No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thanh Thuỷ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hoàng Huyền
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 195 / 8
Cập nhật: 2020-03-12 22:17:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Đòn Báo Thù Cuối Cùng Của “ Cơn Lốc”- Tính Mạng Tiền Vệ Trái Treo Trên Sợi Tóc- “ Nữ Thần Cá” Đoạt Ngôi Vô Địch- “Cơn Lốc Hãy Trở Về Với Bóng Đá Chân Chính”
hi bước vào cổng nhà, cậu bé thấy giữa đống gạch đổ bên kia đường có bóng người. Cậu dao động. Cậu đứng lại, không biết nên vào “ Tổ chim câu”, hay đi đoạn nữa xem có thật có người dõi theo mình không. Cậu nghĩ ra rằng trong “ Tổ chim câu” có nhiều lối ra vào người ngòai không thể biết hết được. Ví như theo cầu thang phụ, cậu vẫn có thể ra phố.
Cậu bé nhín ang bên kia đường lần nữa: không thấy gì cả. “ Mình tưởng tượng vậy, chú có ai đâu”, - Bước vào cổng cậu nghĩ vậy. Ngõ nhà vắng vẻ. Một chú chó vô chủ đang sục mõm vào đổng rác. Nhìn thấy cậu bé, chú chó cụp đuôi, nhe răng gừ gừ mấy tiếng rồi chạy mất.
Từ nhà Pê-khô-vắc vang ra tiếng đàn phong cầm. Một giọng lè nhè đang ê a hát. “ Chắc là ông Pê-khô-vắc lại “ thông họng” rồi”. – Cậu bé nghĩ. Cậu bước lên gác. Từ tầng hai ánh đèn le lói rọi xuống.
Ma-nhút nghiêng ngó xem xét, cậu chợt rùng mình. Hình như có ai chạy ép sát tường. Cậu đứng im, sợ sệt, nghe ngóng. Những bước chân của ai đó nhẹ vọng lên. TRong luồng ánh sáng mờ đục, cậu thấy một bóng người.
Cậu bé vùng chạy. Cùng lúc cậu nghe thấy tiếng Rô-mếch Váp-du-sắc:
- Đừng sợ! Đợi tao bảo cái này!
Tiếng nói đã thúc cậu bé chạy nhanh hơn, nhảy vọt qua hai, ba bâc thang một lúc. Từ sau lưng cậu vẫn nghe thấy tiếng chân bước gấp, cùng tiếng thở hổn hển của Rô-mếch.
Lên đến tầng hai cậu bé quay lại. Rô-mếch Váp-du-sắc đã leo đến giữa cầu thang. Gã bước lại gần cậu. Cậu lao đi, tay vớ được một thanh sắt. Lấy hết sức cậu nện vào khung sắt gỉ của thang máy. Hành lang vắng vẻ, tối tăm như dao động, bừng thức bởi tiếng sắt kêu vang.
- Mày làm gì đấy? – Tiếng kêu ngạc nhiên của Váp-du-sắc làm cậu bé giật mình, chạy tiếp đến chân cầu thang lên tầng trên. Như có tiếng cửa mở ở tầng hai.
- Pê-rê-ca! Pê-rê-ca!- Cậu bé gào lên.
Lúc này Váp-du-sắc đã tóm được tay áo Ma-nhút. Cậu bé vùng vẫy, giãy giụa. Chiếc áo cũ rách toang. Cánh tay áo ở lại trong ta Rô-mếch, Ma-nhút nhảy vài bướ lên tầng trên. Cậu lao tới cửa nhà mình. Hai tay đấm thình thịch vào cánh cửa. Chỉ có những tiếng vọng trả lời cậu. Cửa vẫn đóng im ỉm.
- Cô ơi!... – Không ai trả lời tiếng kêu gào sợ hãi của cậu. Sau lưng cậu đã có tiếng chân người. Bóng người Váp-du-sắc hiện ra trong bóng tối tù mù của hành lang.
