Số lần đọc/download: 2657 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:05 +0700
Chương 8
B
à Nam sầm mặt khi Khoa vui vẻ chào mẹ.
- Mẹ giận con à?
- Tôi đâu dám giận ai.
- Mẹ! Hồi sáng mẹ tìm con có việc gì thế?
Bà Nam cao giọng:
- Bộ phải có chuyện tôi mới được tìm cậu hả. Cậu khiến tôi thất vọng quá.
Khoa hết kiên nhẫn:
- Mẹ muốn con thế nào, mẹ mới vừa lòng nữa. Cả ngày, con quá mệt mỏi vì công việc, mong về nhà tìm sự nghỉ ngơi thanh thản. Vậy mà mẹ không chịu hiểu con là sao?
Bả Nam buông gọn:
- Mẹ già rồi, suốt ngày ở trong căn nhà rộng lớn im ắng, chờ và đếm từng giờ ba con và con về nhà. Mẹ thấy buồn lắm, người già thèm tiếng con trẻ bi bô, con hiểu không Khoa? Con cưới vợ đi, để mẹ có con dâu một bên, khi ấy con muốn đi tới khi nào tùy ý.
Khoa nhìn bà Nam vẻ quan sát:
- Con không thể nghe lời mẹ, bởi con chưa tìm được phần đời còn lại của con.
Bà Nam mím môi:
- Bảo Trân thì sao?
- Mãi mãi cô ấy chỉ ở trong tâm thức con với vai trò cô em gái nhỏ.
- Con muốn mẹ tức chết con mới vừa lòng hả Khoa? Ý mẹ đã quyết, mẹ đã đi coi tuổi cho con và con Trân. Số tử vi của con rất đẹp, nếu con lấy vợ tuổi Mùi. Con Trâm chính là lá số của con.
Khoa bật cười:
- Mẹ ngộ thật. Con nhớ không lầm, lần trước mẹ bảo ông thấy phán số con giàu sang phú qúi là nhờ vợ. Nhất định phải lấy vợ tuổi Mẹo, bây giờ mẹ thay đổi là sao?
Bà Nam tỉnh queo:
- Đàn bà tuổi Mẹo giỏi giang, thông minh lắm. Lấy vợ "cao tay" hơn mình, mẹ sợ con thua vợ kém bạn, nên phải đi coi lại cho kỹ. Con làm đám cưới với Bảo Trân nghen con!
Khoa gắt lên:
- Mẹ đừng khuyên con. Con không nghe ý mẹ đâu. Mẹ không thương con đành chịu. Con thà trắng tay, chứ con không lấy Bảo Trân được.
Quỳnh từ trên lầu đi xuống, thấy vẻ căng thẳng giữa mẹ và em trai, cô vội lên tiếng:
- Kìa mẹ! Còn nghĩ chuyện hôn nhân của cậu Út, mẹ nên để cậu quyết định.
Mẹ đừng quên bài học của con.
Khoa kêu nhỏ:
- Chị Hai, giờ này sao chị còn ở đây? Chị không về, mất công anh rể đi kiếm chị nữa.
Quỳnh rưng rưng:
- Chị và ảnh gây nhau, chị dẫn bé Hạnh về đây ở vài ngày. Chị không thể tha thứ ngay được.
Khoa dò dẫm:
- Là chuyện gì hả chị?
Giọng Quỳnh nghèn nghẹn:
- Hồi tối qua, chị và bé Hạnh đi bộ ở bên ngoài, vô tình chị thấy Hải ôm eo một cô gái vào tiệm nữ trang. Hải dẫn cô ta vào đó chắc chắn là mua đồ tặng cô ta. Tức quá, chị sém chút đã chạy tới dằn mặt họ. May là chị kịp nhớ lại thân phận mình. Hải về nhà vào lúc 11 giờ đêm. Anh ta nói láo trơn tru:
"Anh kẹt phải đi dùng cơm với khách hàng. Anh xin lỗi đã không điện thoại cho em". Giá như không chính mắt chị trông thấy ắt chị ngỡ mọi người nói dối. Chị ghê tởm sự dối trá của anh ta.
Khoa nhếch môi:
- Bây giờ chị định ở luôn đây à? Bản lĩnh chị đâu rồi. Nhà mình mình ở, mắc gì đi. Như thế khác nào chị tạo cơ hội cho anh ta.
Bà Nam xen vô:
- Con lo cho con kìa! Chị con tự biết nó phải làm gì. Nó từng trải hơn con, đâu cần con dạy khôn nó.
Khoa chợt buồn:
- Mẹ! Chuyện ra nông nổi này, mẹ vẫn bình chân vô sự. Mẹ không hề nghĩ chính mẹ là người vun vén cho hạnh phúc của chị con hay sao?
Đàn bà con gái hớ chút ghen lồng lộn làm hư đại sự cả. Sống với nhau bảy tám năm nay, tính thằng Hải thế nào chị con hiểu rõ hơn chúng ta. Thói đời là vậy cả, khi có chút địa vị, quyền lực, thằng đàn ông nào cũng muốn khoe vẻ ngoài, ăn thua với phụ nữ mình kìa.
Bà Nam nói đến đó, thì chị giúp việc bước vào, lễ phép:
- Thưa bà. Có cô Bảo Trân tới tìm bà.
Bà Nam tươi cười:
- Chị mời cô ấy vào nhà giùm tôi.
Khoa nghe Bảo Trân đến, anh vội bỏ đi, ai dè bà Nam nghiêm giọng:
- Con tắm rửa, thay đồ rồi xuống dùng cơm. Đừng để mẹ đợi đấy.
Chị Quỳnh ngán ngẩm theo chân Khoa trở lên lầu. Quỳnh không ưa Bảo Trân dù lần nào gặp Quỳnh, Bảo Trân đều lễ phép và dịu dàng. Quỳnh nói ngay khi hai chị em lên đến hành lang:
- Em phải đấu tranh mạnh vào. Chị không thịch loại người cam phận như Trân. Thụ động như một chiếc máy, chả còn gì chán bằng.
Khoa thở dài:
- Nhiều lúc em muốn bỏ nhà ra bên ngoài ở, thứ xem mẹ thay đổi suy nghĩ hay không? Ngặt nỗi mẹ có bệnh đau tim như thế, làm mẹ giận lỡ mẹ lên cơn bất tử, em ân hận suốt đời.
Quỳnh chát đắng:
- Mẹ nói vậy với em à?
- Nói cái gì?
- Ôi, cậu này, đầu óc cậu có vấn đề rồi. Vừa nói mẹ bệnh tim ấy.
Khoa gật đầu thay câu trả lời.
Quỳnh cười khan:
- Ngay cả chị em mình, mẹ cũng muốn nói sai nữa. Mẹ muốn ép em thôi, thật ra tim mẹ không sao hết. Chị dẫn mẹ đi bác sĩ siêu âm, xét nghiệm, chị biết rõ mà.
Khoa khựng lại:
- Thiệt hả chị.
Quỳnh cười:
- Ai dám đùa bằng sinh mạng cha mẹ.
Khoa thở phào:
- Em hiểu rồi! Lần này tới đâu tới. Em nhất định phải đấu tranh thôi.
Quỳnh xuống phòng ăn trước. Ít phút sau Khoa cũng xuống tới. Anh cười nhẹ:
- Con xin lỗi để mẹ phải đợi lâu.
Bà Nam nói:
- Muốn xin lỗi, con hãy xin lỗi Bảo Trân ấy! Người ta là khách mời đặc biệt, vậy mà con để Bảo Trân "ngó" mâm cơm nãy giờ.
- Bảo Trân! Tôi xin lỗi!
