Số lần đọc/download: 1151 / 12
Cập nhật: 2016-07-02 16:50:33 +0700
Chương 7
T
a thuộc về nhau – dù tử biệt sinh ly Sợi ràng buộc luôn chặt bền mãi mãi.
- Huân tước Byron, Thơ gửi Augusta “Nếu anh ta lấy dây chuyền của cậu, cậu cứ báo cho nhà chức trách bắt anh ta,” Lucinda thì thào, ánh mắt phẫn nộ lùng sục khắp đám đông ở nhà Dundredge, hiển nhiên là tìm bóng dáng St. Aubyn.
Evelyn cũng đang tìm anh ta, và cũng chẳng thành công hơn cô bạn. “Mình nghĩ tống giam anh ta sẽ là một mũi tên trúng hai đích,” cô thì thào đáp lại, giả bộ nhấm nháp một miếng mứt cam. “Thoát khỏi St. Aubyn, và giết chết Victor bằng cơn nhổi máu cơ tim do búa rìu dư luận, Luce, thật là.” Lucinda chặc lưỡi. “Mình chỉ cố giúp thôi mà.”
“Thế thì hãy tỏ ra hữu ích hơn. Mình nên làm gì đây? Cứ bước đến và yêu cầu anh ta trả nó lại à? Nhỡ anh ta ở bên cái bà Gladstone kinh khủng đó thì sao?” “Thì cậu có thể bảo Victor là cậu định tuyển cô ta cho chiến dịch tranh cử của anh ấy.”
Evie tính đáp trả, rồi lại thôi. “Làm thế cũng có thể được việc đấy.” Nhưng khi cô nghiền ngẫm ý tưởng này, thì hiện thực lại ập xuống, không biết là lần thứ bao nhiêu trong tối nay. “Không được, vì sau đấy Lady Gladstone sẽ muốn biết lý do tại sao Saint có sợi dây chuyền của mình, và cô ta sẽ móc mắt mình ra trước khi mình kịp trả lời.” “Mắt ai sắp bị móc cơ?” một giọng nữ cất lên sau lưng cô.
Sau phút hết hồn, Evie thở phào nhẹ nhõm. “Georgie,” cô thốt lên, nắm lấy tay bạn và siết chặt, “cậu làm mình sợ chết đi được.” Người chồng cao lớn của Georgiana gật gù đồng cảm. “Đấy là chuyện cơm bữa đối với anh.” Bốc một nắm kẹo sô-cô-la, anh đưa một viên cho Georgie và thả hết chỗ còn lại vào miệng. “Nhân lực anh gửi đến chỗ em làm ăn thế nào?”
“Suỵt,” Evie ra hiệu, dù có vẻ chẳng ai ngoài cô và Georgie luận ra được câu hỏi của Dare khi miệng anh còn lúng búng kẹo sô-cô-la. “Đó là bí mật mà.” Tử tước nuốt ực một cái. “Ừ, anh hiểu. Nhưng tại sao anh phải bí mật cho người đến trại trẻ hả?”
Vợ anh trừng mắt. “Không phải việc của anh, Tristan. Thôi anh đi mà quan tâm Emma và Greydone đi.” “Tuân lệnh, em yêu.” Với nụ cười toe toét kèm nụ hôn chớp nhoáng lên má vợ, Lord Dare cất bước hòa mình vào đám đông.
Anh vừa đi khỏi, Georgie hạ thấp giọng thành thì thì thào thào y như Evie và Lucinda. “Được rồi, mắt ai sắp bị móc thế?” “Mắt mình,” Evie đáp, không nín được cười. Georgie và Lucinda là những người bạn tuyệt vời nhất cô có trong đời.
“Sao lại có chuyện đó?” “Chiều nay Hầu tước St. Aubyn vừa cướp sợi dây chuyền của Evie,” Lucinda giải thích, “và bọn mình đang nghĩ kế lấy nó về mà không gây đổ máu.”
“Cậu có chắc anh ta đã cướp nó không?” Vẻ thích thú trong mắt nữ tử tước biến mất. “Anh ta đã tháo nó từ cổ mình,” Evie nói, “và bảo mình rằng nếu muốn lấy lại thì hãy gặp anh ta tối nay.”
