No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Thies
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Signé Vendredi 13
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Duy Nguyen
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1519 / 9
Cập nhật: 2016-04-30 17:43:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Bông Hồng
húng tôi lại leo lên xe máy; tôi có cảm tưởng như những con phố tối tăm và vắng vẻ là của chúng tôi.
Phía trên chúng tôi, cửa sổ nối tiếp cửa sổ: những hình chữ nhật màu vàng, bí hiểm và hay thay đổi, phía sau là những người, những gia đình đang sống mà tôi không quen. Nhưng tôi chỉ nghĩ đến Vendredi 13 và mối hiểm nguy, đến bạn tôi và nỗi sợ của tôi.
*
* *
Gần cầu Tolbiac, chúng tôi bỏ xe cộ lại gần một cái cây đơn độc, chạy về phía hồ nước tỏa vào bóng mờ tối một thứ mùi của ao tù, của vực thẳm, của ngục tối. Tiếng kêu ấm ức và tuyệt vọng của một con mèo dẫn đường cho chúng tôi dưới vòm cầu tối tăm, bẩn thỉu, mốc meo. Có những kẻ vô gia cư sống ở đó trước khi đến những đường phố khác, bỏ lại những nệm rơm ghê tởm, những thùng gỗ vỡ toác, một đống vỏ chai, một mớ kinh tởm những báo cũ và giẻ rách và cuối cùng là một con ngựa gỗ khổng lồ, thảm hại với cái đuôi phai mầu, sứt tai.
Vendredi 13 rên rỉ, ngã phệt xuống một chiếc đệm thủng. Con mèo Bad Luck, xù lông, gừ gừ trong đêm với vẻ hung dữ bi thảm não lòng.
Vendredi 13 bất tỉnh. Banzai lay cậu ta và gọi bằng tiếng Việt. Carabine tát cậu ta không nương tay. Còn tôi, tôi không dám động vào cậu ta.
Tôi tóm gáy con mèo. Con vật giãy giụa cuối cùng buông mình trong tay tôi. Tôi có cảm tưởng ôm ấp cái bóng của bạn tôi.
Banzai và em tôi vẫn đang cố làm cho Vendredi 13 tỉnh lại. Vô ích. Carabine lẩm bẩm:
- Không bình thường...
Tôi gợi ý hú họa:
- Thuốc mê chăng?
Một giọng nói khó chịu vang lên trong đêm:
- Ma túy.
Không rõ xuất hiện từ đâu, Kevin gạt Banzai ra, ngồi xuống, vạch mí mắt Minh ra một cách khéo léo đáng kinh ngạc:
- Xem này.
Con ngươi của Vendredi 13 cứng đơ, lờ đờ, giãn to. Carabine nhìn chằm chằm thằng nhóc tóc vàng, vẻ sợ hãi: lần này thì máy vi tính đã không dự báo được trước.
Tên mọi rợ giải thích:
- Tôi đã ăn cắp một chiếc xe máy, tôi đã theo dõi các chị, trước hết ở phố Cinq-Diamants, sau đó là ở đây.
Nó cười khẩy:
- Tôi có thói quen theo dõi người khác mà họ không biết... Tôi đã học được nhiều cái kỳ cục ở nơi tôi sống, các chị không tưởng tượng nổi đâu...
Bây giờ không phải là lúc giải thích dài dòng, tôi buột miệng:
- Ma túy! Phải cho cậu ta uống hoặc làm cho cậu ta nôn ra...
Kevin lắc đầu:
- Vô ích và nguy hiểm. Đặt cậu ta nằm nghiêng xuống và gọi xe cấp cứu.
Nó nhìn chúng tôi với vẻ mỉa mai hơi cay đắng:
- Những cái đó, các chị không biết đâu.
Ôm con mèo trong tay, tôi nhìn Vendredi 13, nét mặt mệt mỏi, bộ mặt cứng đờ, nhìn Banzai giống cậu ta như đúc và nhìn em tôi rầu rĩ, Kevin với cặp mắt mèo đang soi mói những con tàu chứa đầy thùng, những tàu sân bay màu xám và màu xanh.
