Số lần đọc/download: 2355 / 9
Cập nhật: 2015-10-20 22:54:52 +0700
Chương 8
T
rời chưa sáng, bà Tâm đã trở đậy thật sớm. Bà thở dài rồi ngẩng nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ còn mờ mờ. Ngoài kia, đêm đen đang lùi dần để nhường chỗ cho bình minh ló dạng, nhưng đôi mắt bà thì cau lại tối sầm. Bên khung cửa sổ, vạn vật như đang bừng dậy sau giấc ngủ dài của đêm. Những tia nắng rực rỡ tuyệt vời của ngày mới đã chiếu sáng, nó như soi rọi và mang theo cả một sức sông mãnh liệt.
Còn bà thì cứ ủ ê, bà như tàu lá chuối khô héo rũ.
Phút chốc, bà Tâm đứng lên. Đằng Vân ngủ thiếp ở ghế salon của phòng khách. Trong mơ, cô nghe rõ tiếng ai đó thở dài áo mão như than thở oán trách cho phận số con người phải chịu quá nhiều nỗi bất hạnh, lao đao.
Rồi tiếng thở dài ấy đi xa dần theo bóng dáng một người.
Đằng Vân bỗng nhổm nhanh dậy cô hét lớn và nhìn quanh tìm kiếm:
- Mạnh Phong! Anh không được đi... anh không được rời xa em mà.
Đằng Vân đưa tay vỗ vào trán, ngơ ngác như để cho sự tỉnh táo quay trở lại với con người mình cô đi lần ra cửa.
Nắng trải dài, chan hòa như thảm lụa hỏa trên cỏ cây theo từng con gió lay động nhẹ. Nhưng lòng Đằng Vân vẫn không yên chút nào. Tự nhiên cô thấy bồn 'chồn, nệt nỗi lo âu đến khắc khoải.
Đần óc Đằng Vân bây giờ đặc quánh lại. Thật sự cô không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Biết bao sự việc xảy ra trong một thời gian ngắn. Bất ngờ, đột ngột và lẫn lộn nhất là hiện giờ không biết Mạnh Phong ra sao?
Ngồi tựa lưng vào gốc cây bàng có tàn rộng chẹ rợp mát một khoảng không gian. Gió vi vút trên cành cây như nô đùa từng chiếc lá. Đằng Vân không nguôi được nội buồn. Hình ảnh Mạnh Phong lại hiện ra choán ngập tim cô làm cho đau đớn vô vàn.
Lòng Đằng Vân bỗng rưng rức buồn một nỗi buồn nhớ da diết về người yêu dấu...Cô thì thầm gọi tên anh với tất cả tấm chân tình của người con gái lần đầu tiên yêu. Cô đang sống trong tâm trạng nhớ nhung, đợi chờ khắc khoải vương vấn trong hồn.
- Đằng Vân!
Giọng ông Sơn khe khẽ cất lên như sợ làm khuấy động sự yên tỉnh của cô.
Ông bước đến nhẹ nhàng và gọi. Đằng Vân hơi quay lại:
- Dạ!
Nhìn dáng vẻ cô ngồi bé nhỏ và đơn độc như một cách chim non rã rời trong mưa bão đã không còn đủ sức vượt qua giông tố cuộc đời:
- Ông Sơn!
Đằng Vân ngẩng lên reo vui trong lời nói nhưng những giọt lệ buồn vẫn còn đẫm quanh bờ mi. Cô lau nhanh ngấn lệ và xem ông như vị cứu tinh, gấp gáp hỏi:
- Ông về khi nào vậy? Tôi mong ông mấy hôm nay. Ông mau đưa tôi đến chỗ Mạnh Phong đi, tôi muốn gặp anh ấy!
- Được rồi, cô làm gì mà luýnh qua luýnh quýnh vậy hả? Yên chí đi! Tôi đã hứa với cô sẽ đưa cô đến gặp Mạnh Phong mà. Thật sự tôi không cam tâm nhìn nó chết gục với tinh thần bấn loạn, mất niềm tin vào cuộc sống như thế.
