Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Maurice Leblanc
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1604 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
VIII - Chuẩn Bị Và Bố Trí Đấu Tranh
hững điều xảy ra đã đưa đến cho Marescal một sự hỗ trợ không hề mong đợi. Aurélie bị giữ lại, không ra khỏi phòng. Đấy là thất bại của kế hoạch do Raoul đề nghị: không thể trốn được và phải chờ đợi sự tố giác đến kinh khủng. Vả lại, Marescal đã có những biện pháp ngay tức khắc là bô trí canh gác gần Aurélie và cắt cử một người theo dõi, báo cho hắn tình trạng ốm đau của Aurélie như Raoul đã có thể tin chắc như thế. Nếu tình hình tốt lên ngay thì hắn hành động.
Raoul nghĩ:
"Phải; nếu hắn không hành động tức là hắn còn có những lý do cản trở hắn công khai tố cáo Aurélie và hắn muốn chờ cho cô khỏi bệnh đã. Hắn đang chuẩn bị. Chúng ta cũng phải chuẩn bị".
Mặc dù trái với các giả thiết quá lôgic mà các sự việc vẫn luôn luôn khác, Raoul vẫn rút ra được vài kết luận để nói rằng như vậy là không cứng nhắc. Sự thực, kỳ lạ mà trong chốc lát không ai nghĩ đến và nó rất đơn giản thì anh vẫn lờ mờ thoáng thấy nó bằng sức mạnh của các sự vật hơn là do một sự nỗ lực của trí tuệ và anh đã hiểu được rằng đã đến lúc phải cương quyết tấn công. Anh thường nói:
"Khi giải quyết một công việc, cái khó khăn lớn nhất chính là bước đi ban đầu”.
Song anh đã nhìn thấy rõ một số hành động và những lý do của những hành động ấy còn khó hiểu. Các nhân vật của thảm kịch đối với anh nhìn bề ngoài chỉ là những người máy vùng vẫy trong bão táp và sóng gió. Nếu anh muốn thắng không những ngày ngày anh phải bảo vệ Aurélie mà còn phải lục tìm quá khứ và tìm ra những lý do sâu xa nào đã quyết định tất thảy những con người ấy đã tác động đến chúng trong đêm bị thảm.
Anh tự nhủ:
"Tóm lại, ngoài ta ra, có bốn nhân vật chủ chốt được đặt lên hàng đầu, hoạt động xung quanh Aurélie và cả bốn đều quấy rầy, truy hại cô ấy. Đấy là Guillaume, Jodot, Marescal và Brégeac.
Trong bốn tên ấy, có tên tìm đến cô vì tình yêu, có tên thì để moi được điều bí mật của cô. Sự kết hợp cả hai yếu tố ấy: Tình yêu và lòng hám của quyết định toàn bộ cuộc phiêu lưu. Mà, Guillaume bây giờ không thành vấn đề nữa. Brégeac và Jodot không làm cho ta lo lắng chừng nào mà Aurélie còn ốm, chỉ còn Marescal. Đấy là kẻ thù đặc biệt chú ý.
Trước khách sạn của Brégeac ở có một ngôi nhà vắng chủ. Raoul đến đấy ở. Mặt khác chính vì Marescal có sử dụng người gác nên Raoul dò xét người đàn bà hầu phòng và thuê tiền bà. Ba lần người gác vắng mặt, người đàn bà ấy đã dẫn anh đến gặp Aurélie.
Cô gái dường như không nhận ra anh. Cô còn rất yếu bởi sốt cao nên cô chỉ nói được vài lời không mạch lạc và nhắm mắt lại. Nhưng anh tin rằng cô nghe được anh và như thế cô hiểu được anh nói với cô bằng giọng dịu dàng làm cho cô khuây khỏa và bớt căng thẳng. Anh nói:
- Aurélie, tôi đây mà. Cô thấy là tôi vẫn trung thành vói lời hứa và cô có thể hoàn toàn tin cậy. Tôi xin thề với cô là những kẻ thù của cô không thể chống lại tôi và tôi sẽ giải thoát cho cô. Làm sao lại khác được? Tôi chỉ nghĩ đến cô. Tôi sẽ tái lập lại cuộc sống cho cô và nó sẽ hiện ra dần dần trước tôi như nó vốn thế, bình dị và trung hậu. Tôi biết là cô vô tội. Tôi vẫn biết như thế ngay cả khi tôi lên án cô. Những chứng cứ không thể chối cãi theo tôi đều giả tạo: cô gái có đôi mắt màu lục không thể là một kẻ phạm tội được.
Anh không ngại đi xa hơn trong những lời thú nhận của mình và anh nói với cô những lời dịu dàng hơn là những lời dễ làm cho cô khó chịu, xen lẫn với những lời khuyên bảo.
- Cô là cả cuộc đời của tôi... Tôi chưa bao giờ thấy ở một người đàn bà lại có đầy đủ những nét yêu kiều duyên dáng và hấp dẫn như cô...
