Số lần đọc/download: 17873 / 51
Cập nhật: 2015-05-24 22:30:50 +0700
Chương 8
- E
m có muốn đi một vòng rồi mới về nhà không?
Giang Đông hỏi một cách lịch sự khi cả hai ngồi vào xe. Tất nhiên là Thúy San rất bằng lòng, bởi cô vẫn mong có dịp gặp riêng anh từ sau ngày cô về. Nhưng cỗ cũng không dám “ừ” ngay, vì các tiểu thư đều phải như vậy.
Giang Đông sửa lại kính chiếu hậu và mỉm cười với Thúy San trong ấy:
- Đdi với anh mà cũng suy nghĩ sao?
Thúy San nghiêng đầu kiểu cách:
- Tùy anh.
Giang Đông cũng bật cười. Anh định nói điều gì rồi lại lắc lắc đầu.
Xe đã ra khỏi thành phố lâu rồi mà mỗi người vẫn nghĩ một hướng. Sự yên lặng làm Thúy San phát chán. Cô bắt đầu sót ruột, nhưng không thể không đợi anh mở lời, nhưng càng đợi càng chán. Thúy San đành lên tiếng:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Giang Đông mỉm cười:
- Anh đang nghĩ, qua những đoạn đường vắng thế này, em có thấy sợ cái gì không? Như sợ ma chẳng hạn?
Câu đùa dí dỏm của Giang Đông làm Thúy San mỉm cười, rồi bật cười khúc khích. Thì ra anh đang nghĩ về cô. Ít ra cũng phải thế chứ. Với vẻ mặt căng thẳng thế kia chắc là đang chọn cách để tiếp cận cô đây. Thúy San quay lại nhìn Giang Đông đầy xúc cảm:
- Vậy mà em tưởng anh đang nghĩ về lời đề nghị của mẹ em.
Biết Thúy San muốn đề cập đến chuyện hôn nhân, Giang Đông cười mỉm:
- Còn em thì thế nào?
- Tùy anh.
- Em không có ý kiền gì sao?
Ánh mắt Thúy San được chuyển xuống giữa hai mũi giày. Cô nói thật đoan trang.
- Em tôn trọng quyết định của ba me.
- Em ngoan hơn anh nghĩ đấy. Riêng anh cũng thấy mẹ em nói đúng, nhưng chưa phải lúc.
Thúy San quay phắt lại, nhìn sững Giang Đông. Cô không lường được sẽ nghe một câu như vậy từ anh. Anh chàng đã tỏ ra rất lịch lãm đó sao. Nếu anh có ý kiến ngược lại, cũng phải nói thế nào cho lịch sự chứ. Cô mím môi:
- Em chưa hiểu ý anh.
- Có gì đâu. Theo sự sắp đặt của người lớn, chúng ta rồi sẽ kết hôn với nhau. Nhưng em có thấy chúng ta chưa hiểu gì về nhau không?
- Nhưng chúng ta đã nghe kể rất nhiều về nhau. Em nghĩ, mình cũng có nhiều điểm tương đồng.
- Tìm hiểu một người chỉ qua những lời kể của người khác, liệu có chính xác không em?
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
- Có nghĩa là em nên tìm hiểu đủ mọi khía cạnh rồi hãy quyết định, điều đó có lợi cho em hơn. Em thử hình dung xem. Nếu những thông tin về anh hoàn toàn tùy thuộc vào trạng thái tình cảm của người kể, thì làm sao em biết được em sẽ có một người chồng như thế nào.
Cách nói và cả thái độ tỉnh táo của Giang Đông gây cho Thúy San cảm giác thật khó chịu. Cô cứ như đang rớt xuống từ những đám mây. Bắt đầu là đám mây màu xanh, rồi hồng, rồi trắng và bây giờ là xám. Không chừng lại đến mây đen cũng nên. Thúy San không khỏi hoang mang và hụt hẫng.
