People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3151 / 4
Cập nhật: 2015-09-14 02:58:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
uông bút xuống bàn, Quân rời mắt khỏi xấp giấy tờ rồi vươn vai một cái thật rộng. Anh thật sự mỏi mệt với khối lượng công việc cứ dồn dập kéo tới. Giờ phút này, Quân ước ao sao cho có một người trợ lý thật tin cậy để anh có thể chia sớt bớt công việc, hầu tìm được cho mình một ít thời gian thư giản.
Khi mới nhận công việc này, Quân không muốn tuyển trợ lý. Vì thế, bao nhiêu công việc đều đổ hết cho anh. Người thư ký chỉ có thể giúp cho anh những việc lặt vặt, còn giải quyết những hợp đồng thì làm sao cô ta có thể làm được.
Ngày ấy, Quân không muốn cho mình có một thời gian nào rảnh rỗi, vì thế cùng với khối lượng công việc như hiện nay, thế mà anh không hề thấy ngán ngẩm một tí nào. Mỗi ngày đến công ty, Quân lao vào công việc như điên. Đối với anh, chỉ có công việc và công việc.
Vì Quân rất sợ thời gian trống vắng sẽ đưa anh nhớ về kỷ niệm, nên anh đã tự mình làm lấy hết mọi điều, cố làm sao mà mỗi khi về đến nhà thì anh đã mệt nhoài, chỉ còn đủ thời gian tắm rửa rồi tìm vào với giấc ngủ mệt nhoài.
Nhưng giờ đây, cũng với khối lượng công việc như thế, cũng với thời gian như thế, vậy mà Quân lại thấy mỏi mệt. "Mình già thật rồi!". Quân vuốt mặt một cái và tự than thầm như thế. Anh thật sự thấy sợ công việc rồi đó."
- Chắc là phải tìm một người phụ việc mới được.
Quân buột miệng nói thành lời, và ngay lập tức, anh nhớ đến Khánh Chi. Đúng, nếu muốn tìm một trợ lý thì Khánh Chi đúng là người thích hợp nhất. Vì cô năng động, thông minh và nhạy bén với thị trường vô cùng. Qua những người cùng ngành, Quân đã từng nghe nhận xét về Khánh Chi như thế.
Nhưng nghĩ tới việc mời Khánh Chi về làm việc thì Quân lại thấy ngại ngùng. Bởi vì anh chẳng phải là một anh chàng có trái tim bằng đá như mọi người thường nói. Mà anh cũng có suy nghĩ như mọi người, cũng cảm nhận được tình cảm của mình và của người khác. Chỉ có một điều Quân khác với mọi người là anh cảm nhận chỉ để cảm nhận thế thôi, còn thì anh không thể tiếp nhận được những gì người ta trao tặng.
Vì vậy, vốn không lạ gì tình cảm của Khánh Chi dành cho mình, Quân thấy ngại khi có ý nghĩ muốn gọi cô về cùng làm việc chung. Tuy rằng nếu như thế thì cả hai bên sẽ cùng có lợi, vì anh biết lương của Khánh Chi của cô hiện giờ không được cao cho lắm.
Nếu như Khánh Chi về làm việc với anh thì Quân sẽ dành cho cô nhiều ưu đãi hơn, và công việc thì cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhưng liệu anh làm như thế thì cô có hiểu lầm về tình cảm của anh không nhỉ? Cô có lấy đó làm ảo tưởng hay không? Vì thật sự, Quân không thể nào coi cô khác hơn một người em gái được.
Nhưng rồi Quân lại nghĩ, Khánh Chi biết rất rõ chuyện tình cảm của anh, cô ấy sẽ đủ thông minh để không dại gì mà ôm khổ vào thân khi cứ mãi chạy theo một mối tình vô vọng.
Quân quyết định nhấc điện thoại lên, anh tin ở bản lãnh của mình. Nhất định anh sẽ không đê? Khánh Chi hiểu lầm.
