Số lần đọc/download: 28364 / 471
Cập nhật: 2024-10-26 20:43:24 +0700
Chương 8
N
gôi biệt thự nhỏ, xinh nằm giữa một khu phố thật lý tưởng. Dó là "căn nhà êm ấm" của gia đình họ Trần. Cậu Trần Đại sinh trưởng ở khung cảnh êm ấm và lý tưởng đó. Cha cậu làm chủ một hãng thầu lớn. Dĩ vãng của bất cứ một ông chủ thầu nào cũng đều giống nhau. Và giống nhau luôn cả lương tâm lẫn tâm hồn. Cha Trần Đại mãi mê làm giàu ít khi có mặt ở nhà. Mẹ Trần Đại mãi mê yêu tiền, ít khi có mặt ở nhà luôn. Đại có hai người em gái. Hai cô em đã thay nhiệm vụ của cha mẹ để săn sóc anh.
Trần Đại không hiểu rõ lý do vắng mặt của cha mẹ. Cậu chỉ biết học và thi. Đậu tú tài nhất rồi trượt tú tài hai. Trượt hoài, Đại chán nản chuyển sang chương trình Việt bỡ ngỡ vô cùng. Thi hai lần đều vẫn rớt.
Một đêm, vừa tỉnh giấc, Trần Đại nghe thấy cha mẹ cãi nhau. Cha mẹ ít khi gặp nhau sao lại có chuyện để cãi nhau? Trần Đại tự hỏi thế. Cậu tò mò muốn biết sự im lặng đến buồn tẽ của gia đình mình. Trần Đại tung mềm bước khỏi giường. Cậu rón rén tới phòng cha, đứng cạnh cửa ra vào nghe chuyện.
Căn phòng tối om. Tiếng cha cậu nói tuy rất nhỏ nhưng vẫn rít lên âm điệu hằn học:
- Bà ngủ với thằng khốn nạn ấy mấy lần rồi?
- Tôi không biết.
- Thế ngày nào bà cũng bỏ nhà đi đâu?
- Tôi đi đánh bạc.
- Bà đi đánh bạc hả? Sướng quá nhỉ? Trong khi tôi quần quật ở công trường, giãi nắng dầm mưa thì bà đi đánh bạc!
- Ông giãi nắng dầm mưa luôn cả ban đêm nữa à? Cả chủ nhật và những ngày lễ nữa à? Vợ ông, ông bỏ mặc. Con ông, ông không hề ngó ngàng...
- Tôi giãi nắng dầm mưa để làm gì bà biết không?
- Để bao mấy con vũ nữ, mấy con ca sĩ bằng tuổi con ông chứ để làm gì!
- Bà im mồm đi!
-Tôi không im.
- Bà đánh bạc bằng tiền của ai? Tiền của chó hả?
- Phải, tiền của chó. Ông chỉ là một thứ chó...
- Mày thì hơn gì tao, mày là con điếm!
- Mày là thằng ma cô.
Trần Đại co rúm người lại. Cậu không thể tưởng tượng được rằng cha mẹ cậu lại quyền rủa nhau thậm tệ đến thế. Trần Đại đưa hai tay bưng kín mặt. Cậu muốn thét lên. Muốn đập phá. Nhưng chân cậu như bị xích chặt. Trong bóng tối Trần Đại giẫy dụa với sự thực phũ phàng. Trần Đại không thích nghe nữa. Khốn nỗi, tiếng the thé của mẹ cậu cơ hồ đạn rít xé màng tai cậu:
- Mày tưởng mày đẹp lắm hả? Mày có biết cái sự nghiệp này do ai tạo ra không?
Cha Trần Đại nín thinh. Mẹ cậu nói tiếp:
- Mày hồi tưởng lại đi, mười mấy năm về trước mầy là thằng nào. Mà mày nỡ lên mặt xỉ nhục tao là con điếm. Tao làm điếm cho ai hưởng? Cho cái sự nghiệp của mày chứ còn ai nữa. Mày đã dùng tao làm cái thang leo lên bậc danh vọng chủ thầu của mày thì tao có quyền đem tiền đi đánh bạc, mày hạch sách gì?
Cha Trần Đại gầm lên:
- Câm mồm đi!
Mẹ Trần Đại làm tới:
- Tao không câm...
- Tao sẽ kiếm thằng khốn nạn ấy giết chết nó.
Mẹ Trần Đại mỉa mai:
- Cái mã mày thì giết ai?
- Tao sẽ giết nó!
- Tao thách mày đấy.