Aurélie ạ. Cô hãy tin ở tôi... Tôi chỉ xin cô một điều cô nghe không: đấy là lòng tin. Nếu có ai hỏi cô, cô đừng trả lời. Nếu có ai viết thư cho cô, cô đừng viết lại. Nếu có ai muốn đưa cô đi khỏi đây cô hãy từ chối. Cô hãy tin tưởng cho đến phút cuối cùng của giờ tồi tệ nhất. Tôi sẽ có mặt ở đấy. Tôi sẽ luôn luôn có mặt bởi vì tôi chỉ sống cho cô và vì cô,..
Vẻ mặt của cô gái trở nên bình thản, dần dần đi vào một giấc ngủ được vỗ về bằng giấc mộng đẹp.
Lát sau, anh lẻn vào trong những gian phòng dành cho Brégeac và tìm kiếm những giấy tờ hay những dấu hiệu có thể chỉ dẫn được cho anh, nhưng vô hiệu.
Anh cũng đã lục soát hết sức tỉ mỉ trong căn hộ mà Marescal đến ở tại phố Rivoli.
Cuối cùng anh tiến hành một cuộc điều tra tỉ mỉ trong các cơ quan Bộ Nội vụ nơi hai anh đàn ông trên làm việc. Mọi người đều biết chúng thù oán căm ghét nhau. Chúng được những nhân vật có quyền thế hoặc ở Bộ, hoặc là ở sở bao che, nâng đỡ và cũng đấm đá, kèn cựa nhau trên đầu chúng. Cơ quan phải chịu ảnh hưởng do những chuyện lôi thôi ấy. Hai anh đàn ông công khai tố cáo nhau về những việc nghiêm trọng. Người ta đã nói đến chuyện cho về hưu. Ai là người phải ra đi?
Một hôm, Raoul nấp sau một tấm màn che. Anh nhìn thấy Brégeac ở đầu giường của Aurélie. Đấy là một con người ưu tư, mặt hóp và vàng võ, khá cao, dáng vẻ hoạt bát, dù sao cũng lịch thiệp hơn và quí phái hơn so với Mareseal dung tục. Khi tỉnh dậy cô gái trông thấy anh đang cúi xuống giường cô, cô xẵng giọng nói:
- Mặc tôi... Cứ mặc tôi...
Hắn thì thầm:
- Con ghét ta lắm phải không? Con làm cho ta đau khổ thì con mói vui hay sao?
- Tôi không bao giờ làm đau khổ người đã lấy mẹ tôi.
Hắn nhìn cô với một nỗi đau rõ rệt:
- Con đẹp lắm, con gái đáng thương ạ... Nhưng chao ôi! Sao con lại hắt hủi sự trìu mến của ta? Phải ta biết, ta đã nhầm. Đã từ lâu, ta đã bị cuốn hút về phía con chỉ vì điều bí mật mà chẳng có lý do gì con lại giấu ta. Nhưng nếu con cứ khăng khăng trong sự im lặng vô lý ấy thì ta sẽ không nghĩ đến những điều gì khác là nỗi thống khổ đối với ta... bởi vì chẳng bao giờ con sẽ yêu ta... bởi vì không có được chuyện con yêu ta.
Cô gái không muốn nghe hắn nói và quay mặt đi. Nhưng hắn vẫn còn nói:
- Trong khi mê sảng, đôi khi con bộc bạch rằng con muốn nói với ta. Có phải như thế không? Hay về cuộc chạy trốn dại dột của con với tên Guillaume? Hay tên khốn nạn ấy đã dẫn con đến đâu? Con đã như thế nào trước khi con ẩn náu trong tu viện?
Cô gái không trả lời, vì kiệt sức mà cũng có thể vì khinh bỉ. Hắn im lặng. Khi hắn đi rồi, đến lượt Raoul cũng đi và anh nhìn thấy cô khóc.
Tóm lại, sau hai tuần lễ dò xét, bất cứ người nào khác Raoul cũng phải nản lòng. Nhìn chung và ngoài một số ý muốn phải giải thích theo cách của anh thì những vấn đề lớn vẫn chưa rõ ràng hay ít ra cũng chưa có cách giải thích.
Anh tự nhủ:
- Nhưng ta không để mất thì giờ và đấy là điều chủ yếu. Rất nhiều khi hành động là không làm gì cả. Sự việc đã bớt bí ẩn. Sự nhìn nhận của ta về người và sự kiện thêm chính xác và chắc chắn. Nếu không có điều gì mới thì ta đã nắm chắc vấn đề. Trước một trận đấu có thể dữ dội mà những kẻ thù không đội trời chung sắp chạm trán nhau, thì những nhu cầu của cuộc đấu và sự cần thiết để tìm được vũ khí lợi hại nhất tất nhiên sẽ dẫn đến sự va chạm bất ngờ và nẩy lửa.
Một tia lửa đã sáng lên sớm hơn là Raoul tưởng, chiếu sáng một phía của bóng tối mà anh tưởng rằng không xảy ra điều gì quan trọng. Một buổi sáng khi anh đang dán mũi vào cửa kính, chăm chú nhìn lên cửa sổ của Brégeac thì anh lại trông thấy người mặc bộ quần áo vá lố lăng. Đấy là Jodot tên tòng phạm. Lúc này Jodot khoác trên vai một cái bao vải để đựng những thứ nhặt được. Hắn đặt túi dựa vào tường nhà ngồi xuống vỉa hè và bắt đầu vừa ăn vừa lục lọi trong chiếc hộp gần nhất như người đàn ông chỉ kéo về phía mình những chiếc phong bì nhàu nát và những lá thư rách.
