Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: vân trầm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2894 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 21:18:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ạnh Nhi cựa mình mở mắt, dường như có tiếng thoang thoảng bên tai cô:
- Hạnh Nhi! Em tỉnh rồi phải không?
Hạnh Nhi ngơ ngác rồi tỉnh dần, cô kêu khẽ:
- Anh Hào!
- Anh đây!
Trần Hào sung sướng ôm lấy tay Hạnh Nhi:
- Em đã tỉnh, anh mừng quá.
- Đây là đây vậy anh?
- Bệnh viện!
Hạnh Nhi nhìn xuống bàn tay, cô cựa khẽ cái chân:
- Em không còn bị trói nữa.
Hạnh Nhi bắt đầu nhớ lại... trong cái hầm tối tăm ẩm thấp, cô đã gặp Anh Thư. Anh Thư cởi trói cho cô và...
- Anh Hào! Anh Thư đâu?
- Cô ấy nằm bên phòng hồi sức khoa ngoại. Chính cô ấy gọi điện thoại cho anh...
Trần Hào không dám nói nữa... điều kinh khủng mà anh đã chứng kiến, Anh Thư cán chết cha của mình:
Hạnh Nhi bật khóc:
- Chị Thư cứu em và những gì đã xảy ra nữa hả anh?
- Em đừng nghĩ gì cả, mà hãy tịnh dưỡng, bác sĩ nói do em bị bỏ đói nên thai rất yếu.
- Hào ơi! Em tưởng cả đời này sẽ không còn nhìn thấy anh nữa.
- Đừng sợ nữa em, bây giờ thì không ai có thể hại em.
Trong vòng tay anh, Hạnh Nhi dần bình tĩnh lại. Những gì đã xảy ra mấy ngày qua với cô quả là cơn ác mộng kinh hoàng.
Phòng bên, Anh Thư cũng vừa tỉnh lại, cô bị chấn thương phần ngực nên ngất đi. Cô nằm lặng, hai mắt nhắm nghiền, hình ảnh khủng khiếp khi cha không chịu nhảy tránh khỏi đầu xe, cô đã cán chết cha của mình. Cô là đứa con hại chết cha mình. Ba ơi, con có tội với ba...
- Anh Thư!
Trần Hào gọi khẽ:
- Em nghe trong người như thế nào rồi?
Không có hồi đáp má là tiếng nấc khẽ:
- Em đã cán chết ba của em. Trời ơi! Em là đứa con khốn nạn!
- Em đâu có muốn vậy! Anh biết em nghĩ khi em lao thẳng xe lại cửa, ba phải tránh. Nhưng còn ba em, ông nghĩ em không dám cho xe vượt lên.
Anh Thư nức nở:
- Nhưng em vượt lên vì em biết nếu không chạy trốn, ba em sẽ đưa Hạnh Nhi lên bàn mổ, làm cuộc thí nghiệm nhân bản điên khùng của ông. Em muốn cứu Hạnh Nhi.
- Anh biết!
Ôm lấy Anh Thư, Hào vỗ về cô. Tâm hồn Anh Thư bấn loạn, ăn năn, đau đớn, giày vò cô. Cô không biết là việc mình chống lại cha cứu Hạnh Nhi và vô tình hại chết cha là phải hay không, và dù cho hàng trăm ngàn lý do nào đi nữa, cô cũng là đứa con giết cha.
Ngồi trên xe lần do Hiền đẩy qua, Hạnh Nhi dừng ngay trước cửa. Cô bỗng ao ước, giá như cô đừng gặp lại Trần Hào, anh và cô không gặp nhau thì có lẽ giờ này anh và Anh Thư đã là vợ chồng, cô mới chính là kẻ thứ ba.
- Anh Hiền, đưa em về phòng giùm!
Hiền gật nhẹ, anh đẩy xe đưa Hạnh Nhi về phòng nằm:
- Em đừng nghĩ ngợi nhiều gì cả, mà cần nên an dưỡng cho khỏe cho em và cả đứa bé trong bụng em.
- Em muốn xuất viện về nhà, anh đi lo thủ tục giùm em.
- Em đã nói với Trần Hào chưa?
- Chưa! Em không ghen với Anh Thư đâu anh ạ. Ở Anh Thư cũng có cái tốt và cái xấu, cuộc đời mà, có ai vẹn toàn đâu. Nếu như cô ấy không cứu em, bây giờ em đã là cái xác không hồn. Nghĩ đến mà em còn kinh sợ.
