Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Chương 8
Z
arek bị đóng băng ngày khi vừa bước ra ngoài của. Theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Từng đợt gió thổi lạnh giá đến nỗi cướp đi hơi thở của anh và làm cả người anh run lập cập.
Bên ngoài lạnh đến nỗi anh hầu như không thể di chuyển được. Tuyết rơi ngày càng nhanh và dữ dội, và quá dày đặc đến nỗi anh không thể nhìn xa hơn một inch tính từ chóp mũi của mình. Ngay cả kính bảo hộ của anh cũng bị đóng băng.
Không có một người bình thường nào lại ra ngoài vào đêm nay.
May mà anh là một kẻ điên rồ.
Nghiến răng nghiến lợi, anh cố tiến về phía bắc. Chết tiệt, nhưng đây hẳn sẽ là một cuộc cuốc bộ dài và vất vả. Anh chỉ hy vọng là mình có thể tìm được một nơi trú ẩn trước khi bình minh lên.
Nếu không, Artemis và Dionysus sẽ là hai kẻ hạnh phúc nhất trong vài giờ tới và Acheron già nua sẽ được giảm đi một mối phiền toái trong cuộc đời của anh ta.
“Zarek?”
Anh nguyền rủa khi nghe giọng của Astrid vang lên bên cạnh tiếng gió rít.
Đừng trả lời.
Đừng có nhìn.
Nhưng việc đó là bất khả thi. Anh liếc về phía sau trước khi anh kịp ngăn bản thân mình và anh nhìn thấy cô đang rời khỏi căn nhà gỗ mà ngay cả áo khoác cũng không mặc vào.
“Zarek!” Cô vấp phải tuyết và ngã nhào xuống.
Để mặc cô ta đi. Cô ta đáng ra nên ở yên bên trong nơi cô ta sẽ được an toàn.
Nhưng anh không thể làm được.
Cô bất lực và không có ai bên cạnh và anh không thể để cô chết ở bên ngoài này.
Lẩm bẩm những từ chửi rủa tục tĩu có thể khiến cả một tay thủy thủ phải nể phục, anh bước đến bên cạnh cô. Anh kéo cô đứng dậy một cách thô bạo và đẩy cô về hướng căn nhà. “Bước vào trong trước khi cô chết vì cóng ở ngoài này.”
“Còn anh thì sao?”
“Còn tôi thì sao?”
“Anh cũng không thể chịu nổi khi ở ngoài này.”
“Tin tôi đi, công chúa, tôi đã từng ngủ ở những hoàn cảnh còn tồi tệ hơn thế này.”
“Anh sẽ chết nếu ở ngoài này.”
“Tôi không quan tâm.”
“Nhưng tôi có quan tâm.”
Dù cô có tát anh cũng không thể làm anh choáng váng bằng việc nói những lời này. Vì ít nhất thì anh cũng đã mong đợi cô tát anh.
Trong nhiều phút anh không thể chuyển động khi mà câu nói đó cứ vang lên bên tai anh. Ý nghĩ có ai đó quan tâm đến việc anh sống hay chết quá đỗi xa lạ với anh đến nỗi anh không biết nên trả lời như thế nào.
“Vào trong đi.” Anh quát, đẩy nhẹ cô qua cửa.
Con sói gầm gừ với anh.
“Im đi, Sasha.” Cô cáu kỉnh nói trước khi anh có cơ hội đáp trả con sói. “Thêm một tiếng gầm gừ nào thì mình sẽ tống cậu ra bên ngoài.”
Con sói khụt khịt mũi một cách giận dữ như thể nó hiểu những gì cô nói, rồi phóng ra sau nhà.
Anh đóng cửa lại trong khi Astrid run lập cập vì lạnh. Tuyết dính trên người cô tan ra khiến cả người cô ướt sủng. Và anh cũng ướt, không phải là anh quan tâm. Anh đã quen với việc chịu khổ.
Nhưng cô thì không.
“Cô đã nghĩ cái gì vậy?” Anh hét lên với cô, dìu cô ngồi xuống cái ghế dài.
“Anh dám dùng cái giọng đó với tôi hả?”
Vì vậy anh gầm gừ với cô và hiên ngang bước vào phòng tắm lấy ra một cái khăn từ giá treo. Rồi anh hướng vào phòng ngủ của cô và lấy một cái chăn.
Anh quay lại với cô. “Cô ướt nhẹp rồi.”
“Tôi biết.”
Astrid bất ngờ khi đột nhiên được bao phủ bởi một tấm chăn ấm áp, đặc biệt là khi mà những câu nói mang đầy vẻ tức giận, gay gắt mà anh đã dùng để chỉ ra cô là một kẻ ngốc khi theo anh ra ngoài.
