Số lần đọc/download: 7697 / 11
Cập nhật: 2015-11-23 12:45:54 +0700
Chương 8
M
ỹ Thanh tỉnh lại, vừa mở mắt ra cô đã kêu lên:
- Giữ đoàn xe lại... giữ lại...
Việt Chương thở phào, anh cúi gần sát mặt Mỹ Thanh:
- Anh đã giữ đoàn xe lại rồi. Sao em liều mạng vậy Thanh, lỡ như chiếc xe đó bất kể mạng sống của em, cán em chết thì sao?
Mỹ Thanh ngơ ngác hồi lâu, rồi vụi ôm choàng cổ Việt Chương khóc ào lên:
- Anh đi đâu vậy hả, sao không nghe điện thoại của em?
- À...
Việt Chương hôn nhẹ vào má Mỹ Thanh.
- Ổn tất cả rồi, đừng sợ, đừng khóc nữa! Đông Thy đi tìm anh, nên anh đến kịp lúc chận đoàn xe lại. Phương Uyên đã chạy trốn, Hải Lâm, Chí Cường bị tạm giữ điều tra. Em nghe trong người như thế nào rồi?
- Em không sao.
Hôn vào má cô cái nữa, Việt Chương âu yếm:
- Em làm anh lo muốn chết.
Mỹ Thanh phụng phịu:
- Nếu như em chết, anh có khóc không?
- Nói bậy bạ, cấm nói chuyện này nghe chưa!
Anh đặt ngón tay lên môi cô và định hôn cô lần nữa thì... tiếng ồn ào, bà Quân Nghi, ông Kiệt, bà Minh Châu, Mỹ Hòa, Minh Trí, Đông Thy nữa ùa vào:
- Mỹ Thanh tỉnh lại chưa?
Việt Chương ngồi ngay lại:
- Dạ tỉnh rồi, nhưng có vẻ hãy còn mệt, thưa dì dượng.
Nhìn mặt Mỹ Thanh, bà Minh Châu kêu lên:
- Mẹ nghe nói Phương Uyên đánh con dữ lắm phải không, sao để nó đánh dữ vậy con?
Mỹ Thanh cười gượng:
- Lúc đôi co với nhau, con cố ngăn lại còn Phương Uyên muốn đi cho bằng được phải va chạm chứ mẹ. Điều quan trọng công ty không mất hàng là được.
Bà Quân Nghi cảm động:
- Công ty và cô nữa rất cảm ơn và cảm phục con Mỹ Thanh ạ.
Mỗi người một lời. Minh Trí trêu:
- Đây là lần đầu tiên Mỹ Thanh ăn tát tai mà không biết mè nheo, nếu ở nhà chắc phải biết, trời sập luôn rồi.
Mỹ Thanh gườm Minh Trí:
- Ai giúp anh mà bây giờ anh ăn hiếp em hả?
- Anh đâu có ăn hiếp em, anh muốn nói như vậy, để ai đó có yêu em biết đường mà chiều em.
Mọi người cùng cười. Mỹ Thanh bảo Đông Thy ngồi với mình:
- Công chị lớn lắm đó.
Đông Thy mỉm cười:
- Em cũng vậy, gan cùng mình, có một mình mà dám ngăn đoàn xe người ta.
Thăm Mỹ Thanh một lát mọi người kéo nhau ra về, để Việt Chương ở lại phòng y tế công ty với Mỹ Thanh. Anh pha cho cô một ly sữa:
- Em uống sữa đi rồi năm nghỉ, đừng có ỷ sức quá.
Mỹ Thanh nhăn nhó:
- Anh không biết em là chúa ghét uống sữa à?
Việt Chương dỗ dành:
- Ngoan nào hãy uống sữa cho khỏe!
- Em chỉ ngất vì ngã đau thôi. Có gì đâu, anh xem nè!
Mỹ Thanh nhổm dậy đứng vụt lên cô cười hì hì:
- Anh xem em khỏe như voi nè.
- Lúc sáng thấy em nằm ngay đơ dưới thân hình Hải Lâm, em không biết là anh sợ đứng cả tim, anh tưởng là xe đã cán qua người em.
- Thật ra, nếu không có anh Lâm chắc là người em thành cái... bánh tráng dẹp lép rồi.
- Lần sau em đừng có liều lĩnh như vậy nghen, em phải biết là em rất quan trọng với anh.
Mỹ Thanh cảm động sà vào lòng Việt Chương:
- Nhưng mà lúc sáng anh đi đâu vậy, sao không mở điện thoại?
- À... anh đợi Hải Lâm, nó hẹn anh ở đó ở cầm chân anh làm cái chuyện không nên.
- Nhưng anh đâu có cần tắt điện thoại?
- Không... điện thoại của anh hết pin.
Mỹ Thanh tin ngay, trong vòng tay anh lòng cô hạnh phúc dạt dào, cô thấy mình yêu anh biết bao.
