Số lần đọc/download: 1707 / 9
Cập nhật: 2016-05-29 15:37:26 +0700
Chương 8
N
ửa đêm, đúng là nửa đêm của ngày thứ hai Nhã Đình từ bệnh viện trở về, đột nhiên trong phòng nàng vang lên tiếng kêu thét ghê rợn và đầy vẻ kinh hoàng.
Đầu tiên là Nhã Trúc, Mỹ Nhiên, bà vú và sau cùng là Nhã Văn. Họ thay Nhã Đình ngồi co ro trên giường, gương mặt tái mét, run rẩy vì sợ hãi. Nàng liên tục kêu thét như mất cả hồn vía.
- Ma … maa…… mạ. có ma….
Mọi người xúm xít vây quay quanh Nhã Đình, Mỹ Nhiên ôm con và gọi tên nàng.
- Nhã Đình… Nhã Đình! Con bình tỉnh lại đi.
- Mẹ Ơi! - Nhã Đình bật khóc thành tiếng - Có ma vào phòng con. Con nhìn thấy ông ấy, ông ta đến đây đòi con đền mạng.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Mỹ Nhiên hỏi.
- Ông nào chứ? Mẹ không hiểu.
Nhã Đình nấc lên.
- Người đàn ông mà con đã..ng chết.
Nhã Trúc cũng ngồi xuống cạnh Nhã Đình, nắm cánh tay còn lại của nàng.
- Chỉ vì em quá tưởng tượng nên nằm mơ thấy, Nhã Đình, em cũng biết trên đời này làm gì có ma, phải không?
- Nhưng em đã nhìn thấy rõ ràng. Trước đó em không hề ngủ mà. Ông ta mặc bộ đồ trắng, gương mặt như ác quỷ.
- Chị chắc chắn em đã bị ảo giác.
Mỗi người một câu, xúm vào khuyên Nhã Đình. Cuối cùng nàng cũng bình thường lại nhưng có vẻ rất đau khổ.
- Suốt đời này chắc con sẽ không được sống yên ổn nữa.
Giờ phút này trông Nhã Đình yếu đuối và thật đáng thương. Nhã Trúc không những không còn giận Nhã Đình nữa mà còn muốn ở lại với nàng. Nhưng Nhã Đình đã từ chối.
- Chị đâu thể nào ngủ với em suốt đời đúng không? Hoặc là em chịu đựng được hoặc em chết quách cho xong.
Rồi nàng cương quyết một cách cứng cỏi.
- Mọi người về nghỉ đi, tôi không sao đâu.
Người cuối cùng ra khỏi phòng là Mỹ Nhiên. Sau khi cẩn thận đắp chăn cho con gái, trước cửa phòng Nhã Trúc, Mỹ Nhiên chợt thấy có một chuyện lạ.
- Chuyện gì thế?
Nhã Văn cầm trên tay một vật đưa cho Mỹ Nhiên.
- Mẹ xem này.
Đó là một chiếc mặt nạ ác quỷ trông rất gớm ghiếc. Mỹ Nhiên cầm nó trên tay, đột nhiên cảm thấy thất vọng tràn trề. Câu chuyện ma bây giờ đã biết có người giả mạo rồi. Và cho dù bất cứ ai làm nên chuyện này đều khiến Mỹ Nhiên đau lòng.
- Tìm thấy nó ở đâu?.
Mỹ Nhiên hỏi, mặc dù đã biết rồi. Nàng hướng ánh mắt nghiêm khắc vào Nhã Trúc. Nhã Trúc bàng hoàng đến độ không hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi sáu cặp mắt nhìn vào nàng với vẻ phán xét thì nàng chợt hiểu, giọng nàng uất ức.
- Tim thấy ngay trước cửa phòng con, nhưng mẹ và mọi người cũng không cần phải nhìn con như tội phạm vậy.
Mỹ Nhiên đau lòng nói.
- Thế mà mẹ vui mừng tưởng thù hận từ nay không còn hiện diện trong gia đình chúng ta nữa. Mẹ thật đau lòng.
Nhã Trúc thét lên.
- Con không có làm chuyện này.
- Thế thì ai chứ?
Mọi người cũng quay lại, nhận ra Nhã Đình đang bước về phía họ với gương mặt lạnh lùng, không một chút cảm xúc. Nàng đõ chiếc mặt nạ trên tay Mỹ Nhiên, nhìn qua một chút rồi quắc mắt về phìa Nhã Trúc.
- Nếu không phải chị thì ai? Trong nhà này còn ai thù ghét tôi hơn chị nữa? Còn ai biết rõ hơn chị là tinh thần tôi chưa hoàn toàn bình phục. Nhã Trúc, tôi khen chị đã nghĩ ra trò chơi ú tim và vô cùng độc ác này.
Mắt Nhã Trúc tái đi. Nàng trừng trừng nhìn vào Nhã Đình nhưng không biện hộ một câu nào. Bây giờ hai chị em lại đứng ở thế đối đầu và xem ra lần này sự thù hằn càng dữ dội hơn.
- Thì ra mấy ngày nay chị tỏ ra yêu thương tôi là vì lý do này đây, để không ai nghỉ ngơ chị và tin là có một con ma thật. Chị chờ đợi tôi khủng hoảng, thậm chí sẽ điên loạn. Thế mà - Nhã Đình cười khẩy - thế mà mới cách đây ít phút tôi đã kính trọng tấm lòng bao dung của chị như thế nào. Thật đáng tiếc.
- Cô nói hết chưa?.
- Chưa đâu, bà chị yêu quí của tôi. Từ chuyện Luca cho đến chuyện này, có thể thấy con người của chị gian xảo và đặc biệt độc ác như thế nào. Nhưng đáng tiếc, chị không lường trước được tôi đã từng lăn lộn từ lúc lên tám rồi. Sau khi bình tỉnh lại tôi biết là trên đời này làm gì có ma, vậy hình ảnh tôi thấy, nếu không phải ma thì chắc chắn là người. Tôi nghĩ đến chị nhưng không có cách để chứng minh. Rất may, làm ác thì không thể trót lọt, Nhã Trúc, chị thất bại rồi.
Nhã Trúc vừa giận vửa sợ. Nàng sợ cho cái trò chơi độc ác và công phu này. Đúng là chỉ có nó mới nghĩ ra được cái kiểu vừa ăn cướp vừa la làng.
- Tôi cũng khen ngợi cô, Nhã Đình à. Cô đã nghĩ ra được cái trò thấy ma, rồi đặt chiếc mặt nạ này trước cửa phòng tôi để vu oan. Đây đúng là một trò chơi tâm lý cao cấp mà chỉ có những người xảo quyệt như cô mới nghĩ ra được.
- Im đi! Tất ca im miệng hết đi - lần đầu tiên Mỹ Nhiên tỏ ra giận dữ - Trong hai đứa con nếu không phải Nhã Trúc thì là Nhã Đình. Nhưng bất kể là ai cũng làm cho cả nhà ta phải đau lòng. Trời ơi, ta tự hỏi đã làm gì nên tội để phải suốt đời đau khổ vì con cái thế này.
