Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 8
T
eleri di chuyển rất thành thục, cố gắng không sợ hãi khi đóng cọc xuống nền đất cứng ở trung tâm vòng tròn đá nơi bình nguyên trên cao thung lũng. Cô sử dụng một tảng đá phẳng để đóng cọc xuống, rồi cô trói tay hiệp sĩ lại để anh ta nằm ngửa, thẳng người. Cô kéo đầu gối anh lên một chút và đặt chân anh xuống, rồi trói chúng lại với nhau và quấn sợi dây quanh một chiếc cọc.
Trăng càng lên cao và càng tròn thì sức mạnh của những hòn đá chữa bệnh càng lớn. Trăng thượng huyền có thể đủ để chữa bệnh cho một con chim trĩ, những cô chưa từng thử chữa lành cho một con người.
Đôi khi những hòn đá phát huy tác dụng, đôi khi không. Như thể chúa trời đã chọn khi nào thì sử dụng sự diệu kỳ của cuộc sống, ngay cả giữa những tảng đá hoa cương khổng lồ này.
Cô quỳ gối xuống bên anh và tháo chiếc túi đá đỏ ra, rồi đổ đá vào tay mình. Mỗi viên đá có một dấu hiệu kỳ lạ. Nhờ vào những lần thử nghiệm, cô đã biết được rằng có một trật tự, một sự xếp đặt cần thiết.
Cô đặt từng viên một với ký hiệu mặt đá đặc trưng ngửa lên theo một mô hình trên ngực anh, giống hình của mặt trăng. Rồi cô thẳng người, vẫn quỳ nhưng vươn thẳng. Cô ngửa mặt hướng về phía mặt trăng lạnh lẽo và dang tay sang hai bên. Cô hít thật sâu. Rồi cô cầu nguyện.
Người anh rất lạnh, da anh nóng bỏng. Nuốt rất khó khăn. Mỗi lần anh nuốt, hai tai anh dường như bốc hỏa. Anh đang nằm trên một cái gì đó cứng – mặt đất ư? Đá ư?
Bọn chúng đã làm gì với anh? Anh đã chết chưa? Chúng có nghĩ là anh chết rồi còn anh thì chưa chết không?
Đây có phải thiên đường không? Da anh lúc này nóng quá. Chắc phải là địa ngục rồi. Liệu anh có thức dậy trong địa ngục hay là cứ như thế này – trong chốn ăn năn mà giáo hội La Mã luôn luôn cảnh báo.
Anh không thể cử động được. Anh không thể điều khiển tay chân mình cử động. Người anh không động đậy. Vì sao thế?
Nóng quá. Rồi cơn nóng qua dần.
Nhanh chóng, quá nhanh chóng, anh thấy lạnh quá.
Một người đàn bà ở kế bên.
Elizabeth ư?
Không. Cô ta đang ngâm một khúc cầu nguyện.
Một nữ tu ư?
Hai tay anh đang dang ra hai bên như Chúa Jesus. Bất cứ lúc nào anh cũng đoán đợi cảm giác đinh đóng vào lòng tay mình.
Cơn nóng lại tới, rồi biến đi lần nữa. Nhưng dù anh đoán được, anh không bị lạnh nữa.
Một cảm giác lạ lẫm dâng lên khắp người anh, gần như có mây mù bao phủ lấy anh, như thể anh được các thiên thần nâng lên. Cổ anh vẫn bỏng rát, bị bóp nghẹt thật chặt, nhưng cơn đau giảm dần đi. Anh cảm thấy như da mình bị lột đi.
Có cái gì đó ngập tràn trong anh, không phải máu anh, mà là cái gì đó tinh khiết và trong suốt, mát, như nước thánh.
Thân hình anh đang nổi bồng bềnh lúc này. Nhẹ, rất nhẹ, nhẹ hơn cả không khí đang vây quanh anh.
Như một chiếc lông chim.
Như một ngôi sao.
Như một con chim ưng bay vút lên trời cao. Cơn đau của anh biến mất. Nhanh chóng đến mức đến lúc nhận ra nó không còn anh tự hỏi liệu nó có bao giờ hiện diện ở đó. và rồi anh thiếp đi.
