Số lần đọc/download: 548 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:46:11 +0700
Chương 8
C
úp điện thoại, Cố Trường An lập tức xin nghỉ đi đến Tây Ninh. Anh đi vội vã, trước khi đi chỉ nói với viện sĩ Tống biết. Đến Tây Ninh, anh bắt xe đến thẳng nhà Phó Dục Ninh. Là Phó Dục Ninh mở cửa cho anh, sau khi nhìn thấy anh đều thảng thốt.
“ Sao anh đến đây?”
Đường dài hai ngày một đêm khiến Cố Trường An cực kỳ mệt mỏi, nhưng anh vẫn cười:” Bởi vì anh cảm thấy bây giờ đúng lúc.”
Dù sao cũng không định giấu diếm bao lâu, nói rõ rồi sau này chuyện cũng dễ dàng hơn. Phó Dục Ninh cảm thấy anh nói có lý, nhưng cũng đau lòng anh bộn bề nhiều việc như vậy còn đi xa đến thế, vành mắt lập tức đỏ ửng.
“ Được rồi.” – Cố Trường An bật cười – “ Khóc cái gì, anh có thể đến được đây bản thân vui lắm đấy.”
Nhưng mà đi tàu mệt thật.
Phó Dục Ninh chùi nước mắt:” Đừng nói gì cả, anh vào rửa mặt rồi nghỉ ngơi một chút.”
Cố Trường An thoái thác nói không cần, nhưng Phó Dục Ninh kiên quyết, hai người cứ dây dưa mãi ở cửa làm kinh động đến Phó Hội Thanh mẹ cô.
“ Ninh Ninh, là ai vậy?” Bà đi ra ngoài xem, nhìn thấy Cố Trường An ở cửa thì sửng sốt.
Cố Trường An vội khom người:” Bác gái, cháu chào bác, cháu là Cố Trường An.”
Phó Hội Thanh khẽ giật mình:” Cháu chính là Cố Trường An.”
Cố Trường An lẽ phép gật đầu:” Là cháu ạ. Vốn nên sớm đến thăm bác, nhưng công việc bận suốt nên kéo dài đến mãi bây giờ, xin bác tha thứ.”
Phó Hội Thanh vẫn còn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc khi nhìn thấy Cố Trường An, một lúc lâu mới ồ một tiếng. Nhìn về phía Cố Trường An cũng không biết nên nói gì, đành phải trách con gái:” Khách đến còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi pha trà, mẹ đi gọi ba con.”
Cố Trường An tới dẫn đến một trận rối ren nhỏ. Phó Dục Ninh trốn trong phòng bếp pha trà, lúc pha xong mang ra thì ba mẹ và Cố Trường An đã ngồi trên ghế salon. Phó Dục Ninh cố gắng định thần, điềm nhiên bày trà lên, thoáng do dự rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ, cúi đầu không dám nhìn Cố Trường An.
Ba cô Từ Duy Tắc đưa tách trà đến trước mặt Cố Trường An:” Tiểu Cố uống trà đi cháu.”
Cố Trường An nói cảm ơn liền bưng lên uống một hớp.
Từ Duy Tắc nhìn anh, không biết nên mở lời thế nào, ngẫm nghĩ vẫn nên bắt đầu nói từ chuyện đơn giản nhất.
“ Đi tàu từ thành phố B đến đây mất bao lâu?”
“ Hai ngày một đêm ạ.” – Cố Trường An nói – “ Đi cũng khỏe ạ.”
Từ Duy Tắc gật gật đầu:” Cháu vội vàng chạy đến như vậy chắc là đã biết chuyện cả rồi. Ninh Ninh nói với bác, hai đứa quen nhau gần một năm rồi hả?”
“ Vâng ạ.” - Cố Trường An liếc nhìn Phó Dục Ninh, cười nói - “ năm ngoái lúc cô ấy đến thành phố B tham dự đám cưới của Dương Dương và Chu Bân, cháu là đàn anh của Chu Bân. “
“ Ừ, bác nghe nó nói rồi. Nếu là đàn anh của Chu Bân hẳn cũng có học thức.” – Từ Duy tắc tỏ vẻ hài lòng, nhưng nhanh chóng chuyển lời, nói với Phó Dục Ninh – “ Đã qua lại gần một năm rồi mà còn dám giấu ba mẹ à?”
