Số lần đọc/download: 1434 / 36
Cập nhật: 2017-04-04 13:33:11 +0700
Chương 8
N
goài những ngày làm việc trong tuần, cùng được thực tập phản lực cơ trên không, cùng ngồi ăn với nhau ở Cafeteria hay ở Dining-room, về tới nhà là Eptekhari hoàn toàn tự xóa nhòa khỏi cuộc sống dập dìu đôi lứa của Thuận và Blair. Thái độ tôn trọng đời sống cá nhân rất Tây phương hòa hợp với thái độ tế nhị đặc biệt Đông phương đó có lẽ chỉ Eptekhari, con người xứ Cận Đông, mới thực hiện nổi chu đáo đến thế.
Thuận sang phòng Blair, nàng hỏi:
- Anh đã lấy saving time chưa?
(Từ tháng năm đến tháng mười nơi đây người ta vặn lên một giờ cho thời khắc hợp với ánh sáng ngày hè).
Thuận tháo đồng hồ tay âu yếm đưa Blair:
- Em làm ơn vặn hộ.
Blair mĩm cười cầm chiếc đồng hồ vặn tăng thêm một giờ, trao lại cho Thuận và nói:
- Tháng mười chắc anh chẳng còn ở đây để lấy lại giờ cũ.
Không muốn để câu chuyện dây dưa đến chuyện còn hơn một tháng nữa mình đã về nước, Thuận quàng tay lên vai Blair và dìu nàng cùng ra đứng bên cửa sổ. Lúc đó đã bảy giờ rưỡi mà trời chiều còn sáng, Thuận chỉ lên vành trăng khuyết đương như muốn chìm vào vùng tím hồng của trời Tây:
- Em trông kia, tại nước Việt Nam hôm nay là ngày mùng bốn âm lịch, trăng thượng tuần chỉ xuất hiện có một lúc như cô gái trốn mẹ đi chơi.
(Thuận nghĩ đến câu nói ở quê nhà: mùng bốn trốn mẹ đi chơi)
Blair nhìn Thuận mĩm nụ cười vui - Blair thật dễ vui.
- Nhưng hôm nay anh trốn mẹ sang đây chơi, không phải em!
Nhìn vành trăng thượng tuần màu trắng sữa ngây thơ, Blair kể thêm câu chuyện ngày thơ của thằng cháu con ông anh ở trại Virginia: Một lần ông anh và thằng cháu tiễn Blair ra phi trường đi New-York, kể từ đấy mỗi lần viết thư bao giờ nó cũng viết «cô ở trên ấy... » và «cháu ở dưới này… » nó cho là cô nó vẫn còn ở trên chiếc phi cơ bay cao bổng tít đi vào mây xanh.
Blair kể câu chuyện đơn sơ đó bằng một giọng dí dỏm đặc biệt, Thuận ôm Blair sát vào mình, khuôn mặt Blair kề sát với khuôn mặt Thuận. Vào những lúc đó bao giờ Blair cũng khép hờ diềm lông mi và mím hờ đôi môi, nhưng nhìn theo đường sống mũi thẳng xuống, đó nghĩa là nụ cười mĩm chờ đợi. Đến khi Thuận đã cúi xuống đủ cho môi mình tìm thấy môi Blair, bao giờ Blair cũng hơi kiễng lên một chút để vành môi nàng in hẳn cảm giác lên vành môi Thuận, tức thì cái hôn đánh thức hiện lại dậy và vẽ hình hiện tại lên giác quan Blair chỉ giữ vẻ thụ động lúc khởi đầu; lần nào cũng vậy!
