Being deeply loved by someone gives you strength, while loving someone deeply gives you courage.

Lao Tzu

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2528 / 4
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ình Tân kêu lên sửng sốt:
- Ly dị à? Ông có điên không hả?
Minh Thạch phân trần:
- Đó là do Châu Ngọc đòi chứ đâu phải tao.
Đình Tân ngó Minh Thạch:
- Mày phải ngăn lại chứ.
Minh Thạch chép môi:
- Tao nói muốn gãy lưỡi mà Châu Ngọc vẫn không. Được, cô muốn thì cứ ly dị.
- Đừng có điên nghe ông. Hạnh phúc không phải dễ tìm.
Minh Thạch liều lĩnh:
- Cô ấy cứ khăng khăng thì cứ cứ ly dị cho vừa ý.
Đình Tân nhăn mặt:
- Nguyên nhân tại mày phải không?
- Tao có làm gì đâu?
- Mày không nói tao cũng biết. Tại cô Việt kiều người yêu cũ phải không?
Minh Thạch gãi đầu:
- Huyền Mỹ về nước, tao tiếp xúc, có gì đâu mà Châu Ngọc giận đòi ly dị.
Đình Tân nghiêm giọng phán:
- Châu Ngọc giận mày cũng phải thôi.
Minh Thạch nhướng mày:
- Mày cũng đứng về phe Châu Ngọc à?
- Tao không theo phe ai cả mà nói theo lẽ phải.
Nhìn bạn, Minh Thạch vặn lại:
- Mày nói tao sai trái hả?
- Chứ còn gì nữa!
- Tao có làm gì sai trái đâu chứ?
Đình Tân chất vấn:
- Mày với cô bạn Việt kiều không đơn giản là bạn bè phải hôn?
- Là bạn thôi.
- Bạn mà Châu Ngọc chịu hết nổi đến phải đòi ly dị.
- Tại cô ấy cứ bực bội với Huyền Mỹ mà không thông cảm.
Nhìn thẳng Minh Thạch, Đình Tân bình luận:
- Thông cảm sao được khi cô ấy luôn kè kè bên cạnh mày rất đỗi tình tứ.
Minh Thạch nhăn nhó mặt mày:
- Mày là bạn thân mà không chịu hiểu tao.
- Uổng công hôm nọ tao cãi với Lam Khanh vì mày đấy.
- Sao hả?
- Lam Khanh lên án mày với cô Việt kiều thân mật quá mức bình thường.
Minh Thạch rên rỉ:
- Sao ai cũng kết tội tao vậy hả trời?
Đình Tân buông gọn; - Tại mày có tội.
- Thằng quỷ! Tao không muốn có tên bạn thân như mày chút nào.
Đình Tân vặn lại:
- Chẳng lẽ tao ủng hộ cái sai, cái tội của mày?
Minh Thạch cáu kỉnh:
- Thì mày làm thủ tục ly dị cho tao đi!
Giọng Đình Tân đầy tiếc rẻ:
- Tao đi đự đám cưới mày để rồi bây giờ làm thủ tục ly dị cho mày sao hả?
- Nhiệm vụ nào thì làm nấy.
Đình Tân nhìn Minh Thạch ai oán:
- Ôi! Sao hạnh phúc quá mong manh. Tao định cưới vợ mà thấy mày như vậy, hết dám luôn.
Minh Thạch hất hàm:
- Mày cứ cưới, tao có cản đâu.
- Mày cản được tao à?
- Lảng nhách! Vậy sao nói?
- Tao nói mày vừa cưới đó, lại vừa ly dị. Ôi, sao mà ngán ngẩm!
Minh Thạch cao giọng:
- Tóm lại mày có làm thủ tục ly dị cho tao không hả?
Nhíu trán, Đình Tân gật đầu một cách miễn cưỡng:
- Khách hàng có nhu cầu thì luật sư sẵn sàng.
Minh Thạch phàn nàn:
- Có thằng bạn luật sư như mày...
- Thì sao hả?
Đình Tân cắt lời Minh Thạch. Anh chàng bực dọc nói tiếp:
- Khó nhờ vả quá chứ sao.
- Khó nhờ vả à?
- Mày không sốt sắng giúp tao.