Làn nước sông Seine đen và lạnh êm đềm chảy; những phiến đá ẩm ướt của chiếc cầu đè nặng lên chúng tôi, giống như những vòm nhà tù lạnh lẽo và âm vang. Thật là một cuộc gặp gỡ kỳ lạ đối với ba châu lục.
o0o
Xe cứu thương đến bệnh viện. Thầy thuốc và y tá đón lấy Vendredi 13, và cáng cậu ta đi.
Banzai gọi điện thoại cho bố cậu ta trước khi cảnh sát tới. Tôi thì đứng gần chiếc máy bán cà phê cắn móng tay và nghiền ngẫm nỗi lo lắng.
Carabine cũng báo cho mẹ. Một cô phục vụ đưa chúng tôi đến một phòng khách đặc biệt: có một bà mẹ nổi tiếng cũng thật tiện.
Nửa giờ sau, ông Hồng đến gặp chúng tôi. Banzai kể lại tình hình cho ông ta. Ông Hồng đứng trước mặt chúng tôi và thở dài:
- Vậy là các cháu đã có lý. Bác cần phải giải thích một vài điều.
Mẹ nhướn lông mày, Carabine vểnh tai. Banzai đưa một tách cà phê nóng cho bố, một tách khác cho Carabine rồi ngồi xuống cạnh nó. Ông Hồng suy nghĩ một lát, chắp hai tay:
- Có nhiều tổ chức giúp đỡ dân nhập cư đến từ các nước Đông Nam Á, đa số các tổ chức đó là hợp pháp, nhưng...
Ông ta hơi mỉm cười:
- Tôi biết những người mà họ biết là những kẻ... sử dụng một vài... biện pháp: hộ chiếu giả, thẻ lưu trú giả... Tôi hy vọng bà Beauregret không ghi chép đấy chứ.
Mẹ mỉm cười, lắc đầu. Ông Hồng tiếp tục:
- Những người này đi lại với những người khác có quan hệ với các tổ chức tội ác khác nhau: bọn Yakusas Nhật Bản và bọn Tam Hoàng ở châu Á, các công ty buôn bán ma túy ở châu Mỹ La-tinh và tất nhiên là Mafia Mỹ. Đó là những mối quan hệ đáng tiếc, nhưng không thể tránh khỏi...
Bố Banzai khuấy tách cà phê và nói thêm:
- Tay Trần mà con gái bà đã nhận ra ở nhà người thợ cắt tóc là một trong những trung gian. Tôi không biết chính hắn là một tên tội phạm thực sự. Hắn đã bảo vệ Minh, Vendredi 13 mà hắn đã giới thiệu cho tôi trong một buổi lễ hội tôn giáo ở quận XIII. Banzai cũng có mặt ở đó. Nhưng con trai tôi không bao giờ nói về các hoạt động của tôi... cho đến những ngày gần đây.
Banzai nhìn trộm Carabine và cúi đầu ngượng nghịu. Ông Hồng tiếp tục:
- Tôi không biết gì hơn. Trần và anh chàng Vendredi 13 tất nhiên có những quan hệ với Pastor là người tổ chức một đường dây buôn bán ma túy với Nam Mỹ và châu Á. Cần phải hỏi họ...
Mẹ mỉm cười:
- Cảnh sát có thể lục soát giấy tờ của ông.
Ông ta mỉm cười đáp lại mẹ không chút xúc động:
- Tôi thanh thản đợi họ. Nhưng tôi có một món nợ danh dự đối với anh chàng Minh. Nó bị lôi vào một vụ giết người và gặp nguy hiểm trong khi nó được tôi bảo trợ. Khi nó đến Paris, tôi đã kiếm cho nó giấy tờ cần thiết, công ăn việc làm và một chỗ ở. Tôi phải bảo vệ nó, vậy mà tôi đã thất bại. Vì vậy, tôi định thu xếp mọi việc cho nó.
