đi trở nên cơ hồ dễ chịu, và rồi trong nửa đầu buổi sáng, Abdullah quyết tâm rảo bước, vừa nghĩ về Hoa Đêm vừa ăn những miếng bánh ngon lành và tợp rượu từ bình đựng. Nửa sau của buổi sáng không tốt đẹp như vậy. Mặt trời treo trên đầu. Nắng chói chang và mọi thứ đều lấp lánh. Abdullah bắt đầu ước giá mình đổ rượu đi và đổ đầy bình bằng nước trong cái ao bùn lầy. Rượu không giúp gì cho cơn khát mà chỉ khiến nó tồi tệ hơn. Anh thấm ướt cái khăn với rượu và phủ nó sau gáy, nhưng nó khô đi nhanh chóng. Đến giữa ngày anh nghĩ mình sắp chết đến nơi. Sa mạc quay cuồng trước mắt anh và ánh sáng chói chang đến đau đớn. Anh cảm thấy mình như cục than sống.
“Có vẻ như số phận đã quyết rằng mình phải sống qua hết những cơn mơ của mình trong đời thực!” anh kêu lên khàn khàn.
Cho tới trước lúc đó, anh vẫn tưởng mình đã mường tượng ra tới chi tiết nhỏ nhất cuộc trốn chạy khỏi gã Kabul Aqba ác độc, nhưng giờ anh biết mình thậm chí chưa từng hình dung được phải loạng choạng đi trong cái nóng cháy da thịt mà mồ hôi không ngừng chảy vào mắt thì kinh khủng như thế nào. Anh chưa từng tưởng tượng được làm sao cát có thể vấy vào mọi thứ, thậm chí cả miệng anh. Những mộng tưởng của anh cũng không có chỗ cho nỗi khó nhọc phải dựa vào mặt trời để định hướng khi mà nó ở ngay phía trên đỉnh đầu. Cái bóng nhỏ xíu quanh chân anh không giúp anh định hướng tí nào. Anh cứ phải quay đầu nhìn về sau để đảm bảo dấu chân anh vẫn thẳng một hàng. Chuyện này khiến anh lo lắng vì nó mất thời gian.
Cuối cùng, dù mất thời gian hay không, anh cũng buộc phải ngừng chân nghỉ ngơi, ngồi xổm xuống một hố cát trũng có chút ít bóng râm. Anh vẫn cảm thấy mình như thể một miếng thịt đặt trên vỉ nướng than của Jamal. Anh thấm rượu vào khăn và phủ lên đầu, rồi nhìn nó nhỏ những giọt rượu đỏ trên bộ quần áo đẹp nhất của mình. Điều duy nhất thuyết phục anh rằng anh sẽ không chết là lời tiên tri về Hoa Đêm. Nếu số phận đã quyết định rằng nàng sẽ được gả cho anh, thì anh phải sống sót bởi anh chưa lấy được nàng. Sau đó, anh nghĩ đến lời tiên tri do cha anh viết về chính anh. Nó có thể mang nhiều hơn một nghĩa. Thực ra, nó có thể đã thành hiện thực rồi, bởi vì chẳng phải anh đã lên cao hơn tất cả mọi người tại miền đất này khi bay trên tấm thảm mầu nhiệm sao? Hoặc có lẽ đúng là nó muốn nhắc đến cái cọc mười hai mét.
Ý nghĩ này buộc Abdullah đứng dậy và tiếp tục cất bước.
Buổi chiều càng tồi tệ hơn. Abdullah vẫn còn trẻ và khỏe mạnh, nhưng cuộc sống của một người bán thảm không bao gồm những chuyến đi dài. Anh đau từ gót chân tới đỉnh đầu - ngay cả những ngón chân cũng thế, chúng như thể đã tấy đỏ cả lên. Thêm nữa, một bên ủng cứ cọ xát vào chỗ giấu túi tiền ở chân anh. Đôi chân anh mỏi mệt đến mức anh khó có thể nhấc chúng lên. Nhưng anh biết anh phải đi quá cả đường chân trời phía sau ốc đảo trước khi đám cướp bắt đầu truy lùng anh, hay khi đội quân cưỡi lạc đà xuất hiện. Vì không biết còn bao xa mới đến đường chân trời, anh ì ạch đi tiếp.
