Nguyên tác: Cybersona
Số lần đọc/download: 876 / 6
Cập nhật: 2017-04-17 10:33:55 +0700
Chương 7
K
INGSVILLE, Texas là một vùng rộng không tới hai dặm nên Paul không mất nhiều thời gian để lái xe từ trường về nhà. Khi anh đang quẹo xe lên đường vào hông nhà, anh cau mày khi thấy chiếc xe tải trắng đậu ở lối vào, chắn mất đường vào gara của anh. Anh tắt máy và ra khỏi xe và bước về phía gara vì cửa đang mở lên.
“Hệ thống nước A-One” được in lên bên hông chiếc xe tải.
“Mình nhớ là đường ống nước vừa được kiểm tra mà,” Paul nghĩ, đi vào gara và đến cửa thông vào nhà. Anh nhìn vào một căn phòng nhỏ tách biệt với gara trong đó đặt thiết bị xử lý nước. Căn phòng trống trơn.
Anh tiếp tục vào phòng giặt đồ và bước lên bậc thang vào nhà bếp.
Paul và Denise vợ anh đã mua một nhà trang trại hai tầng vì vị trí gần trường hơn là tòa kiến trúc, cái mà Denise ghét cay ghét đắng.
Cô ghét kiểu thiết kế chia tầng so le, nói rằng nó buộc mình phải quyết định lên trước hay xuống trước các bậc thang mỗi khi muốn vào nhà. Paul không bao giờ bận tâm đến chuyện đó vì anh luôn vào nhà bằng đường gara, mà nó luôn nằm ở tầng dưới cho nên không cần phải ra quyết định nào.
Khi bước vào nhà bếp, anh tưởng sẽ thấy tay thợ ống nước đang kiểm tra đường nước ở bồn rửa chén với cả lô hóa chất của hắn. Nhưng nhà bếp không có ai.
Lúc đó anh nghe tiếng cười nói, cùng với tiếng người đang làm gì đó.
Có lẽ có sự cố trong phòng tắm, anh tự nhủ khi bước dọc hành lang hướng về nơi phát ra tiếng động.
Âm thanh phát ra từ phòng ngủ chính, nơi có phòng tắm riêng.
Cửa chỉ khép hờ khi anh mở toang nó ra. Paul bước vào phòng ngủ thì thấy vợ mình và một thằng đàn ông, trần truồng, đang trên giường ngủ cỡ lớn của hai vợ chồng, chân đan quấn vào nhau và rên rỉ.
Một tảng băng như đè lên vai Paul khi anh lui khỏi cửa và dựa vào tường ở hành lang.
“Denise!” Paul hét lên.
Denise mở mắt và trông bối rối. Đó là khi cô nhận ra cửa phòng ngủ đã mở rộng. Paul đã về nhà và bắt gặp cô. Từ bên dưới cô chuồi người ra khỏi gã đàn ông bên trên.
“Ê,” hắn nói.
“Mặc quần áo vào. Nhanh lên. Chồng tôi về tới rồi.”
“Ổng có súng không?”
Denise mặc áo ngủ vào. “Mặc đồ vào đi, được không? Tôi sẽ thu xếp ông chồng tôi.”
Cô bước khỏi phòng ngủ ra hành lang, giờ đây đã trống trơn. Cô nghe tiếng động từ phía nhà bếp.
“Paul?” cô gọi khi hít một hơi sâu và bước vào nhà bếp.
Paul đang ngồi ở bàn uống một lon bia khi cô vào và anh nhìn lên. “Thằng cha xử lý nước sao?”
“Anh đừng kiếm chuyện. Tôi tưởng anh phải ở lại trông chừng buổi cấm túc,” Denise nói. “Tôi không nghĩ anh về nhà trước năm giờ.”
“Tôi bị tống cổ.”
“Tôi bị đè cổ.”
“Chẳng hài hước chút nào.”
“Đúng,” Denise nói. “Tôi xin lỗi.” Cô đưa tay về phía anh nhưng anh tránh ra chỗ khác. “Anh không nghĩ mình phải bàn về chuyện này sao?”
“Có gì để nói đâu? Tôi sẽ đi thu dọn đồ đạc,” Paul nói.
“Không. Không. Tôi sẽ dọn đi,” Denise cương quyết. “Gần đây tôi cũng đã nghĩ đến chuyện dọn đi rồi.”
“Cô lựa thời điểm thật thích hợp, như mọi khi.”
Đúng lúc đó tay thợ xử lý nước, giờ đây trong bộ áo liền quần hệ thống nước A-One, bước vào cửa nhà bếp, trông ngượng nghịu.
Paul và Denise nhìn hắn ta. “Chuyện gì?” họ cùng nói.
