Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Chương 8
R
oz nhắm mắt lại và một lần nữa nhìn thấy gương mặt xám ngắt, tả tơi của đứa con gái năm tuổi. Khi còn sống, con bé xinh xắn bao nhiêu thì khi chết, nó xấu xí bấy nhiêu. Da con bé rách bươm vì những mảnh vỡ của kính chắn gió. Cô tự vấn lòng mình như hàng triệu lần trước đó, rằng cô có thể dễ dàng chấp nhận chuyện ấy hơn không, nếu Rupert cũng chết cùng? Liệu những tội lỗi mà cô không thể tha thứ cho Rupert lúc anh ta còn sống sẽ được hóa giải hết khi anh chết đi? Cô nói với nụ cười cay đắng, “Tôi chẳng bao giờ gặp anh, làm sao tôi có thể trừng phạt anh đây? Anh say xỉn và thật nực cười.”
Cái cách anh ta nhìn cô, ra vẻ yếu ớt và tổn thương lại càng khiến cô thêm khinh bỉ và sốt ruột. “Ôi, vì Chúa,” cô gắt. “Làm ơn đi đi được không? Tôi hoàn toàn vô cảm với anh rồi, và nói thật lòng, tôi nghĩ mình chưa bao giờ có cảm xúc gì với anh hết.” Nhưng đó không phải sự thật, không hoàn toàn là thế. “Người ta không thể khinh ghét thứ mình chưa bao giờ yêu.” Olive từng nói như vậy.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mụ mị vì rượu của Rupert, “Ngày nào anh cũng khóc thương con bé, em biết mà.”
“Anh khóc ấy hả? Tôi thì không. Tôi chẳng còn sức nữa.”
“Vậy thì em chẳng yêu con bé bằng anh đâu,” anh ta thổn thức, gồng mình lên để kiềm chế.
Môi Roz cong lên khinh bỉ, “Thật sao? Vậy lý do gì khiến anh vội vàng kiếm người thế chỗ con bé một cách bỉ ổi như thế? Tôi biết mà. Anh còn phải thụ thai cho Jessica yêu quý trong vòng một tuần kể từ khi an lành bỏ đi sau tai nạn ấy.” Cô nhấn mạnh những chữ cuối cùng với sự mỉa mai, “Sam là một sự thay thế hoàn hảo chứ hả, Rupert? Thằng bé có cuốn tóc anh vào tay nó như cái cách Alice vẫn làm không? Nó có cười giống con bé không? Nó có chờ anh nơi bậc cửa và ôm lấy gối anh rồi reo lên ‘Mẹ ơi, mẹ ơi, bố về rồi!’ không?” Cơn giận làm giọng cô the thé, “Có không, Rupert? Thằng bé có giống như Alice ngày xưa không? Hay nó chẳng có điểm gì giống Alice nên ngày nào anh cũng phải khóc thương con bé?”
“Nó chỉ là một đứa trẻ, vì Chúa.” Rupert siết chặt nắm đấm, đôi mắt cũng rực lên giận dữ như mắt cô. “Chúa ơi, em thật chẳng ra gì. Anh chưa bao giờ muốn thay thế con bé. Làm sao anh có thể? Alice là Alice. Anh không thể mang con bé quay về.”
Cô quay đi và nhìn ra cửa sổ, “Ừ, không thể.”
“Vậy tại sao em lại đổ lỗi cho Sam? Thằng bé không có lỗi gì cả. Nó thậm chí còn không biết mình có chị gái.”
“Tôi không đổ lỗi cho Sam.” Cô nhìn một đôi tình nhân ở bên kia con đường, ngập trong quầng sáng đèn đường màu vàng cam. Họ âu yếm ôm chặt lấy nhau, vuốt tóc, mơn trớn cánh tay, và hôn nhau. Họ mới ngây thơ làm sao khi nghĩ tình yêu thật đẹp, “Tôi oán hận nó.”
Cô nghe tiếng anh ta quờ quạng dựa vào bàn trà. “Đó là một nỗi hận thù mù quáng,” anh ta líu ríu.