Mà cô cũng liều thật đấy, xưa nay cứ như con nhỏ không biết sợ là gì, cái gì trái tai gai mắt là lăn xả vào.
- Mỹ Thanh!
Mỹ Thanh chưa kịp dạ, môi cô đã bị môi anh cuốn lấy, nụ hôn nồng nàn say đắm. Mỹ Thanh nhắm mắt lại, cô để lòng mình lắng xuống theo cảm xúc của, tình yêu...
Một chút lắng sâu trong lòng Việt Chương. Anh không hiểu Nhã Trúc sang Việt Nam làm gì, cú điên thoại hôm đó làm anh suy nghĩ và, đã tắt điện thoại để chìm vào quá khứ, một quá khứ hoang đàng... anh không còn muốn nhớ nữa...
Vừa trông thấy Việt Chương về nhà, bà Quân Nghi cười vui vẻ:
- Mỹ Thanh khỏe rồi hả con?
Việt Chương gật đầu:
- Khỏe rồi mẹ ạ!
- Con ngồi đây mẹ muốn nói chuyện với con một chút.
- Dạ!
Việt Chương ngồi xuống ghế, bà Quân Nghi lại cười:
- Đám cưới đi Chương nhé! Mỹ Thanh được đấy chứ, mẹ rất hài lòng về nó.
- Dạ!
- Con đồng ý rồi, mẹ xúc tiến nhé. Ngày mai mẹ qua đó gặp ba mẹ Mỹ Thanh. Năm nay con hai mươi bảy cưới vợ là vừa rồi. Cưới vợ đi con, những cô gái lăng nhăng đi tìm con gì đó, không tốt đẹp gì đâu.
Việt Chương cười ôm vai mẹ:
- Con không chịu cưới Mỹ Thanh... chắc là khó sống với mẹ.
Bà Quân Nghi mắng yêu:
- Cha cậu! Không phải cậu cũng đã tấn công ngỏ lời với người ta.
Việt Chương cười khì đứng lên:
- Con đi tắm cái đã.
Việt Chương huýt sáo vang, chạy rầm rập lên lầu:
- Anh không là hoàng tử...
Sao vẫn để anh làm nên chuyện huyền thoại đời em...
Chiều nay gặp Mỹ Thanh, anh sẽ nói là anh muốn cưới cô làm vợ, cô mà bướng bỉnh... một ngày anh sẽ đánh cô tám lần. Ý nghĩ này làm Việt Chương phì cười. Một nữa của anh, chúng mình sẽ là một đôi yêu nhau thắm thiết nhất.
Buổi chiều, Việt Chương mặc nguyên bộ đồ trắng, áo thun trắng và giày cũng trắng, duy có bó hoa hồng là màu hồng, hai mươi ba bông hồng, tượng trưng cho hai mươi ba mùa xuân của Mỹ Thanh.
- Vào đi!
Tưởng là Mỹ Hòa, Mỹ Thanh nhảy độp xuống giường bước nhanh lại cửa định làm cho Mỹ Hòa giật mình. Cánh cửa mở và... hù. Cô ôm choàng lấy... hóa ra là Việt Chương. Mỹ Thanh bật cười:
- Em tưởng chị Hai nên định hù cho giật mình, ai dè là anh.
Cô buông anh ra và ngây người nhìn anh bởi cái vẻ quyến rũ trẻ trung lần đầu tiên có nhìn thấy.
Việt Chương mỉm cười:
- Anh lạ lắm à?
- Ừ, em chưa thấy anh ăn mặc như thế này bao giờ cả, hôm nay còn mang hoa hồng tặng em nữa hả?
- Tặng cho em chứ để thưởng công em... hoa hồng cũng là biểu tượng tình yêu anh dành cho em.
Mỹ Thanh cười sung sướng:
- Cám ơn anh!
Cô ôm bó hoa đưa lên mũi, rồi chợt quay nhanh sang hôn vào má anh một cái đùa:
- ''Giả ơn'' cho... nhà người đó.
Việt Chương cười ôm cô vào mình:
- Em biết hồi sáng mẹ anh bảo anh gì không?
- Nói gì hả anh?
Việt Chương đằng hắng, anh nhại giọng của mẹ mình:
- Này Chương, năm nay con hai sáu rồi, không còn trẻ nữa, mau cưới vợ đi.
Mỹ Thanh cười phá lên:
- Rồi anh trả lời làm sao?
- Anh trả lời:
Dạ mẹ đặt đâu con ngồi đó. Mẹ mới đưa anh cái này.
Việt Chương lôi trong túi áo ra cái hộp nhỏ, có hai chiếc nhẫn.
- Mẹ bảo anh đeo cái này vào tay em.
Mỹ Thanh trợnmắt ngúng nguẩy:
- Đeo vào tay em?
- Phải. Cho anh mượn bàn tay của em đi.
- Đây là ý gì vậy?
- Là xin em bàn tay, em hãy làm vợ của anh.
Mặt Mỹ Thanh đỏ rần lên, chân đứng im, tay buông thõng.