“Chà, rõ là anh ta đang cố gây rắc rối cho cậu. Mình nghe nói anh ta khoái mấy chuyện đó lắm.” Georgiana nhập hội luôn với Lucinda và Evie để tìm bóng dáng hầu tước trong đám đông. “Cậu biết không Evie, chuyện này có thể vượt qua ngưỡng an toàn để cậu tham gia đấy.” Nó đã vượt qua ngưỡng từ lúc cô biết được vai trò của St. Aubyn ở trại trẻ. “Mình không bị át vía trước hành vi thô bỉ của kẻ khác,” cô khẳng định. “Và nhất là của một kẻ phóng đãng.”
“Hành vi thô bỉ, hừm?” Luce trầm ngâm nhắc lại. “Và cậu ở đây, Evie, mà lại không có học viên để áp dụng bài học trong...” Georgiana biến sắc. “Không, không, không! Chúng ta không đời nào dâng Evie cho St. Aubyn. Anh ta sẽ hủy hoại cậu ấy trong nháy mắt khi biết cậu ấy định làm gì. Chúng ta sẽ tìm một người dễ bảo hơn để cậu ấy thực hành bài giảng.”
“Mình...” Evie mở miệng, tim lỡ mất một nhịp. “Đúng, cậu nói đúng,” Lucinda xen ngang, liếc sang Evie tỏ ý đồng cảm. “Đối tượng ít nhất phải còn chút lương tri. Evie, mình e là Georgiana nói đúng đấy, dự án trại trẻ này của cậu đã trở nên quá mạo hiểm, chắc chắn chúng ta có thể tìm được một nơi khác an toàn hơn để cậu cống hiến thời gian của mình.”
“Và một học viên an toàn hơn cho cậu chỉ bảo,” Georgie bổ sung. Evelyn hết nhìn người này đến nhìn người kia, tiếng ồn trong phòng vũ hội lắng xuống thành âm thanh rì rào mờ nhạt. Các bạn cô, những người thân thiết nhất, lại nghĩ cô sẽ thất bại khi chưa kịp bắt đầu, và cùng lúc thanh danh cô sẽ bị ô uế. Rất có thể họ đã nghĩ dự án cho trại trẻ của cô là một thảm họa ngay khi nghe kể về nó, và tai tiếng kinh khủng của hầu tước chỉ thêm vào cái cớ thích hợp để họ lờ tịt những cảm giác của cô. Ồ, nếu cô bị xem là một kẻ non nớt, thì cô muốn thử sức để thành công ngay từ đầu.
“Cậu nói đúng, Luce,” cô lặng lẽ nói, tự hỏi họ có nghe thấy tiếng tim cô đập thình thịch không. “Đừng buồn, Evie. Chúng ta sẽ tìm một cơ sở từ thiện phù hợp hơn ngay ngày mai.”
“Không, ý mình là cậu nói đúng chuyện St. Aubyn là một ứng viên hoàn hảo cho bài giảng về tác phong lịch sự đối với phái nữ. Và tình cờ mình lại ở vị trí hoàn hảo để thực hiện nó.” Lucinda tròn xoe mắt. “Không, Evie, mình đã nhầm lẫn, nhầm hoàn toàn. Nếu làm thế, cậu không những không cải tạo được một trại trẻ lắm vấn đề, mà cậu cũng chẳng cải tạo được...”
“St. Aubyn, mình biết. Mình không nghĩ có thể đòi hỏi một thử thách lớn lao hơn thế. Cậu có thấy vậy không?” Georgiana nắm lấy tay cô. “Cậu chắc chứ? Cậu không phải chứng tỏ điều gì hết.”
“Chỉ chứng minh với bản thân mình thôi,” cô đáp, dù điều đó không hoàn toàn đúng. “Và đúng vậy, mình chắc chắn. Hoặc mình sẽ thành công ngoạn mục trên cả hai mặt trận, hoặc thất bại thảm hại.” Hai người bạn tiếp tục tranh cãi với cô, cố gắng thuyết phục rằng cô đang mạo hiểm một cách không cần thiết, rằng cả trại trẻ lẫn St. Aubyn đều quá sức cô. Nhưng họ đã lầm, mà dù họ có nói gì thì lúc này cũng không còn ý nghĩa nữa, vì St. Aubyn đã bước vào phòng vũ hội.