- Ba của Anh Thư, ông ta bị tâm thần. Ông ta còn mà sống, nếu không phải em thì cũng có nhiều người nữa sẽ bị ông ta hại, vì có một người giúp việc đã bị ông ta sát hại. Ông ta cứ xem đó là thất bại, vài lần nữa sẽ thành công.
Hạnh Nhi thẫn thờ:
- Em nghĩ bây giờ Anh Thư cần anh Hào nhiều hơn em.
- Em lại có ý nghĩ gì đây?
- Em muốn về quê tìm cho tâm hồn em sự an bình.
- Rồi ai sẽ lo cho em?
- Em tự lo được mà.
- Làm sao em tự lo cho em được? Em muốn trả Trần Hào về cho Anh Thư hay sao?
Hạnh Nhi yên lặng. Đó là câu hỏi đang giằng co trong tâm hồn cô. Cô đang biện luận cho mình, cô không ghen, nhưng không thể phủ nhận là lòng cô đang đau đớn khi nhìn Hào ôm một cô gái khác. Họ đã từng yêu nhau, nhưng sự xuất hiện của cô thay đổi tất cả.
- Anh Hiền, hãy đi lo thủ tục xuất viện giùm em!
- Hạnh Nhi! Em...
Trần Hào thảng thốt trước căn phòng trống không. Anh vội quay ra. Đúng lúc có y tá đi ngang qua, Trần Hào chận lại:
- Cô y tá, làm ơn cho hỏi người nằm phòng này...
- À! Cổ xin xuất viện. Công an cũng lấy lời khai rồi, nên bác sĩ đã cho xuất viện về nhà.
- Cám ơn cô!
Trần Hào đứng tần ngần, tay hãy còn xách bọc nylông thức ăn. Tối đêm qua Anh Thư không chịu cho truyền dịch nữa, cô bứt đứt dây cũng không chịu ăn uống, vật vã gào thét nên Hào phải ở bên Anh Thư, không qua đây lo cho Hạnh Nhi. Vì nguyên nhân này cô bỏ về nhà mà không có lời nào với anh sao? Sao cô có thể xử sự như vậy, dù gì Anh Thư cũng đã vì cứu cô mà sát hại cha mình.
Thở dài, Trần Hào đi xuống phòng của Anh Thư. Anh Thư hãy còn ngủ.
Việc ở đây rối rắm, công ty càng rối rắm hơn khi không có anh và cả Anh Thư.
Điện thoại reo, ở công ty gọi Hào đến xin ý kiến. Chưa bao giờ Trần Hào thấy mình bấn lên như vậy. Anh đến công ty giải quyết xong mọi việc đã chiều và người cứ mệt bở ra. Lúc này anh chỉ muốn nằm xuống và ngủ, nhưng nghĩ đến Hạnh Nhi, anh cố ngồi dậy lái xe về nhà. Hạnh Nhi đang bỏ quần áo vào valy, Trần Hào cau mày:
- Em đã khỏe chưa mà xuất viện, sao không đợi anh hay bàn với anh để anh đưa em về?
Hạnh Nhi cười buồn:
- Anh đang quá bận rộn, nào lo cho Anh Thư rồi công ty. Những gì làm được thì em làm, làm phiền anh làm gì?
- Anh là cái gì của em mà em bảo là phiền? Trong lúc này quả thật là anh không có thời gian lo cho em, em hãy thông cảm cho anh.
- Thì em có nói gì đâu.
- Nhưng em xếp quần áo vào valy định đi đâu thế?
- Em muốn về quê, không khí ở đồng quê tốt cho em hơn.
Trần Hào bực dọc:... Em ở đây anh còn lo cho em được. Em về quê, anh làm sao vượt đường dài hơn trăm mấy cây số thăm và lo cho em được. Không được đi! Có phải là em... ghen với Anh Thư? Đừng nhỏ mọn như vậy, dù sao Anh Thư cũng là người cứu sống em mà.
Giống như giọt nước tràn ly, Hạnh Nhi cắn mạnh môi đau đớn. Trần Hào có thể nói với cô lời lẽ như vậy sao? Những lời của anh khiến cô thấy đau, đau buốt cả lòng. Hạnh Nhi cố nuốt cơn đau và nước mắt vào lòng.
- Anh không cần phải lo cho em! Em về quê cũng có dì Hai...