Hắn lơ đễnh liếc mắt vào đấy rồi tiếp tục chọn lọc, không nghi ngờ gì cả. Tất nhiên hắn quan tâm đến việc trao đổi thư từ của Brégeac.
Sau mười lăm phút, hắn lại khoác túi bước đi Raoul đi theo hắn cho đến Monmartre, ở đấy Jodot có một cái quầy tồi tàn bán quần áo cũ.
Ba ngày liên tiếp sau đấy, hấn trở lại và mỗi lần hắn lại bắt đầu công việc lập lờ ấy của hắn. Nhưng ngày thứ ba là ngày chủ nhật, Raoul bắt gặp Brégeac đứng rình sau cửa sổ. Khi Jodot bỏ đi thì Brégeac lại đi theo, hết sức thận trọng. Raoul cũng đi theo chúng từ xa. Anh sẽ nắm được mối quan hệ gì gắn kết giữa Brégeac và Jodot?
Tất cả đi qua phố Monceau, người này sau người kia, vượt qua khu công sự rồi đến cuối đại lộ Bineau và bờ sông Seine. Vài ngôi biệt thự giản dị xen kẽ với những bãi đất trống. Jodot đặt chiếc túi của hắn dựa vào chân tường của một trong các biệt thự ấy, rồi ngồi ăn.
Hắn ở lại đấy bốn năm giờ đồng hồ. Brégeac cũng ngồi ăn dưới giàn cây hình vòm của một quán ăn nhỏ cách đấy ba mươi mét, giám sát hắn. Hắn cũng bị cả Raoul nằm dài trên bờ sông vừa hút thuốc lá vừa theo dõi.
Khi Jodot đi khỏi, Brégeac cũng rời khỏi giàn cây, ở phía khác như thể hắn đã hết quan tâm đến nữa, còn Raoul thì bước vào quán ăn nói chuyện với chủ quán nên anh đã biết được ngôi biệt thự mà Jodot ngồi dựa lưng, trước đây mấy tuần lễ thuộc sở hữu của hai anh em nhà Lonbeaux đã bị ba tên lưu manh giết chết trên chuyến tàu tốc hành đi Marseille. Cơ quan tư pháp đã niêm phong ngôi biệt thự ấy, giao cho một người xóm giềng trông coi và cứ đến ngày chủ nhật, người này lại đến dạo quanh xem chừng.
Raoul giật nẩy người khi nghe đến tên hai anh em Loubeaux. Những mánh khóe của Jodot bắt đầu có một ý nghĩa nào đấy.
Anh còn hỏi kỹ hơn và biết được trước khi chết, anh em nhà Loubeaux rất ít ở ngôi biệt thự này. Họ chỉ dùng để làm nơi chứa rượu sâm banh trong việc kinh doanh buôn bán. Họ đã tách ra khỏi người chung vốn với họ để đi làm ăn xa.
- Người hùn vốn của họ à? Raoul hỏi
- Phải, tên của người ấy còn khắc trên biển đồng móc ở gần cửa ra vào: "Anh em Loubeaux và Jodot”
Raoul ghìm lại một cử chỉ ngạc nhiên.
- Jodot à?
- Vâng, một người đàn ông to béo, mặt đỏ, như một pho tượng khổng lồ ở hội chợ. Đã hơn một năm nay, người ta không hề thấy ông ấy trở lại.
Khi còn lại một mình, Raoul tự nhủ: "Những thông tin rất quan trọng. Như vậy là trước đây Jodot là kẻ chung vốn với anh em Loubeaux, về sau chắc hắn đã giết họ. Vả lại chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu pháp luật không làm cho hắn lo lắng gì vì họ không bao giờ lại nghi ngờ có Jodot trong vụ ấy, và Marcscal đã tin rằng kẻ tòng phạm thứ ba chính ta chứ không ai khác. Vậy thì tại sao tên giết người Jodot lại đến chính nơi ngày xưa, các nạn nhân của hắn đã ở đấy? Và tại sao Brégeac lại chú ý theo dõi vụ này?
Tuần lễ trôi qua không có gì rắc rối xảy ra nữa. Jodot không còn xuất hiện trước khách sạn của Brégeac. Nhưng tối thứ bảy, Raoul cho rằng tên kia sẽ trở lại biệt thự vào sáng chủ nhật. Anh vượt qua bức tường bao quanh khu đất trống sát đấy và chui qua cửa sổ lên gác hai. Ở tầng gác này, hai phòng còn đủ đồ gỗ, có những dấu hiệu chắc chắn để tin rằng có người đã lục soát ở đây. Ai? Các nhân viên của Ban Thanh Tra ư? Hay Brégeac? Jodot? Tại sao?
