Số lần đọc/download: 1995 / 20
Cập nhật: 2015-12-04 14:23:09 +0700
Chương 7
Đ
ến tối chủ nhật, Jessica gần như buộc phải thừa nhận rằng mình đã bị đánh gục bởi sự cuốn hút của anh. Cô đã từng được hôn, được yêu trước đây, nhưng sự mất tự chủ với Brodie quả là một điều điên rồ.
Ngồi khoanh chân trên ghế sofa, cô gấp lại cuốn sách mình đang cầm. Cô không hề đọc được chữ nào trong suốt một giờ đồng hồ và không thể tiếp tục giả vờ như đang chăm chú đọc nó. Thật buồn chán khi cứ ngồi lỳ trong nhà. Có lẽ cô nên gọi em họ của mình, Barbara Dane, con gái của chú cô, để xem cô ấy có muốn đi xem phim không. Bất cứ bộ phim nào có Tom Cruise hay Josh Hartnett đóng cũng được.
Khi cô với lấy chiếc điện thoại đang nằm cuối bàn, thì nó reo lên. Tay cô đột nhiên co lại với sự ngạc nhiên, rồi nhấc nó lên để trả lời, tự hỏi không biết có phải Barbara cũng có cùng suy nghĩ với mình không.
"Xin chào".
"Tôi có một cuộc gọi từ xa dành cho cô Jessica Thorne", một giọng mũi của người điện thoại viên ở khách sạn vang lên.
"Tôi đang nghe đây". Tâm trí cô hoang mang. Người duy nhất chỉ có thể là...
"Xin chào, Mắt Xanh".
Chính là Brodie. Tim cô đang nhào lộn trong lồng ngực. "Em nghĩ anh đã nói sẽ gọi cho em vào một ngày nào đó trong tuần sau", cô bắt bẻ, nhưng không thể ngăn được sự hân hoan đang lan tỏa trong thâm tâm.
"Anh nói sẽ trở về vào một ngày nào đó trong tuần sau, nhưng đâu có nói là anh sẽ không gọi cho em trong suốt thời gian đó đâu". Brodie sửa lại. "Có chuyện gì vậy? Có phải anh đã gọi không đúng lúc phải không? Em đang tiếp chuyện với một gã nào khác à?".
"Rất tiếc là em chỉ có một mình". Cô gắt gỏng trả lời, một bản năng tự vệ khi cô thắc mắc liệu Brodie có nghĩ rằng mình có thói quen xử sự với tất cả những chàng trai khác giống như với anh không.
"Ở nhà một mình vào tối chủ nhật à?", anh có vẻ đang chế giễu sự cô đơn của cô.
"Em phải làm việc vào sáng mai", cô nói.
"Anh quên em là một nhân viên chăm chỉ. Đó là lý do tại sao em có một buổi tối cô đơn phải không?".
"Chính xác là tại sao anh lại gọi cho em?", Jessica hỏi. "Nếu chỉ là để cười hoặc trêu chọc em...".
"Lý do còn đơn giản hơn thế nhiều", Brodie cắt ngang lời cô. "Anh muốn nghe thấy giọng nói của em".
Có thật là anh muốn vậy không? Jessica thở hắt ra khi nhận ra rằng mình thật sự muốn có anh bên cạnh. Chắc anh cũng cảm nhận được từng nhịp thở hồi hộp của cô.
"Jessica?". Giọng anh như có vẻ hồi hộp và lo lắng.
"Em đây". Giọng cô dịu dàng hơn bao giờ hết.
"Anh...". Anh dừng lại và cô có thể nghe thấy một vài tiếng ồn. "Có ai đó ngoài cửa. Anh phải ra ngoài xem sao".
"Được rồi, tạm biệt, Brodie".
"Jessica... anh sẽ gọi lại cho em". Anh có vẻ đang vội và mệt mỏi. Và rồi chỉ có những tiếng tút tút kéo dài vì sự kết nối đã gián đoạn.