- A lô! Tôi Khánh Chi nghe đây!
Từ đầu dây bên kia Khánh Chi đã lên tiếng, Quân cũng vội đáp lời:
- Chi à, anh đây!
Đầu dây bên kia, Khánh Chi chợt im lặng khiến Quân ngạc nhiên. Mọi khi đâu có bao giờ như thế, mỗi lần anh gọi cho cô hoặc chính Khánh Chi gọi cho anh, lần nào cô cũng ríu rít nói rất nhiều cơ mà.
- Alô, em còn nghe anh không Khánh Chi?
Lại một giây im lặng, rồi tiếng Khánh Chi cất lên mà Quân nghe như miễn cưỡng làm sao:
- Em đang nghe, anh có chuyện gì muốn nói với em?
Quân vội nói:
- Chi à, anh muốn gặp em một chút.
- Có chuyện gì cần không?
Lại thêm một điểm khác nữa của Khánh Chi, vì trước đây, nếu nghe như thế thì cô đã nhận lời một cách nhanh chóng rồi. Thế mà hôm nay cô lại thờ ơ như thế hay sao?
Tuy ngạc nhiên vì thái độ của Khánh Chi nhưng Quân vẫn nói tiếp:
- Cũng có chút chuyện anh cần trao đổi với em.
Khánh Chi lại im lặng một chút, rồi cô chậm rãi cắt lời:
- Em nghĩ là giữa em và anh cũng đâu có chuyện gì để nói nữa đâu?
- Có chứ, dầu sao thì chúng ta cũng còn là bạn mà. Khánh Chi à, em gặp anh một chút nha!
- Thôi được rồi, gặp nhau ở đâu?
- Em cứ ở công ty đi, anh sẽ đến đón em.
Không nói thêm tiếng nào, Khánh Chi gác máy. Đó là một hành động mà chưa bao giờ cô làm. Những điều đó cho Quân biết một điều là Khánh Chi đang rất giận anh, nhưng cô giận anh vì điều gì thì thật sự là anh không thể hiểu được. Thôi thì để gặp cô rồi sẽ tính.
Khi Quân đến chỗ làm của Khánh Chi thì cô đã đứng trước cổng tự bao giờ. Trông thấy cô, Quân vội ngừng lại. Khánh Chi không đợi anh bước xuống mở cửa xe cho mình mà cô tự động bước đến bên cửa, tự mở và ngồi vào xe. Đó cũng là một tính cách của Khánh Chi bộc lộ rõ tính độc lập của mình chứ không phải như những cô gái khác, luôn điều đáng đợi người khác phục vụ mình.
Quân quay sang nhìn Khánh Chi nhưng cô đã nhìn thẳng về phía trước như chờ đợi anh cho xe chạy. Quân đành lặng thinh lái xe tới trước, thẳng tới nơi anh đã dự định.
Hai người ngồi yên chỗ rồi, Quân hỏi:
- Mình ăn trưa nhé?
Khánh Chi lãnh đạm trả lời:
- Em không đói, anh bảo có chuyện muốn nói mà!
Quân nhìn Khánh Chi lom lom, rồi anh bật cười:
- Gì đây, bộ giận hả?
Khánh Chi làm thinh, cô đưa mắt ngó lơ ra cửa. Quân nghiêng đầu ngắm cô:
- Nè, anh có làm gì sai thì nói cho anh sửa chữa chứ sao lại giận anh như thế? Em giận mà anh không biết tại sao mình bị giận thì có oan hay không?
Khánh Chi quay lại, cô lườm Quân một cái:
- Anh mà oan, tội lỗi anh cùng mình mà oan cái gì?
Quân gật đầu, anh nói thật ngọt:
- Thì anh có nói mình vô tội đâu, nhưng thật tình anh không biết là mình đã làm gì để em giận. Vì vậy mà em cần phải nói rõ cho anh biết chứ.
