Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Edgar Wallace
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Phan Linh Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Kẻ Nghe Trộm Ngoài Cửa
aisie White đã chuyển đến một căn hộ khiêm tốn trên đường Doughty, Bloomsbury. Tòa nhà ban đầu được dành cho một gia đình lớn, nhưng người chủ sở hữu táo bạo của nó đã trang bị một bếp nhỏ và một phòng tắm cho mỗi tầng, biến chúng thành những căn hộ khép kín.
Cô thấy một phòng ngủ và một phòng khách là đủ cho nhu cầu của mình. Kể từ ngày cha cô rời đi, cô không nghe tin gì từ ông, và cô kiên quyết từ chối lo lắng. Mối liên hệ giữa Solomon White và Băng đảng Boundary là gì, cô chỉ có thể đoán. Cô biết đó là một công việc quan trọng, nhưng nỗi sợ hãi của cô cho số phận của ông ít liên quan đến việc cảnh sát truy đuổi ông hơn là lời đe dọa hiểm độc của Boundary.
Cô có những lý do khác để rời khỏi sân khấu ngoài những gì cô đã nói với Stafford King. Trên sân khấu, cô là một người phụ nữ bị đánh dấu. Mọi hoạt động của cô sẽ bị theo dõi ít nhất ba giờ mỗi ngày, và cô mong muốn ẩn danh nhiều hơn. Cô ý thức được hai sự thật đêm hôm đó khi mở cánh cổng bên ngoài để bước vào hành lang, và vội vã trở về căn hộ của mình. Trước tiên, cô đã bị theo dõi đến tận nhà, và ấn tượng đó quan trọng hơn cả. Cô không bật đèn khi bước vào phòng, mà chỉ cài chặt cánh cửa. Cô nhanh chóng di chuyển đến cửa sổ và lặng lẽ cuốn rèm lên. Nhìn ra ngoài, cô thấy hai người đàn ông phía bên kia đường, đứng chụm vào nhau nói chuyện. Trời quá tối, không nhận ra họ, nhưng cô cho rằng một bóng người là Pinto Silva.
Cô không sợ hãi, tuy vậy cô ngẫm nghĩ khi nhìn chiếc điện thoại, và tay cô đã đặt lên nó trước khi đổi ý. Rốt cuộc, họ sẽ biết nơi cô sống và chỉ cần điều tra tại các đại diện của cô hoặc thậm chí tại nhà hát thì họ cũng biết địa chỉ mới thôi - nơi những lá thư của cô được gửi tới. Cô ngập ngừng giây lát, rồi kéo rèm xuống và bật đèn.
Bên ngoài, hai người đàn ông thấy ánh sáng lóe lên và nhìn bóng cô lướt qua tấm rèm.
“Đúng là Maisie,” Pinto nói. “Bây giờ hãy kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.”
Tóm tắt trong một vài câu, Crewe mô tả lại cảnh tượng mà anh đã chứng kiến trong căn hộ Albemarle.
“Không thể như vậy!” Pinto nói. “Anh cho rằng Maisie là Kẻ Hành Pháp?”
Crewe nhún vai.
“Tôi không biết gì về chuyện này,” anh ta nói, “đó là tất cả sự thật.”
Pinto lại nhìn lên ánh đèn.
“Tôi sẽ lên nói chuyện với cô ấy,” Pinto nói và Crewe nhăn mặt.
“Như vậy có khôn ngoan không? Cô ấy không biết chúng ta theo dõi cô ấy đến tận nhà. Liệu cô ấy có nghi ngờ không?”
Pinto nhún vai.
“Cô ta khá thông minh,” anh ta nói, “nếu cô ta không biết chúng ta đứng ngoài này, thì cô ta chẳng thừa hưởng phẩm chất gì từ Solomon White.”
Anh ta băng qua đường và đánh một que diêm để tìm chuông cửa nhà cô. Anh ta đoán đúng ngay lần đầu tiên. Maisie nghe tiếng leng keng và biết điều đó có nghĩa là gì. Cô chưa thay quần áo, sau vài phút do dự, cô đi xuống cầu thang và mở cửa.