Jessica từ từ đặt điện thoại lên bàn và vòng tay quanh bụng. Cô ước gì mình có thể hiểu được anh. Cô ước gì mình có thể biết rõ liệu có nên tin anh hay không.
Thứ hai, thứ ba, thứ tư trôi qua chậm chạp khi cô vẫn chờ đợi cuộc gọi đã hứa của Brodie. Nhưng không có cuộc gọi nào từ anh. Jessica thắc mắc không biết có phải sự sắc sảo của cô vào tối chủ nhật đã khiến anh thay đổi và không muốn gặp cô nữa hay không.
"Một ngày nào đó tuần sau", anh đã nói thế. Chỉ còn lại vài ngày nữa là hết tuần rồi. Jessica buồn bã nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại trong văn phòng mình, sự có mặt của nó chi phối sự tập trung của cô với nỗi nhớ Brodie. Đó là cảm giác nằm ngoài sự kiểm soát của lý trí và cô phải chấp nhận nó.
Đường dây điện thoại nội bộ reo lên. Jessica nhấn nút kết nối với điện thoại ở bàn tiếp tân và nhấc điện thoại lên. "Tôi đây, Ann". Cô trả lời cuộc gọi của mình. "Ai thế?".
"Có ông Hayes đang ở đường dây số 1. Có phải ông ấy...".
Nhưng Jessica đã trả lời cuộc gọi của Brodie. "Xin chào, Brodie". Cô hy vọng giọng nói của mình không quá phấn khích như mình nghĩ.
"Chào, Jessica. Anh đang ở trong một cuộc họp nên chỉ có một vài phút để gọi cho em thôi. Chúng ta có thể cùng ăn với nhau tối nay".
"Tối nay à?", Jessica cảm thấy bực mình khi anh không hề hỏi liệu tối nay mình có rảnh hay không.
"Anh sẽ đến gặp em vào lúc 7 giờ 30 phút".
"Em...".
"Xin lỗi, Mắt Xanh, anh phải đi đây. Gặp em sau, tối nay".
Đường dây đã ngừng kết nối. Jessica nhấc điện thoại ra khỏi tai, nhìn nó bất lực với nỗi tức giận vì bị sắp xếp giống như đồ vật. Ngón tau cô trắng bệch ra vì siết chặt điện thoại.
"Jessie à?". Cánh cửa phòng mở ra và chú cô, Ralph Dane, ghé đầu vào bên trong. "Ann nói với chú rằng Brodie gọi cho cháu. Nói là chú muốn nói chuyện với anh ta một vài phút".
"Anh ấy đã gác máy rồi", cô nói cứng nhắc.
"Gác máy rồi sao?". Đôi lông mày đen nhướng lên ngạc nhiên. "Thật là một cuộc nói chuyện ngắn ngủi. Tại sao anh ta lại gọi thế?".
"Để nói là cháu sẽ cùng ăn với anh ấy tối nay". Jessica phụng phịu, vô tình để lộ ra sự thật rằng cô đã được yêu cầu chứ không phải được mời.
Ralph Dane đã kết hôn nhiều năm và có ba cô con gái. Ông nhận ra vẻ phẫn nộ trên khuôn mặt của cháu mình và nguyên nhân của nó. Ông cố giấu nụ cười.
"Anh ta quên mời cháu phải không?". Giọng ông có vẻ thông cảm, nhưng Jessica cảm thấy sự thông cảm đó dường như đứng về phía Brodie.
"Cháu bắt đầu nghĩ rằng Brodie chưa bao giờ biết hỏi. Anh ấy chỉ nhận, ra lệnh, hoặc tự thừa nhận", cô cáu gắt.
"Đừng quá khó khăn với anh ta, Jessie", ông chú cố gắng xoa dịu cô. "Ít ra là cháu cũng biết chắc rằng anh ta muốn dành thời gian cho mình chứ không phải một ai khác".