Đình Tân bày tỏ:
- Giúp mày ly dị thì tao chẳng sốt sắng chút nào.
- Cứ làm nhiệm vụ đi ông?
Đình Tân nhìn Minh Thạch rồi bật hỏi:
- Tại sao mày cưới Châu Ngọc rồi tại sao mày lại ly dị?
Minh Thạch buông gọn:
- Cái gì xảy ra cũng phải có lý do.
- Mày nói lý do đi.
- Đừng bắt tao giải thích tại sao. Tao chán ngấy rồi.
Đình Tân nghiêm giọng:
- Mày chán Châu Ngọc vì cô ả Việt kiều đó phải không?
Minh Thạch nhăn mặt la lên:
- Mày định xuyên tạc lời của tao hả?
Đình Tân ân cần:
- Tao muốn biết lý do để tháo gỡ cho mày.
- Vấn đề là mày đả thông tư tưởng Châu Ngọc kìa! Cô ấy đòi ly đị.
- Mà tất cả là tại mày. Lẽ ra mày nên tạo niềm tin cho Châu Ngọc.
- Nè! Tao rủ mày ra đây không phải để mày lên lớp. Uống đi, rồi giải quyết vấn đề cho tao.
Rót rượu ra ly, rồi Minh Thạch bưng ly trao cho Đình Tân. Cả hai chạm ly côm cốp.
Minh Thạch uống một hơi, rồi bảo:
- Nếu mày không lo được cho tao thì tao sẽ nhờ một tên luật sư khác.
Đình Tân nhăn nhó:
- Làm gì gấp dữ vậy thằng quỷ?
- Châu Ngọc quyết liệt lắm rồi, không lo thì cô ấy mời luật sư đấy.
Đình Tân tặc lưỡi:
- Căng dữ vậy à?
Minh Thạch chán nản:
- Dù không muốn, tao vẫn chủ động còn hơn để cô ấy.
- Tiếc cho mày và Châu Ngọc. Hạnh phúc trong tay mà để nó bay xa. Mày không nghĩ cách giải quyết nào sao.
- Cách ly dị đấy.
- Thằng quỷ! Ham ly dị lắm.
Minh Thạch đính chính:
- Ham cưới chứ ai ham ly dị.
Đình Tân cau mày:
- Vậy mà vẫn ly dị!
- Vậy mới trớ trêu.
- Hai bà mẹ có ý kiến gì không?
- Chuyện riêng của tụi tao.
- Mày cũng phải tham khảo ý người lớn chứ.
Minh Thạch thở muốn hụt hơi:
- Châu Ngọc bướng bỉnh lắm, một khi cô ấy đã quyết định rồi thì không ai lay chuyển được đâu!
Đình Tân nhìn bạn chăm chú:
- Mày biết cá tính cô ấy đến như vậy, sao không giữ gìn để hài hòa với cô ấy?
Mặt tối sầm, Minh Thạch than phiền:
- Tao không nghĩ là mọi việc lại trầm trọng đến như vậy. Tao gặp lại Huyền Mỹ thì có gì đâu chớ.
Đình Tân trầm gìọng:
- Với mày thì không có gì, nhưng với Châu Ngọc là sụp đổ tất cả đó.
Minh Thạch than phiền:
- Tại Châu Ngọc hẹp hòi, không có cái nhìn đơn giản.
Đình Tân bất bình:
- Chính mày mới đáng được phê phán chứ không phải Châu Ngọc. Mày hãy nhìn lại mình đi!
Mặt quạu đeo Minh Thạch nhìn Đình Tân:
- Mày có còn là bạn thân của tao không hả, Tân?
Đình Tân phật ý:
- Chẳng lẽ kẻ thù?
- Mày chỉ trích tao còn hơn kẻ thù nữa đó.
Đình Tân phân trần:
- Tao đang tìm cách giúp đỡ mày đấy chứ.
- Mắng chửi tao thì có.
- Tao chửi cho mày sáng mắt ra.
- Mắt tao lúc nào cũng sáng.
- Sáng mà để mất hạnh phúc, vậy là cái đầu mày tối.
Xua tay rối rít, Minh Thạch la lên:
- Thôi, đủ rồi ông!