“ Phải trốn theo đường thang nách”. – Ý nghĩ thoáng qua, cậu bé chạy ra đầu hành lang nơi có cầu thang phụ. Chiếc cầu thang này đã bị sập gục xuống tầng dưới. Ma-nhút còn nhớ lối xuống. Tay cậu nắm lấy viên gạch trồi ra ở bức tường đổ, chân thả thõng quờ quạng tìm chỗ đặt. Chân cậu đã chạm vào viên gạch dưới thấp. Cùng lúc bóng người Váp-du-sắc trùm lên cậu.
- Mày làm gì đấy? – Cậu bé nghe tiếng nói, thở hổn hển.
Cậu giật mình, ngã ngửa người ra sau. Đôi tay chới với tìm chỗ nắm, nhưng không tìm thấy. Hai cánh tay quay cuồng tuyệt vọng. Như tảng gạch cậu bé rơi rầm xuống tầng dưới.
o O o
Hành lang bệnh viện trống trải, sáng màu sạch sẽ. Trên chiếc ghế dài có năm ngừoi ngồi: anh Xtê-pa-nếch, bác Lô-pô-tếch, và ba đứa bé từ “ Tổ chim câu” – Pê-rê-ca, Ma-da-rô, Pa-ôn-ca. Tất cả chăm chú nhìn vào cánh cửa trắng đối diện. Im lặng. Khi cánh cửa khẽ mở, tất cả nhất loạt đứng dậy.
Một bác sĩ trong áo bờ-lu trắng đi lại gần.
- Thưa bác sĩ. – Anh Xtê-pa-nếch nói khẽ. Trong hai tiếng đó chứa đầy lo âu, cùng niềm hy vọng.
Người bác sỹ nhìn huất luyện viên bằng con mắt mệt mỏi.
- Tình hình khá nguy kịch. – Ông nói nhỏ, chậm. – Cậu bé vẫn chưa tỉnh lại.
Huấn luyện viên tái mặt.
- Thưa bác sỹ… bác sỹ hãy cứu lấy đứa trẻ. – Anh thì thầm.
Bác sỹ khẽ nhún vai:
- Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể.
Những tiếng nói cuối cùng của bác sỹ bị chìm vào trong tiếng nức nở: Pê-rê-ca bé nhỏ úp mũ vào mặt, òa khóc nức nở dữ dội. Đôi vai nhỏ của cậu rung lên.
Người bác sỹ bước lại gần cậu bé. Đặt bàn tay trắng thon của mình lên vai cậu, ông nói giọng xúc động.
- Đừng khóc, chú nhỏ. Các bác sẽ làm hết sức mình…
Cậu bé quay lại. Trên khuôn mặt đầy tàn nhang của cậu đầm đìa nước mắt.
- Bác sỹ ơi… - Cậu bé nức nở mạnh hơn. – Bác sỹ hãy cứu lấy bạn ấy. Đấy là người bạn tốt nhất của chúng cháu…
Bàn tay trắng trẻo của bác sỹ vuốt ve khuôn mặt đầy tàn nhang của cậu bé.
- Được…được…nín đi…nín đi, chú nhỏ của tôi.
Khi người bác sỹ đi rồi, tất cả im lặng ngồi xuống ghế. Bác Lô-pô-tếch xốc tay vào mớ tóc bù xù của mình. Bác thở dài nẫu ruột.
- Trời đất…thằng bé lúc nào cũng nhanh nhẹn như con sóc.
Huấn luyện viên cắn môi:
- Thế mà chúng mình đã nghi nó.
- Cậu bé dũng cảm. – Bác Lô-pô-tếch thì thầm. – Nó muốn cứu chiếc xe tải. Tôi mới biết tất cả ở đồn. Họ gọi tôi đến. Họ hỏi cậu bé nào đã nhảy lên xe và đi theo bọn kia. Tôi chẳng biết nói sao. Tôi chỉ nói: đấy là Pa-ra-gôn.