- Và Hiền nữa chứ gì? Anh quên mất, trên mặt pháp luật em là vợ của Hiền.
- Anh nói như vậy sao?
Hạnh Nhi đóng nắp valy lại, Trần Hào vẫn cau có:
- Anh đang rất mệt, em không lo cho anh. Suốt đêm qua anh phải lo cho Anh Thư, sáng ra đi mua thức ăn điểm tâm thì em đã về nhà. Anh phải đến công ty làm việc, anh gần như kiệt sức, vậy mà em không có một lời lo cho anh.
- Em xin lỗi!
- Anh nói ra để hiểu nhau chứ không phải để xin lỗi. Em có nấu gì ăn không?
- Không có!
- Vậy để anh về bên nhà anh vậy. Dù anh không về, người làm vẫn nấu cơm cho anh.
Trần Hào quay ngoắt đi ra cửa. Hạnh Nhi đứng tần ngần nhìn theo, lòng cô đau nhói. Cô cũng cần sự săn sóc vậy, khi đứa con trong bụng cô hành cô vật vã.
Nước mất Hạnh Nhi ứa ra tủi hờn.
- Em và Trần Hào vừa cãi nhau à? Anh đi vào, hắn đi ra mà mặt hầm hầm, không biết có nhìn thấy anh không mà cứ chạy xe băng băng.
Hiền dựng chống xe đi vào nhà. Anh lắc đầu càu nhàu:
- Lại khóc! Đang mang thai cứ khóc và không chịu ăn uống! Em đừng có quên bác sĩ đã khuyến cáo em, bào thai của em rất yếu, không khéo sẽ nguy đó.
Hạnh Nhi ngồi xuống giường, cô nghẹn ngào:
- Anh Hào trách em không lo cho ảnh. Anh thấy đó, em khỏe khoắn gì đâu sau mấy ngày kinh hoàng đó. Còn việc công ty, em ít học, biết gì mà giúp ảnh.
Rồi em chợt nhận ra, dù chúng ta chơi chung với nhau từ nhỏ, nhưng khi lớn lên mỗi người một cuộc sống, trình độ văn hóa chênh lệch cũng là một ngăn cách.
- Em đừng nghĩ ngợi xa xôi, hãy thông cảm cho Trần Hào, bao nhiêu chuyện xảy ra, hắn cũng điên đầu lên. Thôi nào, ăn đi! Anh mới mua, thức ăn còn nóng, kẻo nguội tanh ăn không được, nôn ra hết.
Hiền mở hộp thức ăn:
- Cháo cá bỏ nhiều gia vị thơm ngon lắm, em cố gắng ăn nhé, ăn cho cả con em nữa.
Hiền dỗ dành Hạnh Nhi như em bé, như thuở nào anh vẫn lo cho cô. Hạnh Nhi cảm động bưng hộp cháo cá lên múc ăn. Lòng cô ngậm ngùi, sao người lo lắng cho cô không là Hào?
Trở lại với cánh đồng xanh bát ngát, Hạnh Nhi thấy khỏe trong người. Cô đã về đây được một tuần. Hào gọi điện về và lúc nào cũng than bận, anh không về quê lo cho cô được. Hạnh Nhi phải an ủi:
"Anh không cần lo cho em, đã có dì".
Một cách nói thôi; chứ có người vợ nào khi mang thai, giọt máu của người mình yêu mà không muốn có chồng một bên người lo lắng săn sóc.
Buổi chiều nắng nhàn nhạt, ánh chiều, tà vàng vọt trải dài trước mắt Hạnh Nhi. Mây trên cao thành một màu bàng bạc cuối chân trời. Nguyên cánh đồng cỏ mây trước mắt Hạnh Nhi như chuyển màu xanh tím gợi cho cô nhớ những ngày hạnh phúc ngắn ngủi với Hào, tất cả chi còn là quá khứ là kỷ niệm.
- Giờ này em chưa về nhà sao?
Tiếng nói từ phía sau lưng đưa Hạnh Nhi ra khỏi vùng kỷ niệm, cô quay lại:
- Anh Hiền! Xuống hồi nào vậy?
Hiền mỉm cười đi lại ngồi bên cạnh Hạnh Nhi:
- Anh mới xuống. Hỏi dì Hai, dì nói chắc là em ra đầy. Sắp tối rồi, người ta nói bây giờ là chạng vạng, người mang thai không nên ra ngồi chỗ vắng vẻ.