Rồi không nhìn ai, Mỹ Nhiên đi về phòng mình đóng chặt cửa lại. Sẽ không ai hiểu được nàng đau buồn nhiều như thế nào. Cứ mỗi lần như thế này nàng lại nghĩ đến các con của nàng đã qua đời. Thì ra, nỗi đau mất mật ấy, đối với Mỹ Nhiên mà nói, suốt đời sẽ không có gì hàn gắn được. Có vẻ như con đau lại đến từ trong tim. Nàng vội tìm chai thuốc của bác sỉ đã cho.
Mn nhốt mình trong phòng, từ chối không gặp ai, trù bà vú.
- Tôi tự hỏi tôi còn thiếu xót điều gì nữa? Tôi nổ lực dạy dỗ các con, cho chúng nó ăn học Tôi cố gắng thương yêu đồng đều và thương yêu bằng cả trái tim của mình. Thế mà cuối cùng… cuối cùng kết quả là gì?
Bà vú khuyên Mỹ Nhiên.
- Bà đừng xúc động, hãy để ý đến bệnh tim của mình.
- Tôi làm sao mà bình tĩnh được chứ? Các con của tôi đang tìm cách hãm hại lẫn nhau. Không còn là sự hiềm khích nhỏ mọn nữa mà đã trở thành thù hận rồi… thù hận rồi vú có biết không?
Bà vú lắc đầu thở dài.
- Tôi không muốn tin toàn bộ câu chuyện này. Tôi không tin Nhã Trúc giả ma nhát Nhã Đình. Cũng không tin Nhã Đình đóng kịch để hai Nhã Trúc. Chúng ta đều biết chúng có tâm hồn trong sạch như thế nào mà.
- Thế thì ai trong nhà này?.
Hai người cùng hướng mắt vào nhau, cũng lắc đầu thất vọng. Đó là một câu hỏi không dễ gì có lời đáp. Thậm chí chớ còn không biết tin lời Nhã Trúc hay Nhã Đình.
Có tiếng gõ cữa, Mỹ Nhiên gạt.
- Tôi không muốn gặp ai hết.
- Mẹ - giọng hiền lành của Nhã Văn - Con có chuyện quan trọng muốn nói với mẹ.
Mỹ Nhiên ngần ngù rồi ra hiệu cho bà vú mở cửa. Nhã Văn bước vào, yểu điệu trong bộ đồ trắng toát. (may sis ui, câu này do mkn sủa lại vì trong sach viết không rõ ràng lắm, mong tác giả và mấy sis thông cảm há) Hình ảnh của Nhã Văn làm Mỹ Nhiên nhớ đến một người làm nàng chợt rùng mình. Không ai hiểu được chính Nhã Văn mới là nỗi lo âu, buồn bã nhất của Mỹ Nhiên.
- Mẹ không được khoẻ?
Nhã Văn ngồi xuống cạnh giường của Mỹ Nhiên, trên môi nở một nụ cười trông có vẻ gì đó bí hiểm.
- Con nghĩ xem, mẹ làm sao mà bình tĩnh được, sau tất cả những chuyện lộn xộn này.
- Con tự hỏi, có bao giờ mẹ ân hận vì đã nhận nuôi các con không?
Mỹ Nhiên giật mình, nhìn sững Nhã Văn. Vú già đứng gần đó không chịu được, lên tiếng trách.
- Sao cô lại nỏ nói với bà như thế? Cô thấy bà buồn bấy nhiêu còn chưa đủ hay sao?.
Nhã Văn quay lại nhìn bà vú, gương mặt tươi cười nhưng đôi mắt thì sắc lạnh.
- Vú không nên xen vào chuyện của mẹ con tôi.
- Nhã Văn, thật ra con muốn gì?
Nhã Văn đứng lên, yểu điệu đi về phía cửa sổ. Lúc nàng đột ngột quay lại thì Mỹ Nhiên suýt kêu lên vì gương mặt lạnh lùng như băng giá của Nhã Văn. Giọng nàng lạnh không kém, còn có thêm một chút tàn nhẫn.
- Tại sao mẹ không đuổi chúng nó đi quách cho rồi.
Mỹ Nhiên thảng thốt.
- Nhã Văn, con nói gì thế?
- Con muốn nói đáng lẽ mẹ không nên nhận nuôi Nhã Trúc sau khi đã có con. Và tất nhiên, càng không nên nhận thêm Nhã Đình.
Mỹ Nhiên kinh ngạc lẫn đau lòng, nàng nói qua hơi thở đút quãng.
- Thì ra…thì ra bấy lâu nay hai đứa chúng nó là cái gai trong mắt con?
- Chính mẹ đã tạo nên hoàn cảnh ngày hôm nay - Nhã Văn lớn tiếng chỉ trích - Đâu có ai nhận nuôi đến ba đứa con và đều cho chúng nó biết mình không phải chị em ruột với nhau.
Con xúc động làm cho trái tim Mỹ Nhiên co thắt lai. Nàng trọn mặt đầy vẻ đau đớn.
- Vú…. Thuốc … lấy thuốc cho tôi.
Bà vú vội vàng lấy lo thuốc để ngay trên bàn trang điểm, cạnh giường Mỹ Nhiên chõ nàng uống. Xong, bà trừng trừng nhìn Nhã Văn.
- Cô muốn làm gì đây, Nhã Văn? Muốn chọc cho bà chủ tức chết à?
- Tôi chỉ nói lên sự thật. Từ ngày có thêm Nhã Đình, trong nhà này không được một chút vui vẻ. Chiến tranh sẽ còn nữa chừng nào mọi chuyện chưa thay đổi.
- Bà chủ - vú già lắc đầu, tỏ ra không quan tâm Nhã Văn nữa. Bà cúi xuống nhìn Mỹ Nhiên - Bà nghe trong người thế nào?.
- Tôi không sao - Mỹ Nhiên thở có vẻ nặng nhọc - làm ơn. đưa nó ra ngoài giùm tôi.
- Con chưa nói hết - gương mặt Nhã Văn toát lên vẻ đanh ác lạnh lùng - Mấy đêm nay con liên tục nằm mơ thấy một đôi vợ chồng máu me đầy mình, tự xưng là ba mẹ của con. Con nghĩ mẹ có thể biết được phần nào câu chuyện.
- Nhã Văn.
Bà vú thét lên nhưng không còn kịp nữa. Mỹ Nhiên trợn trừng hai mắt, co giật vì con đau tim dữ dội. Nàng ngất đi trước khi bà vú kịp cho nàng uống thuốc.
Nhã Văn nhìn trừng trừng xác người đàn bà đáng thương nằm trên giường. Một điều không ai ngờ đến, gương mặt lạnh lùng của nàng không biểu lộ một chút cảm xúc nào, ngoài vẻ căm thù như đã có từ lâu lắm rồi trong lòng nàng.
Nhã Trúc úp mặt vào vai Thi Diệp khóc, trong khi Mỹ Nhiên đang ở trong phòng cấp cứu. Giọng nàng nghẹn đi trong nước mắt.
