Số lần đọc/download: 4497 / 248
Cập nhật: 2015-11-28 04:46:58 +0700
Chương 7
T
ôi nhìn tấm ngọc bội trên tay hắn, Tây Lương vốn có rất nhiều thương nhân người Hồ đến làm ăn buôn bán, lại cách vùng sản sinh ra ngọc Hòa Điền không xa lắm, thế nên những trang sức bằng ngọc mà tôi từng nhìn qua, phải nói là đếm không xuể. Kể từ hồi đến Thượng Kinh, mấy bảo vật hiếm có trong Đông Cung cũng vô vàn, thế nhưng tất thảy những miếng ngọc ấy, dường như lại không hề có được vẻ bóng sáng và ôn hòa như đôi ngọc bội này, miếng ngọc màu mỡ cừu tinh tế ấm nhuần đến nõn nà, dưới ánh trăng lại thấp thoáng lan tỏa quầng hào quang.
"Đôi ngọc bội này ta chưa từng thấy bao giờ." Tính hiếu kỳ của tôi đột nhiên trỗi dậy, "Không phải ngươi nói chúng ta từng hẹn ước sẽ bỏ nhà theo nhau à, vì sao sau đó lại không đi nữa?"
Hắn chầm chậm buông thõng tay xuống, chợt khẽ nói: "Là ta có lỗi với nàng, hôm đó, ta đột nhiên có việc gấp, thế nên không thể ra quan ngoại đợi nàng được. Lúc ta đến được quan ngoại thì đã là ba ngày ba đêm sau kể từ ngày hẹn của chúng ta, lúc ta đến được chỗ hẹn, chỉ thấy mảnh ngọc bội này rơi trên cát sỏi, mà không hề thấy tung tích nàng đâu...." Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, biểu cảm ấy quả thật không giống như đang bịa chuyện, nhất là lúc hắn kể về đoạn thất hẹn, khuôn mặt thoáng có nét vừa thất vọng lại vừa đau xót, như thể một nỗi ân hận không nói lên lời.
Tôi thấy câu chuyện hắn kể nhạt nhẽo vô cùng: "Ngươi đã thất hẹn rồi thì còn gì để nói nữa, câu chuyện này chẳng tí thú vị nào cả. Lúc trước ta thật sự không quen ngươi, chắc hẳn ngươi nhận nhầm người rồi." Tôi xoay ngươi nhìn sắc trời: "Ta phải về đi ngủ đây. Còn nữa, sau này ngươi đừng đến nữa, bị người ta bắt gặp chỉ tổ gây phiền phức cho ta thôi, mấy chuyện phiền phức của ta cũng đủ đau đầu lắm rồi."
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhìn được một lúc lâu mới hỏi: "Tiểu Phong, nàng đang trách ta sao?"
"Ta có rảnh hơi đâu mà đi trách ngươi chứ! Quả thật là ta không quen ngươi." Hắn im lặng hồi lâu, sau cùng cũng chỉ thờ dài sườn sượt, rồi rút từ trong ngực ra một loại 'tên kêu', nói với tôi: "Nếu như nàng gặp phải nguy hiểm, cứ bắn cái này lên trời, ta lập tức sẽ đến cứu nàng."
Tôi có A Độ bên cạnh rồi, còn gặp nguy hiểm nỗi gì nữa chứ? Tôi quyết không nhận tên của hắn, hắn cứ cố dúi vào tay tôi. Thế rồi tôi được ẵm nhẹ một cái như lúc đi, không đợi tôi thốt ra tiếng nào, vài cái nhảy vọt, đã đáp xuống mặt đất, hắn tiễn tôi về đến tận cửa phòng ngủ của tẩm điện, tôi chưa kịp quay người, hắn đã đứng cách xa tầm mấy trượng. Thoắt đến rồi đi đều trong im hơi lặng tiếng, nháy mắt đã vọt lên mái ngói lưu ly của tòa điện trước mắt, từ xa xa nhìn tôi một cái rồi quay đầu biến mất hút.