Lần đầu tiên cô để ý có biết bao phụ nữ lén ngắm anh ta từ sau lưng các đức ông chồng và sau những chiếc quạt sọc ngà phe phẩy. Anh ta không thể nào có nhiều tình nhân bí mật đến thế; đời người đâu có nhiều đêm đến vậy, nếu tính cả những phụ nữ độc thân, thanh danh thấp kém dựa vào đám vẫn giao du với anh ta. Dù thế, những ánh mắt ấy làm cô nhớ đến lời Lady Gladstone, rằng Saint không cần phải tỏ ra tử tế bởi anh ta đã quá xấu xa rồi. Hình như tất cả họ đều muốn anh ta, hoặc ít nhất muốn nhìn anh ta. Dáng đi lừng lững uyển chuyển như loài báo đầy sức cuốn hút ngay cả khi anh ta không lùng sục thứ gì. Với một căn phòng đầy những trò chơi dâng sẵn thế này, vì sao anh ta lại theo đuổi cô? Hay anh ta đang mua vui cho mình, như anh ta từng tuyên bố? Có khi túi anh ta đầy ắp những chiếc vòng cổ chờ được trả lại cho những nàng trinh nữ anh ta đã tháp tùng trong ngày không biết chừng.
“Evie,” Lucinda sốt ruột thì thầm. Cô sực tỉnh. “Cậu nói gì cơ?”
“Anh ta ở đây.” “Mình biết, mình thấy rồi.”
Hai bạn cô đưa mắt nhìn nhau, còn cô vờ như không để ý. “Cậu định làm gì?” Georgiana hỏi. Evie hít sau, cố trấn áp trái tim loạn nhịp. “Đòi lại sợi dây chuyền của mình.”
“Nhưng...” Trước khi mất hết can đảm. Evelyn rời bước tới bàn giải khát. Có vẻ Saint đang hướng về phía ấy, và cơ hội giáp mặt ở đó sẽ ít gây điều tiếng hơn nếu cô bước thẳng đến trước mặt anh rồi chìa tay ra.
Tuy nhiên, khi cô tới nơi, Saint vẫn còn cách đó vài thước, đang gọi đồ uống từ một người phục vụ. Cô quan sát anh từ sau bức tượng thiên nga bằng băng, đôi cánh trong suốt của nó khiến bộ ngực rộng trong chiếc áo vest đen tuyền như dài ra, nhưng lại làm gương mặt xương xương ấy trở nên rõ nét. Michael Halboro. Cô tự hỏi tên đệm của anh ta là gì. Biết quá ít về anh ta khiến mọi thông tin lượm lặt được càng... có ý nghĩa hơn mức vốn có. Mái tóc đen che mất một bên mắt, tạo cho anh ta một vẻ phóng đãng vô hại. Rồi, đột nhiên đôi mắt ấy ngước lên nhìn cô, như thể anh ta biết cô ở đó nãy giờ, và tim cô ngừng đập.
Bất kể có trò chơi hay thú tiêu khiển nào trong đầu anh ta, nó cũng nhằm vào cô. Với một nụ cười chậm rãi, St. Aubyn bỏ lại người phục vụ và đi qua nửa tá phụ nữ trẻ trung khác, thậm chí không liếc mắt nhìn họ. “Xin chào, tiểu thư Ruddick,” chất giọng nam trung trầm ấm của anh ta kéo dài, âm thanh nó dội thẳng vào sống lưng cô. “Cô đã đến.”
“Ngài nghĩ tôi sẽ trốn dưới gầm giường sao?” Evelyn đáp trả. Giọng cô đầy tự chủ và vững vàng, tạ ơn trời đất. “Khi tôi nghĩ đến cô, thì vị trí không phải là dưới gầm giường. Cô ra yêu cầu đi.”
Lạy Chúa. Giữa một phòng vũ hội thế này, chắc chắn hàng tá khách khứa có thể nghe thấy không sót từ nào đoạn đối thoại của họ. Và cô không nghĩ ra cách nào để diễn đạt ý mình mà nghe không giống như vừa làm điều gì đó phô trương hoặc thiếu đứng đắn. Chắc chắn đó chính là điều anh ta trông chờ. Bất kể cô có nói gì tiếp theo, anh ta cũng có thể dùng nó để hủy hoại cô. Lẽ ra tối nay cô nên trốn dưới gầm giường. Vậy thì tốt nhất hãy vượt qua nó. “Lord Dare có kể rằng ngài nhặt được một sợi dây chuyền ở vũ hội nhà Hanson. Tôi nghĩ có thể nó là của tôi. Tôi có thể ngó qua được không?”
