Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Yonezawa Honobu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Như Ý
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
úng như lo ngại, cô gái ngồi ngay sau quầy thủ thư không ai khác chính là Ibara Mayaka.
Ibara và tôi biết nhau từ lâu, hai đứa đã học chung suốt chín năm tiểu học và sơ trung. Gương mặt trẻ con của nhỏ dường như đã bị cố định từ hồi mẫu giáo và gần mười năm trôi qua chì làm nó già dặn đi chút đỉnh. Có thể bạn thấy khuôn mặt đó cùng dáng người nhỏ nhắn của Ibara là dễ thương, nhưng đừng để bị lừa bởi vẻ bề ngoài của nhỏ. Bé hạt tiêu đấy. Chỉ cần lơ là cảnh giác bạn rất dễ sẽ được đón tiếp bằng một liên khúc sỉ vả với đủ loại hình ngôn từ nhỏ có thể nghĩ ra được. Có vẻ một danh sách dài như mì sợi những chàng đã bị hớp hồn bỏi cô nàng và chìm luôn trong đau khổ. Đó là chưa kể đến nhỏ không bao giờ chịu nhận mình sai, đến nỗi bất kì ai đã gây với nhỏ đều đồng ý rằng da mặt nhỏ dầy hơn da chân.
Dù vậy tôi cũng không hề nghĩ là nhỏ thực sự xấu tính...
Thế là tôi bèn đưa ra bộ mặt khó chịu nhất có thể và đáp lại:
"Chào, tôi cố ý đến thăm cậu."
"Vùng đất thiêng liêng này không dành cho những tên lười biếng chỉ biết đứng ngoài xã hội."
Ibara ngồi bắt chéo chân. Dĩ nhiên một thủ thư thì chả phải làm gì khác ngoài cho mượn và nhận sách trả lại nên trông nhỏ khá là thư thả. Cái thùng chưa sách trả lại đặt tại quầy đã đầy hơn một nửa, và dựa vào tính cách của Ibara thì phải lúc cái thùng đầy nghẹt nhỏ mới đem đi xếp lại vào kệ. Lúc này nhỏ đang đọc một quyển sách to bản chắc là để giết thời gian.
Mười chiếc bàn bốn ghế trong thư viện không còn cái nào trống. Những người ở đây có thể là thực sự cần và thích đọc sách hay chỉ đơn giản là tìm chỗ trú mưa sáng sủa một chút. Một trong số những người thuộc loại hai có lẽ là cái tên đang khoái chí nhìn tôi bây giờ. Nhận ra ngay, còn ai khác ngoài Fukube Satoshi.
Satoshi nhận thấy ánh nhìn của tôi, hắn đứng dậy với vẻ hào hứng quen thuộc.
"Houtarou đấy à? Không thể nhờ lại gặp cậu ở đây."
Ibara nhìn chúng tôi với ánh mắt thương hại mà dịu giọng xuống:
"Vẫn thân thiết quá ha. Cái danh hiệu 'Cặp đôi hoàn hảo sơ trung Kaburaya' đúng là chẳng ngoa chút nào."
Cãi lộn với nhỏ là vô ích, nhưng tôi vẫn bực mình cằn nhằn: "Ôi im đi!"
Ibara đáp tỉnh bơ: "Ô, thứ người âm u như cậu cũng biết tức à?"
Sao lại không?
Rồi nhỏ quay sang Satoshi nhưng lần này là với bộ mặt hiền dịu hơn nhiều,
"Fuku-chan cũng biết tớ chỉ đùa thôi nhỉ? Đừng giận nha."
"Ồ khỏi phải lo, tớ đời nào lại giận Mayaka về mấy chuyện cỏn con này?"
"Gì đây? Mới nói có một câu mà đã..."
Satoshi nhăn mặt nhìn tôi rồi quay đi chỗ khác. Tôi cười khì với cái vinh hạnh là người đầu tiên nhận ra thằng bạn chí cốt của mình là đối tượng theo đuổi của Ibara, mặc dù Satoshi hình như muốn chủ động né nhỏ.
Hắn tằng hắng một tiếng - dấu hiệu muốn chuyển đề tài,
"À mà, CLB Cổ Điển cần tìm gì ở thư viện thế?"
Chắc chắn là không đến ngắm Ibara rồi! Tôi rất mong Chitanda sẽ nói hộ, nhưng nhờ cái màn chào hỏi hết sức thân thiện vừa rồi mà hội trưởng của chúng ta trông e ngại Ibara thấy rõ.
"Ơ... ưm... chào bạn, ừm... mình có thể nhờ bạn chút việc được không?"
"Dĩ nhiên, bạn muốn mình giúp gì?"
"Mình muốn hỏi ở đây có tập thơ hay văn không?"
"Có chứ, ở mấy cái kệ ngay đằng kia."
"Vậy có tập san nào là từ CLB Cổ Điển không?"
