Số lần đọc/download: 2081 / 60
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Chương 7
Sáng hôm sau, đến cả cặp tai của anh cũng không hoạt động đúng giờ được nữa, mẹ anh phải gọi thằng em kêu anh dậy. Một đêm không mộng mị, Kwang Meng nhớ ngay ra như vậy. Cả người bải hoải mỏi nhừ. Sáu tiếng ngủ như chết. Những giờ hư vô. Mệt muốn chết sau khi ngủ như chết. Chà, tụi Thiên Chúa giáo chắc sẽ kinh ngạc lắm vào ngày sống lại. Bọn họ sẽ mệt muốn chết sau khi chết rồi sống lại. Anh bật cười trước viễn cảnh ấy. Nhạo báng khiến anh thấy phấn chấn hơn. Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, anh ngân nga khi vào phòng tắm, ngắm nghía mình kỹ càng trong gương. Tóc chưa rụng, răng còn trắng, mắt còn đỏ ngầu, lưỡi còn trắng. Huề vốn. Hai cộng hai trừ.
Sau khi hoàn tất thủ tục chào ngày mới, anh bước vào bếp để ăn sáng. Mấy đứa trẻ đã đi học cả. Cha anh vẫn còn mặc quần áo ngủ, một chiếc áo may ô vải, chiếc quần pyjama sọc xanh cũ thùng thình đã bạc màu. Trong chốc lát, Kwang Meng đã ngỡ hôm nay là Chủ nhật,[15] rồi chợt nhớ ra không, nếu vậy thì anh đã ngủ liền hai ngày trời không mộng mị như ông già Rip Van Winkle[16] thu nhỏ. Cha anh cũng không thèm cạo râu nữa, ngồi thu một chân lên ghế mà thong thả đọc tờ Straits Times. Kwang Meng ngồi xuống, không hó hé gì. Mẹ đặt chén cháo trước mặt, anh cầm đũa bắt đầu ăn.
“Ông thiệt tình là không muốn ăn gì hết đấy à? Nửa chén cháo thì sao?” mẹ anh hỏi.
“Không, tôi uống cà phê là đủ,” cha anh trả lời lặng lẽ.
“Thôi sáng nay ông phải đi gặp bác sĩ Sivam đi giùm tôi,” mẹ anh nói.
“Cha à, cha vẫn chưa khỏe sao?” Kwang Meng lên tiếng hỏi.
“Ờ, chả có gì đâu,” ông già vừa trả lời vừa lật báo. “Lại cái món cao huyết áp chết tiệt ấy mà.”
“Cha con hồi tuần trước đã uống hết thuốc rồi, mà không chịu lấy thêm. Bác sĩ nói phải uống liền tù tì, mà cha không thèm nghe. Cứng đầu vậy đó! Ông tưởng ông biết nhiều hơn bác sĩ ư!”
“Được rồi được rồi, đừng có càu nhàu nữa,” cha anh đáp. “Lát nữa tôi đi gặp bác sĩ là được chứ gì?”
Kwang Meng bước một mình ra bến đỗ xe buýt. Buổi sáng quả thật trong lành. Trời trong như chiếc khiên bạc đánh bóng, không một gợn mây. Hẳn là ngày nóng lắm đây, chưa gì anh đã thấy toát mồ hôi trong áo. Ơn trời hôm nay đã là thứ Bảy. Buổi chiều nay mà ngồi trong văn phòng thì chết ngốt mất. Chỉ cần đợi đến một giờ chiều, sau đó anh sẽ được tự do! Cảm thấy khoan khoái vô cùng, anh bước tới bến xe buýt.
Một nhóm người đã đứng chờ xe từ lúc nào. Anh trộn lẫn vào đám đông kiên nhẫn, có phần hạnh phúc đó. Dường như tất cả mọi người vừa ngẩng đầu lên và bị bầu trời trong xanh cùng mặt trời cự phách kia hút hồn. Hơn thế nữa, đó là sáng thứ Bảy, và họ biết chỉ còn vài giờ cực nhọc phía trước. Họ đã chờ đợi cuối tuần từ lâu lắm. Một ngày rưỡi tự do đang gần kề.
Trong lúc hoàn thành công việc văn phòng như cái máy, Kwang Meng nghĩ về buổi chiều phía trước. Nên làm gì đây? Anh có nên đi bơi không? Còn nơi nào để đi nữa đâu. Tự nhiên anh muốn làm cái gì đó khác ngày thường.