Môi anh ta nhếch lên. “Đúng rồi, tôi thấy nó trong bát rượu pân,” anh ta nói trôi chảy, và cho tay vào túi. “Có phải nó đây không?” Evie nhẹ nhõm gần như chóng mặt. “Ôi, cảm ơn ngài rất nhiều, thưa ngài,” cô nói liền một mạch, trước khi anh ta có thể chế ra vài chi tiết để hoạch họe cô. “Nó là món đồ yêu thích nhất của tôi đấy, tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ tìm thấy nó nữa.” Cô đưa tay ra.
Saint bước ra sau lưng cô. “Cho phép tôi.” Cô chưa kịp làm gì khác ngoài hít vào một hơi và đỏ bừng mặt, hầu tước đã vòng sợi dây chuyền lành lạnh qua cổ cô và cài móc lại. Những ngón tay anh ta sượt qua những sợi tóc ở gáy cô khi anh ta ghé lại gần hơn. “Giỏi lắm, Evelyn Marie,” anh ta thì thầm lên tóc cô. “Giờ hãy mỉm cười đi và nói ‘cảm ơn ngài, Saint,’ bằng không tôi sẽ hôn tai cô đấy.”
Nếu tim Evie đập nhanh hơn chút nữa, nó ắt sẽ bật ra khỏi lồng ngực mất. Cô nở một nụ cười thân thiện với không khí. “Cảm ơn ngài lần nữa, Saint. Ngài thật là chu đáo.” “Cô khuấy động tôi,” anh ta thì thầm, “và cô sẽ phải trả giá cho chuyện đó.” Rồi anh ta buông cô ra và lùi lại.
Bài học, cô điên cuồng nhắc nhở mình, nhắm mắt lại một thoáng để trấn tĩnh. “Ngài St. Aubyn, ngài đã gặp mẹ tôi chưa?” cô hỏi, quay lưng đi. “Tôi biết chắc bà cũng muốn cảm ơn ngài vì nghĩa cử tốt đẹp của ngài.” Hầu tước đờ người trong một giây, rồi nhìn cô. “Cô muốn tôi gặp mẹ cô?” anh ta nhắc lại, ánh ngạc nhiên hiện lên trong đáy mắt.
Lần đầu tiên cô thấy anh ta mất tự chủ. “Vâng. Tại sao không?” “Tôi có thể nêu ra cả nghìn lý do,” anh ta đáp, rồi nhún vai. “Nhưng tại sao lại không nhỉ? Buổi tối nay đã yên ổn quá mức rồi.”
Đúng, trừ việc cô sắp ngất và tiêu đời đến nơi. “Vậy thì đi lối này, thưa ngài.” “Saint,” anh ta nhẹ nhàng nhắc cô, đi song song bên cô, và trước sự hốt hoảng của cô, anh ta chìa cánh tay ra.
“Nhưng...” “Nếu tôi vào vai lịch sự, thì cô cũng phải thế.” Không chờ cô phản ứng, anh ta cần tay cô đặt lên tay áo vest đen của mình.
Khi họ rời phòng vũ hội tới phòng khách nơi hầu hết các mệnh phụ đã tụ tập để tán gẫu và nhâm nhi bánh ngọt, Evie mới nhận ra mình đã phạm sai lầm. “Saint,” cô thì thầm, khi mẹ cô hiện ra trong tầm mắt, “mẹ tôi không biết việc tôi làm ở trại trẻ. Xin đừng nói điều gì cả.” Ban đầu cô tưởng anh ta không nghe rõ, rằng anh ta đang mải chú ý đến những vẻ mặt sửng sốt và tiếng thở hổn hển của các phu nhân khi họ nhận ra ai đang thả bộ đến chỗ họ. Nhưng rồi anh ta liếc nhìn cô, đôi mắt xanh đầy thích thú và giễu cợt. “Một nụ hôn,” anh ta lẩm bẩm.
“G...gì cơ?” “Cô nghe rồi đấy. Đồng ý hay không?”
