Số lần đọc/download: 2947 / 73
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:41 +0700
Chương 8
K
hi Tess tỉnh lại lần thứ ba, cả thế giới xung quanh trở nên nhuốm màu đen và trắng bạc, còn cô như đang bồng bềnh lơ lửng.
Chết là như thế này đây.
Thế rồi cô cảm nhận thấy hai bàn tay phía dưới cô - hai bàn tay khổng lồ, hai bàn tay của hắn - và cảm giác đau đớn vòng quanh cổ cô như một vòng dây thép gai. Hắn đã không siết cổ cô tới mức đủ để giết chết cô, nhưng cô đang mang trên cổ hình hai bàn tay hắn in hằn như một chiếc vòng cổ, hai lòng bàn tay ở phía trước, các ngón tay ở hai bên và đằng sau gáy.
Lúc này đã là đêm. Trăng đã mọc. Một vầng trăng đầy tròn trịa. Hắn đang mang cô đi qua bãi để xe của khu cửa hàng bỏ hoang. Hắn vác cô đi qua chiếc xe bán tải của hắn. Cô không thấy chiếc Expedition của mình đâu. Chiếc Expedition của cô đã biến mất.
Anh bạn đi đâu mất rồi, Tom?
Gã đàn ông dừng lại bên rìa đường. Cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của hắn, cảm thấy lồng ngực hắn đang phập phồng. Cô có thể cảm nhận được không khí ban đêm mát dịu trên đôi chân trần của mình. Cô có thể nghe thấy tiếng tấm biển kêu tích tắc sau lưng, BẠN THÍCH NÓ NÓ THÍCH BẠN.
Có phải hắn nghĩ mình đã chết rồi không? Hắn không thể nghĩ mình đã chết. Mình vẫn còn chảy máu.
Hay đã chảy máu? Khó lòng nói chắc chắn. Cô nằm mềm nhũn trên hai cánh tay hắn, cảm thấy mình giống như một cô gái trong một bộ phim kinh dị, người bị Jason, Michael hay Freddy, hoặc bất cứ cái tên nào hắn sở hữu, mang đi sau khi tất cả những người khác đã bị sát hại. Bị mang tới một hang ổ lụp xụp nào đó nằm tận sâu trong rừng, nơi cô sẽ bị xích vào một chiếc móc trên trần nhà. Trong những bộ phim đó luôn có những sợi xích và những cái móc trên trần nhà.
Hắn lại tiếp tục bước đi. Cô có thể nghe thấy tiếng đôi giày của hắn giẫm lên mặt đường nhựa mấp mô của Stagg Road: clud-clump-clud. Sau đó, khi đã sang bên kia đường, những tiếng lạo xạo và tiếng rơi lách cách vang lên. Hắn đang đá đi những mảnh gỗ cô đã cẩn thận dọn dẹp và ném xuống rãnh ở chỗ này. Cô không còn nghe thấy tiếng động của tấm biển, nhưng lúc này cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Không nhiều, không phải một dòng nước tràn trề, chỉ là tiếng nước chảy nhỏ giọt. Gã dàn ông quỳ gối xuống. Hắn hầm hừ khe khẽ.
Giờ hắn sẽ giết mình, chắc rồi. Và ít nhất mình sẽ không phải nghe tiếng hát gớm ghiếc của hắn nữa. Đó là phần tuyệt vời, Ramona Norville hẳn sẽ nói thế.
"Này, cô gái," hắn nói với giọng khá dịu dàng.
Cô không trả lời, nhưng cô có thể thấy hắn đang cúi xuống cô, nhìn vào đôi mắt đang he hé của cô. Cô cố hết sức giữ cho chúng bất động. Nếu hắn thấy chúng cử động, dù chỉ là một chút... hay một giọt nước mắt...
"Này." Hắn vỗ lòng bàn tay vào má cô. Cô thả lỏng để mặc đầu mình nghiêng sang bên.
"Này!" Lần này hắn thẳng tay tát cô, nhưng vào má bên kia. Tess để mặc cho đầu cô ngoẹo trở lại sang phía đối diện.
Gã đàn ông véo núm vú cô, nhưng hắn không buồn lột áo và nịt ngực của cô ra, vậy nên cô cũng không bị đau lắm. Cô vẫn nằm mềm nhũn.
"Tao rất xin lỗi đã gọi mày là một con chó cái," gã đàn ông nói, vẫn dùng thứ giọng nói dịu dàng. "Đ… mày thật tuyệt. Và tao thích những đứa nhừ hơn chút nữa."
Tess nhận ra rất có thể hắn thực sự nghĩ cô đã chết. Thật đáng kinh ngạc, nhưng hoàn toàn có thể đúng là vậy. Và đồng thời lúc này cô cũng muốn được sống biết bao.
Gã đàn ông lại vác cô lên. Mùi mồ hôi đàn ông lại đột ngột trở nên nồng nặc. Những sợi râu lởm chởm chích vào bên mặt cô, và cô phải gắng hết sức để không ngoảnh mặt tránh đi. Hắn hôn lên khóe môi cô.