Anh bọc cô thật chặt, rồi quỳ xuống trước cô. Anh cởi đôi dép lông ẩm ướt của cô ra khỏi chân cô và xoa bóp những ngón chân lạnh cóng của cô cho đến khi chân cô có lại cảm giác thay vì chỉ cảm nhận được cơn đau bỏng rát vì lạnh.
Trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy lạnh như thế này và cô tự hỏi đã bao nhiêu lần Zarek phải chịu đựng những cơn lạnh như thế này mà không có một ai bên cạnh để sưởi ấm cho anh.
“Cô đã làm một chuyện thật ngốc nghếch.” Anh gay gắt nói.
“Vậy sao anh lại làm vậy?”
Anh không trả lời. Thay vào đó anh thả chân cô xuống và đi vòng qua cô.
Cô không biết anh định làm gì cho đến khi cô cảm thấy một cái khăn đang phủ trên đầu mình. Căng thẳng, cô đã cho rằng anh sẽ mạnh tay.
Anh không làm vậy. Thực tế thì anh lau khô tóc cô một cách nhẹ nhàng đến kinh ngạc.
Chuyện này thật là lạ? Ai lại có thể nghĩ anh có thể chăm sóc cô dịu dàng như vậy?
Việc này hoàn toàn ngoài dự kiến của cô.
Có lẽ anh là người phức tạp hơn vẻ bề ngoài.
Anh nghiên răng khi cảm nhận được sự mềm mại từ mái tóc ẩm ướt của cô trên tay mình. Anh cố giữ cho cái khăn chắn giữa mái tóc của cô và da tay anh, nhưng nỗ lực đó không mang lại tác dụng. Những lọn tóc của cô cứ liên tục quét vào da thịt của anh, thiêu cháy anh.
Cảm giác sẽ như thế nào khi hôn một người phụ nữ?
Cảm giác sẽ như thế nào khi hôn cô?
Anh chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó. Mỗi khi một người phụ nữ thử hôn anh, anh dịch môi mình ra xa môi của cô ta. Đó là cử chỉ thân mật mà anh không muốn trải nghiệm với bất cứ ai.
Tuy nhiên giờ anh có thể cảm nhận được nỗi khao khát cử chỉ đó. Cảm nhận một cơn đói khác muốn được nếm thử đôi môi ẩm ướt, mọng đỏ của Astrid.
Mày là cái gì chứ? Một kẻ tâm thần?
Phải, anh là một kẻ tâm thần.
Trong cuộc đời anh, không có chỗ cho một người phụ nữ. Không có chỗ cho bạn bè hay đồng đội. Từ giây phút được sinh ra anh đã học được trong số phận của anh chỉ có một thứ.
Sự cô lập.
Dù cho anh có cố gắng để được thuộc về một cái gì đó, nhưng nỗ lực đó đã không thành. Anh là một kẻ ngoài cuộc. Đó là những gì anh biết.
Anh lấy cái khăn ra khỏi tóc cô và nhìn cô chằm chằm, muốn được luồn tay vào những lọn tóc thẳng của cô và chải chúng. Tuy da cô vẫn còn tái xám vì lạnh. Nhưng cũng làm không giảm đi vẻ đáng yêu của cô. Không giảm đi vẻ hấp dẫn.
Trước khi kịp ngăn bản thân, anh đặt bàn tay trần của mình lên đôi má lạnh cóng của cô và để cho sự mềm mại từ làn da của cô thẩm thấu vào anh.
Chúa ơn, cảm giác thật tuyệt khi được chạm vào cô.
Cô không né người khỏi cái chạm của anh hay co rúm người lại. Cô ngồi đó và để anh chạm vào cô như một người đàn ông.
Như một người tình...
“Zarek?” Giọng nói của cô tràn đầy ngờ vực.
“Cô lạnh như băng vậy.” Anh càu nhàu, rồi rời khỏi cô. Anh phải tránh xa khỏi cô và cảm giác xa lạ mà cô khuấy lên trong anh. Anh không muốn ở gần cô.
Không muốn bị thuần hóa.
Mỗi lần anh cho phép bản thân mình gắn kết với một người khác, thì anh lại nhận được sự phản bội.
Bởi mọi người.
Ngay cả Jess, người có vẻ là an toàn vì anh ta sống ở rất xa anh.
Một cơn đau ở lưng lại nhói lên.
Chắc chắn là Jess đã không sống đủ xa.
Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ nhà bếp và thấy tuyết vẫn cứ rơi. Sớm muộn gì, Astrid cũng sẽ đi ngủ và lúc đó anh có thể rời đi.
Lúc đó, cô sẽ không thể ngăn cản anh.
oOo
Astrid định đi theo Zarek, nhưng rồi lại ngăn bản thân mình. Cô muốn thấy anh đang làm gì. Anh định làm gì.
Sasha anh ta đang làm gì?