Khánh Chi ngúng nguẩy:
- Anh phải tự biết chứ em không ngu gì mà nói ra đâu.
Quân gật lia lịa:
- Được rồi, anh sẽ tự tìm hiểu. Nhưng mà chuyện đó để sau đi, bây giờ em tạm "gác" cơn giận của em lại để chọn món ăn đã, anh đói bụng rồi.
Nghe Quân nói thế, cơn giận của Khánh Chi cũng tan mất. Mà thật ra thì Quân có làm gì đê/ Khánh Chi phải giận đâu, chỉ có điều cô tức vì anh cứ mãi bám theo mối tình đầu của anh mà thôi. Nhưng đó là chuyện của anh, làm sao cô có thể bắt anh làm theo ý mình được?
Cười với Quân một cái, Khánh Chi gật đầu:
- Anh cứ gọi đi, em ăn gì cũng được hết.
Quân vẫy tay gọi người phục vụ, anh gọi món ăn thật nhanh. Đợi cho người phục vụ đi khuất, Khánh Chi thắc mắc:
- Anh muốn nói chuyện gì với em?
Quân trao cho Khánh Chi chiếc khăn lạnh:
- Chút nữa ăn xong anh sẽ nói, còn bây giờ em lau mặt cho mát đã.
Khánh Chi lắc đầu:
- Em không thấy nóng, anh cứ nói đi.
Món ăn đã được mang ra, Quân trao đũa cho Khánh Chi:
- Ăn cho nóng đã em, một chút mình sẽ nói chuyện, vội gì chứ!
Thấy Quân chần chừ, Khánh Chi cũng không muốn gặng thêm. Cô cúi xuống bát cơm của mình. Quân gắp cho Khánh Chi con tôm đỏ au:
- Em ăn thử đi coi thức ăn ở đây có vừa miệng không?
Ăn thử vài miếng, Khánh Chi gật đầu:
- Ngon lắm, họ nấu rất vừa miệng.
Quân cười:
- Tiệm ăn này không lớn, không sang trọng như những tiệm ăn nổi tiếng nhưng anh lại thích vì rất hợp với khẩu vị của anh. Buổi trưa anh thường tới đây để ăn cơm đó, mai mốt có em đi chung rồi.
Nuốt vội miếng cơm đang ăn dở trong miệng, Khánh Chi cong môi:
- Không dám đi chung với anh hoài đâu.
Quân ngạc nhiên:
- Sao thế? Anh đâu có bắt em trả tiền đâu mà em lại không đi?
- Nhưng mà đi với anh hoài thì người ta sẽ hiểu lầm, làm sao mà em có thể kiếm được một ông bồ. Như thế thì em sẽ ế chồng làm sao?
- Lại có thế nữa cơ à?
Quân bật lên tiếng cười to mặc kệ cho khách ăn trong tiệm ngạc nhiên quay nhìn, anh không thể kềm nén nổi khi nghe lời lẽ của Khánh Chi.
Khánh Chi nhăn mặt:
- Anh làm gì mà cười như điên vậy, có thấy người ta nhìn không?
Quân cố nín cười, anh đưa chiếc khăn lên lau mặt:
- Em cứ yên tâm, anh không cản đường kiếm người yêu của em đâu. Ai mà chẳng biết anh là anh chàng có máu lạnh, có đi với em thì cũng chỉ là anh em thôi mà, không ai hiểu lầm đâu.
Khánh Chi lại thấy tim mình nhói lên một cái, Quân lại gián tiếp nhắc nhở cô đó, anh có bao giờ dành cho cô một cơ hội nào đâu.
Khẽ khép hai mi cong để che đôi mắt rợp buồn, Khánh Chi buông đũa. Cô nói:
- Em no rồi, anh có chuyện gì thì nói đi!