Tôi khép cửa sổ lại, tiện tay đưa tên cho A Độ, tôi nói: "Gã Cố Kiếm này mặc dù võ công tuyệt thế đấy, nhưng con người lúc nào cũng lải nhải kiểu điên điên dơ dở, còn cứ bảo ta trước đây có biết hắn, nếu mà trước đó ta quả thực quen hắn, lẽ nào bản thân ta lại không nhớ tẹo nào sao?" A Độ nhìn tôi, ánh nhìn ấy chan chứa nỗi cảm thông dịu dàng, tôi không hiểu vì sao phải nhìn tôi như thế. Tôi thở dài, leo lên giường, A Độ không nói gì nữa, làm sao có thể nói cho tôi đây, cái gã Cố Kiếm này rốt cuộc là ai.
Đại khái thì đêm nay đã phát sinh quá nhiều chuyện, thế nên tôi ngủ không yên giấc, lại còn nằm mơ lung tung. Trong mơ có tiếng người dập dìu thổi khèn, tôi muốn xích lại gần với người đó, thế nhưng phủ kín bốn bề một lớp sương mịt mùng khỏa lấp mặt người thổi khèn, hắn đang đứng tại một nơi nào đó, tưởng gần mà lại xa. Trong lòng tôi hiểu, chỉ là đôi chân chẳng dám bước lại gần. Tôi cứ quẩn quanh mãi trong làn sương khói, sau cùng đã tìm thấy người kia, đương lúc hớn hở chạy về phía đó, chợt sa chân trượt ngã, ngã xuống một vực thẳm sâu hun hút.
Khoảng khắc tuyệt vọng lộ ra, bỗng nhiên có người đón lấy tôi từ giữa lưng chừng, gió ào ào lướt qua vành tai, người đó ôm tôi, chúng tôi cứ lao thẳng xuống.... Người đó cứu tôi, trong gió đêm xoay mòng người đó đã ôm tôi....xoay mòng....xoay rồi cứ xoay....những vì tinh tú phủ kín bầu trời kia tựa như giọt mưa sa....Giữa đất trời chỉ có chàng ấy nhìn xoáy vào mắt tôi....đôi mắt này chỉ phản chiếu riêng mình tôi....Tôi sắp say rồi, tôi sắp say ngất rồi, được vùi mình trong vòng tay chàng, chính là người ấy đây mà....tôi biết chàng yêu tôi tha thiết, mà chàng cũng là người tôi yêu đắm say, chỉ cần có chàng ở bên, lòng tôi như dịu lại.
Lúc choàng tỉnh thì trời đã tỏ sáng, bao nhiêu lần rồi giấc mơ ấy ùa về trong tôi, nhưng mỗi lần bừng tỉnh, trong lòng chỉ tàn dư là thất vọng. Bởi lẽ tôi chưa hề một lần được nhìn rõ khuôn mặt cái người cứu tôi trong giấc mơ kia, tôi không biết chàng là ai, mỗi lần gặp mộng mị, tôi đều nỗ lực nhìn cho tường mặt chàng, nhưng chẳng một lần thành công, lần này cũng không ngoại lệ. Tôi lật mình, nhận ra bên gối có đặt một nhành hoa thơm ngát vẫn đọng nguyên một giọt sương mát rượi.
Tôi giật mình, A Độ nằm ngay trước cửa sổ, hầu như không ai có thể né được tai mắt của nàng ấy, trừ cái tay Cố Kiếm nọ. Tôi cuống quýt mở bung cửa sổ, không còn bóng hình áo trắng nào nữa, gã Cố Kiếm kia từ sớm đã lặn mất tăm rồi.
Tôi cắm nhành hoa vào bình, cảm giác tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút, thế nhưng tâm trạng chẳng duy trì được bao lâu, bởi lẽ Vĩnh Nương rất chóng vánh đã đến bẩm báo với tôi chuyện hôm qua Lí Thừa Ngân uống say cả đêm, giờ đang bí tỉ, vẫn còn đương đại náo ở bên đó.
Tôi khinh thường gã đàn ông này, phải tôi cũng chẳng thèm xé to chuyện làm gì, là tôi ấy à, tôi cứ lén lút đi thăm Triệu lương đệ đấy, vả lại nàng ta còn sống nhăn ra, thể nào chẳng có cách để hai người đoàn tụ bên nhau. Giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt nào.
Tôi bảo Vĩnh nương, không cần bận tâm đến Lí Thừa Ngân, kệ xác hắn cho say chết đi.
