Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 7
C
ha mẹ ơi, đâu đâu cũng có những người cứ nhìn một người đàn ông vụng về không đẹp mã đứng chung với mỹ nhân là thể nào trong đầu cũng vẽ ngay ra một chuyện tình kiểu Jean Cocteau*.” Tokita Kousaku bỗng nhiên làm mình làm mẩy, làu bàu than thở khiến cánh ký giả giật mình chú ý. “Hay nói thế giới trong tiểu thuyết của Victor Hugo thì đúng hơn nhỉ? Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ. Hồi nhỏ tôi cũng vừa béo vừa vụng, nên thường xuyên bị gán ghép với bạn nữ xinh xắn nhất lớp. Mà tôi đoán mọi người làm vậy cũng chỉ vì muốn hạ thấp những bạn gái dễ thương vượt ngoài tầm với của đám con trai bọn tôi mà thôi.”
Nhìn Tokita trề đôi môi đỏ dày bóng nhẫy, phụng phịu như một đứa trẻ con đang chuẩn bị ăn vạ ra đây, nhiều người trong đám ký giả bụm miệng cười. Những điều Tokita vừa than vãn ban nãy chính là một hình thức bắt nạt ác ý mà bất cứ ai cũng đã từng nghe qua hoặc tự mình trải nghiệm trong thời niên thiếu.
“Thực ra tôi cũng thích các bạn gái dễ thương lắm chứ. Nhưng các vị biết đấy, tôi cứ bị gán ghép mãi như thế, bị đẩy vào người bạn nữ rồi còn bị ép hôn này nọ. Dù có thích thật đi chăng nữa thì như vậy cũng là quá đáng. Tôi bị các bạn gái ghét bỏ xa lánh từ dạo ấy. Thế nên tôi chẳng còn muốn giao du với ai nữa, cứ chúi mũi chơi điện tử trên máy tính cả ngày thôi.”
Không biết có phải anh đang diễn để cho nữ ký giả nọ biết ý mà dừng hay không, nhưng kể cả là diễn thì cũng hơi quá đà. Tokita chẳng màng đến thể diện của bản thân nữa, cứ luôn miệng càu nhàu rên rẩm như đứa trẻ con, khiến đám ký giả hết chịu nổi.
“Thưa anh, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Xin thứ lỗi vì câu hỏi khiếm nhã”, một ký giả mảng Khoa học đứng lên, vừa gượng cười vừa cúi đầu mấy lần liền, những mong Tokita sẽ thôi cằn nhằn.
Nữ ký giả nọ bất ngờ vì bị đồng nghiệp đánh giá câu hỏi của mình là “khiếm nhã”, giận dữ đập tay lên bàn đánh “bộp”.
“Mời cô tiếp tục”, ký giả mảng Khoa học hướng về phía Chiba Atsuko. “Tôi cho rằng để có thể được áp dụng vào việc điều trị tâm lý, thiết bị PT đã trải qua rất nhiều giai đoạn thử nghiệm đúng không ạ?”
“Đầu tiên chúng tôi thu lại giấc mơ của bệnh nhân, rồi chỉ tập trung vào việc tìm ra mối liên kết bất thường giữa signifìé và signifiant của giấc mơ đó. Ví dụ, trong mắt tôi, anh đơn thuần là một ký giả chuyên viết về các đề tài khoa học, nhưng đối với bệnh nhân nọ, có khi anh lại là điệp viên mật gián của nước nào đó cũng nên. Thế nên cũng tương tự như trò chơi ‘Liên tưởng’ trên truyền hình, khi người bệnh nghe thấy từ ‘nhà báo của tờ Shinnichi’ mà lại nghĩ đến hình ảnh điệp viên, không phải nội dung người ta đã biết ngay từ đầu bị ẩn đi, mà ngay cả chính bản thân người bệnh cũng không hề biết hình ảnh đó ám chỉ điều gì. Thông qua giấc mơ của người bệnh, chúng tôi thay họ khám phá ra mối quan hệ bất thường giữa những liên tưởng đó. Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến việc trị liệu trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Trong một bệnh viện mà đồng thời có tới hai mươi bệnh nhân đang bước vào giai đoạn hồi phục, hay nên nói là hồi phục hoàn toàn nhỉ”, Viện trưởng Shima Toratarou chen ngang, công bố đầy tự hào. “Bởi thành quả này chưa từng có tiền lệ, học giả trong giới tâm thần học trên toàn cầu đều vô cùng kinh ngạc. Không biết có vị nào ở đây còn nhớ không?”
