Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Liesl Shurtliff
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngô Cẩm Ly
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 - Mèo, Chuột Và Người Khổng Lồ
hững bức tường trong tòa lâu đài khổng lồ vươn lên cao vời vợi xung quanh tôi như những vách đá trên một dãy núi điệp trùng bất tận. Bên tay trái là một cầu thang dẫn tới hàng loạt cánh cửa, nhưng mỗi bậc thang đều cao gấp đôi tôi, và nói thật là ngày hôm nay tôi đã leo trèo đủ rồi. Bên cạnh đó, có lẽ tốt hơn tôi nên đột nhập một cách thầm lặng, có chiến lược khiến cho lũ khổng lồ đã bắt bố trở tay không kịp.
Tôi trườn qua một kẽ nứt trên tường đá và tiến vào một đường hầm, có lẽ chỉ dành cho chuột nhắt và chuột cống. Bầu không khí hôi hám và ẩm thấp. Chỉ có một vài tia sáng nhỏ len vào qua những lỗ thủng trên vách đá. Bên trên tôi là những thanh dầm gỗ khổng lồ phủ đầy bụi và tơ nhện, những tấm mạng nhện được dệt một cách công phu tỉ mỉ...
“Á á á Á Á Á!!” Tôi nhảy dựng về phía sau khi một con nhện khổng lồ thả mình xuống từ một trong các thanh dầm ở trên đầu. Thân mình nó ngang ngửa một quả bí ngô, với tám cẳng chân lông lá, hai cái càng sắc như dao cạo, và bốn con mắt đen nhỏ lóng lánh đều dán vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi giơ cao lưỡi rìu chuẩn bị bổ xuống, nhưng con nhện không tấn công. Nó chỉ đơn giản nhìn tôi chằm chặp như thể đang tò mò, và rồi hối hả quay trở lại với đám chỉ tơ của mình.
Một con chuột to như con cừu thoăn thoắt chạy qua, những sợi ria động đậy và khụt khịt đánh trên mặt đất tìm thức ăn. Nó trèo lên một trong những thành dầm rồi biến mất vào một cái hốc khác. Nếu một con chuột có thể an toàn đi qua cái hốc đó, thì tôi cũng vậy. Tôi trèo lên thanh dầm, đu mình lên mấy cái đinh khổng lồ, và xọc chân thẳng vào cái lỗ mục trên mặt gỗ. Con nhện tiếp tục dệt mạng, nhưng tôi cảm nhận được mấy con mắt của nó vẫn dán chặt vào mình. Hừm, tôi đồ rằng khi bạn có tới tám cái cẳng, thì thật sự thú vị khi quan sát một thằng người tí hon leo trèo.
Trong lúc trèo, tôi ngửi thấy vô số mùi hương thơm nức mũi. Thịt quay và hành, bánh mì mới và pho-mát nướng. Dạ dày tôi sôi ùng ục. Cái ý nghĩ được ăn thứ gì đó mà không phải đậu gần như quá xa xỉ đối với tôi. Tôi trèo nhanh hơn.
Cuối cùng tôi đã lên được tới cái hốc mà con chuột đi vào. Đó là một đường hầm, vừa đủ lớn cho tôi bò bằng tay và đầu gối. Con chuột đang lom rom đằng sau một cái bao, nhấm nháp mấy hạt ngũ cốc vừa chảy ra từ một đường rách ở đáy. Nó quan sát tôi bằng đôi mắt nhỏ tròn lóng lánh. Tôi hẳn đã khiến nó hoảng sợ, bởi vì nó nhanh chóng kết thúc bữa ăn của mình và hối hả chạy mất. Tôi vốc lên một vốc hạt đầy. Đó là lúa mì. Lúa mì thường thôi, không phải loại khổng lồ.
Tôi trèo lên đỉnh bao lúa mì để có tầm quan sát tốt hơn. Chốn này rõ ràng là một nhà bếp. Có nhiều bao lúa và những giỏ rau quả khổng lồ. Một cái bàn khổng lồ vươn lên bên trên tôi, cao gấp đôi một tòa nhà. Dọc các bức tường là những dãy kệ chất đầy nồi niêu xoong chảo, chày cán bột, bát đĩa và thìa khổng lồ. Đầu bên kia của căn phòng là một chiếc lò sưởi vĩ đại với một cái ấm đen, hai chiếc lò bằng đá, chiếc nào chiếc nấy bên trong đều lách tách một ngọn lửa ấm áp. Mùi bánh mì, thịt và pho-mát tỏa ra mạnh mẽ đến mức lúc này tôi gần như có thể nếm thấy chúng, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng tên khổng lồ nào. Có lẽ tôi có thể lấy được một ít thức ăn mà không bị phát hiện.
Tôi nhảy xuống khỏi cái bao. Sàn nhà được lát từ những thanh gỗ khổng lồ mà tôi chắc rằng rất phẳng phiu và trơn láng đối với bọn khổng lồ, nhưng với tôi nó đầy kẽ nứt và gờ rãnh có thể nhảy qua một cách dễ dàng, nếu như không tính đến mấy cây đinh khổng lồ hoặc những vụn gỗ lởm chởm đâm ra như những lưỡi dao găm và kiếm sắc nhọn. Tôi chẳng sợ hãi mảy may, nhưng vẫn rút cây rìu ra, chỉ để phòng hờ.
