Số lần đọc/download: 1328 / 40
Cập nhật: 2019-01-28 21:09:06 +0700
Chương 8
Q
uá rõ ràng, chú quản lý đáng thương đã mở cánh cửa trước khi phép thuật biến mất, trong khi đó những người Ugly Wugly không chỉ là những chiếc áo khoác, những chiếc mũ hay là những chiếc gậy, họ đã vội vàng tấn công chú. Chú nằm đó bất tỉnh, không biết chiếc gậy chơi crike hay chiếc gậy đánh golf đã gây ra vết thương khủng khiếp trên đầu chú như vậy? Hai cô bé vội vàng đến chỗ người bị hại, đầu chú được đặt trong lòng Mabel. Kathleen định đặt đầu chú vào lòng mình nhưng Mabel làm quá nhanh.
Cả Jimmy và Gerald đều biết việc đầu tiên phải làm cho người bất tỉnh là gì, trước cả khi Mabel nôn nóng nói "Nước! nước!".
- Đựng vào cái gì đây? - Jimmy hỏi, cậu nghi ngại nhìn vào tay mình, và đi xuống chỗ dốc bằng đá hoa sát mép hồ, nơi có những bông hoa huệ tây.
- Đựng vào mũ của chú ấy hay bất cứ gì cũng được - Mabel nói.
Hai cậu bé chạy đi.
- Em nghĩ là họ theo sau chúng ta - Jimmy nói.
- Cái gì theo sau chúng ta? - Gerald ngắt lời.
- Những người Ugly Wugly - Jimmy thì thầm.
- Sợ gì? - Gerald hỏi.
Nhưng cậu lại cẩn thận nhìn sang trái rồi sang phải, chọn lối đi không gần những bụi cây. Cậu múc nước bằng chiếc mũ rơm của mình rồi trở lại Tháp hoa, cẩn thận cầm chiếc mũ bằng cả hai tay. Khi nhìn thấy nước chảy ra khỏi chiếc mũ rơm quá nhanh, cậu dùng răng kéo chiếc khăn mùi soa từ túi ngực rồi thả nó vào trong chiếc mũ. Với chiếc khăn này những cô bé đã lau sạch được máu trên trán của người quản lý.
- Chúng ta nên có muối hít - Kathleen nói, gần khóc - Mình biết bọn mình phải làm thế.
- Nó sẽ rất tốt - Mabel công nhận.
- Cô của bạn có ít nào không?
- Có, nhưng...
- Đừng nhát gan như vậy - Gerald nói - Hãy nghĩ lại đêm qua, họ sẽ không làm hại em đâu. Chắc hẳn chú ấy đã xúc phạm đến họ hoặc làm điều gì đó. Nghe này, em hãy chạy đi. Bọn anh không nhìn thấy có gì theo sau em đâu.
- Chú ấy sẽ không chết chứ? - Jimmy lo lắng hỏi.
- Không - Kathleen cam đoan với anh trai - Tim của chú ấy vẫn đập. Mabel và em đã bắt mạch ở cổ tay, nơi mà bác sĩ vẫn thường làm ý. Trông chú ấy ưa nhìn kinh khủng!
- Không đến nỗi tồi - Gerald nói.
- Anh không biết đến cái mà em gọi là ưa nhìn - Jimmy nói. Thình lình có một cái bóng đổ xuống sàn đá hoa ngay bên cạnh những đứa trẻ và giọng nói thứ tư vang lên, không phải của Mabel.
- Quả là một người đàn ông đẹp trai - Cái bóng đó nói.
Những đứa trẻ ngước lên nhìn, đó là khuôn mặt của người Ugly Wugly già nhất, đáng kính nhất. Jimmy và Kathleen thét lên thất thanh.
- Suỵt! - Gerald cáu kỉnh, cậu vẫn đang đeo chiếc nhẫn - Hãy im lặng nào! - Cậu thì thầm nói thêm - Anh sẽ đuổi ông ấy đi!
- Chuyện này thật buồn - Người Ugly Wugly đáng kính nói với giọng rất lạ. Kathleen và Jimmy cúi rạp xuống chỗ chú quản lý. Còn Gerald, không sợ do đeo chiếc nhẫn, đã nhìn thẳng vào khuôn mặt của người Ugly Wugly và giật thót mình vì đó chính là khuôn mặt mà cậu đã vẽ ra trên giấy nhưng cũng không hẳn là khuôn mặt đó, vì nó không còn là giấy nữa.
Đó là một bộ mặt thật với đôi tay gầy và trong suốt nhưng cũng rất thật. Khi ông ta cử động một chút để nhìn người quản lý rõ hơn thì rõ ràng ông ta có đôi chân và đôi tay thực sự.
- Chuyện đã xảy ra như thế nào ạ? - Gerald hỏi cố gắng bình tĩnh, một cố gắng thành công.
- Thật đáng tiếc - Người Ugly Wugly nói - Đêm qua những người khác đã lạc trên lối đi, và họ đã không tìm thấy một khách sạn nào cả.
- Thế còn ngài? - Gerald hỏi luôn.
- Tất nhiên rồi - Người Ugly Wugly nói - Tất cả mọi người đều làm chính xác như những gì cậu nói ngoại trừ tôi, sau khi tôi bỏ đi, tôi đã không tới con đường lúc trước bởi vì tôi muốn ngắm lại cảnh khu rừng này vào ban ngày, tôi đã tìm thấy những người khác tại cánh cửa này, họ đang rất tức giận, họ đã phải ở đây cả đêm và đã cố mở cửa. Sau đó cánh cửa được mở, quý ông này đã mở nó, trước khi tôi có thể bảo vệ được anh ta thì người đàn ông thô lỗ với chiếc mũ cao đã đánh vào đầu anh ta, anh ta đã ngã xuống đúng nơi mà cậu nhìn thấy đấy. Những người khác đã phân tán khắp nơi, chỉ có mình tôi đến để giúp, khi nhìn thấy cậu.
