Nguyên tác: Redeeming Vows
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Chương 7
L
iz bước ra khỏi nhà bếp, suýt nữa thì va phải Logan. “Xin lỗi.” “Tại tôi, tiểu thư.”
“Gọi tôi là Liz thôi.” Cô không nghĩ mình quen với việc mọi người gọi mình là tiểu thư.
Logan nhướng mày, khiến Liz tự hỏi liệu cô có nên để anh ta nghĩ là cô cho phép anh ta gọi tên thân mật của mình như thế không.
“Tên đẹp thật đấy, Liz.” Logan đưa tay lên định vuốt má cô.
Trong một phút, Liz đứng sững. Đã rất lâu rồi không có người đàn ông nào, ngoài Fin, thể hiện những tiếp xúc gần gũi kiểu thế với cô. Nhưng với ánh nhìn ráo riết của Logan khiến cô không có đường lùi, nên người đàn ông kia xem đó như một lời mời mọc và dịch lại gần hơn khiến Liz lùi lại và nghiêm sắc mặt.
“Tôi đi xem con trai mình thế nào.”
Logan buông tay xuống, nhưng nụ cười tự mãn vẫn còn nguyên trên mặt. Vóc dáng anh ta không thua kém gì Fin, vai rộng và hông hẹp. Anh ta có ngoại hình khá ưa nhìn, và kiếp sau nhất định Liz sẽ chào đón sự tiến tới của anh ta. Nhưng lúc này chỉ đơn giản là không thể được vì người đàn ông trước mặt cô không phải Fin.
“Cô có cậu con trai rất cừ đấy. Hẳn là cô đã gặp nhiều khó khăn khi nuôi dạy nó một mình nhỉ?”
“Simon là đứa biết thương mẹ.”
“Thì nhìn cách cô tự hào về nó là biết mà.” Logan để rơi ánh mắt xuống chiếc đầm trên người cô, và cô biết tỏng anh ta đang nghĩ gì. Người phụ nữ hiện đại trong cô muốn lên tiếng cho anh ta biết rằng cô muốn anh ta nói chuyện với khuôn mặt, chứ không phải là bộ ngực của cô, nhưng nghĩ lại nói vậy có thể hơi thô lỗ. Nhớ lại cách mọi người rối rít xung quanh anh ta, Liz quyết định không nói gì.
“Để tôi đi xem thử nó thế nào.” Liz cụp mắt xuống và bước về phía anh ta, hy vọng anh ta chịu dịch người ra. Trong phút chốc, Logan vẫn đứng nguyên tại chỗ, rồi xoay người dịch ra chút kèm theo tiếng thở dài chỉ chừa một không gian nhỏ xíu để cô đi vòng qua anh ta.
Liz cảm thấy sức nặng từ ánh nhìn của anh ta đặt lên lưng mình. Cô muốn càu nhàu phản kháng một chút, nhưng rồi chỉ mỉm cười.
“Chuyện gì vui thế, Elizabeth?”
Giọng nói của Fin khiến cô đứng sững lại. “Fin?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô và tỏ ý không vui.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của Logan đi khỏi từ phía sau. Khi cánh cửa đóng lại, Fin túm lấy khuỷu tay Liz và kéo cô vào một căn phòng trống.
Lúc chỉ còn hai người, cô cố giật cánh tay ra khỏi Fin, nhưng anh nắm chặt như gọng kìm khiến cô không thoát đi đâu được.
“Chuyện gì xảy ra với cô thế?”, anh làu bàu. “Tôi hỏi anh câu đó mới đúng.”
“Nói chuyện riêng với đàn ông không phải người nhà sẽ là mồi cho thiên hạ đàm tiếu, cô có biết không hả?”
Liz cảm thấy hơi thở của anh bắt đầu gấp gáp. Anh nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ.
“Anh có phải là người trông nom tôi đâu, Fin.” Anh nghiến chặt quai hàm và tiến thêm một bước gần hơn. Liz nuốt khan và lùi lại. Đụng phải bức tường sau lưng nên cô không thể lùi xa hơn nữa. Ánh mắt anh lóe lên kiểu con vật đang rình mồi khiến Liz thấy lạnh sống lưng.