Bất chợt có người gọi điện tới tìm anh. Đi đến nghe điện, anh thầm nghĩ, chắc lại là Hock Lai hay Portia rồi.
“A lô?”
“À, chào cháu.” Một giọng rụt rè vang lên. “Cháu đó phải không, Meng? Chú đây, chú Chye đây nè!”
“A, chú Chye ạ.”
Kwang Meng tự hỏi, chuyện gì đã xảy ra nhỉ. Anh chưa bao giờ nhận điện từ chú Chye. Cũng chẳng bao giờ nghe họ hàng hỏi đến.
“Chú xin lỗi nếu làm phiền cháu, Meng à,” chú anh lí nhí với giọng điệu ngượng ngùng van xin không lẫn đâu được, “nhưng cháu cho chú mượn chút tiền được không? Chỉ mấy ngày thôi à, chú trả lại liền, chú hứa đó!”
Kwang Meng thở ra nhẹ nhõm, và mỉm cười.
Vậy cuối cùng cái ông già đó cũng quay sang cầu cạnh mình. Chẳng ai mượn tiền anh từ trước tới giờ, nên anh chưa biết cái ngón nghề từ chối.
“Được rồi chú Chye, chú muốn mượn bao nhiêu?”
“Cháu cho chú mượn được chừng nào?” chú anh hỏi tiếp, nắm ngay lấy lợi thế.
“Thiệt ra cháu không có nhiều lắm, chú Chye à, cuối tháng rồi mà.”
“Chú biết chớ, chú biết,” chú anh trả lời vội vã như sợ cơ hội vuột mất. “Năm mươi đô được không?”
“Cháu xin lỗi, cháu không có chừng đó. Hai mươi đô được không? Cháu chỉ có bấy nhiêu à.”
“Ừ, được vậy là tốt rồi.”
Chú Chye hẹn gặp anh sau giờ tan sở ở một tiệm cà phê gần đó. Kwang Meng trở lại bàn giấy. Một lúc sau, anh nhận ra những người phụ nữ ở văn phòng đã bắt đầu chải tóc và trang điểm lại, những chiếc gương tay nhỏ bé loang loáng khắp nơi. Nhìn cũng buồn cười nhỉ. Kwang Meng luôn cảm thấy điều gì gần như là ngỡ ngàng khi nhìn phụ nữ thực hiện cái nghi thức đó. Điểm tô bộ mặt, tỉ mỉ tấn công đôi môi bằng thỏi son, hay trát phấn lên má và trán, trong cùng lúc đó, nhìn ngắm phán xét thành tựu của mình trong gương – thật là thờ ơ khách quan. Chuyện này đáng lẽ phải làm trong phòng ngủ hay nhà tắm chứ không phải trước mặt người khác mới phải. Mình hóa ra tên nhìn trộm lúc nào thế này. Anh nhìn xuống đồng hồ. Bốn mươi phút nữa.
Khi anh đến tiệm cà phê, chú Chye đã ngồi đó từ lâu, nhìn quanh quất vẻ lo lắng. Ông già đang cố trốn nợ hay chỉ mất kiên nhẫn? Có thể là mất kiên nhẫn thôi, Kwang Meng nhủ thầm, khi ông già vồ lấy anh, siết tay anh đau điếng như thể cố tình phạt anh tội đến trễ.
“Sao cháu lâu quá vậy!”
“Cháu xin lỗi, đường đông quá mà.”
“Chú không thể đi trễ được!” ông chú kêu lên khẩn cấp, nhìn xuống đồng hồ.
“Chú sắp trễ giờ vòng đua ngựa đầu tiên rồi ư?”
Chú anh chần chừ trong một tích tắc, như thể ông đang cân nhắc có nên giả bộ ngạc nhiên hay không. Rồi như đã quyết định, chú Chye phá lên cười. Y như bệnh truyền nhiễm, Kwang Meng cũng cười theo rất thật lòng, mặc dù anh chẳng hiểu lý do mình cười là gì cả. Trong thâm tâm, anh cứ ngỡ cả quán cà phê cũng sắp lăn ra cười thành đàn. Tiếng cười lây nhiễm là thế, sao nó không lan ra đường, để khách bộ hành cũng ôm bụng cười theo. Những làn sóng cười truyền nhiễm đột ngột cứ lan ra mãi. Cả thế giới sẽ rùng mình mà vỡ toang cười òa, bắt đầu từ ông chú Chye của anh.