Nói đến đây ông ta phát hiện ra Jimmy đang khóc còn Kathleen thì mặt trắng bệch như giấy.
- Có chuyện gì vậy, cậu bé của tôi? - Người Ugly Wugly ân cần hỏi. Jimmy quệt vội nước mắt và la lên.
- Đây, hãy cầm lấy chiếc nhẫn! - Gerald tức giận thì thầm và giúi nó vào bàn tay nóng, ấm của Jimmy. Jimmy dừng lại ngay lập tức. Gerald cảm thấy đôi chút thất vọng khi nhận ra đây là điều mà Mabel đã trải qua đêm trước.
Nhưng bây giờ là ban ngày và Gerald không phải là người nhát gan.
- Chúng ta phải tìm những người khác - Cậu nói.
- Tôi đoán là họ đi tắm, tôi thấy quần áo của họ ở trong rừng - Người Ugly Wugly nói.
- Hai em hãy đi tìm đi - Gerald nói - Anh sẽ chăm sóc chú ấy.
Trong rừng, giờ đã dũng cảm như bất cứ con sư tử nào, Jimmy tìm thấy bốn đống quần áo với những cán chổi, gậy chơi golf và những chiếc mặt nạ, tất cả những cái đó đã làm thành những quý ông Ugly Wugly vào đêm trước. Có hai quý bà Ugly Wugly đang ngồi trên một chiếc ghế đá nơi có ánh nắng mặt trời chiếu vào. Kathleen rón rén đến gần họ. Tất cả chúng ta đều biết rằng dưới ánh nắng mặt trời thì dễ dũng cảm hơn vào ban đêm. Khi cô bé và Jimmy đến gần chiếc ghế hơn, chúng nhận thấy rằng những người Ugly Wugly chỉ là những người Ugly Wugly như những đứa trẻ đã từng tạo ra, họ không có sự sống. Jimmy giũ họ ra thành từng mảnh và Kathleen bật ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
- Anh thấy đấy, phép thuật đã bị phá vỡ - Cô bé nói - Còn quý ông già kia là thực. Ông ta chỉ tình cờ giống những người Ugly Wugly như chúng ta đã làm.
- Dù sao thì ông ta cũng có chiếc áo khoác treo trên tường - Jimmy nói.
- Không, nó chỉ giống thôi. Chúng ta hãy quay lại chỗ người lạ bất tỉnh đi.
Hai đứa trẻ quay lại, Gerald dã đề nghị người Ugly Wugly nhiều tuổi nghỉ ngơi chỗ bụi cây cùng với Jimmy. Cậu nói.
- Bởi vì chú quản lý tội nghiệp này sẽ tỉnh lại và chú ấy sẽ lại ngất nếu nhìn thấy người lạ. Jimmy sẽ đi với ngài, đó là người thích hợp nhất trong số chúng cháu để đi với ngài - Cậu vội nói thêm.
Do Jimmy đã đeo chiếc nhẫn nên có thể làm được điều này.
Hai người biến mất sau những bụi cây đỗ quyên. Mabel quay lại với muối hít đúng lúc chú quản lý mở mắt.
Cô bé quỳ xuống và giữ lọ muối hít ở mũi người bị ngất cho tới khi chú hắt hơi và yếu ớt đẩy tay cô bé ra cùng với câu hỏi khe khẽ.
- Có chuyện gì vậy?
- Chú bị thương ở đầu - Gerald nói - Hãy nằm yên.
- Không... nhiều hơn... có mùi... cái chai - Anh ta thều thào nói.
Không lâu sau anh ta ngồi dậy và nhìn ra xung quanh. Anh ta hỏi:
- Thật là những sinh vật kỳ quặc! Chú bất tỉnh đã lâu chưa? - Anh ta hỏi.
- Nhiều giờ rồi - Mabel thật thà nói.
- Không lâu lắm - Kathleen nói.
- Chúng cháu không biết, khi chúng cháu thấy chú thì chú đã bất tỉnh rồi - Gerald nói.
- Bây giờ chú ổn rồi - Người quản lý nói, và đập vào mắt anh là chiếc khăn mùi soa thấm đầy máu - Chú đã bị đánh vào đầu và cháu là người đầu tiên giúp chú, cám ơn cháu nhiều lắm. Nhưng chuyện thật kỳ quặc.
- Cái gì kỳ quặc ạ? - Gerald lễ phép hỏi.
- À, chú cho rằng nó cũng không kỳ quặc lắm, chú nghĩ là đã gặp cháu trước khi ngất. Trong khi bất tỉnh chú đã mơ một giấc mơ kỳ lạ nhất và mơ thấy cả cháu.
- Không có gì khác ngoài chúng cháu chứ? - Mabel hổn hển hỏi.
- Ô, có rất nhiều thứ, những thứ không có thực, chỉ các cháu là thật.
Tất cả đều hít một hơi thật sâu vì nhẹ người.
- Chú có chắc là đã ổn không? - Những đứa trẻ hỏi khi người quản lý đứng dậy.
- Cảm ơn các cháu nhiều - Khi nói, chú quản lý liếc nhìn ra phía sau - Cháu biết không, chú đã mơ là có một cánh cửa ở đó, nhưng tất nhiên là không có cánh cửa nào cả. Chú không biết phải cảm ơn các cháu bằng cách nào - Chú quản lý nói thêm và nhìn những đứa trẻ bằng đôi mắt mà các cô gái vẫn khen là đôi mắt đẹp - Thật may cho chú là các cháu đã đến. Hãy đến đây bất cứ khi nào mà các cháu thích, chú sẽ để các cháu tự do ra vào.
- Chú là người quản lý mới à? - Mabel hỏi.