Tất cả các mệnh phụ đều thận trọng lùi ra xa Genevieve Ruddick trong khi bà khoác một nụ cười bẽ bàng lên gương mặt mảnh mai. “Evie! Làm sao con lại...” “Mẹ, con muốn giới thiệu Hầu tước St. Aubyn với mẹ. Ngài ấy đã tìm thấy sợi dây chuyền con đánh mất trong bát rượu pân ở vũ hội nhà Hanson, một chỗ ít ai nghĩ đến. Thưa ngài, đây là mẹ tôi, bà Ruddick.”
“Xin chào bà,” anh ta nói lịch thiệp, cầm lấy tay bà. “Lẽ ra tôi nên tự giới thiệu từ mấy ngày trước, vì con gái bà và tôi...” Ôi không. “Ngài nói phải,” Evie rít khẽ.
“...đã nhảy điệu van với nhau ở vũ hội nhà Hanson,” anh ta nhẹ nhàng nói nốt. “Cô ấy là một quý cô dũng cảm.” Gương mặt mẹ cô sa sầm thành một cái cau mày, nom tự nhiên hơn nhiều trên sắc da tái xanh. “Và là một đứa bốc đồng nữa.”
Evie nín thở, chờ hầu tước đáp lại mẹ cô bằng một lời nhận xét bóng gió nào đấy. Nhưng thay vì vậy, anh ta chỉ nở một nụ cười nhanh và bí ẩn, “Quả đúng vậy.” Ôi, tốt rồi. Rất có thể nó là cố gắng đầu tiên của anh ta, nhưng anh ta đã tỏ ra lịch sự được gần ba phút rồi. Và vận may của cô có lẽ chỉ được đến mức ấy trong một buổi tối. “Ồ, đó có phải là điệu vũ bốn cặp không?” cô tươi cười hỏi. “Con đã hứa nhảy điệu này với Francis Henning. Xin phép mẹ. Ngài vui lòng hộ tống tôi chứ, ngài St. Aubyn?”
Anh ta không nói thêm gì, nên Evie quyết định khôn ngoan nhất là hãy rời đi và hy vọng anh ta đi theo. Cô sắp băng qua cửa thì thình lình một bàn tay túm lấy vai cô và đẩy cô vào hốc tường gần nhất. “Tất cả chuyện này là thế nào?” Saint hỏi, lạnh lùng nhìn cô.
“Không có gì cả. Tôi chỉ muốn xem liệu ngài có làm theo không. Giờ, mong ngài thứ lỗi, tôi có một...” Saint giơ tay chặn đường thoát của cô. Biết rõ chỉ có một phần bức rèm chắn giữa họ với hành lang và phòng vũ hội bên kia, Evelyn nuốt xuống. Các bạn cô đã cảnh báo cô về mối nguy hiểm nếu dạy bài học ấy cho St. Aubyn – mà đằng nào cô cũng biết rõ điều đó – nhưng kỳ cục thay, nếu anh ta định tìm mọi cách hủy hoại cô, thì cô nên cố gắng cải tạo anh ta mới công bằng.
“Xin ngài tránh ra.” “Hôn tôi đã.”
“Ngay bây giờ ư?” Bằng một bước chân anh ta đã xóa đi khoảng cách giữa họ, khiến cô phải ngửa cầm lên mới nhìn được vào mắt anh ta. “Phải, ngay bây giờ.”
Evie thở dài để che giấu mạch đập đột nhiên dồn dập “Thôi được.” Anh ta đứng yên, nhìn cô. Cô tự hỏi anh ta thấy những gì mà cứ thích trêu ghẹo cô thế này. Một cô gái nhỏ bé với mái tóc nâu pha đỏ và đôi mắt xám, gương mặt ửng hồng vì bối rối. Còn gì nữa? Anh ta có nghĩ cô khờ khạo và vô dụng như các bạn cô đã nghĩ không?
“Ừm?” Một lúc sau cô thì thầm. “Cho qua được không?” Saint lắc đầu. “Cô sẽ hôn tôi.” Anh ta lim dim mắt, lướt một ngón tay qua da cô, ngay phía trên viền cổ áo xẻ sâu. “Hôn tôi đi, Evelyn, không thì tôi sẽ nghĩ ra chuyện gì đó thân mật hơn nữa giữa chúng ta để làm đấy.”
