Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 8
R
achel giữ ánh sáng đèn pin chúc xuống đất. Khi đến gần phía sau ngôi nhà nơi cô đã từng nếm trải biết bao đau khổ, cô kéo chiếc áo khoác có mũ che đầu chặt hơn quanh người, xua đi cơn lạnh từ bên ngoài đến từ làn gió đêm đang thổi lẫn cơn giá buốt bên trong. Ngôi nhà tối tăm hệt như tâm hồn của Dwayne Snopes vậy.
Mặc dù trời đêm đầy mây và ánh sáng lờ mờ, nhưng cô vẫn biết mình đang đi đâu, và chỉ cần vài vạt ánh trăng xám bạc xuyên qua từ những đám mây, cô đã có thể xoay xở để xuyên qua được con đường mòn uốn lượn quanh một bãi cỏ um tùm. Chiếc váy dính lấm tấm sơn của cô vướng phải một bụi cây. Khi gỡ nó ra, cô nghĩ đến việc sẽ phải nhanh chóng mua một thứ gì đó khác để mặc, nhưng cái quyết tâm mới trong việc chăm sóc bản thân tốt hơn của cô không bao gồm những thứ xa xỉ như quần áo, và cô quyết định sẽ hoãn chuyện đó lại.
Cô không thể tin được sự khác biệt khi có một cái dạ dày lấp đầy làm cô cảm thấy như thế nào. Tối nay đến lượt cô nấu nướng, và cô đã ăn trọn bữa ăn. Dù cô vẫn còn mệt nhưng cơn váng vất đã biến mất, và cô cảm thấy mình khỏe hơn hẳn so với mấy tuần vừa qua.
Ngôi nhà hiện ra lù lù trước mặt. Cô tắt đèn pin và tiến đến cửa sau. Nó dẫn đến phòng giặt là, và từ đó đi vào trong bếp. Cô hy vọng vợ chồng Cal Bonner chưa lắp thiết bị báo động. Khi cô và Dwaynes sống ở đây, rắc rối duy nhất của họ chỉ là những người hâm mộ quá cuồng nhiệt, và cánh cổng điều khiển tự động cuối đường xe chạy đã giữ được đám người đó cách xa ngôi nhà.
Cô cũng hy vọng là họ không thay khóa cửa. Thò tay vào túi chiếc áo khoác, cô rút ra một chiếc chìa khóa nhà gắn vào một chiếc móc khóa có cuộn dây nhựa xoắn màu tím mà cô thường xỏ qua cổ tay khi đi dạo bộ lên núi. Đó là chìa khóa dự phòng của cô, chiếc chìa duy nhất không bị cảnh sát lấy đi. Cô đã tìm thấy nó nhiều tuần sau khi cô bị đuổi khỏi nhà trong túi của chính chiếc áo khoác này. Nếu chiếc chìa không dùng được nữa, cô sẽ phải đập vỡ một trong những cánh cửa sổ ở phía sau nhà.
Nhưng chiếc chìa vẫn còn tác dụng. Ổ khóa vẫn bị tắc ở đúng vị trí bướng bỉnh cũ, rồi sau đó nhả ra khi cô kéo thật mạnh. Một cảm giác không thực vây quanh lấy cô khi cô bước vào trong phòng chứa đồ. Nó có mùi ẩm ướt và không được sử dụng, bóng tối dày đặc đến nỗi cô phải cảm nhận đường đi dọc sát theo bức tường để đến cửa. Cô đẩy nó mở ra và bước vào trong nhà bếp.
Cô đã luôn ghét căn phòng này với sàn đá hoa cương đen, quầy bếp lát granit, đèn chùm bằng thủy tinh hợp với sảnh opera hơn là một nhà bếp được treo ngay chính giữa phòng phía trên bàn sắp đồ ăn. Vẻ ngoài chải chuốt và phong cách bóng bẩy của Dwayne ngụy trang cho một người đàn ông xuất thân nghèo nàn và có nhu cầu được bao bọc bởi những thứ cao sang để ông ta cảm thấy mình là người quan trọng. Ông ta mê đắm vẻ loè loẹt của ngôi nhà.
Ngay cả trong đêm tối, cô vẫn hình dung được nhà bếp rõ đến mức cô có thể bước dễ dàng dọc theo quầy bếp đến lối vào phòng sinh hoạt gia đình choán hết phía sau ngôi nhà. Dù lúc này ngôi nhà đang bị bỏ không, cô vẫn di chuyển nhẹ nhàng nhất so với mức mà đôi giày nặng nề của cô cho phép. Ánh trăng yếu ớt xuyên qua những tấm cửa trượt bằng kính đủ cho cô thấy chẳng có gì thay đổi. Chiếc trường kỷ và những chiếc ghế đồng bộ vẫn gợi lên những ký ức về một căn hộ độc thân của thập niên 80. Trong cái yên tĩnh đến ngột ngạt ở ngôi nhà trống vắng, cô băng qua căn phòng hướng đến hành lang phía sau, và nhờ vào ánh đèn pin, cô bước vào phòng làm việc của Dwayne.
Căn phòng ngạo nghễ được trang trí với những đồ đạc theo kiểu Gothic với màn trướng rủ nặng nề chính là ý tưởng của Dwayne về một ngôi nhà của một thành viên trong hoàng gia Anh. Ánh sáng từ ngọn đèn pin lướt qua cho thấy những chiếc đầu thú trưng bày chiến tích đã biến mất. Cũng như chiếc hộp Kennedy.
Giờ thì sao đây? Cô quyết định mạo hiểm bật ngọn đèn xanh trên bàn làm việc và thấy giấy tờ trên bàn đã được dọn sạch. Một chiếc điện thoại mới, một chiếc máy vi tính và máy fax. Cô dán mắt vào ngăn giá nơi chiếc hộp Kenedy đã được đặt yên vị theo như tấm ảnh và chỉ thấy thay vào đó là một chồng sách.
