Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2896 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
uốt đêm Thảo Vân không ngủ được, căng thẳng vì chuyện khu vườn cao su.
Buổi sáng Thảo Vân đến công ty với vẻ mặt mệt mỏi, bơ phờ.
Thảo Vân vội bước vào phòng giám đốc, định hỏi thăm sức khỏe Minh Đạt, chợt Thảo Vân khựng lại và lùi ra ngay.
Uyển Thư đang ngã đầu trên vai Minh Đạt. Hai người đang âu yếm bên nhau. Thảo Vân đỏ bừng mặt thấy mình thật vô duyên.
Trở về phòng làm việc của mình, Thảo Vân thấy hụt hẫng, có cái gì vừa mới vỡ tan trong lòng cô...
Trong phòng Uyển Thư và Minh Đạt chỉ biết có thế giới của riêng mình.
Minh Đạt đã khỏe hắn ra, trông thật vui vẻ, trẻ trung.
- Lần này anh phải bay sang Nhật cùng em đó giám đốc.
Minh Đạt cười tỉnh:
- Em giải quyết công việc một mình đi Uyển Thư!
Uyển Thư hất hất mái tóc qua một bên:
- Tất nhiên em phải giải quyết được tất không cần anh đâu giám đốc.
- Thế thì anh cần gì đi Nhật nữa?
Uyển Thư nũng nịu:
- Anh đi Nhật tham quan xứ hoa anh đào cùng em.
Tham quan xứ hoa anh đào à?
- Anh còn phải tiếp xúc với các công ty đang hợp tác kinh doanh gốm sứ đó giám đốc. Đừng có lười mà giao trách nhiệm cho em nha!
- Giao trách nhiệm vì em có năng lực.
Uyển Thư liếc Minh Đạt bằng đuôi mắt:
- Xí! Khỏi tán dương, hãy đi Nhật với em. Em làm lợi công ty thì anh phải thưởng công em.
Minh Đạt gật nhẹ:
- Tất nhiên anh sẽ đi Nhật, giám đốc phải đi cùng trợ lý chứ.
Uyển Thư phụng phịu:
- Không được giở oai giám đốc ra nhé? Đi với em với vai trò người tình, em mới chịu.
Minh Đạt nghiêm giọng:
- Anh chỉ có vai trò giám đốc thôi.
- Giám đốc nè! Lúc nào cũng ham làm giám đốc.
Uyển Thư bấm mấy móng tay nhọn sơn đỏ chót vào vai Minh Đạt đau điếng.
Anh la lên:
- Ôi đau anh! Móng tay của em như là móng vuốt diều hâu vậy?
Uyển Thư nổi cáu:
- Nói em là diều hâu hả? Cũng được! Diều hâu để giữ chặt anh đó.
Nói rồi hai tay Uyển Thư bá lấy cổ Minh Đạt siết chặt:
- Giám đốc đẹp trai đa tình, lãng mạn, em phải giữ anh thật kỹ nếu không bị ''rinh'' mất.
Minh Đạt bông đùa:
- Anh ''rinh'' người khác chứ không để ai "rinh" anh đâu.
Dí ngón tay vào trán Minh Đạt, Uyển Thư hỏi lanh lảnh:
- Anh đòi ''rinh'' ai hả? Coi chừng đó!
- ''Rinh'' ai tùy anh chứ?
Nép đầu vào ngực Minh Đạt, giọng Uyển Thư ngọt lịm:
- Có em anh không được ''rinh'' ai hết nha?
Rồi cô phán gọn:
- Chỉ ''rinh'' em thôi hà?
Minh Đạt chép môi:
- Hay nhỉ?
- Hay chứ sao, em là của riêng anh mà.
Minh Đạt nhăn mặt:
- Anh chưa công nhận.
- Thì anh công nhận ngay đi!
Uyển Thư thúc giục rồi kể:
- Anh biết không, chuyến công tác vừa rồi em đi một mình nhớ anh không thể tưởng. Một mình em tiếp xúc trao đổi với đối tác, em tức anh lắm đó! Em phôn về nhà mấy lần cho anh sao không trả lời?
- Anh rất bận.
Uyển Thư vặn lại:
- Anh bận gì? Hẹn hò với ai là chết với em đó nha!
Minh Đạt phàn nàn:
- Đừng hăm dọa, mỗi người có tự do riêng.
Uyển Thư gật đầu:
- Yên chí! Em không xâm phạm tự do của anh đâu. Bây giờ chúng ta đi khiêu vũ, rồi mai làm thủ tục đi Nhật.
Nói rồi Uyển Thư kéo tay Minh Đạt đi nhanh, không muốn thấy anh từ chối.
Minh Đạt đứng lên bảo:
- Để anh sang dặn Thảo Vân mấy điều.
Uyển Thư cộc lốc:
- Gọi cô ta sang đây anh phán.
Nhưng Minh Đạt đã bước đi, Uyển Thư hấp tấp bước nhanh theo anh. Vừa trông thấy Thảo Vân, Uyển Thư đỏng đảnh:
Minh Đạt sẽ cùng tôi bay sang Nhật, cô ở nhà lo chu toàn công việc, có gì không biết thì hỏi mẹ anh Minh Đạt? Cô không được tự ý giải quyết mọi việc nghe.
Thảo Vân cứ tròn mắt nhìn Uyển Thư mà không nói một lời.
Giọng Uyển Thư vang lên lanh lảnh thật hống hách! Làm như cô ta là bà giám đốc oai quyền chứ không phải Minh Đạt.
Vẫn nhìn thẳng vào mặt Thảo Vân, Uyển Thư phán tiếp:
- Không có anh giám đốc ở nhà, cô phải cẩn thận đấy? Ở công ty có đầy đủ các bộ phận. Cô không được chen vào công việc của ai cả nhé!
Minh Đạt thì dặn đò:
- Tôi đi độ một tuần, Thảo Vân ở nhà cứ làm việc bình thường nhé!
