Số lần đọc/download: 1634 / 22
Cập nhật: 2015-12-12 10:56:31 +0700
Chương 8
T
rong những tình huống như thế này, lý trí của người ta sẽ được mài sắc. Tôi cũng vậy. Tôi cảm nhận được cả những yếu tô nhỏ nhặt nhất bên ngoài lề sự kiện, Những yếu tố bình thường ra không bao giờ tôi chú ý.
Cô gái đã thay đồ. Bây giờ cô ta mặc một chiếc áo dài màu xanh, làn vải mỏng chắc là lụa tơ tằm ôm chặt lấy thân hình một cách khêu gợi. Nó uốn theo tất cả những đường cong, nét lượn của đôi hông, đường viền của bộ ngực, của hai cặp đùi thon thả.
Gấu váy chấm trên đầu gối. Một cặp đùi rất dài, làn da rám nắng tuyệt hảo, một đôi giày đen bóng. Nó sáng óng ánh dưới đôi chân và như vuốt cho cặp đùi dài ra nữa.
Thêm vào đó là mái tóc đen nhánh. Ramona Sanchez chải nó gọn ra sau, buộc lại sau gáy. Tóc được xẻ ngôi thẳng giữa trên đầu.
Tôi không nói một lời, để cho cô ta lên tiếng.
Cô ta mỉm cười. Nụ cười làm mềm đi những đường nét gay gắt trên khuôn mặt.
- Ngạc nhiên sao, ông Singlair?
- Không, thưa cô Sanchez.
Nụ cười vẫn đọng trên môi.
- Ông biết tên tôi?
- Thì cô cũng biết tên tôi.
- Cái đó đúng. - Cô ta không giải thích. Thay vào đó, cô ta bước qua ngưỡng cửa. Những cử chỉ hết sức mời mọc. Người đàn bà này chắc chắn phải là một vũ nữ, bởi chỉ những người đã học qua trường múa mới có được dáng đi vừa mềm mại vừa chắc chắn như vậy.
Cô ta giơ cánh tay trái lên, vuốt dọc bờ tóc như muốn âu yếm nó. Thế rồi cô ta đứng lại, nhìn quanh căn phòng, chẳng thèm quan tâm đến ngọn đèn trong tay tôi với tia sáng vẫn chĩa thẳng vào người cô ta. Có vẻ như nó chẳng đáng cho cô ta chú ý.
Với những bước chân chầm chậm, rõ từng tiếng một, cô ta bắt đầu đi vòng quanh căn phòng. Vừa đi, cô ta vừa nhìn xuống nền, hầu như chẳng quan tâm gì tới tôi, và càng chẳng quan tâm gì tới cái xác người đang treo trên trần phòng. Cứ như thể đó là chuyện bình thường nhất trên đời.
Có vẻ như cô ta đang chìm sâu trong suy nghĩ. Cô ta giơ ngón tay trỏ đặt lên môi. Thỉnh thoảng, cô ta chuyển động hai con ngươi, nhưng không phải để nhìn tôi.
Chốc chốc, cô ta lại bước ra khỏi quầng sáng, trở thành một cái bóng mờ mờ trong màn tối. Những bước chân chầm chậm đi vòng quanh vũng máu, rồi cô ta đứng lại.
Cô ta đứng sao cho hai chúng tôi nhìn thẳng vào mặt nhau. Ngón tay trỏ của cô ta thõng xuống, trả lại tự do cho làn môi cất tiếng.
- Thế nào, ông Singlair. - Tôi tự hỏi ông đang tìm gì ở đây.
- Tôi cũng rất muốn hỏi lại cô như vậy.
- Ông sẽ không nhận được câu trả lời nào từ phía tôi đâu. Thưa ông Singlair, tôi là người đã mua ngôi nhà này. - Giọng nói cho tôi biết cô ta không phải là người Pháp. Nó quá mềm mại, uyển chuyển.
- À phải, tôi quên mất...
- Thế thì bây giờ ông biết rồi, vậy ra ông đã đương nhiên đi vào nhà tôi. Có phải đó là tội xâm nhập trái phép không? - Cô ta nghiêng đầu sang một phía, nhìn tôi với vẻ rình mò.
- Trong trường hợp này thì không. Nếu cô nhìn lên trên, cô sẽ rõ nguyên nhân.
Ramona Sanchez gật đầu một vài lần. Thế rồi cô ta giơ hai ngón tay búng vào nhau.