Mặc dù nói thì thế, nhưng Lí Thừa Ngân ba ngày liên tục, ngày nào cũng uống đến say mèm, sang ngày thứ 4, thành ra đổ bệnh.
Mỗi lần say xỉn, hắn lại đuổi hết cung nhân ra khỏi điện, cấm chỉ tiếp cận. Thế nên sau cơn say lại thành ra trúng phong hàn, thoạt đầu chỉ đau họng ho khan, sau đó mới sốt cao. Chỗ tôi sống cách hắn quá nửa Đông Cung, tin tức cũng không được linh động, đến lúc tôi biết tin, hắn đã bệnh khá trầm trọng, nhưng trong cung lại chẳng hề hay biết tình hình.
"Điện hạ không chịu uống thuốc, cũng không cho truyền tin vào cung." Vĩnh nương thì thầm: "Điện hạ vẫn đang giận dỗi với Hoàng hậu nương nương vì chuyện của Triệu lương đệ mà." Tôi chỉ thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười: "Hắn cứ hành hạ bản thân như thế, tưởng hắn đã thay Triệu lương đệ báo thù được rồi chắc?" Vĩnh Nương thưa: "Điện hạ trời sinh bản tính nhân hậu, lại hết mực được cả Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương sủng ái, khó tránh khỏi có chút..." bà ấy không tiện nói xấu Lí Thừa Ngân, chỉ nói đến thế đã bỏ ngỏ.
Tôi quyết định đi thăm Lí Thừa Ngân, chỉ lo hắn bệnh chết thật, hắn bệnh chết không quan trọng, cái chính là tôi chưa muốn làm gúa phụ.
Quả nhiên bệnh tình của Lí Thừa Ngân rất trầm trọng, bởi lẽ tôi đã đến trước giường hắn rồi mà hắn vẫn không tỏ thái độ cáu gắt gì, trước kia chỉ cần tôi vừa bước vào tẩm điện của hắn thôi, hắn đã như nhìn thấy chuột bọ rồi hất văng tôi ra ngoài. Cung nữ thay tôi vén mành, tôi thấy sắc mặt hắn đỏ quạnh như con cua luộc chín, nhắc đến món cua, tôi từng có một chuyện tiếu lâm về nó, hồi chưa đến Thượng Kinh, tôi nào đã được thấy con cua. Tết Trùng dương năm đầu tiên, lúc đó trong cung thết yến, trong đó có một món hấp, tôi nhìn đĩa cua đỏ au mà không biết phải ăn ra sao. Chỉ vì chuyện ấy mà Lí Thừa Ngân cay nghiệt với tôi cả một thời gian dài, vừa nhắc đến đã gọi tôi là loại con gái Tây Lương đến con cua mà cũng không biết.
Tôi chìa tay thoa trán Lí Thừa Ngân, bờ trán nóng bỏng rẫy.
Tôi gọi mấy tiếng: "Lí Thừa Ngân này!" hắn cũng không phản ứng gì.
Xem ra là sốt cao mê man thật rồi đây, hắn nằm trên giường thở khò khè từng cơn ngắn ngủi, thậm chí khóe miệng còn tróc lớp da khô màu trắng nhờ.
Tôi toan rụt tay lại, hắn chợt túm chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay nóng hầm hập tựa một thanh thép nung đỏ, hơi thở càng dồn dập, lại nghe được tiếng hắn lơ mơ gọi: "Mẹ...mẹ ơi..." Hắn không gọi mẫu hậu, trước kia chưa từng nghe hắn gọi "mẹ", suy cho cùng, Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, hắn lại là Thái tử, hai người xưa nay nói năng đều khách sáo khiêm nhường. Bây giờ ngẫm lại Hoàng hậu đối với hắn so với tôi cũng chẳng hơn kém gì, ngoài mấy câu "bình thân", "ban ngồi", "lui xuống đi" ra, còn lại toàn trích dẫn điển tích điển cố tràng giang đại hải ra để giáo huấn hắn.
Nghĩ bụng thấy Lí Thừa Ngân cũng đáng thương thật.