Một thứ chất lỏng nóng bỏng nhỏ xuống chân tôi. Tôi nhảy lùi lại và ngước lên nhìn. Lơ lửng trên trần nhà cao như cả bầu trời là một cây đèn chùm khổng lồ bằng sắt với hàng tá nến đang cháy. Tôi vội bổ sung sáp nến nóng chảy nhỏ giọt vào danh sách những nguy cơ tiềm ẩn cần phải đề phòng.
Thình lình có tiếng chuông reo. Những tiếng động ầm ầm rộ lên, và mọi thứ rung rinh như thể mặt đất trước một cơn bạo động.
“Đức vua yêu cầu dọn bữa tối!”, một giọng nói cất lên oang oang.
Từ một hành lang mở bên tay trái tôi, một đám khổng lồ ùa vào. Họ bước thình thịch vào trong gian bếp, và tôi thì đứng ngay trên lối đi của họ.
“Tôi cần món súp!”, ai đó hô lớn.
“Đưa tôi bánh nướng!”
“Coi chừng, nó nóng đấy!”
“Uiii! Để ý chứ, đồ vụng về!”
“Cậu để ý thì có! Tôi đang cầm cái bánh của đức vua đấy!”
Tôi chạy trở lại cái hang chuột, nhưng đường đi của tôi đã bị chặn đứng bởi thứ gì đó to tướng và lông lá. Trái tim tôi thót lên tận cổ. Đó là một con mèo khổng lồ, cái đuôi bông xù của nó quất qua quất lại, kiên nhẫn chờ đợi con chuột - hoặc một miếng mồi ngon lành - thò ra khỏi hốc.
Tôi từ từ lùi lại, nhưng vấp phải một trong những thanh gỗ lát sàn và ngã phịch xuống đất. Con mèo kêu meo meo và xoay mình lại. Nó có bộ lông da cam, khuôn mặt bẹt dí và đôi mắt vàng khẽ nheo lại khi nhìn thấy tôi. Trong nháy mắt, con mèo nhảy chồm lên. Những móng vuốt khổng lồ giống như những lưỡi dao săn cong vút chém thẳng về phía tôi. Tôi vắt chân lên cổ chạy để giữ toàn mạng.
Vèo!!!
Tôi vấp ngã nhào qua một cây đinh, chạy lắt léo để tránh một bàn chân khổng lồ. Tôi vòng vèo qua các chân ghế, chân bàn, chân váy khổng lồ, còn con mèo thì gầm gừ ngay sát phía sau.
Biết trốn vào đâu bây giờ? Tôi chạy không đủ nhanh, và giữa sàn nhà thì chẳng có hang hốc nào để chui xuống cả. Tôi nép mình vào giữa đống chai lọ, nhưng con mèo gạt chúng đổ lổng chổng, cố cào cấu tôi bằng những móng vuốt khổng lồ.
“Tránh đường nào, con mèo ngu ngốc!” Một người khổng lồ gạt con mèo sang một bên, cho tôi đủ thời gian để lăn lê bò toài lên đỉnh một cái bao rồi nhảy.
Là bia lên men. Kinh quá! Nó dinh dính và có mùi chua loét. Qua cái lỗ trên cùng tôi có thể nhìn thấy con mèo đang tấn công cái bình. Nó cào và tát vào miệng bình. Cái bình chao đảo, có nguy cơ đổ lăn kềnh.
“Rufus!” Một giọng nói cất lên. “Mày đang làm cái quái gì thế, con mèo ngốc này!”
Con mèo gầm gừ và phun phì phì.
“Mày tìm thấy một con chuột ư? Có phỏng?” Thình lình cái bình bị nhấc bổng lên, khiến tôi ngã nhào vào chỗ bia lõng bõng. Một con mắt khổng lồ hé nhìn qua cái lỗ, và rồi cái bình bị dốc ngược. Chất lỏng chảy ào ào qua tôi, và tôi cứ rơi mãi rơi mãi theo một dòng xoáy bia. Tôi ngã khỏi miệng bình và rớt tõm xuống một cái bát. Tôi tiếp đất bằng lưng, ho khù khụ, không thể nào cử động.
“Rufus, mèo ngoan! Mày đã bắt được cho chúng ta một... Trời đất ơi! Ta có cái gì thế này?” Con mèo gừ gừ và lại nhảy xổ vào tôi, nhưng bà khổng lồ đã nâng tôi lên trong lòng bàn tay nhanh đến mức ruột gan tôi lộn tùng phèo. Và rồi chúng tôi đối mặt với nhau. Đôi mắt xanh lơ to tướng hấp háy, và một cái miệng vĩ đại mở rộng phô ra hàm răng mà mỗi chiếc có kích thước ngang với một cái lưỡi rìu. Cây rìu của tôi! Tôi đang nằm trong tay một người khổng lồ và tôi có một cây rìu! Nhưng tôi chẳng có thời gian mà lấy nó.
“Ồ, thật may mắn làm sao!” Người phụ nữ khổng lồ nói. “Ta rất thích các bé trai!”
Và bà ta thả tôi vào chiếc túi tạp dề của mình.
Jack - Cây Đậu Thần Jack - Cây Đậu Thần - Liesl Shurtliff Jack - Cây Đậu Thần