Bảo Trân vẻ hiền thục:
- Anh ngồi xuống và ăn cơm đi anh. Đừng xin lỗi em. Người nôn nóng chờ anh là bác gái.
Khoa nhìn mẹ và im lãng.
Lúc đó bên nhà Thương, cô đang cho cu Nhí bú sữa, thì chuông điện thoại reo vang. Cô nhanh chóng di chuyển đến chỗ đặt điện thoại. Cô nhấc máy vừa a lô đã nghe rõ tiếng Diệp Bách gấp gáp:
- Mong em hãy lắng nghe, đừng cúp máy.
Hoài Thương lạnh lùng:
- Anh cần gì, nói đi?
- Anh đã biết mọi việc về em. Hãy cho anh được chuộc lỗi của mình. Anh muốn chăm sóc thằng bé.
Thương giận đén mức tay cô rung bần bật:
- Anh chấm dứt ngay cái trò "mèo khóc chuột" này đi! Tôi tuyệt đối không cho anh cơ hội nào nữa.
- Thằng bé phải con của tôi không?
Giọng Thương ngạo nghễ:
- Phải thì sao chứ? Anh còn tư cách thay đổi à? Nên nhớ, tôi hận anh hơn cả người mẹ độc ác của anh. Phải chi dạo ấy anh mạnh mẽ một chút nữa. Tôi đâu có kết cục này. Bây giờ tất cả đã an bài theo đúng sự sắp xếp của mẹ anh, không ai thay đổi được nữa.
Bách kêu lên:
- Em muốn nguyền rủa tôi thế nào cũng được. Tôi chỉ mong em cho tôi một lần được nhìn thằng nhỏ, chỉ một lần thôi mà.
- Không bao giờ. Anh muốn có con trai hãy bảo Mỹ Linh sanh cho anh nuôi.
Tôi không muốn anh gọi điện đến đây nữa. Anh nhớ rõ điều đó, đừng ép tôi.
Hoâỉ Thương cúp máy, cô ngồi phịch xuống ghế, ôm ngực thở dốc. Từ hôm sanh cu Nhí, cô thường bị đau kiểu này. Nhưng cô vốn sợ bệnh viện. Cô giấu bà thím và Hằng Dung. Nhớ đến hồi cô phải nằm viện phải chích thuốc, cô lại sợ hãi mông lung.
Bà Du bưng ly nước trái cây đưa cho Thương, bà hỏi nhỏ:
- Ai gọi điện vậy Thương, phải con bé Dung không?
- Không đâu thím. Là Diệp Bách gọi.
Bà Du trợn mắt:
- Nó muốn gì đây? Ly dị rồi sao nó còn bám dai như đỉa thế?
Giọng Thương trùng thấp:
- Anh ta xin con cho phép anh ta đến nhìn cu Nhí.
Bà Du tái mặt:
- Sao... nó biết con sanh thằng nhỏ?
- Con không rành thím ạ! Nhưng xã hội mà thím. Chuyện người ta giống như việc nhà mình, một đền mười. Chỉ cần người thứ hai biết được tâm sự của mình, thì nhất định còn nhiều người muốn chia sẻ.
- Con đồng ý không?
- Thím ơi! Con đã nói với thím, dù sa cơ lỡ vận con cũng nhất quyết không để cu Nhí biết thân phận nó trước khi nó đủ tuổi vị thành niên.
Bà Du chép miệng:
- Thằng Bách biết thì mẹ nó cũng biết. Mụ già đang thèm cháu trai, thím sợ mụ ấy bắt cu Nhí lắm. Phải làm sao đây?
Hoài Thương thấy bà Du bị kích động mạnh, cô trấn an bà:
- Thím đừng lo quá, cháu nghĩ bà ta không làm chuyện hồ đồ đâu. Cu Nhí còn nhỏ, thím cứ để cháu tính.
Nhưng bà Du lo lắng cả tuần lễ tiếp theo. Bà hầu như không dám rời thằng nhỏ. Một tuần, sự lo lắng khiến bà ốm sọm. Hoài Thương xót ruột, cô nghĩ đến việc tạm thời cả gia đình chuyển xuống Đồng Nai ở. Cô hỏi ý kiến bạn bè. Châu Tuấn nghiêm trang:
- Đúng ra Thương nên nghĩ tới chuyện này từ lúc Thương đi làm trở lại. Mỗi ngày đi về vài lượt trên xa lộ, thú thật mình còn oải nữa là Thương. Mình đồng ý.
Hà Thu cũng nói:
- Dì Du lo xa không thừa đâu. Người lớn họ thường linh cảm chính xác. Bà nội cu Nhí thâm trầm, độc ác. Bà ta dám gây ra những chuyện đau lòng cho chồng con bà thì với cu Nhí, khi biết nó đích thực là cháu nội mình. Bà ta sẽ bắt cóc nó.
Hoài Thương rùng mình. Lời bạn bè góp ý, cô từng nghĩ đến. Bây giờ mọi người thẳng thừng nói, cô càng thêm lo lắng. Thương quyết định đóng cửa căn nhà, xuống Đồng Nai ở. Tạm thời cô thuê nguyên căn nhà gần công ty. Nhà xây đủ ba phòng, đầy đủ tiện nghi, giá cả cũng không mắc lắm so với nhà ở Sài Gòn. Thêm vườn xoài mát mẻ nằm trong khuôn viên căn nhà, tường cao, rào thêm lớp kẽm gai. Bà Du ưng ý căn nhà. Bà chỉ nắc nỏm:
- Thương à! Mình hợp đồng thuê dài hạn. Con nên kêu họ bớt chút đỉnh, chớ mỗi tháng tám trăm ngàn, chưa kể điện nước, thím thấy tiếc lắm. Ở quê, chú con làm nửa năm mới dư được vài ba triệu.
Hoài Thương cười nhẹ:
- Tiền thuê nguyên căn nhà, bao nhiêu đó là do chủ nhà họ mến con, họ cho thuê giá đó. Chứ quanh khu này, mỗi phòng trọ 16 mét vuông, 5 người mướn là triệu đồng đấy thím ơi? Thú thật nhà cao cửa rộng, bỏ không phải đi ở nhà mướn, con cũng tiếc lắm. Song vì sự an toàn của cu Nhí, con sẵn sàng nhịn ăn, nhịn mặc. Việc kiếm tiền là trách nhiệm của chị em con. Thím giúp con chăm sóc cu Nhí ăn ngon, ngủ khỏe là con vui rồi.
Bà Du chép miệng:
- Tại trườc giờ túi thím mấy khi có tiền. Dân làm ruộng phải đến mùa, bán lúa mới có chút tiền tiêu pha. Nên thím tiếc. Hoài Thương rưng rưng:
- Từ bây gỉờ thím đừng lo chuyện tiền bạc. Mai mốt con muốn đưa cả chú lên ở với con kìa. Nghen thím.
Hằng Dung reo nhỏ:
- Má ừ đi má. Quê mình nghèo thí mồ, đã vậy mỗi khi về thăm nhà, phải chèo xuồng qua từng con lạch, con thấy ngán lắm. Chị Hai nói đúng đó má.
Bả Du lườm Dung:
- Cha cô, chưa gì đã chê quê cha đất tổ. Đừng quên con lớn lên từ đâu chứ.
Nghèo vẫn là quê hương của mình. Ba con nghe những lời này của con coi chừng ổng buồn giận con đó.
Hằng Dung le lưỡi:
- Con xin lỗi má.
Bà Du định giảng giải đạo lý thêm cho con gái. May sao có tiếng cu Nhí khóc trong phòng. Bà Du vội vã chạy nhanh vào. Hoài Thương và Hằng Dung tiếp tục việc dọn dẹp căn nhà mới.