"Xin lỗi, tao đã hơi thô bạo."
Rồi hắn lại tiếp tục mang cô đi. Tiếng nước chảy trở nên rõ hơn. Ánh trăng đã bị che khuất. Có một thứ mùi - một mùi hôi nồng nặc - của lá cây mục ruỗng. Hắn đặt cô xuống một lớp nước sâu chừng bốn hay năm inch 1. Nước lạnh buốt, thiếu chút nữa cô đã buột miệng kêu lên. Hắn đẩy vào hai bàn chân cô, và cô để cho hai đầu gối mình co lên. Không xương, cô thầm nghĩ. Cần làm ra vẻ như không xương. Họ chưa đi được bao xa thì chạm vào một bề mặt kim loại uốn nếp.
"Mẹ kiếp," hắn càu nhàu, có vẻ như đang suy nghĩ. Rồi đẩy mạnh cô đi.
Tess vẫn tiếp tục bất động mềm nhũn người ngay cả khi có thứ gì đó - một cành cây - cào một đường đau điếng suốt dọc giữa lưng cô. Hai đầu gối cô không ngừng va vào những nếp uốn nằm phía trên. Hai mông cô trượt qua một khối lầy nhầy, và mùi thực vật mục rữa càng trở nên đặc quánh. Đặc quánh như một súc thịt vậy. Cô cảm thấy bị thôi thúc dữ dội muốn khạc thứ mùi đó đi. Cô có thể cảm thấy một lớp lá ướt bắt đầu bám lại sau lưng cô, giống như một tấm đệm ướt sũng nước vậy.
Nếu bây giờ hắn nhận ra, mình sẽ đánh hắn. Mình sẽ đá hắn, đá, đá...
Nhưng không có gì xảy ra. Suốt một hồi lâu, cô sợ không dám mở mắt ra to hơn hay động đậy chúng dù chỉ một chút. Cô hình dung ra hắn đang cúi xuống, nhìn vào trong đường ống nơi hắn đẩy cô vào, đầu nghiêng sang một bên, băn khoăn với một câu hỏi, chờ đợi một cử động như thế của cô. Làm sao hắn có thể không biết cô còn sống? Chắc chắn hắn cảm nhận thấy nhịp tim cô đang đập. Và liệu có ăn thua gì khi tìm cách đá gã khổng lồ tới trên chiếc xe bán tải đó? Hắn sẽ dùng một tay chộp lấy bàn chân trần của cô, lôi cô ra ngoài, và bắt đầu bóp cổ cô lần nữa. Chỉ có điều lần này hắn sẽ không dừng lại.
Cô nằm giữa đám lá mục ruỗng và thứ nước tù đọng, đôi mắt mở he hé không nhìn vào bất cứ đâu, tập trung mọi sự chú ý vào việc diễn vai người chết. Cô chìm vào một trạng thái vắng ý thức ngập trong màu xám, không hoàn toàn là bất tỉnh, và ở trong trạng thái đó trong một khoảng thời gian cô cảm thấy rất dài nhưng có lẽ không hề lâu. Khi cô nghe thấy tiếng động cơ - chiếc xe bán tải của hắn, chắc chắn là xe của hắn - Tess nghĩ: Mình đang tưởng tượng ra âm thanh đó. Hay mơ về nó. Hắn vẫn đang còn ở đây.
Nhưng những tiếng nổ không đều đặn của chiếc động cơ thoạt đầu vang lên to hơn, sau đó nhỏ dần đi theo con đường Stagg Road.
Đó là một mẹo lừa.
Ý nghĩ gần như khiến cô phát cuồng. Cho dù không phải là vậy đi nữa, cô cũng không thể ở lại chỗ này cả đêm. Và khi cô ngẩng đầu lên (nhăn mặt trước cảm giác đau như dao đâm trên phần cổ bị hành hạ lúc trước) và nhìn ra phía miệng đường ống, cô chỉ thấy một quầng sáng trăng hình tròn bàng bạc không bị thứ gì che khuất. Tess bắt đầu vật vã trườn về phía đó, rồi ngừng phắt lại.
Đó là một mẹo lừa. Tôi không quan tâm cô nghe thấy gì, hắn vẫn còn ở ngoài đó.
Lần này, suy nghĩ đó trở nên mạnh mẽ hơn. Việc không nhìn thấy gì phía miệng đường cống ngầm làm nó mạnh mẽ hơn. Trong một cuốn tiểu thuyết rùng rợn, đây có thể là khoảnh khắc nhẹ nhỏm giả tạo trước giây phút cao trào. Hay trong một bộ phim kinh dị cũng vậy. Bàn tay trắng bệch nhô lên khỏi mặt hồ trong Phán quyết. Alan Arkin bất ngờ lao ra nhảy bổ vào Audrey Hepburn trong Đợi đến khi trời tối. Cô không thích những cuốn tiểu thuyết rùng rợn và các bộ phim kinh dị, nhưng dẫu vậy, việc bị cưỡng hiếp và thiếu chút nữa bị giết chết dường như vừa mở toang cánh cửa của cả một kho tàng ký ức về phim kinh dị. Như thể chúng đang ở ngay kia, lơ lửng trong không khí.