Raoul không khẳng định gì cả. Cái gì những người khác đã đến tìm hoặc là không thấy hoặc là khỏng còn ở đấy nữa. Anh ngồi vào chiếc ghế bành để qua đêm, bật sáng một chiếc đèn nhỏ bỏ túi anh nhấc một cuốn sách trên bàn để đọc và đã nhanh chóng ngủ thiếp.
Sự thật chỉ bộc lộ ra đối với những ai bắt nó phải ra khỏi bóng tối. Đúng là thường thường khi người ta tưởng rằng sự thực ở xa thì một chuyện tình cờ đến đặt nó vào đúng nơi người ta đã chuẩn bị sẵn cho nó và nó đang ở đấy với tính chất của nơi chuẩn bị. Khi thức dậy, Raoul lại nhìn thấy cuốn sách của anh đang đọc dở. Bìa cứng của sách được bọc bằng một thứ vải láng lấy từ một vuông vải đen mà những người thợ ảnh dùng để phủ lên trên máy của họ.
Anh tìm kiếm. Trong cái mớ bòng bong của chiếc tủ hốc tường đầy quần áo nhàu nát và giấy tờ anh tìm được một mảnh vải cũng giống như thế. Ba mẩu đã cắt thành hình tròn trong vải, mỗi mảnh bằng một chiếc đĩa lớn.
"Như vậy đấy" anh thì thầm, hoàn toàn xúc động - Thế là đã rõ. Ba cái mạng che mặt của bọn cướp trên con tàu tốc hành là từ đây mà ra. Miếng vải này là chứng cứ không thể bác bỏ được. Nó giải thích rõ ràng điều gì đã xảy ra.
Sự thực, bây giờ chứng tỏ cho gã hết sức tự nhiên, hết sức phù hợp với trực giác không thể tả được và trong một chừng mực nhất định nó hết sức thú vị bởi sự giản dị của nó làm cho gã phải cười lên trong cái im lặng như tờ của ngôi nhà.
"Tuyệt vời, tuyệt vời - gã tự nhủ - Số phận tự nó sẽ mang đến cho ta những yếu tố mà ta còn thiếu. Từ nay nó phục vụ ta và tất cả mọi chi tiết của cuộc phiêu lưu sẽ ào đến theo tiếng gọi của ta và phơi bày ra giữa ánh sáng.
Đến tám giờ, người trông coi biệt thự đi tuần ngày chủ nhật ở tầng dưới và chặn các cửa ra vào. Đến chín giờ, Raoul xuống phòng ăn, hoàn toàn để các cánh cửa sổ đóng kín, chỉ mở cửa sổ phía trên, nơi Jodot đã đến ngồi.
Jodot rất đúng giờ. Hắn đến với chiếc túi vải đặt dựa vào chân tường. Rồi hắn ngồi xuống ăn. Vừa ăn, hắn vừa lẩm bẩm một mình nhưng Raoul chẳng nghe được gì. Bữa ăn của hắn gồm thịt lợn ướp và pho mát. Ăn xong, hắn hút tẩu thuốc, khói bốc lên đến tận chỗ Raoul.
Lại một tẩu thuốc thứ hai, rồi tẩu thứ ba.Và như vậy, hai giờ đồng hồ trôi qua, Raoul không thể hiểu được tại sao hắn ngồi lại lâu như thế. Qua khe hở của các cánh cửa sổ có thể thấy được đôi cẳng chân bọc giẻ rách và đôi giày da vẹt gót của hắn. ở phía xa, con sông chảy lững lờ. Những người dạo chơi đi đi lại lại.
Brégeac có lẽ đang cảnh giới trong vòm cây của quán ăn.
Cuối cùng vài phút trước giờ trưa, Jodot cất lên những lời sau đây:
- Thế nào? Không có gì mới à? Mày phải công nhận rằng dù sao cô ấy cũng căng đấy chứ?
Hình như hắn không phải nói cho hắn nghe mà là nói với một ai đấy đang ở gần hắn. Nhưng chẳng có ai đến gặp hắn và cũng chẳng có người nào ở gần hắn.
- Mẹ kiếp, khốn nạn thật - hắn cần nhằn. Tao nói với mày cô ấy đang ở đấy! Không phải chỉ một lần mà tao đã nắm được cô ấy trong tay tao và đã trông thấy cô ấy bằng chính đôi mắt của tao, mày đã làm đúng những gì tao nói với mày chưa? Tất cả góc bên phải của căn hầm như ngày hôm trước ở góc bên trái, nghe chưa? Như vậy... như vậy... chắc mày sẽ tìm được...
Nó dừng lại khá lâu, rồi nói tiếp:
- Cũng có thể thử nơi khác xem và cứ tiếp tục cho đến chỗ đất trống, sau nhà nếu trường hợp chúng nó có ném cái chai ra đấy trước khi có vụ trên tàu tốc hành. Đấy là một chỗ giấu ngoài trời cũng có giá trị như ở chỗ khác đấy. Nếu Brégeac đã lục lọi trong hầm thì hắn không để ý đến bên ngoài đâu. Mày cứ đến mà tìm kỹ ở đấy. Tao sẽ chờ.