Lẽ ra anh phải nói chuyện theo hướng gợi ý của cô chứ. Anh phải thể hiện những đặc tính của bản thân, những hiểu biết về mọi lĩnh vực đời sống, văn hóa của mình để cô so sánh, cân nhắc xem có nên nể phục anh hay không và nể phục ở mức độ nào nữa. Lẽ ra anh phải hứa hẹn những cuộc picnic, những đêm dạ hội tưng bừng, những chuyến du lịch thật lãng mạn. Phải chiều chuộng, săn sóc cô từng ly, từng tí như những người khác vẫn làm để đổi những nụ cười của cô. Đằng này …
Thúy San thật sự thất vọng và tức giận, bởi thái độ săn đón của anh đã tạo cho cô một nếp nghĩ rắng: Cô hiển nhiên là người trong mộng của anh. Cô là viên ngọc quý giá, tinh xảo mà anh luôn phải nâng niu gìn giữ. Thế mà …
Lần đầu tiên phải nghe những lời không đúng ý nguyện, Thúy San bực tức đến uất cả người. Trước nay, có ai dám nói với cô những lời thẳng thắn đến vậy đâu, mà chỉ có cô mới có quyền quyết định sự sống còn hoặc tuổi thọ của những mối quan hệ. Vốn đã quen sống trong nhung lụa, đến cả lời nói cũng được bộc nhung. Vậy mà Giang Đông, người được xem như là ý trung nhân của cô lại có những lời lẽ thiếu tế nhị như thế, làm sao chấp nhận nổi.
Càng nghĩ càng tức kinh khủng. Thúy San hất bậm môi, ngẩng đầu rồi thở hắt ra, đến ngồi thẳng đơ, mắt không nhìn thẳng về phía trước. Bằng mọi cách, cô biểu hiện sự khó chịu trong lòng, và Giang Đông hãy liệu tìm cách để cô vui vẻ trở lại. Nhưng ngồi hơi lâu mà Giang Đông vẫn chăm chú lái xe, như thể không có một Thúy San bên cạnh vậy.
Không cách này được thì cách khác. Nhất định Giang Đông phải mở lời xoa dịu cơn giận đang ngút trời mong cô, chứ cô không thể xuống xe với tâm trạng ấm ức cứ đeo đẳng trong lòng. Thúy San nhắm nghiền hai mắt, ngã vật vào thành ghế, cô để hai đầu chân mày càng gần nhau càng tốt.
Quả nhiên, Đông đã quay lại nhìn cô. Và sự lo lắng lại đầy ắp trong giọng nói và cả trong ánh mắt của anh:
- Thúy San! Em làm sao vậy? Em mệt hả?
Thúy San cũng đáp lại bằng giọng nhẹ như gió, được nhắt ra từng đoạn:
- Vâng … Em thấy hơi khó chịu … Có lẽ bị choáng.
Giang Đông lập tức tấp xe vào lề. Anh kéo cần gạt cho thành ghế ngã ra một chút. Rất tự nhiên, anh nhẹ nhàng nâng đầu Thúy San và sửa lại ngay ngắn. Giang Đông nói dịu dàng:
- Có lẽ em đã mệt suốt ngày, lại bị gió lạnh thế này. Em uống một chút trà nóng nhé.
Thúy San không trả lời, nhưng cô vẫn nghe tiếng lạch cạch và Giang Dong đưa đầu lên, dỗ dành:
- Em cố uống nóng đi, rồi sẽ hết choáng ngây thôi.
Thúy San hơi ngẩng lên, uống từng ngụm nhỏ. Vừa thưởng thức hương trà, vừa tận hưởng cảm giác được ấp ủ trong vòng tay êm ái, mạnh mẽ của Giang Đông.
Đông kiên nhẫn cho Thúy San uống hết ly nước. Anh mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Em thấy thế nào? Có đỡ hơn không?
Thúy San gật đầu nhè nhẹ, như thế nếu gạt mạnh chút nữa thì các đốt xương ở cô sẽ rã rời cả ra vậy.
Giang Đông nhích tay ra, đặt đầu Thúy San trở lại thành ghế. Cử chỉ ấy lại làm Thúy San phật ý, nhưng cô không thể nằm lâu hơn trước mặt Giang Đông, và ly trà nóng càng làm cô tỉnh táo. Thúy San bèn chống tay ngồi dậy.
Giang Đông khoát tay nhức an:
- Nếu còn mệt thì em nằm chút nữa đi.
- Thôi, em đỡ rồi. Tính em quen hoạt động, nằm khó chịu lắm.