“Không nên khuyến khích sự quan tâm của Logan.”
Fin đang ghen. Tự ái. Và thể hiện ý muốn giữ cô cho riêng mình.
“Anh ta chỉ tán tỉnh chút thôi, Fin.”
Việc nói ra thành lời điều cả hai đều trông thấy khiến nét mặt anh thoáng thay đổi. “Được cậu ta để mắt tới chắc cô vui lắm nhỉ?”
Đầu gối anh sượt nhẹ lên lớp váy dài của cô. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh khiến da cô bắt đầu nóng rần lên.
“Biết người nào khao khát mình đối với tôi chẳng có nghĩa lý gì cả.”
Fin buông khuỷu tay cô ra và chống một bàn tay lên bức tường đằng sau cô. Tay kia vuốt dọc theo khuôn mặt cô. Chậm rãi và đầy toan tính. Anh cúi mặt xuống cho đến khi cô cảm thấy được hơi thở anh phả lên má mình. Cô không thể ngăn mình ngả vào anh và bắt đầu nuốt khan.
“Anh rất vui sướng được quan tâm đến em nhiều hơn, Elizabeth”, anh thì thào bên trên môi cô, chờn vờn, chờ đợi, và cuối cùng hai đôi môi khóa vào nhau. Vị rượu mạnh cay nồng nơi lưỡi anh thấm đẫm lên môi cô. Thân người to lớn của anh tựa hẳn vào người cô và chỗ da thịt nào có anh chạm vào nhất loạt nóng ran lên.
Đầu óc mụ mị, Liz cong người áp sát vào anh và rên lên. Thật dễ chịu. Vô cùng dễ chịu. Cơ thể cô cảm thấy sống động với cảm giác hứng khởi, đón đợi những cái ve vuốt nồng nàn từ anh.
Tay anh trượt xuống hông cô, khẽ mân mê da thịt nơi đó qua lần vải. Fin nhấc gấu váy cô lên cho đến khi cô cảm thấy những ngón tay thô ráp của anh chạm vào làn da trần. Anh tiếp tục hôn cô say đắm, không để cô có cơ hội thở bình thường. Liz ôm cả hai tay quanh người anh và ghì sát vào anh hơn.
Sự thật mà cả hai người đều cố tình không chịu thừa nhận giờ đã rõ rành rành dù không nói ra.
Fin di môi xuống một bên cổ cô, cắn nhẹ bên dái tai khiến bụng dưới cô nhói lên và toàn thân rung lên ham muốn.
“Đây có phải là sự quan tâm em cần không? Đây có phải là điều em muốn không?” Những lời nói của anh vẫn còn tức giận nhưng môi anh đang mơn trớn cô tại một nơi mà cô hầu như không nhớ đó là nơi nào.
Fin luồn tay bên dưới váy cô, mân mê hông cô. “Có phải không, Elizabeth?”
Anh hỏi gì thế?
“Hay đây là điều em muốn chăng?” Những ngón tay của Fin đi vòng sang phía trước và lần tới miền ấm nóng của cô. “Ôi, Chúa ơi.”
Liz ngả đầu ra sau, hai mắt nhắm nghiền, trong khi oằn người vào sát anh hơn.
Fin xoay ngón cái mơn trớn.
Hơi thở nóng rẫy của anh hòa nhịp với hơi thở cô cho đến khi khoái cảm nơi cô dâng trào.
Cơ thể cô leo lên một bức tường vô hình và bất động ngay khi Fin đẩy cô lên cao hơn.
Người run lên bần bật, Liz bật lên những tiếng kêu tắc nghẹn trên vai anh khi đạt đến cực cảm. Người cô cong oằn lên dưới tác động của những ngón tay đầy ma thuật của anh.
Fin giữ cô ở nguyên tư thế đó, lưng áp sát vào tường, hơi thở của anh dồn dập phả vào cổ cô khi cơn run rẩy bắt đầu lắng dịu.