Raoul không nghe được gì thêm. Anh đã suy nghĩ và bắt đầu hiểu ra từ khi Jodot nói về cái hầm. Hầm này chắc là kéo dài từ một điểm này đến một điểm khác của ngôi nhà với một cửa hầm thông ra đường phố và một cửa khác ở trước mặt nhà. Sự thông nhau được dễ dàng bởi con đường ấy.
Anh nhanh nhẹn leo lên gác hai, trên ấy có một phòng nhô ra trên bãi đất trống và ngay lập tức anh nhận thấy giả thiết của mình là chính xác. Giữa một khoảng không xây dựng, có đóng một tấm biển đề dòng chữ "Để bán"; giữa những đống sắt cũ những chiếc thùng tô - nô hỏng, những chai lọ vỡ có một cậu bé chừng bảy tám tuổi, gầy còm, mảnh khảnh không thể tưởng tượng được. Cậu bé mặc một áo may ô màu xám dính sát người đang tìm tòi, len lỏi và luồn lách như một con sóc. Vòng tròn tìm kiếm của cậu bé mỗi lúc một thu hẹp với mục đích duy nhất là thấy được một cái chai, nếu Jodot không nhầm thì việc tìm kiếm chắc là nhanh. Đúng như vậy. Sau mười phút, khi đã kéo vài cái hòm cũ ra, cậu bé đứng dậy và, không để mất thời gian, cậu chạy về phía biệt thự với một cái chai màu xám, sứt cổ, đầy bụi.
Raoul lao xuống tầng trệt để đến hầm cướp lấy cái chai trong tay thằng bé. Nhưng cánh cửa của tầng hầm mà anh đã để ý khi ở trong tiền sảnh không thể mở được. Thế là anh lại cảnh giới trước cửa sổ phòng.
Jodot thì thầm:
- Xong rồi à? Mày đã lấy được rồi chứ? Ồ! Thế là giỏi! Vật trang điểm của tao đấy. Ông bạn Brégeae không còn quấy rầy được tao nữa rồi. Nhanh lên, chui vào đi!
Thằng bé chui vào, dĩ nhiên là phải nằm bẹp dí xuống để luồn giữa hai thanh sắt chắn của cửa hầm mà bò vào tận đáy của cái bao như một con chồn mà không làm cho cái bao vải cộm lên.
Ngay lập tức, Jodot đứng dậy hất cái bao lên vai, nhanh chóng rời khỏi bức tường.
Không hề do dự nữa, Raoul làm bật dấu niêm phong, phá khóa và ra khỏi biệt thự: Jodot đi cách đấy ba trăm mét, vác tên tòng phạm nhỏ bé đã giúp hắn khảo sát tầng hầm khách sạn của Brégeac, rồi tầng hầm biệt thự của anh em nhà Loubeaux.
Đi sau hắn một trăm mét là Brégeac, ngoằn ngoèo len giữa những cây cao.
Còn Raoul, anh thấy có một người câu cá đang bơi thuyền cùng hướng ấy: Đấy là Marescal cải trang.
Vậy là Jodot bị Brégeac theo dõi. Brégeac và Jodot cũng bị Maredcal theo dõi. Còn Raoul thì theo dõi cả ba tên.
Như một bảo bối, anh nào cũng muốn chiếm bằng được cái chai về mình.
Raoul tự nhủ: "Đứa nào hồi hộp nhất bọn? Jodot đang giữ cái chai... Đúng như vậy nhưng hắn không biết rằng người ta đang thèm muốn cái chai ấy.
Đứa nào là tinh quái nhất trong ba thằng kẻ cắp ấy?
Nếu không có Lupin thì ta sẽ đánh cuộc là Marescal. Nhưng Lupin vẫn còn đang sờ sờ ra đây!"
Jodot dừng lại. Brégeac cũng dừng lại. Còn Marescal ngồi trên thuyền cũng vậy. Và cả Raoul cũng thế. Jodot đã đặt cái bao xuống sao cho đứa bé tạm dễ chịu, rồi ngồi trên một chiếc ghế dài. Hắn xem xét cái chai, cầm lấy mà lắc, giơ lên cho ánh mặt trời rọi vào.
Đấy là lúc để Brégeac hành động. Gã nghĩ như vậy và rất nhẹ nhàng đi đến gần. Brégeac trương chiếc ô lên, cầm ô như cầm một cái khiên để che mặt. Trên chiếc thuyền, Marescal cũng giấu mặt dưới một chiếc mũ rơm rộng vành.
Khi Brégeac đến gần chiếc ghế dài ba bước, gã cụp chiếc ô xuống, nhảy chồm lên, không bận tâm gì đến những người đang dạo mát chụp lấy cái chai rồi vụt chạy trên đại lộ có trồng cây hai bên dọc theo thành lũy.
Việc ấy được thực hiện với một sự mau lẹ tuyệt vời. Jodot ngơ ngác, do dự một khắc, kêu lên, ôm lấy chiếc bao, rồi lại đặt xuống như thể mình lo không thể chạy nhanh vì cái vật nặng này... Tóm lại, như thể gã không có liên can gì.
