Số lần đọc/download: 15189 / 36
Cập nhật: 2015-04-05 15:36:43 +0700
Chương 8
C
hị Thục uống thuốc ngủ tự tử, đưa vào bệnh viện đêm hôm qua. Bác sĩ bảo chị ấy có thai. May mà đã cứu được chị ấy. Bác Hai không rầy mắng gì, nhưng có vẻ buồn rầu phờ phạc lắm.
Tôi biết chị Thục tự tử vì bị lừa gạt, vì anh Tòng Việt đã gạt tiền của hai bác rồi bỏ trốn, cộng thêm chuyện chị có em bé, nên chị ấy quẫn trí.
Tối nay mẹ với tôi vào bệnh viện thăm chị Thục. Trong phòng có rất nhiều người, mấy cô tôi và mấy dì của chị ấy. Nhưng chị ấy cứ nằm nhìn lên trần, im lặng như xung quanh không có ai. Chị ấy không khóc nhưng buồn rười rượi. Mặt mày xanh xao gầy guộc, thật không giốngn với chị Thục trước kia chút nào.
Lúc sau này gia đình bác Hai luôn xào xáo vì chuyện chị Thục. Bác Hai trai đổ lỗi vì bác gái chìu con, rồi nhẹ dạ đưa vốn cho anh Việt kiều giả mạo ấy. Anh Toàn chán quá, dọn luôn vô ký túc xá ở với bạn. Khi nào rảnh anh ấy hay đến nhà chơi với chị em tôi. Anh ấy bảo thích không khí đầm ấm ở nhà tôi hơn.
Những lúc nghe anh Toàn nói như vậy, tôi và chị Tơ chỉ nhìn nhau cười. Phải rồi đấy, đầm ấm lắm, thử hôm nào anh đến nhằm lúc ba tôi say rồi sẽ biết nó đầm ấm đến đâu!
Nhiều lúc tôi thấy anh Toàn thật sướng. Chán nhà thì còn dọn đến ở với bạn, còn tôi thì nhiều lúc chán cũng chẳng biết đi đâu.
Lúc này thi tốt nghiệp xong nên tôi khá rảnh. Thời gian ở nhà tôi phụ công việc. Rỗi rãi thì học thêm tiếng Anh. Cả chị Tơ cũng tự học ở nhà. Những lúc có hai chị em ngồi học với nhau, tôi thấy rất vui.
Rồi một sự kiện lớn lao làm thay đổi cuộc đời tôi sau này. Đó là khi tôi nhận giấy báo của Học viện Công nghệ Bưu chính Viễn thông. Nó là niềm mơ ước của tất cả bạn bè tôi. Mà chúng tôi không dám nghĩ mình sẽ đạt được.
Cầm tơ giấy, tôi vui như điên. Tôi nhảy nhót và quay tít vòng vòng. Bọn nhóc tì nhìn tôi lạ lùng. Lần đầu tiên bọn nó thấy tôi "khùng" như vậy. Nghe tiếng tôi hét, chị Tơ chạy đến xem. Khi đọc xong giấy báo, chị ấy ôm chầm lấy tôi:
- Trời ơi, sướng quá, em học ở trường này được sao.
Chúng tôi vui sướng cuống cuồng, nên nói loạn xạ không ra đầu đuôi. Mãi thật lâu niềm vui to lớn mới lắng xuống. Chị em tôi bắt đầu bàn tính. Chị Tơ băn khoăn:
- Học như vậy chắc đóng tiền nặng lắm, làm sao đây?
- Cái này là tuyển thẳng mà chị, đâu có đóng học phí.
- Không biết trường đó ở đâu nhỉ?
- Em cũng không biết luôn. Nhưng chị đừng lo, bao giờ tập trung thì người ta sẽ thông báo chứ gì.
Chị Tơ chép miệng:
- Phải chi chị có tiền, chị may mấy bồ đồ mới cho Vy, sinh viên mà ăn mặc lôi thôi kỳ lắm.