Khi rốt cuộc cô cũng lấy lại tâm trí để mở mắt ra, Fin đang nhìn cô chằm chằm. Anh hiểu. Anh đưa tay lên môi mình.
Trong một lúc, Liz cảm thấy cơ thể cô lại căng cứng lên lần nữa.
“Anh sẽ dành cho em tất cả những quan tâm em cần, Elizabeth.”
Fin lùi ra và gấu váy cô rủ xuống. Anh liếm môi trước khi mở cửa và rời khỏi phòng.
Liz để mặc cho người trượt xuống cho đến khi ngồi bệt ra sàn. Cô nhìn đăm đăm vào một cây nến chưa châm bên kia căn phòng. Trước khi cô kịp lấy lại hơi thở bình thường thì chất adrenaline trong cô lại dâng lên.
“Đồ đáng ghét”, cô rít lên giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Cây nến bắt lửa. Cô phóng mắt tới một cây khác. Nó cũng bắt lửa.
Thật bất ngờ, Liz không thấy tuyệt vọng hay bất bình với những suy nghĩ của mình hơn là bực bội trước khả năng kiểm soát của anh. Kiểm soát cô.
Cô đã mất kiểm soát và lúc đó không quan tâm gì nữa, cứ để anh muốn làm gì thì làm. Chuyện gì đang xảy ra với cô thế này? Cô nên khiếp sợ trước cơ thể dễ bảo của mình, nhưng cô lại không thể. Cô nên ganh tức với những người biết kiểm soát cơ thể mình tốt hơn, nhưng cô không thể.
Cô dựa lưng vào tường nhích từng chút một đứng lên, sửa sang lại xống váy và lại mường tượng tới bàn tay ve vuốt của Fin.
* * *
Chuẩn bị cho chuyến đi về phía nam đồng nghĩa với việc di chuyển cả gia đình. Ian ra lệnh cho những người già và người ốm chuẩn bị chuyển vào những căn phòng thấp hơn trong pháo đài, phòng khi Grainna có thể tấn công.
Vì có quá đông người, cộng thêm sự quan tâm không ngớt của Logan, Liz thừa cơ hội lẩn đến ngôi nhà nhỏ với Simon. Tuy nhiên, Fin chắc chắn cũng sẽ có mặt. Và lần này Ian sẽ tham gia cùng họ, nên dịp may để Liz trả thù Fin coi như phá sản.
“Cháu có biết gì về lịch sử của chúng ta không, Liz?
Về những gì Scotland sẽ chịu đựng trong suốt nhiều năm trời ấy?”
Ian bắt đầu đặt những câu hỏi khi họ vẫn còn cách đích đến hơn một dặm.
“Không, không nhiều ạ. Có một ít bộ phim về Scotland. Cháu được biết là váy đàn ông ngắn hơn thôi ạ.”
“À, thế ư. Duncan và Fin cũng nói hệt như vậy từ những chuyến du hành về thế kỷ của cháu.”
“Bác lấy làm lạ đúng không?” “Ta không hiểu ý cháu.”
Liz chúm chím cười. “Ưm, bác cho Duncan và Fin du hành xuyên thời gian…”
“Tổ tiên bảo chúng ta làm vậy.”
“Lý do gì cũng vậy thôi, hai người du hành xuyên thời gian, biết rằng trang phục của họ không thích hợp với sự hình dung của thế hệ chúng cháu về họ và váy của họ thay đổi vì điều đó. Thế là bác tự hỏi không biết lý do váy đàn ông ngắn đi có phải là bởi Duncan và Fin du hành vượt thời gian không.”
Ian chau mày trầm ngâm. “Du hành xuyên thời gian chứa đựng nhiều khả năng. Đó là lý do tại sao chúng ta lo lắng khi cháu đến đây với Myra.”
Nhiều tháng trước khi Liz buộc Myra đưa cô và Simon đến thăm Tara sau khi biết sự thật về sự biến mất của em gái mình, Fin không hề chào đón cô, còn Ian thì giữ thái độ trung lập.