Vừa dắt xe khỏi cổng công ty, Khoa nghe có tiếng người gọi tên anh. Anh dừng chân đưa mắt nhìn về phía trước. Là Mỹ Linh, Khoa không ưa cô gái lai này. Tránh né không được nữa, Mỹ Linh bước tới, nụ cười thật tươi trên môi:
- Anh Khoa! Em cứ tưởng không gặp được anh như mấy lần trước. Ông trời quả không phụ lòng người kiên nhẫn.
Khoa lịch sự:
- Linh gặp tôi có chuyện gì hả?
Mỹ Linh cong đôi môi đỏ chét:
- Bộ phải có chuyện gì Linh mới được gặp anh à? Ngày cuối tuần Linh muốn mời anh ra ngoại ô chơi, Sài Gòn nóng bức quá.
Khoa nhếch môi:
- Sao không là chồng của cô?
Mỹ Linh nhún vai:
- Anh ta là một người đàn ông ngu ngốc nhất thế gian. Linh thật sai lầm khi nhận lời làm vợ Bách, mỗi ngày mỗi chán.
- Cô đang tiếc cho cô hay đang tiếc cho những gì cô dày công dàn dựng. Phá vỡ hạnh phúc của người khác bằng mưu mô và đồng tiền lạnh lẽo, cô nghĩ mình sẽ có hạnh phúc à?
- Anh biết được bao nhiêu về cô ta?
- Cô muốn ám chỉ ai?
- Còn ai ngoài Hoài Thương.
Khoa điềm tĩnh:
- Tôi không biết gì cả. Vì Thương là cô gái sống khép kín, không chia sẻ tình cảm riêng cho người chỉ đơn thuần là "cổ đông" như tôi.
- Rõ ràng anh...
Khoa phẩy tay:
- Bảo Trân kể tôi nghe. Cả em cũng từng kể rằng ngày xưa cô ấy là vợ của chồng em hiện tại. Mà thôi, chuyện không liên quan đến mình, nhắc làm gì.
Mỹ Linh nhìn Khoa:
- Vậy anh đi với Linh chứ?
Khoa lắc đầu:
- Tôi không có hứng thú đi dạo. Một ngày lu bù công việc, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà để ngủ.
Mỹ Linh năn nỉ:
- Vậy hãy cùng Linh uống ly cà phê, chỉ nữa giờ. Đừng từ chối Linh.
Khoa chưa tìm ra câu trả lời thì vừa lúc đó, Bảo Trân chạy xe ra. Cô tươi cười chào Linh:
- Chị Mỹ Lỉnh! Chị tính mời sếp của em đi đâu thế?
Mỹ Linh nheo mắt:
- Chào em! Lâu không gặp, hôm nay nhìn em xinh ghê. Em làm chung với anh Khoa à?
Bảo Trân như khoe:
- Dạ! Em là thư ký riêng của ảnh.
Mỹ Linh sầm mặt:
- Hèn nào, ảnh mệt mỏi cũng phải. Bảo Trân! Mừng em có một công việc tâm đắc, chị mời em uống nước nghen:
Bảo Trân vẻ do dự:
- Như thế... có được không chị? Chị đang mời anh Khoa mà.
- Ảnh đang từ chối, chứ chịu nhận lời đâu. Giờ có em, chắc ảnh đồng ý thôi.
Anh Khoa, mình đi nghen.
Khoa điềm đạm:
- Bảo Trân đi chung Linh được rồi. Xin lỗi vì tôi không thể.
Dứt lời, Khoa leo lên xe và cài số. Chiếc xe Dylan lao vút vào dòng xe, nhanh đến mức cả hai cô gái đều không thể ngờ anh bỏ đi như vậy.
Bảo Tlân kêu rối rít:
- Anh Khoa, chờ em với.
Mỹ Linh cười chát chúa:
- Kêu gì nữa, anh ta vọt nhanh y như chị em mình là "cọp" vậy. Một gã đàn ông...đáng ghét.
Bảo Trân xụ mặt:
- Cũng tại chị cả.
Mỹ Linh gắt:
- Sao lại do chị hả?
Trân cắn môi:
- Thì... thì anh Khoa không ưa chị. Nếu không tại chị, em đâu bị ảnh bỏ rơi vào lúc này.
Mỹ Linh giận dữ:
- Em đừng hòng giữ được anh ta. Trái tim hắn không dành cho em đâu.
- Chị nói bậy. Khoa dạo này luôn quan tâm đến em, mỗi ngày một chút, chính là dấu hiệu tốt cho mối quan hệ của tụi em.
- Tội nghiệp quá, Bảo Trân ơi! Khoa không hề thích em. Anh ta yêu con nhỏ Thương đấy.
Bảo Trân kêu lên:
- Chị nói bậy. Chị Thương có chồng con rồi. Dù bây giờ họ đã chia tay, thì với anh Khoa, chị ấy đâu còn con gái. Đã thế, chị Thương còn con nhỏ. Anh Khoa dẫu yêu chị ấy thì gia đình ảnh cũng không ai đồng ý.
Mỹ Linh cau mặt làm bộ:
- Em nói gì? Hoài Thương có con à?
- Dạ! Là một đứa con trai.
- Cô ta đâu đã lấy ai? Em thấy đứa bé chưa? Nó giống ai?
Mỹ Linh hỏi dồn dập. Bảo Trân lắc đầu:
- Em chỉ nghe chứ chưa thấy mặt.
Nhưng em nghĩ nó là con anh Bách.
Mỹ Linh tái mặt:
- Con anh Bách? Anh ta rất thèm con trai, chả lý nào biết vợ có bầu, anh ta lại ly dị, thật vô lý.
Bảo Trân vẻ sành sỏi:
- Có gì mà không thể. Anh ta thèm tiền nơi túi chị. Anh ta khát khao được chiếm hữu sắc đẹp hừng hực của chị, cho riêng anh ta.
Mỹ Linh thở dài:
- Trước đây thì vậy. Còn bây giờ khi đã "no xôi chán chè" Bách đang hối hận. Con nhỏ nhà quê này luôn đứng ở ngôi vị cao hơn chị.
Cô mím môi, mắt lóe lửa:
- Không được, chị không nắm giữ được trái tim Bách, nhất định chị phát nát tất cả. Chi không cho phép ai đùa cợt tình cảm của chị.
Bảo Trân rùn vai:
- Bách không phải con ngựa non. Anh ta đã thành sói. Chị không yêu anh ta, đâu cần chị phảI giận dữ. Em thấy chị đâu thiếu đàn ông. Tình đẹp là tình nhân chị ạ!
Mỹ Linh hằn học:
- Chị nhất định phải tận mắt nhìn xem thằng nhóc con kia, phải là máu thịt của chồng chị hay không.
- Nếu đúng nó là con anh Bách, chị sẽ thay đổi được gì chứ?
Mỹ Linh lạnh lùng:
- Bất quá thì cho thằng nhỏ biến mất.
Bảo Trân giật mình:
- Chị nói gì? Giết thằng bé à? Làm thế ác lắm. Nó đâu có tội.
Nhếch môi, Mỹ Linh nói:
- Muốn bảo vệ hạnh phúc của mình, đừng từ tâm nhân đạo, như thế là tự sát.
Chị không nói sẽ giết thằng bé, chỉ cần đem nó đến một nơi xa, Bách mãi mãi không còn tơ tưởng đến vợ cũ, hoặc phải khiến anh ta nổi điên khi nghĩ chính Hoài Thương đã thủ tiêu thằng bé.
Bảo Trân khẽ rùng mình. Nằm mơ, cô gái cũng chưa hề hình dung ra màn kịch này. Mỹ Linh thật đáng sợ.