Trần Đại lạnh toát. Mồ hôi ướt đầm đìa. Tay chân cậu run bần bật. Im lặng một lúc, mẹ Đại đay nghiến cha cậu:
- Mày là đứa phản bội. Sống với mày không thú vị gì cả thì dại gì tao không sống riêng cho cá nhân tao. Ừ, tao ngoại tình đấy, tao cắm sừng lên đầu mấy đấy, tao ngủ với giai đấy, mày giỏi làm gì tao?
- Tao sẽ tống cổ mày khỏi nhà này.
- Tao thách mày.
-Đồ điếm già.
- Đồ án cắp!
Cha Trần Đại xô đổ chiếc bàn ngủ. Mẹ cậu cười gằn:
- Mày cứ làm ầm lên đi, tao sẽ cho con cái mày nó biết rõ cái bộ mặt gian manh, bỉ ôi của mày.
- Mày la to nữa đi.
- Tao sợ gì mày.
- Đồ khốn nạn.
- Đồ cu ly.
- Mày cút khỏi phòng này cho sạch mắt tao.
Mẹ Trần Đại chửi tiếp:
- Quân chó má!
Trần Đại nghiến răng ken két. Cậu không chịu đựng nổi nữa. Trần Đại đá tung cái ghế gần chỗ cậu đứng. Cú đá rất mạnh, chiếc ghế văng xa, đụng vào tường. Đang lúc hăng tiết, Trần Đại không biết đau đớn. Cậu chạy về phòng minh, nằm gục mặc xuống gối khóc rưng rức. Cậu nghe rõ tiếng cửa mở, tiếng ô tô rồ máy. Cha cậu lại bỏ đi...
Sáng hôm sau, Trần Đại dậy thật sớm. Cậu đi học như thường lệ nhưng đến trưa cậu không về nhà. Cả buổi chiều Trần Đại chui vào rạp chiếu bóng thường trực. Cậu ngồi hết xuất này sang xuất khác cố tìm hiểu xem cha cậu đã dùng cái thang mẹ cậu như thế nào để tạo nên sự nghiệp thầu khoán lẫy lừng hôm nay. Trần Đại chịu, chẳng hiểu nỗi. Nhưng lòng cậu reo sôi một mối hận. Cậu nghĩ tới kẻ đã cắm sừng lên đầu cha cậu, kẻ mà cha cậu đã muốn giết và mẹ cậu bênh vực hết lời. Chính "thằng khốn nạn" này đã phá hoại hạnh phúc của gia đình Trần Đại. Cậu không thể tha thứ nó được. Trần Đại mường tượng ra một gã đàn ông phì nộn ôm ấp mẹ cậu, cậu thương hại cha vô cùng.
Bắt đầu từ buổi chiều hôm đó, Trần Đại tập hút thuốc. Cậu ghé vào một "Snack bar" uống bia và đốt thuốc. Thuốc mới hút thì sặc, bia mới uống thì cay. Rồi quen đi hết. Trần Đại đã kiếm được những liều thuốc an thân bằng cách uống bia và hút thuốc lá...
Trần Đại bỏ nhà một tuần lễ. Cậu tới sống với một người bạn chí thân đã thôi hậu và đang chỉ huy một bọn du đãng. Tên người bạn này là Lang. Lang rất ngạc nhiên khi thấy công tử Đại tới ở với mình. Hắn cố hỏi lý do song Trần Đại không chịu nói. Mãi tới lần say rượu, Trần Đại khóc sướt, nằm vật vả trên sàn gác, lải nhải câu "thằng khốn nạn, ông sẽ giết mày", Lang mới hiểu bạn mình có một tâm sự u uẩn.
Khi Trần Đại tỉnh rượu, Lang dọ dẫm:
- Cậu đòi giết ai đấy?
Trần Đại đỏ hoe mát:
- Đòi giết ai đâu?
- Cậu đừng giấu tớ, cậu có chuyện gì buồn cứ nói đi. Muốn giết thằng nào bảo tớ, tớ liệu cho.
Trần Đại thú thật:
- Tớ muốn giết một thằng...
- Thằng nào?
- Cậu hứa đừng cho ai biết nhé!
- Tớ hứa.
- Thằng nhân hình của mẹ tớ...!
Lang ngơ ngác:
- Cậu nói sao? Ai nhân tình, cái gì?
Trần Đại ôm lấy Lang, khóc nức nở. Lang vuốt ve bạn cơ hồ vuốt ve người tình nhân:
- Khóc à? Hèn thế Đại?
Trần Đại buông tay Lang, ngước đôi mắt mờ lệ:
- Tớ hèn quá. Tớ không dám ngờ... mẹ tớ...
- Mẹ cậu...?
- Mẹ tớ mê một thằng đàn ông khác.
Lang trợn trừng mắt:
- Thằng ấy láo lỉnh, quến rủ mẹ cậu à?
- Chắc vậy.
- Cậu biết mặt nó chưa?