- Sao anh biết em bằng lòng mà đi xin bàn tay em?
Việt Chương trợn mắt:
- Hổng lẽ em còn muốn lựa chọn anh chàng cù lần nào nữa hả, không có ai...
cù lần hơn anh đâu em ơi.
- Nếu anh bảo anh là anh chàng cù lần thì em cho anh bàn tay của em.
Mỹ Thanh đưa bàn tay ra nũng nịu:
- Đeo cho em đi.
Việt Chương hồi hộp đeo chiếc nhẫn vào tay Mỹ Thanh, anh ngắm nghía rồi đưa lên môi hôn.
- Đẹp tuyệt vời, nhưng còn chiếc còn lại thì sao đây hả Mỹ Thanh?
Mỹ Thanh lườm Việt Chương:
- Muốn em đeo cho còn làm bộ nữa hả? Đưa cho em!
Việt Chương cười tươi đưa chiếc nhẫn cho Mỹ Thanh và xòe bàn tay ra, Mỹ Thanh đeo vào cho anh:
- Em đeo chiếc nhẫn này vào cho anh, nhưng có điều kiện đó.
- Được, một trăm điều kiện anh cũng OK hết.
- Một điều kiện thôi, cấm nhìn ngang nhìn dọc, nhìn một mình em thôi.
- Em ơi! Lái xe mà không nhìn ngang nhìn dọc, dễ xảy ra tai nạn giao thông lắm đó.
- Vậy là anh không chịu điều kiện của em?
- Chịu chịu, muốn cưới vợ phải chịu hết những điều kiện của em chứ. Nhìn một mình em thôi chứ gì?
Việt Chương áp hai bàn tay của anh lên má Mỹ Thanh, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô:
- Mỹ Thanh!
- Dạ!
Tiếng dạ ngoan ngoãn, Việt Chương sung sướng cúi xuống:
- Anh yêu em. Chúng mình sẽ rất hạnh phúc.
Mỹ Thanh khép mặt đón nhận nụ hôn từng nụ. hôn cho cô cảm xúc tuyệt vời.
Việt chương ngồi xuống ghế chờ Hải Lâm. Hải Lâm bước ra từ bên trong phòng giam ra nhà thăm nuôi, anh cúi gàm mặt và từ từ ngồi xuống ghế, lòng đầy hổ thẹn. Việt Chương luôn tốt với anh, còn anh lại đi phản bội bạn bè.
Hải Lâm nói bằng giọng ăn năn:
- Xin lỗi cậu nghe Việt Chương, cậu cứ thẳng tay đối xử với mình đi, mình đáng bị cậu mắng hay đối xử tàn tệ.
Việt Chương thương hại:
- Mình giận cậu nông nổi thôi. Tại sao cậu lại để Phương Uyên lôi cậu vào vòng tăm tối, cậu biết như thế là phạm tội sẽ ở tù mà.
- Mình là người đã phóng lao đi rồi nên phải chạy theo lao, lỗi lầm này chồng lên lỗi lầm khác. Cậu... à không, đã bắt được Phương Uyên chưa?
- Chưa, cô ấy đang bị lệnh truy nã trên toàn quốc. Mong rằng cô ấy sẽ ra đầu thú để hưởng lượng khoan hồng.
Hải Lâm khẩn khoản:
- Nếu cổ có bị bắt, cậu cũng nên nương tay chút nghen.Cổ có mang đó, chính vì thế mà mình đã nhắm mắt làm theo sự sai khiến của cô ấy.
- Cậu tin là Phương Uyên mang thai?
- Cô ấy nói như thế mà.
- Cậu bị cô ấy lợi dụng rồi. Mẹ của cô ấy nói không mang thai gì cả, cổ nghe lời tên Thái nào đó làm chuyện xằng bậy. Bà ấy là mẹ, nhưng không sao chấp nhận được khi có một đứa con như vậy.
Hải Lâm ngẩn người ra:
- Cậu nói thật chứ Vìệt Chương?
- Cậu có thể không tin, nhưng thời gian sẽ chứng minh cho cậu thấy, Phương Uyên đã lợi dụng cậu. Thật ra, nếu cậu yêu Mỹ Thanh, cậu sẽ tốt hơn. Tiếc là...
Việt Chương buông thõng câu nói, bởi vì dù Hải Lâm là bạn thân đi nữa thì tình yêu không thể nào sẻ chia:
- Cô ta chẳng mang thai gì cả, lợi dụng cậu thì có.
Hải Lâm sững sờ. Phương Uyên lợi dụng anh. Ôi, anh giống như thằng khờ trong tay Phương Uyên vậy. Việt Chương chồm tới đặt tay lên vai Hải Lâm:
- Mình sẽ cố gắng giúp cậu hưởng án treo. Đó là những gì mình có thể làm cho cậu.
- Cám ơn cậu!
Rời trại giam, Việt Chương định trở về công ty rồi mới cùng với Mỹ Thanh đi đặt áo cưới. Tháng sau ngày hai mươi là đám cưới của anh và Mỹ Thanh.