“Cháu có mang tiền đó không?” người khơi ngòi nụ cười hỏi, khi Kwang Meng vẫn chưa dứt. Tự nhận ra mình hành xử ngu ngốc, anh hơi xấu hổ, vội đưa cho chú hai mươi đô la.
Ông già cảm ơn anh rồi quay người đi. Rồi như đã đổi ý, ông quay lại lần nữa, đối mặt với Kwang Meng, nhìn anh chằm chằm. Ôi trời ơi, ông già biết mình còn hai mươi đô nữa trong túi! Kwang Meng nghĩ thầm, vội né mắt đi chỗ khác.
“Chú nói nè, Meng, cháu muốn đi với chú không?”
Lời mời ấy khiến anh hoàn toàn ngạc nhiên.
“Nhưng đừng nói gì với cha mẹ cháu nha. Họ sẽ nghĩ chú ráng xử bậy làm hư tụi nhỏ.”
Đua ngựa hả? Hư hỏng hả! Tại sao không chứ?
Kwang Meng thấy máu bốc lên đầu. Đi cá ngựa đột ngột thành chuyện tự nhiên nhất trần đời, tuyệt vời nhất trần đời.
“Được rồi, chú Chye à, cháu đi với chú.” Anh biết ơn ông già đến nỗi thiếu điều đã rút ví cho chú mượn thêm hai mươi đô còn lại, nhưng cuối cùng còn đủ trí khôn mà nhớ ra anh cũng cần tiền để cá.
“Rồi, mình đi thôi!”
“Nhưng bữa trưa thì sao, chú Chye? Cháu chưa ăn gì hết?”
“Ai cần ăn trưa chớ! Đi nào!”
Nắm tay anh giật mạnh, ông già lôi anh ra khỏi quán cà phê.
“Nhưng… nhưng mà…”
Hình ảnh bữa kway teow xào ngon lành của anh đã bay biến đâu mất.
“Mình không đi trễ được. Vòng đua đầu này chú biết mấy thứ đáng giá lắm! Không thể trễ được!”
Bên ngoài kia, trời đổ nắng phừng phừng. Chú anh ồn ào gọi taxi. Kwang Meng càng thêm bất ngờ. Anh tưởng chú Chye không còn đồng nào dính túi, mà lại còn đón taxi cơ đấy.
Đường đi tới sân đua ngựa Bukit Timah quả là dài.
Chú Chye không nói lời nào, vùi đầu nghiên cứu mục thông tin đua ngựa trên tờ Straits Times, đôi lúc lật qua lật lại quyển cẩm nang cá cược đầy nếp gấp để tra cứu. Cuốn sách màu xanh tả tơi đó chắc là kinh thánh của ông già quá. Thích đạo gì thì theo, Kwang Meng nghĩ. Đất nước tự do mà.
Khi rốt cuộc họ cũng tới nơi, chú anh nhảy ra khỏi xe, vừa lanh lẹ bỏ đi vừa hét với lại: “Đi thôi! Đi thôi!”
Kwang Meng đành móc hầu bao trả tiền taxi.
Anh vắt chân lên cổ đuổi theo ông chú, lúc này gần như mất hút giữa biển người. Ai nấy đều chen lấn vào sân đua.
“Tới đây, Meng, mình kịp rồi!”
Ngay khi họ bước qua cửa xoay, chú anh lại chạy vụt đi, bỏ mặc Kwang Meng cố sức đuổi theo.
“Con số ba, Stratocruiser!” ông già hét lại với Kwang Meng, nhảy ngay tới quầy cá cược. Kwang Meng đứng ngẩn ra, không rõ nên làm gì.
Chú anh quay lại. “Thế nào, cháu đặt con nào rồi?”
“Cháu chưa đặt con nào cả, chú Chye à. Thiệt tình cháu không biết phải làm thế nào.”
“Đơn giản như vậy mà! Chỉ cần đi qua bên kia, đưa cho bà đó năm đô, nói đặt con số ba! Đi mau lên!”
Ngượng ngùng, anh tiến lại quầy như chỉ dẫn. Khi tới lượt mình, anh đặt cược năm đô.
