Số lần đọc/download: 1873 / 41
Cập nhật: 2016-07-13 10:15:17 +0700
Chương 8
- T
hưa bác, bác uống cà phê đen hay cà phê sữa?
Ông Thần Tốc thầm khen con gái thông minh. Nó hỏi to lên câu đó, lúc cả nhà ngồi lại bàn ăn sáng, để tôi tớ biết rằng ông là một người bà con, ở đâu mới đến đêm rồi, lúc chúng nó đi xem hát.
Ông đáp ăn rơ theo con:
- Y như trước, cà phê đen. Bác lâu đến quá cháu quên thói quen của bác cũng phải. À, má cháu có hay về đây hay không?
- Dạ, mỗi tuần về một lần thôi.
Tập giựt tờ báo trên tay thằng Nhã vừa đi mua về. Cậu liếc qua trang nhứt rồi thất vọng, trầm ngâm một lát mới nói nho nhỏ:
- Chuyện mới xảy ra hồi khuya, không tài nào báo sáng nói đến kịp. Vả lại báo hôm nay, họ in chiều hôm qua, trước tai nạn mấy tiếng đồng hồ.
Vừa nói chàng vừa liếc nhìn tôi tớ. Khi chúng nó rút hết ra sau, chàng hỏi cha:
- Thưa ba, ba tính sao?
- Còn tùy. Theo lý thì khó lòng tin một anh tài xế, đã cướp của giết người lại để dấu vết rõ rệt lại là chiếc tắc xi. Nếu ai cũng hiểu thế thì ba dễ gỡ rối. Nhưng dầu sao ba cũng bị giam đến khi nào bắt được thủ phạm. Nhưng biết nhà chức trách có hiểu thế cho chăng?
Cô Lệ như nghĩ ra điều gì, hỏi:
- Mà ba có chắc là người đờn bà ấy chết hay không.
- Trong lúc hốt hoảng, ba không xem kỹ. Nghi vấn con vừa đặt ra làm cho ba vui lòng lắm. Nhưng dầu sao, cũng còn vụ sống dưới một hộ tịch không phải của mình từ bao lâu nay.
- Ừ, nguy lắm. Cái bịnh mà đêm rồi ba kể cho tụi con nghe, sau khi má ra về, sao mà khó tin là có quá.
- Tại con không biết chớ bịnh ấy có thật. Nhưng cũng phải được thầy thuốc chứng nhận rằng quả ba đã mắc bịnh ấy và vừa khỏi. Đó là một điểm khó khăn, vì không rõ ta có bác sĩ chuyên môn để tìm ra sự thật hay không.
Cả nhà vừa ăn sáng xong thì bà Thần Tốc bước vào. Lệ mau miệng nói:
- Má à, có phải bác hai trông già hơn năm kia không má?
Bà nguyên Thần Tốc hội ý đáp:
- Phải, vì bác hai con có nhiều lo buồn.
Bây giờ hiệu đã mở cửa. Tập ra ngoài lo việc buôn bán, Lệ xuống nhà bếp để cắt đặt công việc hằng ngày.
Hai vợ chồng ngồi đó nhìn mặt nhau mà không nói gì cả.
- Suốt đêm rồi, tôi không có nhắm mắt, - bà khởi sự trước.
- Tôi cũng vậy.
- Ông Trời sao mà xui khiến bất nhân.
- Đừng, bà đừng khui chuyện đó ra nữa, không khéo lại khóc trước mặt tôi tớ thì ngầy ngà. Tôi phải lên lầu ngay để trốn khách, bà nên về là hơn.
- Tôi cũng lên lầu với ông.
- Bà đừng có nói xàm. Anh chồng với em dâu mà kéo nhau lên lầu xem được à?
- Nhưng ông cũng cho tôi ngồi đây giây lát chớ? Khách nào mà tới sớm quá như vậy. Vả lại thằng Tập nó cũng đủ thông minh để ngăn khách vào đây chớ.
- Thôi, ngồi thì ngồi.
- Ông nè, tôi đau khổ lắm.
- Đã bảo thôi. Không có gì tang thương cho lắm. Tôi cứ lo mẹ con suy sụp, nghèo khổ, hư hỏng cả ba. Được như thế nầy là quí lắm rồi. Bà lấy chồng cũng phải chỗ, còn con cái tuy không ăn học tới nơi tới chốn chớ cũng chẳng hư hỏng gì.
- Nhưng mà ông với tôi...
- Kể như tôi đã chết rồi đi, chết thật sự.
- Nhưng sự thật thì ông còn sống!...
- Nào có ai muốn thế đâu. Trong trường hợp nầy, tin vào mạng trời là an ủi hơn cả.
- Ông nè! Thế, ông có lập gia đình hay không?
- Có, cái mới khổ. Nếu thoát khỏi vụ nầy, thì bà với tôi phải xin ly dị, ta mới khỏi tội song hôn. Con riêng của tôi, khai sanh sai hết, tôi phải chọn làm Phi hay Sở để sửa khai sanh chúng nó lại, rắc rối lắm. Thật là một trường hợp thế gian hi hữu.
Nhưng cái khổ to không ở chỗ ấy. Vợ tôi, ở trong gia đình bình dân, ăn nói và phong độ đều bình dân rặt ròng. Nếu tôi sống như thế nầy thì vợ tôi lại không hợp với nếp sống nầy. Tôi tự hỏi không biết có nên trở về địa vị tài xế tắc xi của mình và ở trong đó mãi đến bạc đầu hay không.
À, tôi biệt tích rồi, công việc có gì lộn xộn không giải quyết được hay chăng?
- Rồi cũng giải quyết được hết. Ai thiếu nợ ông đã có sổ sách. Tiền gởi băng bị đọng rất lâu, đến khi khai tử ông xong, mẹ con tôi mới lãnh ra được.
- Tròn trịa cả, quí lắm rồi.
Họ nói chuyện tới đây, bỗng Lệ hớt hơ hớt hải chạy vào nói:
- Cậu tới má à! Xe cậu vừa đậu ngoài cửa!
Ông Thần Tốc chạy bay lên lầu.