Vừa chạy xe về gần đến công ty, một bóng người đón xe Việt Chương, anh đạp thắng cho xe đỗ lại, kêu lên thảng thốt:
- Nhã Trúc!
Cô mỉm cười nhìn anh:
- Mở cửa cho em ngồi vào xe với anh đi.
Việt Chương chồm người qua mở cửa.
- Em về khi nào?
- Em về ngày hôm qua, muốn dành bất ngờ cho anh nên em không điện thoại.
- Quân vẫn khỏe chứ?
Nhã Trúc cười nhẹ:
- Em và anh Quân ly hôn rồi.
- Ly hôn?
- Sao anh lại ngạc nhiên. Năm năm sống với Quân đó là nhũng ngày buồn chán vô vị nhất trong đời em.
Việt Chương lảng ra:
- Về Việt Nam rồi khi nào em trở lại Mỹ?
- Cũng chưa biết nữa, vui thì ở buồn thì đi.
- Có chuyện buồn hay vui nữa sao?
- Có chứ và tùy cách... anh đối xử với em nữa.
- Anh... sắp cưới vợ. Anh cũng không nghĩ anh yêu cô ấy, cô ấy và anh cứ như lửa với nước đối chọi nhau vậy, rồi có một ngày anh chợt nhận ra, đó là tình yêu.
Nhã Trúc nhìn Việt Chương đăm đăm, giọng cô run run:
- Anh sắp cưới vợ?
- Ừ, thiệp cưới in rồi, hai mươi tháng sau cưới. Nhã Trúc à...
Việt Chương ngập ngừng:
- Anh muốn xin lỗi em. Lẽ ra đêm đó chúng ta không nên đến với nhau, đã mấy năm rồi, nhưng nghĩ đến anh thấy ăn năn nhưng dù sao anh muốn chúng mình vẫn là bạn tốt.
Nhã Trúc quay đi. Cô muốn khóc quá thể, cô về Việt Nam để tìm anh, dẫu chỉ một lần chăn gối, nhưng cô biết mình sẽ trọn đời nhớ, đó cũng là nguyên nhân chính cô và Quân ly hôn.
- Hãy dỗ cho nó nín đi! Không làm cho nó nín được, cô mang nó ra ngoài đường bỏ nó đi. Không thôi, tôi sẽ bóp cổ nó chết đó.
Sau tiếng quát giận dữ là "ầm ẩm xoảng xoảng..." tiếng đổ vỡ của cái bàn ngã, bình hoa, cái gạt tàn thuốc bị vỡ tan tành. Nhã Trúc kinh hoàng bế con đi nhanh ra, cô ôm con vác lên vai cho thằng bé đừng khóc. Vô ích, nó vẫn khóc.
Nhã Trúc khổ sở van lơn:
- Con bị sốt mọc răng nên nó hơi quấy một chút, em xin lỗi.
Quân rít lên:
- Tại sao tôi phải chịu đựng như thế này hả trời, tại sao?
Nhã Trúc bật khóc, cô hết còn chịu nổi Quân nữa, anh không đánh cô, nhưng sự ngược đãi của tinh thần còn đau đớn hơn nhiều, chẳng thà anh đánh cô hay cử mắng chửi cô ầm ĩ hơn là anh tự dằn vặt mình.
Tiếng khóc của Nhã Trúc, rồi tiếng khóc của thằng bé khiến Quân muốn nổi điên lên, anh lao ra cửa. Nhã Trúc quỵ xuống, cô không thể sống như thế này được nữa. Việc Quân say mê kiếm tiền đi mãi bên ngoài, bỏ mặc cô buồn chán, chỉ biết làm bạn với cái truyền hình, mà làm bạn với cái truyền hình cũng chẳng xong, vốn tiếng Anh của cô lõm bõm, tiếng hiểu tiếng không và rồi những khi đó Việt Chương đã đến, anh là bạn của Quân...
Cây đèn phòng hư từ hôm qua, sáng ra Quân không chịu sửa đã đi, Nhã Trúc đã mua xong bóng đèn, cô lay hoay không biết làm sao để leo lên thay. Chồng những cái ghế lên để leo lên ư? Giá như có ai bên dưới vịn cái ghế thì đỡ sợ hơn.
- Sao nhà tối vậy Nhã Trúc?
Việt Chương đến lúc đó, Nhã Trúc kêu lên mừng ra:
- Có anh Chương đến, may quá. Anh Chương, em chồng những cái gbế lên, anh Chương thay bóng đèn giùm em nghen.
- Ừ!
Việt Chương sẵn sàng, anh lấy ghế chồng lên, Nhã Trúc vịn phía dưới, cô vừa rọi đèn pin lên cho Việt Chương thay bóng đèn. Không đầy năm phút sau phòng sáng lên, Nhã Trúc càu nhàu:
- Chỉ như thế mà anh Quân không làm được, đôi lúc em chán thật. Ở Việt Nam em cỏ biết bao nhiêu chuyện để làm, sang đây em trở thành kẻ ăn bám và suốt ngày quanh quẩn trong nhà giống như cái hộp, em sắp điên lên mất. Rõ ràng anh thấy anh Quân bỏ bê em chứ?