Phó Dục Ninh dẩu môi, dựa vào Phó Hội Thanh. Phó Hội Thanh gạt tay cô ra:” Đừng có dựa vào mẹ, mẹ với ba con cùng một ý.”
Từ Duy Tắc và Phó Hội Thanh có với nhau hai đứa con, một trai một gái. Bình thường hai vợ chồng đều thương con gái út hơn, nhất là Phó Hội Thanh, nhìn từ việc Phó Dục Ninh theo họ mẹ cũng có thể thấy được điều này. Lần này Phó Hội Thanh tỏ rõ thái độ sẽ không giúp cô, có thể thấy được mức độ nghiêm trọng của câu chuyện. Phó Dục Ninh đáng thương ôm cánh tay mẹ lay lay:” Mẹ.”
Phó Hội Thanh giữ vững lập trường không dao động.
Trông thấy màn kiện cáo của hai mẹ con, Từ Duy Tắc thở dài:” Là bác và mẹ nó quá cưng chiều nó rồi, khiến cho con nhóc này quen thói tự tung tự tác quá.”
Cố Trường An hắng giọng, nói:” Bác trai, chuyện này đừng trách Ninh Ninh. Lúc trước bọn cháu mới quen nhau, tình cảm còn chưa ổn định, cô ấy không nói cho hai bác nghe cũng có thể chấp nhận được. Hiện tại chúng cháu đã quen gần một năm rồi, đã hiểu nhau nhiều hơn, cho nên cháu cũng nghĩ đã đến lúc thưa chuyện với hai bác.”
Phó Dục Ninh nghe đến trố mắt, chuyện giấu ba mẹ là cô đề nghị, bởi vì cô hiểu rõ tính cách của ba mẹ cô. Từ Duy Tắc và Phó Hội Thanh đều trong hàng ngũ thanh niên tri thức đến từ vùng khác, không có hi vọng trở về thành phố nên ở lại Tây Ninh. Hai vợ chồng là người bảo thủ từ nhỏ đã quản giáo con gái rất nghiêm, yêu càu Phó Dục Ninh trước khi tốt nghiệp đại học không được yêu đương. tuy từ nhỏ Phó Dục Ninh được ba mẹ hết mực yêu thương, nhưng cũng rất sợ họ, cho nên mới nói Cố Trường An phải giữ bí mật. Có điều nếu Cố Trường An nói ra nguyên bản sự thật này, ba mẹ cô không tức giận mới lạ. Cho nên Phó Dục Ninh nghe thấy vậy cũng không lên tiếng.
Từ Duy Tắc hơi trầm ngâm:” Vậy bây giờ hai đứa định thế nào?”
“ Đương nhiên là định kết hôn ạ.” - Cố Trường An khẳng định - “ Có điều vẫn phải đợi Ninh Ninh tốt nghiệp đã. Sau khi kết hôn cô ấy định học tiếp hay đi làm cháu đều ủng hộ. Đến lúc đó cháu sẽ đón hai bác và Ninh Ninh đến thành phố B sống.”
Từ Duy Tắc không ngờ anh trả lời chẳng hề do dự như vậy, mi mắt giật giật, ông nói:” Nếu như bác và mẹ nó không đồng ý thì sao? Hai bác đều già rồi, không muốn dọn đi nơi khác. Mà Ninh Ninh lại là con gái út của hai bác, hai bác muốn giữ lại bên cạnh mình.”
Vẻ mặt Cố Trường An chẳng hề thay đổi vì Từ Duy Tắc làm khó, anh nghĩ ngợi rồi nói:” Vậy thì cháu xin điều động đến đây ạ.”
Phó Dục Ninh không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, anh nhìn lại cô với ánh mắt bảo cô yên tâm.
“ Nếu bác không đồng ý con người của cháu thì sao?”
“ Lý do ạ?” Cố Trường An hỏi.
“ Tuổi tác chỉ là một phần, chủ yếu bác và mẹ Ninh Ninh chưa rõ tính tình của cháu thế nào thì làm sao có thể yên tâm giao Ninh Ninh cho cháu được?”