Tim cô chùng xuống. Cô bắt đầu lục soát quanh phòng, nhưng không mất nhiều thời gian để khẳng định rằng chiếc hộp đã biến mất.
Cô tắt đèn bàn, rồi ngồi sụp xuống trên ghế trường kỷ nơi Cal Bonner và vợ anh ta đã ngồi để chụp ảnh. Phải chăng cô thực sự nghĩ rằng chuyện này thật quá dễ dàng trong khi thực tế không có điều gì khác diễn ra theo cái cách mà cô muốn? Giờ thì cô phải lục tung cả ngôi nhà và hy vọng rằng họ chỉ di chuyển chiếc hộp chứ không mang nó đi đâu.
Sử dụng đèn pin, cô tìm nhanh quanh phòng khách và phòng ăn, sau đó băng qua phòng giải trí và vượt qua đài phun nước thường thấy ở các câu lạc bộ đêm, may mắn sao đêm nay nó không sáng đèn. Phòng giải trí cao hai tầng phía trên đầu cô. Các phòng ngủ trên lầu đều hướng ra một khu ban công được bao quanh bởi rào sắt mạ vàng. Khi cô đi lên chiếc cầu thang uốn lượn, cô bắt đầu cảm thấy mất phương hướng một cách kỳ lạ, như thể ba năm vẫn chưa hề trôi qua và Dwayne vẫn đang còn sống vậy.
Cô gặp ông ta khi ông ta đang trong chiến dịch đầu tiên ở vùng trung tây. Ông ta đã xuất hiện ở Indianapolis trong một phần của một tour thuyết giảng trên truyền hình qua mười tám thành phố để mở rộng số lượng khán thính giả của mình. Hầu hết thành viên của nhà thờ nhỏ nơi cô sống đã đồng ý trở thành tình nguyện viên, và Rachel được phân công làm việc vặt sau hậu trường, một nhiệm vụ mà sau đó cô mới biết, thường được trao cho những tình nguyện viên trẻ tuổi hấp dẫn lôi cuốn hơn trong đám tình nguyện viên là nữ giới.
Lúc đó cô mới hai mươi tuổi, và cô đã không thể tin vào vận may của mình khi một trong những nhân viên làm việc trong chiến dịch đã sai cô giao một đống card kinh cầu nguyện được chọn lựa trước cho Dwayne. Cô thật sự sẽ được thân chinh nhìn thấy nhà truyền bá phúc âm nổi tiếng đó! Tay cô run rẩy khi gõ lên cánh cửa phòng thay đồ.
“Vào đi.”
Cô rón rén mở cửa, chỉ đủ rộng để thấy được G. Dwayne Snopes đang đứng trước một tấm gương được thắp sáng và đang lướt chiếc lược mạ bạc qua mái tóc vàng dày dặn, điểm những mảng xám đầy quyến rũ ở thái dương. Ông ta mỉm cười với hình ảnh phản chiếu của cô, và cô cảm nhận được sức hút của Snopes bật lên mạnh mẽ.
“Vào đi, cô gái.”
Mạch cô đập mạnh, lòng bàn tay ướt đẫm. Cô cảm thấy lảo đảo và choáng ngợp. Ông ta xoay người, nụ cười rộng hơn ra và cô quên cả thở.
Cô biết nhiều điều về Dwayne Snopes. Ông ta đã từng là nhà môi giới buôn bán thuốc lá ở Bắc Carolina trước khi ông ta nghe được Tiếng gọi vào mười năm trước và bắt đầu du hành với vai trò là một nhà truyền bá phúc âm. Giờ đây ông ta đã ba mươi bảy tuổi, và nhờ vào mạng lưới truyền hình, ông ta đã trở thành nhà truyền giáo nổi lên nhanh nhất nước.
Giọng nói cuốn hút như nam châm, vẻ ngoài đẹp đẽ đầy tự tin, nụ cười chiến thắng và tài năng lôi cuốn đám đông chính là nhân tố hoàn hảo cho truyền hình. Phụ nữ yêu quý ông ta, đàn ông xem ông ta như người trong bọn. Người nghèo và người lớn tuổi, những người chiếm đa số trong thành phần khán thính giả của ông ta, tin tưởng ông ta khi ông ta hứa hẹn về sức khỏe, về sự giàu sang, và về hạnh phúc. Khác với những nhà truyền bá phúc âm đã thất bại trong thập niên 80, tất cả mọi người đều nghĩ rằng họ có thể tin vào ông ta.
Làm sao người ta có thể không tin vào một người hoàn toàn công khai về những thiếu sót của mình cơ chứ? Với vẻ nhiệt huyết trẻ trung, ông ta thú nhận điểm yếu của mình đối với rượu bia - điều mà ông ta đã vượt qua mười năm về trước khi ông ta nghe được Tiếng gọi - và sự lôi cuốn về phía những người phụ nữ đẹp - vốn hiện giờ vẫn còn phải đấu tranh. Ông ta đã tự thú rằng cuộc hôn nhân đầu tiên của ông ta đã kết thúc bởi vì tật cua gái, và ông ta đã nhờ giáo đoàn trên truyền hình của mình cầu nguyện để ông ta có thể tiếp tục gạt được thói trăng hoa ra sau. Ông ta kết hợp được cách thuyết giảng mang chất khói-lửa-và-kiếp-đoạ-đày của Jimmy Swaggart với cái vẻ Chúa trời của Jim Bakker trong tình yêu, sự dư dả và phồn vinh. Trong thế giới truyền thông của những người theo đạo Cơ đốc giáo, đó là sự kết hợp không gì có thể đánh bại.
(Jimmy Swaggart & Jim Bakker: là hai nhà truyền bá phúc âm trên truyền hình vô cùng nổi tiếng của Mỹ. Cả hai người họ đều cùng bị dính vào những scandal tình ái và phải kết thúc sự nghiệp của mình sau đó.)