“Giờ này gọi cửa nhà em đã là khá muộn,” Pinto vui vẻ nói, “nhưng bọn tôi trông thấy em rời khỏi tòa nhà Albemarle, và không kịp đuổi theo.”
Có chút nghi vấn trong giọng nói của anh ta, mặc dù anh ta không nói thành lời.
“Giờ này quá muộn để tán gẫu,” cô nói lạnh lùng. “Có lý do gì khiến ông phải ghé thăm vào giờ này?”
“A, có vài điều tôi muốn nói với em,” Pinto hơi bất ngờ trước sự bình tĩnh của cô. “Em có nghe tin gì từ cha mình không?”
“Ông có nghĩ rằng,” cô nói, “có lẽ tốt hơn nếu ông đến vào một giờ bình thường hơn? Tôi cảm thấy không muốn nói chuyện ở ngưỡng cửa, và e rằng tôi cũng không thể mời ông vào nhà.”
“Đại tá đang lo lắng,” Pinto vội vàng giải thích. “Em thấy đấy, Solly là một trong những người bạn thân nhất của ông ấy.”
Cô gái khẽ cười.
“Tôi biết, tôi biết. Tôi đã nghe Đại tá nói chuyện với cha tôi ở Horsham,” cô nói thêm đầy châm chọc.
“Em phải bỏ qua cho Đại tá,” Pinto thúc giục, “ông ấy mất bình tĩnh, nhưng bây giờ ông ấy cảm thấy ổn rồi. Em có thể thuyết phục cha em liên hệ với chúng tôi… ừm, với ông ấy không?”
Cô lắc đầu.
“Tôi không có cách gì có thể liên hệ với cha tôi,” cô lặng lẽ trả lời. “Tôi cũng không biết ông ấy ở đâu. Nếu ai đó lo lắng nhất thì chắc chắn chính là tôi, ông Silva ạ.”
“Còn một chuyện khác nữa,” Silva tiếp tục, không chừa khoảng cách nào trong cuộc trò chuyện, “tại sao em lại từ bỏ các hợp đồng biểu diễn, Maisie? Tôi đã mất rất nhiều công sức mới lấy được chúng cho em. Làm gãy đổ sự nghiệp của em là một việc thật ngốc nghếch. Tôi có rất nhiều ảnh hưởng, nhưng đám quản lý sẽ không chịu cách cư xử như vậy, nên khi em quay trở lại…”
“Tôi sẽ không quay trở lại,” cô nói. “Thực sự, ông Silva, làm ơn thứ lỗi cho tôi tối nay. Tôi rất mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả.”
“Giờ em đang làm gì, Maisie?” Silva tò mò hỏi.
“Tôi không muốn kéo dài cuộc trò chuyện này,” cô gái nói, “nhưng có một điều tôi muốn nói, đó là tôi muốn ông gọi tôi là cô White.”
“Được rồi, được rồi,” Silva nói với vẻ thân thiện, “tại sao em ở tại căn hộ này, Mais… cô White?”
“Chúc ngủ ngon,” cô gái nói và đóng cửa trước mũi anh ta.
Pinto chửi thề giận dữ trong bóng tối và giơ tay lên định đập lên cửa, nhưng anh ta nghĩ lại và đi về phía Crewe, người đứng trong bóng tối của cột đèn, thích thú quan sát cảnh tượng.
“Thế nào?”
“Chết tiệt, cô ta không chịu nói,” Silva cằn nhằn. “Tôi muốn cược một món gì đó để đập nát tính tự kiêu của cô ta, Crewe. Thề có trời, một ngày nào đó tôi sẽ làm chuyện này,” anh ta gằn giữa hai hàm răng.
Crewe cười.