Nói xong Minh Đạt và Uyển Thư cùng bước ra ngoài.
Uyển Thư quay lại nói với theo:
- Cô không được tự ý giải quyết công việc khi không có lệnh của giám đốc Minh Đạt nghe chưa!
Không cần biết phản ứng của Thảo Vân thế nào, Uyển Thư kiêu kì khoác tay Minh Đạt bước đi thẳng.
Nhìn theo bóng hai người khuất dần, Thảo Vân thấy hụt hẫng, chới với. Cô buồn một cách sâu sắc.
Cảm giác nặng nề đè nặng tâm tư Thảo Vân.
Uyển Thư sẽ là phu nhân giám đốc. Thật sự thì cô đang là bà giám đốc đầy quyền lực. Uyển Thư kiêu kì, chứng tỏ địa vị bà giám đốc với Thảo Vân ngay khiến cô tức không thể tưởng.
Uyển Thư và Minh Đạt đi trong vui vẻ còn Thảo Vân thì buồn rười rượi.
Buồn không chịụ được, hình dung chuyến đi Nhật đầy hứng thú của hai người mà Thảo Vân tưởng chừng không chịu nổi, lòng Thảo Vân dâng lên nỗi cay đắng bẽ bàng.
Thẩn thờ như kẻ mất hồn, suốt buổi sáng Thảo Vân không làm việc được.
Đầu óc Thảo Vân chẳng tập trung vào một điều gì mà chỉ lởn vởn hình ảnh của Minh Đạt và Uyển Thư.
Người ta là của nhau. Uyển Thư là giám đốc phu nhân. Cô ta đã khẳng định chắc như đinh đóng cột rồi. Thảo Vân ơi! Cớ sao mi lại mơ mộng? Ngốc quá đi thôi? Đừng có điên mà vương mang một nỗi buồn.
Ai xui cho gặp gỡ để rồi trở thành xa lạ, để rồi mãi mãi chỉ là kẻ đứng bên lề.
Buổi sáng hôm ấy ở khu vườn cao su hoa thơm ngát chỉ là chút kỷ niệm, kỷ niệm là đốm tàn đã mờ xa và biến mất.
Ai bảo Thảo Vân xao động bởi bài ca "Hoa cao su" êm ái.
''Anh đứng đợi em Dưới hàng cây xanh Bầu trời xanh Áo em xanh Hàng cao su ngút mắt Con đường đất đỏ Chạy dài hun hút Chiều nắng nhạt Mây không bay Đứng đợi ai Hương thầm bay Ơi hương hoa Đầy quyến rũ Hoa cao su Bình dị Như em Cô gái hồn nhiên Đã đến Bên đời anh Ơi em!
Hoa cao su mộc mạc Mà hương thầm man mác Tỏa ngát hồn anh'' Bài hát không dành cho Thảo Vân đâu...
Buổi trưa, Huyền Trinh đến rủ Thảo Vân:
- Đi ăn cơm với ta Thảo Vân?
- Sơn Duy đâu mà mi rủ ta vậy?
- Anh ấy đi công tác rồi!
Thảo Vân nghiêng đầu ngó Huyền Trinh châm chọc:
- Nhờ vậy mi mới rủ ta lấp khoảng trống phải không?
Huyền Trinh trề môi:
- Không dám đâu? Trợ lý Thảo Vân cũng hay đi ăn cơm với giám đốc vậy.
Thảo Vân buồn rượi:
- Thôi đừng nhắc giám đốc đang đi với giám đốc phu nhân rồi.
- Giám đốc phu nhân nào?
- Uyển Thư chứ ai.
- Uyển Thư à? Chắc gì?
Huyền Trinh kêu lên rồi lay tay Thảo Vân:
- Chuyện của thiên hạ mặc kệ. Đi ăn cơm với ta nhanh! Ta đói bụng quá rồi.
Thảo Vân buồn bã lắc đầu:
- Mi đi ăn đi! Ta không đói.
Huyền Trinh tròn mắt:
- Tại sao không đói? Định bỏ ăn hả? Hiện tượng lạ đây.
Thảo Vân đáp tỉnh:
- Không có gì lạ cả, không đói thì không ăn.
Không để cho Thảo Vân từ chối, Huyền Trinh quyết kéo bạn đi ăn.
Hai người ra ngoài quán, Huyền Trinh gọi hai dĩa cơm rồi cất giọng thật gọn:
- Ăn đi rồi hãy kê khai cho ta biết chuyện gì.
Hai đĩa cơm sườn ram được đặt lên bàn, Thảo Vân xớt bớt cơm vào dĩa Huyền Trinh:
- Mi ăn thế ta?
- Ta muốn biết lý do.
- Chẳng có lý do gì quan trọng.
Huyền Trinh nhìn Thảo Vân với vẻ quan sát:
- Trông mi rất buồn, có chuyện gì vậy?
Thảo Vân trầm tư:
- Ba ta làm ăn thất bại. Khu vườn cao su sắp bị hóa giá để trả nợ.
Huyền Trinh kêu lên:
- Vậy à?
- Ba ta buồn lắm, ta cũng chẳng biết làm sao hơn.
- Chuyện đâu còn có đó mà.
- Chuyện đã giải quyết xong cả rồi. Ta sắp mất vườn cao su.
Nhìn vẻ ảo não của Thảo Vân, Huyền Trinh không biết an ủi bạn thế nào.
Chuyện xảy ra cho gia đình thật đáng buồn.
Ngày thường Thảo Vân rất liếng thoắng vui tươi. Hôm nay Thảo Vân rất lặng lẽ, suốt buổi ăn với Huyền Trinh, Thảo Vân chẳng nói lời nào.
Huyền Trinh đành lặng thinh theo bạn.