Có thể hắn đang đợi. Nếu, chẳng hạn, hắn có một đồng bọn giúp hắn lái chiếc xe tải đi. Hắn có thể đang ngồi chồm hỗm ở ngoài miệng cống ngầm, kiên nhẫn đúng kiểu dân quê.
"Tụt những cái quần kia xuống", cô thì thầm, rồi đưa tay lên bịt miệng. Nhỡ hắn nghe thấy cô thì sao?
Năm phút trôi qua. Có lẽ là năm phút. Nước trong cống rất lạnh, và cô bắt đầu rùng mình ớn lạnh. Không bao lâu nữa, răng cô hẳn sẽ va vào nhau lập cập. Nếu hắn còn ở ngoài kia, hắn sẽ nghe thấy.
Hắn đã lái xe đi rồi. Cô nghe thấy mà.
Có thể. Mà cũng có thể không phải.
Và cũng có thể cô không cần ra khỏi đường ống theo cách cô đã chui vào trong nó. Đây là một đoạn cống ngầm, nó sẽ chạy xuyên qua bên dưới con dường, và vì cô có thể cảm giác được nước đang chảy bên dưới mình, đường cống không bị bịt kín. Cô có thể bò theo suốt chiều dài của nó và chui ra ở bãi đỗ xe của cửa hàng bỏ hoang. Như thế, cô có thế đoán chắc chiếc bán tải cũ kỹ của hắn đã rời đi. Dẫu vậy, rất có thể cô vẫn chưa được an toàn, nếu còn một kẻ đồng lõa nữa, nhưng Tess cảm thấy chắc chắn, trong tận nơi sâu thẳm mà đầu óc lý trí của cô đã tìm tới lẩn trốn, rằng không có kẻ đồng lõa nào cả. Một kẻ đồng lõa chắc chắn sẽ khăng khăng đòi lượt của hắn để giày vò cô. Hơn nữa, gã khổng lồ đã ra tay một mình.
Và nếu hắn đi rồi thì sao? Khi đó thì sao?
Cô không biết nữa. Cô không thể hình dung ra cuộc đời mình sau buổi chiều trong khu cửa hàng bỏ hoang và buổi tối trong đường cống ngầm với lá cây mục ruỗng ngập lên tới tận bụng, nhưng rất có thể cô không cần phải làm việc đó. Có lẽ cô nên tập trung vào chuyện quay về nhà với Fritzy và cho anh chàng ăn một gói Fancy Feast. Cô có thể hình dung ra rất rõ ràng hộp Fancy Feast. Nó được đặt trên một tầng giá trong cái tủ bếp bình yên của cô.
Cô lật người nằm sấp xuống và bắt đầu nhỏm dậy trên hai khuỷu tay, với ý định bò qua đầu kia đường cống ngầm. Thế rồi cô nhìn thấy những gì đang chia sẻ chung đường ống với cô. Một trong các thi thể hầu như chỉ còn là bộ xương (giơ hai bàn tay xương xẩu ra như cầu cứu), nhưng trên đầu của cái xác vẫn còn lại đủ nhiều tóc để Tess hầu như chắc chắn đó là thi thể của một phụ nữ. Cái xác còn lại hoàn toàn có thể bị tưởng nhầm là một ma nơ canh trong cửa hàng với khuôn mặt bị hư hại tàn tệ, nếu không tính đến đôi mắt lồi ra và cái lưỡi thè dài khỏi miệng. Cái xác này còn mới hơn, nhưng những con thú hoang cũng đã kịp quan tâm đến nó, và thậm chí ngay cả trong bóng tối, Tess vẫn có thể thấy những chiếc răng của người phụ nữ đã chết nhe ra thành một nụ cười gằn quái gở.
Một con bọ rùa chui ra khỏi mái tóc của xác chết, rồi thong thả bò đi dọc xuống sống mũi của cô ta.
Kêu thét lên kinh hoàng, Tess lùi lại lao ra khỏi cống ngầm, rồi nhổm dậy trên hai chân, chiếc áo ướt sũng dính chặt vào người cô từ hông trở lên. Cô hoàn toàn trần trụi từ hông trở xuống. Và mặc dù cô không hề ngất xỉu (hay ít nhất cô không nghĩ là vậy), trong một lát ý thức của cô tựa như một thực thể bị đứt gãy một cách kỳ lạ. Khi hồi tưởng lại, sau này cô sẽ nghĩ về một giờ đồng hồ sau đó như một sân khấu tối đen chỉ thỉnh thoảng được chiếu rọi bởi vài quầng sáng. Thỉnh thoảng, một người phụ nữ tơi tả với sống mũi vỡ và hai bên đùi bê bết máu lại bước vào một trong những quầng sáng đó. Sau đó, cô ta lại biến mất vào bóng tối.
Chú thích
1 1 inch = 2,54cm.