Số lần đọc/download: 6251 / 11
Cập nhật: 2015-12-08 15:34:24 +0700
Chương 8
Đang chăm chú vào tờ báo trên tay, nghe tiếng chào, ông Nam Văn ngẩng lên:
- Ờ, cậu Khang đó hả?
Triệu Khang hỏi thăm:
- Dạ. Bác khoẻ không bác?
Ông Nam Văn chỉ vào cái ghế đối diện mình, nói:
- Tôi khoẻ. Cậu ngồi đi!
- Dạ.
Triệu Khang ngồi xuống. Đôi mắt anh đảo nhanh qua căn phòng khách yên vắng:
- Hình như chỉ có mình bác ở nhà?
- Ờ, Nam Du và Bằng Lăng ra kho kiểm tra hàng hết rồi.
Ông Nam Văn với tay trót ly nước trà, đẩy qua cho Triệu Khang.
- Cậu uống cái này được chứ?
- Dạ.... được ạ. Cám ơn bác!
Triệu Khang bưng ly nước trà đang bốc khói lên hớp một ngụm và thưởng thức.
- Trà ngon quá, bác ạ! Hình như nó được ướp với sen?
- Đúng rồi! Trà này là do một người bạn thân ở Đồng Tháp Mười mang sang biếu đấy. Nó quý hiếm lăm, ngay cả cậu ở Pháp hay ở bất cứ nước nào trên thế giới cũng không có đâu.
- Dạ.
- Cách ướp trà này, rất dân gian, nhưng hương của nó thì không chê vào đâu được.
- Họ cắt hoa sen ướp chung với trà, hả bác?
- Không. Họ lấy lá trà bỏ vào nụ sen hé nở hứng sương đêm.
- Lạ quá!
- Với cậu thì lạ, nhưng những người dân đồng ruộng ở đây, họ đều biết cả.
Trà ướp sen, hương vị không nhầm lẫn vào đâu được, đúng không?
- Vâng!
- Nếu cậu ở đây lâu, cậu còn thưởng thức nhiều cái lạ nữa. Đặc biệt là những món ăn dân dã, tuyệt ngon.
Triệu Khang nuốt nước miếng:
- Bác làm cháu không cầm lòng được rồi đó.
Ông Nam Văn phá lên cười:
- Đói bụng rồi, phải không?
- Dạ.
- Được rồi. Tí nữa Nam Du về, tôi sẽ bảo con bé nấu một bữa ngon đãi cậu.
- Cám ơn bác.
- Đừng khách sáo? Cậu là bạn của Nam Du thì cũng như người trong gia đình ấy mà. À! Cậu đã quen với giờ giấc và khí hậu ở Việt Nam chưa? - Ông Nam Văn quan tâm.
- Dạ.... giờ giấc có lẽ chưa quen lắm, - Còn khí hậu... Nóng lắm phải không?
- Dạ.... lúc xuống máy bay thì có nóng thật, nhưng giờ thì ổn rồi. Khí hậu miền quê thật dễ chịu, bác ạ.
- Ừ! Miền quê trong lành, ít ô nhiễm. Có điều, hơi buồn so với những người tuổi trẻ, đúng không?
Triệu Khang lắc đầu:
- Ở Pháp, sau những giờ làm việc là cháu cũng trở về căn nhà ở vùng ven.
Cháu thích cuộc sống giản dị, sự yên tĩnh và không khí trong lành. Vì thế, bác đừng lo cháu buồn. Cháu đang dần thích ứng với cuộc sống và con người thân thiện giàu nghĩa tình ở đây.
- Tuổi trẻ, ít ai chọn cuộc sống như cậu. Thanh niên nam nữ ở quê này, cũng có một số người ra đi vì họ không chịu được sự bình lắng và quê mùa. Họ cho rằng, sống ở đây, họ không có tương lai. Họ muốn được tung cánh bay vào bầu trời tự do.
- Mỗi người đều có sự lựa chọn cho riêng mình, không thể ép họ được. Như ngay lúc này đây, họ chưa thể nhìn thấy đâu mới là cuộc sống. Nhưng rồi họ cũng sẽ sớm nhận ra, không nơi nào bằng chính quê hương mình.
- Nghe cậu nói chuyện, không ai nghĩ cậu sống và lớn lên ở Pháp.
- Ý bác là cháu vẫn chưa bị Tây hoá?
Triệu Khang cười:
- Cháu không quan niệm cuộc sống ở đâu mới tốt. Tại hoàn cảnh, nên cháu phải là công dân nước Pháp. Chứ xét đúng ra cháu vẫn mang dòng máu Việt mà bác.
- Tôi có phủ nhận điều đó đâu.
Ông Nam Văn lại rót trà vào ly. Giọng ông nửa đùa nửa uy quyền:
- Này! Không phải cậu đến đây để uống trà và cùng triết lý cuộc sống với tôi chứ?
- Dạ....
- Nói thật đi! Cậu tìm tôi hay tìm con bé Nam Du?
Bị ông Nam Văn hỏi thẳng thừng, Triệu khang lúng túng gãi đầu:
- Cháu...
- Xem cậu kìa! Đàn ông gì mà nhát thế? Cứ mạnh dạn trả lời đi. Nếu tìm tôi thì tiếp tục ngồi nói chuyện với tôi, còn tìm Nam Du thì tôi chỉ chỗ cho. Chứ ngồi đây mà lòng bồn chồn, tôi thấy ngại lắm.
- Dạ, cháu...
Vừa lúc, Quốc Tuấn xuất hiện:
- Bác Văn!