Khu vườn cao su sau nhà Thảo Vân đã hóa giá xong. Ba ngày sau, chủ nợ đến lấy giấy chủ quyền.
Ông Năm Cần ngã bệnh nặng nên chưa thể giao giấy chủ quyền vườn cho chủ nợ và hẹn vài ngày nữa.
Chủ nợ chính là Khải Hưng, anh của Uyển Thư. Anh chỉ cho hẹn hai ngày nữa thôi.
Thảo Vân xin nghỉ ở nhà chăm sóc ông Năm Cần.
Huyền Trinh xin phép giám đốc Minh Đạt cho Thảo Vân nghỉ vài ngày. Cô kể mọi chuyện cho Minh Đạt nghe, anh mới biết. Vậy mà chẳng nghe Thảo Vân nói gì cả.
Buổi chiều Minh Đạt gọi điện hẹn gặp Khải Hưng ở một quán cà phê.
Vừa gặp Minh Đạt, Khải Hưng đã bông đùa.
- Tự dưng được giám đốc công ty gốm sứ hẹn uốn g cà phê, chắc có gì thú vị đây hay là đã đến lúc mày thú nhận rồi.
Minh Đạt mỉm cười:
- Thú nhận gì hả ông?
- Thì Uyển Thư em gái tao giao cho mày.
Minh Đạt thản nhiên:
- Uyển Thư vẫn làm tốt vai trò trợ lý.
Khải Hưng tặc lưỡi:
- Cái thằng! Chuyện đó là lẽ đương nhiên, tao tưởng mày có chuyện gì khác hơn.
Minh Đạt gật gù:
- Đúng là có chuyện khác nhưng không phải chuyện Uyển Thư mà là của mày đấy!
Khải Hưng nhìn Minh Đạt đầy ngạc nhiên:
- Chuyện của tao à? Chuyện gì?
Minh Đạt điềm đạm hỏi:
- Nghe nói mày hóa giá khu vườn cao su của ông Năm Cần phải không? Có giấy chủ quyền chưa?
Khải Hưng phàn nàn:
- Cực chẳng đã mới lấy khu vườn cao su. Hẹn hoài mà vẫn chưa lấy được giấy chủ quyền.
- Vậy à?
- Tao đang cần lấy tiền mặt 200 triệu ngay, chứ khu vườn cao su tao có cần lắm đâu.
Minh Đạt gợi ý:
- Vậy thì bán khu vườn cao su.
Khải Hưng gật đầu:
- Có ai mua, tao bán ngay!
- Tao trung gian giới thiệu và thương lượng luôn.
Khải Hưng hỏi dồn:
- Mày nói thật à?
Minh Đạt gật nhẹ:
- Chuyện hệ trọng ai mà đùa.
- OK vậy thì tao đồng ý thương lượng.
- Nhận tiền mặt ngay chứ!
- Tao nhận tiền mặt làm ăn chứ cái giấy chủ quyền nhà chẳng giải quyết được gì.
- Được rồi! Coi như thỏa thuận xong.
Khải Hưng bật cười:
- Cái thằng! Thỏa thuận với mày đó hả?
- Thỏa thuận với tao kể như được rồi.
Khải Hưng ra chiều dễ dãi:
- Mày làm sao thì làm? Miễn tao nhận đủ tiền mặt.
Minh Đạt bây giờ mới hỏi:
- Bao nhiêu?
- 200 triệu không thiếu một xu.
Một thoáng nhíu mày suy nghĩ, rồi Minh Đạt đặt tay lên vai Khải Hưng:
- Yên chí! Chắc chắn mày sẽ nhận đủ.
Rồi anh nhắc thêm:
- Tao có huê hồng đó.
Khải Hưng cười khì:
- Chưa gì đã đòi, chừng nào tao nhận được sẽ hay.
Minh Đạt bông đùa:
- Chắc tao phải canh 1úc mày nhận tiền quá!
Khải Hưng cùng pha trò:
- Cứ canh! Nhưng chắc phải hơn 200 triệu lẻ mới có huê hồng cho mày.
Minh Đạt phê phán:
- Cái thằng keo kiệt.
Nhấp một ngụm cà phê, Khải Hưng ngã người ra sau ghế:
- Nếu những điều mày nói mà xảy ra, tao sẽ rất mừng.
- Mày cứ tin thì nó sẽ xảy ra.
Khải Hưng vẫn chưa thể tin hẳn số tiền ông Năm Cần nợ quá lớn. Nợ chỉ trả được bằng khu vườn cao su hóa giá. Khải Hưng cũng muốn ôm khu vườn cao su nhưng bây giờ thì nó chưa sinh lãi cho anh.
Trước mắt Khải Hưng cần tiền để hợp đồng làm ăn.
Hai hôm sau, Minh Đạt đã lấy 200 triệu đồng trong tài khoản của công ty chuyển trả lời cho Khải Hưng. Âm thầm giải quyết vấn đề giấy chủ quyền khu vườn cao su của ông Năm Cần mà không ai hay biết.
Khi ông Năm Cần trị bệnh trở về nhà thì nhận được giấy báo của Khải Hưng bảo anh đã chuyển giao khu vườn cao su cho người khác và nhận 200 triệu. Ông Năm Cần hãy giao giấy chủ quyền cho chủ mới.
Ông Năm Cần ngạc nhiên hỏi Thảo Vân:
- Giao giấy chủ quyền cho chủ mới là ai hả con?
Thảo Vân cũng ngạc nhiên không kém gì ông:
- Con đâu có biết, con bận đi làm và mãi lo chăm sóc ba nên có biết gì.
Ông Năm Cần lẩm bẩm:
- Ai thương lượng vậy nhỉ? Khu vườn cứ hết qua tay người này đến người khác.
Giọng Thảo Vân buồn hiu:
- Ai cũng vậy thôi ba à! Nó không còn là của mình.