- Đúng vậy, nhưng làm thế nào mà cháu biết được điều đó? - Người quản lý hỏi, nhưng những đứa trẻ đã không nói cho chú biết vì sao, thay vì thế chúng đã chỉ đường để chú đi còn chúng thì đi đường khác sau cái bắt tay thân thiện và hy vọng cả hai bên sẽ sớm gặp lại nhau.
- Anh cho các em biết chuyện này - Gerald nói khi bọn trẻ nhìn chiếc bóng to lớn của người quản lý xa dần xa dần - Các em có ý tưởng nào về việc hôm nay chúng ta sẽ làm gì không? Bởi vì anh có ý tưởng đó.
- Chúng ta sẽ tống khứ các người Ugly Wugly đó, chúng ta sẽ tìm được một cách hay và chúng ta sẽ thực hiện ngay khi về nhà. Chúng ta sẽ cho chiếc nhẫn vào một chiếc phong bì và dán kín vào, nó sẽ không còn phép thuật để làm cho chúng ta bất ngờ với những trò đùa của nó. Sau đó chúng ta sẽ đi chơi, sẽ có những ngày yên tĩnh với những quyển sách và những quả táo. Anh đã chán ngấy với những trò phiêu lưu mạo hiểm rồi.
Những đứa trẻ khác cũng nói những điều tương tự.
Bây giờ hãy nghĩ đi, nghĩ như chưa bao giờ được nghĩ ý, nghĩ xem nên làm thế nào để tống khứ được người Ugly Wugly đó?
Tất cả đều nghĩ, nhưng trí óc của chúng đã quá mệt mỏi với những băn khoăn lo lắng, chúng nghĩ và nghĩ, đến khi Mabel nói mỗi người tự nêu ra ý kiến của mình.
- Em không biết Jimmy có ổn hay không? - Kathleen lo lắng nói.
- Ổ nó ổn thôi vì nó có chiếc nhẫn mà - Gerald nói.
- Em hy vọng anh ấy sẽ không ước điều gì khó chịu - Mabel nói, nhưng Gerald đã nhắc cô bé im lặng để cậu còn nghĩ.
- Anh nghĩ tốt nhất là hãy ngồi xuống đã - Cậu nói xong bèn ngồi xuống - Người Ugly Wugly đó là thật, nếu chúng ta có thể đưa ông ta quay lại đó thì có thể sẽ có sự thay đổi, sau đó chúng ta sẽ lấy lại được những chiếc áo khoác và những thứ khác nữa.
- Không có cách nào khác à? - Kathleen và Mabel hỏi và thật thà nói thêm - Em sẽ không vào hành lang đó nữa đâu.
- Sợ à! Đang giữa ban ngày mà! - Gerald chế nhạo.
- Nhưng ở đó không có ánh sáng - Mabel nói và Kathleen thì rùng mình.
- Nếu chúng ta đi đến chỗ ông ta và bất ngờ giật chiếc áo khoác - Cô bé nói - Ông ta chỉ là chiếc áo khoác mà thôi nên ông ta không thể biến thành người thật.
- Ông ta không thể! - Gerald nói - Em không biết cái gì cả, ông ta thích mặc áo khoác.
Kathleen lại rùng mình một lần nữa. Lúc này ánh nắng mặt trời đang chiếu những ánh nắng rực rỡ lên những bức tượng trắng, những bụi cây xanh, những thác nước và những bậc thang, trông cảnh tượng lãng mạn như trong một vở kịch.
- Dù sao thì chúng ta hãy cố gắng để ông ta vào đó - Gerald nói - Và đóng chiếc cửa đó lại. Đó là cách mà chúng ta có thể hy vọng thành công nhiều nhất. Sau đó những quả táo, rồi chuyện Robinson Cruse hay gia đình Robinson Thuỵ Sĩ và bất cứ cuốn sách nào không kể về phép thuật. Giờ chúng ta phải làm điều đó. Bây giờ ông ta không kinh khủng nữa đâu, các em biết đấy, ông ta là thật.
- Em cho rằng điều đó khiến mọi việc khác hẳn - Mabel nói và cố gắng nghĩ rằng có lẽ chuyện đã xảy ra như vậy.
- Giữa ban ngày ư, hãy nhìn ánh nắng mặt trời kìa - Gerald nói - Đi nào!
Chúng quyết định đi tới những cây đỗ quyên nơi mà Jimmy và người Ugly Wugly đã nói là đợi và khi chúng đi, Gerald nói.
- Ông ta là có thực... mặt trời đang chiếu những tia nắng... nó sẽ qua đi trong vòng một phút - Cậu lặp đi lặp lại nhiều lần.
Khi những đứa trẻ đến gần những bụi cây thì những chiếc lá xào xạc và rẽ ra, trước khi những cô bé có thời gian để lùi lại thì Jimmy xuất hiện. Chỉ có mình Jimmy.
- Đâu rồi? - Hai cô bé nín thở hỏi.
- Đi đi lại lại, tính tính toán toán - Jimmy nói - Ông ta nói ông ta rất giàu và ông ta đi vào thị trấn tới sở giao dịch chứng khoán hay là nơi nào đó, nơi mà những tờ giấy biến thành vàng nếu thông minh. Em cũng thích đến nơi đó, anh cũng sẽ đi chứ?
- Anh không quan tâm nhiều đến đỉều đó - Gerald nói - Chúng ta đã có đủ việc để làm rồi. Hãy chỉ cho bọn anh biết ông ta đi đâu, bọn anh phải tống khứ được ông ta đi.
- Ông ta có một chiếc ôtô - Jimmy nói tiếp - Một khu vườn với sân chơi tennis, một cái hồ, một chiếc xe hai ngựa kéo, thỉnh thoảng ông ta tới Athens để nghỉ giống như những người khác đến Margate.