- Mày hãy tìm cách giải quyết đi.
Minh Thạch buông gọn:
- Cách giải quyết tốt nhất là mày giúp tao làm thủ tục ly dị.
Bực dọc, Đình Tân phán nhanh:
- Được rồi, mày muốn ly dị thì tao làm thủ tục cho.
Nhìn Châu Ngọc trân trân, Lam Khanh thảng thốt kêu lên:
- Ly dị rồi à? Chuyện đâu còn có đó, sao chị vội vàng quá vậy?
Châu Ngọc mím môi đau xót:
- Ta thà chặt đứt cánh tay bị hoại còn hơn để nó mưng mủ, đau hết cả cơ thể.
Lam Khanh phì cười:
- Giỏi lý luận! Phải hồi đó chị học ngành y ra làm bác sĩ.
Giọng Châu Ngọc trầm buồn xa xăm.
- Làm gì thì ta cũng đã giải quyết định ly dị rồi.
Lam Khanh chép môi:
- Hạnh phúc xây dựng đã khó, giữ gìn lại càng khó hơn, Ngọc nhỉ!
Nhìn Lam Khanh, Châu Ngọc ân cần:
- Bởi vậy mi phải suy nghĩ trước khi kết hôn.
- Ngọc làm em hoang mang quá!
Châu Ngọc trấn an:
- Ta nghĩ Đình Tân của mi là người tốt chứ không lăng nhăng như tên "Đá sáng" đâu.
Yên tâm, Lam Khanh mỉm cười một cách ngây thơ:
- Dù gì thì Đình Tân cũng là luật sư, phải không chị Ngọc?
Châu Ngọc gật nhẹ:
- Luật sư nên anh ta biết luật.
Lam Khanh chép miệng:
- Có những kẻ biết luật nhưng lại phạm luật đó Ngọc.
- Bởi vậy mới đáng sợ.
Châu Ngọc trả lời Lam Khanh rồi bồn chồn thông báo:
- Luật sư Đình Tân đã tiến hành mọi thủ tục ly dị cho ta và Đá sáng rồi.
Nắm tay Châu Ngọc, Lam Khanh tỏ sự cảm thông chia sẻ.
- Bây giờ, Ngọc tính sao hả?
Châu Ngọc thản nhiên:
- Ta dọn ra khỏi biệt thự của Đá sáng rồi.
Lam Khanh nhanh nhảu rủ:
- Ngọc về đây sống với em như lúc trước nghen.
- Trước mắt, ta sẽ về sống với mẹ.
- Dì Ngọc có nói gì không?
- Mẹ có vẻ vui vì ta về sống với bà.
- Vụ chị ly dị, dì Ngọc không nói gì sao?
Châu Ngọc nhăn nhó:
- Có nói, nhưng ta không muốn nhắc nữa. Ta nói mẹ mà không chứa con thì con xách gối về sống với Lam Khanh đó.
Như một nhà báo, Lam Khanh phỏng vấn Châu Ngọc:
- Chia tay anh Đá sáng, chị có buồn không?
Châu Ngọc tỉnh giọng:
- Anh ta làm cho chị tức giận kinh khủng, còn thời gian đâu nữa mà buồn?
Lam Khanh bày tỏ:
- Em thấy anh Đá sáng đàng hoàng, nghiêm túc lắm mà.
- Ta cũng thấy như mi. Nhưng nghe nói hồi bên Mỹ, anh ấy hào hoa phóng khoáng lắm.
- Về đây thì hết chứ.
- Cũng tại bà Huyền Mỹ xuất hiện mới xảy ra mọi chuyện.
Lam Khanh kể lại:
- Hôm nọ, em với Đình Tân gặp anh Đá sáng đi ăn với chị ta. Hai người khoác tay nhau tình tứ như vợ chồng vậy.
Châu Ngọc nóng mặt:
- Sao không nói cho chị biết?
- Lúc đó, Ngọc đi Hà Tiên mà.
- Ta đi rồi về chứ bộ.
- Em bị Đình Tân la là nhận xét hồ đồ, không chính xác, nên em không dám nói, sợ Ngọc hoang mang.