Nhưng Marescal biết trước sự tấn công, đã ghé thuyền vào bờ và lao lên. Raoul cũng làm như thế.
Chỉ còn lại ba địch thủ.
Brégeac như một nhà vô địch chỉ nghĩ đến chạy một mạch, không ngoái cổ lại.
Marescal chỉ nghĩ đến Brégeac và cũng không quay lại. Còn, Raoul không cần phải thận trọng, phòng ngừa gì cả. Chẳng cần thiết!
Trong vòng mười phút, tuyển thủ thứ nhất trong ba vận động viên đến cổng pháo đài Temes. Brégeac quá nóng đến mức phải cởi chiếc áo pác đơ xuy ra. Gần đến trạm thu thuế hàng hóa vào thành phố, một chiếc xe điện dừng bánh, có nhiều hành khách đứng chờ để trở về Paris, Brégeac lẫn vào đám đông, Marescal cũng vậy.
Người thu vé gọi số. Nhưng sự chen lấn lộn xộn đến mức Marescal chẳng có khó khăn gì mà không rút được chiếc chai ra khỏi túi của Brégeac mà Brégeac không hề biết gì, rồi ngay lập tức hắn vợt qua trạm thu thuế, vắt chân lên cổ để biến thật nhanh.
Raoul cười khẩy: "Thế là cả hai thằng ngây ngô ấy đã loại nhau và thằng nào cũng chỉ có làm không công cho ta!".
Đến lượt mình, khi đi qua trạm thuế, Raoul nhìn thấy Brégeac thất vọng, đang cố gắng nhẩy khỏi tàu điện một cách vô vọng mặc dù tàu điện chật ních người, để đuổi theo kẻ phỗng tay trên của hắn.
Nhưng Marescal đã chọn con đường song song với đại lộ Temes, là con đường rất hẹp và ngoắt ngoéo. Hắn chạy như điên. Khi dừng lại trên đại lộ Wagram, hắn đã kiệt sức, mồ hôi chảy nhễ nhại, mắt đỏ ngầu, các tĩnh mạch phồng lên. Hắn dừng lại thấm mồ hôi, không thể chạy tiếp, bèn mua một tờ báo để bọc chiếc chai sau khi đã liếc mắt vào đấy. Rồi hắn kẹp dưới nách, bước đi lảo đảo, tưởng chỉ có phép lạ mới đứng thẳng được. Chiếc cổ áo của hắn quăn queo như một mảnh giẻ ướt. Phần coi bộ râu của hắn đã chia ra làm đôi thành hai chòm, từ đấy những giọt mồ hôi nhỏ ròng ròng.
Khi hắn đến trước quảng trường Ngôi Sao thì một quí ông đeo cặp kính đen rất to đi ngược chiều với hắn, miệng ngậm điếu thuốc đang cháy. Con người này đến chặn trước mặt hắn, đĩ nhiên không phải để xin lửa. Không nói lời nào, người đàn ông tự động phả khói vào mặt hắn rồi mỉm cười để lộ những chiếc răng hầu như nhọn hoắt. Tên cẩm mật thám giương to mắt nói ấp úng:
- Ông là ai? Ông muốn gì ở tôi?
Nhưng hỏi mà làm gì? Hắn lại không biết chính đấy là kẻ đã úm hắn, lừa phỉnh hắn đấy ư? Chính đấy là người mà hắn đã cho là kẻ tòng phạm thứ ba trên tàu tốc hành, là tình nhân của Aurélie như hắn nghĩ đấy ư? Và đấy là kẻ thù truyền kiếp của hắn!
Con người ấy đã hiện ra trước mặt hắn như quỉ dữ, đích thân giơ ngón tay chỉ vào cái chai và nói bằng một giọng có vẻ thân tình đầy cợt nhả:
- Nào, đưa cái này cho mỗ đi nào... hãy tử tế, biết điều với quí ông đi... nào, đưa đây... Sao? Một ông cẩm ở cấp bậc như ông lại đi dạo chơi với một cái chai sứt như thế này à? Nào, Rodolphe. Ngoan nào...
Marescal núng thế. Gào lên kêu cứu ư? Tập họp và kích động những người đi dạo chống lại "tên giết người". Hắn thấy bất lực, không thể được? Hắn mê mẩn. Con người quỉ quái kia đã lấy mất tất cả hồn vía của hắn và, hắn đã trở nên ngớ ngẩn, không còn có một ý tưởng nào khác để chống lại. Giống như một tên ăn cắp bí thế phải trả lại vật đã đánh xoáy, hắn buộc phải để cho địch thủ của hắn lấy cái chai mà cánh tay của hắn không thể kẹp giữ được nữa.
Trong lúc này, Brégeac bất chợt chạy đến, thở không ra hơi. Gã cũng vậy, không còn sức để nhảy xổ vào tên kẻ cắp thứ ba, mà cũng không thể hỏi Marescal. Thế là tất cả hai tên đứng như trời trồng trên hè đường. Chúng choáng váng, trơ mắt nhìn ngài đeo cặp kính tròn vẫy gọi một chiếc xe hơi, leo lên ngồi và giơ mũ qua cửa xe vẫy chào từ biệt chúng.