- Tốt nhất là - Gerald nói - nói với ông ta đường ngắn nhất là đi qua khách sạn đó, nơi mà ông ta nghĩ là đã tìm thấy vào đêm qua. Sau đó chúng ta đẩy ông ta vào hành lang đó và quay lại thật nhanh để đóng cửa,
- Ông ta sẽ chết đói trong đó nếu ông ta là người thật - Kathleen nói.
- Anh hy vọng phép thuật của chiếc nhẫn sẽ không còn lâu nữa, dù sao thì đó chỉ là những gì mà anh nghĩ.
- Ông ta giàu có vô cùng - Jimmy tiếp tục, không chú ý đến tiếng kêu răng rắc ở bụi cây - ông ta đã xây một thư viện cho mọi người ở nơi ông ta sống và chân dung của ông ta được treo ở đó, ông ta nghĩ họ thích thế.
Qua những bụi cây đỗ quyên, những đứa trẻ tới bãi cỏ mềm mại sát ngay những cây linh sam và cây thông cao lạ thường.
- Ông ta chỉ quanh quẩn góc kia thôi - Jimmy nói - Ông ta thực sự ngập trong của cải, ông ta không biết làm gì với nó. Tại sao ông ta không xây một cái bể bơi riêng để có thể ngủ ở đấy và mỗi sáng có thể nhảy ngay xuống để bơi nhỉ? Em ước gì em sẽ giàu có. Em sẽ cho ông ta thấy...
- Đó là một ước muốn tốt - Gerald nói - Anh lấy làm ngạc nhiên là chúng ta đã không nghĩ đến điều đó. Ôi! -
Cậu nói thêm và có lý do, vì ở đó sự im lặng của rừng thông bị phá vỡ bởi những tiếng lá xào xạc và nhịp thở của ba đứa trẻ bất hạnh kia, Jimmy đã có được điều ước của mình. Tất cả đều có thể nhìn thấy Jimmy, Jimmy của riêng chúng, người mà chúng từng vui đùa, gây sự rồi lại làm lành đang tiếp tục lớn lên và già đi trông thấy. Toàn bộ sự việc xảy ra chỉ trong vài phút. Trong vài phút đó chúng đã nhìn thấy Jimmy trở thành một chàng trai, một người đàn ông trung niên và sau đó cậu ta dường như dừng lại ở tuổi khá cao, một quý ông cao tuổi, hào phóng nhưng ăn mặc lại khá nhếch nhác, đứng nhìn những đứa trẻ từ đầu đên cuối và hỏi thăm đường gần nhất dẫn tới nhà ga. Nếu như chúng không nhìn thấy sự thay đổi từng chi tiết xảy ra thì chúng không thể đoán được quý ông cao tuổi mập mạp với chiếc mũ cao, áo choàng dài kia lại chính là Jimmy của chúng. Nhưng vì đã nhìn thấy nên chúng biết rằng đây là một sự thật khủng khiếp.
- Ôi Jimmy, đừng! Mabel liều lĩnh la lên.
- Điều này thật tồi tệ - Gerald nói.
Kathleen bật khóc.
- Đừng khóc, cô gái nhỏ! - Người đã từng là Jimmy nói - Cả cháu nữa cậu bé, cháu không thể có một câu trả lời lịch sự cho một câu hỏi lịch sự à?
- Anh ấy đã không biết đến chúng ta - Kathleen than khóc.
- Ai không biết các cháu cơ? - Người đó nôn nóng hỏi.
- Ông chứ ai! - Kathleen nức nở.
- Tất nhiên là ta không biết rồi - Người đó nói - Nhưng không cần phải đau buồn như thế.
- Ôi, Jimmy, Jimmy, Jimmy! - Kathleen khóc to hơn.
- Đúng là cậu ấy không biết chúng ta - Gerald thừa nhận - Nghe này em không phải là một đứa trẻ nữa, đúng không? Bởi vì nếu em...
- Tên tôi là... - Người đã từng là Jimmy nói và đưa ra một cái tên phù hợp. Chúng ta hãy gọi là “người ấy” thay cho “Người đã từng là”..
- Chúng ta phải làm gì đây? Mabel kinh sợ thì thầm, rồi nói to - ngài Jame, dù ngài gọi tên mình là gì thì ngài cũng phải đưa cháu chiếc nhẫn - Rõ ràng là “Người ấy” vẫn đang đeo chiếc nhẫn tai họa ở ngón tay.
- Chắc chắn là không rồi - Người ấy nói - Cháu có vẻ là một đứa trẻ tham lam đấy.
- Chúng ta sẽ phải làm gì đây? - Gerald hỏi, giọng hoàn toàn tuyệt vọng.
- Cháu có thể nói cho ta biết đường nào dẫn tới sân ga gần nhất không?
- Không - Gerald nói - Chúng tôi sẽ không chỉ.
- Vậy thì - Người đó vẫn lịch sự nói, nhưng giọng có một chút tức giận - Có lẽ các cháu sẽ chỉ cho ta biết đường dẫn tới viện an dưỡng gần nhất chứ?
- Ôi, không, không, không! - Kathleen khóc - Anh không yếu tới mức như thế.
- Có lẽ là không. Nhưng cháu thì có đấy - Người đó đối đáp lại - Nếu các cháu không phải là mất trí thì cũng là những kẻ ngốc. Tuy nhiên ta đã nhìn thấy một quý ông ở phía trước, có lẽ người đó không điên. Quả thực là ta thấy người đó quen quen.
Một quý ông xuất hiện đó là người Ugly Wugly cao tuổi.
- Ôi, anh không nhớ Jerry sao? - Kathleen khóc - Và cả Cathy nữa, Cathy mèo cào của anh đó. Trời ơi! Jimmy thân yêu, đừng có ngốc nghếch như vậy nữa.