"Cháu nên vui phải không?". Giọng cô cũng không còn gay gắt như một vài phút trước nữa. Có sự an ủi khi biết rằng Brodie muốn ở bên cạnh cô. "Anh ấy có thể giả vờ đưa ra một lời đề nghị mà".
"Cháu phải hiểu", Ralph Dane cảnh báo, "một người đàn ông thành đạt như Hayes đi lại nhiều như một con thoi. Cháu phải mạnh mẽ, nhạy cảm hơn, nếu không anh ta sẽ bỏ rơi cháu. Không có nhiều thời gian để anh ta đưa ra những lời đề nghị ngọt ngào đâu".
"Có lẽ vậy", Jessica gật đầu và nhớ lại rằng môi trường anh lớn lên cũng chẳng dạy anh được những cách cư xử hoàn hảo.
"Khi cháu gặp anh ta tối nay, hãy nói là chú muốn nói chuyện với anh ta đôi điều về kế hoạch Janson đã đề ra. Chú nghĩ anh ta nên biết về chúng trước khi chú thực hiện bước kế tiếp". Thời gian dành cho cuộc nói chuyện thân mật trong gia đình đã trôi qua và chú cô quay trở lại với công việc.
"Cháu sẽ nói với anh ấy", cô hứa.
Đến 7 giờ 20 tối, cô cố gắng quên đi nỗi tức giận của mình về cách cư xử của Brodie. Chỉ cần nghĩ đến một chút thôi, đã khiến mắt cô ánh lên những tia nhìn hình viên đạn. Cô sẽ ăn tối với anh, nhưng nhất định sẽ khônh ngả vào vòng tay của anh khi anh bước vào.
Chuông cửa reo. Tim cô lại đập loạn xạ lên trước khi cô có thể kiểm soát nó. Sau khi đã hít thở thật sâu, cô vuốt nhẹ lại mái tóc và bước ra cửa.
"Anh đến sớm", cô nói khi mở cửa cho Brodie. "Anh đã nói sẽ đến lúc 7 giờ 30, nhưng bây giờ chỉ mới 7 giờ 20 phút thôi mà".
Ánh sáng long lanh trong mắt cho thấy anh muốn ôm Jessica nhưng cô đã quay vào, từ chối lời mời gọi mình đọc được trong cái nhìn của anh. Cô bước nhanh vào phòng khách, để anh tự đóng cửa.
"Đến sớm có phạm tội không?", anh hỏi.
"Em vẫn chưa chuẩn bị". Đó là một lời nói dối. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ 20 phút trước rồi.
"Jessica à?". Giọng nói anh như ra lệnh và Jessica quay mặt lại nhìn anh. Anh nhìn khắp người cô. "Đối với anh, em trông hoàn hảo rồi".
Tất cả mọi giác quan của cô dường như đều có cảm giác với anh, người đàn ông có vẻ điển trai chết người mặc bộ vest đen đang đứng trước mặt mình. ‘Cám ơn", cô đáp lại lời khen tặng của anh một cách cứng nhắc, "nhưng son môi của em...".
"Em cần phải bề bộn hơn một chút". Anh nắm lấy và kéo cô vào vòng tay mình.
Cô cố gắng giữ chặt môi trong nụ hôn nồng cháy từ miệng anh, như ngọn lửa đam mê đã khiến nó mềm ra và toàn thân cô thả lỏng trong vòng tay anh. Khi ngước đầu lên, anh nhìn cô bằng đôi mắt xanh thăm thẳm đầy quyến rũ.
"Như thế tốt hơn", anh tinh nghịch.
Ánh mắt cô nhìn vào miệng và vết son còn vương lại trên môi anh. "Môi anh dính son kìa", cô nói và rời khỏi vòng tay anh, trở về tư thế ban đầu.
Brodie lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra để lau đi vết son dính trên môi mình. "Có chuyện gì thế, Jessica?".
"Chẳng có gì cả", cô trả lời.
"Có đấy. Em đang bực mình vì chuyện gì ấy", anh khăng khăng.