Đằng Vân bật dậy, cô trố mắt nhìn ông Sơn:
- Vậy thì còn chần chờ gì mà không đi hả ông?
Ông Sơn lặng yên một chốc rồi nói nhỏ:
Tôi muốn cố phải chuẩn bị sẵn tâm 1ý trước.
Đằng vân gạt phăng:
- Khỏi! Cho dù anh ấy cớ thế nào, tàn tật hay...tôi vẫn yêu, vẫn cần anh ấy, ông có biết điều ấy không? Hãy dẫn tôi dến đó mau đi. Tôi muốn được nhìn thấy anh ấy ngay bây giờ.
Ông Sơn còn chần chừ:
- Được, tôi sẽ đưa cô đi, nhưng...
Đằng Vân đột ngột quỳ xuống dưới chân ông, ánh mắt khẩn cầu bi thiết:
- Coi như tôi van ông đó ông Sơn. Làm ơn đi, tôi rất mong gặp Mạnh Phong mà.
Ông Sơn lúng túng trước hành động của Đằng vân. Ông đỡ cô lên và nói nhanh:
- Đứng lên đi Vân! Tôi đã nói là sẽ giữ lời mà. Có điều...
Lời ông đắng ngắt một nỗi đau xót. Dường như ông cớ nén vào lòng nhưng không tài nào nén được.
Nước mắt của ông Sơn bất giác rơi xuống đôi má nhăn nheo, vì cả một đời quá ưu phiền của bao lo toan trong cuợc đời của con người từng trải qua bao nhiêu sóng gió. Bây giờ ông để mặt cho dòng lệ tuôn rơi. Ông nói trong tiếng nấc nghẹn khổ đau lẫn ân hận:
- Cô Vân! Tôi có lỗi lớn lắm, vì người đàn bà khi xưa...
Đằng vân run rẩy bởi câu nói mập mờ của ông. Mỗi lời nói của ông lúc này tựa hồ như con sóng dữ sắp ập đến cuốn phăng tất cả. Cô hỏi dồn:
- Ai chứ?
Ông Sơn nhìn cô mà chưa mở lời được. Đăng Vân chờ đợi vì linh tính mách bảo với cô rằng điều ông sắp nói ra có liên quan đến mẹ cô:
- Ông... đừng bảo cho tôi biết đó chính là...mẹ tôi đó.
Ông Sơn nhẹ gật đầu rồi yên lặng thở dài. Đằng vân xót xa sau phút bàng hoàng thảng thốt, cô để mặc cho dòng lệ rơi nhanh lăn tròn trên má sau cái gật đầu ấy của ông Sơn. Cô lắc đầu cố chối từ:
- Tôi...tôi... không tin đâu. Ông nói lại đi ông Sơn! Không phải chứ?
Ông Sơn nói nhanh:
- Đằng Vân nghe đây, mẹ cô lâu nay... chính là mẹ ruột của Hải Đường đấy.
Đằng Vân trố mắt nhìn ông và lắp bắp giọng, đôi môi run rẩy.
- Phải, đó là sự thật. Đằng Vân ạ. Tôi không dối cô đâu.
Đằng Vân khóc và bịt chặt đôi tai, cô không muốn nghe gì nữa hết:
- Láo! Láo! Tôi không tin, không bao giờ tin ông đâu ông Sơn.
- Tùy cô, tôi đã nói hết sự thật. Mong cô hiểu cho.
Đằng Vân lại khóc ngất. Sự thật nào quá phũ phàng. Sao lại có sự thật não nề như thế này thế kia chứ? Liệu cô có thể tin lời ông không, và cả ba cô nữa? Ông Đằng có biết chuyện gì của ngày xa xưa không? Cô biết hỏi ai bây giờ.