Khi đã về đến nhà, anh tháo tờ giấy bọc chai ra. Đấy là cái chai lít mà người ta thường dùng để đựng nước khoáng, một cái chai cũ bằng thủy tinh, đục và đen, không có nút. Trên nhãn bẩn, dính bụi và, dù sao nó cũng được làm bằng chất để bảo vệ chống lại mưa gió, có ghi đậm một dòng chữ to rất dễ đọc:
Nước JOUVENCE
Bên dưới nhiều dòng chữ khó đọc hơn, hợp thành công thức của thứ nước Jouvence này:
Bicacbonat đờ xút: 1,349gam
Bicacbonát đờpôtaxơ: 0,485gam
Bicacbonat đờ sô 1,000gam
Minliquyari, vv...
Bicarbonate de potasse
Bicarbonate de chưau
Millicuries, vv...
Nhưng cái chai không rỗng. Bên trong có vật gì động đậy. Có vật gì đấy nhẹ, phát ra tiếng sột soạt của một tờ giấy. Anh lật ngược cái chai, lắc lắc. Nhưng chẳng có gì chui ra.
Thế là anh dùng một cái dây, ở đầu mút thắt lại thành một cái nút lớn, thòng vào trong chai. Hết sức kiên trì, anh đã lôi ra một mảnh giấy mỏng cuộn lại thành hình ống và được giữ nguyên hình bằng một sợi chỉ đỏ. Khi vuốt phẳng tờ giấy ra, gã thấy nó chỉ bằng một nửa tờ giấy bình thường, phần dưới cùng bị cắt mất hay đúng hơn là bị rách theo kiểu lam nham không đều. Những chữ viết bằng mực bị sót nhưng cũng đủ lập thành vài câu:
"Sự tố cáo là đúng và sự thú nhận của tôi là rõ ràng: Một mình tôi chịu trách nhiệm đã gây ra tội trạng, và người ta không cần phải buộc tội cho Jodot cũng như cho Loubeaux – Brégeac”.
Mới liếc mắt vào, Raoul đã nhận ra chữ của Brégeac nhưng viết bằng mực, đã phai vì thời gian và với tình trạng của giấy, nó cho phép mười lăm, hai mươi năm sau vẫn dùng làm tài liệu truy cứu được. Tội trạng ấy là gì? Và đã phạm tội đối với ai?
Gã suy nghĩ một lát. Sau đấy gã thầm thì kết luận:
"Toàn bộ sự khó hiểu của việc này là từ một vụ việc kép và hai biến cố này đã đan xen vào nhau. Đấy là hai thảm kịch mà thảm kịch thứ nhất chi phối thảm kịch thứ hai. Thảm kịch trên con tàu tốc hành với các nhân vật là hai anh em nhà Loubexux, Guillaume, Jodot và Aurélie. Còn một thảm kịch thứ nhất đã xảy ra ngày trước mà hôm nay hai "diễn viên" mới lại đụng độ với nhau: Jodot và Brégeac. "Tình thế càng ngày càng phức tạp đối với người nào không có được bí quyết còn đối với ta thì càng ngày càng trở nên rõ ràng. Thời điểm cuộc đấu đã đến gần, và cái đích là Aurélie hay nói đúng hơn là điều bí mật đang ánh lên trong đáy mắt của đôi mắt màu lục tuyệt đẹp của cô ấy. Bằng sức mạnh, bằng mưu mẹo hay bằng tình yêu, trong chốc lát ai là chủ nhân của ánh mắt hay của ý tưởng của nàng thì người ấy sẽ là chủ nhân của bí mật ấy và chính vì bí mật ấy mà đã có bao nhiêu là nạn nhân?
"Và trong vòng xoáy của những sự trả thù và lòng căm ghét, hám tiền, Marescal với những đam mê, tham vọng và lòng hận thù của hắn đã sử dụng cỗ máy thù địch kinh khủng ấy đang núp dưới công lý.
"Trước mắt ta... "
Raoul chuẩn bị tỉ mỉ và càng tỉ mỉ hơn về mọi mặt khi các đối thủ đã thận trọng đề phòng hơn gấp bội. Brégeac không có một chứng cứ nào rõ rệt để chống lại người gác đã cung cấp tình hình cho Marescal và để chống lại người đàn bà hầu phòng mà Raoul đã thuê tiền. Hắn thải hồi cả hai người này. Những cánh cửa sổ mở ra phía trước đã đóng kín. Những nhân viên của Marescal bắt đầu xuất hiện trên đường phố. Chỉ có Jodot là không ló mặt ra nữa, có lẽ do hắn bị tước mất tài liệu, trong đấy Brégeac đã viết lời thú tội của mình. Gã đã phải thu mình nấp kín trong hang ổ chắc chắn nào đấy.
Thời kỳ này kéo dài suốt mười lăm hôm. Raoul đã tự mình đến gặp vợ ông bộ trưởng với một cái tên khác. Bà công khai che chở cho Marescal.