Hạnh Nhi phì cười:
- Anh duy tâm hay là sợ bọn người xấu giùm em vậy?
- Cả hai thứ luôn. Trần Hào có xuống đây thăm em không?
Nụ cười tắt trên môi Hạnh Nhi. Cô nhìn ra xa cuối chần trời sau rặng cây xanh tối là ráng chiều, thành một màu đỏ và nhẹ lắc đầu:
- Anh ấy bận mà.
Hiền tức giận:
- Bận gì thì bận cũng phải xuống thăm em chứ! Anh định vài hôm nữa gặp Anh Thư, buộc cô ta nói cho rõ lại vụ anh Lâm Phong. Gán tội cho người vô tội, dù cô ta tông xe chết cha mình đã cứu em đi nữa, cũng không nhẹ tội danh cô ta gài cho anh Phong ở tù.
Giọng Hạnh Nhi nhỏ xíu:
- Thôi anh ạ! Em không muốn khơi chuyện cũ. Nếu gỡ tội cho anh Phong, cô ấy sẽ đi tù, có khi còn nhiều hơn anh Phong. Xem như bài học cho anh Phong đi!
- Anh tức em quá Nhi ạ. Trần Hào, em cũng muốn nhường cho Anh Thư, cả đến biết anh trai mình bị vu cáo cũng để yên.
- Mất cha là mất tất cả phải không anh? Em đã mất cả cha lẫn mẹ, nên em hiểu nỗi đau của chị ấy. Chị ấy đã vì em, xem như ơn cứu mạng đi!
- Cứu mạng, cứu mạng! Cha con họ là những kẻ xấu!
Hiền vẫn hậm hực. Hạnh Nhi ngậm ngùi:
- Thôi mà anh! Anh chưa hỏi em khỏe hay không đã cằn nhằn.
- Ừ, thì anh hỏi nè! Em khỏe chưa?
- Cũng đỡ nhiều rồi. Em tập theo dì Hai đi bắt cá ruộng vui lắm. Chứ nếu ở Sài Gòn đi ra đi vào chắc em buồn chết mất.
- Anh đang lo thủ tục ly hôn, nhưng chắc có lẽ phải chờ.
- Em làm bận rộn anh.
- Có gì đâu!
Hạnh Nhi nhìn lên cao. Con diều giấy nhà ai dính trên ngọn cây dong vào mùa hè. Cây dong trổ những hoa màu đỏ rực thật đẹp. Cô bâng quơ:
- Vậy là con diều giấy đó không về nhà được hả anh, nó bị vướng trên ngọn cây rồi.
- À! Anh có mua mấy thứ trái cây em thích, cả bánh mì sandwich nữa, tối có đói thì ăn với phô mai. Chứ ở quê đâu có như Sài Gòn, tám giờ hơn là họ đóng cửa nghỉ bán hết.
Hạnh Nhi cảm động ngả đầu lên vai Hiền:
- Bao giờ anh cũng lo cho em, mẹ anh sẽ giận anh đấy.
- Mẹ anh đã có ba anh lo, còn Hồng Thắm nữa. Còn em, ai lo cho em, dì Hai cũng đầu tắt mặt tối vậy.
Hạnh Nhi mủi lòng muốn khóc. Giờ này hẳn Trần Hảo đang lo cho Anh Thư. Nghĩ như thế cô không cầm được giọt nước mắt.
- Em lại khóc nữa à?
Hiền quàng tay qua vai Hạnh Nhi siết nhẹ:
- Anh không ngăn em khóc nữa đâu, vì đôi khi người ta cũng nên khóc cho nhẹ lòng.
Như cơn mưa òa vỡ, Hạnh Nhi khóc nức nở trên vai Hiền. Anh chỉ còn biết yên lặng cho đầu cô tựa vào bờ vai mình...
Nãy giờ có mục kích cả hai, tuy không nghe lời nói của hai người, nhưng như thế này là đã vượt qua mất tình bạn bình thường, huống chi Hiền đã từng yêu Hạnh Nhi. Trần Hào bước tới, giận dữ gọi lớn:
- Hạnh Nhi!
Hạnh Nhi cùng với Hiền giật mình quay lại:
- Hào!
Trần Hào cười nhạt châm biếm:
- Sao, sự xuất hiện của tôi làm tan buổi chiều đang rất đẹp phải không?