- Em không có giả ma nhát Nhã Đình. Em không muốn làm cho mẹ đau lòng. Trời ơi, mẹ có bề gì làm sao em sống được đây?.
- Anh tin em - Bàn tay Thi Diệp dịu dàng vuốt trên lưng nàng - Mọi người ai cũng tin em.
- Trừ Nhã Đình.
Nàng ngẩng đầu lên, trừng trừng nhìn Nhã Đình đang đứng cạnh Trúc. Nhã Đình mím môi, quay mặt đi chỗ khác.
- Giờ phút này tôi không muốn hơn thua với chị nữa.
Nhã Trúc gục đầu xuống, lại khóc. Trong trái tim nàng, Mỹ Nhiên là người mẹ đáng kính biết bao. Bà đã hy sinh nhiều như thế nào cho những đứa con không phải ruột thịt của mình, điều đó nàng hiểu rõ nhất.
- Hai cô không có lỗi gì cả - bà vú bỗng lên tiếng - Tất cả chuyện này bây giờ tôi đã hiểu rồi.
Nhã Văn đứng bên cạnh, thì thầm vào tai bà.
- Vú cứ nói ra đi, tôi sẽ cho người đàn bà nằm trong kia biết bà ta nọ tôi những gì. E rằng chứng đau tim không giữ nổi mạng sống bà ta đâu.
- Cô đúng là ác độc.
Nhã Văn cũng rít lên.
- E bao nhiêu năm qua các người đã không công bằng với tôi.
- Tôi không muốn nói với cô nữa.
Câu chuyện trao đổi riêng giữa hai người bị cắt ngang khi có một vị bác sĩ từ trong phòng bước ra. Những đứa con của Mỹ Nhiên vây lấy ông, trừ Nhã Văn.
- Bác sĩ, mẹ tôi như thế nào rồi?.
- Bà đã tỉnh, nhưng từ chối gặp người thân, trừ một người bà gọi là vú.
Đến lúc này Nhã Trúc loang choáng ngã vào vai Thi Diệp. Vậy là đã rõ, mẹ không muốn tha thứ cho nàng. Bất giác nàng đưa mắt nhìn Nhã Đình và cũng bắt gặp một ánh mắt như thế.
Nhã Đình không còn đủ cứng cỏi nữa và cuối cùng nàng cũng tìm một chỗ dựa như Nhã Trúc. Cũng may, bên cạnh nàng lúc nào cũng có Trúc. Trúc yêu nàng, Trúc ân cần và sẵn sàng che chở nàng.
Lúc mắt hai nàng chạm vào nhau, họ càng biết là vì mẹ, họ sẵn sàng dẹp bỏ lòng thù hận.
Vú gia chưa bao giờ thấy Mỹ Nhiên xanh xao như thế này, trừ một lần cách đây hai mươi mấy năm, lúc tai nạn khủng khiếp xảy ra, cướp đi cùng lúc tất cả những người thương yêu của nàng.
Thấy bà, Mỹ Nhiên vươn tay ra như muốn cầu cứu, yếu đuối.
- Tôi cảm thấy mệt mỏi lắm, đau đớn và sợ hãi… Một lần tôi đã như vậy, và lần đó, suýt chút nữa tôi không đứng dậy được.
- Nhưng cuối cùng bà đã đứng lên. Bà là người phụ nữ quả cảm, can trường nhất mà tôi được biết.
- Tôi có cảm giác Nhã Văn đã biết….
- Nó biết… - bà vú khẳng đinh - Nó vừa cho tôi biết như thế.
Mỹ Nhiên nhắm mắt, lắc đầu thất vọng.
- Làm sao nó biết được chứ?
- Đó là điều chúng ta phải tìm hiểu. Chắc chắn có người mách nước cho nó.
Im lặng một lúc, rồi Mỹ Nhiên thở dài.
- Hãy cho tôi gặp nó.
- Không được đâu. Nhã Văn nó cố tình làm cho bà đau đớn, bà mới vừa khoẻ….
Mỹ Nhiên cắt ngang.
- Nhưng tôi không chịu đựng sự im lặng đáng sợ này nữa….
Bà vú lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
- Thôi được.
Lúc bà cho biết Mỹ Nhiên gọi Nhã Văn vào phòng, trên mặt Nhã Trúc và Nhã Đình tràn đầy những thất vọng. Hai nàng cho rằng mẹ đã không muốn tha thứ cho họ. Nhã Trúc đột ngột bỏ đi, ngẩn ngơ vì đau buồn. Còn lại Nhã Đình, nàng gục đầu vào vai Trúc và dù không muốn, nàng vẫn khóc một cách yếu đuối.
Nhã Văn chưa bao giờ tự hỏi mình làm đúng hay sai. Ngay từ khi Mỹ Nhiên nhận Nhã Trúc về nuôi, nàng đã không thích với cảm giác từ đây phải chia sẻ nhiều thứ. Rồi đến Nhã Đình, giới hạn chịu đựng cuối cùng.
Nhưng có lẽ lòng căm thù của nàng chỉ chóng bùng lên từ khi có người cho nàng biết một sự thật. Sự thật về cha mẹ nàng.
Bây giờ bà ta đang đau đớn. Nhã Văn nghĩ với chút thỏa mãn độc ác. Đó là cái giá mà bà ta phải trả cho sự lừa dối suốt bao nhiêu năm với một đứa trẻ như nàng.
- Con ngồi xuống đi.
Nhã Văn nghĩ không cần phải giấu lòng thù hận nữa, nàng muốn giết chết bà với những lời nói cay độc.
- Tôi không phải là con của bà.
Mỹ Nhiên nhăn mặt, nhưng cuối cùng nàng đã vượt qua cơn xúc động. Dù gì nàng cũng là người đàn bà cứng cỏi, quen chịu đựng những biến cố bất hạnh trong cuộc đời này.
- Có lần con hỏi tôi về cha mẹ ruột của con, bây giờ tôi quyết định kể cho con nghe.
- Tôi không muốn nghe nữa. Hừ - Mắt Nhã Văn long lên đầy thù hằn - Bà muốn kể cho tôi nghe sau khi biết là không thế giấu được nữa.
- Phải tôi đã giấu con. Nhưng đây là một sự thật mà nếu con biết cũng không làm thay đổi được gì.
- Sao lại không? Tài sản của cha mẹ tôi và âm mưu giết người của bà! Tại sao lại không?
Mỹ Nhiên tái mặt, toàn thân run rẩy.
- Tôi … tôi giết người?.
- Con không đúng sao? Tại sao cuối cùng người ngồi trên chiếc xe ấy không phải là bà mà thay vào là cha mẹ tôi? Tại sao chiếc xe lại bị mất thắng để rồi đâm đầu vào một trạm xăng? Tất cả những kich bản ấy, nếu không có bàn tay đảo điên của bà thì mới đáng ngạc nhiên.
Mỹ Nhiên ruón người lên, lắp bắp nói vì uất ức.
- Con… con lầm rồi… Trên xe là chồng tôi… là các con của tôi… tôi không thể nào ….