“Đặt con số ba.”
Người phụ nữ thu tiền, rồi đưa cho anh một tích kê nhỏ. Anh bước lại chỗ chú.
“Mau lên, Meng, mau lên mới kịp! Sắp mở vòng đua rồi.”
Kwang Meng đuổi theo chú qua hai đợt cầu thang đầy nghẹt người. Lên tới đỉnh có thể nhìn khắp sân đua. Kwang Meng chưa từng hình dung cảnh tượng ở đây lại đẹp đến thế. Phía dưới anh là một thảm cỏ xanh ngắt trải rộng, lác đác vài cụm cây phi lao hay cây keo già oai vệ. Thật là ấn tượng.
“Bắt đầu rồi!” chú anh hét lên, đồng thanh với cả ngàn người.
Như thể có dòng điện chạy qua, nỗi hưng phấn khắp xung quanh truyền qua anh đến tê người, dù anh chẳng hiểu mô tê ất giáp gì sất. Mọi thứ nhòe nhoẹt vào nhau.
“Phía bên kia, bên kia! Coi kìa!” chú anh gào lên, nắm chặt tay anh, chỉ trỏ vào một nhóm hình thù đang chuyển động qua bãi cỏ xanh mướt. Kwang Meng nhìn theo, nhưng không phân biệt được cái gì ra cái gì.
“Cố lên! Stratocruiser!” chú anh hét lớn.
Đám đông rùng mình trong đợt sóng phấn khích.
Nhóm hình thù cả người cả ngựa đánh vòng qua khúc quanh, đã đến gần đích.
“Cố lên! Stratocruiser!” chú anh lại gào lên.
“Cố lên, Stratocruiser!” Kwang Meng cũng hét lên theo, như thể con ngựa Stratocruiser gì đó là bồ bịch thân thiết lắm vậy. Anh chợt nhớ tới những ngày đại hội thể thao ở trường. “Cố lên, Lớp Xanh!”
Mỗi giây trôi qua, không khí càng nóng lên, như khúc giao hưởng ầm ĩ lên tới đỉnh, cuốn sạch mọi thứ.
“Mau lên, mau lên, mau lên!”
Bầy ngựa vụt qua đích đến. Có tiếng người kêu gào hò reo. Chú anh nhảy chồm chồm. “Chuyện gì xảy ra thế chú Chye? Chuyện gì xảy ra?”
“Mình thắng rồi, Meng! Mình thắng rồi!” chú anh kêu lớn, ôm chặt lấy anh.
Kwang Meng đột ngột thấy phấn chấn. Đơn giản là tuyệt vời. Nhìn vào gương mặt đang ngời sáng của ông già, anh như chợt hiểu niềm đam mê cá ngựa đó. Gần như đã trở thành đồng đội.
Có tiếng loa thông báo trang trọng kết quả thắng cuộc. Stratocruiser đã thắng, năm đô ăn ba mươi lăm.
“May là có cháu theo cùng đó Meng à! Người ta nói, người mới chơi thì có hên lắm mà!”
Kwang Meng thấy chút chút tự hào là do mình mà Stratocruiser mới thắng cuộc. Họ đi đến quầy nhận tiền thưởng. Lục lọi số tiền nhỏ nhoi trong túi, Kwang Meng thầm nghĩ, kiếm tiền thật dễ dàng. Tiền nhân đôi nhân ba! Anh gần như tin chắc chiều đó họ sẽ thu bộn. Bầu trời như cũng phản chiếu tâm trạng anh, một khoảng mênh mông xanh ngắt treo bên trên thảm cỏ. Đẹp trời như thế ai mà thua cược được. Chú Chye chỉ im lặng nghiên cứu thẻ đua ngựa, đôi lúc lật qua lật lại cuốn sổ xanh.
Đến giữa chiều, bốn vòng đua đã qua rồi. Họ thua cược ba lần liên tiếp. Kwang Meng bắt đầu thấy mất hứng. Sự tự tin lúc trước đã nhường chỗ cho sự thờ ơ, anh bình thản nhìn quanh sân đua. Anh ngạc nhiên nhận ra có rất nhiều thiếu nữ đến quầy đặt cược, đặt cả chồng tiền, nhiều tờ năm mươi đô. Có nhiều người ăn vận như tài xế taxi, hay chủ hàng tạp hóa cũng đặt những món cao ngất trời. Số tiền đó từ đâu ra? Anh chưa từng thấy nhiều tiền đến như thế trước mắt. Thật vô nghĩa. Số tiền anh nai lưng ra làm trong một tháng, mấy đứa con gái nọ chỉ một vòng đua là tiêu sạch.