Tôi lắc đầu vô tư:
- Em không để ý mình ăn mặc thế nào đâu, chỉ cần mình học giỏi thôi, bao giờ đi làm thì mặc đồ đẹp cũng đâu có muộn, chị nhỉ?
- Ồ, nhưng chị sợ Vy xềnh xoàng quá bạn bè cười.
Chợt có mùi gì bay lên, tôi hỉnh mũi ngủi. Chị Tơ cũng thế. Rồi chị la lên:
- Chết cha, cơm khét.
Hai chị em chạy xuống nhà sau. Chị Tơ vội vàng nhấc nồi cơm xuống, mở nắp ra. Hai chúng tôi ngó nhau cười khúc khích:
- Hôm nay là ngày quan trọng mà cho cả nhà ăn cơm khét, kỳ vậy trời.
- Cái này cũng là một việc đánh nhớ đấy chứ. Mai mốt em sẽ kể cho bọn nó nghe, coi như kỷ niệm.
- Kỷ niệm gì kỳ cục, chẳng lãng mạn chút nào.
Thế là lại cười ầm lên. Chuyện chẳng có gì mà mỗi chút mỗi cười. Tại vì hôm nay là ngày trọng đại của tôi, vui hơn cả ngày tôi nhận được giải thưởng cuộc thi toàn quốc.
Buổi tối tôi định chạy đến nhà tụi nó báo tin. Nhưng bon nó đã kéo đến tìm tôi. Đứa nào cũng đã có giấy báo nên mừng ríu rít. Tôi vừa chạy ra sân thì nhỏ Trúc đã nói ngay:
- Ê Vy, tao có giấy báo rồi. Nhưng không hiểu sao lại chuyển qua khoa ngữ văn.
Trúc thi vào khoa Anh trường đại học sư phạm. Không hiểu sao lại có chuyện kỳ thế. Tôi thắc mắc:
- Hay là họ đánh máy lộn, đâu hỏi thử xem, còn mày thì sao, Quyên?
- Tao đúng ngành, chế biến.
Nhỏ Thu Ba cũng tranh thủ nói:
- Tao mới có giấy của trường Kinh tế, còn bên Ngân hàng thì chưa thấy. Mẹ tao bảo không ấy học Kinh tế cũng được. Còn mày, có chưa?
Nhỏ Quyên và Trúc cũng nóng ruột:
- Sao, sao, có chưa, mày thì chắc chắn là được tuyển thẳng rồi.
Tôi trịnh trọng:
- Được tuyển thẳng, nhưng không phải kinh tế mà là Học viện Công nghệ Bưu chính viễn thông.
Ba đứa nó nín thở ngó tôi. Đứa nào cũng tròn xoe mắt:
- Hả, Bưu chính viễn thông hả?
- Ừ.
- Trời ơi, sung sướng.
- Mày là nhất rồi Vy ơi, lớp mình không ai ngon như mày cả.
- Ừ, tao cũng mừng quá trời. Từ sáng tới giờ tao ở tít trên mây, bây giờ vẫn chưa nhảy xuống được.
Nhỏ Quyên bèn đề xuất một ý kiến vô cùng thiết thực:
- Tao biết rồi, bây giờ tụi mình đứa nào cũng ở trên mây hết, nhưng trên đó không có gì ăn đâu. Muốn ăn phải nhảy xuống đất, bây giờ tụi mình đi ăn chè.
Thu Ba hỏi lại:
- Chè hay kem, kem Ý đi.
- Kem hay chè gì cũng được, kem trước chè sau, ăn cho đến ngán thì thôi. Ăn mừng mà. - Trúc xua tay.