Cố Trường An nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này, khẽ mỉm cười:” Thật ra bác không cần thiết phải lo lắng việc này. Ninh Ninh còn nhỏ, vẫn đang đi học, còn rất lâu cô ấy mới tốt nghiệp. Bác nhân thời gian này từ từ tìm hiểu tính cách cháu, nếu cháu có chỗ nào không tốt thì mặc cho bác xử trí. Không chỉ có bây giờ như vậy, sau này kết hôn cũng vậy. Về phần tuổi tác … “
Anh thoáng dừng lại, nhìn Phó Dục Ninh nói:” Vậy thì không có cách nào, miễn Ninh Ninh không để ý là được rồi ạ.”
Phó Dục Ninh không dám nhìn anh, mặt đỏ bừng. Từ Duy Tắc thầm thở dài con gái không có tiền đồ, cũng không có ý định hỏi Cố Trường An gì nữa. Ông đã nhìn ra, người trẻ tuổi này đến có chuẩn bị, mà còn đẳng cấp rất cao nữa. May mà mọi việc cũng không cần nóng vội ngay bây giờ.
Đêm đó sau khi tiễn Cố Trường An, hai vợ chồng Từ gia nằm trên giường có chút ưu sầu. Từ Duy Tắc thở dài thườn thượt:” Không ngờ Cố Trường An là một nhân vật như vậy.”
Hai vợ chồng phát hiện ra được chuyện này chỉ do tình cờ. Hôm đó Phó Hội Thanh thừa dịp Phó Dục Ninh không ở nhà nên tổng vệ sinh, giặt hết bao gối ra giường của cô, chăn và nệm đều mang đi phơi. Lúc chỉ còn lại ván giường tự nhiên bà nhìn thấy một lá thư và phiếu gửi tiền đặt nơi đó. Xem phiếu gửi tiền chẳng tìm hiểu được gì, nhưng vừa xem thư Phó Hội Thanh mới biết việc lớn rồi. Bà lập tức gọi Từ Duy Tắc đến, sau khi hai vợ chồng bàn bạc xong, quyết định điềm tĩnh chờ Phó Dục Ninh về nhà hỏi rõ ngọn ngành. Bất đắc dĩ, con gái họ thấy không tránh được liền thẳng thắn khai báo, nói là cô có đối tượng nhưng chưa xảy ra chuyện gì cả. Sau đó mặc bố mẹ có nói như thế nào cũng không chịu, sống chết không đưa thư từ lúc trước từng viết cho họ xem. Chỉ nhìn lá thư đơn giản này lại chẳng có gì vượt quá giới hạn, khiến họ muốn nổi giận trách mắng cô cũng không được. Trong lúc giằng co như vậy thì Cố Trường An đã đến.
Hai vợ chồng họ thấy Cố Trường An đến rất đúng lúc, nói rõ ít ra cậu ta cũng là một người dám chịu trách nhiệm. Nhưng đồng thời cũng khó khăn hơn, vì tự đáy lòng họ cảm thấy con gái họ nhất định quen với một thằng nhóc còn nông nổi xấp xỉ tuổi cô, chưa hề nghĩ đến sẽ là một người như vậy.
Phó Hội Thanh cười cười:” Ông cũng đừng mãi nghĩ đến việc làm khó cậu ta, tôi thấy cậu ta không dễ bị ông bắt chẹt đâu.”
“ Đúng vậy.” - Từ Duy Tắc thở dài một hơi - “ Dù sao tuổi tác và kinh nghiệm hiện rõ ra đấy, là người rất thông minh.”
Đổi lại thanh niên bình thường, chẳng dễ gì có thể ứng đối bình tĩnh trong tình huống như vậy. Đa phần những lời nó ra của họ đại khái đều là những lời lời thề thốt suông, khiến người ta nghe thấy trong lòng cũng hoang mang. Nhưng Cố Trường An thì không, mỗi câu nói nghe như tùy ý nhưng đều được suy nghĩ cặn kẽ. Ví dụ như câu muốn điều động đến Tây Ninh, nếu quả thật ông không đồng ý Ninh Ninh đến thành phố B, sợ rằng cậu ta vì cưới Ninh Ninh thật sự có cách điều động đến đây. Nhưng mà ông để cậu ta điều đến đây làm gì?
“ Thật ra thì sau đó tôi nghĩ kỹ, đây cũng không phải chuyện xấu.” Phó Hội Thanh bỗng nói.
Từ Duy Tắc phấn khởi:” Sao nói thế?”