Một lần Thuận muốn kéo dài giây phút thưởng ngoạn thần tiên vẻ đẹp quyến rũ tràn đầy hiện tại đó của Blair trong một sự chờ đợi huyền ảo, Thuận lùa năm ngón tay vào mớ tóc mềm màu hung của Blair mà khoảng dưới uốn cong e ấp che thêm một khoảng cằm tròn xinh; Blair kiên nhẫn chờ, đôi mắt rõ ràng thức tỉnh nhưng lim dim nhìn xuống, vành mi khum khum và vành môi mím hờ ẩn hiện nụ cưòi mỉm. Và rồi Thuận không thể kéo dài giây phút đợi chờ hơn nữa. Thuận cúi xuống tìm gặp và thể hiện cái hôn tràn ngập hiện tại. Bao giờ trong những cái hôn ấy, Thuận cũng thấy hạnh phúc của mình tan hòa vào hiện tại, tan hòa thành hiện tại! Quả thực những lúc đó vùng hạnh phúc mà Thuận tan vào là vùng hạnh phúc tràn đầy hiện tại, hiện tại mớ tóc tơi tơi của Blair thoảng mùi thơm cao quý, thứ nước hoa tinh lọc nhất của Đức Besten Wunsche - lời cầu chúc tuyệt vời – ( Blaire không dùng nước hoa Mỹ), hiện tại thơm ấm cảm giác môii gặp môi, má kè má với Blair, hiện tại ngợp màu hạt dẻ của tròng mắt có truyền thống Armenian của Blair, hiện tại thơm mềm của đôi bàn tay có thoa Jergens Lotion. Và ở những giây phút hạnh phúc tràn đầy hiện tại đó khuôn mặt Blair độc tôn với những nét đằm thắm mà không một nét mặt nào khác len vào nổi.
Trong tập nhật ký sau này về nước trao cho chị Ninh như đã hứa, Thuận không hề một lời nói đến Huyền, nhưng Ninh vẫn được đọc đây đó ý nghĩ của Thuận về Blair sau những giây phút hạnh phúc tràn ngập hiện tại đó.
WASHINGTON ngày...
Cám ơn Blair, anh ôm em, hôn em, hiện tại như những đám mây ngồn ngộn dùn lên trong một buổi chiều hiền hòa còn ánh sáng và gió hiu hiu. Hạnh phúc thanh bình quá em nhỉ? Tại sao anh như khao khát một cái gì hiu hắt. Có lẽ vì hoàn cảnh đất nước anh mà anh có niềm khao khát kỳ lạ đó.
Washington ngày...
Blair, môi em còn để lại cảm giác êm ái trên môi anh, đường nét thân hình em còn in hình lên cảm giác trên thân hình anh. Lúc ghì sát em bên cửa sổ, anh có chỉ cho em thấy một vì sao sáng. Giờ đây nằm một mình trong phòng anh, anh không nhìn ra cửa sổ mà vẫn thấy vì sao lung linh trong lòng thật đẹp. Nhưng sao lúc anh cúi xuống hôn em, vì sao đó như tắt đi trên vòm trời nhỉ? Anh chỉ còn thấg có môi em, thân hình em. Và hạnh phúc hiện tại tràn đầy!
Washington ngày...
Blair, hiện tại là mặt trời em nhỉ? Khi ôm em, hôn em cả hai chúng ta cùng biến thành hiện tại, cùng biến thành mặt trời chan hòa ánh sáng. Mặt trời gần quá!
Washington ngày...
Còn nửa tháng nữa đã tới ngày lên đường rời khỏi nước Mỹ rồi! Blair biết vậy và lần đầu tiên mình thấy mặl Blair nửa như buồn buồn nửa như bình tĩnh. Có lẽ muốn giữ cho lâu vẻ bình tỉnh Blair hỏi nhiều về khóa tu nghiệp chuyên môn về phần phản lực cơ này.
- Như vậy là khóa tu nghiệp của anh dài mấy tháng nhỉ?
- Sáu tháng Blair ạ.
- Anh học những gì trong sáu tháng đó.
- Thoạt anh ôn lại tất cả những điều chính yếu về loại khu trục có động cơ, rồi học sang lý thuyết về khu trực phản lực, rồi thực tập.
- Khi thực tập người huấn luyện viên ngồi bên anh?