Anh gật đầu chào Triệu Khang:
- Anh mới ghé chơi à?
- Vâng!
Quốc Tuấn đối diện với ông Nam Văn và Triệu Khang:
- Cháu không làm phiền bác và anh Khang chứ?
- Ôi, phiền phức gì! Cái thằng này, bày đặt khách sáo.
Ông Nam Văn hất mặt:
- Tìm bác có việc gì?
- Dạ.... Nam Du nhờ cháu lấy số hoá đơn xuất kho đợt vừa rồi cho cô ấy:
- Hoá đơn nào? - Ông Nam Văn không hiểu.
- Nam Du bảo là số hoá đơn cô ấy kiểm tra lúc tối qua.
- Nó có nói để đâu không?
- Dạ, để ở bàn máy tính.
- Vậy...
Ông Nam Văn chỉ:
- Nó ở đằng kia. Cháu đến lấy đi!
- Dạ.
Quốc Tuấn bước đến bàn máy tính. Anh cầm bìa sơ mi màu xanh lên rồi quay ra:
- Cháu phải đi ngay ạ. Xin phép bác, xin phép anh.
- Khoan đã!
Ông Nam Văn ngăn lại:
- Bây giờ cháu đến chỗ Nam Du, phải không?
- Vâng!
- Hãy đưa Triệu Khang đi cùng với.
- Dạ....
- Triệu Khang muốn gặp Nam Du, mà ở đây chờ thì không biết bao giờ con bé mới xong việc. Vì thế, bác nhờ cháu cho cậu ấy quá giang đến chỗ Nam Du.
- Nhưng kho hàng ngột ngạt lắm. Cháu e:
- Không sao. - Triệu Khang lên tiếng - Tôi có thể đến và ở bất cứ đâu.
- Vậy...
- Còn suy nghĩ gì nữa?
Ông Nam Văn chen vào:
- Nếu cậu Khang đã không ngại đường xá vùng quê này, thì cháu lo làm gì.
Thôi, đi đi! Đừng để Nam Du phải chờ cháu.
Quốc Tuấn thật sự không muốn Triệu Khang có mặt bên cạnh Nam Du. Bởi anh có cảm giác, Triệu Khang không đơn giản là một người bạn như anh ta giới thiệu.
Nhưng bởi ông Nam Văn, Quốc Tuấn không thể cãi, nên anh đành gật đầu:
- Vâng!
Triệu Khang đứng lên, ánh mắt không giấu được niềm vui.
- Cháu xin phép ạ!
- Ừ! Phiền cậu nhắc Nam Du làm việc ít thôi. Ba tháng hè không dài lắm đâu, lỡ đến lúc trở lại học, sức khoẻ không tốt thì không hay lắm.
- Dạ.
Triệu Khang và Quốc Tuấn chào ông Nam Văn, rồi bước ra sân. Lúc hai người đến bên chiếc Viva đang dựng, Quốc Tuấn hỏi:
- Anh ngồi xe máy được chứ?
- Vâng!
Triệu Khang trả lời và anh cũng không quên để ý thái độ của Quốc Tuấn.
- Hình như cậu ta có gì đó không ổn thì phải?
Rồi xe được đề máy, Triệu Khang vội vàng leo lên ngồi phía sau Quốc Tuấn.
Anh mang theo suy nghĩ của mình trên suốt đoạn đường đi.
Đang say sưa trò chuyện với mọi người bên những giỏ cần xé nhãn, bỗng Bằng Lăng đập mạnh vào vai Nam Du:
- Ê!
- Gì vậy?
- Mày nhìn kìa!
- Nhìn cái gì?
- Hình như Triệu Khang đi cùng Quốc Tuấn.
Nam Du quay lại. Đúng như lời Bằng Lăng, Triệu Khang đang đến gần chỗ cô. Anh dành nụ cười thân thiện cho tất cả mọi người.
- Xin chào!
Mấy cô gái dừng tay lặt nhãn. Họ tò mò nhìn người đàn ông cao to, đẹp trai.
Còn Bằng Lăng thì cao giọng:
- Ai cho ông đến đây?
- Bác trai.
- Bác trai nào? Ba tôi? Ba Quốc Tuấn hay ba của Nam Du?
- Ờ thì... là ba của Nam Du.
- Thế ông có biết, chỗ này không phải để đến chơi không?
- Tôi biết. Vậy tôi có thể giúp gì được cho các cô?
- Người ta làm việc gì, ông làm việc đó, được chứ?
- OK.
Triệu Khang sà xuống bên cạnh Nam Du, khi thấy bàn tay cô thoăn thoắt trên từng chùm nhãn:
- Cho tôi làm với!
- Ông làm được sao?
- Được mà. Nho, tôi hái được, chẳng lẽ nhãn, tôi không lặt được.
- Nhưng...
Bằng Lăng đằng hắng:
- Nè nè! Hai người kia, cách xa nhau ra. Làm việc, không cần thiết phải ngồi gần vậy đâu. Chướng mắt quá! Chỗ nơi đông người, đừng làm chuyện cho người ta để ý chứ.
- Chuyện gì? Ai để ý?
Nam Du lên tiếng:
- Nãy giờ chỉ có một mình mày thôi. Người ta mới bước vào, mày đã bắt nạt người ta rồi.
- Ơ... bênh vực kìa? Này này, mọi người! Cô chủ Nam Du nhà ta, hình như có gì đó không được bình thường, phải không? Mọi người có biết ai bên cạnh cô ấy không?
- Không.