Hiền buông Hạnh Nhi ra đứng lên:
- Cậu nói bậy bạ cái gì vậy? Giữa tôi và Hạnh Nhi là tình bạn.
- Tình bạn mà lại ôm nhau tình như vậy à?
Quay sang Hạnh Nhi, Hào lạnh lùng:
- Nếu em thấy khổ, cứ trở về với Hiền, anh không trách em đâu. Lúc mà anh rất khó khăn, em chẳng hề biết san sẻ với anh, bỏ về quê để tự do gặp Hiền, anh không còn biết dùng lời lẽ gì nữa.
Hạnh Nhi chết điếng cả người. Cô đau đớn vì những lời nói của Hào, thật xa lạ và tàn nhẫn.
Hiền tức giận vung tay:
- Này Hào! Cậu nói như vậy mà nghe được hả? Cậu để Hạnh Nhi một mình lúc mang thai đau yếu bệnh hoạn, đến nỗi cô ấy phải chạy về quê nhờ dì của mình. Cậu chỉ biết trách Hạnh Nhi, sao không kiểm điểm lại cậu. Hình như cậu đã xem Anh Thư hơn Hạnh Nhi.
- Cô ấy đang buồn khổ vì hại chết cha mình tại vì ai đây, tại sao lại nhỏ mọn như vậy?
Hiền nghiến răng mắng:
- Cậu thật là... cái đầu bò.
Hạnh Nhi nức nở:
- Xin hai người đừng cãi nhau nữa! Là em sai, là em nhỏ mọn kích kỷ, anh Hào đừng đi tìm gặp em nữa.
Hạnh Nhi ôm mặt bỏ chạy đi. Không còn ngăn được cơn giận, Hiền vung tay đấm vào mặt Trần Hào:
- Từ ngày cậu gặp Hạnh Nhi, cậu chỉ mang đến cho cô ấy toàn đau khổ. Tôi đánh cậu vì Hạnh Nhi đấy.
Bị cú đấm vào mặt, Trần Hào lùi lại ghen hờn:
- Được! Tôi sẽ không bao giờ xuống đây, trả Hạnh Nhi lại cho cậu đó.
Trần Hào hầm hầm bỏ đi lại xe nổ máy phóng đi trở lại Sài Gòn. Hiền đưa cao bàn tay hãy còn đau vì cú đấm rồi vụt chạy theo Hào:
- Hào! Cậu đi đâu vậy, Hạnh Nhi rất yêu cậu mà!
Nhưng xe Trần Hào đã đi mất. Hiền quỵ xuống trên những hoa cỏ may. Nhi ơi, anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên đánh Trần Hào. Mong rằng sau cơn giận, hắn quay xe trở lại tìm em.
Nhưng Trần Hào đã không trở lại. Vào khuya, bầu trời trên cao trong vắt, mây trôi nhanh bồng bềnh. Tiếng chó sủa xa xa. Một khoảng không gian im lặng, chỉ có côn trùng tấu khúc nhạc. Hạnh Nhi ngồi như hóa đá trong một góc tối, cô đau lòng vì mỗi ngày cô và Hào gần như rất xa. Rất xa! Như đoạn đường từ thành phố về đây, đường đi êm, song chẳng dễ dàng đến được.
Nước,mắt Hạnh Nhi lại rơi ràn rụạ.... - Khuya quá rồi, em vào nhà ngủ đi Nhi. Ngồi đây hoài sương đêm xuống lạnh em sẽ bị cảm, người đang mang thai, không nên để bị cảm.
Hạnh Nhi lắc đầu đau đớn:
- Tại sao có thể vượt cả trăm mấy cây số đường xuống đây, anh Hào lại bỏ đi ngay như vậy? Anh ấy không hề hỏi em một tiếng, vì sao em khéc, hay em có khỏe không. Lòng em thật sự đau đớn.
- Nếu em cứ như thế này không tốt cho đứa bé trong bụng em đâu.
Hạnh Nhi nghẹn ngào:
- Em biết, nhưng em không thể nào bảo mình hãy cứng rắn lên. Trong giấc ngủ của em toàn ác mộng, cơn mộng dữ bị nhất dưới hầm tối, không cho ăn không cho uống, để kiệt sức mà chết từ từ. Vậy mà em đã không chết, lại phải mang ơn một người.