Cô giữ cho bản thân mình bất động và dùng thị giác của Sasha. Zarek đang cởi nút áo khoát của mình ra. Hơi thở của cô nghẹn lại khi cô nhìn thấy bộ ngực trần của anh. Từng múi cơ trên người anh căn ra khi anh cởi chiếc áo khoác và máng nó trên đồ tựa lưng của một cái ghế.
Người đàn ông này tuyệt đẹp. Tấm lưng trần hơi ngâm và đôi vai rộng lớn của anh cực hấp dẫn.Ngon lành.
Nhưng điều làm cô choáng váng là cánh tay phải và vai của anh đầy những vết thương nham nhở do bị Sasha tấn công.
Astrid thở dốc khi nhìn thấy những gì mà người bạn đồng hành của cô đã gây ra. Mặt khác, Zarek không có vẻ gì là phiền lòng về những vết thương nghiêm trọng của anh. Anh vẫn tỏ ra bình thản như thể không có gì xảy ra.
“Tôi có phải nhìn cái này không?” Tiếng rên rỉ của Sasha vang lên trong đầu cô. “Tôi chắc chắn mình sẽ bị mù khi phải nhìn một thằng đàn ông khỏa thân.”
“Cậu sẽ không bị mù và anh ấy không khỏa thân.” Không may làm sao.
Astrid có một chút ngạc nhiên với suy nghĩ không giống như tính cách của cô.Trước kia cô chưa bao giờ nhìn chòng chọc vào một người đàn ông, nhưng cô phát hiện mình đang sững người nhìn Zarek.
“Phải, tôi sẽ bị mù và phải hắn ta đang khỏa thân. Dù sao thì cũng đủ lõa thể để khiến tôi nôn hết cả bữa trưa của mình ra.” Sasha bắt đầu chạy ra khỏi nhà bên.
“Sasha, ở yên đó.”
“Astrid, tôi không phải là một con chó và tôi không nghe theo giọng điệu sai khiến đó. Tôi ở bên cạnh cậu vì đó là sự lựa chọn của tôi chứ không phải vì quyết định của cậu.
“Sasha mình biết. Mình xin lỗi. Làm ơn ở lại vì mình đi.” Gầm gừ như muốn cảnh cáo Zarek, Sasha lon ton chạy trở vào trong bếp và nằm xuống quan sát anh.
Zarek không để ý đến Sasha trong khi anh đang bận rộn đi quanh nhà bếp tìm kiếm thứ gì đó.
Cô nhíu mày khi thấy anh lấy ra một cái chảo nhỏ. Khi anh bước đến chỗ cái tủ lạnh của cô, hơi thở của cô nghẹn lại trước hình con rồng cách điệu được xăm trên thắt lưng của anh. Và ngay trên nó là một vết thương nham nhở do một người nào đó đã bắn anh gây ra.
Cô rùng người trước cảm giác thông cảm bất ngờ. Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài cô thực sự cảm thấy thương tiếc cho một ai đó. Vết thương có vẻ nặng và rất đau.
Zarek di chuyển như thể vết thương không có ở đó.
Anh đi đến tủ lạnh và lấy ra một hộp sữa và một thanh kẹo Hershey lớn mà cô đã mua trong một cơn bốc đồng. Anh đổ sữa vào trong cái chảo rồi bỏ vài miếng socola vào trong đó.
Thật lạ lùng. Anh có thể cắn đứt đầu cô và dọa nạt cô, rồi lại chăm sóc cô, và giờ anh đang làm socola nóng.
“Nó không dành cho cậu đâu.” Sasha nói với cô.
“Hừ, Sasha.”
“Thật mà. Dám cá với tớ là hắn đang cố đầu độc tớ bằng socola nóng không?”
Zarek quay đầu lại và quẳng cho Sasha một nụ cười mỉa mai đầy vẻ nham hiểm. “Ê, Lassie[11], muốn ra ngoài giếng tìm Timmy không? Thôi nào, cô gái. Tao thậm chí còn mở cửa cho mày và quẳng thêm cho mày một cái bánh quy.”
[11]. Lassie là tên một sê-ri phim truyền hình của Mỹ kể về cuộc phiêu lưu của một con chó cái giống Rough Collie được đặt tên là Lassie và những người bạn đồng hành của nó. Timmy là một nhân vật trong phim.
“Ê tên Thợ săn-tâm thần, muốn thấy răng tao cắm vào… của mày…”
“Sasha!”
“Mình không thể nhịn được. Hắn làm phiền mình. Rất nhiều.”
Zarek nhìn qua khay đựng nước và thức ăn dành cho Sasha mà Astrid đã đặt chúng lên một cái khay nhỏ cách mặt đất khoảng một dm.
Sasha nhe răng. “Thằng kia, không được làm bẩn thức ăn của tao. Mày mà dám bỏ độc vào đó, tao thề là tao sẽ cắn lủng quần mày.”