“Lao xuống vực sâu chỉ vì một con bé khiến cậu thất vọng thật chẳng có ý nghĩa gì,” anh ta nói. “Cô ấy có nói gì về căn hộ không? Và cô ấy đã nói gì về chuyện đến thăm Albemarle?”
“Chẳng nói gì,” Pinto cộc cằn đáp. “Đi thôi, quay lại chỗ Đại tá.”
Trên đường trở về, anh ta từ chối tham gia vào bất kỳ câu chuyện nào, và sau một hoặc hai lần cố gắng tìm hiểu về kết quả của cuộc nói chuyện, Crewe cũng rơi vào im lặng.
Họ thấy Đại tá đang chờ họ. Trong mọi biểu hiện, Đại tá tỏ ra không hề bị xáo trộn bởi những diễn biến của buổi tối qua.
“Thế nào?” Ông ta hỏi.
“Cô ấy thừa nhận đã đến đây,” Pinto nói.
“Cô ta làm gì ở đây?”
“Tốt hơn ông tự đi mà hỏi,” anh ta nói với chút thô lỗ. “Nói thật với ông, Đại tá, tôi không thể quản nổi cô ta.”
“Không ai nghĩ cậu có thể quản,” Đại tá nói. “Cô ta có để lộ chút gì về công việc của mình không?”
Pinto lắc đầu và Đại tá đi dạo quanh căn phòng lớn nghiền ngẫm, đôi tay to thọc trong túi quần.
“Tình huống là thế này,” ông ta nói. “Một số kẻ ngoài cuộc đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta, những kẻ này biết rằng lão đần độn từ Huddersfield đến vào tối nay, và biết phi vụ chúng ta định làm. Rằng ai đó đóng vai Kẻ Hành Pháp, nhưng hắn là ai mới được chứ, Kẻ Hành Pháp?”
Ông ta nhìn quanh dữ tợn.
“Tôi sẽ nói cho các cậu biết hắn là ai,” ông ta tiếp tục nói chậm rãi. “Hắn là người biết rõ băng đảng của chúng ta không kém chúng ta, một kẻ tay trong, một kẻ có thể thấu hiểu hoặc đã từng có quyền tìm hiểu phương pháp làm việc của chúng ta. Trên thực tế,” ông ta sử dụng cụm từ ưa thích của mình, “là một cộng sự.”
“Rác rưởi!” Pinto nói.
Người đàn ông lịch thiệp từ Bồ Đào Nha, người đã tham gia vào băng đảng này sau tất cả, là một trong số ít người có đặc quyền phản đối thẳng thừng đối với thủ lĩnh của Băng đảng Boundary.
“Ông cũng có thể nói đó là tôi, hoặc là Crewe, hoặc Dempsey, hoặc Selby…”
“Hoặc White,” Đại tá chậm rãi nói, “đừng quên White.”
Họ chằm chằm nhìn ông ta.
“Ý ông là gì?” Crewe cau mày hỏi.
White là người được anh yêu thích.
“Làm sao có thể là White?”
“Tại sao không thể là White?” Đại tá hỏi. “Khi nào Kẻ Hành Pháp xuất hiện lần đầu tiên? Tôi sẽ nói cho các cậu nghe. Khoảng thời gian chúng ta bắt đầu dàn dựng gài bẫy White. Có bao giờ chúng ta gặp hắn khi White ở cùng chúng ta… không hề! Có phải đó rõ ràng là một người từng là cộng sự và biết những trò làm ăn của chúng ta? Sao, dĩ nhiên rồi. Nói cho tôi biết còn ai khác?”
“Dù sao các cậu cũng không hề nhắc tới Gregory Tuyết?” Ông ta mỉa mai nói thêm.
Crewe rùng mình và khép mắt lại.
“Làm ơn, vì Thượng đế, đừng nhắc tới Gregory Tuyết,” anh ta khó chịu nói.