- Cô gái nhỏ - Người đó nói và nhìn cô bé với bộ mặt cáu kỉnh - Ta rất tiếc vì cháu đã không dược dạy dỗ tốt hơn - Nói xong người đó cương quyết đi về phía người Ugly Wugly. Hai chiếc mũ được nâng lên, một ít từ được trao đổi với nhau rồi hai cái dáng lớn tuổi sánh vai nhau đi trên con đường cạnh những hàng cây thông xanh rì. Ba đứa trẻ đáng thương, hoảng sợ, hoang mang và lo lắng đi theo sau.
- Cậu ấy ước trở nên giàu có và tất nhiên điều đó đã thành sự thật - Gerald nói - Cậu ấy sẽ có tiền để mua vé tàu và tất cả mọi thứ.
- Khi nào phép thuật không còn tác dụng nữa, nó sẽ hết có đúng vậy không? Cậu ấy sẽ nhận ra mình đang ở một nơi kinh khủng nào đó, có lẽ đang ở trong một khách sạn sang nào đó và cậu ấy sẽ không biết là làm thế nào mà mình lại ở đó.
- Em ngạc nhiên là những người Ugly Wugly lại tồn tại được lâu như thế - Mabel nói.
- Đúng vậy - Gerald trả lời - Em đã nhắc nhở anh. Hai đứa em phải thu dọn những chiếc áo khoác và tất cả những thứ khác rồi giấu chúng vào bất cứ chỗ nào mà các em muốn, chúng ta sẽ mang nó về nhà vào ngày mai, nếu như có ngày mai - Gerald buồn rầu nói.
- Ôi, đừng nói thế! - Kathleen nói, và những giọt nước mắt lại rơi xuống - Anh không nghĩ là có thể mọi việc sẽ quá tồi tệ như thế chứ?
- Nghe này - Gerald nói - Anh phải đi theo Jimmy, hai em phải quay về báo cho cô giáo biết và nói với cô ấy là Jimmy và anh đã lên tàu với một quý ông, hãy nói đại là một người bác đi. Sau đó có một vụ cãi lộn nhưng nó đã xong rồi.
- Nhưng tất cả đều là nói dối - Kathleen nói - Không có một từ nào là sự thật.
- Đừng lo - Anh trai cô bé nói - Chúng ta không nói dối. Chúng ta đang nói thật như bất kỳ thứ gì khác trong trò chơi ma thuật dại dột này mà chúng ta đang làm rối tung lên, nó chỉ giống như nói dối ở trong một giấc mơ mà thôi, em không còn cách nào khác đâu.
- Em biết rồi, em ước gì tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt.
- Em thường ước rất nhiều - Gerald bực bội nói - Quá nhiều. Anh sẽ phải đi và hai em phải ở lại. Hãy nói với cô giáo là anh và Jimmy sẽ quay lại để uống trà, nếu bọn anh không xảy ra chuyện gì. Anh không thể làm khác được - Cậu bắt đầu chạy, hai cô bé bị tụt lại phía sau, người Ugly Wugly và Jimmy tương lai đang bước đi rất nhanh ở phía trước.
Hai cô bé bị bỏ lại phía sau nhìn theo họ.
- Chúng ta đi tìm những bộ quần áo đó thôi - Mabel nói - Tớ luôn muốn trở thành một nữ anh hùng, nhưng thật khác khi nó trở thành hiện thực, đúng không?
- Rất đúng - Kathleen nói - Chúng ta sẽ giấu những bộ quần áo ở đâu? Không phải ở trong hành lang đó chứ?
- Không bao giờ! - Mabel cương quyết nói - Chúng ta sẽ giấu vào phía trong con khủng long đá to đùng kia, nó rỗng bên trong.
- Nhưng nó sẽ di chuyển cơ mà - Kathleen nói.
- Không phải vào ban ngày - Mabel tự tin nói - và khi không có chiếc nhẫn.
- Hôm nay sẽ không có quyển sách hay quả táo nào - Kathleen nói.
- Không, nhưng chúng ta sẽ làm những việc trẻ con nhất mà chúng ta có thể khi về nhà. Chúng ta sẽ có một bữa tiệc trà cho những con búp bê. Điều đó sẽ khiến cho chúng ta cảm thấy rằng chẳng hề có một phép thuật thực sự nào.
- Vậy thì chúng ta sẽ có một bữa tiệc trà thật lớn - Kathleen nói.
***
Bây giờ chúng ta hãy quan sát Gerald với vóc dáng nhỏ bé nhưng rất quả quyết, đi trên con đường đầy nắng và bụi trắng, đi sau hai quý ông đứng tuổi. Tay cậu đút vào túi quần, ở đó nặng trịch những đồng tiền mà cậu đã kiếm được tại hội chợ bằng trò ảo thuật, cậu thấy hài lòng với những đồng tiền đó. Cậu đi đôi giày chơi tennis không gây ra tiếng động đến sân ga nên không ai để ý đến cậu. Cậu nghe thấy tiếng của người đã từng là Jimmy vọng ra từ phòng bán vé “Một vé hạng nhất đi London”. Gerald đợi đến khi người đó và Ugly Wugly cùng bước vào sân ga.
Đoàn tàu đi vào hú còi và phụt ra luồng khói. Người soát vé chỉ cho họ chỗ ngồi trên toa có dòng kẻ màu xanh, rồi anh ta nhảy vào một toa bằng gỗ màu vàng. Tiếng còi vang lên, một lá cờ được vẫy, đoàn tàu thình lình giật mạnh và bắt đầu chuyển bánh.
- Mình không hiểu - Gerald nói một mình trên toa hạng ba - Làm thế nào mà đoàn tàu và phép thuật lại diễn ra cùng một lúc được nhỉ.
Vậy mà lại thế đó.