- Chỉ lần đầu là có huấn luyện viên cùng ngồi trong phi cơ, lần sau anh phải điều khiển lấy một mình, huấn luyện viên lái một phi cơ riêng theo anh.
- Như vậy anh phải giỏi lắm!
- Chỉ vì anh đã lái quen loại khu trục có động cơ rồi, thế thôi.
- Anh lái loại phản lực cơ nào?
- Thoạt là loại T 37, một loại trainer chuyên dùng để huấn luyện, qua chừng bốn chục giờ loại này, anh sang toại F. 86, loại Fighter chiến đấu hẳn hoi, thêm chừng một trăm giờ nữa.
- Việc tu nghiệp của anh đã xong?
- Đã xong I
- Chắc anh phải qua những kỳ thi trắc nghiệm để người ta kiểm soát lại khả năng chứ?
- Nhất định thế!
- Anh đã qua xong lất cả những kỳ thi đó?
- Mới qua có Air to Ground Gunnery (tác xạ không địa), Air to Air Gunnery (tác xạ không không) và Instrument flying check (bay phi cụ — hoàn toàn chỉ nhìn vào phi cụ mà kiểm soát, không cần nhìn ra ngoài)
- Tất cả những kỳ trắc nghiệm này anh đều khá?
- Rất khá!
- Anh còn phải qua những trắc nghiệm gì nữa?
- Một kỳ cuối cùng, Academic Test! (phần lý thuyết)
- Càng những câu hỏi về sau mình nhận thấy giọng Blair càng buồn buồn, một phút sau Blair mới nói, giọng cố giữ cho được thật tự nhiên bình tĩnh:
- Cuối tuần này em mời anh, lần này chính em mời anh, anh là khách, tuyệt đối anh không được thò tay vào tứi lầy ví ra trả tiền.
Washington ngày...
Ai bảo là gái Mỹ không có những cử chỉ, những hành động thật tế nhị theo kiểu Á Đông? Thoạt mìnnh ngờ là cuối tuần này Blair sẽ mời đi ăn, hay đi chơi ra khỏi ngoại ô Washington, nhưng không, Blair cho gọi một xe taxi rồi cả hai cùng đến rạp Ambassador theater xem một phim ca nhạc tình cảm do Doris Day thủ vai chính, phim « Love me or leave me » Người con gái tóc vàng óng và đôi mắt màu hạt dẻ đó muốn chơi chữ! «Hãy yêu em hay hãy rời xa em! »
Blair, anh ôm em thật tình, anh yêu em thật tình, nhưng anh phải vì với quê hương, ôm em là một điều đẹp, ôm em là ôm hiện tại, hiện lại là sự sống tức thì mà ai cũng ao ước sao cho thật tươi thật đẹp, và hiện tại của chúng la quả là đã đẹp quá lòng anh mong ước. Nhưng ở hoàn cảnh anh, ôm hiện tại không đủ; ở hoàn cảnh anh, còn phải ôm dĩ vãng, vì vậy mà còn phải ôm tương lai nữa. Phải ôm vì anh có khả năng ôm. Anh phải sống với hoàn cảnh anh! Anh phải về với quê hương!
Em không thể về với anh được vì tình yêu của anh không thể giúp em có ngay tức khắc khả năng cùng một lúc ôm cả dĩ vãng hiện tại và tương lai của quê hương anh, mà quê hương anh thì đặc biệt như thế đấy. Tình yên vạn năng, anh biết, nhưng khônq thể nhất đán là chiếc áo giáp che chở toàn vẹn cho da thịt thơm non của em khỏi chất cường toan của cuộc chinh chiến hiện tại trên đất nước anh. Tình yên vạn năng, anh biết, nhưng cũng phải đòi hỏi thởi gian mà thời gian tuổi trẻ của em, anh muốn giữ nguyên là hạnh phúc đơn giản tức khắc. Anh yêu em, cám ơn em về những giây phút cực kỳ hạnh phúc, thứ hạnh phúc hiện tại cụ thể và gần gũi.