Quân ái ngại nhìn Khánh Chi, anh đủ thông minh để hiểu câu nói vừa rồi của mình đã làm cô buồn. Nhưng anh không biết mình phải làm gì để cô thôi đặt tình yêu vào anh. Thôi thì đành xin lỗi em vậy Khánh Chi ạ, anh phải làm người tàn nhẫn mà thôi!
Biết là có nài ép thêm nữa thì Khánh Chi cũng không ăn nữa, Quân cũng buông đũa theo cô. Anh ân cần đẩy dĩa trái cây tới trước mặt cô:
- Em ăn trái cây đã.
Hờ hững cầm một miếng táo trên tay, Khánh Chi chậm rãi cắn từng miếng nhỏ. Cô nhìn Quân như chờ đợi. Anh bắt đầu câu chuyện của mình:
- Công việc của em bên đó có thuận tiện không?
Khánh Chi ngạc nhiên nhìn Quân, cô nhướng mắt:
- Thì cũng bình thường, nhưng tại sao anh lại hỏi em như thế?
Quân chậm rãi:
- Vì anh muốn mời em về làm việc với anh, anh đang cần một người phụ tá cho anh.
Ý định của Quân làm cho Khánh Chi lại thót tim lần nữa. Anh ấy có ý gì khi mà muốn gọi cô về làm với anh ấy nhỉ? Có phải là anh muốn tạo sự thân mật, gần gũi hay không? Để từ đó cô sẽ có anh trong đời?
Nhưng khi Khánh Chi nhìn mặt Quân, cô đã hiểu ngay những ý nghĩ vừa rồi của mình chỉ là ảo tưởng. Bởi vì bây giờ người ngồi trước mặt cô chỉ là một Quân Giám đốc, với nét mặt thật nghiêm túc của một người đang bàn công việc. Hoàn toàn trên mặt Quân không có một chút gì gọi là tình cảm riêng tư.
Ngập ngừng một chút, Khánh Chi lắc đầu:
- Công việc của em đang làm cũng rất tốt, vì thế mà em cũng không muốn có sự thay đổi nào hết...
Quân cắt ngang lời Khánh Chi:
- Anh cũng biết là công việc em đang làm rất tốt, và em đã quen với công việc của mình nên cũng không muốn thay đổi. Nhưng ở đây anh muốn nói tới một công việc tốt hơn nữa, và những điều kiện mà em sẽ được hưởng thì thật là thuận lợi cho em có cơ hội tiến xa hơn.
Khánh Chi lắc đầu:
- Thật ra, đối với em thì tiền bạc không thành vấn đề, bởi vì em chỉ có một mình nên không cần phải bon chen vất vả nhiều cho mất công. Còn chuyện tiến thân ư? Em cũng mệt mỏi quá rồi, cũng chẳng muốn làm gì thêm nữa. Vả lại, em cũng chỉ là phụ nữ, một lúc nào đó rồi em cũng phải lập gia đình, khi đó có giỏi giang cách mấy cũng bằng không.
Quân không ngờ Khánh Chi lại có những tư tưởng bi quan như vậy. Người ngồi trước mặt anh đây có phải là một Khánh Chi năng động, ham học hỏi và luôn có ý chí vươn lên mà anh vẫn biết không nhỉ? Bởi vì anh vừa nghe thấy những lời nói cam phận, nhẫn nhục mà bất cứ một thanh niên nào cũng không thể nghĩ như thế được. Trừ phi người đó đã lớn tuổi, đã có một quá trình vất vả gian nan mà vẫn không thu hoạch được gì thì mới chán nản buông xuôi như thế mà thôi.
Quân không thể giữ bình tĩnh được nữa, anh nóng nảy kêu lên:
- Em sao vậy Khánh Chi? Tại sao em lại bi quan đến thế? Ý chí vươn lên của em đâu rồi?
Khánh Chi nhếch môi cười buồn:
- Sự thật là như vậy mà! Bây giờ thì em chẳng còn muốn bon chen làm gì nữa, chỉ cần có được cuộc sống bình an là được rồi.