Cô ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt trở lại cáu kỉnh ngầm như lúc nãy.
- Nói tiếp chuyện lúc nãy chứ, anh?
Giang Đông cười nhẹ:
- Tùy em.
- Em muốn anh giải thích.
- Em thắc mắc chuyện gì?
- Tại sao anh không đáp lại sự ưu ái của mẹ em?
Giang Đông nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt không tình tứ chút nào, nhưng giọng vẫn ngọt lự:
- Anh rất cảm động về thiện ý của gia đình em, nhưng anh chỉ quan tâm đến ý nghĩ, tình cảm của em đối với bản thân anh.
Thúy San liếc Giang Đông một cái rồi quay nhìn ra cửa. Thật không tưởng tượng cô sẽ nghe câu nói có phần sỗ sàng ấy từ anh, một người bặt thiệp, hoàn hảo nhất mà cô đã gặp.
Không nghe Thúy San trả lời, Giang Đông nói tiếp:
- Trong ánh mắt mọi người, chúng ta rồi sẽ tiến đến hôn nhân. Chẳng lẽ em không muốn cùng xây dựng với anh một cuộc hôn nhân tốt đẹp sao? Và anh nghĩ những điều tốt đẹp luôn bắt đầu bằng sự hiểu biết giữa hai tâm hồn đồng điệu. Trong khi thực tế, chúng ta chưa hiểu gì về nhau, em lại từ chối những điều sơ đẳng ấy. Chỉ châm chút vào những nghi thức kết nối lâu dài. Liệu sự kết nối chồng chềnh ấy rồi có kết quả lâu dài như mong muốn hay không?
Môi Thúy San đã hơi trề ra. Cô sẽ không quen và không thích nghe ai lên lớp mình về bất cứ điều gì. Mà Đông cứ nói say sưa những điều lẩm cẩm người ta chỉ nói với nhau ở thế kỷ trước. Thúy San không khỏi thấy thất vọng và chán nản. Không ngờ gia đình lại chọn chỗ có một đức ông chồng lạc hậu, bảo thủ đến vậy.
Và cô hiểu rằng mình đã chủ quan, ảo tưởng. Giang Đông không phải mẫu người con trai cho co dễ dàng điều khiển. Và những cử chỉ ga lăng trước giờ không phải là biểu hiện của tình cảm, mà chỉ là tính cách lịch sự thừa mứa của anh.
Chet tiet su hao hoa thua mua do dị No lam cho con gai de chet hon la lam cho ho hanh phuc.
- Anh đang chờ ý kiến của em. Có lẽ mình nên bàn lại, xem có cần vội vã làm theo lời người lớn không?
Mắt Thúy San nghếch lên, kiêu kỳ:
- Nãy giờ em chĩ đùa với anh thôi, làm gì có chuyện em để mình bị trói buộc sớm vậy. Em cần phải lựa chọn giữa anh và vài người đang muốn tiến tới với em.
Mắt Giang Đông khẽ nhướng lên rồi trở lại vẻ bình thường. Anh hiểu ngay tâm lý của cô tiểu thư kiêu kỳ này. Cô đã bị xúc phạm vì sự từ chối của anh và thà chết còn hơn thừa nhận nó.
Những cô gái như thế chỉ có thể thích hợp vai trò người yêu để được chiều chuộng, cô sẽ không quen hy sinh cho gia đình. Đó là điều anh rất dị ứng.
Tuy vậy, anh vẫn rất lịch sự:
- Một cô gái hoàn mỹ như em, tất nhiên phải đắn đo vì có quá nhiều người đeo đuổi. Anh cảm thấy thiếu tự tin quá.
Nét mặt Thúy San vô tình tươi lên, thỏa mãn thầm. Ít ra Giang Đông cũng biết đánh giá cao giá trị của cô chứ.
Giả vờ như không quan tâm đến điều anh nói, cô ngả đầu ra sau nệm, khẽ nhắm mắt lại:
- Em mệt quá, cho em về đi.
- Thật tiếc là em đã cắt ngang buổi tối được ở bên em.
Giang Đông nói một cách ngọt ngào. Cách nói mà anh biết bất cứ cô gái nào cũng hài lòng dù biết hay không biết đó là câu nói trên môi.