Ông ta quan sát Banzai, có vẻ ngẫm nghĩ rồi nói thêm bằng một giọng khó chịu:
- Nó đã đau khổ và đã sống sót. Nó có thể học hỏi, giúp đỡ tôi một số việc... tốt hơn những đứa khác, nhạy cảm hơn, được nuông chiều hơn.
Banzai đứng im cắn môi. Tôi lo lắng quan sát ông Hồng: Ông ta định làm cái quái gì với Vendredi 13 của tôi đây?
o0o
Tôi tự đặt câu hỏi đó cho đến khi Minh rời bệnh viện.
Nhưng trước đó, cảnh sát đã đến hỏi thăm cậu ta. Cậu ta kể lại với họ câu chuyện của mình, nhắc lại cho chúng tôi.
Ngồi cạnh cậu ta, tôi thấy những cảnh mà cậu ta miêu tả diễn ra từng cái một trước mắt tôi. Bad Luck, tôi đã lén mang theo nó dưới cái áo khoác của mình, vươn mình trên chiếc gối.
- Trong trại tị nạn ở châu Á, tôi không chỉ là thợ cắt tóc. Tôi còn làm liên lạc cho người của hội Tam Hoàng. Lúc đó là lúc tôi phải chịu xăm mình.
Cậu ta thở dài, máy móc xoa cổ tay:
- Tôi mơ đến châu Mỹ và châu Âu. Tôi cứ nghĩ rằng nếu tôi phục tùng người của hội Tam Hoàng thì họ sẽ cho phép tôi trốn khỏi trại. Tôi tham gia vào những vụ buôn lậu trên một chiếc thuyền mành, nhưng một băng đối địch đã tấn công chúng tôi. Các chiến hữu của tôi đã chết, tôi bám vào một mảnh ván thuyền trong ba ngày. Một chiếc thuyền máy quân sự đã cứu tôi, và trả tôi về trại. Tôi nhận biệt danh của mình và đã nuôi con Bad Luck.
Vendredi 13 nhẹ nhàng vuốt ve con mèo đen:
- Cuối cùng, một người của hội Tam Hoàng đã làm được giấy tờ cho tôi sang Pháp. Tay Trần trở thành người... bảo trợ của tôi ở Paris. Hắn đã tìm cho tôi công việc cắt tóc, nhưng hắn cũng ra lệnh cho tôi theo dõi hai cô gái, hai chị em da đen sinh đôi. Tôi đã phát hiện thói quen của các cô, địa chỉ, bí danh. Tôi còn mua cả giầy trượt, tôi học làm theo.
Tôi đột ngột đứng dậy:
- Bạn đã lừa tôi!
Vendredi 13 thì thào:
- Tôi rất ghét phải nói dối bạn, nhưng tôi nợ họ hộ chiếu của mình. Tôi là người của họ.
Cậu ta tiếp tục:
- Caravelle, tôi không biết họ muốn giết mẹ bạn. Tay Trần đã lấy cái kéo của tôi ở nhà chủ tôi, đã đột nhập vào nhà Beauregret. Bị người vệ sĩ chộp được, hắn đã giết anh ta. Tất cả đều chống lại tôi.
Vendredi 13 thở dài, tiếp tục:
- Hắn đã đưa tôi về nhà mình ở phố Cinq-Diamants. Hắn nhốt tôi lại rồi ra đi.
Tôi thử chuồn qua mái vẩy nhưng không được. Tôi có cái bình phun sơn trong túi dết và tôi nghĩ đến thông báo. Thật điên rồ, không hy vọng, nhưng tôi chẳng biết làm gì...
Cậu ta nhổm dậy, túm lấy cổ tay tôi và xiết chặt:
- Bạn đã tìm thấy thông báo của tôi, Caravelle, như thể bạn đoán được ý nghĩ của tôi. Bạn là phù thủy...
Mẹ đặt tay lên đầu tôi, làm tóc tôi rối bù. Cổ họng tôi thắt lại.
Minh tiếp tục:
- Tên Trần báo cho tôi biết sẽ dẫn tôi đến cầu Tolbiac để giết tôi. Hắn đã từng dọa tôi bởi vì tôi không muốn nghe theo hắn. Tôi đã từ chối theo dõi các bạn...