Làn da cô nơi tay anh ta chạm vào nóng rực lên. Đột ngột Evie nhận ra vấn đề - đó là cô muốn hôn người đàn ông này. Cô muốn nếm trải lại cảm giác lúc anh ta hôn cô ở trại trẻ. Anh ta từ từ kéo một bên áo khỏi vai cô, những ngón tay dịu dàng và ấm áp trượt vào dưới lớp vải. “Hôn tôi đi nào, Evelyn Marie,” anh ta nhắc lại bằng giọng còn dịu dàng hơn nữa.
Run rẩy và gần như nghẹt thở, cô kiễng chân lên và chạm môi vào môi anh ta. Luồng hơi nóng chạy khắp người cô khi anh ta đáp lại sự tiếp xúc khẽ khàng ấy, dấn sâu vào nụ hôn trọn vẹn khiến cô như bay lên bồng bềnh. Chưa có nụ hôn của ai khiến cô cảm thấy thế này, váng vất và run rẩy từ tận bên trong. “Làm thế quái nào con giám sát con bé từng giây từng phút được đây?” Giọng nói giận dữ của anh cô vang lên sát sạt.
Evie sững người, và Saint ép sát vào cô, ấn lưng cô vào tường. Cả hai nấp vào nơi ẩn náu nhỏ hẹp sau bức rèm. Nếu có ai trông thấy cô, một mình với St. Aubyn và thậm chí nếu họ có đứng tách nhau ra, thì thanh danh của cô cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ. “Mẹ không mong con làm thế,” tiếng mẹ cô đáp lại, cũng gay gắt không kém. “Nhưng con đã đưa con bé đến đây, Victor. Mẹ nghĩ con bé đã mất trí khi giới thiệu mẹ với St. Aubyn.”
“Con thì nghĩ là nó đang tìm cách phá hoại sự nghiệp chính trị của con để con phải quay lại Ấn Độ. Lady Dare kia rồi. Mẹ hãy hỏi xem cô ấy có thấy Evie đâu không. Con sẽ đi tìm St. Aubyn.” Giọng hai người xa dần, nhưng Evie không dám thả lỏng – nhất là khi thân hình săn chắc của Saint đang ép sát vào cô. Mình nên lấy làm biết ơn mới phải, cô nghĩ, vì anh ta đã không xô mình ra khỏi hốc tường cho bầy sói xé xác. Nhưng nếu họ còn nán lại, thì vận may vốn đã mong manh của cô sẽ biến mất hoàn toàn.
“Saint...” Anh ta lại cúi xuống miệng cô, đôi tay chống vào tường hai bên đầu cô. Lần này thì anh ta cương quyết hôn cô trọn vẹn. Một tiếng rên bất lực buột khỏi cổ họng làm cô không kịp ngăn lại, và đôi tay cô đưa lên vòng qua eo anh ta.
Nhưng trước khi cô kịp chạm vào, anh ta đã ngừng hôn cô, lùi sang đầu kia hốc tường. “Cô rất đỗi ngọt ngào,” anh ta hạ thấp giọng, đưa bàn tay qua miệng. “Tốt nhất là cô hãy tránh xa tôi, cô biết không. Tạm biệt Evelyn Marie.” Tựa hẳn vào tường và cố gắng lấy lại nhịp thở cùng lý trí, Evelyn nghĩ có lẽ mẹ cô nói đúng. Hẳn cô điên mất rồi; giờ thì ngay cả St. Aubyn cũng cảnh báo cô hãy tránh xa anh ta, và tất cả những gì cô nghĩ được là cô sẽ gặp lại anh ta vào ngày mai.
Hít sâu một lần cuối, Evie chống khuỷu tay vào tường, đứng thẳng dậy và trở ra hành lang. Có một tấm gương treo ngay ngoài cửa phòng vũ hội, cô dành vài phút để kiểm tra lại đầu tóc và đảm bảo anh ta không tháo bỏ món đồ nào nữa trên người cô. Evelyn đờ người, nhìn trân trân vào cổ mình trong gương. Viên kim cương gắn trong mặt dây chuyền hình trái tim bằng bạc thượng hạng lấp lánh trước mắt cô. Chậm chạp và run rẩy, cô đưa tay lên chạm vào nó. Không phải cô đang tưởng tượng. Hầu tước St. Aubyn đã lấy sợi dây chuyền mặt ngọc trai của cô lúc chiều, và thay thế nó bằng dây chuyền gắn kim cương tối nay. Một viên kim cương tuyệt đẹp. “Ôi trời,” cô thì thào.
