Số lần đọc/download: 2066 / 61
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:03 +0700
Chương 2
C
udeo Key là đảo nhỏ nằm cách bán đảo năm dặm, bãi biển cát trắng lóng lánh, bờ biển trồng dừa, có những giò lan hình giống như cây, bao phủ bởi những bông hoa nhàn nhạt, trăng trắng điểm gân xanh và những cây bầu trong có những hạt rì rào đều đặn khi có cơn gió nhẹ. Xa hơn, trên bờ biển, trong trung tâm đảo, chằng chịt những cây đước và mãng cầu xiêm. Đó đây, bốc lên những lượn khói từ những lò than củi đước.
Tôi lách ca nô vào giữa những bụi rậm để tránh bị phát hiện từ ngoài biển.
Tôi lái ca nô vào trung tâm đảo tìm túp lều. Wonderly thay quần áo. Nàng mặc quần vải xanh lục, áo thun len và quàng một cái khăn choàng màu cam để giữ gọn các lọn tóc.
Nàng trông dễ thương và rất tươi mát.
Trên đảo, trời nóng, tôi chỉ mặc áo thun và cái quần Ga-bác-đin thế mà vẫn đổ mồ hôi như tắm.
Chúng tôi nghỉ dưới bóng rừng cây. Wonderly cho biết trên đảo chỉ có 20 người ở nhưng chúng tôi không thấy ai cả.
Khi tìm được túp lều, tôi ngạc nhiên hết sức. Ở đây, không những nhìn rõ biển mà còn cả Paradise Palms ở đằng xa và nhất là, nó không phải là một túp lều một chút nào. Đó là căn hộ chống bão do hội Chữ Thập Đỏ xây cách đây mấy năm để thí nghiệm khả năng chống bão.
Căn hộ xây như pháo đài toàn bằng xi măng cốt thép gắn chặt vào đá bằng những thanh sắt thép. Những vách ngăn xây dọc từ cao xuống thấp đến tận móng đào trong đá. Khung cửa sổ đều bằng thép với những cửa kính chắc chắn có hai lớp. Cửa được đóng bằng gỗ trắc bá dày đến ba lớp. Có ống máng đưa nước từ mái nhà xuống hồ chứa nước đào trong đá ở ngầm dưới căn hộ, đầy ắp nước, đủ dùng khi cần đến.
Căn hộ ở cuối đảo nhưng vì nó lộ liễu quá nên cách đấy hai dặm, không ai xây nhà cả. Thí nghiệm của hội Chữ Thập Đỏ thành công nhưng không ai đến ở cả. Chắc người địa phương thích ở lều gỗ nhỏ hay ở nhà to hơn.
- Lều em nói đây sao? - Tôi nhìn nàng, hỏi. - Lều mà lại như thế này cơ à?
Wonderly chắp tay sau lưng, nhón gót, ngắm căn hộ.
- Em chỉ thấy nó từ ngoài biển. - Nàng nói. - Người ta bảo không có ai ở đây. Em không ngờ nó lại tốt thế!
- Ta thử vào xem. - Tôi nói.
Mở không được. Tôi phải dùng súng bắn vào khóa cửa. Bên trong bẩn thỉu và nóng nực ghê gớm nhưng khi mở cửa lại dễ chịu hơn.
- Chúng mình có thể thu xếp nhà được đấy - Tôi bảo - Ở đây, chúng ta được an toàn. Ta thử đi thăm xung quanh xem sao.
Tôi tìm thấy một cái bến nhỏ trước đây người ta xây cho cái nhà này. Bị những cây đước vùi lấp nên nó dường như mất tích. Tôi tìm thấy nó tình cờ thôi, suýt tí nữa ngã xuống nước đầy lá úa.
- Đẹp thật! - Sau khi dọn sạch bến ấy, tôi nói - Chúng mình sẽ lái ca nô vào đây. Đi nào, em!
Khi lái tàu chạy quanh đảo, chúng tôi gặp phải một làng nhỏ nép sát vào sườn phía tây đảo. Ở trên bờ, có ba hay bốn chiếc thuyền đậu, chừng nửa chục túp lều bằng gỗ và một tòa nhà bằng gỗ có vẻ như một cái kho.
- Em nấp vào trong phòng lái đi! - Tôi nói - Anh đi mua thực phẩm.
Tốp đàn ông đứng trên bờ. Khi tôi lái đến chỗ neo, một gã cao lớn, ngực và chân trần tiến ra bắt lấy dây tôi liệng cho hắn.
Trong lúc tôi leo lên bờ, đám người hết nhìn tôi lại nhìn cái ca nô, trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
- Ca nô của Tim đây mà! - Gã cao lớn nhận xét, tay lau vào quần vải trước đây màu trắng.