- Thế mới nói bà độc ác. Bà muốn giết chết cha mẹ tôi để đoạt tài sản mà bất chấp cả mạng sống của những người thân yêu. Sau đó bà giả vờ đau khổ, giả vờ nhận con nuôi. Bà đã qua mắt nhiều người trong ngần ấy năm trời. Hay nhất là bà chùa cho tôi còn sống rồi nhận nuôi tôi, nghiễm nhiên trở thành người đõ đầu và quản lý tài sản cho tôi.
Mỹ Nhiên nghe tất cả những điều đó bằng sự kinh ngạc hãi hùng, cánh cửa phòng chợt mở tung ra, bà vú già xuất hiện.
- Đủ rồi Nhã Văn.
Nhã Văn trừng mắt giận dữ.
- Bà nghe lén?
- Để biết là cô muốn giết người đàn bà đáng thương, đã cực khổ nuôi cô suốt hai mươi mấy năm, bằng những lời lẽ ác độc của cô.
- Vú đừng ngăn nó - ngạc nhiên vì mình vẫn còn chịu đựng nổi - hôm nay chúng ta làm sáng tỏ mọi vấn đề.
- Tôi nghe bà nói đây, cho dù là những lời nói dối có sắp đặt của bà.
Mỹ Nhiên nhắm mắt lại, lập tức, dòng hồI uc'c đau thương hiện về. Đã bao nhiêu năm trời qua rồi, thế mà câu chuyện ấy vẫn là một vết thương lòng không sao quên được trong trái tim nàng.
Đó là một buổi chiều đẹp trời. Hai chiếc xe hơi hiệu Toyota chuẩn bị cho gia đình Mỹ Nhiên và đôi vợ chồng tài tủ nổi tiếng cùng với đứa con gái của họ đến nhà hát thành phố nhận giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất trong năm.
Vào phút chót, chiếc xe của vợ chồng tài tử nổi tiếng kia ( tức là cha mẹ Nhã Văn) bỗng có vấn đề. Vì sắp đến giờ nên Mỹ Nhiên nhường chỗ của mình cho hai vợ chồng họ, trên chiếc xe hơi của chồng nàng.
Cho đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ cảnh chiếc xe lao đi, chở theo sáu người thân của nàng. Và nàng không sao hiểu được đứa con gái ở lại với nàng để chờ đón taxi không phải là một trong ba đứa con của nàng mà lại chính là con cửa Trọng Bằng và Mỹ Kỳ?
Nhã Văn thét lên.
- Vì chính bà đã muốn như thế. Nếu không còn tôi, thì tài sản của cha mẹ tôi không có người thừa hưởng phải xung vào công quỹ.
Mỹ Nhiên hoI ruón người lên, với vẻ chịu đựng.
- Con tin hay không cũng được, nhưng suốt bao nhiêu năm qua tôi xem con như con ruột của mình. Tài sản của cha mẹ con tôi không hề..ng tới. Với tư cách là người giám hộ, lại là mẹ nuôi, tôi đương nhiên có quyền và tôi đã sủ dụng quyền ấy chuyển tên tất cả tài sản cho con, lập một trương mục trong ngân hàng. Hai mươi mấy năm qua, tôi không động tới dù một xu tiền lãI, tiền của cha mẹ con để lại.
có vẻ giao động, bà ta thành thật quá.
- Nay con đã lớn rồi - Mỹ Nhiên nói tiếp với vẻ mệt mỏi - Một tháng trước tôi đã bảo luật sư tiến hành thủ tục hợp thức hoá tài sản cho con. Nếu con có điều gì nghi ngờ, con có thể kiểm tra lại cả giấy tờ.
Rồi Mỹ Nhiên xua tay, ra vẻ không muốn nói chuyện nữa. Bà vú nói bằng giọng khó chịu.
- Cô nghe tất cả rồi đó, và cô cũng biết cô đã trả ơn hai mươi mấy năm nuôi dưỡng của bà như thế nào.
- Tôi sẽ kiểm tra lại.
- Khoan đã.
Mỹ Nhiên gọi lúc Nhã Văn đã đi đến cửa, nàng hỏi.
- Con có thể cho tôi biết ai đã mách nước cho con tất cả những chuyện này?.
- Tự con biết.
- Vô lý, con không thể nào biết được, lúc ấy con còn quá nhỏ.
Nhã Văn nhún vai, tỏ vẻ không muốn nói nữa. Mỹ Nhiên lẩm bẩm lúc cánh cửa đã khép sau lưng Nhã Văn.
- Phải tìm cho ra con người giấu mặt này. Hắn nhất định có mục đích không tốt.
Rồi nàng thở dài mệt mỏi.
- Vú cho tôi tí thuốc. Trái tim này của tôi không biết bao giờ mới lành lại.
Từ trong nhà Khang chạy vút ra khi thấy bóng hai người thấp thoáng trước cổng. Rồi… như một tượng đá, chàng nhìn sững vào gương mặt khả ái của Nhã Trúc. Những đường nét thanh tú kia, chẳng phải là của Thi Diệp đó sao?.
Nhã Trúc cũng không hiểu tại sao nàng lại đến đây. Vì ngôi nhà đẹp chăng? Vì câu chuyện tình chung thuỷ của người đàn ông hay vì một linh cảm mơ hồ nào đó???? Chỉ biết bây giờ nàng đã ở đây, đứng trước ông và cạnh nàng là Thi Diệp.
Nàng chớp mắt nhìn ông xúc động. Mới đó mà trong ông có vẻ già hơn. Điều gì đã tàn phá ông một cách không thương tiếc thế này?.
- Sao bác… lại nhìn sững cháu như thế? Trên mặt cháu…. Có vấn đề gì ử.
Khang giật mình bừng tỉnh.
- Xin lỗi, tôi…. tôi đã trông chờ cô.
Khang mở rộng cửa, Nhã Trúc nắm tay Thi Diệp bước vào.
- Bác chờ cháu?.
- Phải ….
Khang lại nhìn Nhã Trúc không chớp mắt một lần nữa. Rồi chàng lẩm bẩm.
- Thi Diệp … Đúng là Thi Diệp rồi.
- Dường như bác nhìn lầm cháu với ai?.
- Không tôi thấy là cô giống một người…. Vào đây, vào đây với tôi.
Hai người ngạc nhiên đi theo ông vào nhà. Trong nhà vẫn không có gì thay đổi. Vẫn tràn ngập hình ảnh của một người đàn bà. Ông chỉ tay lên một tấm ảnh to nhất rõ nhất.
- Cô xem, có phải là cô giống nàng lắm không? Từ hôm gặp cô tôi cứ suy nghĩ mãi, rồi tôi nuôi một hy vọng….
Nhã Trúc nhìn lên tấm ảnh rồi nhìn sang Thi Diệp, thấy anh gật đầu. Đến khi nghe nói ông hy vọng thì nàng giật mình. Nàng đã từng nghe câu chuyện của ông và bây giờ hiểu ông hy vọng điều gì.