“Phải,” Roz bình thản đáp, giống như tự nhủ với lòng mình hơn là nói với anh ta. Hơi thở của cô làm mờ lớp kính. “Nhưng tôi không hiểu tại sao anh có thể hạnh phúc còn tôi thì không? Anh đã giết con gái tôi nhưng bản thân lại bình an vô sự vì pháp luật nói anh đã chịu đựng đủ rồi. Tôi đã phải chịu đựng còn nhiều hơn thế, trong khi tội lỗi của tôi chỉ là đã cho phép người chồng ngoại tình được gặp gỡ con gái mình, bởi tôi biết con bé yêu bố nó và tôi không muốn thấy nó buồn.”
Anh ta nức nở, “Giá như em biết thông cảm hơn thì chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Đó là lỗi của em, Roz ạ. Em chính là người đã giết con bé.” Cô không nghe thấy tiếng anh ta bước lại gần. Roz quay đầu lại khi nắm đấm của anh ta lao thẳng vào mặt cô.
Họ đã đánh nhau, một cách hèn hạ và đê tiện. Khi từ ngữ đã trở nên bất lực, vì họ luôn biết rõ người kia định nói gì, họ lao vào nhau mà đấm đá, mà cào cấu với mong muốn tàn ác là khiến người kia bị thương. Đó là hành động vô thức đến kì lạ, và được thôi thúc bởi cảm giác tội lỗi nhiều hơn là oán ghét hay thù hận. Bởi tận sâu trong tâm tưởng, họ ý thức quá rõ rằng chính cuộc hôn nhân thất bại đã dẫn đến xung đột. Và rồi một lần, cuộc chiến tự họ châm ngòi đã khiến Rupert nổi điên. Anh ta tức tốc bỏ đi, đem theo con gái họ và cho nó ngồi ở ghế sau mà không cài dây an toàn. Ai có thể biết trước chiếc xe lại bị mất kiếm soát, đâm sầm vào dải phân cách? Ai biết trước được rằng dưới lực tác động khủng khiếp ấy, cô bé năm tuổi đã bị văng ra ngoài qua cửa kính vỡ, khiến thân hình mỏng manh ấy phải chịu thương tích nghiêm trọng? Là ý Chúa, công ty bảo hiểm đã nói như vậy. Nhưng đối với Roz, đó cũng là lần cuối cùng Chúa can thiệp vào cuộc đời cô. Cả Chúa và Alice đều đã chết vào ngày hôm ấy.
Rupert dừng tay trước, có lẽ vì nhận ra trận đấu này thật không cân sức, hoặc đơn giản bởi anh ta đã say mềm. Anh ta trườn tới ngồi rúm ró trong góc nhà. Roz lấy tay khẽ quệt quanh miệng và liếm giọt máu tứa ra ở khóe môi. Cô nhắm mát lại, lặng lẽ ngồi yên trong vài phút, đợi cho cơn giận ngùn ngụt của mình dịu lại. Đáng ra họ phải làm việc này từ lâu rồi mới phải. Lần dầu tiên trong nhiều tháng ròng, cô lại cảm thấy bình yên, như thể vừa xua tan tội lỗi của chính mình. Cô biết rằng, đáng lẽ mình phải đi ra xe và cài dây an toàn cho Alice. Nhưng không, cô lại đóng sầm cửa trước mặt họ và bỏ vào bếp, để chữa lành cái tôi bị tổn thương bằng một chai rượu gin và điên cuồng xé nát những tấm ảnh. Có lẽ, sau tất cả, cô cũng cần bị trừng phạt. Cô chưa bao giờ phải trả giá cho tội lỗi của mình. Sự đền tội, cũng chính là nỗi đau đang xé toạc cõi lòng ngay lúc này, hóa ra lại đem tới cho cô cơn trầm uất chứ không phải niềm thanh thản.
Đủ rồi, giờ cô thấy đã đủ rồi. “Chúng ta đều làm chủ số phận của mình, Roz ạ.”
Cô cẩn trọng đứng dậy, lần tìm dây cáp điện thoại và cắm lại vào giắc. Cô nhìn Rupert một lúc, rồi gọi cho Jessica. “Roz đây,” cô nói, “Rupert đang ở nhà tôi và tôi e là anh ta cần người tới đón.” Cô nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia. “Đây sẽ là lần cuối cùng, Jessica, tôi hứa.” Cô suýt bật cười, “Chúng tôi đã phát lệnh ngừng bắn. Không buộc tội lẫn nhau nữa. Được rồi, nửa giờ nữa. Anh ta sẽ đợi cô dưới sảnh.” Cô gác máy. “Tôi nói nghiêm túc đấy, Rupert ạ. Mọi chuyện qua rồi. Chỉ là tai nạn thôi. Đừng trách móc nhau nữa và tự cho phép mình được sống thanh thản đi.”