“Sau đó, chúng tôi đã tìm ra cách xâm nhập vào giấc mơ của người bệnh để chữa trị cho họ.”
Khi Atsuko vừa mở miệng nói tiếp, ký giả mảng Khoa học lại nói chêm vào. “Nhưng chẳng phải sau khi các vị công bố với giới học giả về phát minh này, mọi người đã kết luận cách trị liệu này rất nguy hiểm, thành ra không ai được phép mang thiết bị PT ra ngoài cơ sở nghiên cứu và sử dụng nó hay sao?”
“Chính nó”, đột nhiên Chủ nhiệm mảng Khoa học và Nhân văn của báo Shinnichi ban nãy xô ghế đứng phắt dậy, “Chính là chuyện đó. Từ thời thiết bị PT bị cấm, tôi đã nghe qua chuyện nó được sử dụng để thử nghiệm chữa trị các bệnh và hội chứng tâm lý khác ngoài tâm thần phân liệt ở bên ngoài Viện nghiên cứu.”
Cả hội trường xôn xao huyên náo. Dù chuyện này không hề bị rò rỉ ra ngoài hay được công khai trên mặt báo, bên dưới vẫn có người gật đầu đồng tình. Thấy vậy, Atsuko đã hiểu ngay tin đồn này do chính ký giả báo Shinnichi thậm thụt lan truyền cho nhau bên trong tòa soạn.
Nhận thấy bầu không khí xung quanh đang xoay chuyển theo chiều hướng xấu, Chủ nhiệm mảng Khoa học và Nhân văn ngạo nghễ hếch cằm về phía Atsuko. “Thế nào thưa cô Tiến sĩ? Thiết bị đã được lén lút mang ra ngoài Viện để thử nghiệm trị liệu cho các bệnh nhân mắc các bệnh không phải tâm thần phân liệt, vậy có khác nào thí nghiệm trên người thật đâu?” Dường như mới nhận ra việc thử nghiệm thiết bị PT trên đối tượng không phải con người là một việc bất khả thi, vị Chủ nhiệm nọ lầm bầm vẻ thảng thốt. “Xin hỏi, đó có phải sự thật không ạ?”
“Tôi cũng biết về sự tồn tại của lời đồn đó”, Viện trương Shima chỉ mỉm cười và thản nhiên phủ nhận thông tin sai lệch. “Đó chỉ là lời đồn tai bay vạ gió mà thôi. Vả lại, tôi cho rằng tin đồn đó càng thể hiện kỳ vọng to lớn của mọi người vào hiệu quả của việc trị liệu bằng thiết bị PT, cùng mong mỏi của gia đình và bản thân bệnh nhân vào cơ hội hồi phục nhờ phát minh này nữa.”
“Haha, giờ ngài lại phủ nhận sao”, Chủ nhiệm mảng Khoa học và Nhân văn nói đầy tiếc nuối, như thể không còn bằng chứng nào xác thực hơn những lời Shima vừa thốt ra. “Thực ra chúng tôi cũng đã nghi ngờ thông tin này một phần cũng chỉ là đồn thổi.”