Nhưng hai vòng đua tiếp theo, vận may của họ đã trở lại.
Kwang Meng nhận ra mình lại có kha khá tiền trong túi, và bắt đầu xiêu lòng trở lại. Cuối cùng, chính chú Chye lại là người cảnh cáo anh.
Chú anh lôi anh đến quầy ăn, nhắc anh rằng từ trưa tới giờ anh chưa có gì vào bụng. Kwang Meng quả chẳng còn nhớ ăn uống gì hết. Chú anh gọi trà kiểu Anh, và một đĩa bánh ngọt.
“Sao hở Meng? Cháu có thích coi đua ngựa không?”
“Vui lắm chú à.”
“Ờ, nhưng đừng có mê quá đó. Chỉ là vận hên của mấy thằng mới bắt đầu thôi. Không có lâu được đâu.”
“Ý chú là sao, chú Chye?”
“Không được vậy mãi đâu. Với ai cũng thế, không được vậy mãi. Nghe lời ông già bài bạc đỏ đen cả đời này đi Meng. Đừng có mê đua ngựa. Cuối cùng sẽ mất tất cả, giống như chú vậy đó.”
“Sao chú lại nói thế, chú Chye?”
“Chú mất hết rồi. Mất hết mọi thứ, đã lâu lắm, lâu lắm rồi. Mất hết sự tôn trọng từ bạn bè, họ hàng, hay chính gia đình chú.” Ông già bắt đầu kể lể, và ngừng lại như để suy nghĩ. “Phải, tất cả mọi người. Kể cả con cái chú nữa. Chú không có trách tụi nhỏ. Chú có làm cha tụi nó đâu. Thậm chí chú đi mượn tiền cả chúng, mượn tiền chúng cả để đua ngựa, mà chẳng bao giờ chịu trả. Tiền đó đáng lẽ phải để cho tụi nó học hành, trả tiền nhà cửa, còn để sống nữa chứ. Cháu không biết chú phung phí bao nhiêu là tiền đâu. Cả đời đấy. Đôi lúc, chú thức cả đêm mà nghĩ, nghĩ về số tiền chú đã tiêu hoang. Nếu cháu biết, chắc cháu chẳng còn tôn trọng chú nữa. Hà, chú nói gì thế này. Cháu biết chứ. Ai mà chả biết.”
Kwang Meng thấy thương ông chú. Anh chẳng nói gì, chỉ ngồi im lặng ăn bánh kem.
“Ai mà chả biết chứ,” ông già tiếp tục. “Ngay chú còn biết mà. Cháu có ngạc nhiên không?”
“Không có đâu, chú Chye.”
“Ờ, thôi ăn nhanh lên. Tới vòng đua số bảy rồi.”
Kwang Meng nuốt trọn miếng bánh kem cuối cùng, và uống món trà sữa nhạt thếch. Khi họ đứng dậy chuẩn bị đi, ông già vỗ nhẹ lên vai anh.
“Đừng có tới đây nữa nghe Meng. Đừng thành ra như chú. Cháu còn trẻ, cả tương lai ở phía trước. Đừng sai lầm như chú nghe?”
“Vâng, chú Chye.”
Khi vòng đua cuối qua, bầu trời đã tối sầm. Họ xuống đường đón taxi. Kwang Meng thấy mệt đừ cả người, dù anh có hơn một trăm đô trong túi.
Trước khi họ chia tay, chú anh trả lại anh hai mươi đô ban chiều. Kwang Meng ngạc nhiên không tả xiết. Chú Chye nổi tiếng là luôn quỵt nợ.
“Được rồi, chú Chye, chú cứ cầm tiền đi.”
Nhưng chú anh cứ một mực khăng khăng.
Từ đó trở đi, Kwang Meng chẳng bao giờ có thể từ chối lời mượn tiền của ông chú nữa. Ông già đã bảo đảm chắc chắn cho mình những khoản vay tương lai bằng cách trả tiền sòng phẳng lần đầu tiên. Kwang Meng lờ mờ hiểu ra điều ấy.