Sự vô cảm của Iris Fielding đã trở thành huyền thoại, nhung ngay cả như thế, cô cũng thấy sốc khi nhìn bộ mặt méo mó của Roz vào ngày hôm sau. “Chúa ơi, trông cậu kinh khủng quá.” Cô thẳng thừng nhận xét, rồi lao đến tủ đựng rượu và tự rót cho mình một ly brandy. Cô nghĩ lại và rót thêm cho Roz một ly nữa, “Là do ai vậy?”
Roz đóng cửa và tập tễnh bước trở lại chỗ ghế bành.
Iris uống cạn ly rượu, “Có phải Rupert không?” Iris giơ ly thứ hai ra mời nhưng Roz lắc đầu từ chối, cũng là lời đáp cho câu hỏi.
“Tất nhiên không phải Rupert rồi.” Roz cẩn thận hạ mình xuống ghế, nửa nằm, nửa ngồi trong khi Quý bà Antrobus ung dung đè tấm thân đầy lông mềm mại lên phần ngực khoác áo ngủ của cô và dụi dụi cái đầu ấm áp của nó vào cằm cô. “Cậu giúp mình cho Quý bà Antrobus ăn nhé? Có một cái hộp thiếc khui sẵn trong tủ lạnh.”
Iris quắc mắt nhìn con mèo, “Của nợ kinh khủng đầy bọ chét này ấy hả? Thế cậu đã ở đâu khi quý bà của cậu cần cậu nhất?” Nhưng rồi Iris vẫn biến vào trong bếp và lạch cạch lấy đĩa, “Cậu chắc là không phải do Rupert chứ?” Cô hỏi khi đi ra.
“Không. Đây đâu phải phong cách của anh ta. Mình và anh ta chỉ cãi nhau thôi và điều đó còn gây tổn thương hơn nhiều.”
Iris trầm ngâm đáp, “Cậu chẳng từng nói với mình anh ta là người biết cảm thông còn gì.”
“Mình nói dối đấy.”
Trông Iris lại càng trầm tư hơn, “Vậy thì là ai?”
“Một gã điên mình vớ phải ở quán rượu ấy mà. Gã có vẻ hấp dẫn khi mặc đù quần áo hơn là khỏa thân nên mình bảo gã cứ mặc nguyên đi, và gã phản đối.” Cô nhìn thấy vẻ dò hỏi trong mắt Iris và cố cười giả lả bằng đôi môi bầm giập, “Không, gã không làm gì mình. Mình vẫn còn nguyên vẹn. Mình thề đấy.”
“Hừm. Chà, mình cũng chẳng có tư cách gì để chi trích cậu, tình yêu ạ, nhưng liệu có đúng đắn không khi lấy khuôn mặt ra để bảo vệ đức hạnh? Mình không có niềm tin vào việc chiến đấu để bảo vệ những thứ đã mất.” Cô uống ly brandy của Roz, “Cậu có gọi cảnh sát không?”
“Không.”
“Bác sĩ?”
“Không.” Cô đặt một tay lên điện thoại, “Và cậu cũng không phải gọi họ đâu.”
Iris nhún vai, “Vậy cả sáng nay cậu đã làm những gì?”
“Cố gắng suy nghĩ xem làm sao để tự xoay xở mà không cần gọi trợ giúp. Nhưng đến trưa, mình nhận ra rằng đó là điều không thể. Mình đã uống hết thuốc aspirin rồi, trong nhà chẳng còn gì để ăn, hơn nữa mình sẽ không ra ngoài với bộ dạng thế này đâu.” Cô ngước đôi mắt tím quầng và hấp háy đầy ám muội lên nhìn bạn mình. “Cho nên mình nghĩ đến một người ít bị kích động nhất và vị kỉ nhất mà mình biết rồi gọi cho cô ấy. Cậu phải ra ngoài và mua sắm giúp mình, Iris ạ. Mình cần đủ cho cả một tuần.”