“Vào đi nào, bé cưng,” Ông ta lặp lại. “Ta sẽ không ăn thịt đâu. Ít nhất là không cho đến khi chúng ta cầu nguyện xong về điều đó đã.” Vẻ trẻ trung tinh nghịch của ông ta ngay lập tức đánh bại cô.
Cô đưa ông ta những tấm card cầu nguyện. “Tôi – Tôi được phân công phải giao mấy thứ này cho Ngài.”
Ông ta không hề để tâm đến mấy tấm card mà chỉ để ý đến cô. “Tên cô là gì, cô gái nhỏ?”
“Rachel. Rachel Stone.”
Ông ta mỉm cười. “Chắc là Chúa đã ban phước cho ta trong ngày hôm nay.”
Đó là sự khởi đầu.
Cô đã không lên xe bus cùng với những thành viên khác của giáo đoàn vào đêm đó. Thay vào đó, một trong những phụ tá của Dwayne đã tiếp cận bà ngoại cô, nói rằng nhà truyền bá phúc âm qua truyền hình đã nhận được thông điệp từ Chúa, nói rằng Rachel sẽ đi cùng ông ta như một người giúp đỡ trong suốt phần còn lại của chuyến hành trình.
Sức khỏe của bà ngoại cô đã yếu đi một thời gian, và bởi vì Rahel biết bà cô cần sự trợ giúp của cô đến thế nào nên cô đã từ chối một suất học bổng của trường đại học Indiana để ở nhà chăm sóc cho bà. Thật khó khăn để thỏa mãn bản tính ham học hỏi chỉ bằng vài khóa học ở mỗi học kỳ tại trường cao đẳng cộng đồng của địa phương, nhưng với cô, bà của cô có ý nghĩa hơn tất cả mọi thứ, và cô chưa bao giờ bực bội với lựa chọn của mình.
Cô đã bảo với phụ tá của Dwayne rằng cô không thể tham gia vào chiến dịch, ngay cả chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng bà cô đã gạt đi. Không được phớt lờ Tiếng gọi của Chúa.
Trong vài tuần kế tiếp, Dwayne đã cho cô ngụp lặn trong sự ân cần quan tâm, và cô đã uống hết từng giọt một. Mỗi sáng và mỗi đêm, cô quỳ gối bên cạnh khi ông ta cầu nguyện, để cô có thể chứng kiến sự cống hiến không ngừng nghỉ cho công việc cứu rỗi các linh hồn. Phải mất nhiều năm thì cô mới hiểu được những con quỷ ẩn nấp bên dưới đức tin của ông ta phức tạp đến như thế nào.
Cô không thể hiểu tại sao ông ta lại bị cô thu hút. Cô gầy còm, tóc đỏ với đôi chân dài khẳng khiu, xinh xắn theo cách mộc mạc, nhưng cô không đẹp. Chắc chắn ông ta không hề tấn công cô vì tình dục, và khi ông ta hỏi cưới cô trước khi cô phải quay trở về nhà, cô đã vô cùng choáng váng.
“Tại sao lại là tôi, Dwayne? Ông có thể có bất cứ người nào ông muốn.”
“Bởi vì ta yêu em, Rachel. Ta yêu sự ngây thơ của em. Lòng tốt của em. Ta cần em ở bên ta.” Những giọt nước mắt đã đôi lần rưng rưng trong mắt ông ta khi ông ta thuyết giảng lúc này cũng đang lấp lánh ở đó. “Em sẽ giữ cho ta không lầm đường lạc lối khỏi con đường của Chúa. Em sẽ là tấm vé thông hành cho ta đến thiên đường.”
Rachel đã không nhận ra điềm gở trong những lời ông ta nói, cái thực tế rằng ông ta không hề tin là mình có thể được cứu vớt và rằng ông ta cần ai đó khác làm điều đó cho ông ta. Chỉ trong suốt thời gian mang thai Edward hai năm sau đó thì lớp ảo tưởng cuối cùng mới rơi khỏi tầm mắt cô để cô có thể thấy chính xác Dwayne là người như thế nào.
Mặc dù niềm tin của ông ta với Đức Chúa là vô cùng sâu sắc và không thể bị lay chuyển, nhưng ông ta vẫn là người đàn ông có những hạn chế về trí tuệ khi không hề hứng thú với những điều tốt đẹp trong thuyết thần học. Ông ta hiểu biết về Kinh thánh, nhưng ông ta từ chối chấp nhận những mâu thuẫn hay tinh thần đấu tranh với những bề mặt phức tạp của nó. Thay vào đó, ông ta chỉ rút ra những ca từ đẹp đẽ và uốn vặn chúng để chứng minh cho hành động của ông ta.
Ông ta tin rằng bản thân mình vốn đã tội lỗi, nhưng cũng tin mình sinh ra trên đời để cứu vớt các linh hồn, và ông ta chưa bao giờ đặt dấu hỏi về khía cạnh đạo đức trong các cách thức của ông ta. Những buổi quyên góp đáng ngờ, lối sống phung phí, và khả năng chữa bệnh mơ hồ bằng lòng tin đã được ban ơn bởi Chúa.
Danh tiếng của ông ta nổi như cồn, và không một ai ngoại trừ Rachel hiểu được vẻ bề ngoài đó đang che giấu sâu bên trong một lời buộc tội rằng cá nhân ông ta chỉ là một thứ chết giẫm. Ông ta có thể cứu vớt tất cả mọi người trừ chính bản thân mình. Đó chính là công việc của cô, và cho đến phút cuối, ông ta vẫn không thể tha thứ cho cô vì đã không hoàn thành công việc ấy.