“Tôi cũng muốn hỏi đôi lời về chuyện đó”, một ký giả trẻ tuổi, dáng vẻ nhanh nhẹn, dường như không màng đến việc phải cư xử sao cho đúng vai vế tuổi tác, vẫn yên vị trên ghế mà bắt đầu nói. “Dạo gần đây tôi có nghe được tin đồn rằng từ năm, sáu năm trước, thời thiết bị PT vẫn còn bị cấm, một cô gái trẻ đã sử dụng cỗ máy này để chữa trị cho các nhân vật quyền cao chức trọng trong xã hội, những bệnh nhân này nếu để người ngoài biết về bệnh tình của mình, họ sẽ có nguy cơ gặp rắc rối. Khi tôi tự tìm hiểu thì được biết, vì luật cấm thiết bị PT đã bị bãi bỏ, nên giờ mọi người bắt đầu truyền tai nhau bí mật này. Nhưng dù nghe chuyện này từ ai đi chăng nữa, tất cả mọi phiên bản đều có một điểm chung: nhân vật chính của câu chuyện luôn là một mỹ nhân mang bí danh Paprika. Điều này khiến tôi hết sức tò mò”, ánh mắt anh ta hướng về Chiba Atsuko đầy ẩn ý.
“Đồn, chỉ là đồn thôi”, Shima Toratarou trả lời câu hỏi của anh nhà báo nọ với tiếng cười gượng gạo và giọng ông bắt đầu run run. Atsuko cũng hiểu rõ, đối với Viện trưởng Shima chân chất thật thà, việc nói dối để che giấu hành vi phạm pháp trong quá khứ là một hành vi trái với lương tâm, là một gánh nặng trong lòng ông. “Là đồn thổi cả thôi, không có chuyện như vậy đâu.”
“Nói mới nhớ, tôi cũng có nghe qua về chuyện đó”, ký giả mảng Xã hội đã đưa ra câu hỏi về khả năng giành giải Nobel của Atsuko và Tokita lên tiếng. “Nữ thám tử giấc mơ mang bí danh Paprika đó hình như còn xâm nhập vào giấc mơ của cánh đàn ông, rồi trị liệu tâm lý cho họ thông qua hành vi giao cấu.”
“Tôi cũng biết chuyện đó”, ký giả mảng Khoa học nói thêm vào. Bây giờ không ai thèm đứng lên nữa, cứ ngồi nguyên trên ghế giống như quan tòa phán xử. “Cô gái mang bí danh nghe như bước ra từ truyện cổ tích Paprika, lén lút trốn tránh pháp luật để làm thám tử giấc mơ, một công việc tưởng như chỉ xuất hiện trong truyền thuyết hay tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, thời đó chỉ khoảng mười tám tuổi, hơn nữa lại là một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành.”
“Ban nãy Viện trưởng Shima cũng kể rằng Tiến sĩ Chiba Atsuko từ khi còn học ở khoa Y đã là một nhà trị liệu tâm lý xuất sắc rồi”, Chủ nhiệm ban Khoa học và Nhân văn thăm dò liếc về phía Atsuko trên bục phát biểu, biểu cảm trên gương mặt ông ta như chó săn rình con mồi.
“Tôi cũng biết truyền thuyết về cô gái Paprika này, cứ nghĩ đó chỉ là một trong những câu chuyện cổ tích liên quan tới thiết bị PT mà thôi, nhưng hôm nay tới đây rồi bỗng cảm giác rất có thể chuyện này là thật. Trước kia tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng việc này có liên quan gì tới cô Chiba.”
“Mong Tiến sĩ Chiba phát biểu rõ ràng”, nữ ký giả ban nãy lại hống hách nói to. “Cái cô Paprika đó có phải Tiến sĩ Chiba không, mong cô trả lời cho.”
Atsuko cảm thấy máu nóng dồn lên mặt vì quá giận dữ trước sự khiếm nhã của nữ ký giả kia. Thế nhưng cô vẫn còn chút tự tin bởi mặt mình chưa hề biến sắc, sự xáo động trong cô vẫn chưa thể hiện ra ngoài.
“Giống như lời Viện trưởng Shima vừa nói, cô gái tên Paprika ấy hoàn toàn chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi.”
“Có thật vậy không?”, nữ ký giả này bình thường luôn có mặt trong các buổi họp mặt nhà báo mảng Xã hội, tiếp tục đặt ra những câu hỏi ấu trĩ như mọi khi.