Tới buổi tối, anh chỉ tiếp tục đi vì biết rằng ngày mai anh sẽ thấy được Hoa Đêm. Đó sẽ là điều ước tiếp theo của anh với vị linh thần. Ngoài ra, anh thề sẽ bỏ rượu và sẽ không bao giờ nhìn đến dù chỉ một hạt cát nữa.
Khi đêm xuống, anh đổ sụp vào một bờ cát và ngủ.
Tới bình minh, răng anh va vào nhau lập cập, và anh lo lắng băn khoăn về nguy cơ bỏng lạnh. Ban đêm sa mạc lạnh căm cũng dữ dội như nó nóng cháy bỏng vào ban ngày. Dù vậy, Abdullah biết những rắc rối của anh sắp qua rồi. Anh ngồi ở bên ấm hơn của bờ cát, nhìn về vầng dương ửng vàng lúc bình minh ở phía Đông, rồi cố hồi sức với chỗ thức ăn cuối cùng và ngụm cuối cùng từ bình rượu đáng ghét. Răng anh ngừng đánh lập cập, dù anh cảm thấy miệng mình chẳng khác gì miệng con chó của Jamal.
Đến lúc rồi. Abdullah mỉm cười chờ đợi và tháo cái nút ra khỏi chai linh thần.
Luồng khói màu xanh hoa cà phụt ra và cuộn lên không thành dáng hình chẳng thân thiện gì của vị linh thần. “Ngươi đang cười cái gì?” giọng nói lồng lộng hỏi.
“Điều ước của tôi, thưa viên thạch anh tím giữa các vị linh thần, với màu sắc đẹp hơn cả hoa cánh bướm,” Abdullah trả lời. “Mong rằng hương hoa violet tràn ngập hơi thở của ngài. Tôi ước ngài đem tôi đến bên Hoa Đêm, vị hôn thê của tôi.”
“Ồ, vậy sao?” Linh thần khoanh cánh tay mờ ảo khói của mình và quay người nhìn khắp hướng. Abdullah kinh ngạc thấy việc đó cũng khiến đoạn người nối vào chai của linh thần xoắn lại. “Cô gái trẻ này ở đâu?” linh thần khó chịu nói khi lại quay nhìn Abdullah. “Ta không thể xác định được vị trí cô ta.”
“Nàng bị một vị ma thần bắt đi từ khu vườn đêm của nàng ở lâu đài của nhà vua thành Zanzib,” Abdullah giải thích.
“Hẳn nào,” linh thần nói. “Ta không thể thực hiện điều ước của ngươi. Cô gái này không còn ở trên mặt đất.”
“Vậy thì nàng hẳn phải ở miền đất của ma thần,” Abdullah lo lắng nói. “Hỡi hoàng tử xanh tím giữa các vị linh thần, ngài hẳn biết miền đất đó ở đâu cũng rõ như lòng bàn tay.”
“Lời ngươi nói cho thấy ngươi chẳng biết gì cả,” linh thần nói. “Một linh thần giới hạn trong chai bị ngăn cản khỏi bất cứ miền đất linh nào. Nếu đó là nơi người phụ nữ của ngươi đang ở, ta không thể mang ngươi đến đó. Ta khuyên ngươi nên đóng nắp chai của ta lại và đi tiếp đi. Có một đội quân cưỡi lạc đà rất đông đang ào đến từ phía Nam.”
Abdullah lao lên đỉnh bờ cát. Quả vậy, kín đặc cả đường chân trời là một đội quân lạc đà luôn khiến anh khiếp hãi đang lao về phía anh nhanh như cưỡi gió. Dù ở khoảng cách này, đội quân chỉ giống như những cái bóng sẫm màu phía xa, nhưng chỉ nhìn bóng dáng họ anh cũng thấy những kỵ sĩ cưỡi lạc đà này được vũ trang tới tận chân răng.
“Thấy chưa?” linh thần nói, đoạn bay lên ngang tầm Abdullah. “Chúng có thể sẽ không tìm thấy ngươi đâu, nhưng ta nghi ngờ điều đó lắm.” Rõ ràng ý nghĩ này khiến linh thần thấy sướng mê.
“Ngài phải thực hiện một điều ước khác của tôi, nhanh lên,” Abdullah nói.
“Ồ không,” linh thần nói. “Mỗi ngày một điều ước. Ngươi đã ước một điều rồi.”