Mặt Châu Ngọc bí xị:
- Vậy mà sự thật lại đúng như thế. Anh ta đa tình, lăng nhăng mà cứ bảo vì bạn cũ.
- Ngụy biện!
- Chị hết chịu nổi nên phải đành ly dị, chứ đau lắm Khanh à.
Lam Khanh nóng mũi:
- Em cũng tức cho chị.
- Chị không thèm tức đâu.
- Chắc chắn chị ta sẽ đến với anh Đá sáng.
- Mặc kệ họ!
Lam Khanh ấm ức thay cho Châu Ngọc:
- Chị ly dị là tạo cơ hội cho họ.
Châu Ngọc tức tối:
- Chứ chị làm sao chịu nổi khi cô ta cứ đến mượn anh "Đá sáng" đi chơi.
Lam Khanh tròn xoe mắt:
- Trơ trẽn như vậy à?
- Còn hơn thế nữa kìa!
Trả lời Lam Khanh mà Châu Ngọc thấy khóe mắt cay cay. Hạnh phúc sao mà ngắn ngủi quá! Tất cả đã vuột khỏi tầm tay.
Nuối tiếc khôn nguôi Ngẩn ngơ buồn...
- Anh đồng tình để cho chị Châu Ngọc và anh "Đá sáng" ly dị à?
Ngồi trầm ngâm bên tách cà phê đậm đặc Đình Tân ngẩng lên khi nghe lời chất vấn của Lam Khanh. Anh nhún vai, đáp:
- Biết làm gì hơn? Anh đã cố gắng hòa giải, giúp đỡ hai ngưởi mà chẳng được.
Gõ chiếc muỗng lanh canh vào ly đá, Lam Khanh tặc lưỡi:
- Ly dị là giải pháp chẳng ai mong muốn.
- Nhưng vẫn phải thực hiện.
- Em chỉ mong hai người hàn gắn lại.
Nhìn Lam Khanh với ánh mắt sáng lên, Đình Tân đề nghị:
- Em thân thiện với Châu Ngọc, hãy thuyết phục chị ấy.
Lam Khanh chun mũi lại:
- Điều quan trọng là anh Đá sáng có tu tâm dưong tánh không chứ.
- Chắc phải tu tâm dưỡng tánh thôi.
Lam Khanh phán gọn:
- Nhưng muộn rồi, tên bạn của anh thật đáng ghét!
Đình Tân cười khì:
- Anh không đáng ghét chứ em?
Lam Khanh cười khúc khích:
- Anh hả? Cũng vậy thôi, giống Đá sáng.
Đình Tân bẹo má Lam Khanh:
- Anh là bạn thân thôi, đâu có giống Minh Thạch được hả em?
- Giống cái tính lăng nhăng.
- Trời đất! Em ngậm máu phun người nha! Anh hoàn toàn trong sáng.
- Trong sáng như thế nào, hả?
- Thế này...
Nhanh như cắt, Đình Tán cúi xuống kề môi vào mới Lam Khanh. Nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng ngọt trên môi em.
Bẽn lẽn, Lam Khanh đẩy anh ra:
- Anh kỳ ghê!
Đình Tân cười hiền lành:
- Yêu đâu có kỳ hả em.
- Coi chừng người ta thấy.
- Có ai thấy đâu nào.
Hai người đang ngồi trong sân nhà Đình Tân hoàn toàn vắng vẻ. Đình Tân thấy Lam Khanh đáng yêu chi lạ. Cô luật sư tương lai rất đỗi hồn nhiên.
Mắt đăm đắm nhìn Lam Khanh, Đình Tân hóm hỉnh:
- Dù sao anh cũng cám ơn Minh Thạch!
- Hả! - Lam Khanh vặn lại - Cám ơn anh "Đá sáng" đáng ghét đó à?
Đình Tân thản nhiên:
- Nhờ làm rể phụ cho Minh Thạch mà anh mới biết cô dâu phụ Lam Khanh đây.
- Vậy mà cũng nói.
- Quan trọng lắm chứ em. Không có đám cưới Minh Thạch và Châu Ngọc, anh làm sao gặp được em đây.
- Thì gặp ở chỗ khác.
- Ở đâu? Chẳng lẽ văn phòng luật sư?