Việt Chương cười bênh vực cho bạn:
- Nhã Trúc cũng nên thông cảm, cuộc sống văn minh hiện đại bao nhiêu, con người càng bận rộn bấy nhiêu.
Dẹp ghế sang một bên, Việt Chương ngồi xuống ghế:
- Nhã Trúc ăn cơm gì chưa, hay là ra ngoài ăn tối với tôi nghen?
Nhã Trúc mừng rỡ:
- Chưa, em chưa ăn.
Rõ ràng là cô vui mừng khi được đi ra ngoài. Việt Chương thấy tội nghiệp.
Cô đâu phải không có học, vậy mà sang Mỹ lại thành một kẻ vô công rỗi nghề.
Đi trên phố, Nhã Trúc tíu tít như chim họa mi:
- Lâu lắm em mới được đi, bữa nay anh Chương đãi em ăn, cho em uống chút bia nghen.
Việt Chương mỉm cười:
- Uống bao nhiêu cũng được, miễn là biết đường về nhà thôi.
Nhã Trúc cười vui vẻ:
- Anh khỏi lo! Mà em có say, anh Chương đưa em về nhé?
Nhã Trúc ăn thật nhiều, cô cười nói luôn miệng, nhảy nhót quay cuồng:
- Em vui thật, anh Chương.
Việt Chương nhìn đồng hồ:
- Về thôi, Nhã Trúc!
- Mấy giờ mà bảo em về?
Giọng Nhã Trúc bắt đầu lè nhè vì uống khá nhiều rượu:
- Em chưa muốn về. Đêm nay anh Quân không về đâu. Anh biết không, những đêm anh Quân không về, em sợ muốn chết, một tiếng gõ cửa cũng làm em đứng tim. Khi ở Việt Nam có khi nào em ở nhà một mình, em là cái đứa chúa sợ ma.
- Nhưng Nhã Trúc say rồi.
Việt Chương cũng bắt đầu say, anh còn chút tỉnh táo để hiểu cần đưa Nhã Trúc về nhà, nếu không hai người sẽ ngủ ngoài đường vì quá say. Anh cương quyết lôi Nhã Trúc ra về, vất vả lắm anh mới đưa cô lên được chung cư.
- Nhã Trúc, ra đóng cửa lại đi. Tôi phải đi về.
- Anh đừng đi hãy ở lại với em!
Nhã Trúc chồm lên ôm Việt Chương lại van lơn:
- Ở lại với em.
Sự khát khao của tuổi trẻ và nổi cô đơn khiến cô ôm chặt lấy Việt Chương, cô chủ động hôn anh:
- Đừng bỏ em!
Đầu óc Việt Chương mụ mẫm, anh buông thả người theo cảm xúc và cơn say bồng bềnh...
Nhã Trúc! Tôi xin lỗi, tôi chỉ còn biết nói lời xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi.
Việt Chương bay ngay về Việt Nam, anh đã phạm lỗi lầm nghiêm trọng, mãi mãi anh khó tha thứ cho mình. Anh không nghĩ là Nhã Trúc về Việt Nam tìm anh. Bây giờ cô nói đã ly hôn, càng khiến anh thấy lòng mình áy náy.
- Nhã Trúc! Tôi biết tôi khó tha thứ cho tôi. Nhìn thấy Nhã Trúc, tôi như thấy lại lỗi lầm của mình vậy, tại tôi mà Quân và Nhã Trúc ly hôn.
- Chính em đã đề nghị ly hôn, không phải anh Quân đâu. Em không muốn dối gạt anh ấy là em không còn yêu anh ấy nữa. Anh không cần áy náy. Việt Chương, dù anh sắp lấy vợ, em vẫn mong chúng ta là bạn tốt của nhau, có được không?
Việt Chương e dè gật gật đầu:
- Anh cũng mong thế. À, em muốn anh đưa đi đâu đây?
- Về khách sạn em trọ đi, em định nhờ anh tìm giùm một căn nhà, có lẽ em sẽ ở lại Việt Nam. Một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ, một phòng khách và nhà bếp là được.
- Ừ, anh sẽ tìm cho.
- Vậy anh quẹo sang trái đi.
Nhã Trúc đưa Việt Chương về khách sạn, cô mở cửa phòng ra cười:
- Mời anh vào!
- Mẹ!
Một thân hình loắt choắt đổ xô ra ôm choàng chân Nhã Trúc nũng nịu:
- Con ngủ, mẹ đóng cửa đi đâu vậy?
- À... mẹ đi nhờ chú Chương tìm giùm mẹ con mình căn nhà, đâu có ở khách sạn hoài được. Con chào chú đi.
Việt Chương nhíu mày nhìn thằng bé:
- Em đi và khóa cửa nhất nó trong phòng như thế này sao?
