Nguyên tác: La Guerre Du Feu
Số lần đọc/download: 465 / 24
Cập nhật: 2019-01-28 20:59:45 +0700
###phần Thứ Hai B###chương 1 Những Đám Tro
R
ất lâu, họ bị đắm vào trong màn đêm tối tăm không ánh sao đã làm cho cuộc chạy trốn phải chậm lại. Thế rồi, một ánh sáng nhờ nhờ hé ở phía đông. Lan dần một cách êm dịu trong những đám mây xốp, nó tỏa xuống như một tấm thảm ngọc trai. Naoh nhận ra có một hồ nước chắn hẳn con đường xuống phía nam: mắt anh không nhìn thấu bờ bên kia. Mặt hồ rung rung nhè nhẹ. Người lữ hành tự hỏi là nên men vòng về phía đông lờ mờ có một dãy đồi, hay là về phía tây, xanh nhợt và bằng phẳng, lác đác nhô lên những rặng cây.
Ánh sáng vẫn yếu ớt, một làn gió nồm chuyển nhẹ nhàng từ trong đất tới mặt sóng; trên cao tít, một luồng gió mạnh nổi lên, xua đuổi và chọc thủng những đám mây dày. Mặt trăng hạ huyền cuối cùng đã nổi rõ giữa những dải hơi nước. Chẳng mấy chốc, một đại dương màu xanh lam đón nhận chiếc liềm bạc. Trước cặp mắt tinh của Naoh, cảnh vật nổi rõ tới suốt tận cùng giới hạn chân trời; về phía mặt trời mọc, người chỉ huy ấy nhận ra những sườn đồi dốc và những dáng hàng cây, in bóng đen trước ánh trăng, chỉ rõ con đường sẽ phải theo; còn phía nam và phía tây, hồ nước trải ra không bờ bến.
Một sự yên lặng bao trùm và như lan ra từ mặt hồ cho đến chiếc lưỡi liềm ánh bạc; gió nồm yếu dần đến mức chỉ từng lúc một mới thoang thoảng rút ra được một hơi thở yếu ớt từ cây cối.
Mệt mỏi vì phải bất động, nôn nóng được nhìn ra xa chính xác hơn, Naoh ra khỏi bóng cây sến và đi thám thính dọc bờ hồ. Tùy theo hình thái đất đai và cây cối, cảnh trí chỗ mở rộng ra, chỗ thu hẹp vào, bờ phía đông hồ nước nổi lên rõ ràng hơn cả; nhiều loại dấu vết chỉ rõ đường đi lối lại của những đàn thú ăn cỏ và những con thú dữ.
Đột nhiên, anh rùng mình dữ dội. Người lữ hành dừng lại, mắt và mũi mở to, tim đập rộn vì kinh hoàng lẫn với một thứ phấn khởi lạ kỳ, những hồi ức bừng lên linh hoạt đến mức anh tưởng như thấy lại khu vực những người Oulhamr, cái bếp lửa khói bốc mù và vẻ mặt hiền dịu của Gammla. Bởi vì, ngay giữa lòng cỏ xanh, lộ ra một khoảng trống được moi trũng có những hòn than và những cành củi cháy dở; gió chưa kịp tản ra cái thứ bụi trắng nhờ của đám tro.
Naoh mơ tưởng đến cảnh êm ấm một buổi nghỉ chân, mùi thơm thịt nướng, hơi nóng dìu dịu và những nhịp nhảy bập bồng màu hung hung đỏ của ngọn lửa. Nhưng đồng thời, anh cũng thấy cả kẻ thù.
Hết sức lo âu và thận trọng, anh quỳ xuống để xem xét cho rõ hơn dấu vết những kẻ lang thang đáng sợ. Chẳng mấy chốc, anh biết được ngay đã có ít nhất ba lần số chiến binh so với số ngón ở hai bàn tay anh, và không có đàn bà, người già, trẻ nhỏ. Đúng là một trong số những tốp đi săn kiêm thám thính mà các bầy người thỉnh thoảng vẫn giao nhiệm vụ đi rất xa. Tình trạng những khúc xương và thớ thịt dính xương cũng khớp với những tín hiệu mà đám cỏ nói cho biết.
Bây giờ thì cần thiết là Naoh phải biết rõ những kẻ đi săn kia từ đâu đến và đã qua những đâu. Anh lo ngại nghĩ rằng có thể đó là những kẻ Ăn thịt người, đã chiếm cứ những miền đất phía nam, hai bên bờ con Sông Lớn. Giống người này, vóc dạc vượt hẳn những người Oulhamr và tất cả những giống người khác mà các chỉ huy và người già đã gặp. Họ là những con người duy nhất, vẫn ăn thịt đồng loại, mặc dầu không phải do thích hơn thịt hươu rậm sừng, lợn lòi, hươu sao, hoẵng, ngựa hay lừa rừng, số lượng có lẽ cũng không đông: trước nay chỉ biết có ba bầy, trong khi Ouag, con trai Linh Cẩu, người trinh sát giỏi nhất sinh trưởng trong bầy Oulhamr, chỉ gặp ở khắp nơi toàn những bầy không ăn thịt người.
Trong khi ôn lại những điều ấy, Naoh không ngừng lần theo những dấu vết in rõ trên mặt đất và ở cây cối. Việc này không có gì khó khăn, bởi vì những kẻ lang thang ấy, tin vào số lượng, không cần giấu giếm sự di chuyển. Họ đã men theo bờ hồ tiến về phía đông và chắc là tìm cách đến cho được hai bên bờ Sông Lớn.
Hai phương án nảy ra ở người lữ hành: đuổi kịp tốp này trước khi nó đặt chân vào đất săn của nó và dùng mẹo để đoạt Lửa của nó; hoặc là vượt lên trước, đến gần bầy trước khi họ về, lúc đó vắng những chiến sĩ anh dũng nhất, và rình chờ giờ phút thuận lợi.
Để khỏi sa vào một con đường xấu khó đi, trước hết là phải theo dấu vết. Và trí tưởng tượng hoang dã của Naoh, qua làn nước, dãy đồi và những cánh đồng cỏ, không lúc nào không nhìn thấy những kẻ lang thang mang theo họ sức mạnh ngự trị của con người. Mơ tưởng của Naoh có cái chính xác của thực tế; nó mang đầy hành động, đầy sức sống, đầy những động tác có hiệu quả. Người chiến sĩ trinh sát ấy tự thả mình trong đó rất lâu, trong lúc gió nồm dịu đi, yếu đi, tan dần đi trên từng chiếc lá, từng ngọn cỏ.