“Tôi khẳng định chỉ có hai người là tôi và Tiến sĩ Chiba đây quản lý thiết bị PT. Không hề có cô Paprika nào ở đây hết”, Tokita Kousaku nói, có phần hơi ngọng nghịu bởi ngắn lưỡi. “Giờ sao đây, các vị lại muốn tiếp tục à? Làm gì có ai có khả năng xác nhận sự thật ngoài tôi và cô Chiba đây nữa? Các vị định hỏi đi hỏi lại mấy câu y chang nhau, chỉ khác cách dùng từ thôi chứ gì? Tôi cũng thích mấy thứ kiểu như thế lắm đấy”, anh khiêu khích đám ký giả với vẻ hiếu thắng trẻ con trên gương mặt, phấn khích vặn vẹo vai và nhìn quanh các gương mặt trong hội trường.
Thôi chịu rồi, cánh nhà báo chỉ còn biết cười gượng.
“Nếu cô gái đó chỉ khoáng mười tám tuổi”, Atsuko cười khúc khích. “Tầm năm sáu năm trước, tôi đã hai mươi tư rồi. Hơn nữa mười tám tuổi chẳng phải mới vào đại học thôi ư, sao có thể làm chuyên viên trị liệu tâm lý được cơ chứ?”
“Thực tế, bây giờ thiết bị PT chỉ cần có sự cho phép thì hoàn toàn có thể được sử dụng một cách hợp pháp, vậy nên coi như các hành vi trái phép trong quá khứ chưa hề xảy ra đi”, anh chàng ký giả trẻ tuổi chốt lại vấn đề, khuôn mặt nhợt nhạt vô cảm với những đường nét cân xứng tựa như chiếc mặt nạ Noh*. “Với lại hiện giờ chẳng phải còn có vấn đề nghiêm trọng hơn phát sinh trong Viện hay sao? Việc xâm nhập giấc mơ của bệnh nhân tâm thần phân liệt bằng thiết bị PT, không phải chỉ đơn thuần quan sát trên màn hình, điều đó nghĩa là hòa làm một với bệnh nhân. Chẳng phải đến cả bác sĩ cũng dễ bị mắc bệnh tâm thần phân liệt đó sao? Tôi thậm chí đã được rỉ tai thông tin rằng một chuyên viên trị liệu ngay trong Viện Nghiên cứu đã bị phơi nhiễm tâm thần phân liệt từ bệnh nhân. Chuyện này chẳng hay có phải sự thực không?”
Atsuko một lần nữa giận mờ cả mắt. Nhất định kẻ đã rò rỉ thông tin ra ngoài là Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị Inui Seijirou và chuyên viên Osanai chứ chẳng còn ai vào đây.
“Chắc chắn không có chuyện đó”, Atsuko khẳng định chắc nịch. Phải phủ nhận hoàn toàn và dò ra được nguồn tin từ nhà báo này. “Tôi tò mò không biết ai là người đã nói ra chuyện này. Anh nghe được thông tin này từ đâu vậy?”
Ký giả nọ mặt vẫn không mảy may biểu lộ cảm xúc, bình tĩnh thẳng lưng trả lời Atsuko. “Tôi không thể tiết lộ nguồn thông tin, nhưng người đó đã khẳng định chắc chắn có chuyện này.”
Cánh ký giả lại xì xào ầm ĩ.
Atsuko khiêu khích đám nhà báo, “Tôi không nghĩ nhân viên trong Viện lại nói những chuyện tầm phào kiểu đó. Lại càng không thể tin được các vị ký giả đây lại tuyệt đối tin tưởng những lời đồn đại vô căn cứ từ những người ngoài Viện.”
Bị dồn ép, gương mặt của người ký giả trẻ thoáng ửng đỏ. “Cô nói vậy là sao? Nghe như thể cô đang buộc tội tôi nói lời xằng bậy vậy.”