Ánh đèn pin soi đến cửa phòng ngủ chính. Cô rất ít khi ở căn phòng này. Bản năng giới tính háo hức của cô được xem là một sự phản bội dưới con mắt Dwayne. Ông ta cưới cô vì sự ngây thơ. Ông ta muốn cô, nhưng ông ta không thích việc cô cũng ham muốn ông ta. Có những người phụ nữ khác được ông ta dùng để làm dịu đi cơn khát dục vọng ấy. Không nhiều – đôi khi ông ta có thể giữ Satan tránh xa trong nhiều tháng – nhưng cũng đủ để nguyền rủa ông ta cả một đời. Cô xua đi những ký ức bất hạnh và xoay nắm cửa.
Với việc vợ chồng Cal Bonner đang sống ở Đồi Chapel, ngôi nhà lẽ ra phải hoàn toàn trống trải, nhưng ngay từ giây phút bước vào phòng cô đã biết điều đó là không đúng. Cô nghe tiếng giường cọt kẹt, tiếng xột xoạt... Huýt lên một tiếng báo động, cô lướt chiếc đèn pin xung quanh.
Ánh đèn chiếu thẳng vào đôi mắt xám bạc của Gabriel Bonner.
Anh đang trần truồng. Tấm khăn trải giường màu xanh nhạt tuột xuống thấp, để lộ phần bụng phẳng và một bên hông đầy cơ bắp. Mái tóc sẫm và quá dài rối bù, hàm râu lởm chởm làm đôi má gầy guộc trở nên thô ráp. Anh chống người trên cánh tay và nhìn thẳng vào ánh đèn.
“Mày muốn gì?” Giọng anh nghèn nghẹt vì ngái ngủ, nhưng mắt nhìn vẫn không hề nao núng.
Tại sao cô lại không nhận ra là anh có thể ở đây? Ethan đã bảo cô ngôi nhà của Annie lưu giữ quá nhiều kỷ niệm đối với anh. Ngôi nhà này rõ ràng là không lưu lại một chút kỷ niệm nào, nhưng cô đã không ngừng lại để nghĩ rằng anh có thể chuyển về đây. Khả năng suy đoán của cô đã yếu đi cùng với cơ thể bạc nhược.
Cô cố ngụy tạo ra một lời nói dối để giải thích cho việc cô đột nhập vào trong ngôi nhà. Đôi mắt anh hẹp lại như thể anh đang gắng nhìn sâu hơn vào ánh đèn, và cô nhận ra là ánh sáng đó đang làm mù mắt anh. Anh không thể nhận ra được kẻ đột nhập là ai.
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh xoay người về phía chiếc đồng hồ bên giường và nhìn vào bề mặt sáng lấp lánh của nó. “Chết tiệt. Mình mới ngủ có một tiếng đồng hồ.”
Cô không thể tưởng tượng được anh đang nói về chuyện gì. Cô lùi lại một bước, nhưng vẫn để ánh đèn chiếu thẳng vào mắt anh khi anh vung hai chân trần qua phía mép giường. “Mày có súng chứ?”
Cô chẳng nói gì. Đúng là anh hoàn toàn trần truồng, cô nhận ra điều đó, dù ánh đèn của cô đang nhắm vào phía trên cao nên cô không thể thấy rõ từng chi tiết.
“Bước tới và bắn tao đi.” Mắt anh nhìn thẳng về phía cô. Cô không thấy nỗi sợ nào trong đó, không có gì ngoại trừ sự hoang vắng, và cô run rẩy. Anh dường như chẳng hề quan tâm đến việc cô có vũ khí hay không, hay việc liệu cô có bắn anh không hay không làm phiền anh nữa. Loại người gì mà không sợ cả cái chết chứ?
“Thôi nào! Làm đi. Hoặc là bắn, không thì biến mẹ khỏi đây đi.”
Chất giọng dữ tợn làm cô ớn lạnh đến nỗi tất cả những gì mà cô muốn làm là bỏ chạy thật nhanh. Cô tắt đèn, xoay người lại và bỏ chạy vào hành lang. Bóng tối bao bọc lấy cô. Cô mò mẫm theo tay vịn lan can và va vấp khi chạy dọc theo đó hướng đến phía cầu thang.
Anh tóm được cô ở ngay trên bậc thang đầu tiên. “Đồ khốn kiếp.” Chộp lấy cánh tay cô, anh ném cô về phía tường.
Sườn cô đập mạnh và sau đó đến lượt đầu cô. Cơn đau bắn dọc theo cánh tay và hông, nhưng cú va choáng váng ở đầu chỉ đủ làm cho cô mụ mẫm về cảm giác đau đớn đó. Chân cô quỵ xuống và những ánh chớp sáng lóe trong mắt cô khi cô ngã sụm trên sàn nhà.
Anh ngã lên người cô. Cô cảm thấy làn da trần và những thớ gân rắn chắc, rồi sau đó tay anh túm lấy mái tóc dài của cô đang xõa ra trên thảm.
Trong một khoảnh khắc anh đông cứng người lại, rồi khạc ra một câu nguyền rủa dơ dáy và lảo đảo đứng dậy. Một giây sau, ánh sáng từ chiếc đèn chùm cao tám feet treo trên trần phòng giải trí đổ ra tràn ngập trong hành lang. Sửng sốt, cô nhìn lên khi anh hiện ra lù lù trước mặt cô, và cô thấy rằng mình đã không nhầm lẫn. Anh hoàn toàn trần trụi. Ngay cả khi cơn quay cuồng váng vất vẫn đang dồn dập trong sóng não, cô vẫn thấy mắt mình bị kéo về phần trần trụi nhất của anh, và ngay khi mà mọi bản năng của cô lẽ ra nên tập trung vào chuyện sống còn, cô lại thấy mình bị ngơ ngẩn.
Anh thật đẹp. To lớn hơn Dwayne. Dày dặn hơn. Trong cơn chuếnh choáng – chắc chắn là cô đang chuếnh choáng – cô muốn chạm vào anh.