***
Mabel và Kathleen lấy hết dũng khí nhìn chăm chăm vào những bụi cây linh sam, dương xỉ để tìm sáu đống áo khoác, mũ, váy, găng tay, gậy đánh golf, gậy chơi hockey và cán chổi. Giữa trưa nắng mặt trời nóng gay gắt hai cô bé mang những đống quần áo đó lên đồi nơi có con khủng long khổng lồ với sự chán nản và mệt mỏi, con khủng long đó có lỗ ở bụng. Kathleen chỉ cho Mabel cách trèo vào bên trong con khủng long lạnh lẽo đó. Mabel đưa những đống quần áo và những chiếc gậy cho Kathleen.
- Trong này có rất nhiều chỗ rỗng - Kathleen nói - ở phía đuôi có thể đi xuống lòng đất được, nó giống như một đường hầm bí mật.
- Hãy đi ra khỏi đó và nhảy ra ngoài đi - Mabel nói và Kathleen vội vã trườn xuống.
Giải thích với cô giáo xem ra thật là khó. Nhìn qua cửa sổ thấy một bóng người đang đi ngang qua khi hai cô bé đang giải thích rằng hai cậu bé đi London cùng với người bác.
- Ai đó? - Cô giáo đột nhiên hỏi.
Đó là chú quản lý từ nhà bác sĩ quay về với băng khử trùng trên vết thương dài, bẩn lúc sáng nay. Hai đứa trẻ nói với cô đây là chú quản lý của lâu đài Yalding và cô nói ‘Trời ơi!” rồi không hỏi thêm một câu nào về hai cậu bé. Bữa trưa được dọn ra rất muộn, một bữa ăn trong im lặng. Sau bữa ăn, cô giáo đi ra ngoài với chiếc mũ có rất nhiều hoa hồng, cô mang theo cả một chiếc ô với một dải hoa hồng. Hai cô bé lặng lẽ tổ chức một bữa tiệc trà bằng trà thật cho những con búp bê. Đến tách trà thứ hai thì Kathleen bật khóc, Mabel ôm ghì lấy bạn và cùng chảy nước mắt.
- Tớ ước gì - Kathleen nức nở - ôi, tớ ước gì tớ biết được các anh tớ đang ở đâu! Tớ sẽ được an ủi phần nào.
***
Gerald biết nơi sẽ đến và điều đó không làm cậu dễ chịu chút nào. Cậu biết nơi họ sẽ đến, còn Jimmy thì không biết rằng mình chỉ là một cậu bé, còn người Ugly Wugly thì không thể biết được cái gì là thật. Lúc này thì tách trà thứ hai rất đặc của những con búp bê đã được cánh tay đang run lẩy bẩy của Kathleen rót ra. Còn Gerald đang ẩn nấp (thực sự không còn từ nào khác) dưới chân cầu thang của tòa nhà Aldermanbury, ở phố Old Broad. Ở tầng bên dưới nơi cậu đứng có một cánh cửa đề những chữ “Ngài u. w. UGLI, người môi giới chứng khoán”. Tại tầng trên, một cánh cửa khác có để tên em trai cậu, không có một từ giải thích nào dưới tên của Jimmy.
Gerald sẽ làm gì đây? Cậu có thể làm được gì?
Để bước vào văn phòng lớn tại London thì thật là khó, đặc biệt với một đứa trẻ như Gerald thì điều đó lại càng không thể, để giải thích cho người lớn tuổi và người đứng đầu ở đó, nhưng thực sự đó lại là người em trai nhỏ bé của cậu, người đột nhiên trở thành người lớn và giàu có bởi chiếc nhẫn ước rắc rối. Không thể gõ cửa phòng ngài u. w. Ugli, cũng không thể báo tin cho thư ký của ngài hay là ông chủ của ngài rằng ngoài bộ quần áo được phù phép thì ngài chẳng là gì.
Như bạn biết đấy, tình hình đầy khó khăn, giờ ăn tối của Gerald trôi qua từ lâu, cậu bắt đầu đói cồn cào và dường như đây là khó khăn nhất mà Gerald phải trải qua. Cậu có thể chết đói ở thang gác của tòa nhà London nếu những người cậu đang theo dõi cứ ở lì mãi tại phòng làm việc của họ.
Một cậu bé có mái tóc lởm chởm bước vào, cậu ta vừa đi vừa huýt sáo, tay xách một chiếc túi màu xanh sẫm.
- Tớ sẽ đưa cho bạn một đồng sáu xu nếu bạn đưa tớ những chiếc bánh bao. - Gerald nói, với thái độ mau lẹ của người chỉ huy.
- Hãy cho tớ xem đồng sáu xu - Thằng bé đáp lại với sự mau lẹ không kém. Gerald cho nó xem.
- Đưa bánh đây rồi hãy nhận tiền - Gerald nói. Cậu sử dụng những từ ngoài chợ, những từ mà cậu không bao giờ nghĩ là sẽ sử dụng.
Thằng bé kia cười toe toét với vẻ thán phục.
Thằng bé quay trở lại với chiếc túi đầy bánh bao. Gerald đưa nó đồng sáu xu và nhận những chiếc bánh bao. Một phút sau khi thằng bé đi tới trước cửa của ngài u. w. Ugli, thì Gerald chặn nó lại.
- Ông ta là ai vậy? - Cậu hỏi.
- Một người quan trọng - Thằng bé đáp.
- Cậu có biết tí gì về người ở phòng bên cạnh không?
- Đó là một ông chủ lớn. Là một người rất nổi tiếng, đặc biệt là ông ta để tiền ở dưới tầng hầm của nhà băng, các hòm đựng tiền đó được dựa vào góc tường phía người bán lẻ ngũ cốc.
- Ăn một cái chứ? - Gerald nói và giơ chiếc túi ra.
- Họ nói trong văn phòng - Cậu bé nói, trả tiền cho chiếc bánh bằng việc cung cấp thông tin không được hỏi - rằng hai người đó đang cắt cổ những người khác hàng năm rồi, đó chỉ là cách kinh doanh thôi.