Tại sao mọi người lại dấu cô chứ. Tất cả tưởng như bụi thời gian xóa mờ dấu vết, nào ngờ. Bây giờ sự thật đã phơi bày. Nỗi đau xót như giăng kín đầy trời.
Đằng Vân chỉ còn biết khóc ngất trong đau khổ và tuyệt vọng tột cùng. Ông Sơn đành để cho cô khóc, biết đâu nước mắt sẽ làm cho cô vơi bớt mọi nỗi niềm.
Nhìn Đằng Vân thổn thức, khóc ngất, chìm đắm trong đau thương rạn vỡ, ông Sơn chỉ còn biết thở dài chờ đợi cho cô bình tâm lại:
Một lúc sau, ông cất giọng hết sức khẽ khàng:
- Bình tĩnh lại đi cô Vân!
Đằng Vân vẫn chưa nguôi được cơn sầu, nhưng cô cố gắng bình tâm lại:
- Ông cứ nói... tôi xin lỗi.
Ông Sơn dịu dàng bảo:
- Tất cả mọi thứ nằm trong cái hộp sắt.
Đằng Vân hỏi hờ hững:
- Cái hộp sắt à?
Ông sơn gật đầu:
- Đúng vậy. Trong cái hộp sắt đó có lưu giữ những điều bí mật về cuộc đời cô.
Đằng Vân lại hỏi trống không?
- Bà ấy đâu rồi?
- Mẹ cô hả? Bây giờ bà ấy... đã đi tìm Hải Đường rồi.
Tự nhiên ông Sơn thấy Đằng Vân đáng thương vô cùng. Ông không dám nhìn cô.
Lâu nay dờng lệ vẫn tràn đầy trên má, Đằng Vân cay đắng nói:
- Bây giờ tôi mới biết thế nào là số phận của một đứa con nuôi. Ông có hiểu không?
Nhìn ông Sơn, Đằng Vân nhếch môi cười nhưng nụ cừơi của cô như mếu.
Cô cảm nhận được sự cô đơn buồn đau nhất trơng đời. Thật là mình là ai? Tại sao mình lại phải trôi dạt trong cuộc đời đầy sóng gió thế này. Lòng họ tái tê khôn cùng:
- Chỉ mới đây thôi, người còn nói tôi là nguồn sống của bà ấy, nguồn an ủi nhất đời. Vậy mà trong lúc tôi đau đớn nhất, tôi buồn khổ nhất, thì người lại bỏ mặc vội vã đi tìm kiếm người khác. Ôi! Cuộc đời là gì? Ai nói cho tôi biết đi?
Ai giúp dùm tôi đi, tôi biết phải sống thế nào đây, tôi phải tin vào ai đây, tin vào cái gì đây hả ông Sơn?
Từng lời của Đằng Vân như tiếng kêu than, như oán trách, lẫn tủi hận của một cô gái còn quá trẻ mà phải chịu bao đợt sóng xô của cuộc đời vồ vập đau buồn, tủi hận vì đánh mất niềm tin vào cuộc sống và con người. Điều đó khiến ông Sơn thấy lòng xót xa vô cùng. Ông thấu được nỗi đau của Đằng Vân như chính nỗi đau của mình ngày nào. Ông cúi đầu thở hắt ra cho vơi mềm đắng cay...
Thật la đây là bi kịch của cuộc đời ông. Bà Tâm, người con gái ngày ấy ông yêu, giờ đây...không khác gì ông. Tất cả là một chuỗi khổ đau kéo dài bất tận.
Ôi! Cuộc đời quá éo le để cho con người không tìm được hạnh phúc cuốn theo dòng xoáy mà trôi đi, trôi mãi mà họ lại cùng gặp nhau ở một điểm khổ đau.
Từng lời của Đằng Vân như oán trách lẫn tủi thân khiến ông day dứt thêm.
Đặt tay lên vai cô, ông muốn tỏ sự thông cảm với Đằng Vân.