- Còn không mau kêu cô ấy giới thiệu.
Được Bằng Lăng mở lời, các có gái trẻ bắt đầu hưởng ứng:
- Chị Nam Du, giới thiệu đi! Ông đẹp trai ấy là ai vậy?
Nam Du trừng mắt với Bằng Lăng:
- Mày vừa phải thôi nha!
- Hì! Bí mật làm gì để mắc công người ta điều tra rồi nghĩ lung tung, chi bằng..... - Được rồi, tôi sẽ tự giới thiệu vậy. Mọi người đừng làm khó Nam Du.
Triệu Khang chen vào. Anh đứng dậy với khuôn mặt nghiêm trang:
- Tôi tên Triệu Khang, là bạn của Nam Du lúc cô ấy học ở Pháp.
- Hoá ra anh sống ở Pháp hả? - Một cô gái lên tiếng hỏi.
- Vâng!
- Vậy anh cùng theo chị Nam Du về Việt Nam à?
- Không, tôi về sau cô ấy.
Bằng Lăng nghiêng đầu:
- Mục đích duy nhất khiến ông về Việt Nam là ai? Có phải vì một ai đó không?
- À câu hỏi này thú vị nhỉ! Tôi phải trả lời sao đây?
- Thì ông cứ bảo, ông vì người bạn thân của tôi cũng được.
- OK. Là tôi vì cô ấy.
- Ồ...
Mọi người ồn ào lên với lời thú nhận của Triệu Khang. Còn Nam Du vừa tức Bằng Lăng, vừa xấu hổ. Cô mím môi, hét lên:
- Không hỏi nữa. Làm việc đi!
Các cô gái trẻ cất ngay nụ cười. Họ trở lại với công việc, nhưng không quên liếc nhìn Nam Du và Triệu Khang. Trong mắt họ, có chủ nhỏ và người đàn ông đẹp trai kia vô cùng xứng đôi.
Không khí tạm thời lắng xuống. Nam Du bước đến gần Bằng Lăng, rít nhỏ:
- Mày muốn gì đây, hả? Sao tự nhiên lôi chuyện của tao ra?
- Tao giúp mày thôi mà.
- Hừ! Tin tưởng mày như tin tên trộm vậy.
Nam Du hậm hực bỏ đi.
Bằng Lăng nháy mắt với Triệu Khang:
- Ông đuổi theo nhỏ ấy đi.
- Cám ơn cô bé!
Triệu Khang theo Nam Du trong sự thất vọng và hụt hẫng của Quốc Tuấn.
Nãy giờ đứng một góc nhìn mọi người trò chuyện, anh đã cảm giác được. Với Nam Du, anh mãi mãi là một người bạn, còn người đàn ông đến từ xa xôi kia, mới chính là một nửa mà Nam Du tìm kiếm.
Quốc Tuấn không giận Bằng Lăng khi cô cố tình để anh nhìn thấy. Anh chỉ trách bản thân mình, là tại sao anh không kềm nén được tình cảm dành cho Nam Du, người con gái đã từ lâu đánh cắp trái tim anh và giờ đây làm anh đau buốt.
Buồn bã, Quốc Tuấn trao cho Bằng Lăng xấp hoá đơn mà Nam Du nhờ lấy, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Bằng Lăng ái ngại, cô định đuổi theo Quốc Tuấn, nhưng rồi lại thôi. Đành vậy. Hy vọng anh hiểu và đừng tiếp tục đau khổ vì một người không bao giờ thuộc về mình.
Nhỏ Bằng Lãng đáng ghét. Nhỏ Bằng Lăng chết tiệt. Ai biểu nhỏ tài lanh chứ. Chuyện của người ta thì kệ người ta đi, ai mượn nhỏ thông tin chi để bây giờ, ta làm sao đối mặt với Triệu Khang đây? Ông ta đánh tiếng với mọi người rằng, ông ta đang đeo đuổi ta... Má ơi! Chuyện này sẽ như thế nào nếu...
- Ái ui...
Mãi tức tối Bằng Lăng mà Nam Du không để ý đến bước chân của mình. Vì thế, cô vấp phải rễ cầy, té nhào ra nền đất đầy khô.
- Hừ! Cả mày cũng muốn trêu tức tao hả?
Nam Du lồm cồm bò dậy, và cô bỗng được dìu đứng lên bởi vòng tay ấm áp của một người.
- Cô bé không sao chứ?
Vừa đau vừa quê khi Triệu Khang thấy mình té, Nam Du lách nhanh ra khỏi vòng tay anh:
- Không cần ông quan tâm...
Và cô cà nhắc cái chân đau đến ngồi bên góc mận.
Triệu Khang đi theo:
- Cô bé giận tôi đấy à?
- Mắc mớ gì tôi phải giận ông.
- Vậy sao cô bé lẫy với tôi?
- Ơ... ông mới là vô duyên đấy. Sao ông biết tôi lẫy ông?
- Thì cô bé vừa bảo:
"Không cần ông quan tâm" đó còn gì?
- Ông... - Nam Du bực bội - Tôi bảo ông đừng quan tâm thì đừng quan tâm đi. Thắc mắc làm gì!
- Sao không quan tâm cho được chứ? Vì cô bé đau là tôi đau mà.
- Ông...
Triệu Khang tấn công:
- Nam Du! Cô bé cũng quan tâm đến tôi mà, phải không?
- Tôi...
Nam Du lúng túng:
- Tôi không biết.
- Có cô bé có biết. Vì nếu không quan tâm, cô bé đâu cần lo lắng cho tôi, đâu cần đến khách sạn tìm tôi, và...