“Ờ...”
“Tao nghĩ mày nên cút khỏi đây,” Paul nói. “Ngay lập tức!”
“Tôi sẽ đi. Chắc mà. Nhưng ông chắn đường rồi. Ông phải dời xe đi chỗ khác.”
Đã hai ngày đêm kể từ khi Denise bỏ đi và Paul vẫn không chắc anh cảm thấy thế nào hoặc cái gì khiến anh phiền lòng hơn, mất việc hay mất vợ. Hai cú liên hoàn. Và anh vẫn còn choáng váng. Anh biết cuộc hôn nhân đã gặp rắc rối khi anh không được tăng lương và vợ anh quyết định đi nghỉ mát hai tuần với mấy bà bạn chứ không phải với anh.
Anh cũng nghi ngờ vợ mình lừa dối, nhưng anh chưa có bằng chứng nào hết, ngoài chuyện cô không ăn nằm với anh nữa.
Từ khi cô bỏ đi, Paul gần như suốt ngày ở trong phòng riêng của mình, nơi mà anh xem như là nơi làm việc của mình. Anh ngồi đó trước màn hình đi dạo trên mạng, tìm kiếm sự cứu giúp và ai biết được cái gì khác - lang thang từ trang web này đến trang kia, dừng ở bất kỳ trang nào khiến anh chú ý.
Việc anh làm là gõ vài tiêu đề vào công cụ tìm kiếm như Yahoo!®, hay Google™, và anh lên đường. Anh không rõ làm sao mình tìm thấy Cybersona hay thậm chí từ khóa nào đã dẫn anh tới đó. Anh nhớ có một học sinh đã nhắc tới nó. Học sinh với cặp kính thực tế ảo. Ngay khi Paul vào trang đó, anh biết mình đã tìm thấy một điều tuyệt diệu. Và ngay khi vào đó, anh không thể dứt ra được.
Cơ bản, Cybersona là một phiên bản phức tạp hơn của SimCity™, một trò chơi trực tuyến mà hàng triệu người đã chơi.
Nhưng trò này khác. Anh không những phải tạo nhân vật thế thân ảo, mà còn phải tạo những nhân vật khác và nơi chốn nữa, và sau đó tương tác với chúng.
Và khi anh dùng chiếc kính thực tế ảo tịch thu của học sinh, thì cảm giác còn mạnh hơn nữa.
Paul uống hết một lon bia nữa và quay trở lại công chuyện dang dở. Anh đã say. Anh sẽ nhận điều này, nếu ai đó có hỏi. Nhưng không có ai ngoài Paul, con mèo, và máy vi tính của anh.
Có một bức hình phụ nữ trên màn hình và cô có nét trông giống Denise. Chỉ có một vẻ giả tạo, xa lạ ở cô ấy, không hề giống người thật.
“Denise,” Paul nói. “Cô làm tôi thất vọng. Thực sự thất vọng.”
“Tôi có thể làm gì để anh đổi ý, Paul?” người phụ nữ trên màn hình trả lời.
“Vấn đề là ở đó, Denise. Tôi không biết nữa. Tôi chỉ biết là cô không còn như xưa nữa. Có cái gì đó bị thiếu mất.”
Những tấm ảnh của Denise thật ngoài đời nằm rải rác xung quanh bàn máy tính. Một số tấm từ thuở Paul và Denise còn hạnh phúc bên nhau. Một trong những tấm lớn hơn đang nằm trên máy scan hình.
“Để thêm hoặc bỏ bớt đặc điểm ngoại hình hay tính cách, bạn chỉ cần nhấn nút shift control và click vào lựa chọn phù hợp,” người phụ nữ trên máy nói.
Paul nhấn nút shift control. Tấm hình trên màn hình thay đổi và chữ Cybersona xuất hiện trên góc màn hình với bảng lựa chọn bên dưới.
“Để thay đổi đặc điểm ngoại hình, ấn phím 1,” giọng phụ nữ ra lệnh. “Để đổi đặc điểm tính cách, ấn phím 2.”
Paul nhấn 2.
“Bạn đã vào kho dữ liệu tính cách của Cybersona. Bạn có thể đánh máy hoặc nói lên đặc điểm tính cách bạn muốn thêm vào. Bạn có thể chọn một trong những tính cách chung của chúng tôi hoặc tự tạo tính cách riêng cho mình.”
Paul gõ vào bàn phím từ “c-o-n-đ-i-ế-m.”
“Xin lỗi. Chúng tôi không tìm thấy đặc điểm tích cách này,” máy tính nói.
“Không có à,” Paul nói. “Vậy còn con khốn tự cho mình là trung tâm thì sao?”