- Em định đi về ngay.
- Nhưng nhốt nó như vầy nguy hiểm lắm, lỡ có chuyện gì thì sao?
- Lần sau em không như thế nữa. Đây là con em, em đặt nó tên Khoa, anh ạ.
Việt Chương mĩm cười xoa đầu thằng bé, trông mặt đĩnh ngộ thông minh:
- Chú Chương chào cháu, vì chú không biết có cháu nên không có mua quà.
Thằng bé cười đưa hàm răng nhỏ đều như hạt bắp:
- Mai mốt có quà hở chú?
- Ừ!
Nhìn nó Việt Chương thấy vẻ gì đó rất quen thuộc, song nó không giống Quân chút nào, cũng không giống Nhã Trúc, ngoài khóe môi khi cười mang dáng dấp Nhã Trúc. Thấy Việt Chương ngắm thằng bé, Nhã Trúc cười:
- Anh nhìn xem, nó giống ai?
Việt Chương lắc đầu:
- Không mấy giống em, cũng không giống Quân.
Nhã Trúc nhún vai:
- Vậy sao! Anh Chương uống nước nghen, em lấy nước uống. À, con ăn gì chưa bé Khoa?
- Dạ rồi, con án bánh mì với phô mai xong con uống hết một hộp sữa.
- Con ngoan lắm!
Ở chơi với Nhã Trúc một lát, Việt Chương ra về, sao lòng anh cứ vấn vương mãi hình bóng thằng bé và việc gặp lại Nhã Trúc. Anh đã chạy trốn sau cái đêm ấy. Còn Quân không hiểu đã hiểu chuyện gì. Đã hai năm hơn, anh chưa một lần dám liên lạc với Quân.
- Anh Chương, xem có được không?
Mỹ Thanh mặc thử bộ áo cưới mới, trông cô thật diễm lệ, cô đi ra nũng nịu gọi Việt Chương:
- Anh Chương!
Gọi đến lần thứ ba, Việt Chương mới giật mình:
- Ờ... ờ đẹp lắm.
Mỹ Thanh phụng phịu:
- Bữa nay tâm trí anh đi đâu vậy chẳng quan tâm gì đến em cả.
Việt Chương cười gượng:
- Anh hơi mệt một chút. À, em chọn áo cưới này đi, mặc vào trông em xinh lắm. Còn hai cái kia mua luôn đi.
- Một áo thôi anh, làm gì phung phí như vậy, em đã đặt may một áo dài và một áo này nữa là đủ rồi.
- Ừ tùy em, anh muốn thấy em đẹp trong ngày cưới.
- Anh cũng phải thật đẹp... mới xứng với em chứ.
Việt Chương phì cười búng nhẹ vào mũi Mỹ Thanh. Mỹ Thanh cười theo:
- Chị Mỹ Hòa cũng chọn áo cưới này.
- Vậy hả! Nhưng chị ấy nhất định không đẹp bằng em.
- Anh biết học cách nịnh đầm em hồi nào vậy?
- Từ lúc quen em.
Mỹ Thanh hứ một tiếng nhỏ. Cô sung sướng ngắm mình trong gương, chiếc áo cưới đẹp tăng thêm nét duyên dáng diễm lệ cho cô. Ba mẹ cô cho tổ chức đám cưới hai chị em cùng một lúc, Mỹ Thanh lên xe hoa về nhà chồng, còn Mỹ Hòa và Minh Trí ở lại nhà, Minh Trí ở rể. Mọi thứ đã sẵn sàng chờ ngày hai mươi là cưới, còn ba ngày nữa.
Việt Chương sẽ vui trọn vẹn, nếu không gặp lại Nhã. Trúc và cú điện thoại của Quân:
- Chào cậu!
Việt Chương ngớ người ra, anh nhớ số điện thoại có mã số 001 đầu, điện thoại từ Mỹ gọi về. Việt Chương lúng túng:
- Alô... Quân phải không?
Quân cười trong máy giọng chát đắng:
- Cậu vẫn còn nhớ thằng bạn này? Có ba thằng chơi thân từ nhỏ, lớn lên chỉ Hải Lâm được cậu giúp đỡ, song bây giờ nó đã ở tù.
- Quân! Cậu gọi điện thoại chắc là có chuyện phải không? Ngày hôm qua mình mới gặp Nhã Trúc và bé Khoa, cô ấy nhờ mình tìm giùm căn nhà.
- Cậu nên tìm giùm Nhã Trúc. Hai năm qua nếu mà gặp cậu, mình đã không ngần ngại đấm vào mặt cậu, cậu là thằng tồi.
Việt Chương cắn mạnh môi. Vậy là Quân đã biết. Anh ấp úng:.
- Nếu cậu đấm mình sẽ để cậu đấm, mình ăn năn xấu hổ lắm.
- Mình biết cậu ăn năn nên đi biệt, nhưng không thể nào trốn tránh trách nhiệm được đâu ông bố trẻ.