Đưa Thúy San về xong, anh cũng về nhà. Bà Yến vẫn còn thức và đang ngồi ở ghế xa lông đọc báo. Thấy anh, bà xếp tờ báo xuống bàn, nhìn anh dò hỏi và chờ đợi.
Nhưng Đông chỉ chào bà rồi đi thẳng lên lầu. Bà đành lên tiếng:
- Sao về sớm vậy con? Đi chơi vui không?
- Mẹ chưa ngủ sao?
Bà Yến đon đả:
- Mẹ chờ con. Sao, con thấy Thúy San thế nào?
Đông quay lại ngồi xuống ghế, đáp lừng chừng:
- Con cũng thấy như mẹ vậy. Thúy San xinh đẹp, thông minh, nhạy bén … Nói chung có nhiều ưu điểm, nhưng nếu để làm thư ký riêng cho giám đốc thì hay hơn.
- Con nói sao, mẹ chưa hiểu?
- Con chỉ có nhận xét bên ngoài thôi, chưa nghĩ gì mẹ a.
- Rồi con quyết định thế nào? – Bà Yến nóng ruột.
- Con cần có thời gian.
Bà Yến lắc đầu:
- Mẹ đã tìm hiểu kỹ rồi, và thấy Thúy San là một cơ hội tốt, con không nên chần chừ.
- Nhưng hôn nhân thì phải có tình yêu chứ mẹ. Còn tụi con chỉ mới biết nhau thôi.
- Thì con cứ cưới trước đi. Với một cô gái có nhiều ưu điểm như Thúy San, mẹ tin chắc hai đứa sẽ hạnh phúc.
Giang Đông hơi cúi xuống. Tự nhiên anh thấy chán ngán với đề tài này. Nhưng bà Yến chẳng lưu ý đến thái độ ấy. Vì điều bận tâm của bà là làm cách nào để đám cưới giữa Giang Đông và Thúy San được tổ chức càng sớm càng tốt.
- Trong một số bạn gái của con, mẹ chỉ chọn có mỗi Thúy San. Nó không chỉ hợp với con mà hợp với gia đình nữa. Thúy San có khả năng lẫn điều kiện để giúp con phát triển công việc làm ăn. Con phải nghĩ đến tương lai nữa chứ.
- Có thể Thúy San rất vừa ý mẹ, nhưng chúng con không hợp nhau. Mà con thì không thể cưới một người con không hề yêu. Chuyện hôn nhân là chuyện của riêng con, mẹ cứ để con tự quyết định.
- Đdó không còn là việc của riêng con mà là danh dự của hai gia đình. Mẹ không đồng ý việc con từ chối Thúy San.
Giang Đông ngồi yên, vẻ mặt im lìm không thể dò xét. Một lát sau, lời nói mới bật ra qua hai hàm răng cắn chặt:
- Nếu mẹ chỉ cần một con rối thì con sẽ diễn. Chỉ yêu cầu diễn ở mức độ giới hạn thôi, mẹ a.
Bà Yến cau mày. Dù đã biết tính Giang Dong, bà cũng không ngờ anh phản ứng gay gắt vậy. Nhưng bà chỉ cắt được nỗi lo về tính bay bướm của Đông khi anh cưới Thúy San. Bà cố khơi gợi:
- Sao con lại nói vậy? Chính con cũng tỏ ra có cảm tình với nó kia mà.
- Con không hiểu con đã làm gì để mẹ nghĩ như vậy.
Bà Yến bắt đầu tức lên:
- Mẹ biết. Mẹ biết con luôn lịch sự với con gái đẹp, nhưng mẹ không muốn con áp dụng nó với Thúy San. Không được đánh đồng nó với đám con gái kia.
- Con cũng không có ý nghĩ đó.
- Nhưng con có công nhận Thúy San hơn hẳn đám con gai bu lấy con không?
- Vâng, con cũng thấy vậy.
- Thấy vậy thì đừng có coi thường nó.
- Con tuyệt đối không có ý nghĩ đó. Không ai có thể coi thường một người như cô cả.
- Biết vậy thì tốt. Mẹ cũng tin là con không ngốc đến nỗi để mình mất giá.
Đông khẽ cau mày:
- Thế nào là mất giá hả mẹ?