Minh cụp mắt xuống:
- Tôi muốn thoát khỏi hắn. Mỗi khi trượt, tôi vẽ cây bách của mình ở khắp Paris để tự cảm thấy được như ở nhà mình... Tôi nghĩ đến bạn, đến Banzai, nhất là... khi...
Cậu ta ho.
-... Khi các bạn đi cùng cậu ta. Tôi rình cậu ta hàng giờ đồng hồ. Hôm đó tại quận XIII, tôi ao ước được giống cậu ta, vì cái vận may của cậu ta, và vì các cô gái. Tôi nghĩ rằng nếu tôi trượt tốt hơn cậu ta, nhanh hơn, cao hơn, điên rồ hơn thì một chút may mắn sẽ thuộc về tôi. Và rồi có Caravelle, thật là hay...
Minh kết thúc câu chuyện:
- Tên Trần đã lôi tôi đến gần sông Seine, trích ma túy để cho mọi người tin rằng tôi tự sát, để thuyết phục cảnh sát rằng tôi phạm tội.
Cậu ta lăn ra giường, nhắm mắt lại.
- Bây giờ người ta lại đầy tôi sang châu Á, vào trại tị nạn...
o0o
Vài ngày sau, bố mẹ tôi tổ chức một cuộc hội ý với sự có mặt của ông Hồng, Banzai và Vendredi 13 vừa ra viện. Bad Luck không được mời, nhưng cũng đến, nó cào vuốt trên ghế bành của tôi, lấy trộm một cái bánh su kem.
Tựa vào bệ lò sưởi, mẹ quan sát ông Hồng rất lâu:
- Tôi không định sống những ngày còn lại trong tình trạng bị dồn ép.
Bố Banzai nghiêng mình lễ phép:
- Thật rất đáng tiếc...
Mẹ buông một tiếng cười lạnh nhạt:
- Này... nếu tôi yêu cầu các ông gợi ý cho người bạn của một mối quan hệ của một người quen của các ông rằng tôi rút lui khỏi cuộc điều tra của tôi về Pastor và về việc buôn lậu ma túy thì sao?
Ông Hồng thì thầm:
- Mọi việc... hẳn sẽ ổn thôi.
Mẹ tuyên bố dứt khoát:
- Trong trường hợp này... sự việc coi như giải quyết.
Tôi nhìn hai người, còn bố lún mình trong ghế bành, thản nhiên. Tôi có cảm tưởng họ đóng kịch trước mặt bọn trẻ chúng tôi, họ giấu chúng tôi những ý nghĩ khác phức tạp hơn, bất lương hơn. Những lúc này, đối với tôi thì sao cũng được, bởi vì tôi đang nghĩ đến...
Vendredi 13?
Họ nhìn tôi. Minh thu mình trong góc nhà. Từ khi ra viện, cậu ta ở trong một khách sạn nhỏ tại quận XIII, cậu ta lại đi làm ở nhà người thợ cắt tóc. Tôi không gặp cậu ta nhiều, nhưng tôi biết cậu ta sợ tương lai, sợ cảnh sát luôn luôn hỏi cung, mặc dù tên Trần kia đã bị bắt, sợ nhất là bị trục xuất khỏi nước Pháp.
Tôi nhắc lại:
- Thế còn Vendredi 13? Cậu ấy sẽ ra sao?
Tôi nói thêm rất nhanh, không để họ có thời gian trả lời:
- Nếu cậu ấy ở nhà chúng ta? Hơi nhiều, phải không? Vì chúng ta đã cho đứa khác ở...
Tôi nhìn Kevin ngồi xổm gần mẹ tôi với con mắt thù địch, nó nhăn mặt với tôi.
Mẹ hỏi:
- Ông Hồng?
Bố Banzai xoa xoa má vẻ suy tư:
- Tôi nghĩ rằng... cậu bé này có thể ở nhà tôi và học đôi chút. Tôi thiết nghĩ cậu ấy sẽ thích hơn công việc hiện tại của mình, có phải không?