- Bà ấy hoàn toàn không có lỗi hay ác ý gì trong chuyện này. Đằng Vân! Xin hãy nghe bác...
Ông đổi giọng đột ngột:
- Tất cả là do bác. Sau nhiều năm lận đận, lăn lộn với cuộc sống, bác chỉ mong gặp lại người xưa để xin một lời tạ tội với bà ấy. Chính bác đã gieo tai họa cho gia đình và cuộc đời bà ấy. Nhưng khi nghe bà ấy đã đem con mình bỏ vào cô nhi viện để ung dung kiếm cho mình một tấm chồng giàu sang phú qúi.
Và bà ấy lại nhận nuôi một đứa trẻ khác. Còn con bác được một gia đình nào đó xin về nuôi rồi họ dem đi biệt xứ. Điều đó khiến bác vừa buồn, vừa lo, vừa căm giận bà ấy. Bác chỉ mong gặp mặt thậm chí có thể giết chết bà ấy vì sự nhẫn tâm đó.
Đằng Vân trố mắt nhìn ông. Giọng ông bỗng nhẹ tênh:
- Bởi vì suy cho cùng, bác không có lỗi trong việc bỏ rơi bà ấy mà do gia đình bà ấy sĩ diện mà ra. Họ chuộng môn dăng hộ đối không gả con cho hàng tôi tớ.
Đằng Vân mím môi:
- Ông muốn biện hộ cho hành động của mình chăng?
Ông Sơn buồn rầu đáp:
- Cô nói mỉa tôi thế nào cũng được. Có lẽ hỗi lòng tôi đã thấu đến trời nên ông đã tạo cho tôi một cơ hội.
- Cơ hội gì hả?
Rồi ông bỗng sụp xuống bên Đằng Vân nói như van xin:
Đằng Vân cô hãy nguyền rủa tôi đi. Tôi quả là tiểu nhân đê tiện khi nghĩ ra cái trò "hãm hại" chồng bà ấy phải điêu đứng trong việc làm ăn, còn đứa con gái của họ cũng phải vạ lây chịu đọa đày suốt cả đời trong nỗi khổ dày vò. Tôi muốn cả gia đình cô phải chết lần chết mòn.
Đằng Vân ôm mặt:
- Thật là khủng khiếp! Nếu không nghe được chính miệng ông nói ra, tôi cũng không bao giờ nghĩ nỗi một sừ trả thù tàn nhẫn như thế này.
- Cũng may, tôi phát hiện sớm cô chỉ là đứa con nuôi mà có thể quay đầu lại sám hối, cho dù quá muộn màng.
- Có phải ông liên tưởng đến đứa con gái của mình, rồi lo sợ đến cảnh ngộ như thế không? Ông độc ác, ông nhẫn tâm quá, ông Sơn ạ. Ba tôi và tôi có thù hằn, ân oán gì với ông kia chứ?
Ông Sơn thú nhận:
- Cả bà Tâm nữa. Tội nghiệp bà ấy đã ôm oan một vết thương lòng vào tận đáy lòng mà không hề dám nói. Sỡ dĩ bà giấu ông Đằng vì tưởng răng bé Hoài Hân đã chết thật trong một tai nạn với cha mẹ nuôi của mình. Cho nên việc bà ấy dồn hết tình mẫu tử thiêng liêng cho một đứa con vốn không phải máu mủ của mình cũng là điều tất nhiên thôi.
Đằng vân gật đầu, dường như hiểu phần nào câu chuyện. Cô lên tiếng:
- Như vậy cha mẹ ruột của tôi là ai? Sao Minh Kiệt bảo ông nói tôi là con gái của ông Chu bị thất lạc đúng không? Thật ra toàn bộ câu chuyện là do ông dựng ra hay là sự thật hả? ông làm như vậy để làm gì chứ?