“Quả là tôi đã ước, thưa luồng khói màu tử đinh hương tuyệt diệu,” Abdullah trả lời vội vã, “nhưng đó là điều ước ngài không thực hiện được. Và điều khoản tôi nghe thấy rõ ràng vào lần đầu tiên ngài nhắc đến, là ngài buộc phải thực hiện cho chủ nhân một điều ước mỗi ngày. Đây là điều ngài chưa làm.”
“Ôi trời ơi!” linh thần nói vẻ ghê tởm. “Gã trai trẻ này còn là một tên thầy cãi vườn.”
“Hiển nhiên là thế rồi!” Abdullah nói, có chút nóng nảy. “Tôi là người dân thành Zanzib, nơi mỗi đứa trẻ đều phải học cách bảo vệ quyền lợi của mình, vì rõ ràng sẽ không ai làm điều đó. Và tôi khẳng định ngài chưa thực hiện cho tôi điều ước nào ngày hôm nay.”
“Ngụy biện,” linh thần nói, thanh nhã lướt tới đối diện anh và khoanh tay. “Một điều ước đã được lập.”
“Nhưng chưa được thực hiện,” Abdullah nói.
“Việc ngươi chọn đòi hỏi điều bất khả thi không phải lỗi của ta,” linh thần nói. “Ta có thể đưa ngươi tới bên cả triệu cô gái xinh đẹp. Ngươi có thể có cả nàng tiên cá nếu ngươi thích tóc xanh lục. Hay ngươi không biết bơi?”
Đội quân lạc đà giờ đến gần hơn khá nhiều. Abdullah vội vã nói, “Hãy nghĩ đi, thưa viên ngọc mầu nhiệm xanh tím, và hãy mềm lòng. Những tên lính đang lao tới chỗ chúng ta chắc chắn sẽ cướp cái chai của ngài khỏi tay tôi ngay khi chúng tới nơi. Nếu chúng mang ngài về cho nhà vua, lão sẽ buộc ngài mỗi ngày phải thực hiện những điều ước to lớn, cho lão quân đội, vũ khí và đánh bại kẻ địch của lão, sẽ rất mệt mỏi. Nếu quân lính giữ lại ngài cho riêng chúng - và nhiều khả năng chúng sẽ làm thế, vì không phải tên lính nào cũng trung thực - ngài sẽ bị chuyền từ tay kẻ này sang tay kẻ khác và phải thực hiện rất nhiều điều ước mỗi ngày, mỗi tên lính trong đội một điều ước. Dù kiểu gì đi nữa, ngài cũng sẽ phải làm việc vất vả hơn nhiều làm việc cho tôi, người chỉ muốn mỗi một điều ước bé tí tẹo thôi.”
“Hùng biện mới hay sao!” linh thần nói. “Dù ngươi nói cũng có lý. Nhưng ngược lại, ngươi đã nghĩ đến chuyện nhà vua hay đám lính của lão sẽ cho ta cơ hội để tha hồ tàn phá chưa?”
“Tàn phá?” Abdullah hỏi, mắt lo lắng nhìn đội quân lạc đà đang lao đến.
“Ta chưa bao giờ nói những điều ước ta trao phải có lợi cho bất cứ ai,” linh thần nói. “Thực ra, ta thề rằng chúng luôn luôn tạo ra tổn hại nhiều nhất có thể. Đám cướp chẳng hạn, giờ tất cả đều đang trên đường tới nhà giam hoặc còn gặp kết cục tồi tệ hơn nữa vì đã ăn trộm bữa tiệc của nhà vua. Quân đội tìm ra chúng đêm qua.”
“Ngài đang gây tổn hại cho tôi vì không thực hiện điều ước của tôi!” Abdullah nói. “Và không giống như đám lính, tôi không đáng bị như thế.”
“Cứ coi như ngươi không may mắn đi,” linh thần nói. “Như thế là huề cả hai. Ta cũng không đáng bị nhốt trong cái chai này.”
Những kỵ sĩ giờ ở gần tới mức chúng có thể nhìn thấy Abdullah. Anh có thể nghe thấy những tiếng la ó từ phía xa, và thấy vũ khí được rút ra. “Vậy hãy cho tôi điều ước ngày mai vậy,” anh vội vã nói.
“Đó cũng có thể là giải pháp,” linh thần đồng ý, khiến Abdullah khá ngạc nhiên. “Thế điều ước là gì nào?”