Iris hài hước đáp, “Mình sẽ không bao giờ phủ nhận rằng mình vị kỉ, nhưng sao cậu lại cần đến phẩm chất đó?”
Roz nhe răng cười, “Bởi vì cậu chỉ để tâm đến bản thân mình, nên hẳn cậu sẽ quên hết tất cả những chuyện này khi về đến nhà. Thêm nữa, cậu cũng không ép buộc mình phải làm cái này cái kia, hay sẽ đòi trừng trị tên khốn nạn đó. Công ty hẳn sẽ mang tiếng xấu nếu để thiên hạ biết một nhà văn của mình có thói quen đưa mấy thằng cha vớ được ở quán rượu về nhà.” Cô ghì chặt cả hai tay lên điện thoại và Iris thấy các khớp ngón tay của cô trắng bệch.
“Đúng vậy,” Iris bình tĩnh đáp.
Roz cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, “Nếu chuyện vỡ lở, chắc mình chết mất. Mà một khi để bác sĩ hay cảnh sát dính vào thì khả năng cao sẽ là như thế. Cậu cũng biết truyền thông kinh khủng thế nào mà. Không cần quan tâm lý do là gì, nhưng họ sẽ phủ kín khắp các trang nhất bằng hình ảnh Alice thương tích đầy mình trong vụ tai nạn.”
Tội nghiệp Alice bé bỏng. Chúa trời độc ác đã sắp xếp một tay thợ ảnh nghiệp dư ngay bên cạnh làn xe khi con bé bị hất văng ra ngoài hệt như một con búp bê bằng giẻ rách. Những bức hình bi thảm ấy đã được đăng tải, và được đám phóng viên báo lá cải coi là minh chứng cho một trong những bi kịch giúp cảnh tỉnh các gia đình khác về tầm quan trọng của việc thắt dây an toàn cho con em mình. Chúng đã trở thành kí ức cuối cùng về Alice.
“Cậu có thể hình dung ra những so sánh hèn hạ mà họ sẽ dựng lên. ‘Mặt bà mẹ cũng biến dạng hệt như con gái.’ Mình không thể sống nổi nếu bi kịch ấy lại xảy ra.” Cô thò tay vào túi áo lấy danh sách đồ dùng cần mua, “Mình sẽ viết cho cậu một tấm séc khi cậu quay lại. Và dù có đi đâu làm gì, thì cũng đừng quên mua aspirin nhé. Mình đang đau lắm.”
Iris nhét tờ giấy vào túi xách. “Chìa khóa,” cô nói và chìa tay ra, “Cậu có thể tranh thủ chợp mắt lúc mình ra ngoài. Mình sẽ tự vào nhà.”
Roz chi cho Iris chùm chìa khóa trên chiếc tù cạnh cửa. “Cảm ơn, và Iris này…” Cô ngập ngừng.
“Và Iris này… Sao nữa?”
Roz cố nở nụ cười nhưng đành từ bỏ vì quá đau đớn. “Và Iris này… Mình xin lỗi.”
“Mình cũng thế, thôi bỏ qua đi.” Iris khẽ vẫy tay và ra khỏi căn hộ.
Vài giờ sau, Iris quay trở lại cùng những món đồ mua được và một cái va li.
“Đừng nhìn mình như thế,” cô nghiêm giọng nói và cho thuốc vào một cốc nước, “Mình sẽ trông nom cậu một hoặc hai ngày gì đó. Tất nhiên là hoàn toàn vì mục đích vụ lợi thôi. Mình phải trông coi nguồn đầu tư của mình cẩn thận. Và dù sao đi nữa,” cô gãi gãi dưới cằm Quý bà Antrobus. “Ai đó phải cho con mèo ú chết tiệt này ăn thay cậu chứ. Cậu sẽ rú rít lên cho mà xem nếu nó chết hoặc bị bỏ đói.”
Đang trong cơn tuyệt vọng và cô đơn, Roz bỗng thấy cảm động vô cùng.