Mỹ Linh nhìn Trân, cảnh cáo:
- Chuyện chị nói do nhất thời bức xúc, chứ chị không lớn gan lắm đâu. Dù sao chị cũng muốn em quên những lời nói vừa rồi của chị. Lỡ mai mốt con trai Hoài Thương biến mất, em lại nghĩ do chị dàn dựng.
Bảo Trân gật đầu:
- Em hiểu mà.
- Hiểu thì tốt! Chúng ta là chị em, giọt máu đào hơn ao nước lã. Buồn giận, chị xổ cho đã nư thôi. Chị còn trẻ, cơ hội sanh con lúc nào chả được. Ngoài chị, Hoài Thương còn một đối thủ khác. Chị ta sẵn sàng làm mọi việc, miễn sao hai đứa con gái của chị ta phải là người thừa kế sản nghiệp nhà họ Trần.
Bảo Trân chưa kịp ừ hữ, Mỹ Linh đã lên xe bỏ đi nhanh. chẳng kém Khoa.
Bảo Trân lặng lẽ chạy xe về nhà. Mấy ngày sau đó Trân luôn sống trong sự lo âu, phập phồng. Cô tự trách mình nhiều chuyện, khi không nói làm gì chuyện thằng nhỏ con trai Thương. Mọi việc cô liên tưởng đã không xảy ra với thằng nhỏ. Hết tuần, Bảo Trân tới nhà Khoa vào ngày chủ nhật. Cô không quên mua theo mấy trái sầu riêng, loại trái cây bà Nam rất thích.
Bà Nam ngạc nhiên khi Bảo Trân bước vô nhà. Cô cười tươi:
- Con chào bác! Mấy ngày nay con bận việc không ghé thăm bác. Bác khỏe không ạ!
Bà Nam trả lời:
Bác bình thường. Bác nghe thằng Khoa kể công ty những ngày cuối năm sổ sách bề bộn. Bác không trách móc con đâu, đừng lo. Con giúp Khoa công việc là bác vui rồi. Ba mẹ con đi "Sing" về chưa Trân?
Bảo Trân mỉm cười:
- Lẽ ra ba mẹ con phải về nhà vào hôm qua như dự tính đó bác. Chắc sang đó vui và khí hậu tốt nên ba mẹ con ở thêm một tuần nữa.
Bà Nam chép miệng:
- Mẹ con vậy mà nhàn nhã, sung sướng. Chứ như bác tiếng là giàu có, mà đâu được du lịch nước ngoài. Chả phải bác trai con tiếc tiền tiếc bạc. Cũng vì ham công ham việc, không dám đi đó thôi. Từ giờ, thằng Khoa nhận công ty, bác nhất định phải nói bác trai đi vài nơi cho biết người biết ta.
Bảo Trân vui vẻ hùa theo:
- Bác nghĩ đúng đó bác! Làm ra tiền chả lẽ bỏ hết vô tủ cất. Bác cứ đi du lịch mấy nước như Thái, như Sing hay Trung Quốc. Bác để anh Khoa điều hành công ty, ảnh không khiến bác thất vọng đâu.
Bà Nam nhỏ giọng như tâm sự:
- Bác biết, chỉ ngại anh rể nó kìa. Thằng đó tham lam, mưu mô lắm. Bác trai không cứng tay. Bị nó "xơi" lâu rồi.
Bảo Trân tự tin:
- Bác chưa biết, nên bác lo cũng phải. Nhưng anh Khoa cứng như bàn thạch.
Anh Hải rất nể anh Khoa, khó hại anh Khoa lắm bác ơi!
Bà Nam chép miệng:
- Dù thế nào bác cũng không muốn anh em nó đấu đá nhau. Tội nghiệp mẹ con con Quỳnh.
Bà chợt lãng chuyện:
- Bác quên nữa. Khoa nói, tối nay sang nhà cháu, hai đứa đi sinh nhật bạn bè mà. Sao bây giờ cháu còn qua bác?
Nghe vậy, Bảo Trân hiểu ngay Khoa bịa chuyện. Thì ra anh chàng cũng biết sợ mẹ nên đã nói dối. Cô không thể tố cáo Khoa nếu cô muốn yên ổn bên cạnh anh mỗi ngày. Khoa đúng là đồ chết tiệt, dám đem cô làm bia đỡ đạn cho anh.
Cắn nhẹ môi, Trân làm như chợt nhớ:
- Chết! Bác không nhắc cháu dám ngồi đây chờ anh Khoa đến khuya quá!
Đầu óc cháu dạo này hay quên ghê bác ơi? Chuyện hẹn hò với bạn trai còn nhớ lắm. Bác đừng cười cháu nhé! Bây giờ cháu xin phép bác ạ?
Bà Nam gật đầu:
- Ừ, cháu về nhà kẻo nó đợi lâu lại bỏ đi mất. Thằng con của bác có tật xấu, bắt người ta chờ mình chứ nó ít chịu chờ ai lắm. Lẽ ra nó phải gọi điện cho cháu. Đúng là cái thằng khó chịu. Chậc! Thương nó, cháu ráng chịu đựng nó nghen.
Giá bà Nam là mẹ Trân, nãy giờ cô đã xụ xị mặt vì tức tối. Khoa hẹn hò gì cô đâu mà điện thoại. Bảo Trân nghe tủi thân và tức muốn khóc. Nếu đứng thêm chút nữa cô sợ mình sẽ khóc trước mặt bà Nam. Nghĩ rằng Khoa dùng cô làm con cờ. Trân giận cành hông, cô muốn kể tuốt luốt cho mẹ Khoa nghe. Hình dung cảnh Khoa bị mẹ mắng, cô thấy tự ái được xoa dịu chút ít.
Nhưng khổ nổi cô ấm ức nghĩ thầm thôi, cho vàng cô cũng không dám "tố cáo" Khoa với mẹ anh. Cũng lúc đó Khoa đứng trước cổng nhà Thương. Anh kịp dừng xe khi nhận ra Mỹ Linh đang nhấn chuông cổng, nét mặt Mỹ Linh có điều gì đó bấn ổn. Khoa xuống xe hỏi Mỹ Linh bằng một câu chào:
- Chào Mỹ Linh!
Mỹ Linh giật mình, vẻ bối rối:
- Ủa! Anh Khoa hả?
Khoa thản nhiên:
- Linh muốn gặp ai vậy?
Mỹ Linh so vai:
- Em nghe nói, Hoải Thương sanh con trai. Tò mò, em ghé thăm chơi. Dù sao tụi em cũng là đồng hương.
Khoa cười, Mỹ Linh chả tốt đến mức ghé thăm đồng hương như cô ta nói.
Chắc hắn vì cái tin "vợ cũ" của chồng sanh con trai thôi.
Mỹ Linh hơi cau mày:
- Anh cười gì vậy Khoa? Anh không tin tôi ghé thăm Thương vì chút tình xưa lối xóm à?
Khoa gật đầu:
- Tin chứ. Nhưng Hoài Thương đâu có ở đây mà Linh gọi cổng.
Mỹ Linh tròn môi:
- Anh nói thiệt à? Không ở đây, vậy cô ở đâu chứ?
Khoa nhún vai:
- Cô ấy ở bên Đồng Nai.
Mỹ Linh như không tin:
Nhà cao cửa rộng không ở, xuống dưới đó đi thuê nhà trọ à? Em nghĩ Thương đâu điên kiểu đó. Hơn nữa, nếu cổ không ở đây vậy anh đến đây chi vậy?
Khoa điềm tỉnh:
- Tôi có người bạn trong hẻm này. Tôi chỉ vô tình đi qua.
Mỹ Linh nhếch môi:
- Anh muốn em tin anh bao nhiêu đây. Nếu Bảo Trân biết giờ này anh đến nhà Hoài Thương, con bé chắc phát điên.