- Cậu có giữ được bí mật không? - Gerald hỏi cậu bé kia - Cậu có muốn chơi đùa một chút không?
- Tớ phải quay lại văn phòng rồi - Thằng bé nói.
- Còn sau đó! - Gerald nói.
- Cậu đừng vớ vẩn - Thằng bé nói - Tớ phải đi rồi, nếu không tớ biết mũi tớ sẽ chảy máu thế nào nếu tớ muộn một chút.
Gerald hoan nghênh cậu bé chăm chỉ và cậu nói.
- Nghe này, tớ sẽ đưa cho cậu năm đồng silinh.
- Cho việc gì? - Thằng bé hỏi.
- Nếu cậu giúp tớ. Tớ là một thám tử tư - Gerald nói.
- Thám tử á? Trông cậu chẳng có vẻ gì là thám tử cả.
- Thế trông tớ thuộc tuýp người nào? - Gerald nôn nóng hỏi, cậu bắt đầu ăn chiếc bánh thứ hai - Người ở tầng năm đó đang bị truy tìm.
- Bởi cảnh sát? - Thằng bé hỏi hơi bất cẩn.
- Không, những người họ hàng.
- “Quay lại để tha thứ và quên đi tất cả à”. Tớ hiểu - Thằng bé nói.
- Bằng mọi cách tớ phải đưa ông ta trở lại với họ. Bây giờ cậu có thể đến gặp ông ta và nhắn với ông ta rằng có một người muốn gặp và bàn chuyện làm ăn...
- Đợi đã! - Thằng bé nói - Tớ có một mẹo trúng hai đích đó. Cậu hãy đến và gặp ông Ugli đó, ông ta sẽ nghe cậu.
- Để tớ nghĩ đã - Gerald nói, cậu đặt chiếc bánh bao cuối cùng trên đầu gối và hai tay ôm đầu.
- Đừng quên năm silinh của tớ đấy - Thằng bé nói.
Rồi cả hai cùng im lặng. Sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng ho của thư ký trong phòng của Người đó và tiếng lách cách của người đánh máy chữ trong phòng của ngài u. w. Ugli.
Sau đó Gerald đứng lên và ăn nốt chiếc bánh.
- Cậu nói đúng - Gerald nói - Tớ sẽ liều một phen. Đây là năm silinh của cậu.
Gerald rũ sạch những mẩu bánh trên người, cậu hắng giọng và gõ cửa phòng ngài u. w. Ugli. Cánh cửa mở ra và cậu bước vào.
Cậu bé kia nấn ná, định tìm lý do giải thích sự vắng mặt lâu của mình và sự lần chần của cậu thật đáng giá. Cậu đi xuống vài bậc thang, vòng qua chỗ bậc thang uốn cong thì nghe thấy giọng của ngài u. w. Ugli rất rõ:
- Ta sẽ hỏi mượn ông ấy chiếc nhẫn, ta sẽ làm rơi nó để cháu nhặt. Hãy nhớ đó chỉ là sự tình cờ, ta không biết cháu. Cháu có chắc chắn là ông ấy thực sự mất phương hướng không?
- Hoàn toàn như thế - Gerald nói - Ông ấy say mê điên dại chiếc nhẫn đó, ông ấy sẽ đi theo nó đến bất cứ nơi đâu. Hãy nghĩ đến những người họ hàng tội nghiệp của ông ta.
- Ta sẽ làm vậy, ta sẽ làm vậy - Ngài Ugli nói - Tất nhiên ta nghĩ đến họ.
Ông ta đi lên cầu thang và vào một phòng khác, Gerald nghe thấy Người đó nói với thư ký rằng sẽ đi ăn trưa. Sau đó ngài Ugli và Jimmy cùng ra ngoài và đi xuống phố vừa đi vừa nói chuyện về cổ phiếu và chứng khoán. Hai cậu bé đi theo sau họ.
- Cậu định làm gì tiếp theo? - Cậu bé có mái tóc lởm chởm thích thú hỏi.
- Cậu sẽ biết - Gerald táo bạo nói - Tiếp tục đi nào.
- Cậu nói cho tớ biết đi, đã đến lúc tớ phải quay lại rồi.
- Tớ sẽ nói nhưng cậu sẽ không tin tớ. Quý ông đó không thực sự nhiều tuổi như thế đâu, đó là em trai tớ đột nhiên trở thành như thế đó, còn người kia thì không phải là người thật, đó chỉ là một bộ quần áo cũ và không có gì ở bên trong cả.
- Nhìn ông ta có vẻ là như vậy - Thằng bé thừa nhận - Nhưng tớ muốn nói là cậu đã dựng chuyện, có đúng vậy không?
- Em trai tớ trở thành như vậy là nhờ vào một chiếc nhẫn có phép thuật.
- Tớ đã được học ở trường là không có bất cứ phép thuật nào cả - Thằng bé nói.
- Được rồi - Gerald nói - Tạm biệt.
- Ồ, cứ tiếp tục đi! - Thằng bé nói - Dù sao thì cũng là cậu dựng chuyện.
- Thế đấy, đó là chiếc nhẫn thần. Nếu tớ cầm nó tớ sẽ ước chúng ta ở bất kỳ nơi nào và chúng ta sẽ ở đó. Rồi tớ sẽ giải quyết được cả hai người đó.
- Giải quyết ư?
- Đúng vậy, trong lúc chiếc nhẫn sẽ không thực hiện điều ước, nó giống như lò xo đàn hồi. Nhưng sau đó nó sẽ thực hiện một điều ước mới toanh của cậu. Dù sao thì tớ cũng sẽ có cơ hội.
- Cậu dỏ hơi à? - Thằng bé nói.
- Hãy đợi và xem nhé - Gerald nhắc lại.