- Cũng có thể.
Đình Tân đùa đùa giọng:
- Em đâu phải khách hàng đến văn phòng nhờ anh tư vấn... ly hôn.
Phát vào vai Đmh Tân, Lam Khanh ré lên:
- Nói bậy khộng hà!
- Vậy tư vấn kết hôn hén?
Lam Khanh lém lỉnh:
- Tư vấn để cạnh tranh với anh chàng luật sư Đình Tân.
Đình Tân cười phá lên:
- Vậy là em đang có âm mưu giành khách của anh hả?
Lam Khanh lắc đầu:
- Hổng có đâu nghen!
Đình Tân vui vẻ:
- Được rồi, anh có lòng quảng đại, nhường khách cho em đó.
Lam Khanh đối đáp nhanh:
- Hổng dám nhận khách thừa của anh đâu.
- Khách chính thức mà.
Bỗng Đình Tân hóm hỉnh đề nghị:
- Mình hợp tác mở một văn phòng làm việc chung, nhận khách chung nghe em.
Lam Khanh tinh nghịch:
- Tương lai còn xa, để em suy nghĩ lại nha!
- Anh sẽ chờ.
Câu nói đầy ý nghĩa của Đình Tân khiến Lam Khanh thấy xôn xao chi lạ.
Buổi tối.
Một mình trong căn phòng vắng lặng, Châu Ngọc thấy buồn chông chênh:
Bà Bội Ngọc quyết định ở Việt Nam, bà đã mua căn nhà nhỏ khang trang này.
Hai mẹ con sống bên nhau rất ấm cúng. Nhưng mà...
Châu Ngọc trở về đây vì đã ly dị với Minh Thạch.
Hạnh phúc dở dang.
Ngậm ngùi tiếc nuối khôn nguôi.
Hạnh phúc của Châu Ngọc sao mà ngắn ngủi quá. Tình cảm vợ chồng trong phút chốc đã chia tay. Tại ai?
Châu Ngọc không muốn ly dị, nhưng cô phải quyết liệt, thà chia tay Minh Thạch chứ cô không chấp nhận anh san sẻ tình yêu.
Tình yêu mà anh dành cho cô phải nguyên vẹn, thuần khiết, thủy chung.
Anh đã từng ngày gieo vào lòng Châu Ngọc một tình yêu chất ngất, nỗi nhớ ngọt ngào.
Ở Đà Lạt về, cô thấy men tình cháy bỏng. Yêu biết bao những bài hát anh đã hát cho cô nghe.
Dưới rặng thông xanh rì, bên dòng suối nhỏ, những lời của của anh vang lên quyện trái tim cô tình yêu dịu ngọt.
Châu Ngọc muốn được nghe hoài, nghe mãi...
Thế mà lời yêu dịu ngọt kia đã không dành cho cô nữa.
Bao mộng mơ, bao thương yêu ngút ngàn vẫn côn vang mãi trong tim Châu Ngọc.
"Mưa qua thung lũng Lướt thướt hàng thông Mưa bay trong lòng Buồn ơi, rơi rụng Từ anh dừng bước Phiêu bồng Gặp em".
Chúng ta đã gặo gỡ để tình yêu ngút ngàn ùa đến. Để anh âu yếm thốt lên lời tự tình êm ái như lời ru:
"Đồi chiều hoang vu Bảng lảng sương mù Em chừ quyến rũ, Gọi mùa sang thu".
Lời ru theo gió thoảng ngàn bay rồi.
Em không còn quyến rũ anh nữa, phải không?
Chuyến đi Đà Lạt với tuần trăng mặt và còn là kỷ niệm và em phải cất, giấu đi. Nhớ làm chi chỉ thêm nhói lòng.
Sao anh nỡ dành cho người khác hả, Minh Thạch? Anh không còn là của riêng em nữa.
Cay đắng, bẽ bàng, Châu Ngọc buồn vì không giữ được anh. Hạnh phúc xa tầm tay rồi.
Chúng ta chia xa để anh biết rằng em chỉ muốn có một tình yêu tốt đẹp và hạnh phúc thật sự.
Không bao giờ em chấp nhận sự giả tạo.
Có tiếng gõ cửa phòng:
- Mẹ vào nghe, Châu Ngọc.