“ Thành phố B cách quê nhà chúng ta không xa, Ninh Ninh gả cho cậu ta không chỉ rời khỏi Tây Ninh, mà về quê cũng tiện.” Phó Hội Thanh nói xong, thấy chồng im lặng lâu quá liền hỏi ý ông.
Từ Duy Tắc thật sự có suy nghĩ này, có điều lấy điều kiện tiên quyết là Cố Trường An phải trung thực đáng tin. Nếu không dù thế nào đi nữa ông cũng sẽ không viện vào lý do con gái lấy chồng để lót đường rời khỏi Tây Ninh đâu. Chuyện này lăn lộn đầu đuôi rồi, ông nghĩ ngợi rồi nói:” Xem sau đã, ở đâu là thứ yếu, quan trọng là Ninh Ninh hạnh phúc, đây mới là chuyện cả đời.”
Lúc hai vợ chồng Từ gia thấp thỏm bồn chồn, thì Phó Dục Ninh ngược lại thấy nhẹ nhõm. Cô tạm thời làm hướng dẫn viên du lịch, đưa Cố Trường An đi dạo khắp Tây Ninh, còn đến trường học, dự thính một tiết, làm quen với mấy nữ sinh khác ở ký túc xá cô. Mấy cô bạn gặp anh giống như cô lúc ban đầu, đều không dám nói chuyện trước mặt Cố Trường An, Phó Dục Ninh hết sức vui mừng.
“ Hóa ra, lúc đầu em gặp anh là như vậy.” Phó Dục Ninh vừa gặm sườn vừa cảm thán.
Cố Trường An ngồi đối diện cô, luôn đưa khăn giấy giúp cô lau miệng. Nhìn dáng vẻ hai má cô ngốn đầy thức ăn, không nhịn cười được:” Bây giờ mạnh mẽ hơn trước rồi, chẳng còn quan tâm đến việc xinh đẹp trước mặt anh hay không nữa?”
“ Hiện giờ em khó coi đến thế sao?” Phó Dục Ninh trợn tròn mắt nhìn anh.
Cố Trường An chỉ mỉm cười không nói lời nào, Nhận xét về cô ở trong lòng anh đã không còn dùng từ ưa nhìn hay không nữa. Cô gái đôi mươi khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, dưới tóc mái thưa là ánh mắt linh động, tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, mọi cử chỉ đều khiến anh mê mẩn, có chỗ nào không đáng yêu chứ? Hiện giờ anh nhìn cô, đa phần chỉ nghĩ đến tương lai.
Ăn tối xong, Cố Trường An đưa Phó Dục Ninh về nhà. Hai ngày nay tuy nói là Phó Dục Ninh đưa anh đi chơi, nhưng ngày ngày anh đều đúng giờ đưa cô về. Điều khác biệt duy nhất với hai ngày trước là hai vợ chồng Từ gia luôn tránh mặt không gặp nhưng hôm nay lại gọi anh vào, Từ Duy Tắc có lời muốn nói với anh. Đề phòng con gái nghe lén, Phó Hội Thanh đã sớm đuổi cô đi ngủ, ba Từ nói chuyện với anh trong phòng sách.
" Tiểu Cố, bác đã tìm hiểu cháu rồi." - Ông nói ngay vào điểm chính - " Bác cũng không sợ cháu biết rồi có ý nghĩ gì. Bác đã sớm nói, Ninh Ninh là con gái bác, bác phải suy nghĩ cho nó."
Cố Trường An ngồi nghiêm chỉnh, tỏ vẻ thông hiểu.
Từ Duy Tắc cũng có chút không thốt nên lời, ông lần lữa mới nói:" Cháu... quả thật rất xuất sắc, tác phong cũng đoan chính, không có vấn đề nam nữ nào cả. Nhưng đối với hai bác mà nói, gả con gái không phải là chuyện nhỏ, cho dù cháu tốt thế nào hai bác vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, vẫn lo lắng Ninh Ninh lấy cháu sẽ bị thiệt thòi."
Cố Trường An gật đầu:" Cháu hiểu ý bác ạ."