Jessica biết sẽ chẳng có gì giấu được đôi mắt sắc sảo ấy cả. "Nếu em nói với anh rằng mình đã có những kế hoạch khác cho tối nay rồi thì sao?", cô hỏi.
Anh đột nhiên cau mày nhìn cô, cái nhìn của anh đột nhiên sắc lạnh. "Em đã có kế hoạch khác à?".
"Đây là lúc thích hợp để hỏi đúng không?". Cô bật cười nhạt nhẽo.
Brodie nắm lấy vai Jessica. Cô mặc chiếc áo đầm không tay và ngay giây phút tay anh đặt lên người cô, nó nhẹ nhàng xoa quanh cánh tay mềm mại. "Nếu em nói với anh trước", anh bắt đầu với sự kiên nhẫn.
"Nếu như anh hỏi em", Jesssica đáp lại, "thì em đã nói rồi".
Anh kìm lại nỗi tức giận. "Chúng ta có bao nhiêu phút trước khi anh ta xuất hiện?".
Mắt cô mở to với sự kinh ngạc và tổn thương. Anh thực sự tin là cô sẽ đi với người khác và chẳng hề ghen. Jessica không biết nên khóc hay nên cười nữa.
"Cả đêm", cô gay gắt trả lời. "Thật đáng tiếc là em chẳng có cuộc hẹn nào cho tối nay cả. Nhưng anh cũng cần có một chút lịch sự để hỏi em trước chứ?". Cô nhìn vào nút thắt nơi cà vạt của anh. "Em không muốn bị coi như là đồ vật. Và em sẽ không nằm trong sự sắp đặt của anh đâu!".
Anh nâng cằm cô lên, đôi mắt anh lấp lánh sự thích thú. "Anh không coi em là đồ vật, Mắt Xanh ạ. Ít ra là anh không có ý đó", anh nói.
"Em... em hy vọng là anh không như thế". Jessica thấy rằng rất khó tiếp tục tức giận với anh.
Brodie đút tay vào túi áo. "Đây, anh mua cho em cái này". Khi rút ra, tay anh cầm theo một hộp quà nhỏ. Jessica chần chừ nhận nó từ tay anh và mở nắp ra. Trên một lớp vải lót bằng nhung màu đen là một sợi dây chuyền vàng có mặt kim cương xanh lấp lánh.
"Ôi, thật đẹp", cô thốt lên và cảm thấy bụng mình như co thắt lại. Cô đóng hộp và đưa nó cho anh. "Em không thể nhận nó được".
"Tại sao?". Đôi lông mày đậm nhíu lại. "Anh đã mua nó cho em mà".
"Nó quá đắt tiền", Jessica nói, "Em không thể nhận nó".
"Em đã quen với những thứ đắt tiền rồi mà. Anh nên mua cho em một loại nữ trang giá rẻ tiền mà có thể khiến em cảm thấy mình bị xúc phạm, đúng không?", Brodie tức giận.
Cô ngẩng đầu lên, cằm cô run run với niềm kiêu hãnh. "Ít ra em cũng sẽ không cảm thấy rằng anh đang cố gắng mua chuộc em".
"Mua chuộc em à!", Brodie nổi giận nhưng cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. "Anh không hề có ý muốn mua chuộc em".
"Anh có thói quen mua dây chuyền kim cương cho bất kỳ cô gái nào mình tình cờ hẹn hò phải không?".
"Không, anh không có thói quen đó", anh gằn giọng. "Anh chỉ mua quà cho những người đặc biệt đối với mình. Động cơ này rất đơn giản: Anh muốn mang lại cho họ niềm vui. Đó là lý do tại sao anh muốn làm điều đó cho em".
Có lẽ anh không phải đang cố gắng mua chuộc cô. Jessica bắt đầu hoài nghi về những gì mình đã nghĩ về anh. Cô đã nhìn thấy nỗi tức giận và sự thất vọng trong mắt anh.