“Sasha,làm ơn đi.”
Zarek đi đến chỗ để những cái khay bằng thép không gỉ đó.
“Mình đã nói với cậu rồi mà, Astrid, thằng con hoang này đang cố đầu độc mình. Hắn sẽ nhổ nước bọt vào khay nước của mình hay làm cái gì đó còn tồi tệ hơn vậy.”
Zarek làm điều mà tất cả mọi người đều bất ngờ. Anh cuối người xuống, cầm lấy cái khay gần như trống rỗng, rửa nó tại bồn rửa và đổ đầy nước vào khay, rồi cận thận đặt nó trở lại cái giá để.
Astrid không chắc trong hai người họ ai là người bị sốc hơn. Cô hay là Sasha.
Sasha tiến lại chỗ cái khay nước của mình và đầy nghi ngờ ngửi ngửi nó.
Zarek bước lại bồn rửa và rửa tay mình. Khi socola sữa đã được đun nóng, anh rót nó vào trong một cái cốc và mang nó cho cô.
“Nè.” Anh nói, giọng anh vang lên với vẻ thô lỗ và thù địch như mọi khi. Anh cầm lấy tay cô và kéo nó tới chỗ cái cốc.
“Cái gì vậy?” Cô hỏi.
“Thạch tín và thuốc súc ruột.”
Cô nhăn mặt khi nghĩ đến những thứ kinh tởm đó. “Thật không? Dù sao thì anh cũng đã xoay sở chế biến chúng trong im lặng. Ai mà biết được chứ? Cảm ơn, trước đây tôi chưa bao giờ nôn mửa, nên tôi chắc rằng điều đó sẽ làm nó đặc biệt hơn.”
Ồ, dù sao cũng hơi quá khi cho rằng Zarek cũng có mặt ân cần, dịu dàng.
“Uống hay không thì tùy.” Anh càu nhàu. “Tôi không quan tâm.”
Astrid nâng cái cốc lên. Mặc dù qua đôi mắt của Sasha cô đã tận mắt thấy anh chế biến nó và biết anh không bỏ độc vào trong cốc, cô vẫn không muốn nếm thử cốc socola sau khi nghe lời bình luận của anh.
“Hắn ta đang quan sát cậu.” Sasha nói với cô.
Cô chậm rãi nghiêng đầu. “Theo kiểu nào?”
“Theo kiểu hắn thách cậu dám thử cốc nước.”
Astrid nín thở, phân vân không biết nên làm thế nào. Đây có phải là bài kiểm tra đến từ anh? Anh đang yêu cầu cô tin anh?
Hít vào thật sâu, cô uống cốc socola, thức uống được đun ở một nhiệt độ hoàn hảo và rất ngon.
oOo
Zarek bị bất ngờ bởi sự can đảm của cô.Cô đã nhìn thấu được trò chơi của anh và tin tưởng anh. Anh sẽ không bao giờ uống bất cứ thứ gì mà một người lạ mặt đưa cho anh và anh thực sự bất ngờ vì cô đã dám uống.
Anh phải miễn cưỡng thừa nhận sự ngưỡng mộ của mình dành cho cô. Cô là một người phụ nữ can đảm, và cô xứng đáng có được sự ngưỡng mộ của anh.
Nhưng sau cùng, thì lòng can đảm cũng chẳng giúp ít gì nhiều, và nó chỉ khiến cho cô phải đối mặt với cái chết nếu như Thanatos tìm thấy họ trước khi anh có cơ hội rời đi.
Cái nhìn của anh tối sầm lại khi anh nghĩ đến con quái vật hay tên Daimon hay bất cứ thứ gì hắn đại diện, người đã được cử đến để kết liễu anh.
Đã có những lúc, một số Thợ săn đêm đã giả thuyết rằng Acheron là con cho săn được Artemis sử dụng để truy lùng và kết liễu những tên Thợ săn đêm vô lại.
Tất cả những người đàn ông biết được sự thật đó, hiện giờ đang đi lang thang trên trái đất như một cái Bóng. Họ là những kẻ không có linh hồn, không có cơ thể, là những kẻ luôn luôn cảm thấy đói khát và không bao giờ có thể thỏa mãn cơn đói khát ấy.
Họ có thể nhìn và cảm nhận thế giới, nhưng không một ai có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ.
Anh có thể hiểu được cuộc sống đó. Trong suốt hai mươi sáu năm cuộc đời làm con người thường của anh, anh luôn sống cô độc một mình.
Chỉ có như vậy, chỉ có một thế giới không nhận biết được sự tồn tại của anh mới là nơi thích hợp với anh. Vì một khi người ta nhận thấy anh đang ở quanh họ, họ sẽ cố gắng khiến anh khốn khổ hơn.
Cố gắng làm đau và làm nhục anh.