Trung sĩ Geoff Wyatt xoay xoay ly rượu trong tay vẻ không vui. Dạ dày anh lộn tùng phèo, và anh đang rất mệt mỏi. Hôm nay là thứ Bảy, lẽ ra anh đang có mặt ở trận bóng đá của Saints, và cảnh tượng Hawksley bắt đầu nghiến ngấu một đĩa ngồn ngộn bít tết tái làm anh khó chịu. “Nghe này,” anh cố gắng không lộ vẻ bực tức. “Tôi hiểu điều anh nói nhưng bằng chứng là bằng chứng. Anh mong chờ tôi làm được gì chứ? Cố gắng thay đổi nó sao?”
“Thậm chí không thể coi đó bằng chứng được nếu đã bị giả mạo ngay từ đầu.” Hawksley độp lại, “Âm mưu này đã được dàn xếp, vì Chúa.” Anh đẩy cái đĩa sang một bên, “Cậu cũng nên ăn chút ít đi,” giọng anh thoáng mỉa mai. “Nó sẽ khiến tâm trạng cậu khá hơn.”
Wyatt nhìn đi hướng khác. “Tâm trạng tôi chẳng làm sao hết và tôi đã ăn trước khi đến đây rồi.” Anh châm điếu thuốc và nhìn về phía cửa ra vào của nhà hàng, “Tôi chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu khi ở trong bếp, nhất là từ khi nhìn thấy xác những phụ nữ đó ở nhà Olive Martin. Quá nhiều hung khí gây án và quá nhiều máu thịt bầy nhầy. Chúng ta không thể sang phòng khác được sao?”
“Đừng có ngốc thế,” Hawksley nói cộc lốc. “Chết tiệt, Geoff, dù gì cậu cũng nợ tôi đấy.”
Wyatt thở dài, “Sẽ có lợi gì cho anh nếu tôi bị đình chỉ vì đã lén lút tiếp tay cho một cảnh sát cũ làm mấy chuyện lươn lẹo?”
“Tôi không nhờ cậu giúp tôi chuyện lươn lẹo. Nên không cần thấy áp lực vậy đâu. Cho tôi chút thời gian để nghĩ bước tiếp theo.”
“Nên làm gì?”
“Cậu có thể bắt đầu bằng việc thuyết phục phó chánh thanh tra đừng dính dáng đến vụ này nữa.”
“Vậy mà không phải lươn lẹo sao?” Khóe miệng Wyatt trễ xuống, “Nhưng dù gì tôi cũng đã thử rồi. Ông ta sẽ không gia nhập cuộc chơi với chúng ta đâu. Ông ta là người mới, trung thực, và không thích bất cứ ai bẻ cong luật, đặc biệt là cảnh sát.” Anh vẩy tàn thuốc xuống sàn, “Lẽ ra anh đừng bao giờ nên bỏ ngành, Hawksley ạ. Tôi đã cảnh báo anh rồi. Thế giới bên ngoài cô độc lắm.”
Hawksley xoa xoa gương mặt râu ria của mình, “Tình cảnh đã không tệ đến thế này nếu các đồng nghiệp cũ không tiếp tục đối xử với tôi như thể tội phạm.”
Wyatt nhìn chằm chầm vào phần còn lại của đĩa bít tết Hawksley đang ăn dở. Anh thấy buồn nôn, “Chà, nếu đã vậy, lẽ ra anh không nên tỏ vẻ bất cần như thế.”
Hawksley khó chịu nheo mắt lại, “Rồi một ngày kia cậu sẽ ước mình chưa từng nói ra câu đó.”
Wyatt nhún vai, di đế giày dụi tắt điếu thuốc rồi ném vào bồn rửa. “Tôi không nghĩ thế, anh bạn ạ. Tôi đã phải án binh bất động kể từ khi phó chánh thanh tra phát hiện ra chuyện của anh. Vụ việc khiến tôi phát ốm, thực sự là thế đấy.” Anh đẩy ghế ra sau và đứng lên, “Chết tiệt, tại sao anh phải đi đường tắt thay vì đường đường chính chính tuân theo đúng luật như anh vẫn làm?”
Hawksley hất đầu về phía cửa, “Biến đi, trước khi tôi xé toạc cái bản mặt giả tạo của cậu ra.”
“Thế còn thông tin anh muốn tôi kiểm tra thì sao?”