“Cháu nghĩ tổ tiên muốn Simon và cháu đến đây.” Ian gật đầu. “Đúng thế.”
“Ta sẽ mang theo những hòn đá chứ?”
“Ta đã cân nhắc chuyện đó. Để chúng ở lại có thể sẽ gặp nguy hiểm, mà mang đi thì cũng rủi ro. Nếu cả hai khả năng đều dẫn đến kết cục là Grainna chiếm đoạt được chúng thì hậu quả sẽ rất tàn khốc.”
“Chúng ta có thể mang theo một hòn thôi, để lại một hòn, và giấu hòn còn lại”, Simon gợi ý.
Ian nở nụ cười hiếm hoi. “Cháu trai, đầu óc khôn ngoan của cháu có thể giúp cháu tiến xa đấy.”
Simon ngồi thẳng người trên yên ngựa khi nghe lời khen ngợi từ Ian. Lòng Liz phấn khởi khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của con trai. Gia đình MacCoinnichs có ảnh hưởng rất tích cực đến cậu bé.
“Cháu nghĩ ta nên giấu ở đâu trong pháo đài nào?”, Fin hỏi Simon, cười toe toét.
Trước khi đáp, nó có vẻ như đang cân nhắc tất cả những lựa chọn. “Ưm, cháu không nghĩ ta cần phải tìm chỗ an toàn, hay dưới gầm giường gì đâu ạ. Nếu cháu mà là Grainna thì đấy sẽ là những chỗ đầu tiên cháu lục soát.
Cháu sẽ giấu ở chỗ dễ thấy thôi. Ví dụ như là biến hòn đá thành cái chặn giấy đặt trên bàn viết hay đại loại vậy.”
Liz nghĩ về những đồ vật thủ công cô sắp xếp lại với nhau trong những giờ vui chơi cùng đám trẻ mẫu giáo. “Ta có thể dùng thuốc màu để nhuộm nó và khiến nó giống như một món quà dành cho ngày của Cha do Amber làm ấy.”
“Được đấy. Con nhớ có lần vẽ một khuôn mặt trên một cục đá rồi tặng cho mẹ. Mẹ gọi đó là hòn đá cưng.”
Liz bật cười. “Ừ.” Cô đã cất kỹ nó trong cái bàn đầu giường ở căn hộ của mình. Đương nhiên, căn hộ của cô giờ đã quay về với người chủ, và những đồ đạc cá nhân của cô chắc đã được bán để bù vào số tiền thuê chưa đóng. Cô và Simon có thể đang nằm trong danh sách những người bị mất tích giống như Todd và Tara. Quay về lúc này đồng nghĩa với việc đối mặt với vô số những câu hỏi và giải thích.
Họ đến gần căn nhà nhỏ và dắt ngựa đến chỗ gặm cỏ trước khi mở cửa căn nhà. Là người phụ nữ duy nhất, Liz cảm thấy hơi thiếu tự nhiên trong chiếc quần short và áo thun quen thuộc nên quyết định vẫn mặc chiếc váy dài lượt thượt. Dù sao thì Ian vẫn giữ nguyên tắc là không được ăn mặc quần áo thế kỷ XXI trước mặt ông.
Lại còn Fin nữa.
Họ không hé môi gợi lại lần gần gũi giữa hai người hôm trước. Nhưng tâm trí cô không ngớt đong đầy hình ảnh anh. Khắc sâu. Ngay cả lúc này đây, anh liếc nhìn cô đủ lâu để Liz cảm thấy ánh mắt anh chiếu lên cô trước khi nhìn lảng sang hướng khác. Anh nghĩ mình hơi xấu hổ. Cô biết hơn thế.
“Mình thử với quả cầu lửa nữa nhé?”, Fin hỏi sau khi mọi thứ xong xuôi.