Triệu Khang đột ngột xoay Nam Du lại.
- Cô bé hãy nhìn tôi đây này, và hãy thành thật nói cho tôi biết, tiếng nói từ con tim cô bé, có được không?
Bao nhiêu lời, bao nhiêu phản kháng, bao nhiêu sự bướng bỉnh đều biến đi đâu hết. Bây giờ, đối diện với con người chi phối, đánh cắp trái tim mình, Nam Du chỉ có cúi đầu im lặng. Nói gì đây? Thừa nhận là mình đã từng mất ngủ, đã từng trăn trở, đã từng đau khổ vì người đàn ông trước mặt mình ư?
Ôi! Nam Du làm sao có can đảm đó chứ. Tình yêu kia cất giấu trong lòng thì được, còn nói ra, cô e...
Triệu Khang lắc nhẹ vai Nam Du:
- Hãy nói đi! Tôi đang chờ đợi lời ngọt ngào từ môi cô bé.
- Không...
Nam Du bất ngờ đứng bật dậy. Cô lắc đầu lia lịa:
- Không thể. Tôi và ông không thể nào đâu.
- Tại sao không chứ? Trong khi hai con tim chúng ta đang hướng về nhau?
- Chỉ một mình ông thôi.
- Một mình tôi ư?
- Phải. Tình cảm đến từ một phía, ông nghĩ đó là tình yêu sao?
- Vậy ra...
- Tôi chỉ quan tâm đến ông với tư cách là một người bạn, một người đồng hương trên đất khách thôi. Còn chuyện tình cảm... có lẽ ông đã ngộ nhận.
- Không phải.
Triệu Khang đột nhiên la lớn:
- Tôi hiểu rất rõ trái tim mình, nhất trong lúc này đây. Tôi biết nó cần gì và yêu ai? Tôi cũng biết được cô bé có dành tìm cảm cho tôi.
- Không.
Nam Du chối bỏ:
- Ông hiểu lầm rồi. Tôi đã nói...
Triệu Khang để ngón tay lên miệng Nam Du:
- Ngàn lời cô bé bây giờ cũng không bằng ánh mắt của cô bé đâu. Tôi đã nhận ra tất cả, nhưng sao cô bé vẫn cố tình chối bỏ chứ?
- Tôi...
- Chúng ta yêu nhau nào có tội gì. Có chăng là tôi biết yêu quá trễ, và bản thân tôi cũng không xứng đáng. Cô bé trong sáng, thanh cao, còn tôi thì già dặn, cuộc đời vướng nhiều bụi trần, nhưng tôi không thể cưỡng lại trái tim mình.
Ngày đầu tiên gặp cô bé bên dòng sông Sein, là tôi biết cuộc đời tôi không thể thiếu cô bé mất rồi.
Ngừng một chút, Triệu Khang nói:
- Cô bé biết không? Tôi yêu, tôi thổn thức, tôi trăn trở như một chàng trai mới lớn. Tôi từng đấu tranh với suy nghĩ mình rất nhiều rằng, có nên yêu cô bé không? Vì tôi không muốn tình yêu mình làm vẫn đục tâm hồn trong sáng của cô bé. Đôi lúc, tôi muốn trốn chạy và muốn quên đi. Nhưng cuối cùng, tôi không thể cưỡng lại trái tim bướng bỉnh của mình. Tôi thua cuộc, gạt bỏ lòng tự trọng của một người đàn ông để về đây tìm cô bé. Tôi muốn cho cô bé biết, tôi rất thật lòng trong tình yêu này.
Lời của Triệu Khang, Nam Du không phải không tin. Tình cảm của anh, Nam Du không phải không hiểu. Nhưng chấp nhận nó ngay bây giờ, liệu có quá hấp tấp không? Cô không sợ sự phản đối từ gia đình khi biết Triệu Khang đã từng lập gia đình, mà cô chỉ sợ....
- Cô bé đang suy nghĩ gì vậy? Triệu Khang lên tiếng khi thấy Nam Du im lặng. Vẫn không tin tình yêu của tôi dành cho cô bé ư?
- Làm sao tin ông được, khi hết lần này đến lần khác, ông luôn đem đến cho tôi sự bất ngờ bằng những cuộc hôn nhân của mình.
Nam Du cố tình làm khó Triệu Khang, vì cô cần xác định lại tình cảm của người đàn ông có bề dày thành tích này:
- Bây giờ thì ông nói ông yêu tôi. Nhưng biết đâu được một ngày gần đây, ông lại đưa đến giới thiệu với tôi một người phụ nữ khác. Và như thế, tình yêu đó là gì? Có duy nhất không?
Triệu Khang nhăn nhó:
- Cô bé vẫn để tâm đến chuyện ấy à? Không phải tôi đã nói việc xảy ra nằm ngoài ý nghĩ của tôi sao?
- Hừ! Ngoài ý muốn? Nếu ông không bằng lòng, ai ép buộc ông bước vào hôn nhân? Ai ép ông?
- Đúng là tôi sai. Nhưng chẳng lẽ một lần sai rồi không được tha thứ? Không được phép làm lại từ đầu? Cô bé có biết, chính cô bé là người cho tôi thêm niềm tin vào tình yêu và cuộc sống còn ý nghĩa biết đường nào không?
-...