Làm Thái tử phi đã rất phiền rồi, cái này không được phép, cái kia cũng không được phép, hàng năm có vô vàn đại lễ cung đình, mặc áo mão đội mũ phượng cả ngày lên lên xuống xuống mệt mỏi đến nỗi rã rời vai lưng. Mà thực ra Hoàng hậu đã châm chước cho tôi rất nhiều, bảo tôi tuổi còn nhỏ, lại từ Tây Lương gả đến Thượng Kinh, thế nên chẳng mấy khi trách móc nặng nề. Mà làm Thái tử so với làm Thái tử phi còn phiền não hơn gấp ngàn vạn lần, có mấy cuốn sách tôi vừa xem đã ong cả đầu, thế mà Lí Thừa Ngân thì quyển nào cũng phải thuộc làu làu. Văn song thì võ phải toàn, tôi nghĩ ắt hẳn lúc còn nhỏ hắn chẳng có được những ngày vui vẻ như tôi, học nhiều thứ như thế, phiền não chết mất.
Tôi không rụt tay lại được, Lí Thừa Ngân nắm rõ chặt, lúc ấy có cung nhân bưng thuốc đến, Vĩnh Nương tự mình nhận, rồi thì thào nói với tôi: "Bẩm Thái tử phi, thuốc có rồi ạ." Tôi đành phải gọi: "Lí Thừa Ngân! Dậy uống thuốc nào!" Lí Thừa Ngân không đáp lời, thế nhưng vẫn nắm chắc tay tôi. Vĩnh Nương sai người chèn thêm vài chiếc gối lên đầu giường, rồi để nội quan đỡ Lí Thừa Ngân dậy, nằm nằm nửa tựa vào đầu giường. Vĩnh Nương dùng thìa ngọc bón thuốc cho hắn, nhưng mà hắn mím chặt môi, mỗi một thìa thuốc lại có đến nửa phần men theo khóe miệng chảy ra ngoài.
Tôi ngẫm bụng thấy khó lòng mà chịu được, nói: "Để ta."Tay phải tôi vẫn bị Lí Thừa Ngân giữ, chỉ cầm được chén thuốc bằng tay trái, tôi quay sang gọi A Độ: "Bịt mũi hắn đi." A Độ nghe lời tiến lên phía trước, ngắt mũi Lí Thừa Ngấn, hắn bị nghẹt hơi, qua một lúc ngắn ngủi đã hé miệng, tôi lập tức tiện dịp dốc cả bát thuốc vào miệng hắn. Mũi vẫn bịt ngắt, chỉ có thể ừng ực nuốt mấy ngụm, thuốc dốc vội quá, bị sặc cứ ho liên tục, mắt cuối cùng đã khẽ chớp mở: "Nóng...nóng quá..." Thà nóng chết còn hơn bị bệnh chết đấy nhé.
Tôi ra hiệu cho A Độ có thể nới lỏng được rồi, Lí Thừa Ngân vẫn siết chặt tay tôi, thế nhưng lại không hề nhìn tôi thêm một cái, vừa nhắm mắt đã lịm dần trong cơn mê man.
Vĩnh Nương giúp tôi lấy một chiếc đôn, để tôi ngồi bên cửa sổ. Tôi ngồi được một lúc, cảm giác chẳng thoải mái gì. Bởi lẽ cánh tay cứ phải dang ra suốt, tôi sai A Độ dịch đôn đi chỗ khác, mình thì dứt khoát khom người ngồi xổm xuống. Như thế này không cần phải cúi người nữa, thoái mái hơn nhiều, thế nhưng Lí Thừa Ngân vẫn giữ chặt tay tôi, cánh tay tê rần. Tôi định hất ra, nhưng vừa nhúc nhích Lí Thừa Ngân lại càng nắm chắc hơn, A Độ rút đao "soạt" một cái, khoa tay múa chân bên cánh tay Lí Thừa Ngân một lúc, tôi vội vàng lắc đầu, ý bảo không được. Nếu mà chặt cho hắn một nhát, Phụ hoàng hắn không lập tức nổi giận dẫn binh tiến đánh Tây Lương mới lạ đấy.
Tôi bắt đầu nhớ đến Triệu lương đệ, ít nhất lúc có nàng ta, tôi không phải chăm nom Lí Thừa Ngân nữa, cho dù hắn có đổ bệnh đến ngố người, cũng thèm vào mà nắm tay tôi chứ nhất quyết không buông như thế này.