Ông Năm Cần thở dài không nói gì, còn Thảo Vân thì đầy thắc mắc. Cô không muốn quan tâm đến người chủ mới của khu vườn nhưng rồi lại muốn biết họ là ai. Thật là mâu thuẫn.
Dù sao cũng phải biết người chủ mới là ai vì khu vườn nhà mình giao cho họ mà.
Mọi người lạ ghê! Thương lượng với nhau mà cha con cô thì chẳng biết, một chút gì.
Thôi mặc kệ họ. Biết chi lại mất công suy nghĩ cho thêm mệt đầu óc. Khu vườn đã không còn là của gia đình Thảo Vân nữa.
Bà Lệ Minh nghiêm nghị chất vấn Minh Đạt:
- Con nắm quyền giám đốc hơn ba tháng nay, công ty có chiều hướng đi lên mà tại sao không có lãi?
Vẻ mặt Minh Đạt đầy vẻ căng thảng:
- Con làm việc rất bình thường, công ty phát triển, sản xuất tăng đó mẹ.
Bà Lệ Minh nhíu trán:
- Tăng? Tăng mà tại sao không có lãi?
- Có lãi chứ mẹ!
- Lãi đâu? Bằng con số đó hả? Còn tiền mặt sao không thấy.
Bà Lệ Minh đã thấy số tiền 200 triệu thất thoát trong tài khoản của công ty.
Minh Đạt đã giúp gia đình Thảo Vân nhưng anh không làm sao giải thích với mẹ được.
Đây là vấn đề tế nhị, khó nói. Và khi nói ra chắc chắn bà sẽ nổi trận lôi đình.
Minh Đạt đành phải lờ đi. Chớ anh không có một lý do hợp lý nào để giải thích với mẹ.
Bà Lệ Minh bực dọc phàn nàn:
- Mẹ không biết con làm ăn cách nào mà công ty không có lãi, lại suýt bị nợ?
Minh Đạt trấn an mẹ:
- Không đến nỗi nào đâu, mẹ đừng quá lo!
Bà Lệ Minh mím môi:
- Sao không lo! Bạc triệu của công ty thất thoát mà con thản nhiên quá!
Minh Đạt nói như phân trần.
- Con vẫn lo làm việc cho công ty chứ không có thản nhiên hay bỏ bê đâu mẹ.
Bà Lệ Minh cáu kỉnh:
- Mẹ tưởng con có năng lực, quản 1ý công ty được nên để con làm giám đốc.
Ai ngờ thế này...
Minh Đạt nhăn mặt:
- Con có làm gì đâu mẹ?
Bà Lệ Minh lạnh lùng:
- Con không làm giám đốc được thì mẹ giáng chức con ngay.
Minh Đạt nhún vai:
- Mẹ thật lạ, lúc bắt con làm gìám đốc, lúc đòi giáng chức.
- Làm không được thì giáng chức chứ sao?
- Mẹ cứ để con làm một thời gian nữa để giải quyết mọi chuyện của công ty rồi con nghỉ.
Nói thì nói vậy chứ bà Lệ Minh đâu thể giáng chức Minh Đạt, con trai bà làm giám đốc điều hành thì bà quản lý chung.
- Con cứ làm đi, cẩn thận mọi chuyện và hãy rà soát lại chuyện tiền bạc, tài khoản của công ty và báo cáo cho mẹ rõ.
Nhưng Minh Đạt không báo cáo cho mẹ được điều gì. Anh chỉ chúi mũi vào công việc.
Minh Đạt cố gắng điều hành, làm cho công ty ăn nên làm ra. Bên cạnh đó anh vẫn âm thầm làm nhiều việc khác nữa.
Thảo Vân vẫn đến công ty tích cực làm việc, vẫn làm tốt vai trò trợ lý cho giám đốc, có điều Thảo Vân không hề hay biết là Minh Đạt đã âm thầm giúp đỡ gia đình cô.
Đến giờ giấy chủ quyền khu vườn cao su vẫn ở trong tav ông Năm Cần mà chưa có người chủ mới nào đến lấy.
Sau ngày chứng kiến cảnh Minh Đạt và Uyển Thư tình tứ bên nhau, Thảo Vân càng né tránh Minh Đạt.
Anh đi Nhật về, Thảo Vân chẳng mừng rỡ vì biết rằng anh đi với Uyển Thư, đi công tác hay đi chơi với người đẹp, đó là chuyện riêng của Minh Đạt.
Thảo Vân dè dặt và hạn chế mọi tiếp xúc với Minh Đạt. Thế nhưng với vai trò trợ lý, cô lại phải tiếp xúc nhiều với giám đốc.
Thái độ e dè của Thảo Vân, Minh Đạt nhận thấy ngay. Sau giờ làm việc, anh cố ý giữ Thảo Vân ở lại văn phòng.
Thảo Vân lên tiếng hỏi ngay:
- Giám đốc định giao việc gì cho em hả?
Nhìn vào mắt cô, Minh Đạt thản nhiên đáp:
- Hết giờ rồi không nói đến công việc nữa.
- Hết giờ, vậy em về trước nhé?
Minh Đạt cười cười:
- Em chưa về được đâu.
Thảo Vân há tròn miệng:
- Sao hả.
- Cho anh hỏi thăm vài câu?
- Vậy hả! Anh hỏi gì?
Minh Đạt nheo mắt với Thảo Vân:
- Thì em ngồi đi? Đứng trông có vẻ gấp gáp quá!
Ngồi xuống chiếc ghế đối diện cùng Minh Đạt, Thảo Vân ôn tồn bảo:
- Được giám đốc hỏi thăm, chắc có vấn đề?
- Chẳng có gì quan trọng đâu Vân.
- Không quan trọng hả?
Thảo Vân vừa dứt thì Minh Đạt hỏi nhanh:
- Bác trai đã khỏe nhiều chưa Vân?
Không trả lời mà Thảo Vân hỏi lại:
- Anh biết ba em bệnh hả?