Ibara nghiêng đầu có vẻ đăm chiêu,
"CLB Cổ Điển à? Ưm... mình cũng không chắc lắm. Muốn mình xem qua dùm cậu không?"
Vừa lúc Chitanda sắp bày tỏ lòng biết ơn thì Satoshi đã chen vào:
"Không kiếm được gì đâu, ngày nào tớ chẳng táy máy ở mấy cái kệ đó. Mayaka à, nếu không có ở trên kệ thì còn có thể tìm ở đâu?"
"Ưm, có thể là ở trong kho."
"Trong kho à?"
Satoshi nghĩ ngợi một hồi trước khi hỏi tiếp:
"Mà Chitanda-san này, cậu tìm mấy cái tập san đó làm chi vậy?"
"CLB chúng ta sẽ xuất bản một tập san vào dịp lễ hội văn hoá, nên tụi này nghĩ sẽ tốt nếu có tư liệu tham khảo."
"Ô, ra là hoạt động cho hội Kanya. Không ngờ cậu cũng chịu tìm hiểu quá nhỉ."
Tôi đã là người tiên phong phản đối chuyện này thì có. Vả lại mọi thông tin là do Chitanda đi hỏi đấy chứ.
Mà hồi nãy hắn vừa bảo là hội gì ấy nhỉ?
"Nè Satoshi, cậu bảo lễ hội văn hoá là hội gì?"
"Hội Kanya. Bộ chưa nghe qua à? Biệt danh của lễ hội văn hoá trường Kamiyama đó."
Biệt danh à? Giống kiểu Đại học Sophia có lễ hội Sophia hay Đại học Keio có lễ hội Mita chứ gì? Hay là lại như cái màn "Luỹ thừa gia tộc" của hắn đây?
"Nghi quá, lại là tự chế ra phải không?"
"Thông tin xác thực trăm phần trăm, dù chỉ là biệt danh không chính thức thôi. Tớ nghe mấy anh chị ở CLB Thủ Công gọi như thế suốt. Ở bên CLB Nghiên Cứu Manga có vậy không Mayaka?"
Vậy ra Ibara ở bên CLB Manga, quả là hợp với ngoại hình nhưng chẳng hợp với tính khí của nhỏ hút nào.
"Ừm, bên này cũng gọi lễ hội là Kanya. Ban tổ chức cũng dùng cái tên đó mà."
"Kan...ya? Viết như thế nào?"
Satoshi chống tay lên cằm,
"Hổng biết, nghe người ta nói thì tớ nói theo, vậy thôi."
Theo lời hai đứa nó thì chắc rằng Kanya là biệt danh rồi, nhưng mãi tôi vẫn không nghĩ ra từ nào phù hợp để viết ra cái chữ đó. Mà thôi, hơi đâu mà cố làm cái việc chỉ dành cho các nhà Nguyên Ngữ học ấy? Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu tôi thì Satoshi đã suy đoán:
"Có thể là lối đọc trại từ 'Kamiyama' thành 'Kanyama', rồi theo thời gian chỉ còn lại 'Kanya' cho gọn?"
Đúng như mong đợi từ một thằng rành tiếng địa phương hơn cả chính thống. Đến lượt Ibara lên tiếng, nhỏ đã kéo chúng tôi ra khỏi cuộc tranh luận hoàn toàn lạc đề vừa rồi:
"Vậy quay lại vụ tập san. Thế nào trong kho cũng kiếm được một mớ, nhưng cô tổng thủ thư đang bận họp nên tớ không được phép vào. Chắc cũng phải nửa tiếng, đợi được không?"
Nửa tiếng cơ à? Chitanda nhìn tôi và thì thầm: "Mình làm gì đây giờ?" Tôi thì sao cũng được, bởi mưa ở ngoài trông chẳng có vẻ gì là sẽ tạnh. Dự báo thời tiết hôm qua đã dự báo chiều nay có mưa, nhưng sẽ tạnh sớm và chúng ta sẽ có một đêm đầy sao. Với nỗi thất vọng tràn trề này thì chẳng còn cách nào khác...
"Đành đợi vậy."
"Mừng ông về nhà!"
Tôi vừa quyết định quay về phòng Địa Chất để tiếp tục cuốn truyện chữ đang đọc dở thì Satoshi kéo tay áo của Ibara mà nói: "Mayaka này, sao không kể cho Houtarou nghe cái chuyện hồi nãy cậu kể cho mình nhỉ?"
Ibara nhướn mắt một cái rồi trông có vẻ trăn trở. Nhỏ gật đầu,
"Được rồi Oreki, có muốn thử vận động đầu óc một lần trong đời không?"
Không. Nhỏ cũng có thế đâu?
"Bạn có chuyện gì muốn kể à?"
Satoshi dành quyền trả lời Chitanda với nụ cười đắc chí:
"Bí ẩn về một quyển sách nổi tiếng nhưng không ai thèm đọc!"