Thấy thái độ Đằng Vân nóng nảy ông Sơn dịu giọng ngọt ngào:
- Vân ơi! Xin cô hãy bình tâm lại mà nghe tôi nói đây.
Đằng Vân không còn bình tĩnh nổi cô nói như gào thét:
- Không, tôi không cần, không muốn nghe điều gì nữa.
Vừa nói, cô vừa lao ra khỏi cửa. Cô chạy như bay ra ngoài như bị ma đuổi.
Bước chân loạng choạng và xiêu vẹo vì bao ý nghĩ nghị lực tinh thần đều bị mất hết. Đằng Vân ngã sóng soài nơi cánh cổng. Đầu cô va đau điếng. Cô nằm im không dậy nổi.
Từ nãy giờ, ông Đằng đã nghe rõ những lời trầm tĩnh như thú tội của ông Sơn, chính ông cũng phải bàng hoàng. Ông vội chạy ra đỡ lấy Đằng Vân lên trong vòng tay ông, Đằng Vân khóc ngất. Ông Đằng nghe lòng xót xa cho đứa con gái bát hạnh vô vàn.
Đằng Vân tức tưởi bên ông Đằng:
- Ba ơi! Con khổ quá! Tại sao ông trời lại dành cho con nỗi bất hạnh này chớ. Giờ con biết phải làm gì với bao rối răm của cuộc đời mình hở ba?
Ông Đằng vuốt tóc cô:
- Hãy bình tĩnh lại đi con... chúng ta tìm cách giải quyết.
- Đâu có gì là khó.
Hải Đường xuất hiện thật bất ngờ lên tiếng với giọng phách lối kẻ cả.
Đằng Vân ngạc nhiên:
- Hải Đường?
- Phải cô còn nhận ra tôi phải không? Vậy nghe cho rõ đây. Xưa mày làm bà chúa kiêu sa, lộng lẫy giờ thì tới phiên ta rồi. Ông trời ở trên cao có mắt nhìn thấy đó.
Ông Sơn kêu lên:
- Hải Đường, con...
Ông nói chưa tròn câu, Hải Đường đã quắt mắt nhìn ông:
- Đừng xưng hô với tôi như thế chứ ông Sơn. Tôi không bao giờ nhìn cha nhìn chú gì ở đây hết.
Cả bà ấy nữa. Cô nghiến giọng nói tiếp:
- Tôi sẽ chẳng bao giờ nhận mẹ hay có một người mẹ đã đem con ruột mình vứt đi để rồi nâng niu, chăm chút thứ bá vơ khác.
- Con không được hỗn hào.
Hải Đường lại liếc xéo về phía Đằng Vân:
- Cô không được nói. Cô đã vay mượn tình thương của bà ấy hơn hai mươi năm nay. Bây giờ tao sẽ bắt mày trả lại bằng cách ở đợ cho tao hai mươi năm qua. Xem như đó là ân huệ cuối cùng đó.
- Hải Đường! Cô...
Ông Phúc Đằng giận đến nghẹn cả lời không thất ra được. Hải Đường khoanh tay ngạo nghễ:
- Gì chứ? Ông có tư cách gì chen vào quyết định của tôi hả? Ông mơ hay tỉnh vậy. Hãy ngồi yên đó mà lo cho cái thân già của mình đi, coi chừng chết không chỗ chôn, sống không chỗ ding thân kia.
Đằng Vân nổi nóng:
- Nè! Cô không được hỗn hào...
Hải Đường cười khẩy:
- Gì hả? Dạy đời ta à? Tóm lại ta không rảnh đôi co với mấy người. Bây giờ biệt thự họ Chu đã là của tôi rồi. Tôi đã giàu có. Tôi có rất nhiều tiền và tôi sẵn sàng vung tiền ra để làm bất cứ chuyện gì mà tôi muốn. Các người hiểu rõ chưa.
Hãy liệu mà giữ hồn, giữ xác của mình đi!