Nếu không có gì là miễn phí, thì anh ta muốn cô đền đáp thế nào cho thứ này? Sau nụ hôn vừa rồi, một phần trong cô tò mò muốn biết. ***
“St. Aubyn.” Saint không ngẩng lên khỏi bàn chơi bài. Anh đã lẻn vào phòng chơi bài nhà Dundredge qua lối cầu thang dành cho gia nhân để tránh mặt Victor Ruddick. Nhưng trong lúc ấy anh không khỏi băn khoăn sao mình phải nhọc công làm vậy. Gần như chẳng còn ai thách đấu với anh nữa; những kẻ sống sót đã cảnh báo cho số đông còn lại về sự nguy hiểm khi nghi ngờ khả năng của anh, dù được chứng thực hay không.
Tuy nhiên, Evelyn Marie đã thẳng thắn yêu cầu anh đừng hủy hoại cô. Lạ một điều là anh đồng ý, cũng có lẽ bởi nếu anh thực sự hủy hoại thanh của cô, cô sẽ thoát khỏi vòng kềm tỏa của anh. Đây là lý do chính yếu trong vô số lý do không nên bám theo những cô gái đoan trang tiết hạnh, vậy nhưng nỗi ám ảnh về cô trong anh không hề nguôi bớt. “St. Aubyn.”
Anh thở dài, ngoái đầu lại. “Gì vậy?” “Anh có...” Quai hàm đanh lại. Victor liếc nhìn căn phòng đông nghẹt và hạ thấp giọng. “Anh có thấy em gái tôi không?”
“Trước hết,” Saint đáp, ra hiệu lấy thêm một quân bài, “anh là tên quái nào vậy?” Anh trai Evelyn túm lấy lưng ghế của anh và chồm người tới. “Anh biết tôi là tên quái nào mà,” anh ta lẩm bẩm, “và anh biết em gái tôi là ai. Nó có thể cực kỳ tối dạ, nhưng là đứa con gái tốt. Tránh xa con bé ra, St. Aubyn.”
Sự kính nể của Saint với anh chàng Ruddick tăng thêm một hoặc hai bậc. Phải cực kỳ to gan mới dám đe dọa thẳng thừng người khác, đặc biệt khi người đó là anh. “Tôi dừng,” anh thông báo với những người chơi trong bàn, vứt những lá bài của mình vào xấp bài bị loại. Nhưng, dù biết khá ít về Evelyn, anh hiểu rằng cô không ngu ngốc chút nào. Anh đứng dậy, đẩy ghế ra sau khiến Victor phải tránh sang một bên bằng không sẽ ngã nhào. Cả căn phòng đã lắng xuống chỉ còn tiếng rì rầm chuyện trò lén lút, nhưng có lẽ ai ai cũng biết anh đã nhảy điệu van với Evelyn tuần trước.
“Ta đi chứ?” anh hỏi, hất đầu về phía cửa. “Tôi không thích bị bắt gặp đang nói chuyện với anh,” Victor tuyên bố, quắc mắt. “Anh chẳng có lợi cho danh tiếng của bất cứ ai. Hãy để gia đình tôi được yên.”
“Thế thì đừng có phái em gái anh tới nói chuyện với mấy... người bạn đặc biệt của tôi nữa,” Saint đáp trả. “Lo làm công việc bẩn thỉu của anh đi, Ruddick.” Nói xong anh bước khỏi cửa và trở lại phòng vũ hội. Quỷ tha ma bắt tất cả những tên anh trai, chồng và cha đi. Buổi tối nay đã hết sức vui vẻ cho đến khi Victor Ruddick bước vào. Nhưng thú vị ở chỗ chẳng ai trong gia đình Evelyn biết cô đang học đòi làm từ thiện ở trại trẻ Trái tim hy vọng. Anh có thể tận dụng điều đó làm lợi thế cho mình.
Saint mỉm cười thâm hiểm. Có vẻ anh đang nắm hết mọi quân bài trong trò chơi nho nhỏ này. Bất kể Evelyn có ý định gì, nó cũng xoay quanh trại trẻ mồ côi – nghĩa là có liên quan đến anh. Ngày mai anh sẽ tăng giá cả lên một chút và xem liệu cô còn muốn chơi không.