- Anh biết làm gì để giúp em vượt qua. Hồi chiều đúng là anh sai khi đấm vào mặt Hào, khiến hắn giận dữ trở về Sài Gòn, hay anh đi tìm hắn giải thích nghen!
- Không cần đâu anh ạ. Duyên nợ của em và anh ấy có lẽ chỉ có bấy nhiêu thôi. Có lẽ phải chia tay là giải pháp tốt nhất.
- Không được! Con em cần có cha, là sao em vừa nuôi con vừa lo cho anh Phong trong tù?
Hạnh Nhi yên lặng khép mắt lại. một tương lai mờ mịt trước mắt cô, mà cô không biết mình vươn lên bằng cách nào nữa...
Tiếng xe đỗ bên ngoài. Anh Thư đứng lên đi ra, cô thảng thốt vì dáng đi xiêu vẹo của Trần Hào, người anh nồng mùi rượu.
- Anh Hào!
- Anh không định ghé lại, nhưng thấy nhà em còn ánh sáng đèn nên anh ghé vào. Sao chưa ngủ, em chưa khỏe mà?
- Em đang xem lại để giải quyết việc ở công ty. Cần phải quảng cáo nhiều mặt hàng công ty sản xuất, thi mới mong hàng được nhiều người biết đến.
Trần Hào cảm động:
- Em luôn luôn chịu cực khổ vì anh, cám ơn em.
- Anh đi gặp Hạnh Nhi sao rồi, cô ấy có khỏe không?
Nhắc đến Hạnh Nhi, Trần Hào tức giận:
- Em dừng nhắc đến con người này nữa!
- Lại cãi nhau nữa à?
- Không phải cãi nhau, mà nghe lời em, anh gác công việc, để về thăm cô ấy, anh gặp cô ấy và Hiền ngoài đồng cỏ may...
Đưa tay xoa má, chỗ nắm đấm của Hiền khiến anh hãy còn đau, Trần Hào tức giận:
- Anh đang tự hỏi cô ấy có còn là người yêu của anh không, hay đã hối hận muốn chia tay với anh, đùng đùng bỏ về quê, giữ mối quan hệ mật thiết với anh Hiền như ngày trước. Em nói đi, anh phải hiểu như thế nào, khi cô ấy đang mang giọt máu của anh.
Không biết nói như thế nào, Anh Thư dìu Hào vào nhà:
- Anh uống nhiều rượu còn lái xe. Vào nhà, em pha cho ly nước chanh.
Trần Hào nhìn quanh:
- Em ở nhà một mình sao?
- Người làm nghỉ hết rồi, họ nói họ sợ ba em. Em có một mình cũng chẳng cần thuê người làm làm gì. Thật ra, em không sợ người chết, chết là hết, nhưng làm con mà hại chết cha của mình cũng độc ác quá phải không anh, giống như cứu một người, mà hại chết một người vậy.
- Vậy mà Hạnh Nhi không nghĩ cho em, cổ chỉ biết ghen tuông.
- Ghen?
Anh Thư nhíu mày nhìn Hào:
- Tại sao lại ghen? Em yêu anh thật lòng và em nghĩ cũng không bao giờ hết yêu anh. Nhưng em xác định rồi, em không giành anh với cô ấy nữa.
- Đôi lúc anh cũng nghĩ... lẽ ra ông trời không nên cho anh gặp lại cô ấy.
- Đừng nói như vậy mà anh, chính anh đã từng yêu cô ấy mà! Sự quay lưng của anh đã làm cho em rất đau khổ và làm nhiều điều xằng bậy.
- Tất cả tại anh. Anh có lỗi với em.
Trần Hào vươn tay kéo Anh Thư vào lòng, anh ôm lấy cô:
- Anh đang rất buồn. Tại sao cô ấy đã là của anh, vậy mà vẫn với Hiền.
Không muốn nghi ngờ, anh cũng phải nghi ngờ. Lúc nhìn họ với nhau, anh rất giận. Hiền lại đấm vào mặt anh.
- Chết! Anh có sao không?
- Nếu có làm sao anh đâu có lái xe về đầy được. Anh đang buồn và cô đơn, em hiểu không?
- Em biết!
Anh Thư bồi hồi đứng yên trong vòng tay Trần Hào, lòng cô ấm lại như ngày nào cả hai còn mặn nồng yêu nhau.
Hương Cỏ May Hương Cỏ May - Thảo Nhi Hương Cỏ May