- Tôi từng xem thường tình cảm, xem thường hôn nhân. Vì với tôi, những người phụ nữ kia đều giống nhau. Họ đến và họ được cái gì đó họ mới đến. Họ cần tôi, tôi cho. Nhưng tuyệt nhiên, tình cảm tôi không bao giờ cho đi. Tôi chai sạn với những đòi hỏi của họ. Tôi đáp ứng yêu cầu mà không để ý đến việc bản thân mình bị tổn thương. Tôi sống như thế cho đến khi...
Triệu Khang nhìn Nam Du bằng đôi mắt vừa lặng buồn vừa tha thiết:
- Gặp cô bé, tự nhiên tâm hồn tôi được vực dậy. Trái tim không có cảm giác bỗng rung lên mãnh liệt. Và tôi đã biết, thì ra tình yêu của tôi chính là ở đây.
Tôi còn có thể được yêu và sống vì nó, Nam Du à. Cô bé chấp nhận người đàn ông không xứng đáng này và cho ông ta một cơ hội chứ?
- Tôi...
Nam Du cúi đầu:
- Ông cho tôi thời gian suy nghĩ, được không?
- Bao lâu? Một năm, hai năm, hay mười năm?
Nam Du mím môi:
- Nếu là mười năm thì sao?
- Chỉ cần biết mình có cơ hội, thì bao lâu, tôi cũng chờ.
- Ông không sợ mình già đi?
- Tôi đã già, còn sợ gì nữa?
- Hừm! Biết già sao còn bày đặt đòi yêu đương?
- Ủa! Bộ già rồi không yêu được à?
- Không.
- Ai ra luật đó?
- Tôi.
Nam Du cong môi:
- Nếu tôi là ông Tơ, bà Nguyệt, tôi không xe duyên lộn tùng phèo lên như vậy đâu. Một người chỉ được phép yêu một người và kết duyên với một người mà thôi.
Thấy Nam Du có vẻ dễ chịu đi, Triệu Khang không bỏ lỡ cơ hội, anh đùa theo:
- Ông Tơ, bà Nguyệt đâu có lộn, chỉ mình tôi lộn thôi. Nhưng bây giờ thì chính xác rồi. Người gõ cửa trái tim tôi, thì trái tim tôi thuộc về người đó, không thay đổi.
- Thật không?
- Thật một trăm phần trăm. Bằng danh dự của Triệu Khang.
- Được! Tôi sẽ chờ sự thật này.
Nam Du xoay lưng định trở vào với mọi người, thì bị Triệu Khang níu lại:
- Cô bé đi đâu vậy?
- Vào làm việc. Chẳng lẽ ông bắt tôi đứng đây mãi sao?
- Thôi, đừng vào đó!
Triệu Khang rủ rê:
- Chúng ta đi dạo đi!
- Dạo? Nhưng đạo ở đâu? Xung quanh đây toàn là vườn cây ăn trái không hà.
- Thì chúng ta đi dạo vườn cây ăn trái. Tôi muốn biết ở đây, có những loại cây ăn trái gì và loại cây nào cho kinh tế cao?
Nam Du nhìn Triệu Khang:
- Nè! Bộ ông định âm mưu gì nữa hả?
Triệu Khang phì cười vì câu hỏi của Nam Du:
- Cô bé nghĩ tôi âm mưu gì? Tôi chỉ muốn quan sát để sau khi cưới vợ rồi, còn biết cách làm kinh tế nữa.
- Cưới vợ?
- Hừm! Tôi cười người tôi yêu, và người đó cũng là phần đời còn lại của tôi.
Không có cô ấy, cuộc sống của tôi không còn ý nghĩa. Vì cô ấy, tôi đã đi từ Cônhắc đến Lyon, Paris và bây giờ là Cần Thơ.
Triệu Khang nhấp nháy đôi mắt rạng ngời hạnh phúc.
- Tôi yêu cô bé Nan Du.
Lời tỏ tình của Triệu Khang làm Nam Du đỏ mặt. Cô nạt nhỏ:
- Ông không được nói lung tung lỡ người ta nghe thấy thì sao?
- Họ nghe kệ họ, tôi yêu thì tôi nói tôi yêu, có gì đâu phải sợ.
- Lại liều mạng nữa! Sao ông không tôn trọng tôi vậy? Ông có muốn...
Triệu Khang xua tay:
- Thôi được rồi, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì nếu cô bé chưa cho phép. OK Nam Du lườm ngang:
- Ông mà ngoan thế thì tôi đâu bực mình. Hừ!
Cô ngoe nguẩy đi. Triệu Khang lẽo đẽo theo sau. Hai người băng qua khu vườn đầy màu đỏ của mận.
- Hù!
Nam Du từ phía sau vỗ mạnh vai Quốc Tuấn. Tưởng anh sẽ giật mình vì cô chơi trò hù anh, nhưng không, Quốc Tuấn vẫn ngồi yên bất động, đôi mắt buồn bã, xa xôi nhìn về một hướng.
Hơi lạ về thái độ của Quốc Tuấn, Nam Du ngồi xuống bên cạnh, cô nghiêng đầu:
- Anh không có gì đấy chứ?
- Không.
- Thật không? - Nam Du gặng lại.
- Thật.
Từng câu hỏi của Nam Du, Quốc Tuấn trả lời ngắn ngủn làm cô không thể không nghi ngờ:
- Cái thật của anh chẳng làm em hài lòng tí nào cả. Anh nói lại đi, thật ra anh đang gặp chuyện gì? Ai đã làm cho anh buồn, anh suy tư?
- Không ai cả.
- Vậy tự anh làm anh buồn ư? Quốc Tuấn! Em là Nam Du chứ không ai khác đâu nghe. Chúng ta biết và chơi thân với nhau từ nhỏ. Anh nghĩ gì...