- Đdừng hỏi do mẹ. Mẹ sẽ rất thất vọng nếu vợ của con không cùng tầng lớp với mình. Nói vậy, con đủ hiểu rồi.
Giang Đông đứng dậy:
- Con mệt quá. Mẹ ngủ bây giờ chưa?
Biết không chế được thằng con trai bướng bỉnh của mình, bà Yên đành tự nhủ sẽ đợi dịp khác. Bà gật đầu một cách bực dọc:
- Con lên ngủ đi.
Bà nhìn theo chờ đến tận lúc Đông đi khuất trên lầu, vẻ mặt đầy phiền muộn. Khi Thúy San về nước, bà đã hy vọng rất nhiều về cuộc hôn nhân của anh, nhưng xem ra, tính bay bướm thừa hưởng của cha không làm anh thay đổi. Và bà trở lại sự lo lắng mỏi mệt đeo đẳng.
Mấy ngày sau, bà không hề nhắc lại chuyện đó, Đông cũng làm thinh cho qua. Không biết anh đã quên hay tránh né chuyện đám cưới của mình.
Chiều nay, bà qua thăm bà Thông. Trong lúc ngồi ở phòng khách chờ chủ nhà thì cô tiểu thư thứ hai về đến. Thấy bà, Thúy San vừa có vẻ mừng, vừa như muốn tránh né. Bà bèn chủ động gọi cô lại:
- Ngồi cho bac hỏi chút đi con.
- Dạ.
Thúy San đến ngồi xuống chiếc ghế vuông góc, giọng cô khá niềm nở:
- Bác qua chơi với mẹ con à?
- Ừ. San bác muốn thăm con luôn. Con đi đâu về vậy?
- Dạ, đi mua ít đồ, nhưng con còn để ngoài xe.
- Con định sẽ làm gì? Làm cho công ty của ba con hay lập công ty riêng?
- Dạ, con cũng chưa biết nữa. Có lẽ con sẽ làm một cái gì đó độc lập cho con. Một công ty riêng chẳng hạn.
Đôi mắt bà Yến loé lên như nãy ra ý định gì đó, nhưng không hề nói ra. Bà mỉm cười lãng chuyện:
- Mấy hôm nay, con có gặp thằng Đông không?
- Dạ không.
- Chắc nó bận quá nên không đến con được.
- Con nghĩ anh ấy không thích ghé đây, nên con cũng không gọi điện cho ảnh.
Bà Yến đặt nhẹ tay lên tay Thúy San, cử chỉ vừa thân mật, vừa an ủi:
- Sao con lại nghĩ như vậy? Con thế này, có chàng trai nào lại không muốn làm quen. Thằng Đông nhà bác cũng không tránh được tâm lý đó đâu.
Thúy San chưa kịp trả lời thì bà Thông đi xuống, thái độ thật niềm nỡ:
- Hôm nay rồng đến nhà tôm đây, thật là mừng. Trưa nay, chị Ở lại ăn trưa nhe.
- Cám ơn chị.
Có mẹ xuống, Thúy San định đứng lên, nhưng bà Yến đã giữ cô lại:
- Ngồi đây đi con. Bác chứ có phải ai lạ đâu mà giữ kẽ.
- Dạ.
Bà Yến quay qua bà Thông:
- Chị có hai cô gái thật là xuất sắc. Cho tôi được một đứa thôi, tôi cũng thấy phúc đức.
- Chị nói vậy mà quên mất cậu quý tử của chị rồi. Tôi mà có đứa con trai như Giang Đông nhà chị, tôi cũng thấy hạnh phúc.
Bà Yến cười một cách ý nghĩa:
- Chuyện con trai tôi trở thành con của chị cũng có thể thực hiện được vậy, đúng không Thúy San?
Thúy San hiểu ngay, cô cố giấu tâm trạng hồ hởi, và nói chậm rãi:
- Dạ, con cũng không biết nữa.
Bà Thông thì gật đầu sốt sắng:
- Được như vậy thì tốt quá. Thúy San về nhà chị là tôi yên tâm nhất.
Thúy San nhìn bà với vẻ trách móc:
- Mẹ nói kỳ quá. Bộ con rẻ đến mức để người ta chọn mình sao? Con cũng có sự chọn lựa của con vậy.