Bà Bội Ngọc đẩy cửa bước vào. Châu Ngọc vẫn còn ngồi bên khung cửa sổ.
- Con vẫn buồn bã, ủ dột hoài sao Châu Ngọc.
Quay sang bà Bội Ngọc, Châu Ngọc than thở:
- Con chẳng biết phải làm gì bây giờ đây.
Vuốt tóc con gái, bà Bội Ngọc an ủi:
- Con hãy cứng rắn lên đi. Chính con đã quyết định chuyện này mà.
- Con thấy hụt hẫng và chán nản quá mẹ ơi!
Bà Bội Ngọc nhìn con gái:
- Đừng bi quan con à! Vết thương đau rồi sẽ qua thôi.
Châu Ngợc trầm tư.
Tự nhiên hạnh phúc gia đình không còn, tình cảm vợ chồng biến mất.
Bà Bội Ngọc trách nhẹ:
- Con cũng nóng nảy, cương quyết quá, sao không từ từ để cho Minh Thạch có cơ hội sửa chữa?
Châu Ngọc hỏi lại:
- Mẹ tin anh ấy sửa chữa à?
- Mẹ biết Minh Thạch. Về cơ bản, nó cũng đâu phải là đứa xấu.
- Không xấu mà đi chơi lăng măng với bồ cũ. Bộ gặp bồ cũ rồi có quyền bỏ vợ để đi du hí sao?
Bà Bội Ngọc nhăn mặt:
- Sao con nói vậy hả?
Châu Ngọc bực dọc:
- Mẹ không thấy đâu. Cô ta trơ trẽn lắm, ngang nhiên lộ liễu với anh Thạch mà không coi con ra gì cả.
Ở nước ngoài, cô ta sống thoải mái, phóng khoáng như vậy.
- Con không chấp nhận chuyện đó. Cả anh Thạch cũng vậy. Mê cô ta đến quên hẳn mình đã có vợ.
Bà Bội Ngọc thở ra. Minh Thạch cũng thật đáng trách, phải xác định tình cảm của mình chứ. Có vợ rồi dứt khoát với người cũ, chứ sao còn lăng nhăng.
Thật không thể nào hiểu nổi. Châu Ngọc vẫn còn ấm ức:
- Cứ ngỡ anh Thạch đàng hoàng, ai ngờ anh ấy khiến con thất vọng quá mẹ à. Suốt ngày hai người cứ kè kè đi chơi với nhau, con đâu phải là sỏi đá vô tri mà chịu nổi.
- Nhưng ly dị rồi, mẹ thấy con chẳng được thanh thản chút nào.
- Chẳng lẽ con giải quyết sai lầm sao mẹ?
- Con không sai lầm, nhưng cách giải quyết chẳng sáng sủa tí nào.
Bà Bội Ngọc nhận định rồi an ủi Châu Ngọc:
- Nhưng thôi, mọi việc đã xong rồi, không nên bàn nữa.
Châu Ngọc bồn chồn:
- Con vẫn thấy khó chịu làm sao.
- Vấn đề là con hãy chờ thời gian để chữa lành vết thương.
Châu Ngọc trầm tư, cô chán nản muốn buông xuôi tất cả.
Hiểu tâm trạng con gái, bà Bội Ngọc ân cần:
- Mẹ biết con đang hụt hẫng, nhưng không vì thế mà buông xuôi. Hãy nghĩ đến công việc mà vui sống.
- Công việc? Phải cho Minh Thạch thấy là không có anh bên đời, Châu Ngọc vẫn sống và làm việc tốt.
Anh có công ty thì cô cũng có công ty. Nhưng mở công ty đòi hỏi nhiều vốn liếng đầu tư. Hay là cô sẽ xin thiết kế cho một công ty?
- Con sẽ xin việc làm ở chỗ khác nghe mẹ.
Bà Châu Ngọc gật nhẹ:
- Làm gì cũng được, công việc sẽ giúp con nguôi ngoai buồn.
Châu Ngọc bày tỏ:
- Con nhất định sẽ thiết kế nhiều mẫu mã hàng trang sức, ghép tranh bằng đá quý nữa.