Quân xót xa nhìn Khánh Chi, anh biết tại sao cô lại đâm ra chán nản như thế. Có lẽ là tại anh đã vụng về trong chuyện tình cảm nên đã làm cho cô bị tổn thương mất rồi.
Vươn tay ra phía trước, Quân với sang nắm chặt bàn tay Khánh Chi đang để trên bàn, anh thiết tha:
- Khánh Chi à, em đừng như vậy mà. Tại sao em lại thay đổi như vậy?
Khánh Chi cười buồn, cô dõi mắt nhìn ra vạt nắng lung linh ngoài cửa mà thấy lòng buồn rủ. Cuối cùng thì Quân cũng quan tâm cô đó, nhưng là sự quan tâm của một người anh dành cho em gái mà thôi.
Không nhìn ra xa nữa, Khánh Chi thu ánh mắt của mình lại và tập trung nhìn vào một nét hoa vân được một tay nghệ nhân nào đó thêu thật sắc sảo. Cô chậm rải nói với Quân:
- Anh Quân à, em hiểu ý tốt của anh. Nhưng em không thể nhận lời anh đâu. Không phải vì em giận hờn hay làm bộ làm tịch gì, mà chỉ đơn giản một điều là trái tim em yếu đuối quá. Em không thể nào chịu được những ngày tháng thất vọng, buồn rầu nữa đâu. Chẳng thà em chạy trốn, như thế thì một lúc nào đó em sẽ quên được. Chứ còn bây giờ cứ mãi đối diện với nỗi đau của mình, em sợ một lúc nào đó em sẽ không còn gượng được nữa.
Quân ái ngại nhìn Khánh Chi mà không nói được gì. Anh hiểu, để nói ra được những lời đó, ắt hẳn cô đã phải quyết tâm ghê lắm. Và chắc là trong lòng cô, nỗi giận hờn anh đã lớn lên rất nhiều.
Nụ cười nao núng trên môi Khánh Chi làm Quân chợt thấy tim mình thắt lại. Tại sao một cô gái xinh đẹp, năng động như Khánh Chi mà mọi người thường khen ngợi lại trở nên như vậy. Có phải do anh không?
Bất giác, trong một phút xao lòng, Quân lại thấy mình muốn cùng với cô nắm tay nhau đi hết quãng đường đời, bỏ quên đi hết những ngày đã qua.
Quân nâng cằm Khánh Chi lên, anh nhìn sâu vào mắt cô, tha thiết:
- Khánh Chi, anh biết thời gian qua anh đã vô tình với em rất nhiều. Nhưng từ bây giờ trở đi, em hãy cho anh thời gian nhé Khánh Chi.
Khánh Chi lắc đầu:
- Điều đó thì em không thể cho anh được mà anh phải tự tìm lấy thôi. Chuyện gì cũng thế, hãy để cho nó xảy ra tự nhiên chứ đừng có miễn cưỡng anh ạ, như thế thì kết quả chẳng đạt được kết quả tốt đẹp đâu. Nhìn lại thời gian qua, em thấy mình đã sai lầm khi cứ chạy theo những cái không phải là của mình, mà lại cứ nghĩ là cứ sở hữu đi rồi thì mình sẽ có. Nhưng mà nay em đã hiểu ra rồi, cái gì cũng thế, cứ chân thật thì mới là quý giá. Cho nên bây giờ em phải tự tìm lấy chính mình, em không muốn làm cái bóng của người khác nữa đâu.
Quân lặng im không nói thêm được lời nào. Khánh Chi đã nói thế tức là cô đã lựa chọn cho mình một cách giải quyết rồi đó. Và Quân biết, trên con đường cô sắp đi tới sẽ chẳng có anh đâu....
Khi Tình Đã Xa Khi Tình Đã Xa - Hoàng Kim