Bà Yến hơi chùng lại, nhưng cũng cười xoà:
- Cũng đúng thôi. Các cô thời đại bây giờ có tài năng thì phải hãnh diện về bản thân mình chứ, đâu có thụ động như phụ nữ thời xưa. Con chọn thằng Đông nhà bác là nó cũng có phúc rồi.
Thúy San nhìn xuống tay mình, ngầm giấu nụ cười mãn nguyện. Giang Đông đã không quỳ lụy cô, thì ít ra mẹ anh ta cũng đánh giá đúng giá trị của cô chứ.
Bà Yến nói như gợi ý:
- Lúc này, bác nghe Thúy San bảo muốn lập một công ty riêng, bác thấy ý đó hay lắm. Thế con có quyết định chưa?
Bà quay qua bà Thông:
- Nó dám nghĩ, dám làm như vậy, giỏi quá, phải không chị? Lúc bằng tuổi nó, tôi không được như vậy đâu.
Bà Thông có vẻ hãnh diện:
- Nó nói với tôi rồi, nhưng tôi còn do dự lắm, sợ nó chưa đủ sức.
- Nếu sợ thì chúng ta hùn hạp vậy. Thằng Đông nhà tôi định ra công ty du lịch, không biết con có thích đầu tư ngành đó không, Thúy San?
Thúy San nghiêng đầu nghĩ ngợi. Thật ra, cô không có ý định kinh doanh du lịch, nhưng nếu cô cùng công việc với Giang Đông thì cô đồng ý một cách nhiệt tình. Việc gần gũi anh có thể kiểm soát được đời tư của anh là điều thu hút cô không ít. Nhưng cô không muốn thừa nhận mình bị quyến rũ bởi tên con trai cao ngạo kín đáo đó. Thế là cô nói như thờ ơ.
- Để con suy nghĩ lại, bác ạ. Con thích kinh doanh cái gì có tầm cỡ một chút.
- Thằng Đông nhà bác cũng không thích làm chuyện co con đâu.
Thấy vẻ mặt nghĩ ngợi của Thúy San, bà Yến biết tỏng tâm lý của cô tiểu thư kiêu kỳ này. Con bé không cưỡng nỗi trước mẫu người lịch thiệp như Giang Đông. Điều đó làm bà thích cô hơn.
Nhưng Giang Đông không phải dễ điều khiển. Nếu bà mở miệng yêu cầu, chắc chắn anh sẽ gạt phắt ngay vì cho là bà cố ý áp đặt, gán ghép.
Bà bèn gợi ý với Thúy San:
- Sao con không thử đề nghị với thằng Đông xem. Nhưng cứ coi như đó là sự đề nghị hùn hạp, đừng nói là bác có ý kiến. Coi như bác không biết chuyện này đi.
Thúy San rất thông minh trong chuyện này, cô hiểu xa hơn những gì bà Yến nói. Và cô ngầm cám ơn sự động viên của bà, nhưng tính kiêu hãnh không cho phép cô thừa nhận nó. Cô nói một cách thờ ơ:
- Dạ, để con tính lại xem.
Bà Yến mĩm cười, động viên:
- Cố gắng suy nghĩ chuyện này, nhé con. Bác bảo đảm làm việc với con trai bác, con sẽ không thất vọng đâu.
- Dạ.
Bà Yến ở lại nói chuyện với bà Thông một lát rồi đứng lên ra về. Trước khi ra cổng, bà còn nhắc lại đề nghị lúc nãy một cách nhiệt tình khiến Thúy San thấy hội lòng thêm.
Khi hai mẹ con trở vào nhà, bà Thông nói với vẻ mặt hài lòng:
- Xem ra bà ấy có vẻ thích con quá.
- Nhưng bà ấy thích hay không đâu có quan trọng bằng anh Giang Đông.
Bà Thông nói một cách hãnh diện:
- Con như thế này, có ai dư sức dửng dưng với con chứ? Cái cậu công tử ấy không phải đã phải lòng con sao? Thấy nó săn đón con, mẹ cũng hơi coi thường nó, phải chi nó cũng tây một chút.
- Cũng tây là sao hở mẹ?