Quốc Tuấn ngắt ngang:
- Anh nghĩ gì cứ mặc anh đi, quan tâm làm gì?
- Ơ...
- Em càng quan tâm đến anh, anh càng bực mình đấy.
- Tại sao? Có phải ý anh, em là sự phiền phức không?
- Phải. - Quốc Tuấn buông lời.
- Anh...
Nam Du mím môi:
- Thì ra... em xin lỗi. Xin lỗi anh, vì em không biết được điều này.
Giọng cô nhẹ tênh:
- Thời gian thay đổi, cuộc sống thay đổi làm con người cũng thay đổi theo.
Em không bao giờ muốn tin, người bạn thuở thiếu thời của em cũng giống như vậy. Nhưng...
- Sự thật trước mắt đã làm em khó chấp nhận, phải không?
Quốc Tuấn nhếch môi cay đắng:
- Nhưng em có biết, ai làm anh thay đổi không? Ai làm anh trở nên buồn bã, trầm lắng không muốn cười không? Ai đã làm anh không còn niềm tin vào tình yêu và những gì tốt đẹp không?
- Quốc Tuấn...
Nam Du nhìn Quốc Tuần bằng ánh mắt ngơ ngác:
- Anh đừng bảo rằng anh thay đổi, là do...
- Em đó.
Quốc Tuấn như trút cạn lòng mình. Anh nói lên tất cả những gì anh cố chịu đựng bấy lâu nay:
- Cuộc sống đang yên lành, tình bạn đang đẹp, tự nhiên em đòi sang Pháp học. Nhưng em đi là vì ước mơ vì tương lai của mình, anh không thắc mắc. Rồi ngày em về thì sao? Em mang theo những bất ngờ mà anh không dám tin. Một người đàn ông xa lạ bám riết theo em, để bây giờ, em không còn là người bạn nhỏ của riêng anh nữa. Tại sao vậy, Nam Du?
Quốc Tuấn lớn giọng:
- Em từng nói với anh, em sẽ không có người yêu nếu như em chưa thành tài. Vậy mà... mới có một năm ở Pháp thôi, em đã đưa người đàn ông kia về giới thiệu. Nam Du! Em quên mất anh rồi sao?
- Quốc Tuấn! - Nam Du nhăn mày:
- Anh làm sao vậy? Hình như anh đang kể tội em? Nhưng mà... em mang tội gì thế?
- Tội làm anh đau khổ, làm anh hy vọng để rồi tuyệt vọng.
- Anh...
- Tình cảm anh dành cho em, đã bị em chà đạp, bằng cách đưa người đàn ông kia về. Vì sao thế Nam Du? Nếu em ghét anh, em cũng không nên đối xử với anh như thế chứ? Con người ta yêu không có tội, phải không? Có tội chăng là yêu không đúng người, đặt trái tim không đúng chỗ thôi.
Quốc Tuấn càng nói, Nam Du càng thấy không ổn tí nào. Cô nghiêm mặt:
- Này! Anh có uống rượu không vậy? Tự nhiên rồi...
- Anh yêu em, đó là sự thật. Em có biết không? Vì yêu em, anh đã ầm thầm làm người đứng bên lề cuộc sống của em. Và yêu em...
- Thôi!
Nam Du ngăn lại:
- Đừng nói lung tung nữa, em không muốn nghe.
- Sao thế? Sợ anh chàng kia biết, ha sợ bản thân mình có lỗi?
- Em không sợ gì hết. Em chỉ không muốn nghe những gì làm em phải suy nghĩ thôi.
- Suy nghĩ? Vậy ra em cũng từng suy nghĩ à?
- Phải. Em suy nghĩ là làm sao đừng làm tổn thương anh, đừng làm tổn thương tình bạn của chúng ta. Vì với em, anh mãi mãi là một người bạn, người anh tốt.
- Bạn ư?
- Vâng. Quốc Tuấn! Giữa anh và em chỉ có thể như thế. Hôm nay, em nói ra, hy vọng anh đừng buồn. Anh hãy tìm cho mình một người thích hợp đi. Em không muốn anh đau khổ vì một tình yêu không bao giờ có kết quả.
- Em không cần nói lời từ chối, anh cũng đã hiểu. Nhưng anh không cam tâm, Nam Du ạ.
- Không cam tâm cái gì? - Nam Du nóng nảy.
- Sao em có thể yêu người đàn ông như Triệu Khang? Anh ta chỉ giàu có thôi, chứ quá khứ của anh ta có tốt đẹp gì đâu. Em nghĩ anh ta về đây là vì em sao? Coi chừng em ngây thơ quá đấy. Triệu Khang...
- Đủ rồi!
Nam Du hét lên:
- Anh mà còn nói với cái giọng điệu đó nữa, thì đừng trách em nghe. Triệu Khang là người đàn ông như thế nào, không cần anh bận tâm, cũng không cần anh moi móc cái quá khứ của người ta ra để làm đề tài. Anh nghĩ khi biết về cái không đẹp của người khác là thú vị sao? Hơi tầm thường đó!
- Phải, anh là người tầm thường. Nhưng vì sao anh trở thành như vậy, em biết mà.
Quốc Tuấn bỗng giận dữ:
- Vì yêu em, anh đã trở thành người đàn ông ích kỷ, nhỏ nhen, đôi khi còn đáng ghét nữa. Từ ngày em về nước tới giờ, lòng anh cứ thấp thỏm không yên.