Việt Chương thảng thốt:
- Cậu nói gì vậy?
- Gọi cậu là ông bố trẻ không được à? Chứ cô Nhã Trúc không nói gì cho cậu biết sao? Đã lâu lắm từ ngày mình ngã từ trên lầu cao xuống trong cái lần kiểm tra xây dựng, giàn giáo bị sập... mình bị.... chứng lãnh cảm liệt dương, cho nên Nhã Trúc đến với cậu và có con, mình mừng cho cô ấy hơn là giận cậu.
Việt Chương hãy lo cho mẹ con cô ấy.
Việt Chương buông máy điện thoại, mồ hôi anh vã ra. Biết sự thật rồi Việt Chương chết điếng cả người. Thằng bé Khoa là con của anh. Giữa anh và Nhã Trúc không thể nào là tỉnh yêu, đó chỉ là sự ham muốn trần tục khi cả hai đều có rượu.
Đầu óc Việt Chương rối tung, anh không biết mình phải làm gì nữa.
Ngồi trên xe với anh, Mỹ Thanh huyên thuyên:
- Anh Chương! Em rất bướng, nhưng vì anh, em sẽ dịu dàng. Nghĩ buồn cười thật hả anh, em rất ghét anh, còn anh cũng vậy lúc nào cũng gay gắt làm cho em phải khóc. Vậy mà bây giờ chúng mình lại yêu nhau và còn là vợ chồng với nhau nữa. Khi em bướng, anh đừng quát nạt em, anh Chương nhé.
Mỹ Thanh cắn nhẹ vào vai Việt Chương thương yêu. Việt Chương nhìn Mỹ Thanh qua chiếc gương trước mặt, gương mặt cô tràn đầy hạnh phúc, hạnh phúc của người được yêu và sắp tròn ước mộng, trọn đời chung đôi với người mình yêu thương. Cô có biết trong lòng anh đang rối bời, anh không thể nói với cô sự thật, chắc chắn cô sẽ khóc. Nhưng không nói thì...
Anh vòng tay qua vai cô bóp nhẹ:
- Em dễ thương như mèo nhỏ vậy.
- Anh còn nhớ điều kiện của em không?
- Điều kiện gì?
- Cấm nhìn ngang nhìn dọc.
- Nhìn em thôi chứ gì?
- Phải!
- Mỹ Thanh này! Anh thề sau em không có người phụ nữ nào nữa, em tin không?
- Tin!
- Cám ơn em. Nhưng trước khi anh gặp em, anh cũng có dan díu với một người đấy.
Mỹ Thanh cười tinh nghịch vẽ vẽ tay lên ngực Việt Chương:
- Vậy anh còn nhớ người phụ nũ đó không?
- Đó là quá khứ... Hơn nữa...
Việt Chương anh muốn nói đó là sự ham muốn tầm thường, anh chưa kịp nói thì điện thoại của anh đã bật sáng lên và sau đó là tiếng chuông. Mỹ Thanh cầm điện thoại lên:
- Chắc là mẹ gọi cho anh.
- Em nghe giùm anh đi!
Mỹ Thanh bấm nút máy, tiếng bà Quân Nghi vang lên:
- Mỹ Thanh hả? Lát nữa con bảo Việt Chương về gặp mẹ nghen.
Mỹ Thanh "dạ" khẽ rồi tắt máy:
- Mẹ bảo anh về gặp mẹ.
- Em có theo anh về không?
- Em về nhà phụ anh Trí với chị Hòa. Cái gì cũng bắt hai người đó làm, anh nghe chửi phụ em nghen?
- Vậy anh đưa em về nhà trước, sau đó anh về nhà. Chiều, anh sẽ sang.
- Ừ. Vậy đi Đưa Mỹ Thanh về nhà cô, Việt Chương cho xe chạy đi ngay. Anh không thấy là chỉ chờ như thế, Nhã Trúc bước ngay ra cùng với bé Khoa:
- Mỹ Thanh! Tôi muốn gặp cô.
Mỹ Thanh nhíu mày. Người phụ nữ này cô chưa gặp bao giờ, nhưng hình như cô ta đã biết rất rõ, bằng cớ đã gọi tên cô.
- Chị là...
- Tôi tên Nhã Trúc, ở Mỹ về. Chúng ta tìm chỗ nói chuyện được không? Tôi xin giới thiệu tôi là bạn cũ của Việt Chương thời gian anh ấy ở Mỹ.
- Cô ta muốn nói gì với mình? Mỹ Thanh đưa tay đẩy cửa cổng nhà mình:
- Chị vào nhà tôi, chúng ta nói chuyện tiện hơn.
- Vâng!