Ông Sơn kêu lên:
- Đường ơi! Không phải... ta...
Hải Đường gạt phăng:
- Chẳng Đường mật gì với ông cả. Ông Sơn! Tôi nhắc lại với ông một lần nữa. Hãy nghe đây! Con ông là Hoài Hân, oán hận, hay trường hận gì gì đó thì cũng mặc xác vì nó đã yểu mạng chết sớm mất rồi ông đừng tìm nữa. Còn mấy người làm gì nhìn tôi trân trân vậy? Có thông suốt những điều tôi nói nãy giờ không?
Đằng Vân dứt khoát với bờ môi mím chặt:
- Có chết cũng không đến gần con người đã tâm độc ác như cô đâu.
- Đằng Vân, mày...
- Tôi và mẹ cha tôi sẽ ra đi.
Hải Đường vỗ tay thích thú, thái độ ngạo mạn, khinh miệt:
- Nói hay đấy. Tôi cũng mong như vậy. Hãy đi cho khuất mắt đi.
Đằng Vân giục mẹ cha:
- Chúng ta rời khỏi đây đi cha mẹ.
Bỗng Hải Đường đưa tay chận Đằng Vân lại giọng mỉa mai:
- Nè, đi thật ư? Đành lòng bỏ mặc cho anh chàng Mạnh Phong khốn khổ đang dỡ sống dỡ chết ư? Ủa! Tôi nhớ hai người thề thốt yêu nhau ghê lắm mà...
Đằng Vân liếc xéo Hải Đường:
- Cô im ngay... cho tôi nhờ.
Chẳng những không im lặng mà cô càng thẻ thọt:
- Ôi! Như vậy là biển, không chứng giám rồi. Trái lại biển đã cuốn trôi lời hẹn ước của hai người ném tan ra mất hết. Nếu Mạnh Phong biết được chuyện này, có lẽ anh ta sẽ lăn đùng ra chết thật cũng nên...
Đằng Vân nghiến răng tức tối:
- Cô thâm độc quá Hải Đường ạ!
Hải Đường vờ cắn nhẹ móng tay cất giọng nhẹ hơn:
Thế cô muốn tôi phải làm sao? Động lòng rồi phải không? Vậy thì như thế này nhé? Cô có thật sự muốn nghe không?
Đằng Vân bực bội:
- Nói đi. Chuyện gì?
- Hừ?
Hải Đường lại kiểu cách cười gằn:
- Biết mà.
- Có phải chuyện của anh Phong không?
Hải Đường gật gù:
- Đúng. Nói thiệt nha, tôi chẳng ưa ám gì cái mặt của mấy người từ khi cô ''chưa xuống chó còn ngồi trên lưng voí' kìa. Nhưng bây giờ vì Mạnh Phong tôi buộc phải thương lượng với cô...
- Cô đừng vòng vo nữa. Tôi không có thì giờ.
Hải Đường tằng hắng rồi lấy giọng:
- Biết ngay mà. Nhắc đến Mạnh phong làm sao cô bỏ đi cho được. Nghe đây từ nay cô phải ở lại biệt thự để chăm sóc cho anh ấy.
- Sao cơ?
Hải Đường nhếch môi cười thâm độc:
- Nè, điều này xem ra không đáng sợ như khi gần gũi chăm sóc gã dị tật dị dạng kia nhỉ? Cô có nhiệm vụ là phải giúp anh ấy có dũng khí và tự tin để điều trị mắt. Nếu anh ấy sáng mắt thì anh ta là của tôi. Còn ngược lại...
- Thì sao hả?
- Thì anh ta mãi mãi sống trong bóng tối, tôi sẽ quăng cho cô đó. Chừng đó cảm ơn tôi cũng chưa muộn.