Gã đã thành công, chiếm được cảm tình của người đàn bà thiếu chín chắn, rất cả ghen và đối với bà thì chồng bà chẳng có gì là bí mật cả. Sự ân cần của Raoul đã làm cho bà hết sức vui vẻ. Không nhận thấy vai trò mà mình đang đóng, vả lại không biết được Marescal đang say đắm Aurélie, dần dần bà đã báo cho Raoul biết ý định của tên cẩm này: Những điều hắn đang trù tính đối với Aurélie và nhờ vào sự giúp đỡ của ông Bộ trưởng, hắn đang tìm cách để hất cẳng Brégeac và những kẻ nâng đỡ tên này.
Raoul thấy sợ. Cuộc tấn công được tổ chức chu đáo đến nỗi gã tự hỏi: Có nên hành động nước trước không, hay là bắt cóc Aurélie để làm cho kế hoạch của kẻ thù phải sụp đổ.
"Rồi sau đấy thế nào?” - Cuộc chạy trốn phải tiến hành sớm bằng cách gì? Xung đột sẽ vẫn như thế và ta sẽ bắt đầu lại tất cả".
Gã biết phải cưỡng lại sự cám dỗ.
Một buổi chiều khi đã gần tối, gã trở về nhà thấy có một bức điện. Bà vợ của ông bộ trưởng báo cho gã những quyết định bắt giữ mới nhất, trong đấy, có quyết định bắt Aurélie ấn định vào lúc ba giờ chiều ngày mai, 12 tháng bảy.
'Tội nghiệp cho cô gái mắt màu lục - Raoul nghĩ - cô ấy có tin ở ta, không theo ai cả như ta đã bảo với cô ấy không? Cô có còn khóc và lo sợ không?".
Gã ngủ bình thản như một vị chỉ huy quân đội vĩ đại đêm trước của ngày ra trận. Đến tám giờ gã thức dậy. Ngày quyết định bắt đầu.
Song, mãi đến giữa trưa, khi người đàn bà giúp việc, bà vú già Victoire của gã trở về bằng cửa của người phục vụ, mang theo một túi lớn đựng thực phẩm thì sáu tên đàn ông phục trong cầu thang, dùng vũ lực xông vào bếp.
- Chủ của bà có đấy không? - Một tên trong bọn hách dịch hỏi - nào - không cần phải nói dối. Ta là cảnh sát trởng Marescal và ta có một lệnh cho hắn đây.
Bà vú tái mặt, run lập cập và lẩm nhẩm:
- Trong phòng làm việc của ông ấy!
- Dẫn chúng ta vào!
Hắn áp bàn tay bịt miệng bà Victoire để bà không báo được cho chủ, rồi chúng dồn bà bước dọc hành lang, đến chỗ cuối, bà chỉ một căn phòng cho chúng.
Địch thủ của hắn không kịp đề phòng. Raoul bị nắm cổ tay, bẻ quặt bị trói và bị đưa đi như một kiện hàng. Marescal nói vắn tắt với gã:
- Mày là toán trưởng bọn cướp trên tàu tốc hành. Tên của mày là Raoul de Limézy!
Rồi hắn nói với người của hắn:
- Về bốt giam! Lệnh đây! Cẩn thận nhé! Không được hỏi một lời nào về người "khách" này. - Tony, anh chịu trách nhiệm về hắn nhé? Cả anh nữa, Labonce, dẫn hắn đi! Và ba giờ các anh đến trước nhà của Brégeac. Khi ấy đến lượt của cô gái và ông bố dượng.
Bốn gã đàn ông dẫn người "khách" đi. Marescal giữ tên thứ năm lại, tên Sauvinoux.
Ngay sau đấy, gã đi khám phòng làm việc rồi lấy hết những giấy tờ và đồ dùng. Nhưng cả gã lẫn tên tháp tùng Sauvinoux của gã không thấy được cái mà chúng tìm, tức là cái chai mà mười lăm ngày trước Marescal đã kịp đọc được trên vỉa hè:
"Nước Jou vence"
Chúng đến ăn trưa trong một quán ăn gần đấy. Rồi chúng quay lại. Marescal phấn chấn.
Cuối cùng, đến hai giờ mười lăm, Sauvinou tìm được dưới viên đá cẩm thạch của lò sưởi cái chai "quí hóa”” ấy nó được nút kỹ và gắn xi đỏ cẩn thận.
Marescal lắc qua lắc lại và đặt trước ánh sáng của một ngọn đèn điện: Trong chai có một ống giấy nhỏ.
Hắn do dự. Có nên đọc mảnh giấy này không?
"Không... Không... Chưa được!... Phải trước mặt Brégeac?... Hoan hô Sauvinoux anh thật là tháo vát, chú bé của ta ạ!
Hắn hết sức vui mừng, vừa đi vừa nói thầm:
"Lần này, chúng ta đến gần đích rồi. Ta nắm Brégeac trong tay và ta chỉ còn siết chặt là xong. Còn về con bé, chẳng có ai bênh vực nó nữa. Tên nhân tình của hắn đã ở trong bóng tối... Còn lại hai ta, cô em thân yêu ạ!".
Hai Nữ Tướng Cướp Hai Nữ Tướng Cướp - Maurice Leblanc Hai Nữ Tướng Cướp