“Hãy đưa tôi tới người gần nhất có thể giúp tôi tìm được Hoa Đêm,” Abdullah nói, rồi anh lao xuống bờ cát và nhặt cái chai lên. “Nhanh lên,” anh nói thêm với vị linh thần giờ đang lơ lửng trên đầu anh.
Linh thần có vẻ hơi bối rối. “Lạ thế,” hắn nói. “Quyền năng linh thiêng của ta thường rất tuyệt hảo, nhưng ta chẳng hiểu tí gì về chuyện này.”
Một viên đạn xuyên vào cát cách đó không xa lắm. Abdullah bỏ chạy, mang theo linh thần như một ngọn lửa nến khổng lồ màu hoa cà. “Cứ đưa tôi tới người đó đi!” anh hét lên.
“Ta cũng nghĩ tốt nhất ta cứ làm thế đi,” linh thần nói. “Có khi ngươi sẽ hiểu ra được gì đó.”
Mặt đất dường như quay cuồng bên dưới những bước chạy của Abdullah. Rất nhanh, anh dường như bước những sải chân dài qua những miền đất lao vun vút về phía anh. Tốc độ của bước chân anh kết hợp với chuyển động của cả thế gian khiến mọi thứ đều trở nên mơ hồ, chỉ trừ linh thần vẫn bình lặng thoát ra khỏi cái chai trong tay, Abdullah vẫn biết rằng đội quân lạc đà lao như gió đã bị bỏ lại phía sau trong vài khoảnh khắc. Anh cười và tiếp tục cất bước, cơ hồ bình lặng như linh thần, vui sướng trong gió mát. Anh dường như lao đi rất lâu. Rồi tất cả ngừng lại.
Abdullah đứng ở giữa một con đường làng, thở hổn hển. Phải mất kha khá công sức để quen với nơi mới lạ này. Trời mát mẻ, chỉ như tiết trời ấm áp của thành Zanzib vào mùa xuân, và ánh sáng có vẻ khác biệt. Dù mặt trời vẫn chiếu sáng chói chang trên bầu trời xanh, nó đổ xuống ánh nắng nhạt và xanh hơn Abdullah từng quen thuộc. Có lẽ bởi ở đây có rất nhiều cây cối um tùm hai bên đường, và đổ bóng xanh lục lấp láy xuống mọi thứ. Hoặc có lẽ do đám cỏ xanh biếc mọc ven đường. Abdullah để mắt mình thích ứng rồi nhìn quanh tìm người hẳn sẽ giúp anh tìm Hoa Đêm.
Tất cả những gì anh thấy là một nơi giống như nhà trọ ở một góc đường quanh, lấp ló phía sau hàng cây. Nó khiến Abdullah nghĩ tới nhà ổ chuột. Nó làm từ gỗ và vữa trắng, giống như những ngôi nhà bần cùng nhất giữa khu nhà nghèo ở thành Zanzib, và những chủ nhân của nó dường như chỉ có thể lợp nổi mái nhà từ cỏ nén chặt. Ai đó đã cố gắng trang hoàng nơi này với những đóa hoa đỏ và vàng ở ven đường. Trên biển nhà trọ lủng lẳng ở đầu một cái cột giữa đám hoa là nỗ lực vẽ sư tử của một họa sĩ tồi.
Abdullah nhìn xuống cái chai linh thần, định nhét nút chai vào bởi giờ anh đã đến nơi. Anh bực mình khi thấy mình dường như đã đánh rơi cái nút, hoặc là ở trong sa mạc, hoặc trên đường tới đây. Ôi kệ nó, anh nghĩ. Anh đưa cái chai lên sát mặt. “Người sẽ giúp tôi tìm thấy Hoa Đêm đang ở đâu?” anh hỏi.
Một luồng khói phụt lên khỏi cái chai, nhìn xanh hơn nhiều trong ánh sáng ở miền đất lạ lùng này. “Đang ngủ trên cái ghế dài ở trước Sư Tử Đỏ,” luồng khói khó chịu nói rồi quay trở lại cái chai.
Giọng nói trống rỗng của linh thần vang lên từ trong chai. “Ta thấy thích lão ta đấy. Lão ta toát lên vẻ bất lương.”
Lâu Đài Trên Mây Lâu Đài Trên Mây - Diana Wynne Jones Lâu Đài Trên Mây