- Thì… có nghĩa là phải bản lĩnh một chút. Con trai mà mới thấy con gái đẹp đã quỳ lụy như thế, yếu quá. Nhưng không sao, thằng đó cũng khá, so với mấy đứa đeo đuổi con, mẹ thấy nó trội hơn cả.
Thúy San cười nũng nịu:
- Mẹ đánh giá con gái mẹ cao quá rồi. Coi chừng mẹ chủ quan đó nha.
- Chủ quan thế nào được? Con gái như con ở xã hội bây giờ cũng là còn hiếm đấy.
Thúy San chợt nín thinh. Cách hãnh diện của bà làm cô hơi chột dạ. Bà bảo Giang Đông thiếu bản lĩnh khi đổ gục vì cô, nhưng bà đâu có biết những biểu hiện đó anh ta tặng cho tất cả các cô gái vừa mắt. Còn trái tim anh thì do anh ta làm chủ.
Mà trách gì mẹ, ngay cả cô cũng bị lầm lẫn đấy thôi.
Bất giác, cô thở dài một mình. Nếu mà Giang Đông không thích cô, chắc cô xấu hổ với tất cả mọi người. Tự nhiên cô thấy giận mình, vì đã bị quyến rũ vì con người đào hoa đó.
Mấy hôm sau, khi mẹ nhắc đến chuyện kết hợp mở công ty với Giang Đông, cô đều tìm cách nói lảng đi. Còn bà thì không hiểu và tách cô kiêu kỳ. Sự trách móc pha lẫn hãnh diện mà cô hiểu rất rõ vì bà tự hào về cô.
Chiều nay, Thúy San vào chợ một mình. Cô đang đứng ngắm chiếc áo trong cửa hiệu thì nghe một giọng nói quen thuộc phía sau mình:
- Nó đẹp đó, rất hợp với làn da của em.
Thúy San giật mình quay lại. Và ngoài ý muốn, tự nhiên cô cười lên khi thấy Giang Đông. Cô chưa kịp hỏi thì anh đã khoát tay:
- Em vào đây.
Thúy San lên tiếng:
- Sao anh biết em ở đây? Anh đi đâu vậy?
Giang Đông không trả lời, anh bảo cô bán hàng lấy chiếc áo xuống. Thúy San vội cản lại:
- Anh định mua à?
- Anh nghĩ em mặc sẽ rất đẹp và anh muốn tặng em.
- Rủi em mặc không đẹp thì sao?
- Không thể có chuyện đó đâu.
Đông nói một cách âu yếm, thân mật tự nhiên và cũng với thái độ tự nhiên đó, anh cầm chiếc túi cô bán hàng đưa, đặt nó vào tay Thúy San, rồi quầy quả trả tiền.
Dù không muốn, Thúy San cũng thấy cảm động, xao xuyến. Cảm giác xao xuyến rất thường tình khi đón nhận sự quan tâm của một người mà mình thích.
Khi đi ra đường, cô hỏi cắc cớ:
- Tại sao anh mua nó vậy? Mua dễ dàng như muốn giúp đỡ cô bán hàng, cô ta quen với anh à?
- Anh muốn giúp cô ta thì ít, mà muốn làm em vui thì nhiều. Anh nghĩ, nếu anh tặng thì em sẽ có ấn tượng với chiếc áo đó hơn.
- Anh ga lăng như thế, em nghĩ chắc bạn gái anh, ai cũng nhờ tình cảm của anh.
Giang Đông cười chứ không trả lời. Hình như anh luôn biết cách ngưng lại đúng lúc để tránh né, mặc người khác muốn hiểu sao thì hiểu.
Thúy San cũng không nôn yêu để phải gặng hỏi. Cô mỉm cười duyên dáng:
- Anh đi đâu vậy?
- Đi công việc, tình cờ thấy em nên anh ghé vào. Xe anh để đằng kia, để anh đưa em về nhà.
- Em gặp anh may thật. Em đã định đi tắc xi về đó.
- Rất hân hạnh được phục vụ em.
Mặc dù đã tự nhủ: những câu nói như thế anh ta không dành cho riêng ai, nhưng Thúy San vẫn không thể không mềm lòng. Chưa có ai có cách nói ngọt lịm như thế, tự nhiên thế. Hình như anh ta sinh ra là để làm cho con gái có giấc mơ đẹp, mà bản lãnh như cô cũng không thoát nổi.