Minh Đạt cười thản nhiên:
- Chứng tỏ anh quan tâm đến nhân viên.
Thảo Vân đáp xã giao:
- Cám ơn anh! Ba em khỏe rồi.
- Vậy cũng mừng, yên tâm rồi chứ Vân?
Thảo Vân ngơ ngác:
- Yên tâm gì hả anh?
Minh Đạt tỉnh queo:
- Thảo Vân có thể về trễ mà không phải lo lắng gì.
- Em vẫn phải về lo cho ba.
- Còn hai cô em của Thảo Vân?
Có vẻ Minh Đạt biết rất rõ về gia đình Thảo Vân. Cô hỏi khẽ:
- Anh cũng biết hai cô em của Thảo Vân à?
- Trong hồ sơ của Thảo Vân có nêu.
Trong hồ sơ nhưng nếu Minh Đạt không nghiên cứu tìm hiểu gia cảnh của Thảo Vân thì anh cũng chẳng biết.
Đưa mắt nhìn Thảo Vân, Minh Đạt ân cần bảo:
- Không có gì gấp, em có thể nán lại trò chuyện với anh một chút nhé!
Thảo Vân vờ nghiêm giọng:
- Giám đốc đã phán thì em phải nghe!
Minh Đạt giơ một ngón tay lên đe dọa:
- Không có chức vụ ở đây nghe!
Thảo Vân nín thinh. Minh Đạt muốn nói gì nhỉ? Giọng anh tiếp tục vang lên:
- Bây giờ chỉ có hai người bạn trò chuyện với nhau.
- Làm bạn với anh, em không dám đâu.
Minh Đạt nhìn Thảo Vân, nói nhanh:
- Em thật lạ đấy! Tự dưng mấy hôm nay né tránh anh.
Thảo Vân phân bua:
- Em vẫn tiếp xúc với giám đốc đó chứ.
- Anh không nói về công việc, có vẻ như em không muốn nói chuyện với anh.
- Nói chuyện với anh, em sợ phiền.
- Có phiền gì đâu?
- Phiền đến người khác.
- Chẳng phiền đến ai đâu.
- Em nghĩ là cô Uyển Thư rất phiền em.
- Minh Đạt nhún vai:
- Uyển Thư thì có liên quan gì?
Thảo Vân dài giọng:
- Cô ta là giám đốc phu nhân mà anh bảo không liên quan à?
Minh Đạt cười phá lên:
- Ai bảo Uyển Thư là giám đốc phu nhân?
- Chính cô ta và thái độ của cô ta.
Minh Đạt cười khẳng định.
- Chừng nào Minh Đạt tuyên bố mới là tin chính thức.
Thảo Vân trề môi.
- Cô ta tuyên bố là quá đủ, cần gì đến anh.
- Cô ta tuyên bố là giám đốc phu nhân hả?
- Chứ còn gì nữa.
- Vậy là giám đốc phu nhân của ai chứ không phải của Minh Đạt.
Thảo Vân trề môi:
- Ở trong công ty anh, đi với anh hàng ngày cả đi Nhật, đi Úc, Singapore...
mà không phải giám đốc phu nhân của anh thì mới lạ đời đấy.
Minh Đạt xua tay:
- Thôi Thảo Vân đừng suy diễn, chuyện gì tới sẽ tới.
- Em không suy diễn chẳng qua là không muốn phiền phức với Uyển Thư đó thôi.
- Em không làm phiền đến Uyển Thư đâu.
Thảo Vân vặn lại:
- Anh không thấy cô ta hoạnh họe em ở đây à?
- Chẳng qua cô ta quá kiêu kì.
- Cô ta cho mình có quyền làm thế.
Minh Đạt cao giọng:
- Riêng anh và Thảo Vân cũng có quyền sống cho riêng mình.
Thảo Vân nghiêm nghị:
- Anh sống sao cứ sống, còn em thì...
- Thì sao?
- Phải giữ phận mình.
- Em đừng khép kín quá! Hãy mở rộng lòng ra với mọi người.
- Em vẫn mở lòng ra đấy chứ.
- Nhưng không mở với anh.
Thảo Vân thẳng thừng:
- Anh đã có Uyển Thư! Đừng để cô ta khó chịu với em.
Minh Đạt biết Thảo Vân đang dè dặt, khép kín với anh chỉ vì Uyển Thư.
Thảo Vân tự làm rào chắn ngăn cách với anh. Trong khi anh lại càng ngày càng không mấy thân thiện với Uyển Thư.
Tiếp xúc gần gũi nhiều với Uyển Thư, Minh Đạt lại thấy tẻ nhạt. Uyển Thư sành điệu, sôi nổi nhưng hời hợt trống rỗng. Uyển Thư không thể phù hợp với Minh Đạt, không phải là một nửa mà anh đi tìm.
Trong khi Minh Đạt dè dặt thì Uyển Thư như muốn công khai với mọi người cô là của Minh Đạt. Khổ cho Minh Đạt không thể đính chính với từng người, khắp cả công ty đều đồn đại lên về mối quan hệ của hai người và Uyển Thư càng tỏ thái độ kiêu căng. Cô xem Thảo Vân là cái gai trước mắt cần phải nhổ bỏ.
Uyển Thư đã bao lần đụng độ với Thảo Vân, gây phiền toái cho Thảo Vân.
Minh Đạt biết điều đó, anh cần phải tránh cho Thảo Vân.
Minh Đạt ân cần:
- Anh không để Uyển Thư gây phiền phức và khó chịu với em đâu.
Làm sao Thảo Vân tin vào lời Minh Đạt. Uyển Thư như là chủ nhân của công ty này. Cô ta xuất hiện bất cứ lúc nào muốn, muốn nói bất cứ điều gì cũng được. Co ta cho mình có quyền điều khiển công ty và tất cả nhân viên.