Hawksley thọc tay vào túi và lấy ra một mẩu giấy, “Đây là tên và địa chi của cô ta. Xem có gì không.”
“Anh muốn thông tin loại nào?”
Hawksley nhún vai. “Bất cứ điều gì giúp tôi đánh giá được chính xác. Tại sao cô ta lại muốn viết cuốn sách đó vào đúng lúc này?” Anh chau mày, “Và tôi không tin đây chỉ là trùng hợp.”
Một trong số ít những lợi ích của việc sở hữu một thân hình béo mẫm là rất dễ giấu mọi thứ trên người. Chỗ này chỗ kia phình ra tí chút cũng không gây chú ý và phần lõm mềm mại giữa hai bầu ngực đủ đế chứa hầu như tất cả mọi thứ. Nhất là, Olive đã sớm nhận ra các cán bộ trại giam thường không lục soát người cô ta quá kĩ lưỡng trừ trường hợp đặc biệt. Lúc đầu, cô ta nghĩ có lẽ họ sợ mình, nhưng hóa ra là thân hình núc ních khiến họ thấy không thoải mái khi chạm vào. Trong khuôn khổ nhà tù này đã hình thành một luật bất thành văn, sau lưng Olive, họ thoải mái nói về cô ta thế nào cũng được; nhưng trước mặt, họ phải chú ý từng từ và đối xử với cô ta như thể vô cùng tôn trọng. Vậy nên, từ sau lần khám người đầu tiên, khi cơ thể bồ tượng gớm ghiếc của Olive run lên vì khó chịu, rồi vài giọt nước mắt đau khổ chảy dài trên đôi má phì nộn, các giám thị đều cảm thấy ngần ngại mỗi lần phải chạm vào cô ta. Giờ, họ chỉ rờ tay lấy lệ dọc theo hai bên thân hình vĩ đại đó.
Nhưng Olive lại gặp một trở ngại khác. Gia đình tượng sáp nhỏ mà cô ta đã kì công sáng tạo đang dần mềm ra vì tiếp xúc quá lâu với làn da ấm nóng. Một bức tượng có gương mặt tươi vui đến ngớ ngẩn khi được đội mớ tóc giả bằng bông thô tẩm màu và quấn quanh người thứ vải sẫm mô phỏng bộ vest. Với sự nhẫn nại vô tận, cô ta nắn chỉnh lại tác phẩm của mình bằng những ngón tay chuối mắn. Đầu tiên là gỡ bỏ những cái ghim cố định phần tóc giả. Cô ta vu vơ nghĩ không biết bức tượng này có giống chồng Roz ở ngoài đời chút nào không.
“Nơi này thật kinh khủng.” Từ chỗ ngồi trên chiếc ghế bành nhựa dẻo, Iris soi mói lướt mắt qua những mặt tường ảm đạm trong căn hộ của Roz. “Cậu chưa bao giờ thấy cần phải trang hoàng cho thêm sinh khí hay sao?”
“Không, mình sẽ chuyển đi mà. Đây chỉ là một phòng chờ thôi.”
“Cậu ở đây được cả năm rồi. Mình không hiểu nổi vì sao cậu không dùng tiền ly hôn để tự mua một ngôi nhà.”
Roz ngả đầu ra lưng ghế.
“Mình rất thích các phòng chờ. Ở đó người ta có thể biếng nhác bao lâu tùy thích mà không cảm thấy tội lỗi. Vì thật ra chẳng còn việc gì khác để làm ngoài chờ đợi.”
Iris trầm tư ngậm điếu thuốc giữa đôi môi đỏ gợi cảm, “Thế cậu đang chờ đợi điều gì?”
“Mình không biết nữa.”
Iris lấy bật lửa châm thuốc trong khi đôi mắt khó chịu quan sát như muốn nhìn thấu Roz. “Còn một điều luôn khiến mình băn khoăn. Nếu đó không phải là Rupert, tại sao anh ta lại một lân nữa gửi cho mình một lời nhắn thống thiết trên máy trả lời tự động rằng anh ta đã cư xử cực kì tệ hại?”
“Một lần nữa sao?” Roz nhìn chăm chăm vào hai bàn tay, “Nghĩa là anh ta đã từng làm thế trước đây?”
“Thường xuyên là khác.”