Dwayne chưa bao giờ để cô thỏa mãn sự hiếu kỳ về giới tính. Khoái lạc ham muốn là dành cho ông ta, không phải cho cô. Cô là người gác cổng trên thiên đường, được tạo ra cho lòng mộ đạo chứ không phải cho đam mê, và cô không bao giờ được phép vuốt ve ông ta hay làm bất cứ điều gì mà cô đã tưởng tượng ra. Cô phải nằm im, cầu mong ông ta cứu rỗi, trong khi ông ta động dục bên trong cô.
Bonner quỳ xuống cạnh cô, chân anh gập xuống làm hỏng mất quang cảnh đáng xem này. “Bao nhiêu?”
“Một.” Cô cố gắng lên tiếng.
“Cố tập trung đi Rachel. Tôi đang giơ bao nhiêu ngón tay đây?”
Ngón tay? Anh ta đang nói về những ngón tay? Cô rên lên. “Biến đi chỗ khác.”
Anh rời khỏi cô và quay lại ngay sau đó với chiếc đèn pin của cô. Một lần nữa anh lại quỳ xuống, bật đèn, vạch mi mắt và rọi ánh sáng vào mắt cô. Cô cố xoay người tránh khỏi.
“Yên nào.”
“Để tôi yên.”
Anh tắt đèn. “Đồng tử co lại. Cô có vẻ không bị thương ở đầu.”
“Anh biết gì chứ? Anh là bác sĩ thú y.” Một bác sĩ thú ý trần truồng. Cô rên lên lần nữa khi cố gắng ngồi thẳng dậy.
Anh đẩy cô nằm lại. “Nghỉ một phút đi. Tôi muốn cô hồi phục hoàn toàn trước khi tôi gọi cảnh sát đến bắt cô.”
“Bốc phét.”
Anh nhìn xuống cô và thở dài. “Cô cần phải điều chỉnh thái độ một cách nghiêm túc.”
“Rõ vớ vẩn, Bonner. Anh sẽ không giao bắt tôi, và cả hai ta đều biết điều đó, vậy nên thôi đi.”
“Điều gì khiến cô nghĩ là tôi sẽ không làm chứ?”
“Bởi vì anh chẳng quan tâm đủ nhiều để mà gọi cảnh sát.”
“Cô nghĩ rằng tôi chẳng thèm quan tâm đến việc cô đột nhập vào ngôi nhà vào lúc giữa đêm hôm khuya khoắt thế này hử?”
“Có thể có một chút, nhưng không nhiều. Anh chẳng quan tâm nhiều đến bất cứ thứ gì. Nhân tiện cho hỏi, tại sao lại thế?”
Cô không ngạc nhiên khi anh không trả lời. Không gian xung quanh cô lúc này đã ổn định lại. “Xem này, anh có phiền mặc vào chút quần áo không?”
Anh liếc nhìn xuống dưới như thể đã hoàn toàn quên mất mình đang ở truồng. Rồi anh từ từ đứng dậy. “Điều này làm phiền cô à?”
Cô nuốt chửng. “Không hề”. Mắt cô khóa dính trên bộ phận kỳ diệu nhất của cơ thể anh. Phải chăng cô đang tưởng tượng, hay là nó thật sự đang lớn dần lên? Cô bắt đầu cảm thấy mụ mẫm trở lại. Có thể rút cục cô đã thực sự bị thương ở đầu. Ngoại trừ việc cảm giác mụ mẫm đó không phải ở trong đầu cô. Mà ở trên chân. Trên bụng. Trên ngực.
“Rachel?”
“Uhm?”
“Cô đang nhìn chằm chằm đấy.”
Đầu cô ngẩng phắt lên, và cô có thể cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Điều đó làm cô cáu. Nhưng cô thậm chí còn cảm thấy cáu hơn khi nhìn thấy khóe miệng anh hơi co giật và nhận ra điều gì đó cuối cùng cũng đã đánh vào dây thần kinh tức cười của Quý ông Bẳn tính. Không may, điều gì đó chính là cô.
Cô vật lộn để ngồi dậy. “Chỉ cần mặc quần áo vào thôi, được không? Trông anh trần truồng thật xấu xí.”
Anh chống tay lên hông. “Cô mới là kẻ xâm lược! Tôi đang ngủ ngon lành thì cô lao vào phòng ngủ của tôi. Giờ hãy nói cho tôi biết cô đang làm gì ở đây.”
Cô loạng choạng đứng dậy. “Tôi phải đi rồi.”
“Rõ là thế rồi.”
“Thật đấy, Bonner. Muộn rồi, và nãy giờ tôi nhìn anh trần truồng cũng đã đủ, nhưng...”
“Quên chuyện đó đi.” Anh đẩy cô vào trong phòng ngủ và một chùm đèn thủy tinh khác lại được bật sáng choang lên.
“Đừng làm thế.”
“Im ngay.” Anh đẩy cô ngồi xuống chiếc giường được đặt tựa vào một chiếc bệ lớn tương xứng với vị vua của các nhà truyền giáo trên sóng phát thanh, sau đó anh túm lấy chiếc quần jean trên chiếc ghế lưng đứng vốn trước đây đặt trong phòng cô. Cô nhìn từng cử động của anh khi anh thọc một chân rồi đến chân kia vào trong chiếc quần. Cô cũng không bỏ qua chi tiết là anh chẳng hề bận tâm đến quần lót. Dwayne luôn mặc một chiếc quần đùi bằng lụa có họa tiết đặt may ở London. Cô gần như không kìm nén được tiếng thở dài đầy tiếc nuối khi Bonner kéo khóa quần. Anh có thể là đồ con hoang, nhưng anh lại có thân hình thật chết người.
Sự kích thích ham muốn mà cô cảm thấy khi ở gần bên anh làm cô bực bội. Cơ thể cô đã chết từ lâu lắm rồi. Vậy sao giờ nó lại trỗi dậy cơ chứ? Và tại sao lại là với anh ta?