- Phải - Tôi nói. Để cho họ khỏi nghi ngờ tôi ăn cắp, tôi nói thêm: - Tôi vừa mới thuê đấy. Tôi nghỉ mát ở bờ biển và muốn đi câu.
- Ca nô này đẹp tuyệt! - Gã cao lớn nói.
- Anh nói không sai đâu - Tôi đồng tình.
Tôi buộc ca nô cho chắc và biết rằng họ không rời mắt khỏi tôi lấy một phút, tôi đi đến nhà kho, hy vọng rằng không ai có ý gây sự. Không có ai động đậy cả.
Người bán hàng xưng tên là Mac. Tôi tự xưng là Reilly. Anh là một người khô cằn, mắt long lanh như chim. Tôi có cảm tình với anh. Khi biết tôi là khách hàng, anh ta lại đâm ra ưa tôi. Tôi mua khá nhiều hàng.
Chúng tôi nhờ vài người, trong đó có gã cao lớn mang hàng ra ca nô. Mac đi theo họ nhưng không mang giúp gì cả.
- Canô của Duval đây mà! - Khi đến bờ nước, anh nói.
- Anh ta có vẻ quen biết nhiều người ở đây thật - Tôi nói.
- Còn phải nói - Anh mỉm cười, nói.
Tôi mồi thuốc lá, trao cho anh môt điếu.
- Ở đây yên thật - Tôi đảo mắt nhìn bãi biển vắng vẻ nhận xét.
- Còn phải nói - Mac nói - Không có ai đến đây làm phiền chúng tôi cả.
- Tôi chẳng ngạc nhiên tí nào đâu - Tôi bảo.
- Hình như có lộn xộn ở Paradise Palms - Sau một lúc yên lặng, anh nói - một vụ án mạng có dính líu đến chính trị. Đài cứ gào lên mãi.
- Hình như thế.
- Dù sao, chuyện ấy chẳng ăn nhập gì đến chúng tôi.
- Nên hiểu lời anh nói như thế nào nhỉ?
- Anh đến có một mình thôi chứ? - Anh nhìn lên ca nô nói tiếp.
- Phải - Tôi nói.
Anh gật đầu, khạc nước miếng xuống nước.
- Tôi tưởng anh mang vợ theo.
- Tôi chưa lấy vợ - Tôi nói.
- Nhân tâm tùy mạng mỡ thôi.
Gã cao lớn ra khỏi ca nô, tiến về phía chúng tôi, mồ hôi chảy ròng ròng.
- Xong rồi - Hắn thông báo - Ca bin khóa - Hắn nói thêm.
- Phải - Tôi nói.
Mac và gã cao lớn nhìn nhau. Chắc họ suy nghĩ lung lắm đây.
Tôi đưa cho gã cao lớn năm đô la. Hắn cầm lấy tiền, mừng đến nỗi tưởng như giấy 100. Hắn mừng phát điên lên.
- Có lẽ chúng ta lại gặp nhau - Mac nói, giọng hy vọng - Bạn của Tim cũng là bạn của tôi.
- Tốt lắm - Tôi hài lòng nói.
- Tôi cho là Duval chỉ cho người tử tế thuê ca nô thôi - Mac nói tiếp.
- Anh nói đúng đấy - Tôi vừa trả lời vừa nghĩ rằng Duval biết mọi chuyện ở bờ biển. Tôi xuống ca nô.
- Thỉnh thoảng có một đoàn tàu tuần tra chõ mũi vào đây đấy - Mac ngồi xổm xuống thông báo vào tai tôi.
- Ô! Thế à - Tôi nhìn anh, nói.
Anh nháy mắt:
- Chúng tôi không nói chuyện với họ bao giờ đâu.
- Hoan hô! - Tôi nói..
- Có lẽ anh nên để nàng ra boong đi, trong ca bin nóng lắm - Anh nói tiếp, không nhìn tôi mà làm bộ ngắm cảnh xung quanh.
- À, thế hả? - Tôi càu nhàu - Này, đừng có láu cá!
Anh rút gói thuốc ra, lấy một dúm nhai.
- Tôi, tôi không thích bọn cớm ở đây - Anh nhai thuốc rào rạo, tuyên bố - Herrick là thằng thọc gậy bánh xe. Nó là tên phá hoại. Dư luận vừa lòng khi nó bị khử.
- Tôi cũng nghe nói thế, không ai ưa hắn - Tôi đồng tình.
Tôi tháo dây buộc thuyền. Và cho máy nổ.
- Nếu anh cần thì tôi có xăng - Mac bảo tôi.
Tôi ra hiệu tay từ biệt anh.