Liz nhìn Simon qua khóe mắt, vai cu cậu rũ xuống trước lời đề nghị của Fin. Nó muốn thử biến hình lần nữa. Nó giữ ý muốn đó trong đầu và không nói thẳng với cô nhưng cô biết nó muốn làm điều đó. Cũng như thế, Fin có vẻ như muốn hoãn lại điều không tránh khỏi. Có lẽ là do cách cô phản ứng với việc biến hình của Simon lần trước.
“Để tôi thực hành với Simon.” “Chắc không?”
Liz hít một hơi thật sâu và gật đầu cương quyết. “Chắc.” Mặc dù mạch cô đang bắt đầu đập dồn nhưng không giống như lần trước.
Ian bước tới và đặt một tay lên vai Simon. “Nếu cháu biến hình, Simon à, đừng có bay xa hơn cái nhánh cây kia nhé.” Ông chỉ về phía cái cây gần đó, cái nhánh cứng cáp thấp nhất cách mặt đất chừng ba mét rưỡi. “Nếu cháu đột ngột trở về hình dạng bình thường khi đang đậu ở cành cao hơn sẽ ngã đau lắm đấy.”
Liz đã không hề lường được chuyện đó. Nét mặt của Simon cho thấy nó cũng vậy.
“Phải đấy.”
Ian đứng lùi ra.
Fin tiến lại đứng bên cạnh cô. Mặc dù cuộc chiến giữa hai người vẫn còn dang dở, nhưng giờ không phải lúc. Mọi cặp mắt đổ dồn cả vào Simon.
Simon cởi áo và nhắm mắt trước khi dang rộng hai tay. Miệng nó lẩm bẩm gì đấy. Trong đầu nó hát lên những ý nghĩ. Ta là một con chim. To lớn và mạnh mẽ. Ta đang giương móng vuốt và muốn bay lên đậu trên ngọn cây cao đằng kia.
Liz nhìn lên ngọn cây. Nó cao chừng mười hai mét. Chắc trông cô mất bình tĩnh vì cả Ian và Fin đều nắm lấy cánh tay cô trấn an.
Khi nhìn lại Simon, cô cảm thấy nó chần chừ, và lo lắng cho cô.
Con làm được mà, Simon. Con có đôi cánh rộng lớn và mạnh mẽ bằng kích thước của một chiếc máy bay ấy. Con làm được!
Nó rướn người cao hơn và bắt đầu lại.
Liz đọc cùng nó. Cổ nó phập phồng như lần trước. Một ảo ảnh mờ mờ trước mắt cô khi Simon di chuyển cánh tay hệt như một con chim, lông vũ bắt đầu mọc ra rồi biến mất.
Nó làm lại.
Fin nắm chặt lấy cánh tay cô. Lo lắng, nhưng không nói gì.
Simon lại niệm và ai nấy đều nín thở.
Khi lớp da trên cổ nó phập phồng, Liz khuyến khích lần nữa. Nào con biến thành chim đi.
Và nó thành chim thật.
Nó đứng yên tại chỗ chừng một phút, rồi cả thân người chuyển động, biến thành con chim ưng như ý muốn. Chiếc quần dài tụt xuống bên dưới đôi chân móng đầy vuốt và nó khởi sự cào cào mặt đất. Trong chớp mắt, Simon mang hình hài một con chim. Rồi không hề báo trước, nó kêu rít lên một tiếng, dang rộng cánh và bay vút lên.
“Chúa ơi.” Liz nhảy với theo con trai như sợ nó không nghe hay không hiểu mình. Tay Ian trượt khỏi cánh tay cô nhưng Fin kịp giữ lại, nắm chặt lấy bàn tay cô. Simon bay lượn bên trên đầu cô và Liz cố hết sức để bắt lấy nó.
“Trời ơi, Liz, cô định làm gì vậy?”
Liz nhìn Fin. Anh đứng bên dưới cách cô chưa đầy nửa mét, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô. Chúa ơi, cô đang lơ lửng. Hệt như khi đám chị em thiết lập vòng tròn.
Trong một thoáng, tất cả những suy nghĩ của Simon biến mất, cô thấy lo lắng và rơi xuống, ngã quỵ gối ra đất.
Mẹ có sao không?