Khang cũng có vẻ xúc động lắm. Trong bao nhiêu năm mòn mỏi, trải qua trăm ngàn thương nhớ, đây là lần đầu tiên chẳng được hy vọng nhiều như thế này.
- Tôi… tôi muốn hỏi cô, cô Nhã Trúc. E rằng không phải lắm, nhưng tôi vẫn phải hỏi cộ Về cha mẹ của cô, họ… họ….
Giọng Khang chợt nghẹn ngào. Chàng quá xúc động vì có cảm giác đã gần, rất gần vớ1 đứa con gái thương yêu mà chàng chưa hề biết mặt.
Nhã Trúc thì bình tĩnh hơn, nàng đỡ lời ông.
- Có đặc điểm gì để nhận ra con bác không?
- Tôi e rằng… tôi không thể… Tôi chỉ biết Thi Diệp có mang, thậm chí không biết là con trai hay con gái… cô … cô có gia đình chứ? Cha mẹ của cô ….
- Bác Khang, tôi không biết cha mẹ của tôi là ai.
- Thật thế sao? - Khang mừng rỡ, rồi chợt nhận ra mình khiếm nhã - Xin lỗi, tôi không biết có phải là cha của cô không, nhưng tôi hy vọng nhiều lắm.
Nhã Trúc đưa mắt nhìn Thi Diệp như muốn hỏi ý chàng, Thi Diệp nói.
- Anh nghĩ vấn đề này chỉ có mẹ em là người giải đáp được.
- Đó là mẹ nuôi của tôi.
Nhã Trúc giải thích với Khang. Nàng nhận ra mình đã đặc biệt trìu mến với ông như thế nào.
- Cậu Thi Diệp nói đúng lắm, chỉ mẹ nuôi của cô mới giải đáp được câu hỏi này. Sao chúng ta không đi tìm bà ngay bây giờ?
- Không được đâu - Nhã Trúc cũng muốn như thế lắm, nhưng nàng chợt nghĩ đến bệnh của mẹ - Mẹ nuôi của cháu bệnh nặng lắm, bây giờ không phải là lúc quấy rầy người. Hơn nữa….bà rất thương cháu.
- Tôi hiểu - Khang gật đầu, có chút thất vọng.
Lúc chia tay, Khang nhìn Nhã Trúc bằng đôi mắt trìu mến. Trong đôi mắt của chàng thấy bóng một tình thương bao la mà đã hai mươi mấy năm rồi chàng ấp ủ trong lòng. Chàng nắm lấy tay Nhã Trúc, đôi bàn tay có những đường gân xanh của chàng run run.
- Bây giờ tuy chưa chứng minh được gì nhưng Nhã Trúc, tôi có linh cảm chúng ta là … chúng ta là - giọng chàng nghẹn đi vì xúc động - Tôi muốn nói với chau - Khó nhọc lắm chàng mới tiếp tục được - Tôi muốn cháu hiểu là suốt hai mươi mấy năm qua, đời sống tinh thần tôi hầu như chỉ hướng về vợ và con tôi.
Nàng hỏi một câu thật bất ngờ.
- Còn một người con nữa với cô Trúc Linh gì đó, tình cảm của bác với người con ấy như thế nào?.
- Tôi cũng ước mong gặp lại nó - Khang đáp ngay - Vợ và con tôi, cho dù Trúc Linh hay Thi Diệp, cho đến giờ phút này tôi đã nhận ra rằng họ không hề có lổi. Tất cả lỗi lầm là của tôi, do tôi mà ra.
Nhã Trúc hai lần quay lại nhìn vẫn còn thấy bóng dáng cô đơn của ông đang dõi theo nàng. Có thật ông là cha của nàng không?
- Nói láo.
Trong một ngôi nhà nhỏ tương đối đầy đủ tiện nghi, có Nhã Văn và.. Hơn một năm qua những tính toán, mưu toan cũng như cuộc tình kín đáo của hai người đã diễn ra trong nhà này mà không ai biết được.. vung tay ra vẻ giận dữ.
- Tất cả đều là nói láo, bà ta đã gat em.
- Bà ấy không có tài nói dối như thế đâu.
- Em ngây thơ quá rồi.
Nhã Văn tiến tới choàng tay ôm.. Giữa hai người có sự khác biệt về tuổi tác rất rõ rệt, nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy Nhã Văn yêu.. nhiều như thế nào qua ánh mắt nồng nhiệt của nàng.
- Anh.. - nàng nói - em mặc kệ bà ta có nói dối hay không, với số tiền mà em vừa được thừa hưởng, em muốn chùng ta làm đám cưới. Sau đó ra khỏi ngôi nhà có hai con ranh đáng ghét kia.
Trong mắt.. thoáng lên những tia sáng tham vọng. Mục đích của anh ta to lớn hơn là những gì Nhã Văn vừa vẽ ra.
- Em khò quá - Giọng anh ta dịu dàng, mặc dù trong thâm tâm anh ta chán ghét con người ngu ngốc và dễ sai khiến của Nhã Văn hơn bất cứ thứ gì khác - Tại sao em lại có thể dễ dàng bị người ta lừa gạt như thế? Chả lẽ em không muốn trả thù cho cha mẹ em sao?.
Nhã Văn nhăn mặt.
- Tất nhiên em muốn, nhưng bằng cách nào?.
- Bằng cách chúng ta thực hiện bấy lâu. Chia rẽ Nhã Trúc và Nhã Đình, còn Mỹ Nhiên, bà ta bị bệnh tim, không còn sống được bao lâu nữa, tới lúc đó chẳng phải tất cả thuộc về em sao?.
- Nhưng em chán cái cảnh lén lút này lắm rồi.
.. rủa thầm nhưng ngoài mặt vẫn cố dụ ngọt.
- Anh hứa với em chúng ta sẽ cưới nhau ngay sau khi Nhã Trúc và Nhã Đình ra khỏi ngôi nhà ấy.
- Em thấy thật không dễ chút nào.
- Anh có cách, chỉ cần em nghe lời anh tiếp tục chia rẽ chúng nó.
- Anh M….
Anh ta xô Nhã Văn ra khi thấy dỗ ngọt không có kết quả.
- Em làm sao vậy? Trước đây em muốn trả thù lắm mà?
- Nhưng ….
- Nhưng em đã bị bà ta gạt. Anh cho em hay, mấy chục triệu đồng trong ngân hàng em tưởng nhiều lắm sao. Ba mẹ em ngày xưa là minh tinh nổi tiếng mà, chẳng lẽ chỉ có bấy nhiêu tiền thôi sao? Bà ta đã lấy hết rồi, chỉ chừa lại cho em cái lẻ thôi. Còn tai nạn xe hơi, em không thấy đó là một câu chuyện hết sức phi lý sao? Tại sao xe của ba me em đột ngột bị hư? Tại sao không phải là một trong ba đứa con của bà ta ở lại với bả mà lại là em? Nhã Văn, em hãy suy nghĩ đi. Tại sao chiếc xe ấy lại mất thắng? Chã lẻ có đến bao nhiêu đó trùng hợp trong một đêm sao?.