Thảo Vân hỏi lại Minh Đạt:
- Anh làm gì được chứ?
- Anh sẽ nhắc nhở Uyển Thư ý thức lại thái độ của mình.
Có lẽ không muốn nhắc đến Uyển Thư nữa nên Thảo Vân lảng sang chuyện khác:
- Anh Minh Đạt nè! Ba em và em đang thắc mắc chuyện này.
- Chuyện gì hả Vân?
Minh Đạt hỏi rồi lại nhắc nhở:
- À em bảo bác khỏe rồi thì cũng phải lo điều trị cho dứt khỏi bệnh nhé!
- Em biết? Có chuyện này em đang thắc mắc. Hôm nọ có người đến lấy giấy chủ quyền khu vườn cao su, ba em buồn quá ngã bệnh. Sau đó họ bảo họ đã nhận tiền trả nợ, giấy chủ quyền thuộc về chủ mới. Ba em chờ mãi mà chưa thấy ai đến nhận.
Minh Đạt cười rồi nhận định:
- Chưa ai đến nhận thì ba em khỏi giao, cứ giữ đó.
- Giữ mà cứ hồi hộp.
- Có làm gì mà sót đâu mà hồi hộp hả Vân?
Thảo Vân chép miệng:
- Giữ cái không phải là của mình, thật khổ tâm.
- Có lẽ tại người ta chưa cần, nên chưa nhận.
- Tại sao người ta sang qua chủ mới, em không hiểu được.
- Có lẽ người ta bán để lấy tiền mặt.
- Em có tiền thì em sẽ chuộc lại khu vườn cao su đó. Giao giấy chủ quyền cho người ta thật là đau xót. Vườn của mình mà...
- Nói ba em cứ giữ đó đi!
- Tất nhiên là phải giữ rồi.
- Nếu người ta không đến lấy thì thôi vậy.
- Thì phải giữ giùm cho người ta.
- Ừ! Cứ giữ giùm cho người ta, đến lúc nào người ta không lấy thì thôi.
Thảo Vân phân vân:
- Có ai mua vườn mà bỏ không lấy giấy chủ quyền đâu.
Minh Đạt buông lời nhận xét:
- Chắc người ta thừa tiền...
- Thừa tiền thì làm công tác từ thiện.
- Biết đâu người ta cũng đang làm cộng tác từ thiện.
Nhận định của Minh Đạt càng làm cho Thảo Vân băn khoăn hơn. Chẳng lẽ có ai làm công tác từ thiện. Tại sao làm công tác từ thiện cho gia đình cô, chắc không phải đâu. Làm từ thiện là giúp đỡ những trường hợp ngặt nghèo.
Thảo Vân không sao hiểu được chuyện này. Hỏi Minh Đạt rồi Thảo Vân càng rối thêm chứ cũng không giải tỏa được thắc mắc.
Ở bên cạnh Minh Đạt trò chuyện với anh, Thảo Vân thấy thích thích. Cô muốn kéo dài giây phút này mãi.
Tuy nhiên Thảo Vân lại thấy có gì đó không trọn vẹn. Cô buồn một cách sâu sắc khi nghĩ đến Uyển Thư. Thảo Vân không là cái thá gì so với Uyển Thư quí phái, sang giàu và cũng rất kiêu kì! Uyển Thư là chiếc bóng bao trùm khá lớn, Thảo Vân không thể làm gì được.
Minh Đạt cật lực làm việc, sau khi giúp đỡ gia đình Thảo Vân, Minh Đạt tìm cách thu hồi tiền để đưa vào tài khoản để bà Lệ Minh không nghi ngờ.
Minh Đạt phát huy năng lúc vẽ của mình. Lúc ở nước ngoài, anh có học vẽ với một họa sĩ nổi danh vì đam mê nghệ thuật, Minh Đạt vẽ tranh để giải trí, vui chơi.
Bây giờ anh cao hứng xách giá vẽ đi vẽ tranh liên tục.
Minh Đạt mong có nhiều tranh để triển lãm.
Lao vào công việc một cách say mê, Minh Đạt dường như quên hết mọi việc xung quanh.
Chiếc điện thoại di động của Minh Đạt bất chợt vang lên tít tít.
Giọng nũng nịu của Uyển Thư rót vào tai Minh Đạt:
- Có nhớ là anh đang hẹn em đi ăn và đi vũ trường không giám đốc phu quân?
Minh Đạt có hẹn với Uyển Thư ư? Sao anh quen mất chuyện này.
Không nghe Minh Đạt nói gì, Uyển Thư ấm ức trách móc:
- Đừng nói với em là anh đang làm việc nhé? Hẹn hò với người ta mà không đến, ghét anh ghê!
Minh Đạt chỉ nói một câu hòa hoãn:
- Anh đang bận.
Uyển Thư nổi đóa:
- Bận gì? Giờ này đang làm gì ở đâu? Nói đi? Có ở công ty không?
Vô tình Minh Đạt thốt lên:
- Anh đang làm việc riêng, thôi em đừng hỏi nữa.
Điều đó làm cho Uyển Thư càng thêm điên tiết:
- Anh làm việc riêng hả? Hay nhỉ? Hẹn người ta đến nhà hàng rồi lại đi làm việc riêng, thật là bất lịch sự.
Minh Đạt mỉm cười xoa dịu:
- Thôi bỏ qua cho anh đi?
Uyển Thư ậm ực:
- Không bỏ qua gì cả? Anh đến đây ngay, em đang đợi?
Bức tranh đang vẽ dở niềm cảm hứng còn dâng đầy, không thể bỏ mà đi vui chơi, nhảy nhót với Uyển Thư. Minh Đạt tìm cách từ chối:
- Để hôm khác nghe! Anh đang bận...
Không kềm nổi cơn giận, Uyển Thư nói như la lên:
- Anh là kẻ vô tâm đáng ghét? Đừng tưởng em đợi mà làm cao giá hống hách.