“Mẹ ổn”, cô hét lên trước khi nhận ra Simon hỏi cô bằng ý nghĩ. “Con nghe mẹ nói không?”
Trời ơi, thật là tuyệt quá đi mẹ! Hết chỗ chê.
Simon lao bổ xuống rồi lại bay vút lên.
“Simon nói chuyện với cháu hả?”, Ian hỏi.
“Vâng. Tạ ơn Chúa!”
Fin nhìn lảng đi, nhưng chỉ trong thoáng chốc. “Hỏi xem nó cảm thấy thế nào.”
Rất tuyệt. Con có thể nhìn thấy hết mọi thứ.
“Nó ổn. Rất phấn khích.”
“Cháu hiểu chúng ta chứ?”, Ian xoay người ngước nhìn Simon.
Simon đáp lại bằng một tiếng kêu quang quác rồi đậu trên nhánh cây được chỉ định.
Con bay cao hơn nữa được không mẹ?
“Thôi con. Mẹ biết con đang rất phấn khích nhưng an toàn là trên hết con ạ.”
Thôi vậy.
Nó ngoan ngoãn khiến cô bất ngờ.
Con làm được rồi.
“Con làm được rồi.”
Fin đỡ cô đứng lên và nắm lấy cánh tay cô. “Cháu nhìn thấy rõ hơn không Simon?”
Simon nhìn về phía dòng suối và quay lại nhìn họ.
Vâng ạ. Nó lại cất cánh, nhắm về phía một thứ gì đó bên trên mặt nước. Nó lao bổ xuống, quắp lấy một con cá lớn, và quay về chỗ cũ. Bữa trưa của con nè.
Liz bật cười. Ian đan hai bàn tay lại với nhau và kêu lên. “Không thể tin nổi.”
Simon bay bên trên một thân cây đổ trước khi đậu xuống đất. Con sẽ cố và trở về hình dạng cũ.
“Ừ.” Liz nói cho mọi người biết ý định của nó.
Giọng con trai cô vang lên nhưng chỉ hai lần. Ta lại trở về là người. Với đôi chân để chạy cùng tay và bàn chân.
Nó trở về lại như cũ thật nhanh. Nếu Liz chớp mắt thì hẳn đã bỏ lỡ mất khoảnh khắc đó. Nhưng cô đã không chớp mắt. Làn da hồng của nó sáng lên như thể mớ lông vũ không từng tồn tại. Nó lại là người.
Liz bắt đầu chạy ào về phía con trai trước khi nó la lên hốt hoảng. “Mẹ, đừng có nhìn. Con đang trần truồng đấy!”
Cô đứng khựng lại và quay lưng về phía cậu chàng. Nó lớn rồi nên cần phải thật tế nhị. Cô không nhịn được cười. Con trai cô đã biến thành chim, bay lên cây, bắt cá bằng móng vuốt chứ không phải lao, và giờ đây đang lo mẹ sẽ nhìn thấy những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể mình. Những bộ phận mà cô đã chăm chút lau rửa không biết bao nhiều lần mà kể.
Cô cười lớn hơn.
Mạch Liz trở về nhịp đập bình thường trong khi cô lắng nghe con trai thu dọn quần áo và mặc vào. Nó đã làm được. Nó đã làm được thật rồi. Không có gì là không thể.
Simon, con trai cô, có khả năng biến hình. “Xong rồi, mẹ nhìn được rồi.”
Nó cười tít cả mắt. Fin vỗ lưng thằng bé, không giấu nổi niềm tự hào.
“Bay trên cao thật là đã đó mẹ.”
“Chứ sao nữa. Con thấy thân người mình thế nào?” Simon nghiêng đầu sang một bên. “Bình thường, con nghĩ vậy. Con không thực sự nghĩ về nó khi đã biến hình.”
Simon đặt một bàn tay lên bụng. “Con đói rồi. Mình sẽ ăn con cá đấy chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Nhưng con không thích ăn sống đâu đấy.”