- Bọn kia nghĩ là cậu bé đã nói…
- Cậu bé chưa nói, nhưng vì có cậu bé mà bọn kia tẩu tán vội. Chúng đã để lộ. Công an theo dấu vết tìm ra bọn nó. Họ còn đang tìm bắt hết. – Bác thợ máy nắm chặt bàn tay, nghiến răng. – Hừ, tôi mà bắt được bọng chúng. Một thằng bé như vậy mà chúng định…
Pê-rê-ca nhìn nắm tay bác Lô-pô-tếch. Nếu mà cậu khỏe như bác thợ, nếu mà cậu có nắm tay như của bác thợ thì cậu đã không để cho Rô-mếch Váp-du-sắc chạy thoát.
Huấn luyện viên thì thầm với bác thợ máy.
- Bác Lô-pô-tếch à. Thật là phí khi để cho bọn trẻ lêu lổng, không có đòan thể, tổ chức… Tôi đã nói chuyện với chủ nhiệm bộ môn bóng đá của “Pô-lô-nha” …”Pô-lô-nha” sẽ nhận phụ trách bọn trẻ.
- “ Nữ thần cá”?
- Vâng.
- Tốt đấy. Nhưng chỉ là giọt nước trong biển cả. Biết bao đứa ở khu phố ta? Còn bao nhiêu ở khu khác? …Ngay có đến mười câu lạc bộ muốn phụ trách thì vẫn cứ là giọt nước trong biển cả.
- Nhưng đây là tấm gương tốt. Nếu chúng tôi phụ trách tốt “ Nữ thần cá”, đào tạo chúng thành một đội bóng khá thì các câu lạc bộ khác sẽ noi theo, - Ạnh Xtê-pa-nếch dừng lời. Bên cạnh anh ai đó đang ngáy rất to. Huấn luyện viên quay lại., Pôn-đếch Pê-khô-vắc dựa vào vai anh, đầu ngả ra sau, mồm há hốc ngáy rền. Bên cạnh cậu đó Ma-da-rô cũng đang gật gù. Chỉ có Pê-rê-ca còn ngoan cường đứng vững ở vị trí của mình. Nhưng đôi mắt của cậu bé này cũng đã nhíu lại. Huấn luyện viên lay khẽ vai Pa-ôn-ca. – Này các chú! Muộn rồi, đi về nhà đi thôi.
Pa-ôn-ca ngáp rất to, rồi giụi giụi đôi mắt cay xè. Ma-da-rô giật mình như có ai đổ nước lạnh. Còn Pê-rê-ca chớp chớp đôi mi mắt rậm.
- Em không về. – Cậu bé ngang bướng. - Ở trong kia có người bạn tốt nhất của em. – Cậu hất đàu về phía cánh cửa trắng đối diện.
- Em cũng không. – Ma-da-rô tiếp lời bạn.
Pa-ôn-ca mệt mỏi đến mức chỉ gật gật đầu.
Huấn luyện viên định nói gì. Cùng lúc cánh cửa trắng hé mở. Khuôn mặt của chị y tá ló ra. Tất cả đứng dậy, nhìn chị, chờ đợi.
- Ở đây ai là Xtê-pa-nếch? – Chị y tá hỏi khẽ.
- Tôi. – Huấn luyện viên bước ra khỏi hàng.
- Cậu bé gọi anh.
Pê-rê-ca đưa tay lên mồm, sững sờ vì sung sướng:
- Bạn ấy còn sống. – Nó kêu khẽ vui mừng.
Anh Xtê-pa-nếch bước vào phòng bệnh. Trong ánh sáng mờ của chiếc đèn đêm, anh nhìn thấy chiếc đầu quấn băng kìn của Ma-nhút. Anh đi nhòn chân lại gần. Từ giữa những vòng băng đôi mắt cậu bé chăm chú nhìn anh.
- Anh Va-xếch …- Ma-nhút nói rất nhỏ. Cậu bé nặng nhọc giơ tay.
Huấn luyện viên nắm lấy bàn tay nóng, ướt mồ hôi của cậu bé.
- Pa-ra-gôn, chú bé thương yêu của anh…- Anh chỉ nói được có vậy.