- Vâng, trên trần nhà có xác chết. Tôi cũng đang tự hỏi ông ta lên đó làm gì?
- Tôi không biết. Cô mới là chủ của ngôi nhà này. Tôi nghĩ là phải hỏi cô thì tôi mới có cầu trả lời.
Người đàn bà nhíu hai hàng mày. Cử chỉ thuần thục như đã được tập luyện hàng chục nghìn lần trước gương.
- Chả lẽ ông coi tôi là kẻ giết người?
- Chính cô nói ra điều đó. Nhưng dù sao thì tôi cũng có cảm giác rằng trong ngôi nhà có chuyện bất bình thường.
- Có phải những khuôn cửa sổ được xây kín lại?
- Có lẽ một phần thế. Nhưng chắc chắn đó không phải là nguyên nhân chính, và bản thân cô cũng biết rõ.
- Vâng, dĩ nhiên, tôi phải biết chứ. - Cô ta nhìn thẳng vào tôi. Trong đôi con ngươi thẫm màu là một ánh sáng kỳ lạ mà tôi không thể hiểu nổi. Phải chăng là sự giễu cợt hay tín hiệu bắt đầu một thời kỳ băng giá giữa cô ta và tôi.
- Nhưng cô có biết thật không?
Ramona Sanchez nhún vai.
- Ông Singlair, tôi không hề thù ghét ông, nhưng ông không thấy rằjng ông đang hỏi quá nhiều, mà ông hỏi về những chuyện chẳng liên quan gì tới ông cả.
- Tôi nghĩ khác.
- Thế sao?
- Ngôi nhà này là một hòn đảo. Nó không thuộc về cuộc đời này. Ngoài ra, nó còn bao trữ một sự bí mật...
Cô ta không để cho tôi nói hết câu...
- Ông hoàn toàn có lý. Nó có một bí mật.
- Một bí mật chết người! - Tôi khiêu khích.
Ramona Sanchez có vẻ muốn né tránh một câu trả lời trực diện.
- Dù có muốn tôi cũng không có thể đồng ý với ông hoàn toàn. Quả đúng là bí mật này có thể trở thành chết chóc. Nhưng không phải đối với những người mà ngôi nhà này yêu mến. Chỉ đối với những kẻ bị ngôi nhà này ghét bỏ.
- Ví dụ như ông Gaston Lacre, đúng không?
- Ông đang muốn nói tới cái người dưới trần phòng?
- Chính thế.
Người đàn bà lại nhún vai, vẻ thờ ơ.
- Tôi tự hỏi mình, ông Singlair, ông đến đây làm gì, trong khi rõ ràng ông đã nhận thấy ngôi nhà này nguy hiểm?
- Có lẽ có người đã gọi tôi tới đây.
- Ra thế! Gọi để làm gì? Và ai đã gọi ông?
- Tôi sẽ nói cho cô biết. Một người bạn đã thông báo cho tôi rằng ngôi nhà này một thời gian trước đã từng là trường dạy khiêu vũ, và ngôi nhà này có chuyện bất bình thường.
- Chuyện gì?
- Tôi vẫn chưa tìm ra.
Cô ta ngẩng phắt đầu lên, vẻ hung tợn.
- Ta cứ nói thẳng, ông Singlair. Đúng, đây là một trường dạy khiêu vũ. Ngày trước nó đã được sử dụng cho mục đích đó. Ngôi nhà này thuộc về một đôi vợ chồng người Argentina, Những người đã rời bỏ quê hương họ vì một lý do nhất định.
- Còn cô thì mang họ Sanchez. Có phải cô cũng là người Argentina?
Ramona Sanchez mỉm cười.
- Cũng dễ đoán thôi. Đúng, tôi cũng xuất thân từ mảnh đất đó.
- Những người chủ cũ ở đây cũng mang họ Sanchez phải không? - Tôi đang lượn theo vòng tròn, những vòng tròn mỗi lúc một khép gần mục tiêu hơn.
- Họ là cha mẹ tôi.
- Tốt lắm, thưa cô.
- Vậy là câu hỏi về quyền sở hữu ngôi nhà đã được giải thích, ông Singlair. Trong chuyện này thì ông không thể ngăn cản nôi tôi. Ngôi nhà này là của tôi. Tôi được quyền thừa hưởng nó. Nhưng mặc dù vậy, tôi vẫn vừa trả một món tiền tượng trưng.
- Cha mẹ cô không muốn quay trở lại đây sao?