"Vậy thì anh không nên mua những món quà đắt tiền như thế này và mọi người sẽ không hiểu lầm anh", cô cố gắng biện minh cho lời nói của mình.
"Giá cả đều tương đối. Anh có đủ khả năng mua sợi dây chuyền này". Anh giơ hộp nữ trang lên. "Khi 15 tuổi, bỏ ra 5 đô la để mua một món quà là cả một vấn đề với anh. Bây giờ thì anh có khả năng mua những thứ đắt tiền hơn nhiều so với món quà này". Anh nhìn cô trong giây lát. "Anh muốn em có được sợi dây chuyền này, Jessica. Em sẽ nhận nó chứ?". Cô ngập ngừng. "Có tiền để làm gì", anh khăng khăng, "nếu em không thể dùng nó cho những người mà mình quan tâm?".
Lý lẽ anh nêu ra là không thể phủ nhận được. Cô miễn cưỡng chìa tay ra nhận hộp quà. "Brodie, anh thật chu đáo". Cô nói lời chấp nhận như thể mình là một đứa trẻ đang bị buộc phải nói những điều đúng đắn. "Nó rất đẹp. Cám ơn anh".
"Jessica", anh gọi khẽ tên cô.
Cô ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt xanh của cô long lanh niềm kiêu hãnh. Cơ quai hàm của anh căng ra. Tay anh ấn mạnh lên vai cô.
"Anh tặng cho em sợi dây chuyền với cảm giác hạnh phúc", anh thì thầm vào tai cô. "Tại sao em không có một chút cảm giác nào khi nhận nó vậy?".
"Em đã cố gắng". Cô trả lời cũng cứng nhắc như cơ thể cô lúc ấy.
"Chắc chắn em đã không cố gắng đủ". Anh kéo mạnh cô vào ngực mình. "Cảm giác ấy có thể được biểu lộ mà không cần lời".
Những ngón tay khẽ vuốt mái tóc cô ra phía sau, nhấc đầu cô lên. Cánh tay anh ôm chặt lấy xương sườn khiến cô như muốn nghẹt thở, trong khi miệng anh như nhai ngấu nghiến môi cô. Jessica bị kẹt cứng trong sự chiếm hữu của anh.
Cô đã khiến anh nổi giận, khuấy động lại những bản năng đang âm ỉ từ thời thơ ấu của anh khi sự tồn tại và sức mạnh sẽ chiến thắng tất cả. Bất chấp sự chiếm hữu đầy bạo lực, trái tim sắt đá của cô cũng phải tan chảy trước sức mạnh không thể chống cự lại được của anh. Cô đã bị nó đánh bại.
Cảm giác nụ hôn của anh chuyển từ sự trừng phạt sang đam mê. Cánh tay chiếm hữu mạnh mẽ của anh thả lỏng ra thành lớp đệm mềm mại như nhung, những ngón tay như đang đánh thức cảm giác của làn da cô. Jessica đang trải nghiệm sự sung sướng mãnh liệt bởi việc bị chiếm hữu và cô đã đáp lại. Brodie kéo môi mình ra khỏi môi cô và di chuyển nó xuống dần tới điểm kích thích ở dái tai.
"Chúng ta không có nhiều thời gian", anh thì thầm, hơi thở nóng của anh tạo nên những rung động ở làn da của cô. "Em có thích sợi dây chuyền không, Jessica?".
"Có". Cô thích tất cả mọi thứ từ anh - sự tức giận, nụ hôn và tình yêu của anh.
Đó là một phát hiện mới và cô nhắm mắt lại để che giấu những gì mình đang nghĩ khi anh nhấc đầu lên. Đầu cô vẫn ngửa ra sau trên bàn tay rắn rỏi của anh.
"Em sẽ đeo nó tối nay chứ? Ngay ở đây". Miệng anh dừng ngay ở chỗ lõm trên cổ cô.
"Vâng", Jessica trả lời, hít nhẹ mùi cơ thể anh.