Trước lời lẽ quá đáng của Hải Đường đầy những toan tính xảo quyệt nhẫn tâm, ông Sơn không thể dằn lòng nhào đến toan tát thẳng vào mặt đứa con gái bất hiếu, vô nghĩa, xấu xa thâm độc này. Nhưng ông chợt dừng lại vì một tiếng hú thật to vang động cả không gian. Tim ông se thắt, ông buông thõng đôi tay vào khoảng không gian chơ vơ.
Đằng Vân ngơ ngác, cô tái xanh cả mặt, nhào tới chụp vai ông Sơn:
- Có phải tiếng hú đó...
Ông Sơn chưa kịp gật đầu, Đằng Vân chưa nói hết câu thì tiếng hú dài khác vang lên và tiếp theo là mợt giọng cười điên loạn phá tan cái cảm giác đang ngột ngạt, nặng nề và căng thẳng nơi này. Tiếng hú ấy phá tan sự tĩnh lặng của khu vườn đang mang không khl trầm lắng âm u vấn có Hải Đường bỏ đi vào trong nhà với cái nhìn khinh rẻ mọi người.
Đằng Vân nhìn quanh, cô xúc động lẫn xót xa nhưng điều đó làm cho đôi chân cô mạnh mẽ hơn:
- Tôi phải tới với anh ấy.
Ông Đằng cũng định bước nhanh theo Đằng Vân:
- Tôi cũng muốn đến đó.
Nhưng ông Sơn đã ngăn ôug lại. Ông Sơn dịu giọng:
- Ông Đằng! Hãy khoan đã. Ông hãy chờ đợi một thời gian xem sao.
- Tại sao lại phải như thế?
Ông Đằng dừng chân khó chịu.
Ông Sơn đến cạnh ông bảo:
- Mạnh Phong không muốn tiếp xúc với ai cả. Đôi lúc với tôi, nó vẫn quát tháo ầm ỉ như một người điên nặng.
Ông Đằng bùi ngùi muốn khóc:
- Tôi sẽ chịu đựng tất cả. Anh Sơn ơi! Tôi van anh... hãy cho tôi gặp lại con trai mình.
- Bây giờ tôi e rằng không nên đâu anh Đằng.
Ông Sơn có lẽ thật lòng khuyên ông. Bởi ông rất hiểu nỗi lòng của một người cha đang lo lắng cho con mình:
- Cú sốc này sẽ làm Mạnh Phong tổn thương hơn. Nó không muốn mọi người nhìn sự tàn phế cửa nó mà thương hại đâu. Mạnh Phong rất mạnh mẻ kiên quyết và đây cũng chính là yếu điểm cửa nó.
Ông Đằng đành ủ rũ ngồi xuống ghế.
- Tôi hiểu. Nhất định Đàng Vân sẽ giúp được Mạnh Phong. Nếu cần hy sinh đôi mắt để cứu sống con tôi tôi cũng cam lòng.
Ông Sơn khoát tay:
- Anh đừng có như vậy, anh Đằng ạ. Thực sự việc đôi mắt của Mạnh Phong chẳng nghiêm trọng lắm đâu, khả năng hồi phục rất cao. Chỉ vì Mạnh Phong nhất thời bướng bĩnh, chán nán và thất chí buông xuôi, không chịu chữa trị mà thôi.
Không dằn được cảm xúc, ông Đằng kêu lên khổ sở:
- Trời ơi? Tôi có lỗi với mẹ con Mạnh Phong mà.
Đặt tay lên vai ông Đằng, ông Sơn an ủi:
- Hãy bình tĩnh lại đi anh Đằng. Đau thương lúc này chỉ làm cho mọi người mất hết ý chí thêm thôi. Anh hãy nghe lời tôi. Mạnh Phong rồi sẽ trở lại như xưa, sẽ là chàng trai khỏe đẹp. Cậu ấy vốn cứng cỏi và mạnh mẽ mà.
Hai bàn tay già nua lại siết chặt nhau như hướng về một phía. Họ có chung một tâm niệm mong ước điều tốt lành sẽ đến với con cái họ nhất là lúc này.