“Tại sao tôi không nên nhắc tới?” Đại tá gầm gừ. “Cậu ta đáng giá đồng tiền, mạng sống và tự do của chúng ta, Crewe. Cậu ta là một tấm gương khủng khiếp giữ một vài cộng sự kinh doanh của chúng ta đi đúng đường,” ông ta nói thêm với vẻ quan tâm tỉ mi, “không phải vì chúng ta chịu trách nhiệm cho kết cục yểu mệnh của cậu ta. Nhưng cậu ta đã chết - theo ý trời. Một con nghiện đã đủ tệ, nhưng một con nghiện hay nói lung tung và khoác lác, và đã tuyên bố với tôi, ngay trong căn phòng này, nơi mà cậu ta sẽ đẩy tôi vào - đó là một kẻ vô cùng nguy hiểm, Crewe ạ.”
“Cậu ta đã làm thế?” Crewe quan tâm hỏi.
Đại tá gật đầu.
“Ngay trong căn phòng này, nơi các cậu đang đứng,” ông ta nói đầy ấn tượng. “Cậu ta đứng ở cuối bàn, hừng hực vì ma túy, kể cho tôi nghe những chuyện về tổ chức của chúng ta mà tôi tưởng rằng không ai biết ngoài tôi. Đó là tác hại của ma túy.” Ông ta lắc đầu trách móc. “Không bao giờ biết nó khiến một kẻ trở nên thông minh đến mức nào, nó sẽ khiến cho ‘Tuyết’ trở nên quá thông minh. Tôi không nói rằng tôi hối hận vì cái chết của cậu ta - ngược lại. Tôi không hiểu sao cậu ta rớ tới được những phi vụ…”
“Chao ôi, im đi!” Pinto gừ gừ. “Việc gì ông phải tiếp tục diễn xuất trước bọn tôi? Tất cả chúng ta đều góp phần trong đó.”
“Suỵt!” Đại tá liếc mắt ra cửa.
Im lặng buông xuống trong khoảnh khắc. Mọi con mắt đều dán chặt vào cánh cửa.
“Các cậu có nghe thấy gì không?” Đại tá thì thào. Khuôn mặt ông ta tái nhợt hơn bao giờ họ từng thấy.
“Không có gì,” Pinto nói, “ông bị kẻ đó ám ảnh rồi.”
Đại tá đi đến tủ rượu và rót một phần rượu whisky hào phóng, nuốt ực trong một ngụm.
“Rất nhiều thứ khiến tôi bị kinh động,” ông ta nói, “nhưng không có gì khiến tôi lo lắng nhiều như chuyện mất tiền. Crewe, chúng ta phải theo đuổi lão Yorkshire một lần nữa - ít nhất cũng phải có ai đó theo đuổi ông ta.”
“Và kẻ đó sẽ không phải là tôi,” Crewe lặng lẽ nói. “Tôi đã làm phần việc của mình. Hãy để Pinto cũng góp phần.”
Pinto Silva lắc đầu.
“Chúng ta sẽ bỏ ông ta,” anh ta nói dứt khoát và lần đầu tiên Crewe nhận ra nhân tố thống trị mà Pinto đã thâu tóm trong guồng máy điều hành của băng đảng.
“Chúng ta sẽ bỏ ông ta…”
Đột nhiên anh ta ngừng lại và ngoái đầu.
Anh ta đã nghe thấy một tiếng gì đó gần cửa, và với những bước chân khẽ khàng, anh ta rón rén bước qua phòng đến sau cánh cửa, nắm chặt tay cầm, và đột nhiên mở bung ra. Một khẩu súng xuất hiện trong tay, nhưng anh ta không sử dụng nó. Thay vào đó, anh ta vọt qua cánh cửa mở và họ nghe thấy những âm thanh vật lộn. Lập tức anh ta quay trở lại, nắm cổ áo một người đàn ông.
“Tóm được rồi,” anh ta nói một cách đắc thắng, và quăng kẻ tù binh lên chiếc ghế gần nhất.
Kẻ Hành Pháp Kẻ Hành Pháp - Edgar Wallace Kẻ Hành Pháp