- Chưa.
- Cậu muốn giết nó không?
Trần Đại gật đầu. Lang nói:
- Cậu về nhà đi, để tớ giết nó cho.
Trần Đại nắm chặt cánh tay Lang:
- Cậu giúp tớ, để tớ giết nó mới hả dạ...
Lang cười khinh bạc:
- Công tử nhúng tay vào máu làm gì? Cậu không giết được kẻ thù của cha cậu đâu.
Trần Đại van nài:
- Tớ lạy cậu, Lang ơi!
- Không, tớ không để cậu giết người..
Trần Đại ngạc nhiên:
Tại sao?
- Vì cậu không phải là du đãng...
- Cậu cho tớ làm du đãng đi!
- Không được.
- Tại sao?
- Làm du đãng hỏng mất tương lai. Cuộc đời của cậu đẹp lắm Đại ơi!
Trần Đại buông tay ra, hằn học:
- Đẹp gì, tớ tởm tương lai quá, nếu tương lai tớ...
Trần Đại không dám nói hết lời. Lang hỏi:
- Có chuyện gì uất ẩn đó?
Trần Đại buồn cực độ:
- Chuyện nhục! Mẹ tớ chửi ba tớ là thằng ma cô, ba tớ chửi mẹ tớ là con điếm. Ba tớ tố mẹ tớ là mê trai, mẹ tớ tố ba tớ mê gái, vân vân... Tớ đã chứng kiến cảnh ba mẹ tớ "tố khổ" nhau. Tớ không muốn sống ở căn nhà ô nhục đó nữa. Cậu cho tớ làm du đãng nhé!
- Làm du đãng đói chết.
- Bất cần.
- Bị cảnh sát bố ráp.
- Bất cần. Tớ phải làm du đãng để giết thằng nhân tình cửa mẹ tớ.
- Được rồi, cậu theo rõi nó đi. Rồi chúng mình tính sau.
Trần Đại lại mò về nhà. Cha cậu biệt tích từ hôm cãi nhau với mẹ cậu. Bây giờ thì Trần Đại không lạ lùng sự vắng mặt của cha cậu nữa. Trần Đại trở về sau một tuần lễ đi hoang. Mẹ cậu chỉ hỏi qua loa. Nhìn khuôn mặt lầm lì của cậu mẹ cậu chột dạ. Các em gái cậu vẫn không dám nói năng gì. Trần Đại theo rõi nlẹ cậu từng bước. Bất cứ bà đi đâu, Trần Đại bén gót ngay. Chẳng khó khăn gi, Trần Đại đã kiếm được kẻ phá hoại hạnh phúc của gia đình cậu.
Tên khốn nạn là thẳng cán sự kiểm lâm. Tên nó là Xuân. Nó còn trẻ. Chỉ hơn Trần Đại chừng năm tuổi. Tình địch của cha cậu, không ngờ lại là một thanh niên đầy sinh lực! Điều tra lý lịch của tên khốn nạn nầy, Trần Đại biết thêm nhiều chi tiết không lấy gì làm đẹp đẻ của tên kiểm lâm Xuân. Mẹ tên Xuân, cả thảy có bốn đời chồng. Mụ là con đàn bà phốp pháp trông giống con mụ "đầu" ở các xóm nhỏ. Mụ trạc tuổi mẹ Trần Đại! Tên Xuân đi o bế gái già cỡ mẹ hắn và mẹ Trần Đại đi yêu một thằng trai bằng tuổi con mình. Tên Xuân được mẹ Trần Đại cung cấp tiền bạc. Hắn ăn chơi thả cửa và dùng tiền của gái già bao, để bao lại bọn gái trẻ. Mẹ Trần Đại mua cho hắn chiếc Dauphine. Tên Xuân không dám đứng tên mình sợ chính phủ bắt kê khai tài sản. Hắn làm kiểm lâm nhưng ở lì Sài gòn vì mẹ Trần Đại tung tiền xin xỏ hắn từ miền rừng heo hút gió về. Mẹ tên Xuân có cả mớ kinh nghiệm bòn tiền trai nên đã dạy hắn cách lừa gạt và bòn tiền gái già. Không hiểu hắn có bùa ngải chi mà mẹ Trần Đạt mết hắn thế?
Biết qua cuộc đời và sự nghiệp của tên kiểm lâm Xuân, Trần Đại xuống Chí Hòa tìm Lang. Hai người bạn trẻ bàn nhau lùa tên Xuân vào bẫy. Nhưng cuối cùng Trần Đại nói với Lang:
- Thằng này mình tớ hạ nổi, cậu để cái nhục của cha cho tớ rửa lấy.
Lang cười:
- Đồng ý. Chúng tớ làm hậu thuẫn.