Teleri ngồi trên một chiếc ghế đẩu gỗ, cằm tì lên cánh tay đang chống trên ô cửa sổ. Các ngón chân trần của cô bấu vào trục ngang xù xì của chiếc ghế. Đây là biểu hiện của sự sống rõ ràng nhất còn sót lại trong thân thể cô – đó là khả năng cong các ngón chân. Cô mệt và tê liệt cả người đến mức cô cảm thấy như mình không có cái xương nào.
Cô nhìn đăm đăm về phía chân trời đằng đông, ngay trên những lùm cây, nơi mặt trời mọc bắt đầu đổi nền trời sang màu thạch nam nơi đồng hoang. Trước bình minh không gian vô cùng tĩnh lặng, thời khắc khi vạn vật trên đời dường như đang say giấc.
Ngoại trừ cô.
Cuối cùng cô thẳng người dậy, vươn hai tay lên cao và vặn, sang bên này rồi bên kia. Cô với qua cửa sổ và đóng cửa chớp lại rồi quay đi.
Người Anh đang nằm ngủ. Hơi thở đều đặn, giấc ngủ ngon lành. Lần đầu tiên trông anh thực sự giống như đang ngủ hơn là đang chết.
Cứu chữa con người không phải là công việc dễ dàng gì. Cô đứng dậy và bước nhẹ qua sàn đất để đến bên anh. Cô thấy yên lòng khi nhìn sắc diện anh tốt hơn trước. Cô nhìn gương mặt anh tới lần thứ một trăm vì lý do nào đó mà cô không thể bắt mình quay đi. Có cái gì đó về anh thu hút cô như ong bị cúc dại hút hồn.
Thân hình rắn chắc của anh đã chiếm một khoảng không khá rộng. Cô tự hỏi sẽ khi nhìn anh bước vào một căn phòng thì sẽ như thế nào đây. Anh có những đường nét thanh tao. So với một Người Anh.
Mũi anh không hếch lên như Sư huynh Dismas béo mập ở Lâu đài Camrose, người rất khiếp sợ bà ngoại cô. Lông mày anh dày, không nhẵn nhụi như nhiều nông dân trong làng.
Mặt anh nhìn nghiêng gợi cho cô nhớ đến những hình nhìn nghiêng khắc trên cánh cổng tu viện ở Aberhorddu, mạnh mẽ, rắn rỏi và sắc nét. Những gương mặt nhìn nghiêng của các vị vua.
Cô thích màu đỏ trên tóc anh, gợi nhớ tới lúc mặt trời lấp lánh trên ấy khi anh vượt qua sông. Anh có cặp lông mi rất dài, sẫm màu, giống như lông mày và trông giống như lông chim trên nền da anh. Cô chồm qua người anh và gại đầu ngón tay lên qua đó để coi chúng có thực dài như nhìn không.
Có.
Cô lắc đầu. Đầu óc cô lại lan man thơ thẩn rồi. Có lẽ là do thiếu ngủ. Nhưng trước khi đi nằm ngủ, cô nghiêng qua người anh, kéo chăn của cô lên và phủ nhẹ nhàng lên hai vai anh. Rồi cô thẳng người và khẽ rùng mình.
Không khí trong lều lạnh và làm cô thấy buốt, làm cho cô nổi da gà. Cô khoanh tay ôm người, bàn tay chà lên chà xuống cánh tay khi đi tới góc đối diện, nơi cô làm một chiếc giường bằng rơm trên nền đất nện.
Lợn đã ở sẵn đó, ngủ khì, ngáy như mọi khi. Con Ó vẫn ở nơi thường trú, ngủ trên lưng Lợn. Cô ngồi lên chiếc giường rơm, rồi ngả người nằm nghiêng, co lại hình dáng như mảnh trăng cong, đầu tựa lên cái bụng ấm áp và tròn trĩnh của Lợn.
Cô khẽ thở dài, bởi cô cảm thấy mình thực sự buồn ngủ, rồi cô co đầu gối lên và kéo chiếc váy dài xuống bàn chân trần. Cuối cùng, cô áp hai tay dưới má.
Một lúc sau, cô đã ngủ say sưa.