Cách nói của Linh cứ như Khoa và Bảo Trân là người yêu của nhau. Mỹ Linh thật biết nói để người ta nổi giận. Một cô gái rỗng tuếch tâm hồn như Mỹ Linh chả rõ sao Diệp Bách yêu cô nàng được. Bây giờ khi hiểu Linh, Diệp Bách luyến tiếc Thương cũng phải.
Khoa rùn vai:
- Linh nghĩ thế nào tùy cô. Bảo Trân không phải một nửa trái tim tôi đang tìm. Người lớn chỉ định tụi tôi quen nhau, thì cứ quen. Nhưng để tiến tới hôn nhân thì tôi không có ý tưởng lấy Trân. Tôi và Hoài Thương là đồng nghiệp, tôi thích gặp cổ thì khó ai tìm được lý do cấm cản. Cô tìm Thương, xuống Đồng Nai ấy, đứng đây bấm chuông suốt đêm nay cũng không ai mở cổng đâu. Tôi đi đây Chào Linh!
Mỹ Linh kêu lên:
- Khoan đã anh Khoa?
- Còn gì à?
- Tôi về nhà giờ này vừa chán vừa không biết lảm gì cho hết thời gian. Tôi mời anh ăn cơm tối được chứ?
Khoa lịch sự:
- Xin lỗi? Tôi có hẹn rồi. Việt Nam không giông bên Mỹ. Phụ nữ có chồng phải tề gia nội trợ, Linh nên về nhà nấu một món gì đó hợp khẩu vị Bách, đợi anh ta. Tôi đảm bảo chồng cô sẽ rất vui.
Khoa nổ máy xe ngay khi xong câu nói. Mỹ Linh chưa tim được câu trả lời anh, chiếc xe của Khoa đã lao ngược đầu trở ra đường, mất hút thật nhanh trong làn xe đông đúc buổi cuối tuần mùa hạ. Tức run người, Mỹ Linh hầm hầm đá chân vào cánh cổng sắt vô tội vạ. Đồng Nai cô cũng xuống, bằng mọi giá cô phải tìm ra thằng nhóc con đó trước bà mẹ chồng đầy mưu mô, chước quỉ Thèm cháu đích tôn nối dõi tông đường. Nhưng bà ta độc ác triệt người mẹ trẻ đến thân bại danh liệt. Hoài Thương dễ dâu gì tha thứ cho hai mẹ con bà Bình. Là do Linh muốn nhổ cỏ tận gốc thôi. Mỹ Linh nhếch môi, dầu rất khó thực hiện ý định hại mẹ con Thương. Cô vẫn không thể bỏ quên những ý nghĩ độc ác trong đầu. Cô không còn chỗ đứng trong Bách, thậm chí cả người đàn ông cô khao khát được yêu và giành giật với em họ mình. Hoài Thương cũng không thể có lại Bách. Khoa nữa, anh đừng hòng đùa giỡn chị em Linh, đừng mong là một nữa của Thương. Cô sẽ phá bằng mọi giá.
Bà Nam hầm hầm nét mặt. Khoa vừa bườc chân vào nhà, bà gằn mạnh:
- Con giỏi lắm đám gạt cả mẹ. Trong mắt con, ta còn là mẹ của con không Khoa?
Khoa gãi đầu, vẻ vô tư đến buồn cười:
- - Học hành của con, xưa nay con tự hào mình rất giỏi. Con không biết con đã làm gì để mẹ giận dữ thế kia. Con không muốn mẹ của con nhanh... già vì những nỗi giận buồn vô cớ. Mẹ luôn là người con kính yêu, tôn trọng.
Bà Nam bực bội:
- Khéo nói lắm, còn hơn cả chị Quỳnh con hồi lúc mới quen thằng Hải nữa.
Không ngờ con bé bị chồng bỏ ấy đủ sức mạnh khiến con trai mẹ thay đổi. Thật ghê gớm.
Khoa không cười nữa. Anh nhìn mẹ, chau mày:
- Mẹ muốn ám chỉ ai vậy?
Bà Nam tuôn một hơi:
- Còn ai ngoài con bé giám đốc nghèo kia nữa. Mẹ không biết ba và chú con một đời lăn lộn thương trường, va chạm với đủ loại người, đều không một lần "thương xót" phụ nữ theo cách tạo cho họ một thế đứng. Vậy mà lần này họ đã bị một đứa con gái chả ra gì, xỏ mũi. Thật là tức không chịu nổi.
Khoa bất bình:
- Mẹ đang nói Hoài Thương phải không? Cô ấy đã làm gì xúc phạm mẹ?
Bà Nam nhếch môi:
- Còn ai ngoài nó nữa. Mẹ cảnh cáo con, nếu con còn qua lại với nó, mẹ sẽ thắng tay đấy. Dù xưa nay mẹ không quan tâm đến công việc làm ăn,của ba con.
Lần này mẹ không thể bỏ qua.
- Mẹ nghĩ bậy bạ gì thế? Mẹ nghi ngờ ba con sao? Mẹ đừng tự bôi nhọ ba như thế.
Bà Nam gằn:
- Không phải ba con. Là con kìa!
Khoa rùn vai:
- Hoài Thương là sếp của con, hiện tại cổ đang nổi tiếng. Mẹ đừng nghe lời thiên hạ bàn ra tán vào. Mẹ đâu lạ kiểu "trâu buộc ghét trâu ăn". Khối người ghen tị với Thương, bởi thực lực họ có bằng cổ đâu mà đua chen. Hạ sách, họ "buôn dưa lê" về cuộc đời tư của cổ. Mà con người ai không có quá khứ. Ai không từng bị đời cho nếm đủ vị chua cay, mặn đắng. Mẹ hiểu điều đó hơn con kia mà. Ăn thua ở chỗ Hoài Thương dám đạp lên dư luận để tồn tại, để phấn đấu. Cổ chả dễ gì mềm lòng trước đàn ông. Mẹ không cần phải lo lắng cho con trai mẹ.
Bà Nam thở dài:
- Vậy chiều nay con không đi cùng Bảo Trân, con đi đâu? Sao phải nói dối mẹ?
Khoa chậm rãi:
- Con xin lỗi? Mẹ lúc nào cung muốn con và Bảo Trân lên đôi lên cặp. Mẹ có quan tâm đến cảm nhận của con không? Con không yêu Bảo Trân, con chỉ coi cô ấy như một người em gái không hơn không kém. Con đã cố gắng trải lòng mình để tìm ở Trân những sự hòa hợp, đề thỏa mãn tâm nguyện của mẹ.
Khổ nỗi, trái tim con không hề rung động. Con không lấy người con gái nào con không yêu. Mẹ hiểu và xin đừng ép con.
Bà Nam giận dỗi:
- Vậy con bé Thương thì sao? Mẹ không chịu nổi nếu con theo nó. Nhục lắm:
Khoa bực bội:
- Cô ấy đồng ý lấy con, con thấy mình may mắn lắm. Tiếc là Thương không yêu con. Tính cổ mạnh mẽ, kiên cường vẫn không kém sự dịu dàng thùy mị theo thiên chức làm mẹ, làm vợ. Trong mắt Thương, con chỉ là hạt cát, chỉ đủ sức làm xốn mắt cổ nhất thời. Hạt cái trôi được vào tim cô ấy, làm đau nhức trái tim lạnh lùng của cổ không lại là điều con khó làm được. Con không hiểu tại sao quen Thương, mẹ lại cho là nhục?
- Bởi nó là đứa con gái hư hỏng mới bị chồng bỏ. Con là trai tân, đời thiếu gì con gái, sao ngu đến mức theo đuổi đứa con gái nạ dòng. Mẹ cấm đấy.