Simon đi đến bên một vòng tròn được xếp bởi những hòn đá và vung tay về phía những súc gỗ cháy dở. Một ngọn lửa bùng lên. Nó lùi lại để tránh bị lửa bắt vào mái tóc dài.
“Úi chà. Con không định nhóm đám lửa to như vậy.” Ian thảy con cá cho Simon. Nó trượt ra khỏi kẽ ngón tay của Simon, mất mấy lần cậu mới nắm chặt được nó.
“Khi cháu nhận ra quyền năng đích thực của mình thì những quyền năng khác cũng được tăng lên. Từ nay cháu cần cẩn thận.”
Simon gật đầu.
Ian giúp Simon nướng cá trong khi cô vẫn nhìn trân trân.
“Chuyện gì đã xảy ra sau đó nhỉ?” Fin thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng rẫy của anh mơn man lên cổ.
Liz liếc nhìn qua vai. “Tôi không biết.”
“Cô bay là là trên mặt đất. Tôi nắm mà cứ bị giật lên ấy. Nếu tôi buông tay chắc cô cũng bay vút lên cao giống như Simon mất.”
Một cơn ớn lạnh chạy thẳng vào đầu cô. “Tôi tin chắc đó chỉ là ăn may thôi. Tôi không cố làm điều đó.” Ngay cả khi những lời đó do chính miệng cô thốt ra thì Liz biết nó chỉ đúng một nửa. Cô không hề cố, nhưng chẳng phải là ăn may. Giống như Simon bảo việc biến thành chim nó thấy bình thường, thì việc bay là là trên mặt đất cũng vậy.
Fin làu bàu nghi hoặc. “Tôi không nghĩ vậy.” “Tôi không nghĩ là mình có thể làm lại được.” “Có lẽ cô nên thử.”
“Không phải hôm nay. Hôm nay dành cho Simon.” Ian cười vang khi nghe Simon nói gì đấy trước khi đặt con cá trên lửa.
“Nó đã làm rất tốt.” Fin nói, đặt một bàn tay lên lưng cô.
Cô giật mình vì sự đường đột.
“Tôi không làm đau cô đâu.” Fin áp bàn tay sát vào hơn nữa, những ngón tay xòe rộng nơi hõm lưng cô.
Khi đầu gối cô bắt đầu nhũn ra, Fin bật cười.
Liz né ra khỏi Fin và quay lại đối mặt với anh, tức giận vì khao khát đầy bản năng của mình, và giận cái thói vô tư của anh.
“Nghe đây”, cô rít lên. “Tôi sẽ nói cho anh biết khi nào và ở đâu nếu tôi muốn được ve vuốt.”
“Thật sao?”, Fin buông tay xuống, nhướng mày ngạc nhiên.
“Thật!”
“Vậy hôm trước cô muốn tôi ve vuốt đúng không?” Chúa ơi, đúng. “Không. Đúng.”
“Là sao, Elizabeth?”
Nụ cười giễu cợt của anh khiến cô điên tiết. Khốn kiếp. “Tôi cũng có những ham muốn, Fin. Chỉ có tôi mới cho phép ai được quyền làm thỏa mãn chúng.”
Mặt anh xịu xuống. Bối rối. “Thế cô muốn Logan sao?” Liz đảo mắt và cố không phủ nhận. Cô im lặng càng lâu anh càng giận dữ.
Thỏa mãn vì thấy anh khó chịu, cô cười tủm tỉm.
“Sao? Đúng không?”
Nhìn anh sửng cồ lên khiến cô suýt nữa không nhịn được cười. Khi cô xoay người bước đi, Fin nắm chặt lấy cánh tay cô giữ lại.
“Tôi đang hỏi cô đấy.”
Cố không để hai người kia chú ý, Liz nắm lấy bàn tay anh vặn xoắn. “Lần tới anh chạm vào tôi… nếu anh chạm vào tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Mẹ? Lại đây đi”, Simon gọi lớn từ chỗ đống lửa.
Fin buông cánh tay cô ra nhưng buộc cô phải nhìn vào mắt anh.
“Không có nếu. Chỉ có khi thôi.”