- Họ không thể làm điều đó. Họ đã chết. Đúng thế, họ không còn sống nữa, nhưng mà... - Cô ta để cho câu nói kết thúc trong một nụ cười - Thôi, ta hãy dừng chuyện này lại đã.
- Cô định làm gì với ngôi nhà này?
Ramona Sanchez nhún vai, nhìn lên trần phòng, rồi nhìn quanh các khoảng tường. Ánh mắt của cô ta như của một người thợ nề đang ước lượng việc sửa chữa nơi này sẽ tốn kém bao nhiêu.
- Tôi có thể cho xây lại, cho trang trí hiện đại hơn, rồi lại mở ra một trường dạy khiêu vũ Tango.
- Cô nghĩ một ngôi trường như thế có thể có lãi trong một địa phương như nơi này?
- Có chứ, nếu trường dạy khiêu vũ tốt, tin này sẽ được lan đi rất xa. Những người ở nơi khác chắc chắn sẽ không ngại vượt đường xa tới đây.
- Để rồi họ sẽ gặp lại số phận như của ông Gaston Lacre?
- Thôi, ông đừng có nói chuyện ngớ ngẩn!
- Không phải chuyện ngớ ngẩn đâu. Cái Ác đang rình mò trong ngôi nhà này, nó là một bí mật rùng rợn. Những bức tường của nó là nơi. ẩn náu của những thế lực khủng khiếp, tôi biết chắc như vậy. Chúng muốn giết người, chúng sẽ giết người, chúng muốn ăn thịt người, nuốt chửng họ. Tôi đánh giá nó là một ngôi nhà quỷ ám, cái ngôi nhà mà cô bây giờ là chủ.
- Thế thì ông biết nhiều hơn tôi.
- Cô nói dối.
- Thì ông chứng minh điều ngược lại đi. Tôi có nghĩa vụ đối với ngôi nhà này, ông hiểu không?
- Có, tôi hiểu. Nhưng tôi muốn nói đến chuyện bố mẹ cô. Họ đã chết như thế nào? Họ đã chết một cái chết đơn giản, ngủ thiếp đi, hay sau những cơn bệnh lâu dài...
- Không! - Giọng nói đột vang chói lên.
- Vì bạo lực?
- Chính thế, Singlair!
- Vậy ra thủ phạm là ngôi nhà. Giống như với Gaston Lacre?
- Ông lầm rồi, ông Singlair. Chẳng có gì giống với gã này. Người ta đã giết chết bố mẹ tôi.
Lần này thì tôi tin. Cô ta không nói dối. Nếu có, chắc cô ta phải là một diễn viên xuất sắc. Tôi đã thấy rõ cơ thể cô ta cứng lại dưới câu nói đó. Hồi ức về cái chết của bố mẹ cô ta đang khiến người đàn bà bừng bừng căm giận.
- Họ là ai?
Ramona Sanchez giậm thật mạnh chân phải xuống đất. Chuyển động này như một phát súng báo hiệu bắt đầu.
- Đó là những người hàng xóm tốt bụng, rất đỗi hiền lành. Những người từ cái làng dưới kia, những người coi bố mẹ tôi là cái gai trong mắt. Chúng chỉ thấy bố mẹ tôi quá xa lạ, ông hiểu không? Mảnh đất châu Âu tự xưng là rộng lượng, cởi mở, thật ra đang chết chìm trong cảm giác căm thù người lạ. Và đó chính là thứ mà cha mẹ tôi đã nhận thấy. Một đêm nọ, người ta đã tràn vào ngôi nhà này. Và chúng đã giết cha mẹ tôi. Tàn nhẫn, không thương xót.
Tôi im lặng, tôi không dự tính sẽ được nghe một lời thú nhận như vậy. Cả ông chủ khách sạn lẫn Gaston Lacre đều không nói với tôi một lời nào về chuyện đó. Có lẽ tất cả dân làng đều cảm thấy mình có tội và muốn quên chuyện đó đi.
Ngay cả khi điều đó đã xảy ra, nó cũng chưa đủ là nguyên nhân cho một chiến dịch trả thù như hiện thời. Tôi chỉ không biết, liệu đằng sau chuyện này có còn ẩn chứa những khía cạnh khác hay không, liệu có phải nguyên nhân chỉ đơn thuần là lòng căm thù kẻ lạ.
- Ông không tin tôi?