"Ông cũng biết ca của tôi ở thư viện là thứ sáu hàng tuần phải không? Dạo gần đây tôi nhận thấy có một quyển sách cứ được mượn vào chỉ ngày thứ sáu hàng tuần. Đã năm tuần liền như vậy rồi, ông có thấy lạ không?"
Ibara bắt đầu độc thoại trong khi tôi cố kiếm một cái ghế trống để ngồi đọc sách. Ông trời thật là chơi khăm nên tôi đành phải ngồi ngay trên cái bàn của Satoshi. Không thể rời xa quầy thủ thư, tôi có thể nghe rõ giọng nó của hai cô nàng.
"Quyển sách có thú vị không?"
"Trông nó có thú vị không?"
Ibara đưa ra quyển sách dày cui nhỏ đang cầm.
"Ôi, nó thật là đẹp!"
Chitanda thốt lên kinh ngạc, nhỏ quay sang nhìn tôi hạnh phúc cứ như thể tôi vừa mua quyển sách ấy cho cô nàng vậy. Quyển sách được bọc da với nhiều hoạ tiết trang trí thủ công rất công phu. Màu xanh đậm của lớp bìa dường như toà ra thứ khí chất đầy trang trọng và cao quý, nổi lên trên cái nền xanh ấy là dòng chữ "CAO TRUNG KAMIYAMA: 50 NĂM CÙNG NHAU VỮNG BƯỚC". Và không chỉ bởi độ dày, quyển sách còn gây ấn tượng bởi hai chiều dài và rộng đều quá khổ của nó.
"Mình có thể xem qua không?"
"Dĩ nhiên."
Lấy cuốn truyện ra khỏi cặp tôi bắt đầu dò đến cái trang mình đang đọc, nhưng ngay lập tức những dòng chữ trong cuốn truyện bị thay thế bằng những trang giấy khổng lồ và chất lượng cực tốt. Chính là Chitanda - nhỏ vừa mở quyển sách ngoại cỡ ấy rồi đặt đè lên hai bàn tay tôi. Không thể lờ đi được nữa, tôi bèn miễn cưỡng lia nhanh phần mục lục. Một quyển sách "truyền thống" thì mặc nhiên chả có gì khác ngoài lịch sử và lịch sử, ví dụ như thế này:
1972
Sự kiện ở Nhật Bản và trên thế giới:
15/5: Khôi phục chủ quyền đảo Okinawa. Thành lập Uỷ Ban huyện đảo Okinawa.29/9: Hiệp ước Nhật Bản - Trung Quốc được kí kết, bình thường hoá quan hệ ngoại giao hai nước.Giá đất và hàng hoá có sự tăng đột biến trong năm nay.
Sự kiện ở cao trung Kamiyama:
7/6: Tuyển Bắn Cung mang về chiến thắng đầu tiên cho Kamiyama trong hội thao các trường cao trung toàn thành.1/7: Huỷ chuyến thăm quan dành cho học sinh năm nhất vì trời bão.10 - 14/10: Lễ hội văn hoá.30/10: Hội thao toàn trường.16 - 19/11: Tổ chức tham quan cho học sinh năm hai đến Sasebo, thành phố Nagasaki.23 - 24/1: Mở khoá học trượt tuyết cho học sinh năm nhất.2/2: Tưởng niệm học sinh năm nhất Ooide Naoto, mất do tai nạn giao thông.
Đầy nghẹt những thông tin như thế, để đọc hết hẳn là cần một lượng thời gian cùng sự kiên nhẫn đáng kể. Tôi thì không rảnh đến mức mượn về nhà cả tuần để đọc nhưng chắc chắn là vẫn có đứa đấy chứ...
"Houtarou, có phải cậu vừa nghĩ chắc chắn vẫn có đứa mượn về cả tuần để đọc phải không nào?"
Thằng này có lẽ nên làm nhà ngoại cảm.
Thấy tôi không phản ứng, Ibara ưỡn bộ ngực lép xẹp của nhỏ ra trước và nói:
"Không đơn giản thế đâu, ông chẳng bao giờ đến thư viện mượn sách thì không biết cũng phải. Nghe kĩ nè: thời hạn cho mượn một quyển sách dù lớn dù nhỏ đều là hai tuần, nên nếu thực sự muốn đọc thì chẳng việc gì người mượn phải trả trước thời hạn cả."
"Vậy mà tuần nào quyển sách cũng hiện diện ở đây."
Ra là thế, quả là bí ẩn.
"Cậu có lưu lại tên những người đã mượn không?"
"Dĩ nhiên, danh sách người mượn dán ở mặt trong của bìa sau ấy, xem thử đi."
Chitanda lật ra bìa sau và nhìn vào mảnh giấy nhỏ dán trên đó.
"Hả?", nhỏ thốt lên.
"Có chuyện gì vậy?"
Danh sách ghi tên người mượn cùng ngày mượn và trả.
Kem Đá Kem Đá - Yonezawa Honobu Kem Đá