Nhã Văn ngẩn người suy nghĩ, nàng không nhận ra từ lâu rồi nàng luôn luôn bị người đàn ông này thuyết phục.
.. nhồI thêm.
- Bà ta đã giết chết cha mẹ em để đoạt tài sản, những gì bà ta có bây giờ là của em, Nhã Trúc và Nhã Đình không được hưởng. Nhã Văn, em phải giành lại những gì của em và trả thù cho cha mẹ mình.
- Phải, em phải trả thù.
Nhã Văn gần như rít lên, trong lòng sục sôi thù hận. Nàng không nhận ra nụ cười ranh mãnh trên môi người đàn ông quỷ quyệt và có quá nhiều kinh nghiệm kia. Hắn ta lấy làm may mắn vì tính cờ đã nắm được mấu chốt của câu chuyện rắc rối này.
Đó là cả một kế hoạch vĩ đại với sự sắp xếp và tính toán công phu của.. Anh ta bỏ công sức chinh phục Nhã Văn, người ma theo anh ta đánh giá là dễ lung lạc nhất.
Nhưng báo chí cũ đã cho anh ta biết tại nan thương tâm của chồng con Mỹ Nhiên và đôi vợ chồng tài tử Trọng Bằng - Mỹ Kỳ. Tất cả nằm trong kế hoạch của.. và cho đến bây giờ, mọi chuyện đều xoay theo chiều hướng tốt, đúng như mong muốn của anh ta.
Nhã Văn, đó là con bài tẩy quan trọng nhất trong cuộc chơi này.
Mỹ Nhiên được bác sĩ cho về nhà điều trị. Câu chuyện của Nhã Văn được Mỹ Nhiên lẫn bà vú giữ kín. Nàng không muốn tạo thêm rắc rối trong cái gia đình đã có quá nhiều rối rắm của mình.
Nhã Văn từ chổ.. về đã vào thẳng phòng Mỹ Nhiên với gương mặt ân hận, nàng xin lổi mẹ vì đã hiếu lầm bà.
- Xin mẹ tha thứ cho con. Có lúc con quá đau lòng vì cái chết của cha mẹ ruột.
Mỹ Nhiên mừng lắm, dù là Nhã Văn hay Nhã Trúc, Nhã Đình. Trong ba đứa con nàng không muốn mất đứa nào.
- Con có thể cho mẹ biết người nào đã mách cho con những chuyện đó, làm chia rẽ mẹ con chúng ta không?
- Không có ai cả.
Giọng Nhã Văn hơi xẳng, nàng yêu.. và sẵn sàng bảo vệ chàng bằng tất cả mọi khả năng. Nhìn mắt Nhã Văn, Mỹ Nhiên biết là nó nói lao, nàng tự hỏi thật ra người đứng sau lưng Nhã Văn là ai?.
Sau Nhã Văn là Nhã Trúc. Nhã Trúc có vẻ không tự nhiên khi thấy Nhã Văn cũng có mặt. Nàng đang mang tâm sự trong lòng và chỉ muốn gặp riêng mẹ thôi.
Nàng thở phao khi thấy Nhã Văn tỏ ý muốn ra ngoài. Rồi nàng nhìn Mỹ Nhiên. Có thể dễ dàng nhận ra mẹ nuôi nàng suy sụp nhiều như thế nào, cả sức khoẻ lẫn tinh thần.
Mẹ nuôi! Nhưng có gì khác biệt mẹ ruột chứ? Chẳng phải hai mươi mấy năm qua bà đã thương yêu và lo lắng cho nàng bằng tất cả tình thương đó sao? Nghĩ đến đây đôi mắt Nhã Trúc chợt đỏ lên, trào ra hai giọt lệ.
- Nhã Trúc - Mỹ Nhiên ôn tồn gọi - Con đến đây.
Nàng ngoan ngoãn đến bên giường mẹ quỳ xuống, nắm lấy đôi tay bà và âu yếm úp mặt mình vào bàn tay ấm áp của bà.
- Con muốn xin lỗi mẹ. Xin mẹ tha thứ cho con.
- Mẹ không còn giận nữa.
Nhã Trúc ngẩng mặt lên, gương mặt đầy lệ.
- Con muốn mẹ tin con một chuyện, đó là con không hề giả ma nhát Nhã Đình, con không có làm chuyện đó.
Mỹ Nhiên nghĩ đến Nhã Đình, mới đây Nhã Đình cũng tìm nàng, cũng khóc và thề rằng không có bày trò ma cỏ gì cả. Bấy giờ… chợt Mỹ Nhiên hiểu ra. Nhã Văn! Phải rồi, rất có thể là Nhã Văn, khi có một người để nghi ngờ thì mọi chuyện có vẻ sáng tỏ hơn. Từ chuyện Luca cho đến chiếc hộp bị mất mới đây nhất của Nhã Trúc. Xem ra tất cả có vẻ như là trò chơi vu oan, giá hoạ.
Nhưng một cô gái hiền lành như Nhã Văn làm sao có thể nghĩ ra được những trò quái lạ ấy? Chẳng bao lâu sau Mỹ Nhiên nhớ lại những cuốn sách nhảm nhí và kích động mà trước đây Nhã Văn rất thích. Bây giờ thì mọi chuyện có vẻ ăn khóp rồi.
Nhã Văn ganh tỵ với hai đứa em, đó là điều rõ ràng. Nó tìm cách chia rẽ Nhã Trúc và Nhã Đình, cho rằng hai đứa không có quyền được hưởng một chút gì ở trong nhà này. Mỹ Nhiên suy nghĩ và đã thông suốt được bấy nhiêu, nhưng có một điều nàng không ngờ là Nhã Văn còn muốn gạt bỏ luôn cả nàng.
Nhã Trúc vẫn còn khóc, thấy nàng im lặng suy nghĩ, Nhã Trúc hiểu lầm.
- Mẹ, mẹ không tin con sao?.
- Mẹ tin con, tất nhiên rồi, nhưng Nhã Đình nó cũng thề với mẹ là nó không làm chuyện gì mờ ám cả. Nhã Trúc, mẹ muốn là con cũng phải tin Nhã Đình như mẹ tin con vậy….
- Nhưng ….
Mỹ Nhiên cắt lời Nhã Trúc.
- Cả chuyện chiếc hộp Thi Diệp cho con cũng không phải Nhã Đình lấy.
- Vậy thì ai? Phải có người chứ, mẹ.
- Mẹ sẽ tìm ra người đó.
Nhã Trúc ngơ ngác, không sao hiểu được người thứ ba là ai? Thật ra trước đây chưa bao giờ nàng nghĩ có người thứ ba trong chuyện này. Nàng ngập ngừng muốn đề cập đến vấn đề cha mẹ ruột, nhưng cuối cùng nàng đã không nói được. Nàng chợt phát hiện ra mình thương và kính trọng mẹ nuôi nhiều hôn nàng tưởng.
Mỹ Nhiên thắc mắc khi thấy cửa phòng Nhã Văn có thể mở ra dễ dàng. Theo thói quen thì Nhã Văn thường khóa cửa trước khi ra ngoài.