- Có, tôi tin cô, nhưng nguyên nhân cho hành động đó phải chăng chỉ là lòng căm thù kẻ lạ?
- Tại sao?
Lần này thì người đàn bà trước mặt tôi không che nổi nét rình rập trong giọng nói. Hình như tôi vừa bấm chúng một điếm huyệt nhạy cảm.
- Cô nghe tôi nói đây, cô Ramona Sanchez. Chẳng điều gì có thể bào chữa cho một vụ giết người, cũng như chẳng có gì có thể bào chữa cho chiến tranh. Nhưng tôi cũng có thể tưởng tượng rằng, đằng sau hành động đó có thể còn những nguyên nhân khác chứ không phải chỉ là sự căm giận kẻ lạ bình thường. Tôi có biết một vài người dân của làng này. Tôi thật không thể tưởng tượng rằng tất cả bọn họ lại vô cớ xúm lại giết cha mẹ cô.
- Thế ông đã biết những gì?
- Đáng tiếc là tôi chưa biết hết sự thật. Tôi chỉ vừa kể ra cho cô nghe những gì tôi tưởng tượng.
- Ông tưởng tượng sai.
- Tôi không tin. Phải chăng đám dân làng đã có một nguyên nhân nhất định, một động cơ khác dẫn họ đến hành động tàn bao đó? Có lẽ cha mẹ cô nói một cách đơn giản, chẳng hoàn toàn vô tội trong vụ này.
- Chỉ bởi vì họ là người Argentina thôi hả? - Người đàn bà phun vào mặt tôi - Ông tự cho mình là ai, Singlair? Chẳng lẽ là người Nam Mỹ là một cái tội? Đó là một sự láo lếu, một.... - Cô ta cất tiếng chửi rủa.
- Tôi không thể tìm được lời miêu tả. Tôi chưa bao giờ phải chứng kiến một việc như thế này.
- Chẳng lẽ tôi lầm?
- Chắc chắn.
- Không đâu, cô Sanchez. Tôi không tin là tôi lầm. Có phải ngôi nhà đã luôn tồi tệ như bây giờ? Hay nó chỉ trở nếp trầm trọng sau cái chết của bố mẹ cô?
- Ngôi nhà này bình thường.
Tôi chỉ về phía người chết.
- Nếu cô coi chuyện này là bình thường, thì tôi quả thật không thể đùa được với câu chuyện tiếu lâm đó.
- Ông nghĩ gì thì cứ nghĩ đi, Singlair. Cha mẹ tôi đã mở ra ở đây một trường dạy khiêu vũ, nhưng dân làng này đã không để cho họ yên. Đã đến lúc ông phải hiểu ra điều đó!
- Thế còn những tiếng kêu la vẳng ra từ ngôi nhà mặc dù không có người ở? Chẳng phải chỉ dân làng đã nghe thấy những tiếng la hét đó, cả tôi cũng đã nghe thấy. Những tiếng kêu la vẳng ra từ một ngôi nhà bỏ vắng cả một thời gian dài, với những khuôn cửa sổ đã bị xây bít lại. Thật không ai hiểu nổi. Ở đây có chuyện bất bình thường, và tôi đến đây để giải câu đố bí hiểm đó. Tôi sẽ tìm ra dấu vết của nó, cô cứ tin chắc như vậy đi.
Ramona Sanchez nhìn tôi trân trân.
- Ra là ông định thế thật?
- Đúng, tôi định vậy.
- Thế thì tôi cầu cho ông gặp may. Mà này, ông nói năng như một gã cảnh sát.
Lần này thì tôi mỉm cười.
- Có lẽ thậm chí tôi là cảnh sát thật. Đúng đấy, rất có thể cô đang đứng trước mặt một cảnh sát viên. Chả lẽ cô thấy khó chịu?
- Tôi không quan tâm.
Tôi chỉ lên trần.
- Trên kia có một xác chết. Tôi không biết thế lực nào đã giết ông ta và đưa ông ta lên đó. Nhưng tôi nghĩ có một thế lực kỳ lạ đang sống trong ngôi nhà này, một thế lực có liên quan trực tiếp đến cái chết của cha mẹ cô.
- Ra thế? Tại sao ông lại nghĩ như vậy?
- Những gì tôi nói bây giờ chỉ là những lời phỏng đoán, mặc dù tôi tin chắc rằng nó rất gần với sự thật. Cha mẹ cô chắc chắn phải làm một điều gì đó, một điều không phù hợp với vòng quay bình thường của cuộc sống bình thường. Có thể họ đã tìm cách liên hệ với một thế lực khác, những thế lực mà người ta không nên sờ tới.