- Cậu sẽ không vào nơi sang trọng này chứ? Cậu không thể!
Thằng bé dừng lại.
- Có, tớ sẽ vào. Họ không thể đuổi chúng ta, chừng nào mà chúng ta cư xử đúng đắn. Cậu cũng vào đi, tớ sẽ đãi bữa trưa.
Nhà hàng rất đông, những người đàn ông bận rộn đang ngấu nghiến ăn. Có tiếng leng keng của những chiếc dĩa và đĩa, tiếng bia rót ra cốc ồng ộc, tiếng nói chuyện và mùi thơm từ những món ăn.
- Hai sườn lợn - Gerald nói, rõ ràng là đang đùa giỡn với một nắm tiền. Sau đó cậu nghe thấy từ bàn bên cạnh "À vâng, đó là một vật kỳ lạ của gia đình truyền lại." Chiếc nhẫn được tháo ra khỏi ngón tay của Người đó, và ngài u. w. Ugli lẩm bẩm cái gì đó liên quan đến đồ cổ và với tay cầm chiếc nhẫn. Cậu bé có mái tóc lởm chởm nín thở nhìn.
Chiếc nhẫn tuột khỏi tay ngài u. w. Ugli và lăn trên sàn nhà. Gerald chộp ngay lấy giống như chó săn thỏ vậy. Sau đó cậu ấn mạnh vật hình tròn xám xịt vào ngón tay của mình và thét thật to trước đám đông:
- Tôi ước Jimmy và tôi ở trong cánh cửa phía sau Tháp hoa.
Cậu nghĩ đó là nơi an toàn duy nhất.
Ánh sáng, âm thanh và mùi thơm của nhà hàng biến mất như sáp chảy trên lửa, như một giọt mưa rơi xuống nước. Tôi không biết và Gerald không bao giờ biết điều gì xảy ra trong nhà hàng đó. Trên báo chẳng có tin gì, dù Gerald sốt ruột tìm tin “sự biến mất bí ẩn của Người đàn ông nổi tiếng thành phố'’. Tôi cũng không biết cậu bé có mái tóc lởm chởm nghĩ gì. Gerald cũng thế, dù cậu rất muốn biết. Dầu sao thì thế giới vẫn tiếp tục ổn, bất kể cậu ta nghĩ và làm gì. Ánh sáng, âm thanh và mùi thơm ở nhà hàng biến mất nhường lại là bóng tối và sự yên ắng, những mùi thơm của thịt bò, thịt lợn, thịt cừu, cá, thịt bê, cải bắp, hành, cà rốt, bia và thuốc lá chỉ còn lại là mùi mốc và ẩm thấp của mặt đất, nơi đã bị đóng chặt cửa trong một thời gian dài. Trong bóng tối đen kịt có một giọng nói, đó không phải là giọng nói của người đàn ông nổi tiếng ở thành phố mà là giọng nói thật sự của Jimmy, em trai nhỏ bé của cậu.
- Jerry, Jerry! Anh đã tỉnh dậy chưa? Em đã có một giấc mơ kỳ quặc.
Gerald cảm thấy bóng tối dày đặc hơn, tĩnh mịch hơn và mùi của đất bốc lên nồng nặc hơn, cậu đã cầm được tay của Jimmy.
- Ổn rồi, ông tướng Jimmy ạ - Cậu nói - Đó không phải là mơ đâu. Đó là do chiếc nhẫn đáng ghét đó. Anh đã ước chúng ta ở đây để em quay trở lại và thoát khỏi giấc mơ của em.
- Ước chúng ta ở đâu cơ? - Jimmy cầm tay anh trai mình theo cách mà nếu là ban ngày cậu sẽ gọi nó là hành động trẻ con.
- Phía trong đường hầm, sau Tháp hoa - Gerald nói - Thật sự là tốt rồi.
- Em dám chắc là ổn rồi - Jimmy trả lời trong bóng tối - Nhưng chúng ta sẽ ra ngoài bằng cách nào đây?
Gerald biết cái gì đang đợi phía trước, nó làm cậu càng cảm thấy buồn nôn hơn, nhưng cậu vẫn quả quyết nói.
- Tất nhiên anh sẽ ước chúng ta ở ngoài - Mặc dù cậu biết chắc rằng lúc này chiếc nhẫn sẽ không thực hiện được lời ước.
Điều ước đó của Gerald đã không thành. Trong bóng tối đen kịt cậu cẩn thận đưa nhẫn cho Jimmy để Jimmy ước.
Nhưng chúng vẫn ở đó, cánh cửa đá đóng chặt và chúng không biết cách xoay nó.
- Nếu anh có một ít diêm ở đây nhỉ! - Gerald nói.
- Tại sao anh lại làm cho em thoát khỏi giấc mơ - Jimmy rên rỉ. - ở đó có ánh sáng và em sắp ăn món cá hồi với dưa chuột.
- Anh sẽ ăn thịt bò và khoai tây rán - Gerald đáp lại.
Bây giờ chỉ có sự im lặng, bóng tối và mùi của đất.
- Em luôn muốn biết bị chôn sống là như thế nào - Jimmy nói nhỏ - Và bây giờ thì em đã biết - Đột nhiên cậu gào thét ầm ĩ - Đây không phải là sự thật, không phải! Đây chỉ là một giấc mơ thôi!
Yên lặng một lúc, bạn có thể đếm đến mười trong sự yên lặng đó. Rồi:
- Đúng - Gerald dũng cảm nói - Đây chỉ là một giấc mơ thôi, Jimmy ạ. Chúng ta sẽ gọi thật to và sau đó chỉ còn là trò bông đùa mà thôi. Nhưng tất nhiên đây vẫn chỉ là một giấc mơ.
- Tất nhiên rồi - Jimmy nói trong bóng tối tĩnh lặng và mùi đất bốc lên.