Anh định không bày tỏ tình cảm của mình vì thấy mình không xứng đáng, nhưng khi biết Triệu Khang còn không xứng đáng hơn anh, thì anh lại có lòng tin. Anh hy vọng với trái tim yêu em chân thành, em sẽ suy nghĩ lại. Nào ngờ, em chỉ nói với anh một câu:
"Chúng ta chỉ thể là bạn". Hỏi em, có đau không, Nam Du?
-...
- Bao nhiêu năm chờ đợi âm thầm, vun đắp, hy vọng. Để rồi bây giờ... nhìn người anh yêu, yêu người khác, đau khổ hay vui đây, Nam Du? Em trả lời anh đi!
Quốc Tuấn lắc mạnh vai Nam Du làm cô phải nhăn mặt:
- Đau em!
- Hừ! Em cũng biết đau sao? Vậy mà anh tưởng... chịu nổi, Nam Du xô bật Quốc Tuấn ra. Cô vụt dậy:
- Thôi đi! Anh điên như thế đủ rồi đó.
- Điên ư?
Quốc Tuấn bật cười khan:
- Đúng rồi. Anh đang điên đây. Vậy em đừng trách người điên này nhé.
Quốc Tuấn bất ngờ nhào lại ôm choàng lấy Nam Du, hôn tới tấp.
- Anh yêu em. Anh muốn em mãi mãi là của anh. Là của anh, em hiểu không?
Bất ngờ trước hành động của Quốc Tuấn, Nam Du giận run người. Cô dồn hết sức mạnh vào đôi bàn tay, và giáng xuống mặt Quốc Tuấn.
- Bốp!
Bị tát đau, Quốc Tuấn hơi khựng lại. Nhưng rồi trái tim bị tổn thương đã làm cho anh điên tiết lên, anh vẫn ghì lấy Nam Du bằng những nụ hôn cưỡng đoạt.
Nam Du chống cự, sau đó cô đành tuyệt vọng xuôi tay trong sự câm phẫn đến tột độ.
"Quốc Tuấn, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu".
- Buông cô ấy ra...
Lúc Nam Du tưởng rằng đời con gái của mình bị ô nhục bởi một người mà cô từng xem như người thân trong gia đình, thì bất ngờ giọng sắc lạnh của một người vang lên:
- Bảo cậu buông cô ấy ra, cậu có nghe không?
Giọng nói ấy lặp lại một lần nữa, Nam Du mới nhận ra.
Cô mừng rỡ gọi lớn:
- Triệu Khang! Cứu với...
Sự xuất hiện của Triệu Khang làm Quốc Tuấn lúng túng. Thừa cơ hội ấy Nam Du vùng mạnh và chạy đến, lao vào vòng tay Triệu Khang khóc nấc:
- Anh ấy...
Triệu Khang vỗ nhẹ lưng Nam Du, nhẹ nhàng:
- Không sao! Có tôi đây, sẽ không dám làm hại cô bé đâu.
Triệu Khang dỗ dành, trấn tỉnh Nam Du, thế nhưng hình như cô bé vẫn chưa khỏi cơn hoảng loạn nên cứ khóc. Nước mắt ướt đẫm ngực áo anh. Triệu Khang xót xa anh quắc mắt nhìn Quốc Tuấn:
- Tại sao cậu có thể đối xử với cô ấy như vậy chứ? Tình cảm là phải cưỡng đoạt sao? Cậu nghĩ làm như thế, có ấy sẽ thuộc về cậu à? Thật, tôi sai lầm về cậu đấy.
Cảnh tượng hai người trong vòng tay nhau, Qước Tuấn càng tức điên lên:
- Anh sai lầm về tôi, vậy anh tốt đẹp lắm à? Anh nhìn lại đi, bản thân anh, cuộc đời anh có xứng đáng với Nam Du không? Người đàn ông mà trong trái tim không biết có bao nhiêu là phụ nữ, thật sự tôi không dám tin anh thật lòng.
Triệu Khang nhếch môi:
- Có vẻ cậu biết về tôi rồi đấy. OK. Thế thì tôi không còn gì để mà ngại.
Vâng, tôi đã từng cưới vợ và đã...
Nam Du đưa tay che miệng Triệu Khang:
- Ông không cần giải thích với anh tạ.... Anh ta không có tư cách để biết chuyện của ai cả.
- Nhưng nếu tôi không nói rõ?
- Anh ta không còn là Quốc Tuấn, người bạn thuở nào của tôi. Anh ta yêu mù quáng anh ta không ngần ngại cưỡng đoạt người bạn thân của mình mà không cần biết đến sự tổn thương oán hận. Tôi ghê sợ anh ta.
Nam Du vẫn đứng trong vòng tay Triệu Khang, người cô toát lên mồ hôi lạnh vì cơn giận lên đến tột độ. Cô chỉ tay:
- Anh mau cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.
- Vì hành động bỉ ổi của anh chứ gì?
Quốc Tuấn khoanh tay:
- Đúng rồi! Em ghê tởm anh. Vậy còn, người đàn ông đang ôm em đó thì sao? Anh ta không biết bao nhiêu lần nếm vị ngọt ái ân, em yêu anh ta, em hãnh diện về sự sành sỏi ấy à?
- Anh... anh đúng là đê tiện.
Ha ha ha...
Quốc Tuấn cười ngả nghiêng:
- Bị chạm vào điều xấu hổ rồi à? Này, anh báo cho em biết trước nghe.
Không chừng em cũng là người phụ nữ để anh ta vui như bao người phụ nữ khác thôi, tốt đẹp gì về điều đó đâu.