Rồi cô đùng đùng tuyên bố:
- Anh không đến, em cũng bất cần. Có khối đàn ông vây lấy em đây này?
Tuyên bố xong, Uyển Thư đột ngột cúp máy.
Minh Đạt quay sang với bức vê tiếp tục với cọ màu.
Năm phút sau Uyển Thư gọi nữa, giọng cô vang lên lanh lảnh:
- Anh vẫn không đến hả? Được rồi! Báo cho anh biết tôi di khiêu vũ với Jean Star đó, đừng tức nhá, bái bai!
Lần này thì Minh Đạt tắt luôn chiếc điện thoại di động để khỏi bị quấy rầy.
Minh Đạt chú tâm vào bức tranh.
Ngồi trên sân thượng, anh vẽ bầu trời xanh bao la, vầng mây trắng trôi bồng bềnh, hai cánh chim bay la đà giữa không trung.
Bức tranh hoàn thành, Minh Đạt châm điếu thuốc gắn lên môi, vừa ngắm công trình của mình, Minh Đạt vừa suy nghĩ mông lung.
Minh Đạt không đi chơi, đi khiêu vũ với Uyển Thư chắc là Uyển Thư giận anh lắm, Uyển Thư tức lắm.
Tuy nhiên Minh Đạt biết Uyển Thư cũng không có thời gian giận anh, vì cô còn mãi lo tìm thú vui chơi bên bạn bè hay bên người tình mới mà cô vừa báo với anh cũng nên.
Có lần đang ở nước ngoài, Uyển Thư cao hứng gọi điện về rủ Minh Đạt sang cùng đi du lịch leo núi. Bận giải quyết việc của công ty, Minh Đạt từ chối không đi được. Uyển Thư đùng đùng nổi giận tuyên bố cắt đứt. Rồi đâu vào đấy, cô lại đến công ty mè nheo đòi anh đủ thứ chuyện.
Ngay cả việc đi siêu thị mua sắm, Uyển Thư cũng rủ Minh Đạt đi cùng. Anh thừa biết mục đích của cô là để anh trả tiền. Cũng chẳng sao, điều này Minh Đạt không phàn nàn gì.
Tức giận vì Minh Đạt cố ý quên những lần hẹn hò và dường như không còn quan tâm đến mình nữa, Uyển Thư tức 1ắm.
Cô gọi điện cho Jean Star. Jean Star là thương gia nước ngoài, đối tác của công ty gốm sứ mà cô đang giao dịch.
Uyển Thư nói tiếng Anh rất thạo nên sau mấy lần trao đổi, cô với Jean Star trở nên thân thiết.
Jean Star đến Việt Nam đầu tư sản xuất kinh đoanh. Anh đang ở khách sạn, hai người cũng thường liên lạc nhau nên khi Uyển Thư gọi điện hẹn đến vũ trường ''Mây Hồng'' thì anh đến ngay.
Uyển Thư đón Jean với nụ cười tươi rói:
- Chào anh Jean Star!
Jean Star thân mật bắt tay Uyển Thư và đưa lên môi hôn.
Cô chớp mắt cười tình tứ.
- Anh uống gì?
- Cocktail.
Rất sành điệu, Uyển Thư gọi hai ly cocktail.
Hai người nhâm nhi cocktail, trò chuyện bên nhau thân mật, nồng nàn như đôi tình nhân.
Jean Star tươi cười hỏi:
- Hôm nay Uyển Thư rảnh rỗi sao đi vũ trường vậy?
Uyển Thư nghiêng đầu nhìn Jean Star:
- Phải vứt công việc qua một bên, đi vui chơi giải trí chứ anh?
Jean Star tò mò:
- Đi một mình à?
- Đi một mình mới rủ anh đến cùng khiêu vũ chứ.
- Hưởng ứng ngay!
- Một chút nữa chúng ta ra nhảy nhé?
- Được thôi!
Uyển Thư cười bảo:
- Anh sang Việt Nam làm ăn mà không đến vũ trường là thiếu sót lắm đấy!
Liếc nhìn Uyển Thư, Jean Star cười phát biểu:
- Cứ như là Uyển Thư đang tiếp thị cho vũ trường vậy.
Uyển Thư nghiêng đầu hỏi:
- Mà anh có thấy đúng vậy không?
- Đúng quá đi chứ!
- Đúng thì thực hành ngay nhé!
Jean Star đứng lên, lịch thiệp nắm tay Uyển Thư cùng cô tiến ra sàn nhảy.
Nhạc xập xình sôi nổi, từng đôi uyên ương đang dìu nhau nhảy.
Jean Star hứng khởi ôm eo Uyển Thư, một tay nắm tay cô, từng bước nhảy hòa nhịp vào nhau thật uyển chuyển. Hai mái đầu kề sát nhau, mặt đối mặt gần gũi.
Giọng Jean Star thì thầm như pha mật rót vào tai Uyển Thư:
- Em đẹp lắm Uyển Thư!
Uyển Thư lim dim mắt hài lòng:
- Vậy à?
Jean Star bắt đầu tán:
- Em đẹp khiến tim anh xao động rồi đây này!
Uyển Thư nở nụ cười thú vị:
- Anh tán hay ghê!
Vừa dìu bước nhảy của Uyển Thư, Jean Star vừa rủ rỉ:
- Chúng ta hợp tác làm ăn nhé Uyển Thư?
Đang nói chuyện tình cảm lãng mạn, Jean Star chuyển tông nói chuyện làm ăn, Uyển Thư tròn mắt:
- Làm ăn gì hả anh?
Jean Star lý giải:
- Anh sang Việt Nam tìm hiểu thị trường để kinh đoanh sản xuất, muốn mời em hợp tác làm ăn đó.
Rất thông minh, Uyền Thư hỏi:
- Nhờ em giúp đỡ phải không?