- Anh Va-xếch! – Đôi mắt cậu bé sáng hơn. – Khi nào chúng ta đấu trận chung kết?
- Thứ bảy.
Những ngón tay cậu bé xoay trở nhẹ trong tay huấn luyện viên.
- Chúng ta phải thắng…phải thắng…anh…
Cậu bé nhắm mắt. Hai hàng mi dày in bóng xuống má.
- Chúng ta sẽ thắng. – Huấn luyện viên nói giọng chắc chắn.
Bàn tay chị y tá đặt lên vai anh.
- Anh phải ra. Cậu bé còn rất yếu.
- Nhưng đã khá hơn.
Chị y tá chỉ gật đầu.
o O o
Chị y tá thành thạo vảy chiếc nhiệt kế. Chị vẽ trên biểu đồ nhiệt độ đường chỉ đỏ, rồi cười với cậu bé.
- Này Pa-ra-gôn, chú có sức khỏe của gấu đấy! – Chị nói thánh thót như hát. – Một tuần nữa chú có thể đi lại được rồi.
- Còn những một tuần nữa. – Cậu bé nhắc lại, miệng cười với chị y tá theo lối riêng của mình. – Em muốn ngay hôm nay cơ.
- Ha, ha, sao mà nóng vội thế. Người khác như chú thì phải nằm cả tháng.
- Vì hôm nay trận đấu…
Hầu như tât cả bệnh viện đều đã biết đến trận đấu hôm nay. Tiền vệ trái của “ Nữ thần cá” chẳng những làm mọi người xung quanh chú ý, mà còn yêu mến.
Bệnh nhân nhỏ bé này hàng ngày được rất nhiều người tới thăm. Ngòai bọn trẻ khu Vô-la còn có cô Phơ-răng-na, ông thợ cắt tóc Sô-ren-ca, anh Xtê-pa-nếch, bác Lô-pô-tếch. Hơn nữa nhiệt tình mà cậu bé kể về đội mình, về trận đấu sắp tới có thể quyến rũ được tất cả người thờ ơ nhất với bóng đá.
Từ sáng sớm ở phòng bệnh người ta không nói chuyện gi khác ngòai chuyện bóng đá. Bệnh nhân chia làm hai phe. Một bên cổ vũ đội “ Nữ thần cá”, một bên ủng hộ đội “ Bất tử”. Những người hâm mộ “ Nữ thần cá” nhiều hơn. Ủng hộ đội “ Bất tử” chỉ có hai người: Bác thợ xây với chiếc xương sườn gãy, chị mậu dịch viên bị thùng cà chua rơi làm giập ngón chân cái. Họ làm điều đó cũng chỉ vì họ đều ở khu Pra-ga, nơi có đội “ Bất tử”.
Chị y tá đã bước đi xa giường Pa-ra-gôn còn ngoái đầu lại trêu cậu bé.
- Thiếu chú, “ Nữ thần cá” sẽ thua!
Cậu bé ngồi nhổm dậy:
- Rồi chị xem. “ Nữ thần cá” sẽ không thua. Anh Va-xếch đã xếp đặt rất tốt.
- Chú thì chỉ có bóng đá trong đầu. – Chị y tá kêu lên.
- Không phải chỉ có bóng đá đâu chị ạ. – Cậu bé chống đỡ. – Sau hè em phải trở lại trường…- Nó thở dài não nùng.
- Chú buồn vì chuyện đó?
- Cũng hơi hơi. Vì không biết ai sẽ thay em đi nhặt chai, quét dọn hiệu cho bác Sô-ren-ca. Em đã có thâm niên trong ngạch này. Còn với trường học thì chưa biết sẽ ra sao. Thiếu tập luyện chị à. Lại còn cái chấn thương này. Em đã ngã đập đầu xuống, hừ “ lõm” cả sàn bê tông. Không biết tất cả trong đầu còn nguyên vẹn không.
- Chú khỏi lo. Tất cả đều còn nguyên vẹn. Có thể còn được sắp xếp lại khá hơn. – Chị y tá đùa.