Triệu Khang nghiêm nghị:
- Cậu Tuấn! Làm tổn thương và hạ thấp danh dự của người khác, không phải là chuyện đơn giản đâu nghe. Tôi yêu cầu cậu nên ăn nói cẩn trọng một chút, không khéo, cậu đánh mất luôn tình bạn mà cậu đang có đấy!
- Bạn nào? Tôi và anh chỉ có thể là kẻ thù thôi. Anh cướp người tôi yêu, cho nên trong mắt tôi, anh không xứng đáng để tôi tôn trọng.
- OK. Cứ cho tôi là tình địch của anh đi, vì hai chúng ta cùng yêu một người mà đúng không? Nhưng, không thể vì chữ yêu mà hận thù nhau được. Làm như vậy, người đứng giữa như Nam Du, khó xử lắm.Tôi một đề nghị như thế này.
Nam Du yêu ai chọn ai, chúng ta hãy tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy và đừng trở mặt với nhau, được không? Tôi không muốn trong thời gian lưu lại Việt Nam, tôi và cậu không thể nhìn mặt nhau.
- Hừ! Anh nói sao nghe xuôi tai quá. Đâu, anh thử đặt mình vào vị trí của tôi khi bị từ chối tình yêu xem, anh bình thản và coi như không có gì được không?
- Được!
- Thôi đi!
Quốc Tuấn hét:
- Anh đừng giả vờ nữa! Anh biết mình được chọn rồi nên mới nói như thế chứ...
- Tôi bị từ chối rồi chứ không phải không? Lúc ấy tôi đau lắm, nhưng tôi cũng kịp suy nghĩ. Tình yêu là phải xuất phát từ hai phía, không thể cưỡng ép hay van xin được Nếu người tôi yêu tìm được hạnh phúc với người khác, tôi sẵn sàng chúc phúc cho họ.
- Xin lỗi, tôi không làm được như anh. Trong cuộc sống thực tế mà tôi sống, tôi chỉ biết được một điều. Cái gì tôi muốn thì tôi phải đạt được nó.
Triệu Khang lắc đầu:
- Sống như thế, cậu sẽ không có gì cả đâu, bởi những gì cậu muốn, chưa chắc là của cậu.
- Tôi không cần biết điều đó. Đừng dạy khôn tôi nữa.
Quốc Tuấn hậm hực bỏ đi.
Nam Du thở dài:
- Anh ấy thay đổi rồi. Tôi rất tiếc về điều đó.
- Tình yêu có thể làm người xấu trở thành tốt và người tốt trở thành xấu.
- Ý ông... người tốt là ông, còn người xấu là Quốc Tuấn?
Triệu Khang nhướng mày:
- Không đúng à?
- Hừ!
Nam Du lách ra khỏi vòng tay Triệu Khang:
- Đừng thừa cơ hội lợi dụng nghe.
- Ơ là do cô bé ôm tôi mà. Ai lợi dụng ai thế?
- Ông...
Nam Du trừng mắt:
- Còn trêu tôi?
Triệu Khang giơ tay:
- Không, không tôi chỉ...
Anh níu tay Nam Du:
- Đã lấy lại bình tĩnh chưa?
- Tạm ổn rồi.
- Vậy thì lau nước mắt đi, không lên để bác trai và mọi người phải đặt nghi ngờ.
Nam Du quay chỗ khác. Cô định kéo tay áo lên lau, nhưng không hiểu sao lại quay lại:
- Ông lau giùm tôi đi!
- Tôi? - Triệu Khang chỉ vào mình.
- Hừm! Hay ông ngại?
- Không phải, tôi...
Triệu Khang chợt lúng túng:
- Nhưng tôi không có mang khăn.
- Không mang khăn rồi không lau được à?
Nam Du lùng bùng:
- Tôi không biết ông làm cách nào. Nếu ông không lau, tôi để khuôn mặt này vào nhà và bảo với mọi người rằng...
Triệu Khang ngăn ngang:
- Tôi lau. Cô bé học tính nhõng nhẽo đâu thế nhỉ?
- Không biết nữa.
- Và cô nhỏ nhắm mắt lại. Triệu Khang giữ Nam Du đứng vững bằng một cánh tay còn cánh tay kia, nâng mặt cô nhỏ lên.
Thật nhẹ nhàng, anh lau khô những giọt nước mắt còn đọng trên mi bằng môi mình.
Sau đó đôi môi điêu luyện trượt dài lên mũi, lên mặt và dừng lại ở cánh hồng đang hé mở.
Nam Du rùng mình mở mắt. Cô chấp chới trong nụ hôn đầu tiên. Triệu Khang thì thầm trên môi:
- Anh lau khô nước mắt rồi đó, bé yêu.
- Hừm! Ông khôn quá đi.
Triệu Khang rời môi cô bé.
- Nước mắt em ngọt thật đấy!
Nam Du xấu hổ:
- Ông đáng ghét! Người ta hiểu...
Cô nhỏ chưa tròn câu thì lại bị đôi môi tham lam cuốn lấy.
- Chết rồi, chết rồi... Anh không thể dứt ra được khỏi em rồi. Làm sao bây giờ?
-...
- Nam Du à! Em gõ cửa trái tim anh. Hay là em làm chủ nó luôn nghe?
- Không thèm.
Nam Du xô bật Triệu Khang ra, bỏ chạy. Triệu Khang đuổi theo. Tiếng cười của anh xoá tan khoảng không gian căng thẳng vừa qua.