Nàng đẩy cửa bước vào, hy vọng sẽ tìm thấy một bằng chứng nào đó chứng tỏ Nhã Văn là chủ mưu của tất cả những vụ việc xung đột đã xảy ra trong nhà này.
- Mẹ.
Nhã Đình quay vụt lại khi nghe tiếng cửa mở. Đúng là Nhã Đình. Nàng có mặt trong phòng Nhã Văn và đang đứng trước một cánh cửa tự để mở.
- Làm sao con lại ở đây?.
Cô nên cho mẹ biết không? - Nhã Đình suy nghĩ - Chắc chắn mẹ sẽ đau lòng, nhưng không thể không phanh phui cái trò ném đá giấu tay bị Ổi này.
Mỹ Nhiên bước tới đối diện với Nhã Đình, nàng để mắt vào cánh cửa mở rộng kia và chợt hiểu ra Nhã Đình cùng đang tìm những gì mà nàng cần tìm.
Nhã Đình quay lưng lại, lôi vài món đồ ra đặt lên bàn, vừa làm nàng vừa nói.
- Chắc mẹ sẽ đau lòng. Nhưng đây là một sự thật mà lẽ ra chúng ta phải phát hiện từ sớm.
Trên bàn lần lượt xuất hiện từng món từng món. Đầu tiên là chiếc hộp Thi Diệp tặng Nhã Trúc, vài món đồ chơi yêu thích của Nhã Trúc lẫn Nhã Đình bị mất lúc còn nhỏ. Hai cái mặt nạ có hình ảnh rất đáng sợ, sau cùng là sách, cứ như mới, toàn bộ là những tựa sách kinh dị rùng rợn.
Mỹ Nhiên ngây người trước những bằng chứng hiển nhiên, mặc dù trước đó nàng đã dự đoán phần nào. Nhã Đình tỏ ra giận dữ.
- Chắc mẹ không cho là con đem những thứ này vào phòng Nhã Văn để vu oan chứ? Thì ra … thì ra bấy lâu nay tất cả mọi người đều bị chị ấy đùa cợt.
Mỹ Nhiên cắn chặt hại môi, có cảm giác đau lòng như mình vừa mất đi một đứa con. Bây giờ thì nàng hiểu chính Nhã Văn nói nhiều thù hận và ganh tỵ hơn hết. Đáng sợ hơn, lòng căm thù của Nhã Văn âm Ỉ nhưng có mưu toan và được xếp đặt cẩn thận.
Nhã Đình vốn nóng nảy nên không thể im lặng lâu được.
- Mẹ, mẹ nói gì đi chứ?
- Me không có nghi con.
- Nhưng thế này là có ý nghĩa gì? Tại sao chị ấy lại làm như thế?
- Mẹ sẽ giải thích cho con. Bây giờ mẹ muốn biết vì sao con lại nghĩ Nhã Văn?
Nhã Đình nhìn những món đồ trên bàn, tuy có nhẹ lòng nhưng cũng đau lòng. Bây giờ đã phát hiện ra Nhã Văn rồi, nhưng cũng đâu khác gì, cũng là chị em trong nhà, Nhã Trúc hay Nhã Văn thậm chí Nhã Đình nào có khác gì nhau, nàng thở dài, chia sẽ nổi đau với Mỹ Nhiên.
- Con biết mẹ đau lòng lắm, chính con cũng cảm thấy buốn. Nhã Văn đã khéo léo ngụy trang suốt bao nhiêu năm trời. Sai lầm duy nhất mà chị ấy phạm phải là đi nói xấu Nhã Trúc với con.
- Từ đó mà con nghi ngờ à?
Nhã Đình lắc đầu.
- Cũng không phải, nếu như con không cảm thấy tin chị Nhã Trúc. Chị ấy đã chăm sóc cho con như thế nào trong lúc con nằm bệnh viện, những tình cảm ấy không thể nào giả dối được…. Vậy… nếu không phải Nhã Trúc thì là ai? Ai đã gieo nên những hiểu lầm một cách cố tình trong gia đình chúng tả?? Đến lúc này chỉ cần gạt Nhã Trúc là con có thể nhìn thấy Nhã Văn.
Giọng Nhã Đình có vẻ ân hận.
- Lẽ ra con phải phát hiện sớm, nhưng vì ganh tỵ với chị Nhã Trúc, lúc nào con cũng kết tội cho chị ấy nên không còn sáng suốt nữa.
Mỹ Nhiên thở dài, mọi chuyện đã sáng tỏ nhưng nàng không hề cảm thấy vui vẻ. Nhã Văn! Một lần nữa nàng lại mất Nhã Văn, đứa con của nàng. Một đứa con nàng mất hai lần trong cuộc đời.
Vừa đi Nhã Văn vừa tính toán những kế hoạch mà nàng sắp thực hiện. Bấy lâu nay nàng thầm tự hào vì đầu óc thông minh và tài đóng kịch như thật của mình. Cuộc chiến giữa Nhã Trúc và Nhã Đình càng quyết liệt thì càng nói lên sự thành công của nàng.
Tuy nhiên, nếu kéo dài hơn nữa có lẽ nàng sẽ bại lô... nói đúng lắm, cần phải nhanh chóng tìm cách đẩy hai cô em bất đắc dĩ ra khỏi nhà để chắc chắn là chúng nó không tranh giành với nàng một đồng ten nào nữa.
Nhã Văn nhớ lại những cuốn sách dịch mà nàng từng xem quạ Đã có đôi lần kiến thức ấy giúp được nàng. Chẳng hạn như chuyện giả ma vừa rồi. Một cuốn sách đã dạy nàng giả dạng làm sao cho rùng rợn nhất, rồi chuyện giết Luca đổ oan cho Nhã Đình, cũng là học từ một quyển sách khác.
Bước vào nhà, đột nhiên Nhã Văn cảm thấy có một cái gì đó khác thường. Cả nhà đều có mặt trong phòng khách. Bốn cặp mắt nghiêm khắc, trách móc, giận dữ và cả khinh bỉ…. đang đổ dồn vào nàng. Đến khi nhìn thấy những món đồ ma nàng đã cất giữ cẩn thận đang bày ra trên chiếc bàn có lóp kính thì Nhã Văn biết co sự đã bại lộ Mặt nàng tái đi, vừa giận vừa sợ.
- Các người… các người lẻn vào phòng tôi?.
Nhã Đình thể hiện sự nóng nảy.
- Nếu không thì còn lâu mới biết được trò đánh nguội của chị.
Nhã Văn lắp bắp nói.
- Cửa… cửa đã khoá…. tại sao các người….
Nhã Đình cười khẩy.
- Chị sợ quá nên quên mất là đã có lúc chị lợi dụng tài vặt của tôi để chơi trò ném đá giấu tay, vu cho tôi lén vào phòng Nhã Trúc trộm đồ.
- Thôi đủ rồi - Mỹ Nhiên khó khăn lắm mới lên tiếng được - Các con đừng trước mặt ta mà xâu xé nhau nữa. Nhã Văn, mẹ bắt buộc phải làm như thế này, con phải trả lời cho Nhã Trúc và Nhã Đình biết sự thật.