Thế là tôi chạy vào nhà thay đồ. Bốn đứa kéo đến quán kem. Giờ này quán đông khách nên bọn tôi tha hồ nói chuyện hết tốc lực. Sau khi gọi bốn ly kem rồi, nhỏ Quyên đói con mắt. Nó gọi một hơi mấy thứ bánh ngọt. Người ta đem ra đầy cả bàn. Thu Ba la làng:
- Ăn cho chết hay chi vậy Quyên, làm gì kêu dữ vậy.
- Ăn không hết thì đem về mai ăn.
Trúc châm chọc:
- Mai hay tối đó? Đợi cả nhà ngủ rồi nó chui vô mùng, vừa ngủ vừa ăn, nhỏ này là hay như vậy lắm.
Quyên phản công ngay:
- Sao mày biết,hay là mày chui xuống gầm giường rình?
Tôi và Thu Ba cười rinh rích. Còn nhỏ Trúc thì tỉnh bơ:
- Cần gì phải chui xuống gầm giường. Sáng vô lớp thấy cái mỏ mày bị kiến cắn là biết rồi.
Hai đứa tôi càng cười lớn hơn. Nhỏ Quyên cũng cười theo.
- Con quỷ!
Nó thò tay nhéo nhỏ Trúc, nhưng con nhỏ đã kịp né qua một bên. Bị hụt, nó nhéo luôn cả Thu Ba:
- Không trúng nó thì trúng mày, ai bảo ngồi gần tao ráng chịu.
Thu Ba la lên oai oái:
- Nhỏ này vô duyên, mày có biết con gì hay cắn bậy không?
- Biết, nhưng thích làm vậy, rồi sao?
Thu Ba cầm cái nĩa định phản công nhỏ Quyên. Nhưng vừa lúc đó có một người đi tới bàn bọn tôi nên con nhỏ dừng lại. Tôi nhận ra người mới đến là anh Vân, người yêu cũ của chị Thục. Anh ấy cười với tôi:
- Chào Vy, lúc này thấy em lớn hẳn ra, em có khoẻ không?
- Dạ khoẻ, anh Vân ngồi chơi.
Ba đứa kia cũng đồng loại lịch sự:
- Anh Vân ngồi chơi.
Anh Vân không khách sáo, mà kéo ghế ngồi cạnh tôi:
- Bạn Vy đây hở, chào các em.
- Dạ, chào anh.
Bọn nó có vẻ nghiêm chỉnh lại. Chả bù với mấy cái miệng che ché mới đây. Tôi cũng ngồi ngay ngắn lên.
- Anh Vân đi trong này vậy?
- Trong này bán kem, anh vô đây ăn kem chứ đâu có đi đâu.
Nhỏ Quyên che miệng cười, như muốn bảo tôi "hỏi vậy mà cũng hỏi". Tôi thấy mình hơi bị vô duyên và tìm cách chữa sai. Nhưng không ngờ tôi nói một câu còn vô duyên dữ hơn:
- Anh là con trai mà thích kem, tức cười quá hé.
Ba cái miệng xung quanh phát ra tiếng cười khúc khích. Nhưng anh Vân không cười tôi mà hất đầu về phía ba cái miệng kia a:
- Anh đi với cô bạn, cô ấy thích chứ không phải anh.
Anh Vân chợt nhìn xuống đĩa bánh, cười cười:
- Nhiệt tình dữ ha.
Thu Ba với nhỏ Trúc cười mỉm chi. Nhưng nhỏ Quyên thì tỉnh rụi.
- Đâu phải gọi cho tụi em, tụi em ăn ít xịt hà. Tại biết có anh đến nên gọi nhiều cho anh đấy.
Anh Vân bật cười:
- Cảm ơn em nghe.
- Dạ, không có chi.
- Nghe nói chị Thục em nằm bệnh viện phải không? - Anh Vân quay qua tôi.
- Ủa, sao anh biết?
- Chuyện gì của cô ấy mà anh không biết.
Tôi không biết nói sao, chỉ ngồi làm thinh. Không biết ý đồ của anh Vân là gì. Cười hay tội nghiệp đây!