Đến chỗ đậu xe, Giang Đông mở cửa cho Thúy San, rồi đi vòng qua ngồi vào tay lái. Anh bắt đầu gợi chuyện:
- Anh nghe bác Thông bảo em định lập một công ty riêng, phải không?
Thúy San buột miệng:
- Sao anh biết?
- Anh đã nói rồi, bác trai nói với anh mà.
- À! Em quên. Em đãng trí quá.
- Sao không làm việc cho ba em mà lại độc lập như vậy. Em mới ra trường, có lẽ chưa có kinh nghiệm nhiều đâu, làm việc cho gia đình thì hay hơn.
- Tại sao anh khuyên em như vậy? Anh nghĩ gì khi nói như thế?
Giang Đông lắc đầu:
- Không nghĩ gì cả, thấy trước mắt thì nói vậy thôi. Nói vậy, không có nghĩa là anh đánh giá thấp khả năng của em. Anh chỉ sợ cho em thôi.
- Sợ em làm không được? Sợ em làm thất thoát tiền của gia đình em?
Giang Đông nhún vai:
- Hoàn toàn không phải. Ngại em vấp ngã thì hơn.
- Cám ơn anh lắm.
- Tại sao cám ơn?
- Thì ai tốt với mình, mình phải cám ơn chứ sao? Anh tốt đẹp thật đó.
- Đừng đánh giá anh tốt như vậy, tiểu thư ạ. Không phải chỉ mình anh mà bất cứ ai cũng sẽ nói với em như vậy.
Thúy San đăm chiêu:
- Anh biết không? Em rất thích đầu tư vào ngành du lịch, nhưng em biết mình còn yếu kém lắm. Nếu anh đầu tư thêm vào khách sạn của anh thì anh lập công ty đi, cho em làm với.
Giang Đông nhướng mắt:
- Sao lại trùng hợp vậy? Anh đang có ý định đó, có điều chưa tiến hành bây giờ.
- Sao vậy anh?
- Anh còn bận vài việc chưa giải quyết. Vả lại, đang tìm người có thể thay anh điều hành công ty.
- Nếu anh không chê, thì em cũng có thể là ứng cử viên triển vọng nhất.
- OK.
- Sao anh đồng ý dễ dàng vậy?
- Vì em nằm trong tiêu chuẩn của anh, còn phải chọn lựa nữa sao?
“Nằm trong tiêu chuẩn của anh”. Thúy San lẩn thẩn nghĩ một mình. Cô muốn hỏi đó là tiêu chuẩn nào? Để trở thành người bạn đời hay chỉ là một công sư?
Bất giác, cô nhớ lại cuộc nói chuyện trước. Đông đã thẳng thắn nói lên ý nghĩ của anh và yêu cầu cô để hai người có thời gian tìm hiểu. Biết đâu đây là ý định để anh tìm hiểu cô.
Ý nghĩ đó làm cô trở nên tự tin hơn. Thật ra, Đông cũng ran như vậy mà co mẹ Chứ nếu anh săn đón vồn vập, chắc cô sẽ coi thường anh hơn.
Giang Đông hơi nghiêng đầu nhìn nét mặt tư lự của Thúy San:
- Nghĩ gì vậy? Phân vân có nên hợp tác với anh không hả?
Mặt Thúy San hơi hếch lên:
- Chuyện đó chắc không xảy ra đâu. Em sẽ không để bất cứ ai độc tài với mình.
- Còn anh thì không thích áp bức phụ nữ. Có thể yên tâm chưa?
- Phải kiểm nghiệm trong thực tế mới yên tâm được.
Giang Đông bật cười:
- Xin mời em.
Thúy San cũng cười, nhưng trong lòng cảm thấy không vui. Cuộc nói chuyện lần trước kết thúc không theo ý cộ Cô muốn nhắc về đám cưới, nhưng hình như Giang Đông không để ý, hoặc cố ý tránh né cũng nên.
Bất giác, cô mím môi kiêu kỳ với ý nghĩ, rồi một ngày nào đó, cô bắt Giang Đông phải khốn đốn mà cầu xin cô chấp nhận anh. Cô sẽ bắt anh trả giá cho sự vô tình của mình.