Nhếch môi, Khoa lạnh lùng:
- Con không biết Bảo Tràn đã nói gì với mẹ, để mẹ mất bình tĩnh thế này.
Bà Nam khoát tay:
- Mẹ chỉ muốn tốn cho con. Mẹ không muốn con đau khổ, gia đình ta không thể bị tai tiếng, con hiểu không?
- Con chả làm gì xấu. Người đang đau đớn,không phải con. Mẹ nên quan tâm lo lắng cho chị Hai con kìa.
- Nhưng...
- Mẹ muốn biết rõ phải không? Con yêu Hoài Thương, nhưng con không hy vọng nhận được tình yêu của cổ. Mẹ đừng khiến con thêm rối rắm nữa. Con không bỏ cuộc đâu một khi cô ấy vẫn đơn độc trong đời này.
Dứt lời, Khoa bỏ luôn lên lầu. Bà Nam thần người nhìn theo con trai. Hoài Thương vừa xinh đẹp, vừa thông minh, tài giỏi. Gái một con trông mòn con mắt. Huống hồ Thương mới vào tuổi hai mươi hai. Cái tuổi chín mùi của con gái được kết hợp hài hòa giữa nghị lực, trí tuệ, bất cứ ai nhìn con bé cũng đều thích thú, mơ ước. Huống hồ còn trai bà.
Bà Nam lặng lẽ thở dài.
Qua hôm sau, buổi trưa. Bảo Trân đến nhà Khoa với dáng vẻ hớt hải. Khoa đang ngồi nói chuyện cùng chị Quỳnh ở chiếc bàn đá kê trước nhà. Thấy Bảo Trân, chị Quỳnh vui vẻ đứng lên:
- Chủ nhật, Trân không đi đâu chơi à? Sao mặt mày em xanh vậy? Ngồi xuống nghĩ một lát, chị lấy nước uống, chuyện gì từ từ nói.
Bảo Trân cười gượng:
- Chị cứ mặc em. Anh Khoa, anh biết tin gì chưa?
Khoa lắc đầu:
- Chuyện gì vậy?
Bảo Trân nói khó nhọc:
- Con trai Hoài Thương...nó...
Khoa bật dậy:
- Nó làm sao hả?
- Nó bị người ta bắt cóc rồi.
Khoa thảng thốt:
- Bắt cóc ư? Lúc nào? Thằng bé còn nhỏ xíu, đâu thể ra khỏi nhà? Là ai bắt nó?
Quỳnh cũng hỏi:
- Em nghe ai nói vậy Trân? Liệu chính xác không?
Bảo Trân gật đầu:
- Em họ Hoài Thương kể. Hồi sáng sớm, Hằng Dung từ Đồng Nai về thành phố, nó vô tình gặp em, nó hỏi thăm và kể?
Khoa lặng lẽ bỏ vào nhà, chỉ một loáng đã quay ra với chiếc mô tô Dylan loại mới nhất. Bảo Trân liếm môi. Cô từng khao khát mơ một lần được ngồi sau Khoa trên chiếc xe đắt tiền ấy. Chỉ là khát khao, Khoa chưa hề chở ai ngoài Hoài Thương. Khoa nói ngay khi chị Quỳnh nhìn anh:
- Em phải xuống đó coi sao. Thằng bé mất tích, Hoài Thương sẽ không chịu nổi cú sốc này. Chó má thật. Đứa con nít cũng bị bọn khốn nạn biến thành công cụ trả thù.
Quỳnh gật đầu:
- Ừ! Em đi ngay đi! Hoài Thương chắc đang đau lòng lắm. Nhớ chạy xe cẩn thận nghe em.
Khoa nhẹ giọng:
- Em biết rồi.
Anh nói với Trân:
- Trân ở lại chơi cùng chị Quỳnh nhé!
Bảo Trân vội vã:
- Anh cho Trân đi chung được không? Dù sao Hoài Thương cũng là người quen của công ty.
Khoa chối phắt:
- Trân đi cùng anh lúc này không an toàn, vì anh sẽ chạy tốc độ nhanh nhất.
Trân quan tâm lo lắng cho Thương, anh nhất định nhắc điều chia sẻ này với Thương. Thôi nghen!
Quỳnh dặn theo:
- Đội mũ bảo hiểm đã Khoa.
Khoa mau chóng đội mũ lên đầu. Anh đề mày chiếc Dylan, cánh cổng mở ra, anh lao xe hòa vào dòng xe cộ. Buổi trưa Sài Gòn vẫn rất đông xe và nắng như đổ lửa xuống đường lộ.
Một giờ mưới phút, đầu buổi chiều chủ nhật, Khoa đến căn nhà Hoài Thương thuê. Nhóm bạn của cô đã tới trước anh. Hoài Thương nhợt nhạt, rã rượi trong tay Thủy Tiên. Mặt cô mọng đỏ, đau đớn. Bên một góc phòng khách, bà Du vật vã khóc. Bà khóc nhiều tới mức giọng khản đặc. Nghe tiếng xe của Khoa, mọi ánh mắt cùng sáng lên, hy vọng và hy vọng. Nhận ra Khoa chứ không phải những người đi tìm cu Nhí, bà Du lại rền rĩ:
- Cháu của tôi. Ai nhẫn tăm bắt nó. Khát sữa, nó sẽ chết mất. Dung ơi! Con mau tìm cu Nhí về cho mẹ.
Hằng Dung nói với Khoa:
Từ lúc phát hiện cu Nhí không còn nằm ở nôi, má em như phát điên. Mọi ngày, bà hầu như không chịu rời thằng bé nửa bước. Linh cảm mách bảo má em, điềm xấu, nên bà canh chừng thằng nhỏ dữ lắm. Sáng nay, chị Thương ở nhà, má giao cu Nhí cho chị để đi chợ. Vậy mà...
Khoa xốn xang, nhìn vẻ đớn đau của người mẹ trẻ, lòng anh nhoi nhói buốt.
Anh trầm giọng:
- Liệu... bên nội thằng bé nhúng tay vô việc này không Dung?
Hằng Dung cắn môi:
- Tất cả nghi vấn đều tập trung vào họ. Nhưng bà Bình hiện ở ngoài đảo Phú Quốc, bà ta mở cơ sở sản xuất nước mắm, cả tuần nay bà ta không về quê, cũng không có mặt ở Sài Gòn. Chuyện cu Nhí, bà ta không hề biết. Nếu biết bà ta đã đến tìm chị Thương. Bà Bình nham hiểm, thủ đoạn thật, nhưng là người biết lẽ phải. Bà đâu cần bắt thằng nhỏ khi nó mới hơn tháng tuổi.
- Bách thì sao?
- Nhu nhược, không dám làm điều gì nếu chưa được quân sư mẹ góp ý. Tuy anh ta vài lần năn nỉ chị Thương cho nhìn mặt cu Nhí. Em vẫn nghĩ Bách không đủ can đảm bắt cóc thằng bé.
Khoa nhếch môi:
- Em ngây thơ lắm. Chính con người yếu đuối nhu nhược, vẫn tàng chứa sự vùng dậy quyết liệt, mạnh mẽ. Biết đâu anh ta bắt cu Nhi, gây áp lực cho Hoài Thương.
Dạo này vợ chồng anh ta lục đục suốt, Bách đang hối hận và sẵn sàng làm bất cứ mọi chuyện để có lại vợ con cũ. Không thể lọại trừ Bách.
Hoài Thương rưng rức:
- Bách không tệ thế đâu. Dù yếu hèn, anh ta vẫn nhớ mình là ai và sợ pháp luật. Bách luôn tôn trọng tôi, anh ta không gây đau đớn cho tôi đâu.
Khoa mím môi:
- Thương nghĩ ai đã bắt cu Nhí?