Mắt bà Bội Ngọc ngời sáng:
- Lúc ở bên Mỹ, mẹ kinh doanh vàng bạc đá quý, không ngờ con là nhà thiết kế mẫu mã.
Châu Ngọc vui vẻ khoe với bà Bội Ngọc:
- Con có dự thi thiết kế và đoạt giải thưởng đó mẹ.
- Mẹ có nghe Minh Thạch nói.
Châu Ngợc nhăn nhó:
- Mẹ nhắc đến anh ta làm gì hả?
- Ừ thôi, mẹ không nhắc.
Bà Bội Ngọc đưa mắt nhìn Châu Ngọc. Nói thế nhưng bà biết trong thâm tâm con gái bà vẫn nghĩ đến Minh Thạch. Càng giận càng yêu thương nhiều mà.
Châu Ngọc rụt rè:
- Con muốn mở công ty, mẹ ạ.
Bà Bội Ngọc tán thành:
- Phải đó, con mở công ty thiết kế mẫu mã hàng đá quý, mẹ sẽ bỏ vốn và lo thủ tục cho con.
Châu Ngọc mừng rỡ:
- Vậy hả mẹ?
- Con cứ tiến hành đi!
- Mẹ giúp kinh nghiệm cho con nghe.
- Nhất định rồi.
Ôm cổ bà Bội Ngọc, Châu Ngọc nói một cách tự tin.
- Con nhất định sẽ chứng minh cho Minh Thạch thấy, không có anh ta, con vẫn tồn tại tốt đẹp. Con sẽ đánh bại công ty của anh ta.
Bà Bội Ngọc khuyên nhủ:
- Đừng nên có ý tưởng thù hằn mà hãy tập trung lo cho công việc, con à.
- Con biết rồi mẹ ạ.
Bà Bội Ngọc ân cần:
- Công việc giúp con xua bao buồn phiền và làm cho con yêu đời hơn.
Châu Ngọc gật nhẹ:
- Con cũng mong được như vậy.
Bà Bội Ngọc mỉm cười:
- Biết đâu con sẽ tìm được hạnh phúc mới.
Châu Ngọc lắc đầu nguầy nguậy:
- Con ngán ngẩm lắm rồi mẹ ơi.
- Con lại bi quan à? Con của mẹ là viên ngọc sáng ngời à?
Châu Ngọc than vãn:
- Con thấy đời con tối thui chứ có ngọc sáng đâu mẹ ơi.
Minh Thạch đã làm cho Châu Ngọc muộn phiền chán nản. Bà Bội Ngọc tiếc cho hạnh phúc của con gái sớm lụi tàn.
Đá sáng và ngọc quý lẽ ra phải gắn bó bền vững bên nhau. Vậy mà...
Vo đầu Châu Ngọc, bà Bội Ngọc bảo:
- Con vẫn là viên ngọc quý của mẹ.
Của mẹ thôi chứ Châu Ngọc không còn là ngọc trang đá của Minh Thạch nữa.
Hai mẹ con ngồi ngoài phòng khách, bà Tuyết Lệ chép miệng than:
- Nhà vắng Châu Ngọc, vắng vẻ quá!
Nhăn mặt, Minh Thạch phàn nàn:
- Mẹ còn nói gì nữa không? Con về phòng đây.
Bà Tuyết Lệ nhướng mày:
- Mẹ chưa nói hết mọi chuyện với con mà.
Minh Thạch rên rỉ:
- Trời đất! Mẹ còn muốn nói gì với con nữa?
Bà Tuyết Lệ trầm giọng:
- Mẹ không hiểu tại sao con và Châu Ngọc lại ly dị, hai bà mẹ cản ngăn cũng không được.
Minh Thạch buông gọn:
- Tại Châu Ngọc muốn vậy mẹ à.
- Con đừng đổ thừa nó, chuyện này là do con.
- Con có lỗi gì đâu chứ?
- Lẽ ra con phải rạch ròi với Huyền Mỹ.
Minh Thạch phân trần:
- Con với Mỹ là bạn bè.
Bà Tuyết Lệ nhắc nhở:
- Nhưng có vợ rồi, con phải hạn chế với con Mỹ chớ.