Ma-nhút nhắm nghiền mắt lại. Nó đắm mình trong suy tưởng. Đấy là côngviệc lý tưởng nhất khi ở viện. Khi đó người ta có thể thấy mình ở ngoài đường, đi dạo trong không gian, làm quen với người lạ, bước sang thế giới ước mơ.
Ma-nhút rất thích mơ ước. Dòng suy tưởng như sóng nước đưa cậu bé đi.
Cách đây chưa lâu cậu bé rất căm Cơ-rô-lê-vích. Cậu sẵn sàng “chơi” nhau với thằng này. Bây giờ thì thằng này bị đưa đi cải tạo, cậu lại thấy thương cho nó. Cơ-rô-lê-vích không còn có thể đi dạo trước cửa hàng bách hóa. Nó là thằng luôn có vẻ xa lạ, khinh khỉnh… Cơ-rô-lê-vích không còn. Cả “ Cơn lốc” tan tành vì thiếu kẻ đỡ đầu. “ Ông chủ” bị bắt ở khu Grô-khốp. Rô-mếch Váp-du-sắc còn đang lẩn trốn. Nhưng rồi công an sẽ tóm được nó. Đội “ Cơn lốc” đã tan rã. Không còn cái đội, mà chỉ riêng cái tên cũng đã làm cho bao đứa trẻ say mê.
Có tiếng báo sột soạt. Ma-nhút mở mắt. Người nằm cạnh nó, anh thợ tiện ở khu Dê-ran đang lật trở tờ “ Cuộc sống Vác-sa-va”.
- Này Pa-ra-gôn. – Anh nói. – Họ viết về cậu đây này.
- Chắc lại bác nhà báo Khu-din-xki. – Cậu bé bình thản nói. – Anh đọc xem nào.
- Hôm nay ở sân Ác-ri-cô-la, - Anh thợ tiện trịnh trọng đọc, - sẽ có trận chung kết giải các đội bóng tự lập giành cúp báo “ Cuộc sống Vác-sa-va”.
- Cái đó thì rõ rồi. – Ma-nhút cắt ngang. – Nhưng họ viết gì về em.
- Từ từ… - Anh thợ tiện tìm kiếm trong cột báo. - Ồ, đây. Họ viết: “ Nữ thần cá” bước vào trận đấu với đội hình yếu vì thiếu cầu thủ khá nhất Ma-ri-an Cát-chích. Đây sẽ là một thuận lợi cho đội “ Bất tử”… - Anh thợ nhìn cậu bé. Cậu này gật đầu.
- Tất nhiên rồi. Nhưng chúng nó đừng có mững vội. Bóng đá là môn thể thao mà nhiều lần đội yếu hơn đã được. Mỗi cầu thủ trên sân đều mong ước sẽ thắng. Mỗi cầu thủ trên sân đều muốn ghi bàn thắng. Nhiều lần kết quả phụ thuộc vào việc ai mong mỏi thắng nhiều hơn.
Cậu bé nói giọng nhỏ, yếu nhưng có sức thuyết phục lớn làm anh thợ phải gật dầu lia lịa.
Ma-nhút ngả người xuống nệm. Cậu bé nhắm mắt, hỏi:
- Mấy giờ rồi anh?
- Năm giờ.
Cậu bé vùng dậy. Đôi mắt của nó long lanh nhìn khắp phòng.
- Trận đấu bắt đầu rồi! – Nó nói lớn. – Tất cả chúng ta phải nắm chặt tay để “ Nữ thần cá” của em thắng.
o O o
Khi cánh cửa hé mở, khuôn mặt đầy tàn nhang, hân hoan của Pê-rê-ca thò vào thì đã rõ ràng. Pê-rê-ca không đi một mình. Sau cậu bé là cả đội bóng, Ma-nhút nặng nề nhỏm dậy. Đôi mắt xúc động của cậu bé nhìn từng khuôn mặt vui vẻ của các bạn.