“Nhưng mà”. Atsuko vừa cười vừa hướng ánh mắt quanh đám ký giả. “Chuyện anh vừa nói chẳng có nghĩa lý gì cả. Các vị có tin nổi không? Tâm thần phân liệt mà cũng lây nhiễm được.”
Vài người cười to, họ không biết rằng bệnh tâm thần phân liệt dù không thể lây nhiễm, nhưng những người ở bên cạnh bệnh nhân tâm thần phân liệt có thể chịu ảnh hưởng từ các liên hệ hoang tưởng của người bệnh.
“Nhưng tôi đã nghe tin đó từ một người biết rõ tường tận mọi thứ về Viện Nghiên cứu này”, ký giả nọ giận dữ lên tiếng.
“Nhân vật ‘biết rõ Viện Nghiên cứu này nhất’ ấy có phải người trong Viện không?”
“Tôi chưa hề nói vậy.”
Ngọn nguồn của lời đồn sắp sửa bị phanh phui, nên dù cũng thấy hơi tội nghiệp cho anh nhà báo trẻ nọ, Atsuko vẫn tiếp tục khiêu khích. “Đúng là đặc quyền của ký giả có khác, không chứng thực được nguồn tin mà vẫn khăng khăng khẳng định đó là sự thật cho bằng được.”
“Không không, tôi vẫn chưa hề nói đó là sự thật. Chẳng phải tôi đã nói tôi chỉ muốn xác minh điều đó hay sao?”
“Chúng tôi cũng muốn xác minh một chuyện. Có đúng người tiết lộ thông tin đó với anh là người trong Viện không?”
“Đã nói tôi không thể…”
“Thôi nào thôi nào”, Shima Toratarou vốn có tư duy “một điều nhịn bằng chín điều lành”, lập tức chen vào hòa giải. “Thẳng thắn mà nói, việc chuyên viên tâm lý chịu ảnh hưởng từ người bệnh là hoàn toàn có khả năng. Nhưng đó chỉ là các bác sĩ tay nghề non kém chưa đủ trình độ mà thôi, còn chuyên viên trong Viện Nghiên cứu này, ai nấy đều rất xuất sắc, nên tuyệt đối không có chuyện đó đâu. Nhất là chuyện bác sỹ bị phơi nhiễm tâm thần phân liệt do thiết bị PT thì càng không có.”
“Người cung cấp cho tôi thông tin này lại khẳng định chắc chắn có thể lây nhiễm bệnh tâm thần do thiết bị PT.”
Tay ký giả nọ đỏ bừng mặt mũi, ngay khi anh ta vừa định nói thêm thì Tokita Kousaku chen vào, rên rẩm như thể đã chán ngấy tất cả tới tận cổ. “Ôi trời đất thiên địa quỷ thần ơi! Đấy, chính vì thế đấy! Tôi đã nói bao nhiêu lần mà có ai chịu hiểu cho tôi đâu. Những thành tựu nghiên cứu hoàn toàn mang tính khoa học sẽ chẳng bao giờ nhận được sự ủng hộ từ phía người dân cả. Vấn đề ở đây là mọi người ai nấy đều không quan tâm đến điều cốt yếu, mà toàn chăm chăm chú ý vào những sản phẩm phụ, các chi tiết nhỏ lẻ vặt vãnh thôi. Hôm nay không một ai trong các vị chịu nghe trọng điểm ở đây là gì. Tôi cũng chuẩn bị cho thiết bị PT vào dĩ vãng rồi, không phải nói để huênh hoang hay gì đâu. Với tốc độ phát triển của công nghệ kỹ thuật ngày nay, chuyện đó cũng là bình thường thôi, nhưng mấy người đúng là hết thuốc chữa thật rồi.”
Các ký giả chỉ còn biết câm lặng tức tối, không thể phản bác lại lời càu nhàu tưởng như bất tận của Tokita. Chiba Atsuko đã nguôi giận, cô tiếp tục suy nghĩ tìm cách điều tra nhân vật trong Viện đã rò rỉ thông tin ra ngoài.