- Tôi không nghĩ được ai, và cũng không loại bỏ khả năng ai đó muốn tống tiền tôi, hoặc muốn hại tôi.
Vừa lúc đó, chuông điện thoại đổ dồn. Thủy Tiên mau mắn nhấc máy. Cô vừa a lô, giọng phụ nữ lạ hoắc cất lên:
- Tôi muốn gặp Hoài Thương.
Thủy Tiên hỏi lại:
- Bà cho biết quý danh đườc không?
Giọng nói rin rít:
- Đã bảo tôi cần gặp Hoài Thương. Hiểu chưa.
Thủy Tỉên gắt lên:
- Được, chờ một lát.
Tiên quay sang Thương, làu bàu:
- Một con mụ nào đó nhất định đòi gặp mày. Tao nghĩ đấy chính là con quạ đã quắp cu nhí.
Hoài Thương bật dậy thật nhanh. Cô run tay cầm máy, cố giữ giọng điềm tĩnh:
- Hoài Thương đây.
Giọng người đàn bà âm âm:
- Chắc cô đang khóc phải không? Hiện con trai cô rất khỏe, được chăm sóc chu đáo.
Hoài Thương kêu lên:
- Xin bà trả thằng bé lại cho tôi. Nó còn quá nhỏ, nó không thể sống thiếu mẹ. Bà cần bao nhiêu tiền, tôi nhất định cho bà...
- Tôi thèm tiền lắm, tiếc rằng tôi không phải là người bắt con bà. Tôi được người ta thuê để thông báo với bà thôi.
- Vậy người ấy là ai?
- Một người rất giàu, họ không bắt con bà vì tiền. Họ ghét bà, đơn giản chỉ bao nhiêu đó, thằng bé được đưa đi một nơi xa rồi. Đừng tìm kiếm nó nữa.
Không có đứa con, bà có thể đàng hoàng lấy chồng khác. Người ta muốn tốt cho bà. Thôi nhé!
Hoài Thương cuống quít:
- Khoan đã...
Nhưng phía đầu dây bên kia, máy đã cúp Thương buông ống nghe, một lần nữa, nước mắt cô lại tuôn rơi, mặn chát.
Bà Du khàn giọng:
- Thằng nhỏ thế nào hả Thương? Họ đòi bao nhiêu? Đất ở quê đang có giá, thím nói chú con bán hết đi, phụ con nghen.
Hoài Thương nghẹn ngào:
- Họ không đòi tiền, họ chị thông báo để con biết.
Thủy Tiên giận dữ:
- Bắt trẻ con, không tống tiền vậy họ có ý gì chứ? Hay mình báo công an đi Thương.
Hà Thu chậm rãi:
- Báo công an khi chưa rõ mục đích của bọn ác, chỉ e gây nguy hiểm cho thằng bé. Thương! Thật ra ai muốn hại mày?
Hoài Thương đắng ngắt:
- Tao nghĩ người bắt cu Nhí rất căm hận tao. Họ muốn tao quên mình là ai và làm lại từ đầu hạnh phúc.
Khoa chợt liên tưởng đến Mỹ Linh. Lời cô ta nói hôm qua ở cổng nhà Thương. Mỹ Linh ghen với Thương, vì Bách vì cả Khoa nữa. Quai hàm anh bạnh ra. Mắt Khoa tóe lứa, anh rút điện thoại, hy vọng số điện thoại của Mỹ Linh chưa bị xóa. Nhưng không còn số điện thoại di động của cô ta. Lưỡng lự ít phút, Khoa gọi cho Bảo Trân.
Anh nói ngay khi cô vừa nghe máy:
- Anh Khoa đây Trân! Anh muốn hỏi em số điện thoại của Mỹ Linh.
Bảo Trân kêu nhỏ:
- Chi vậy anh Khoa?
- Anh nghi cô ta là người chủ mưu vụ bắt cóc thằng bé.
Bảo Trân lo lắng:
- Anh... đã tìm được chứng cứ hả?
- Hiện tại thì chưa. Linh cảm mách bảo anh. Đọc số di động của cô ta cho anh nhé!
Bảo Trân mau mắn đọc số máy của Linh, Khoa nhẹ giọng:
- Cảm ơn em! Anh rất vội, khi khác gặp lại, anh nói chuyện sau nhé.
Bảo Trân muốn hỏi kỹ Khoa ít câu, nhưng anh đã tắt máy. Khoa nhận được điện thoại của Mỹ Linh, giọng cô thật vui:
- Anh Khoa hả?
Khoa trầm tĩnh:
- Ư! Linh đang ở đâu vậy?
Mỹ Linh cười dòn:
- Muốn mời em đi vũ trường hả? Dù hiện tại em không ở Sài Gòn, vẫn kịp về nếu anh Khoa mời em đi chơi.
- Tôi không làm phiền em chứ?
- Ngược lại là khác.
- Nếu vậy, tôi sẽ chờ em ở vũ trường "Đêm màu hồng".
Giọng Linh trong veo:
- Nửa đêm văn chờ chứ?
Khoa thản nhiên:
- Ánh không tin em đang ỡ xa tới mức cần 10 tiếng đồng hồ mới về tới Sài Gòn.
- Sự thật em không ở nhà, chờ em nghen.
Linh tắt máy. Khoa không hỏi được gì. Cô ta thừa ranh ma để không kể cho Khoa nghe cô ta hiện ở đâu. Quỉ thật.
Hằng Dung tò mò:
- Anh hẹn bạn gái hả? Bảo Trân phải không anh Khoa?
Khoa rùn vai:
- Sự tò mò khiên người ta mau già đấy Dung, nhất là con gái.
Hằng Dung cong môi:
- Xí! Tại người ta muốn biết. "Tổng giám đốc" con chọn mặt gửi vàng nơi ai thôi. Đã hẹn, anh nên về Sài Gòn, kẻo mất công.
Khoa cười cười:
- Nhỏ này hay nhỉ, khi không cho anh ngồi vào chỗ cao quá vậy. Anh thích được bình yên như công việc của anh ở công ty Việt Hưng này. Anh không có "bồ" để hẹn. Càng không ai hẹn người yêu vào lúc nửa khuya. Sài Gòn đâu xa gì. Anh về khi mô chả được.
Rồi Khoa bườc đến bên Thương, giọng anh trùng thấp.
- Thương đừng quá đau lòng, tôi tin rằng cu Nhí không sao đâu. Chuyện không may đã xảy ra, em phải ăn uống, để thím Du còn ăn chứ. Nhịn vì sự muộn phiền đâu phải cách biểu lộ tình cảm. Em cần tỉnh táo để đối đầu mọi tình huống chứ.
Hoài Thương nhẹ tênh:
- Cám ơn lời khuyên của anh. Quả thật tôi không sao nuốt nổi miếng cơm, dù ruột gan tôi vừa. Đói vừa khó chịu vô cùng. Thằng bé có bình yên thế nào vẫn không thể không khóc vì thèm sữa mẹ.
Quay sang bà Du, cô nhỏ nhẹ:
- Thím cố ăn rồi nghỉ một chút. Con hứa tìm cho được cu Nhí về với thím.
Bà Du nghèn nghẹn:
- Thím không ăn được. Chừng nào thấy thằng nhỏ, chừng đó thím mới an lòng. Tội nghiệp, nó còn chút xíu à. Hơi người lạ nó sẽ khóc mãi, khó nín lắm.
Khoa thở dài:
- Ngoài bà nội và ba thằng bé, Thương nghi ai không?
Hoài Thương day dứt:
- Tôi tự kiểm điểm thấy mình không hề gây oán thù với ai cả. Công ty cũng chưa hoạt động được ở diện rộng, đối thủ cạnh tranh của tôi ở khu công nghiệp này hoàn toàn không có. Tôi thật không tìm được lý do.