Cô buộc mình phải tránh chú ý vào anh và quan sát nhanh căn phòng. Chiếc hộp Kennedy không nhìn thấy ở trong này, nhưng đồ đạc thì vẫn tối tăm và nặng nề như cô vẫn nhớ. Màn trướng nhung đỏ trang trí tua đen và vàng phủ trên cửa sổ. Mặc dù cô chưa bao giờ ra vào nhà thổ, nhưng cô luôn tin rằng căn phòng này phù hợp với hình ảnh đó.
Vật xấu xí nhất trong phòng chính là tấm gương được bao quanh bởi lộng che nhung đỏ treo phía trên giường. Bởi vì Dwayne chưa bao giờ đem người đàn bà nào khác đến đây, và ông ta luôn tắt đèn khi giao hợp với cô, nên cô chỉ có thể tưởng tượng ra cảm giác ly kỳ quái dị mà chiếc gương mang lại cho ông ta. Dần dần cô đâm ra ngờ rằng ông ta có nhu cầu cần phải thấy chính mình mỗi khi thức giấc để biết chắc rằng Chúa không đá ông ta vào địa ngục lúc nửa đêm.
“Được rồi, Rachel. Giờ thì cho tôi biết cô làm gì ở đây được không?”
Một số đàn ông, cô kết luận, tốt hơn là nên ngắm nhìn hơn là nên nghe nói. “Muộn rồi. Để khi khác.” Anh đến bên cô, và cơn run rẩy xuyên qua người cô khi cô nhìn vào gương mặt tàn nhẫn ấy. “Tôi thật sự cảm thấy không khỏe. Tôi nghĩ là rút cục thì tôi cũng đã bị chấn thương ở đầu.”
Anh lướt tay lên gương mặt cô. “Mũi cô lạnh. Cô vẫn ổn.”
Giờ thì anh ta trở thành một tên diễn hài. “Đây không phải là việc của anh, anh biết đấy.”
“Cô lại định giở trò đó ra lần nữa với tôi sao?”
“Nó liên quan đến quá khứ của tôi, và quá khứ của tôi thì không dính dáng gì đến anh.”
“Ngưng vòng vo đi. Tôi sẽ không để cô đi cho đến khi cô nói cho tôi biết sự thật.”
“Tôi đang hoài niệm, thế thôi. Tôi nghĩ là ngôi nhà không có ai.”
Anh trỏ ngón tay lên chiếc gương gắn trên mái vòm phía trên chiếc giường. “Nhiều kỷ niệm đẹp ở đây ư?”
“Đây là phòng Dwayne, không phải của tôi.”
“Phòng cô ắt hẳn là ở kế bên.”
Cô gật đầu và nghĩ đến nơi trú ẩn xinh xắn cô đã sửa soạn cho riêng mình trong căn phòng sát vách: bàn ghế gỗ đào và thảm viền, tường màu xanh nhạt với những vật trang trí màu phấn trắng. Chỉ có phòng ngủ của cô và phòng trẻ mới không in dấu của Dwayne.
“Làm sao cô vào được đây.”
“Cửa sau không khóa.”
“Cô nói dối. Chính tôi đã khóa nó.”
“Tôi nạy khóa bằng kẹp tóc.”
“Mái tóc đó của cô chẳng hề được kẹp hàng tháng trời rồi.”
“Được rồi, Bonner. Nếu anh khôn ngoan một cách chết tiệt như thế, thì anh nghĩ tôi vào đây như thế nào?”
“Chuyện nạy khóa chỉ có hiệu quả trên phim, nhưng trong đời thật thì không thiết thực lắm đâu.” Anh quan sát cô, và rồi di chuyển nhanh đến mức cô không có thời giờ để phản ứng, anh lướt tay dọc theo hai bên sườn cô. Chỉ trong một lát anh đã tìm ra chiếc chìa khóa trong túi áo khoác.
Anh lúc lắc chiếc chìa trước mặt cô. “Tôi nghĩ cô có chiếc chìa mà cô đã cố tình quên trả lại khi bị đuổi khỏi nhà.”
“Trả nó lại cho tôi.”
“Dĩ nhiên tôi sẽ trả.” Anh châm chích. “Anh trai tôi khoái nhà bị trộm lắm.”
“Anh thật sự nghĩ rằng nơi đây có gì đó mà tôi muốn trộm sao?” Cô giật chiếc áo khoác trở lại trên vai, để rồi nhăn mặt khi một cơn đau buốt bắn dọc theo cánh tay cô.
“Chuyện gì không ổn à?”
“Ý anh là gì, chuyện gì không ổn ư? Anh đã ném tôi vào tường, đồ đần độn! Cánh tay tôi đau!”
Mặt anh gợn lên vẻ hối lỗi. “Mẹ kiếp, tôi không biết đó là cô.”
“Đó không phải là lý do.” Cô nhăn mặt lần nữa khi anh bắt đầu di chuyển đôi tay dọc theo cánh tay cô để kiểm tra vết đau một cách dịu dàng đến đáng kinh ngạc.
“Nếu tôi biết đó là cô thì tôi đã ném cô qua ban công rồi. Chỗ này đau không?”
“Có, đau lắm.”
“Chết tiệt, cô như đứa trẻ khóc nhè vậy.”
Cô giơ chân lên và đá vào ống quyển của anh, nhưng vì anh đứng quá gần nên chẳng đau gì mấy. Phớt lờ cô, anh buông tay cô ra. “Có lẽ chỉ bị bầm, nhưng để cho an toàn thì cô nên chụp X-quang đi.”
Cứ như là cô có tiền chụp X-quang không bằng. “Nếu nó vẫn gây phiền toái cho tôi trong một hai ngày tới thì tôi sẽ chụp.”
“Ít nhất thì cũng phải giữ nó bằng một cái băng đeo.”