“Cậu chưa bao giờ kể với mình.”
“Vi cậu chưa bao giờ hỏi.”
Roz im lặng một lúc, cố tiêu hóa chuỗi thông tin vừa nghe được và buông tiếng thở dài, “Gần đây mình mới nhận ra mình đã trở nên phụ thuộc vào anh ta nhiều đến mức nào.” Cô chạm tay lên chỗ môi sưng, “Tất nhiên sự phụ thuộc của anh ta cũng không hề thay đổi. Vẫn như trước giờ, anh ta luôn muốn nghe những điều khiến bản thân thấy vững tâm, kiểu như ‘Đừng lo, Rupert’, ‘Đó không phải lỗi của anh, Rupert’, ‘Tất cả mọi việc sẽ ổn thôi, Rupert’.” Cô hờ hững nói, “Đó là lý do vì sao anh ta thích phụ nữ hơn đàn ông. Phụ nữ giàu lòng thương cảm hơn.”
“Cậu phụ thuộc vào anh ta như thế nào mới được chứ?”
Roz khẽ cười, “Anh ta chưa bao giờ để mình được yên đủ lâu để có thể suy nghĩ sáng suốt. Mình đã giận dữ suốt hàng tháng trời.” Cô nhún vai, “Việc đó thật khủng khiếp. Người ta sẽ chẳng thể tập trung vào bất cứ thứ gì vì cơn giận sẽ không bao giờ biến mất. Mình xé hết những bức thư anh ta gửi mà chẳng thèm đọc, bởi mình biết chúng viết gì, và những chữ viết tay của anh ta khiến mình khó chịu. Nếu nhìn thấy hoặc nghe thấy anh ta, mình sẽ bắt đầu run rẩy.” Cô bật cười, “Người ta có thể bị ám ảnh bởi nỗi thù ghét, mình nghĩ vậy. Đúng ra nên chuyển đi từ lâu, nhưng rốt cuộc mình lại ở đây chờ Rupert làm cho mình nổi điên. Đó là cách mình phụ thuộc vào anh ta. Cũng là một kiểu nhà tù.”
Iris quệt đầu thuốc vào cái rãnh của gạt tàn. Roz đang bộc bạch với cô tất cả những điều cô đã hiểu rõ từ lâu, nhưng chưa bao giờ nói ra, vì lý do đơn giản là Roz không để cô làm thế. Cô tự hỏi điều gì khiến bạn mình phá bỏ hàng rào dây thép gai này. “Cậu định thoát khỏi nhà tù bằng cách nào? Cậu đã quyết định chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Có lẽ cậu nên làm như Olive vừa làm.” Iris nhẹ nhàng nói.
“Là gì?”
“Cho phép ai đó bước vào thế giới của cậu.”
Olive đợi ở cửa buồng giam hai tiếng đồng hồ. Một trong các giám thị tò mò dừng lại hỏi chuyện cô ta, “Mọi chuyện vẫn ổn chứ, Olive?”
Người phụ nữ béo mập nhìn lại, “Hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ Hai.”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Giọng cô ta có vẻ giận dữ.
Giám thị chau mày, “Cô chắc là mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
“Ừm.”
“Cô đang đợi ai đến thăm chăng?”
“Không. Tôi đang đói. Bữa nay ăn gì?”
“Pizza.” Khi xác nhận mọi sự vẫn bình thường, giám thị rời đi. Cũng có lý. Chẳng thời điểm nào trong ngày Olive không thấy đói. Việc đe dọa cắt khẩu phần ăn là cách duy nhất để kiềm chế cô ta. Một lần, giám thị y tế đã cố gắng thuyết phục Olive về lợi ích của ăn kiêng. Nhưng sau đó, ông ta phải run rẩy rời đi và không bao giờ dám thử lại lần nữa. Olive khao khát thức ăn chẳng khác nào con nghiện thèm ma túy.
Cuối cùng, Iris ở lại một tuần và lấp đầy phòng chờ tạm bợ trống trơn của Roz bằng đống hành lý kềnh càng của mình, khiến cho hóa đơn cước điện thoại dài dằng dặc vì hàng tá cuộc gọi cho khách hàng cả trong và ngoài nước, phủ đầy bàn với đủ loại tạp chí, làm rơi rớt tàn thuốc khắp sàn, mang về những bó hoa lớn rồi vứt ở bồn rửa vì không tìm thấy chiếc lọ nào để cắm, và xếp bát đĩa bẩn thành chồng nghiêng ngả trên mặt bếp. Khi không làm gì khác, cô lại thết đãi Roz bằng kho giai thoại tưởng chừng như vô tận.