Vendredi 13 cúi đầu, nghiêng mình tỏ lòng biết ơn. Ông Hồng nhìn mẹ:
- Bà có cho giải pháp này là thỏa đáng không?
Đến lượt mẹ nghiêng mình:
- Hành động hào phóng của ông làm vinh dự cho ông đấy.
Vendredi 13 ở nhà cái tên ám muội này sao? Tôi mở miệng để phản đối, nhưng mẹ đã buộc tôi im lặng bằng một cái nhìn cảnh báo. Tôi khó chịu nhìn cậu ta lại gần ông Hồng, ông ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu ta. Banzai lắc đầu không nói gì.
Tối hôm đó, tôi đến gặp mẹ tại văn phòng của mẹ, một căn phòng tường trắng, bàn ghế bằng sắt và nhôm tương phản với những thứ khác của căn hộ. Mẹ ngừng viết, ngẩng đầu lên. Tôi thở sâu và hỏi:
- Tại sao mẹ lại dừng cuộc điều tra của mẹ? Các bài phóng sự của mẹ rất quan trọng mà.
Mẹ nhìn tôi vẻ nghiêm trọng:
- Mẹ sợ.
- Con không tin.
Mẹ vuốt nhẹ tay ghế bành:
- Nhưng đúng thế đấy. Jeanne và con đã thoát khỏi những thảm kịch mà Vendredi và Kevin đã phải chịu, nào là bạo lực, chuyện đường phố, tù đày. Mẹ không muốn đẩy các con vào chỗ nguy hiểm.
Tôi ngập ngừng:
- Thật không... trung thực.
- Không.
-Và... Ông Hồng cũng không trung thực.
Mẹ ngẫm nghĩ:
- Ông ấy quen những kẻ nguy hiểm. Nhưng việc ông ấy cho các con địa chỉ của tên Trần đã biện hộ cho ông ta.
- Cái đó không làm phiền mẹ vì Carabine và Banzai đấy chứ?
Mẹ thở dài:
- Banzai không chịu trách nhiệm về bố của nó... là người nhận đảm bảo sự an toàn của mẹ. Mẹ đã thương lượng. Mẹ từ bỏ cuộc điều tra, còn ông Hồng thì tránh cho mẹ những phiền toái mới. Hơn nữa, ông ấy đã lôi Vendredi 13 của con ra khỏi tay bọn Tam Hoàng. Mẹ nghĩ rằng bây giờ tương lai của bạn con đã được đảm bảo.
- Nhưng ông Hồng không ưa cậu ta, thực sự không ưa.
Mẹ chau mày:
- Cứ cho rằng Vendredi 13 nằm trong một cuộc trao đổi mua bán. Nhưng ông Hồng trung thực theo cách của ông ấy: ông ấy sẽ chăm lo cho Minh. Con sẽ gặp lại cậu ta, có thể là ở ngay tại trường học trong thời gian tới.
- Nhưng ông ta sử dụng cậu ấy vào những việc mờ ám thì sao?
Mẹ nhìn thăng vào mắt tôi:
- Nhờ có ông Hồng, Vendredi mới được ở lại Pháp. Cậu ta sẽ có cuộc sống tốt hơn, rồi các con sẽ chia sẻ rất nhiều điều. Và nếu anh chàng đó có phẩm giá thì sẽ không có gì xấu đến với nó đâu. Banzai và nó sẽ giúp đỡ nhau.
Tôi nhăn mặt:
- Tất cả cái đó... không hay lắm. Rất...
Mẹ đứng dậy, lại gần tôi:
- Mẹ không phải là anh hùng, Julie ạ, thế giới thì phức tạp.
- Vâng... nhưng nếu Vendredi 13 sẽ bắt đầu yêu gia đình mới thì sao? Con muốn nói nếu cậu ta quá yêu họ, nếu cậu ấy không nghĩ đến con nữa thì sao?
Mẹ đặt tay lên má tôi:
- Caravelle, con phải học cách chia sẻ thôi.
Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 - Paul Thies Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13