“Để rồi bị đuổi cổ vì không làm việc ấy à? Không, cảm ơn.”
Anh hít vào một hơi thật sâu, như để tập hợp lại từng mảnh kiên nhẫn cuối cùng, rồi nói bằng giọng khó nhọc. “Tôi sẽ không sa thải cô.”
“Đừng có ban ơn huệ cho tôi!”
“Cô thật không thể chịu nổi! Tôi đang cố làm một kẻ dễ chịu, và tất cả những gì tôi nhận được chỉ toàn là mồm với miệng.”
Có lẽ đó chỉ là từ mồm miệng, nhưng hình ảnh anh trước khi xỏ vào chiếc quần jean chợt lóe lên trong đầu cô. Cô nhận ra mình lại đang dán mắt vào anh một lần nữa, và anh cũng đang dán mắt vào cô. Cô liếm đôi môi khô khốc.
Môi anh mở ra như thể anh chuẩn bị nói gì đó, nhưng rồi lại quên mất đó là gì. Anh xoa lên đùi bằng lòng bàn tay. Không thể chịu đựng được sự căng thẳng khó hiểu và đột ngột này thêm được nữa, cô đứng dậy khỏi giường và bẻ gãy bùa mê giữa hai người họ.
“Thôi nào. Tôi sẽ dẫn anh một vòng quanh nhà.”
“Tôi sống ở đây. Tại sao tôi lại muốn cô dẫn đi một vòng chứ?”
“Để anh có thể học được đôi điều về lịch sử căn nhà.” Và để cô có thể liếc qua những căn phòng khác để tìm kiếm chiếc hộp.
“Đây không phải là Núi Vernon.”
“Thôi nào, Bonner. Tôi muốn xem ngôi nhà muốn chết, còn anh thì không có việc gì để làm cả.”
Cô đợi anh bảo rằng anh muốn đi ngủ tiếp nhưng anh không nói gì, và cô nhớ đến câu anh đã nói lúc trước khi anh nhìn đồng hồ. “Tham quan ngôi nhà giữa đêm khuya là phương pháp chữa chứng mất ngủ rất tốt.”
“Sao cô biết tôi bị chứng mất ngủ?”
Thế ra cô đoán đúng. “Tôi là bà đồng mà.”
Cô bước tới buồng thay quần áo của Dwayne, và trước khi Bonner có thể phản đối cô đã mở toang cánh cửa. Mắt cô lướt nhanh quanh các ngăn giá được xếp gọn gàng và thanh sào trống đến một nửa. Một vài bộ vest nam đang treo ở đó. Chúng là của Gabe hay của anh trai anh ta nhỉ? Cô thấy vài chiếc quần thụng tối màu và áo lao động bằng bông dứt khoát là thuộc về Gabe. Quần jean chất đống trên một kệ, áo T-shirt ở kệ khác. Không thấy chiếc hộp đâu cả.
Bonner xuất hiện đằng sau cô, và trước khi anh có thể mở miệng phản đối việc cô xâm phạm vào buồng thay quần áo, cô đã lên tiếng. “Dwayne chất đầy chỗ này với những bộ vest được thiết kế, cà vạt lụa 100 đô la, những đôi giày được làm thủ công nhiều hơn rất nhiều so với số mà một người nào đó khác có thể mang hết cả đời. Ông ta luôn luôn chưng diện ngay cả khi ông ta chỉ thơ thẩn quanh nhà. Thế không có nghĩa là ông ta thơ thẩn quanh nhà nhiều lắm. Ông ta là kẻ nghiện công việc.”
“Tôi không muốn làm tổn thương cô, Rachel, nhưng tôi cóc thèm quan tâm đến Dwayne.”
Cô cũng thế. “Chuyến tham quan chỉ thú vị hơn thôi.”
Cô tiến ra hành lang, rồi dẫn anh vào những phòng ngủ dành cho khách, kể lại tên những chính trị gia nổi tiếng đã từng ở trong từng căn phòng ở đó. Một vài điều mà cô kể cho anh thậm chí đúng là sự thật. Anh theo cô, chẳng nói gì, chỉ xem xét cô bằng ánh mắt đầy toan tính. Hiển nhiên là anh biết cô đang che giấu điều gì đó, nhưng anh không rõ đó là cái gì.
Chỉ còn hai phòng còn lại – phòng ngủ của cô và phòng trẻ - và cô vẫn chưa nhìn thấy chiếc hộp. Cô đến trước cửa phòng trẻ, nhưng tay anh đã phóng ra và chặn tay cô lại trước khi cô kịp xoay nắm cửa.
“Chuyến tham quan đã chấm dứt.”
“Nhưng đây là phòng của Edward. Tôi muốn nhìn qua nó.” Cô cũng muốn xem qua phòng ngủ của cô nữa.
“Tôi sẽ đưa cô về nhà.”
“Từ từ đã.”
“Ngay bây giờ.”
“Thôi được.”
Anh xem chừng có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô bỏ cuộc quá dễ dàng. Anh ngập ngừng, sau đó gật đầu. “Để tôi mặc thêm quần áo đã.”
“Cứ thong thả đi.”
Anh quay đi và biến mất vào trong phòng ngủ. Cô xoay người lại và định đẩy cửa vào phòng trẻ.
“Tôi đã bảo là chuyến tham quan kết thúc rồi.” Anh nói vọng lại từ phía sau cô.
“Anh đang trở thành một tên khốn toàn diện đấy! Tôi có rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc trong căn phòng này, và tôi muốn nhìn lại nó.”
“Cô làm tôi xúc động đến mức chảy cả nước mắt ra đây này.” Anh kéo dài giọng “Thôi nào. Cô có thể giúp tôi mặc quần áo vào.” Anh đóng cửa trước khi cô có thể thấy được bên trong và dẫn cô về phía phòng ngủ của anh.
