Số lần đọc/download: 1723 / 10
Cập nhật: 2017-07-24 16:07:30 +0700
Chương V
T
ừ hôm bố Nhụ đi, ông Nhụ không la cà chơi bời nữa. Ông ở nhà vá lưới cho mẹ Nhụ đi làm. Ông mang vàng lưới ra trước hiên, chỗ mắc cái võng làm bằng túi lưới đáy. Ông ngồi trên võng mà vá, lúc đau lưng thì ngả người xuống võng, đôi mắt lim dim. Một chân khẽ đạp vào tường, cái võng lưới chao đi, đưa qua, đưa lại trên cái lan can cụt ngăn hiên nhà với ngấn nước sông Bạch Đằng. Tất nhiên nếu ông đạp mạnh mà lại tuột võng, thì ông sẽ bị văng xuống sông. Nhưng điều ấy, không bao giờ xảy ra cả. Có khi một cánh buồm lướt qua, sát võng ông, trong nhà bỗng tối sầm lại. Dù ông nằm ngoài hiên cũng không trông thấy gì, ngoài những đường gân chằng chịt căng màu vải nâu trên lá buồm to, cao chất ngất, dựng thẳng đứng như một phiến đá lớn. Ông chỉ có thể nhìn thấy trời xanh qua một kẽ nứt, ấy là chỗ tiếp giáp của lá buồm với mái ngói. Ở đây, quanh năm hầu như chỉ có một hướng gió, là gió thổi từ mặt sông Bạch Đằng lên, mùa đông cũng như mùa hè.
Ở nhà với ông, chỉ có Nhụ và Đé. Đé béo lẳn, chắc nịch như một con cá thắt đuôi, da đã hơi dày. Nó nghịch ngợm suốt ngày, chân tay không bao giờ yên. Ngay cả lúc đi ngủ. Nó nằm nghiêng trên giường, mắt nhắm chặt, một chân duỗi thẳng, còn một chân co hẳn lên và đập khe khẽ xuống chân kia. Nhụ lấy tay vỗ vào cái chân ấy. Nó biết ý, duỗi thẳng cả hai chân, nhưng tay lại cào soạt soạt vào sợi chiếu. Nhụ lại vỗ vào tay nó. Tay nó im nhưng ngón vẫn vân vê như người nghiện đang xin điếu thuốc lào. Một lúc sau, tưởng nó đã ngủ, Nhụ chợt nhìn qua khoảng má dưới tai nó, thấy má cứ phập phồng đều. Nó nhai cái gì chăng? Nhụ nghển cổ lên nhìn thì chẳng thấy nó nhai cái gì cả. Nhụ lại phải đập nhẹ ngón tay vào má nó. Nó nằm im một lúc, rồi cựa mình, quay hẳn mặt ra phía Nhụ với hai con mắt rõ ràng là nhắm chặt. Sợ Nhụ không tin là nó đã ngủ thật rồi, nó liền lấy ngón tay chỉ vào hai mắt nó đang nhắm. Mi mắt chốc chốc lại nháy nháy...
Đé có một đứa bạn thân tên là Hòa, cũng lên năm tuổi, ở nhà bên. Bố Hòa là một sĩ quan hải quân, hiện đang ở một hòn đảo nào đó. Mẹ Hòa làm muối nấu cho hợp tác xã. Đé và Hòa thường bày trò chơi với nhau và cũng thường cãi nhau í ỏm vì đủ mọi thứ. Có củ khoai lang luộc, Đé cũng bẻ đôi cho Hòa một nửa. Hai đứa vừa ăn vừa gật đầu cười, tỏ ý hài lòng lắm. Cái Hòa mặt tròn, tóc bấm hoa gáo, áo màu mận chín, trông đặc ngẫn những con cá hồng, cá trích đang bơi. Mẹ nó chắc nghĩ rằng nó còn đang lớn, nên áo may cho nó rất rộng, để hở hai cánh tay tròn lẳn, ram rám nâu.
Một lần, Nhụ nghe thấy chúng nó nói chuyện với nhau ở hiên nhà:
- Tao cũng muốn sang ở với mày lắm. - Cái Hòa nói.
- Thì cứ sang. - Đé nói ngay, không giấu vẻ tự hào, kẻ cả. - Tối, tao cho mày ngủ với mẹ tao nhé! Hở? Hay là ngủ với tao?
- Ứ! Tối tao phải về với mẹ tao chứ?
- Thì cũng được, nhỉ? - Đé gật đầu, rồi bỗng nhớ ra một điều gì quan trọng, nó nói to lên - Nhưng mẹ mày thì không bằng mẹ tao!
Cái Hòa ớ ra, chăm chăm nhìn vào mặt Đé. Thằng này lại tiếp:
- Vì mẹ tao biết ăn trầu mà mẹ mày không biết ăn trầu.
Cái Hòa nhận ra là phải, nó gật gật đầu. Lát sau, nó nói:
- Nhưng mà tao sợ bố mày lắm?
- Sợ gì? Hở?
- Có cái roi... gác ở mắc áo kia kìa... Trông cứ khiếp lên.
- Cái roi chỉ để dọa thôi. Trông tao đây này.
Im lặng một lúc. Nhụ không hiểu là thế nào nên ghé mắt nhìn xem. Đé đã phanh cái áo cháo lòng lên, cái áo lúc đó chỉ còn mỗi cái cúc cổ. Đé lấy hơi thở phồng bụng lên rõ to, rồi lại hít hóp bụng nào. Cứ thế đến năm, sáu lần. Cái Hòa ngó ngó nghiêng nghiêng, ý chừng chưa hiểu như thế là ra làm sao. Nó rụt rè hỏi nhỏ:
- Thế là thế nào hả mày?
- Thế là tao không sợ!
"Gớm nhỉ?". Nhụ nghĩ bụng, nhưng lại mặc chúng, quay vào làm bài tập.
Sáng nay, cái Hòa lại lững thững sang chơi, tay thu lu một cái bánh mì nhỏ. Nó nói giọng ỏn ẻn.
- Con cá voi của tao đấy. Tí nữa chúng ta cùng làm cỗ nhé! - Nó gật gật đầu và hai con mắt nó bỗng mềm như nhung.
- Không phải cá voi đâu. Đấy là con cá "hổ" đấy - Đé nói liều (Nhụ mỉm cười).
- Ừ thì cá "hổ" cũng được. - Tiếng "được" hạ rất nhẹ, đầy vẻ cam chịu.
Chính cái giọng quá khiêm nhường ấy làm Nhụ bồi hồi. Nhụ gấp sách lại, đi ra hiên, chưa biết ra để làm gì. Trông thấy Nhụ, cái Hòa ngẩn mặt ra một thoáng, rồi ngửa cổ, bẽn lẽn cười, mắt nhắm hết cả lại. Rồi bất ngờ, nó lại thè cái lưỡi ra, cái lưỡi nhỏ, nhọn và đỏ chon chót.