Roz tạm biệt Iris vào chiều thứ Năm, khá nhẹ nhõm nhưng lại đầy tiếc nuối. Chính là bởi Iris đã cho cô thấy cuộc sống độc thân làm con người ta yếu đuối dần đi, cả về mặt tình cảm, lý trí và tinh thần. Rồi cuối cùng, khiến người ta sụp đổ vì những nỗi đau đã vượt quá ngưỡng chịu đựng. Những ám ảnh cứ lớn dần khi ta không cố ngăn chúng lại.
Vụ việc Olive phá buồng giam tối đó đã khiến cả nhà tù ngạc nhiên. Phải mười phút sau, giám thị trực ban mới được báo động và mất mười phút nữa để thi hành biện pháp đối phó. Tám quản giáo mới giữ được Olive. Họ đè cô ta xuống đất bằng trọng lượng của tám người cộng lại, nhưng một người sau này thuật lại rằng việc này chẳng khác nào cố chế ngự một con voi đực.
Olive đã phá hoại nghiêm trọng gần như tất cả mọi thứ. Ngay cả bệ bồn cầu cũng tan nát dưới cú đập như trời giáng từ cái ghế hàn bằng kim loại. Bản thân cái ghế cũng bị bẻ cong, oằn cả lại. Vài mảnh vỡ vốn là phần trang trí ngăn tủ kéo nằm rải rác trên sàn, và bất cứ thứ gì cô ta vớ được trong tầm tay cũng bị ném vào tường trong cơn giận dữ. Tấm poster Madonna bị xé tan nát, những mảnh vụn nằm la liệt dưới sàn.
Dù Olive đã được dùng thuốc an thần và chuyển đến một phòng biệt lập không có đồ đạc, vốn được thiết kế riêng để kiềm chế sự giận dữ của các phạm nhân bất trị, nhưng cơn thịnh nộ của cô ta vẫn tiếp tục đến tận đêm khuya.
“Cô ta phát bệnh gì không biết?” Giám thị trực ban thắc mắc.
“Chúa mới biết,” một quản giáo vẫn đang run rẩy. “Tôi nói mãi rồi, đáng ra phải chuyển cô ta đến Broadmoor. Tôi không quan tâm bác sĩ tâm lý nói gì, rõ ràng cô ta bị điên. Họ thật vô trách nhiệm khi để cô ta ở đây và mong đợi chúng ta phải chăm sóc.”
Họ nghe thấy những tiếng chửi rủa phát ra từ phía sau cánh cửa đóng kín. “Chó má! Chết tiệt! Quỷ tha ma bắt!”
Quản giáo chau mày, “Cô ta đang nói tới ai nhỉ?”
Viên giám thị kia co rúm, “Một trong số chúng ta, tôi nghĩ thế. Tôi ước gì họ chuyển cô ta đi. Cô ta làm tôi sợ chết khiếp, thật đấy.”
“Đến mai cô ta sẽ ổn thôi.”
“Đó chính là lý do khiến tôi sợ. Anh sẽ chẳng bao giờ biết tâm trạng cô ta biến chuyển thế nào.” Giám thị vuốt lại mái tóc, “Anh có để ý không? Cô ta không cho phép ai chạm vào mấy bức tượng bằng đất sét, trừ những bức đã tự tay bóp nát.” Ả nở nụ cười cay độc, “Và anh nhìn thấy bức tượng bà mẹ và đứa trẻ cô ta đang nặn chứ? Người mẹ chỉ đang cố bóp chết đứa bé thôi, vì Chúa. Thật kinh tởm. Có thể cái đó tượng trưng cho Maria và Jesus.” Cô ta thở dài, “Tôi phải nói gì với Olive đây? Nếu không bình tĩnh lại thì sẽ không có đồ ăn sáng sao?”
“Trước giờ câu đó vẫn luôn hiệu quả. Hi vọng lần này cũng thế.”