- Ông muốn nói những thế lực nào?
- Những thế lực ngầm và bí hiểm, những thế lực đối chọi với thánh thần, nếu cô hiểu.
- Không, tôi không hiểu.
- Thế thì cô không may. Nhưng tôi sẽ không để cho một kẻ nào cản trở công việc của mình đâu. Tôi biết phải làm gì. Người chết không thể cứ dán mãi ở bên trên đó và...
- Làm ơn đi. Ông Singlair, làm ơn...
Tôi ngưng nói, bởi giọng cô ta khiến tôi ngạc nhiên. Nó không còn lạnh lùng và tàn ác nữa, nó đột ngột khác hẳn, mềm mại, sợ hãi. Có lẽ lý thuyết của tôi đã tiến gần sự thật.
- Cô muốn gì?
Ramona Sanchez rùng mình như đang có một làn sương lạnh bò dọc sống lưng cô.
- Có lẽ ông có lý. Cũng có thể ngôi nhà này có một vài điểm bất bình thường. Nhưng tôi đã mua nó, với tất cả những ưu điểm và khuyết điểm của nó.
- Ra có kẻ giết người để chào mừng chủ nhân mới. Tôi không chấp nhận được!
- Xin ông hãy quên ông ta đi một chút. Tôi đang rất muốn nói đến một chuyện khác.
- Mời cô.
Ramona Sanchez cân nhắc, cô ta vừa nghĩ vừa đi vòng tròn, chọn từ ngữ rồi lấy hơi thật sâu.
- Ông biết rất đó, ông Singlair, ngôi nhà này đã từng có thời là một trường dạy khiêu vũ. Cha mẹ tôi dạy nhảy Tango, họ là những vũ công xuất sắc, họ là những vũ công tốt nhất. Tôi đã học được rất nhiều điều từ họ. Tôi là một vũ công hoàn hảo và tôi được cha mẹ tôi dạy rằng điệu nhảy Tango đóng một vai trò tối quan trọng. Nó dơn giản là một điệu nhảy có sức hấp dẫn người ta. Ông có hiểu không?
- Tôi không hiểu.
- Vậy ra ông chưa bao giờ suy nghĩ về điệu nhảy này? Chưa bao giờ nghĩ nó có thể thể hiện những gì?
- Thậm chí cả về điệu Lambada cũng chưa.
Bực bội, cô ta phẩy tay.
- Quên cái điệu Lambada đó đi. Nó có là gì nếu so sánh với Tango, nếu so sánh với nhân sinh quan của lục địa tôi. Nó chẳng phải chỉ là điệu Walse của Nam Mỹ, nó còn hơn thế nhiều. Tango là một triết lý sống, nó là những cảm xúc thuần túy kết hợp với kỹ thuật. Nó chứa đựng trong mình nó những mê đắm lớn lao, nó chuyển tải linh hồn từ bên trong ra ngoài, nó vừa là nơi trốn chạy vừa là nét hiếu chiến. Đã có những kẻ độc tài muốn cấm đoán nó, nhưng nó đã luôn luôn hồi sinh trong vùng đầm lầy của những thành phố cổ, để giơ hai cánh tay ra ôm lấy những người dân bị đẩy vào cảnh nô lệ, để mang lại cho họ sự quên lãng mà họ rất cần. Trong điệu nhảy Tango, mọi khó khăn của họ đều nhạt nhòa, và họ quên đi sự áp bức cũng như tình trạng đói nghèo quỷ quái. Vì thế mà Tango không chỉ là một điệu nhảy, và cũng vì thế mà cha mẹ tôi muốn đưa nó ra toàn thế giới. Họ muốn nó trở thành nổi tiếng trên cả địa cầu này.
- Và vì thế mà họ đã chết, phải không?
- Chẳng phải chỉ vì vậy. Điều đáng quan tâm hơn là những người dân làng quỷ quái ở đây.
- Đó là ý kiến của riêng cô.
Cô ta đi thẳng về phía tôi.
- Và vì thế, ông Singlair, tôi muốn xin ông một điều.
- Điều gì?
Cô ta chìa một cánh tay về phía tôi.
- Hãy nhảy với tôi điệu Tango. Hãy nhảy với tôi bây giờ, nhảy với tôi tại đây!