Qua một canh giờ, cánh tay tôi đã cứng đờ đến nỗi hoàn toàn mất đi cảm giác, tôi đang cân nhắc xem làm thế nào để cứu Triệu lương đệ ra, để nàng ta đến mà làm việc khổ sai này.
Hai canh giờ sau, nửa bên người tôi đã đờ đẫn đến nỗi tê liệt, tôi thật sự sắp không nhịn được nữa rồi, khẽ giọng gọi Vĩnh Nương. Bà ấy tiến lên phía trước cúi đầu lắng nghe tôi phân phó, tôi cà lăm cà lắp nói với bà ấy: "Vĩnh Nương ơi... ta muốn đi nhà cầu..." Vĩnh Nương lập tức thưa: "Nô tì sai người mang bô đến."
Rồi bà ấy đi thẳng ra ngoài, tôi không kịp gọi lại. Bà ấy đã căn dặn nội quan khép bình phong lại, thế rồi tất cả đều lui ra ngoài, cửa tẩm điện cũng đóng lại, mặt mày tôi đau khổ nhăn nhó vón thành cục.
"Vĩnh Nương....thế này không được đâu...."
"Nô tì hầu hạ nương nương...."
Tôi chực bật khóc: "Không được! Chỗ này không thể được! Lí Thừa Ngân còn đang ở đây mà..."
"Thái tử điện hạ đâu phải người ngoài...huống hồ điện hạ còn đương giấc." Vĩnh Nương an ủi tôi, "Vả lại điện hạ và Thái tử phi là phu thê, đã là phu thê thì còn gì lạ lẫm nữa..." tôi không đủ kiên nhẫn để mà nghe bà ấy thao thao bất tuyệt thêm nữa, tôi quả thực mót lắm rồi, thế nhưng trước mặt Lí Thừa Ngân, bảo tôi ở trước mặt một người đàn ông mà lại đi....Tôi chỉ còn nước òa khóc "Vĩnh Nương ơi ngươi mau nghĩ cách đi....mau nghĩ cách đi!"
Vĩnh Nương đắn đo suy nghĩ, tôi lại không ngừng thúc giục, sau cùng chẳng thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, mà tôi thật sự không thể nhịn thêm được nữa rồi, đành luyến thoắng nói: "Thôi đi thôi đi, chỗ này cũng được, ngươi che cho ta." Vĩnh Nương liền nghiêng người chắn giữa tôi và Lí Thừa Ngân, nhưng mà bởi vì Lí Thưa Ngân nắm tay tôi, mà bà ấy lại tuân thủ cung quy không dám quay lưng lại với tôi lẫn Lí Thừa Ngân, thế là chỉ che chắn được có một phần nhỏ. Tôi tháo đai áo mà sợ rợn tóc gáy, không ngừng ló đầu ra canh Lí Thừa Ngân, A Độ giúp tôi gỡ đai áo, lại giúp tôi kéo vạt váy.
Tổng cộng tôi có thuộc cả thể là ba câu thơ, một câu thì đã phô trương trước mặt Bùi Chiếu rồi, chính là cái câu: "Lấy gì giải sầu? Chỉ rượu mà thôi" Vẫn còn một câu nữa là: "Dây to nhường đổ mưa rào, Nỉ non dây nhỏ như trò chuyện riêng. Tiếng cao thấp lần chen liền gảy, Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu."Tại sao tôi lại thuộc mấy câu thơ này ấy à? Là bởi vì năm đó học tiếng phổ thông Trung Nguyên, mấy câu thơ này đọc hay bị líu lưỡi, thế nên tôi cứ đọc đi đọc lại, năm này qua năm khác rồi cũng thuộc lòng luôn.
Dây to nhường đổ mưa rào, Nỉ non dây nhỏ như trò chuyện riêng. Tiếng cao thấp lần chen liền gảy, Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu.......quả nhiên...... nhẹ cả người nhẹ cả người....dễ chịu thật.
Đương lúc tôi thoải mái không kìm được đắc ý, cảm thấy mình có thể nhớ mấy câu thơ khó như thế, đương lúc tưởng chừng như vô cùng tài ba ấy, Lí Thừa Ngân bỗng nhiên khẽ động đậy, rồi choàng mở mắt.