- Chúng ta thắng 4:2 người anh em ạ. – Pê-rê-ca hớn hở báo tin. Theo sau Pê-rê-ca là Ma-da-rô. Cậu bé này có điệu bộ rất trang trọng. Hai tay nó ôm chiếc cúp pha lê lớn. Sau đội trưởng là Pa-ôn-ca lêu ngêu. Khuôn mặt cậu ta trông rất ngây ngô, kỳ lạ như trước đó chiếc cúp vừa rơi vào đầu nó, làm cậu chóang váng. Sau Pa-ôn-ca là tất cả: I-gờ-náy nhỏ bé với chiếc mũi dọc dừa rất đẹp. Cậu bé sạch sẽ như mới ở phòng tắm ra. Rồi Cơ-rích Xlô-nết-xki, Mê-tếch Gra-lép-xki và các đội viên dũng cảm khác. Sau bọn trẻ là trung phong xuất sắc của “Pô-lô-nha”, huấn luyện viên yêu quý của bọn trẻ. Anh tươi cười, nháy mắt với cậu bé. Bên cạnh anh lấp ló khuôn mặt đầy mồ hôi của ông thợ cắt tóc Sô-ren-ca. Cuối cùng là bác Lô-pô-tếch. Bác thợ máy lúng túng nhìn xung quanh như chính bác phải chịu trách nhiệm về “ cuộc đánh chiếm” bệnh viện này.
Ma-da-rô đặt chiếc cúp lên bàn nhỏ cạnh giường. Cậu bé thở ra nhẹ nhõm. Pê-rê-ca đưa tay về phía Ma-nhút. Đôi tay nó không sạch. Người bệnh vẫn nắm chặt lấy. Cậu bé muốn nói gì đó nhưng nỗi sung sướng, phấn khởi làm nó không nói được.
- Chúng ta đã thắng! – Pê-rê-ca nói. – Bàn thắng đầu thuộc về đội “ Bất tử”. Nhưng năm phút sau I-gờ-nát gỡ hòa. Sau đó, Ma-da-rô bắn phát thứ hai… Đến trước khi hết giờ tớ lại để lọt… Hừ, thế là phải đấu thêm. Nhưng chúng ta đã thắng. Hai quả đại bác của Ma-da-rô đã phá tan khung thành đối phương. Pa-ôn-ca tiếp đạn cho Ma-da-rô. Vậy đấy, hết trận 4:2.
Sau lời tường thuật ngắn ngủi này Ma-nhút tuy vẫn còn khó khăn, nhưng đã xúc động nói.
- Xin chúc mừng các bạn. – Để nhấn mạnh sự trang trọng, cậu bé nói thêm câu nói ưa thích của mình: - Xin chúc mừng các bạn một cách hợp pháp. – Cậu bé nhỏen miệng cười với tất cả. Cùng lúc cậu bé nhìn thấy Skum-ba ở sau lưng ông Sô-ren-ca. Trong đám đông vui vẻ này nó chưa tìm được chỗ ngồi cho mình.
- Thế nào, Ri-sếch? – Ma-nhút nhìn nó.
Trên khuôn mặt Skum-ba hiện lên một nụ cười nhỏ, vẻ tự nhiên pha chút ngượng ngập.
- Ấy, chính vậy. – Pê-rê-ca đỡ lời. – Tớ quên không nói với cậu. Ri-sếch sang với chúng ta. Tất cả cầu thủ ở “ Cơn lốc” đều muốn sang “ Nữ thần cá”.
- Ngày mai chúng ta sẽ xem xét đến việc này ở cuộc họp. – Ma-da-rô như mọi lần, cứng rắn tuyên bố.
Pa-ra-gôn nghiêng người khỏi giường. Cậu giơ ta bắt tay Skum-ba, và nói vui vẻ:
- Thế thì tốt quá! Chúng ta sẽ là một đội mạnh hơn nữa.
Hiệp Đầu 0-1 Hiệp Đầu 0-1 - A-Dam Ba-Hơ-Đai Hiệp Đầu 0-1