- Con với Huyền Mỹ quan hệ bình thường chứ có gì đâu mẹ.
- Nhưng Châu Ngọc không đồng ý kiểu đó. Nó thấy con quá lăng nhăng.
- Tại cô ấy suy nghĩ hẹp hòi.
- Trời đất! Con còn nói thế à? Con Ngọc đòi hỏi sự rõ ràng, minh bạch.
- Bởi vậy cô ấy mới dứt khoát ly dị với con. Cô ấy đã hài lòng rồi đó.
Bà Tuyết Lệ nhăn trán:
- Con không nhận thấy mình có lỗi à? Đáng lẽ con phải biết chấn chỉnh mình, khi Châu Ngọc đòi ly dị thì con chấm dứt ngay với Huyền Mỹ.
Minh Thạch phàn nàn:
- Con nói thế nào thì cô ấy cũng quyết liệt đòi ly dị.
Bà Tuyết Lệ chép môi:
- Mẹ cũng đã hết lời khuyên nhủ Châu Ngọc, nhưng cũng chẳng ăn thua gì.
- Mẹ thấy chưa? Mẹ nói mà cô ấy cũng chẳng nghe.
- Tất cả là lỗi tại con.
Minh Thạch ôm đầu khổ sở:
- Chính mẹ cũng nói vậy thì làm sao con chịu nổi.
Bà Tuyết Lệ thấp giọng:
- Mẹ tiếc cho hạnh phúc của hai đứa đã mất đi Minh Thạch nói với vẻ buông xuôi:
- Không còn thì thôi chứ con biết làm sao hơn.
Bà Tuyết Lệ nhìn Minh Thạch đầy vẻ trách móc:
- Con đã trả giá khá đắt cho những cuộc đi chơi vô bổ của con đó.
- Đừng nói nữa mẹ ơi.
- Mẹ không nói cũng không được.
Trán bà Tuyết Lệ nhăn lại:
- Bà không yên lòng khi thấy Minh Thạch và Châu Ngọc đổ vỡ hạnh phúc.
Hai đứa yêu nhau, tự nguyện kết hôn. Mới đó mà đã chia lìa. Hạnh phúc sao mong manh quá đỗi.
Lúc Minh Thạch và Châu Ngọc kết hôn, bà với bà Bội Ngọc vui mừng khôn xiết. Hai bà bạn thân trở thành sui gia càng gắn bó nhau hơn.
Vậy mà đôi trẻ quyết định chia tay, khiến hai bà chới với. Đối với bà ly hôn là điều buồn thảm nhất.
Thở dài, bà bảo Minh Thạch:
- Mẹ không thể ngồi nhìn hạnh phúc của con và Châu Ngọc vỗ cánh bay đi.
Minh Thạch hỏi lại:
- Vậy mẹ có cách nào khác không?
- Mẹ đã bảo là con đừng ly dị!
- Nhưng bây giờ đã muộn rồi mẹ ơi!
Bà Tuyết Lệ bực dọc:
- Muộn gì? Vẫn còn cứu vãn được chứ.
- Luật sư Đình Tân bạn con đã làm thủ tục xong cả rồi.
- Làm thì làm, con thay đổi không ly dị nữa là được rồi.
Minh Thạch nhăn mặt:
- Mẹ làm như mọi chuyện đơn giản lắm vậy.
Bà Tuyết Lệ khẳng định:
- Mẹ nghĩ hạnh phúc của con là trên hết.
Minh Thạch thở ra:
- Con cũng biết là như vậy, nhưng không giữ được thì thôi, chứ biết làm sao hơn.
Bà Tuyết Lệ ân cần:
- Con hãy sang nhà Châu Ngọc, bảo nó về đây.
Minh Thạch phản ứng:
- Không được đâu mẹ ơi. Châu Ngọc cứng rắn lắm.
- Đá cũng phải mềm. Con không biết năn nỉ thuyết phục Châu Ngọc sao hả?
Ừ nhỉ? Tại sao Minh Thạch không sang thuyết phục Châu Ngọc, năn nỉ cô ấy. Hy vọng Châu Ngọc sẽ vì mẹ mà về với anh.
Ký Ức Dấu Yêu Ký Ức Dấu Yêu - Hồng Kim