Nhã Văn ném chiếc sắc tay lên salon rồi ngồi xuống một cách chễm chệ, lúc này mới chính là bộ mặt thật của nàng, một đôi mắt long lanh thù hận chỉa vào Mỹ Nhiên.
- Sự thật gì - Giọng Nhã Văn the thé - sự thật về âm mưu giết người của bà, phải không?
- Tôi đã giải thích với con rồi.
Nhã Văn thét lên.
- Bà tường tôi tin lời bà sao? - rồi nàng đứng lên, hung dữ chưa từng thấy - Các người nghe cho rõ đây, bà ta là một tên giết người.
- Chị câm miệng đi - Nhã Trúc xông tới bảo vệ cho mẹ - Chị điên rồi. Không ai tin chị đâu.
- Mày câm miệng mới đúng - Nhã Văn trừng mắt nhìn lại Nhã Trúc - Mày tưởng mày ngon lắm sao? Cả hai đứa tụi bây bấy lâu nay sống nhờ vào cái gì có biết không? Nhờ vào tiền của tao, tiền mà cha mẹ tao đã để lại cho tao.
Mỹ Nhiên hoàn toàn sụp đổ, vú già vội ôm lấy nàng, bảo vệ cho nàng như bấy lâu nay bà vẫn làm.
- Các cô đừng tin lời nó nói.
- Tất nhiên là tụi con không tin - Nhã Đình nói - Tuy nhiên, tôi cũng muốn biết vì sao chi6 muốn tôi và chị Nhã Trúc xung đột nhau.
- Vì tao muố n hai đứa bây phải biến khỏi cái nhà này. Đây là nhà của tao và tao không muốn chia sẻ cho ai hết. Ngay từ lúc tụi bây bước chân vào nhà này tao đã không ưa rồi.
- Chị đúng là điên. Tại sao nhà này là của chị chứ?
Nhã Văn chỉ vào Mỹ Nhiên.
- Mày hãy hỏi bà ta.
- Cuối cùng, chị có thừa nhận là chị gieo nên mốI nghi ngờ giữa tôi và chị Nhã Trúc không? Từ chuyện Luca cho đến món quà cuả Thi Diệp, gần đây nhất là vụ giả mạ.????
- Tất cả là do tao - Nhã Văn ngẩng cao đầu thừa nhận - tuy nhiên, nếu chúng mày không quá háo thắng và Ích kỷ thì mọi chuyện không tệ hại như thế.
Đột nhiên Nhã Trúc và Nhã Đình cùng nhìn nhau. Trong sâu thẳm trái tim của hai người cùng trào lên sự ân hận và hổ thẹn.
Mỹ Nhiên rên rỉ.
- Trời ơi, tại sao lại đến nông nổi này? Tôi đã làm điều gì không phải chứ?
Nhã Văn nghiến răng nói không một chút thương tiếc.
- Bà đã có nhiều chuyện không phải, đây là sự trừng phạt dành cho bà.
Đột nhiên cả Nhã Trúc và Nhã Đình lừ lừ tiến về phía Nhã Văn, đây là lần đầu tiên hai chị em họ gặp nhau trong ý nghĩ và hành động cùng một mục đích.
- Chị hãy bước ra khỏi nhà này.
Họ cùng lúc nói lên, Nhã Văn lùi lại vì sợ những vẫn phản kháng.
- Tụi mày không có quyền.
- Tất nhiên chúng tôi không có quyền. Nhưng bây giờ mẹ đang mệt, yêu cầu chị đi để mẹ khỏi đau lòng.
Nhã Văn còn chần chừ thì Nhã Đình trợn mắt rít lên.
- Chị cũng biết là tôi cũng có máu 'du côn' trong người đây.
Không cần hăm dọa lần thứ hai, Nhã Văn quay đầu bỏ đi sau khi buông một câu.
- Tao sẽ quay trở lại.
Cùng lúc, hai người đỡ lấy Mỹ Nhiên đang rũ rượi dìu nàng vào phòng. Đây thật sự là một cú sốc lớn đối với Mỹ Nhiên.
Mỹ Nhiên chỉ khỏe lại một chút sau khi uống thuốc trợ tim. Những gì oi là y chỉ sắt đá mà nàng có được bây giờ củng không thể giúp nàng đứng vững.
- Thế mà tôi tưởng nó đả tin tôi - nàng nghẹn ngào nói - thì ra trong lòng nó vẩn thù hận bà mẹ nuôi này của nó.
Nhã Trúc lắc vai Mỹ Nhiên nói.
- Mẹ bình tỉnh lại đi, chuyện gì củng phải bình tỉnh mới giải quyết được đó mẹ.
Nhã Đình không chịu được thốt lên.
- Nhưng toàn bộ câu chuyện này là như thế nào.
Đột nhiên Mỹ Nhiên hai tay nắm lấy tay hai đứa con gái, đôi mắt đắm lệ của nàng nhìn từ đầu này sang đứa khác, giọng nói như van xin.
- Các con phải tin mẹ, mẹ không có giết người, không hại chết cha me Nhã Văn. Trời ơi, cái tai nạn khủng khiếp ấy đả cướp đi của mẹ bốn người thân yêu, mẹ làm sao có thể nhẩn tâm chứ.
Mỹ Nhiên lại nấc lên, Nhã Trúc vội cúi xuống ôm lấy vai bà.
- Tất nhiên chúng con tin mẹ Câu chuyện hoang đường của Nhã Văn không thể nào là sự thật.
- Nhã Đình con có tin mẹ không?
- Con tin…. Nhưng con muốn biết ….
- Vú sẻ kể cho các con nghe.
Câu chuyện một lần nửa lại đưa Mỹ Nhiên trở về nổi đau mất chồng và con. Nhìn nàng, ít ai tin được nàng có thể chịu đựng được nổi đau mất mát quá lớn như thé6.
Thế mà nàng đả chịu đựng và đả vượt qua.
- trong bao nhiêu năm qua - Mỹ Nhiên tiếp lời ba vú khi bà chấm dứt câu chuyện - mỗi đứa các con đả phần nào thay thế được những đứa con của mẹ Mẹ nhìn các con lớn lên, chăm sóc và dạy dổ các con bằng tấm lòng của một người mẹ, bằng sự thương yêu mà có lúc mẹ đả mất đi. Sự kiện này làm cho em đau lòng lắm, củng như mẹ lại một lần nửa mất đi đứa con ruột thịt.
Nhã Trúc không cần giấu xúc động bằng những giọt nước mắt. Bây giờ nàng không chỉ yêu mà còn kính trọng bà. Bà là người mẹ vỉ đại trong lòng nàng.
Nhã Đình củng có cảm giác như thế. hơn thế nửa nàng từng biết mẹ ruột và qua đó càng hiểu được giá trị tình thương của mẹ nuôi dành cho mình.
Mỹ Nhiên dang tay ôm hai đứa con vào lòng. Dù sao nàng củng còn có chúng. Hy vọng sẻ là niềm an ủi để chống đở tinh thần cho nàng.