Nhã Trúc bước theo Mỹ Thanh vào nhà, có thấy rõ không khí rộn ràng chuẩn bị cho đám cưới. Mỹ Thanh mời Nhã Trúc ngồi ngoài ghế đá vườn hoa, sao cô linh cảm chuyện Nhã Trúc nói với cô sẽ có liên quan đến Việt Chương. Lúc nãy mẩu chuyện còn dang dở trên xe, Việt Chương nói anh thề là sau cô, anh không có người phụ nữ khác. Nhưng trước khi anh quen cô... Trống ngực Mỹ Thanh đập mạnh, còn ba ngày nữa đám cưới, liệu có chuyện gì xảy ra?
Gọi người làm mang nước uống ra, Mỹ Thanh nghiêm mặt nhìn Nhã Trúc.
- Chuyện gì, chị nói đi!
Nhã Trúc băn khoăn. Cô hiểu câu chuyện mình nói ra quan trọng, Việt Chương có thể tức giận. Hai ngày nay anh không đi tìm cô. Còn cô bỏ nước Mỹ và ly hôn với Quân về Việt Nam tìm Việt Chương, cô không biết là đúng hay sai mà khi muốn đòi hỏi ở Việt Chương một trách nhiệm.
Nhã Trúc chợt ôm bé Khoa:
- Mỹ Thanh! Cô nhìn xem... đứa bé này có nét gì của anh Chương không?
Mỹ Thanh lạnh người:
- Chị muốn nói gì nói rõ ra đi!
- Nó là con của anh Chương đấy.
Mỹ Thanh đứng bật dậy. Cô nhìn bé Khoa đăm đăm nên nó cười với cô, đôi mắt nheo nheo khi cười rất giống Việt Chương, cả đôi chân mày và cái cằm. Mỹ Thanh chết điếng không nói được lời nào.
Nhã Trúc gật đầu:
- Nó giống anh Việt Chương phải không? Thật ra, tôi không có ý định phá đám cưới của cô. Tôi cũng không biết anh Chương sẽ cưới vợ, tôi có nghĩ đã đến lúc nên dẫn con mình về gặp bà nội, gặp cha nó như vậy thôi.
Giọng Mỹ Thanh lạc đi:
- Vậy chị muốn gì?
- Tôi biết anh Chương chọn cô và chính ảnh cũng không ngờ là có bé Khoa.
Bé Khoa cần có cha và tôi cần cô anh ấy là chỗ dựa cho mình. Cô hỏi tôi muốn gì, có lẽ cũng đã có câu trả lời khi tôi đi tìm cô.
Mỹ Thanh từ từ ngồi xuống ghế đá:
- Tại sao chị không gặp tôi sớm hơn? Chị có biết về mặt pháp lý, tôi đã là vợ anh ấy và còn ba hôm nữa là hôn lễ cử hành?
- Tôi biết, và muốn biết ý của cô.
- Nếu như tôi muốn tiến hành đám cưới thì sao? Ba mẹ tôi và mọi người sẽ nghĩ sao khi không có đám cưới?
Nhã Trúc cười nhạt:
- Tôi không nghĩ là cô cố chen vào ngỏ chật, dù cô là vợ về mặt pháp lý, nhưng Việt Chương không thể phủ nhận bé Khoa là máu thịt của anh ấy. Tốt nhất cô nên đừng lại, hơn là nhất định làm đám cưới tôi cũng không muốn mẹ con tôi xuất hiện giữa đám cưới và nói với mọi người anh ấy và tôi có một đứa con.
Mỹ Thanh giận dữ:
- Chị uy hiếp tôi sao?
- Không. Tôi muốn một anh Chương là của con tôi. Tôi đã vì anh ấy mà ly hôn với chồng cũ của tôi, anh ấy phải có trách nhiệm với tôi.
Mỹ Thanh ôm mặt. Một mối tình dơ bẩn đến buồn nôn, một người phụ nữ đã có chồng còn ngoại tình đến mang thai, dần đến kết cuộc ly hôn. Còn Việt Chương, anh sống hoang đàng trụy lạc đến như vậy đó sao? Đó là nguyên nhân anh hay nói với cô chính cô đã thay đổi cuộc sống của anh, anh sống hư hỏng.
Ôi, cô đã yêu anh, một kẻ xấu xa dơ bẩn, và còn hạnh phúc chuẩn bị làm vợ anh ta.
Nhã Trúc đứng lên:
- Mỹ Thanh! Cô suy nghĩ cho kỹ đi!
Nắm tay bé Khoa, Nhã Trúc dẫn nó ra về. Cô sẽ giành lại Việt Chương dù bất cứ giá nào.
Mỹ Thanh cứ ngồi chết lặng mọi thứ như quay cuồng sụp đổ quanh cô. Bây giờ là cô quyết định nơi cô, có nên vẫn làm đám cưới? Chắc chắn không rồi, Mỹ Thanh không chịu được sự chia rẽ. Có lẽ vì như thế mà gần đây Việt Chương cứ như người mất hồn khi ở bên cô. Cô có hạnh phúc không khi lấy chồng mà anh ta không trọn vẹn là của cô. Nước mắt Mỹ Thanh dâng lên. Lâu đài hạnh phúc cô vừa vun đắp trong phút chốc tan hoang vỡ vụn.