Trước kia chị Thục bồ với anh Vân, tình cảm cũng thắm thiết lắm. Thế rồi sau đó quen với anh Tony nên chị ấy nghỉ chơi với anh thẳng thừng. Bây giờ đến lượt chị Thục bị nghỉ chơi. Đã vậy còn thêm một cú lừa kinh khủng. Tôi cũng chẳng muốn anh Vân biết chuyện đó làm gì. Nhưng chắc anh ấy cũng biết rồi. Bằng chứng anh vừa bảo chuyện gì cũng biết mà.
Anh Vân nói như châm biếm:
- Thục gặp được chồng nước ngoài, đáng lẽ phải vui lắm, sao tự tử vậy?
Tôi bất mãn nhìn anh Vân. Người ta đã ra nông nổi vậy, không tội nghiệp thì thôi, lại còn châm chích. Người gì mà nhỏ mọn.
Thấy tôi gườm gườm nhìn, anh ấy cười đế vô thêm:
- Vy nhắn với Thục giùm, là anh gửi lời thăm cô ấy nghe.
- Cảm ơn.
- Còn nữa, bảo là anh cám ơn Thục.
Thấy ghét quá, tôi hỏi cụt ngủn:
- Cảm ơn cái gì?
- Nhờ Thục mà anh có cô bạn khác hơn Thục gấp trăm lần.
Tôi chanh chua:
- Kệ anh chứ, nói vơi tui làm chi.
Anh Vân cười tỉnh như không thấy sự ác cảm của tôi và lại ngoan cố lần nữa:
- Vy về nhớ nói giùm anh nghe.
Tôi trả lời dấm dẳng:
- Anh thích thì cứ việc đi tới gặp chị ấy mà nói. Em không nhắn đâu.
Anh Vân cười xoà, rồi bỏ qua bàn bên kia. Tôi liếc theo một cách cay đắng. Con trai gì bụng dạ như con tép.
Đợi anh ấy đi rồi, ba đứa nó bắt đầu bình phẩm:
- Tưởng ảnh ngồi chung bàn vì gặp người quen, ai dè muốn chửi người ta, vô duyên!
- Con trai gì mà để bụng tư thù con gái, chẳng quân tử chút nào.
Tôi ngoái qua bên kia nhìn anh Vân. Thấy anh ấy cũng nhìn tôi mà cười. Tôi bèn nguýt một cái nguẩy đầu chỗ khác chứ không thèm cười với con người nhỏ mọn ấy. Biết vậy lúc nãy tôi chẳng thèm nói chuyện với con người khó ưa đó làm gì cho mệt. Xí!
Bọn tôi ăn hết bánh trong đĩa rồi về. Lúc đi ngang qua bàn anh Vân, tôi không thèm quay lại chào. Anh ấy nói với theo:
- Về hả Vy?
Tôi không thèm trả lời mà bỏ đi thẳng. Nhỏ Quyên chua ngoa quay lại "hứ" một tiếng. Rồi lót tót theo bọn tôi. Nó cười hí hí:
- Ổng có vẻ quê với bà lắm. Cái mặt nghệch ra thấy ghét, cho đáng đời.
Trúc đập vô vai nó một cái:
- Chọc ghẹo người ta là chi không biết.
- Ai biểu ổng khiêu chiến với con Vy trước.
- Ổng không khiêu chiến với con Vy mà chỉ mắng xéo chị Thục, hiểu không?
- Mắng ai cũng là mắng.
Nhỏ Quyên nói có phần đúng. Mắng ai cũng là mắng. Tại vì chị Thục với tôi là chị em mà.
Trước đây chị Thục kênh kiệu quá, bị nhiều người ghét. Bây giờ chắc họ hả hê rồi. Chị Thục mà biết chắc sẽ buồn ghê gớm. Tôi sẽ không kể chuyện này với chị ấy đâu. Chị ấy mà biết thì chỉ buồn thêm thôi.