“Khỏi phải phiền. Tôi đi bộ về nhà được.”
“Giờ thì ai là tên khốn đây?”
Thật đau lòng khi phải thừa nhận anh nói đúng, nhưng cũng thật đáng tức giận khi cô đã cận kề đến thế này mà vẫn không kiểm tra được hết ngôi nhà. Anh đóng cửa phòng ngủ sau khi họ vào trong và bước vào buồng thay quần áo.
Cô nhìn thấy chiếc chìa khóa anh bỏ lại trên chiếc bàn cạnh giường liền nhanh chóng tuồn nó vào túi, rồi nghiêng mình tựa vào cột giường. “Chí ít thì tôi có thể xem qua phòng ngủ cũ của mình được chứ?”
Anh xuất hiện trở lại, tay cài cúc trên chiếc áo sơ mi. “Không. Chị dâu tôi dùng nó làm văn phòng khi chị ấy ở đây, và tôi không cho rằng chị ấy sẽ cảm kích việc cô lêu lổng trong đó.”
“Có ai nói gì về việc lêu lổng đâu nào? Tôi chỉ muốn liếc qua một cái thôi.”
“Cô không thể.” Anh nhặt đôi tất trên sàn nhà và xỏ chân vào. Trong khi anh đi giày, cô liếc nhìn về phía góc xa nơi phòng tắm nối liền căn phòng này với phòng cũ của cô.
“Vợ chồng anh trai anh có thường đến đây không?”
Anh đứng dậy. “Không thường xuyên lắm. Cả hai người họ đều không thích ngôi nhà nhiều lắm.”
“Vậy tại sao họ lại mua nó”
“Riêng tư. Họ đã ở đây trong ba tháng sau khi cưới nhau, nhưng sau đó thì không nhiều lắm. Cal đang trong giai đoạn kết thúc hợp đồng với đội Chicago Stars.”
“Giờ họ đang làm gì?”
“Anh ấy đang học y khoa tại UNC (Đại học Bắc Carolina), còn chị ấy thì giảng dạy tại đó. Một ngày gần đây họ sẽ đại tu lại ngôi nhà.” Anh đứng dậy. “Tại sao cô và G. Dwayne lại không ngủ chung phòng?”
“Ông ta ngáy.”
“Dẹp mấy chuyện vớ vẩn đó đi, Rachel. Cô nghĩ là cô làm được chuyện đó hay sao? Cô có nghĩ rằng cô có thể dẹp bớt mấy lời rác rưởi đó đủ lâu để cả hai ta có thể nói chuyện chân thành với nhau, hay cô đã nói dối lâu đến mức quên cả việc nói thật là như thế nào rồi?”
“Tình cờ tôi là một người cực kỳ chân thành!”
“Rác rưởi.”
“Chúng tôi không ngủ chung phòng vì ông ấy không muốn bị cám dỗ.”
“Cám dỗ làm gì?”
“Anh nghĩ là chuyện gì?”
“Cô là vợ của ông ta.”
“Cô vợ trinh nguyên của ông ta.”
“Cô có một đứa con, Rachel.”
“Đó là điều kỳ diệu nếu xét đến việc...”
“Tôi nghĩ rằng G. Dwayne phải là một con chó săn mới đúng. Hay cô đang ám chỉ rằng ông ta không khoái sex?”
“Ông ta thích sex. Với gái điếm. Còn vợ thì phải tinh khiết.”
“Điều đó thật ngớ ngẩn.”
“Chính xác, thế đấy, đó chính là Dwayne.”
Anh cười khoái trá khi cô dùng đòn khơi gợi chút đồng cảm.
“Thôi mà, Bonner. Tôi không thể tin được là anh ác đến mức không cho tôi xem qua phòng của Edward.”
“Đời chó má thế đấy.” Anh hất đầu về phía cửa. “Đi thôi.”
Tranh cãi vô ích, đặc biệt là khi cô đã lấy lại được chiếc chìa khóa và có thể trở lại vào những lúc cô chắc chắn ngôi nhà không có người. Cô theo anh ra garage, bên trong có một chiếc xe Mercedes dài màu xanh sẫm và chiếc xe tải cũ kỹ bụi bặm màu đen của Gabe.
Cô hất đầu về phía chiếc Mercedes. “Của anh trai anh à?”
“Của tôi.”
“Jeez, hóa ra anh giàu thật, đúng không?”
Anh làu bàu và leo vào chiếc xe tải. Một lát sau họ đã hướng ra phía đường và đi qua chiếc cổng có đôi bàn tay đang cầu nguyện.
Đã gần hai giờ sáng, đường cao tốc hoàn toàn trống trải, và cô cảm thấy kiệt sức. Cô tựa đầu vào lưng ghế và trong vài khoảnh khắc quý giá ít ỏi cô tự cho phép mình cảm thương bản thân. Cho đến giờ cô vẫn chẳng tiến được xa hơn cái lần đầu tiên khi cô thấy được tấm ảnh trên tờ tạp chí. Cô vẫn không biết liệu cái hộp có còn ở trong ngôi nhà không, nhưng chí ít cô đã lấy lại được chìa khóa. Sẽ mất bao lâu để Gabe nhận ra cô đã lấy lại nó?
“Chết tiệt!”
Cô chồm người về phía trước khi anh thình lình hãm phanh.
Chặn ngang con đường hẹp dưới chân Núi Heartache dẫn lên ngôi nhà của Annie, một cột sáng rực rỡ cao gần sáu feet xuất hiện lù lù. Cảnh tượng đó bất ngờ và ngỡ ngàng đến mức cô không thể chấp nhận được ngay lập tức cột sáng đó là cái gì. Nhưng sự mụ mẫm đó không kéo dài mãi mãi, trí óc cô cuối cùng cũng buộc phải nhận diện được cái mà cô đang nhìn.
Lửa vẫn còn cháy vương trên một cây thập tự giá bằng gỗ.