- Đúng vậy, em giúp đỡ tức là cùng anh hợp tác làm ăn.
- Huê hồng cao chứ?
Jean Star dõng dạc bảo:
- Đương nhiên rồi! Hai bên cùng có lợi mà.
Uyển Thư gật nhẹ:
- Em đồng ý! Nhưng đang khiêu vũ, hãy gác chuyện làm ăn qua một bên đi anh!
- OK!
Jean Star đáp gọn và thật nhanh, anh cúi xuống gắn môi lên đôi môi đỏ mọng, đang hé mở như chờ đợi của Uyển Thư.
Nụ hôn ngọt ngào kéo dài khiến Uyển Thư như quên hẳn Minh Đạt.
Cần phải cho Minh Đạt biết anh không phải là duy nhất của cô.
Vòng tay của Jean Star càng siết chặt Uyển Thư hơn, anh như muốn ôm trọn tấm lưng thon mềm mại, vùng ngực căng phập phồng sau lớp vải mỏng tựa vào, Jean Star khiến anh ngây ngất. Những bước chân của hai người quấn quít, quyện chặt vào nhau rối rít cả lên.
Một lúc sau, Jean Star dìu Uyển Thư lại bàn, thở hổn hẻn. Anh gọi Whisky uống cho thêm phấn chấn.
Uyển Thư chỉ định cặp bồ với Jean Star để chọc tức Minh Đạt cho bỏ ghét, nhưng bây giờ cô đã ngã vào vòng tay êm ái của Jean Star...
Sáng hôm sau, Uyển Thư rủ Jean Star cùng đến công ty gốm sứ Ngọc Ngà để gặp Minh Đạt, cần phải chứng tỏ cho Minh Đạt biết có Jean Star thật sự và Uyển Thư đang cặp bồ với anh ta.
Xông vào văn phòng làm việc của Minh Đạt, Uyển Thư cất giọng véo von:
- Anh Minh Đạt ơi? Tiếp đối tác đi!
Minh Đạt lịch sự bắt tay Jean Star, Uyển Thư hớn hở giới thiệu:
- Đây là Jean Star, bạn trai của em. Anh làm quen với anh ấy đi.
Đang bận túi bụi nghe Uyển Thư nói thế, Minh Đạt nhăn mặt:
- Anh đang bận.
Uyển Thư càu nhàu:
- Bận gì cũng phải tiếp khách chứ?
Minh Đạt thối thác:
- Khách của em mà!
Uyển Thư thản nhiên:
- Tất nhiên Jean Star là khách của em, thân hơn khách nữa kìa! Nhưng anh ấy đang muốn hợp tác với công ty gốm sứ đó.
Minh Đạt buông gọn:
- Vậy à? Em là trợ lý, thế thì em thay anh trao đổi công việc với anh ta đi!
Uyển Thư nhếch môi cười đầy ngụ ý:
- Em giải quyết tất cả và anh chỉ cần đồng ý.
Minh Đạt gật nhẹ:
- Cũng được! Em biết làm gì có lợi cho công ty mà.
Còn lâu? Lợi cho Uyển Thư này thì có, chuyện đó chỉ mình Uyển Thư biết.
Và Uyển Thư đưa Jean Star đến đây không phải để bàn công việc mà để chọc tức Minh Đạt. Cho anh thấy cô đang cặp bồ với Jean Star.
Khoác tay Jean Star, Uyển Thư nũng nịu:
- Đi ăn sáng nghe anh. Hôm nay em sẽ cùng anh tham quan mấy điểm trong thành phố Sài Gòn hoa lệ nhé!
Jean Star gật dầu rồi choàng tay ôm eo Uyển Thư rất tình tứ.
Hai người thong thả bước bên nhau rời khỏi văn phòng của Minh Đạt.
Anh nhìn theo mà thấy lòng dửng dưng chẳng biết nên tỏ thái độ thế nào cho đúng.
Buồn hay vui?
Minh Đạt cũng chẳng thấy buồn. Bản tính của Uyển Thư là như thế.
Có lẽ Minh Đạt nên vui mừng, Uyển Thư cặp với Jean Star đi chơi thường xuyên với anh ta, sẽ không có thời gian quấy rầy Minh Đạt.
Uyển Thư đi rồi, Minh Đạt không tập trung làm việc được. Tâm tư anh xáo trộn hẳn lên, anh đang tự hỏi lòng mình, anh có yêu Uyển Thư? Anh có tiếc nuối không khi Uyển Thư đã là của người khác?
Uyển Thư không phải là của Minh Đạt thì chẳng có gì mà anh nuối tiếc, Uyển Thư đâu phải là một nửa của anh.
Thói ích kỷ, kiêu kì cả sự phóng túng của Uyển Thư chẳng bao giờ phù hợp với Minh Đạt.
Giữa anh và Uyển Thư chỉ nên có mối quan hệ về công việc mà thôi. Ai bảo anh chọn cô làm trợ lý giám đốc thì anh phải chấp nhận làm việc cùng cô.
Tuy nhiên Minh Đạt thấy Uyển Thư làm việc cũng rất hời hợt.
Làm trợ lý cho giám đốc công ty gốm sứ nhưng ở nước ngoài Uyển Thư vui chơi nhiều hơn làm công việc. Cô cứ thường xuyên gọi điện réo Minh Đạt sang.
Anh không đi được thì phàn nàn, giận dỗi. Đôi lúc Minh Đạt rất bực mình.
Uyển Thư thích du hí vui chơi hơn là làm việc. Cô tạo cho mình chức danh trợ lý giám đốc để có điều kiện nhảy vào công ty gốm sứ Ngọc Ngà chứ không cần công việc làm.
Minh Đạt thật sự thoải mái khi đến công ty làm việc mà không bị Uyển Thư xuất hiện quấy rầy.
Hạnh Phúc Vô Biên Hạnh Phúc Vô Biên - Hồng Kim