" Cháu không hiểu đâu, nếu cháu muốn hiểu vẫn còn sớm lắm." - Ông nói - " Kiểu lo lắng này chính xác chỉ nhằm vào cháu, bất kể Ninh Ninh chọn ai, hai bác làm cha làm mẹ đều lo lắng đến chuyện này. Có điều... "
Câu chuyện lại xoay chuyển, ông nhìn Cố Trường An nói:" Con gái luôn luôn có một ngày phải gả, để con gái mình lựa chọn người vừa ý nó bao giờ cũng hơn hai bác lựa chọn người thật tốt cho nó. Bây giờ bác thấy cháu đáng tin, cho nên cũng không tìm ra lý do gì phản đối cháu và Ninh Ninh. Nhưng Tiểu Cố à, thời gian còn dài, bác vẫn sẽ xem xét cháu."
Khoảnh khắc được chấp nhận kia khiến lòng Cố Trường An cảm thấy hân hoan, đối mặt với trưởng bối, anh vẫn có trấn tĩnh, đứng lên chào ông:" Xin bác yên tâm."
Lúc biết được tin ba mẹ đồng ý, Phó Dục Ninh vui mừng đến mức không thể tin, theo cô thấy ba mẹ không phản đối nhưng cũng sẽ khiến họ thấp thỏm một phen, hoàn toàn không ngờ ba mẹ đồng ý nhanh như vậy. Xem ra vẫn là Cố Trường An có bản lĩnh. Tuy nhiên cô chưa kịp vui mừng bao lâu, anh đã phải trở về thành phố B. Chuyến này đến Tây Ninh vốn là ngoài kế hoạch, anh còn rất nhiều việc phải làm trong Viện nghiên cứu.
Mang theo lưu luyến đưa tiễn Cố Trường An, Phó Dục Ninh càng có thêm sức mạnh học tập thi lên thạc sĩ. Cố Trường An đã dám đến Tây Ninh vì cô, bản thân cô không thể bị kéo lùi phía sau nữa, cô phải dựa vào năng lực của mình thi đậu vào thành phố B. Phó Hội Thanh nghe được lời này, thầm trách cô mới vài ngày đã vô tình vô nghĩa với cha mẹ.
Ngược lại, lúc Cố Trường An viết thư và gọi điện đều không quên khuyên cô đừng tạo áp lực cho mình quá lớn, anh lo lắng tiếp tục như vậy sẽ khiến cơ thể cô suy nhược trước. Phó Dục Ninh không đoái hoài đến lời khuyên này, bởi vì tuy trông cô gầy yếu nhưng tố chất thân thể rất khoẻ mạnh. Vì muốn chuẩn bị cho cuộc thi thật tốt, trước khi thi một tháng cô không về nhà, ở lại trường tập trung học hành, mãi đến một ngày trước khi thi mới chịu về.
Hôm đó Phó Dục Ninh và mấy bạn học đi xem trường thi xong về nhà, sau khi đọc sách mệt mỏi, cô lại bắt đầu viết thư cho Cố Trường An. Lá thư này chính là lá thư dài nhất trong nửa năm nay, viết cả ba tờ giấy, toàn bộ đều là tưởng tượng của cô về cuộc sống học thạc sĩ tương lai, dĩ nhiên cũng là cuộc sống với anh. Viết xong cô liền mệt mỏi nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp, cho đến khi mẹ gọi cô ăn cơm.
Lúc ăn cơm Phó Dục Ninh cảm giác đầu có chút khó chịu, ăn cơm xong còn phải xem sách. Xem được một lát thì mẹ cô khuyên bảo cô sớm nghỉ ngơi một chút, tinh thần dồi dào mới ứng phó được cuộc thi ngày mai.
Phó Dục Ninh từ sớm đã lên giường, đầu óc mụ mị thoắt cái đã ngủ mất. Lúc ngủ đến nửa đêm lại sốt cao. Chuyện này khiến ba mẹ cô sợ hãi, sốt ruột vội cho cô uống thuốc hạ sốt, đến rạng sáng cuối cùng cũng hết sốt nhưng cả người Phó Dục Ninh đều yếu ớt bủn rủn, dù kiên trì đến trường thì cũng không biết mình đã viết gì.
Bận rộn hơn nửa năm bởi vì trận sốt cao này mà đột ngột này làm hỏng tất cả. Đêm đó, Phó Dục Ninh rời khỏi trường thi về đến nhà liền giam mình trong phòng, dù ai gõ cửa cũng không mở.