- Có khi nào...là sự thù hận ghen tuông không?
Hoài Thương tỏ ra ngẩn ngơ trước câu hỏi của Khoa. Cô cau mày:
- Anh hỏi vậy là sao anh Khoa?
Khoa điềm tĩnh:
- Cuộc sống không hề phẳng lặng như Thương nghĩ đâu. Tôi ví dụ như vợ con của chồng Thương ấy mà.
- Tôi và Bách đã ly dị. Mọi liên quan đến gia đình ấy tôi đều cắt đứt. Tôi không năn nỉ, níu kéo Bách dù anh ta muốn tôi cho anh ta cơ hội. Với tôi, chén nước đã hắt xuống đất, không thể hốt lại được. Tôi ghét sự pha trộn lắm. Kim Ngọc là người cùng toa rập với mẹ chồng tôi hại tôi. Tôi không tranh giành, cần gì họ phải ghen tức chứ.
- Thương thật thà quá. Em đừng quên cu Nhí chính là con trai Bách. Giọt máu vàng này sẽ trở thành hiểm họa cho mọi phân biệt, đối đãi. Để bảo vệ hạnh phúc của bản thân, ai dám khẳng định những con người kia không làm điều ác.
Hoài Thương thảng thốt:
- Nghĩa là họ muốn con trai tôi biến khỏi cuộc sống này trước khi bà nội nó biết sự thật à?
- Tôi chỉ mới dự tính, chưa thể khẳng định.
- Kim Ngọc không hề biết chuyện tôi sanh con. Ngày tôi ra tòa, chị ấy đã khóc như mưa. Chính Kim Ngọc đã xin mẹ chồng tôi đừng chia cắt chúng tôi.
Bản chất chị ta nhân hậu, thật thà, vì bị kích động nhất thời không suy tính, lại sợ con mình sau này bị thiệt thòi nên Kim Ngọc đồng ý hại tôi. Chuyện vợ chồng tôi tan vỡ khiến Kim Ngọc ân hận lắm. Tôi nghĩ chị ta không hại con trai tôi đâu.
Khoa trầm giọng:
- Em nhân hậu hơn tôi nghĩ. Lòng nhân ái sẽ giúp em sớm tìm lại con mình.
Tôi hứa giúp em trong khả nặng của mình.
Thời gian đó, Mỹ Linh đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế xô pha hút thuốc.
Bên cạnh cô là chiếc nôi nhỏ, trong nôi là khuôn mặt thiên thần của cu Nhí.
Thằng bé đang ngủ sau một hồi khóc vang nhà. Nó đói và nhớ hơi mẹ. Người phụ nữ được Linh thuê, khá lanh lợi trong việc chăm sóc con nít. Nó bú hết bình sữa và bây giờ thì ngủ ngon lành Mỹ Linh không thích trẻ con. Chính xác là cô rất dị ứng con nít, nhất là những đứa bé còn nhỏ tí tẹo như con mèo con thế này.
Linh không quên tuổi thơ nhọc nhằn của cô. Ông bố đẻ về Mỹ, mẹ cô lấy người khác. Cha dượng cô là người giỏi nhậu hơn giỏi làm việc. Sau những cơn say triền miên, người mẹ lam lũ, sau đó là một nữa tiểu đội lần lượt ra đời. Đứa nọ cách đứa kia chỉ bằng thời gian mẹ cô mang thai. Và Mỹ Linh. mới năm tuổi đầu đã phải bồng em đến vẹo xương sườn. Những đứa em cùng mẹ khác cha chính là nguyên nhân khiến cô sợ con nít. Lớn lên, qua Mỹ được ăn học, cung phụng, chiều chuộng, nhưng Linh vẫn sợ hãi mỗi khi bất chợt nghe tiếng con nít khóc thét lên.
Giờ đây ngồi ngắm đứa con rơi của chồng mình qua khói thuốc lãng đãng.
Tự nhiên Linh thấy bất ổn trước khuôn mặt thiên thần của đứa nhỏ. Diệp Bách sẽ phản ứng ra sao nếu biết đứa bé mất tích. Đánh đập, nguyền rủa Hoài Thương à? Tư cách gì chứ? Bà mẹ chồng nanh nọc, hiểm ác sẽ Phát điên ư khi biết đứa chau đích tôn không cánh mà bay.
Nêm điếu thuốc hút dở xuống nền nhà. Linh dùng gót giày cao gót dí mạnh cho điếu thuốc bẹp dúm, tan nát. Nhếch môi, cô gọi người phụ nữ:
- Tôi có việc phải về thành phố. Chị phải trông thằng bé cẩn thận. Chớ để hàng xóm biết nó bị bắt cóc. Nếu không, người bị đếm lịch trong tù sẽ là chị đấy. Ngày mai tôi quay lại sẽ thu xếp gọn việc này. Nhớ nghen chị Sáu.
Chị Sáu dè dặt:
- Cô tính đem thàng nhỏ đi đâu vậy?
- Đem đi đâu là việc của tôi, không chừng tôi còn vứt nó xuống biển nữa.
Chị Sáu tái mặt:
- Đừng giết nó cô ạ.
- Sao hả? Chị không muốn có tiền à?
- Tiền, hiện tại tôi rất cần. Vì tiền nên tôi mới nhận lời giúp cô việc giấu thằng bé. Nhưng nó còn nhỏ quá, cô đâu cần phải hại chết nó.
- Nó vô tội. Nhưng cha nó muốn phản bội tôi. Tôi không tha thứ cho kẻ lừa dối mình. Tôi đau một, cha mẹ nó, bà nó phải đau mười, đau cho đến cuối đời họ.
Chị Sáu liếm môi:
- Thì cô cứ việc đem nó gởi vào cô nhi Viện. Nó lớn lên không cha mẹ, côi cút. Như vậy cũng là sự trả thù cô ạ! Nhưng là sự trả thù nhẹ nhàng hơn, nhân ái hơn. Cô còn trẻ, rồi cô còn sanh con nữa.
Mỹ Linh xua tay:
- Chị nhiều chuyện hơn bề ngoài của chị. Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ sau.
Hãy làm tốt những gì tôi căn dặn. Nhớ đấy, đứa bé là nhân chứng sống trong tay chị, sẽ không ai tin chị nếu chị phản lại tôi. Nhân đạo là tự sát đấy.
Mặc kệ vẻ bất mãn của người đàn bà. Mỹ Linh lạnh lùng bỏ đi. Cô trở về Sài Gòn bằng taxi. Rốt cuộc thì Khoa đã chịu gọi cho cô Cuộc hẹn tối nay của Khoa khiến Linh mừng hơn cả trúng số. Tối nay cô nhất định phải khiến Khoa sống dở, chết dở trước một Mỹ Linh kiêu sa, lộng lẫy. Cô sẵn sàng lao vào cuộc chơi mới này, dù làm thế có hơi tàn nhẫn với Bảo Trân. Biết làm sao khi con tim luôn tạo ra những nghịch cảnh. Tình yêu chẳng thể cho không hay nhường nhịn, dù đó là anh chị em ruột. Bách phải hối hận vì đã phản bội cô. Mãi mãi Mỹ Linh không tha thứ cho mẹ con bà Bình. Khoa là người đàn ông mạnh mẽ. Chỉ cần anh yêu cô. Cô sẽ đem hết tài sản của mình góp vào vốn của Khoa. Khoa phải là người đàn ông số một trong tất cả lĩnh vực kinh doanh và đời sống vợ chồng.
Phàm là con người, ai chê tiền chứ. Càng giàu càng ham muốn giàu hơn. Chơi vơi trong ý nghĩ của mình, taxi vào thành Phố lúc nào Linh cũng không hay...