Brodie buông cô ra và lấy hộp nữ trang từ tay cô. Anh mở nắp lấy sợi dây chuyền ra và Jessica thấy ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ viên kim cương đang từ từ lại gần mình. Cô kéo mái tóc dày sau cổ lên khi những ngón tay của anh chạm vào.
Khi anh đã đeo xong, Jessica sửa lại sợi dây chuyền, đặt mặt kim cương nằm ngay giữa cổ. Brodie xoay người cô lại để cô thể ngắm nhìn mình trong chiếc gương trên tường, nhưng Jessica chỉ có thể nhìn sơ qua hình ảnh của mình trước khi đôi mắt cô chuyển hướng tập trung sang anh. Anh đang đứng ngay sau cô, thật cao lớn và quyến rũ.
"Nó đẹp quá", cô nói với anh. "Em thật sự thích nó".
"Thật không?". Đường cong nơi khóe miệng anh như muốn bắt bẻ lời nói của cô. "Anh thích hành động hơn lời nói của em nhiều. Nó có sức hấp dẫn hơn".
Cái nhìn dò xét của anh khiến Jessica nhận ra mái tóc rối và đôi môi đã bị lau sạch son bởi nụ hôn của anh. Cô khác xa với người phụ nữ mà Brodie đã gặp trong ngày đầu tiên anh trở về.
"Em nên đi sửa soạn lại, nếu không những người khác sẽ đoán được lý do tại sao chúng ta lại đến trễ đấy", Brodie hài hước.
"Những người khác à?", Jessica ngạc nhiên.
"Phải, đó là tin xấu của anh dành cho tối nay. Chúng ta sẽ không ăn tối một mình". Anh đi ra khỏi chỗ chiếc gương và Jessica quay lại nhìn. "Chúng ta sẽ đến ăn tối ở nhà Janson".
"Anh đã nói là những người khác. Điều đó có nghĩa là có nhiều hơn hai người". Cô nói.
"Anh nghĩ có khoảng một tá người cả thảy - Janson, luật sư của ông ta, luật sư, kế toán của anh, con trai của Janson và một số người khác nữa".
"Nghe cứ giống như là một cuộc họp hội đồng quản trị", Jessica nói đùa.
"Đại loại là như thế". Anh nở nụ cười. "Janson đã cố gắng mời anh đến nhà ăn tối nhiều lần để gặp vợ và gia đình ông ấy. Có vài vấn đề liên quan đến việc thành lập công ty mới. Anh đã kết hợp công việc với nghi thức giao tiếp xã hội này để có thể giải quyết được cả hai vấn đề trong cùng một lúc".
"Thật ra, anh đang giải quyết cả ba vấn đề đấy chứ. Anh đã bỏ sót em". Jessica mỉm cười, cảm thấy thất vọng khi họ không ở một mình cùng nhau tối nay.
"Em không phải là một vấn đề, Jessica". Anh nhìn cô. "Khi tất cả những chuyện này diễn ra, anh không thể chấp nhận được cảnh mình sẽ không gặp em. Anh muốn ở bên em... nếu không thể chỉ có hai chúng ta thì sẽ ở cùng với người khác".
Một cảm giác hạnh phúc xuất hiện trong cô, an ủi đi phần nào nỗi thất vọng. "Em...". Sự cảm động Jessica muốn nói ra đột nhiên nghẹn cứng trong lưỡi cô, nên cô đã thay đổi. "Em sẽ sửa soạn xong ngay trong vài phút thôi".
Thoa lại phấn, cột lại tóc và sửa lại cổ áo ngay ngắn, Jessica bước ra khỏi căn hộ cùng Brodie. Trên đường đến nhà Janson, cô chợt nhớ đến lời nhắn của chú mình và nói với anh. Anh thở dài cho thấy sự sốt ruột và sau đó lại rơi vào im lặng.
Nhà Janson là một căn biệt thự rộng có cấu trúc hai tầng với cổng vòm ở lối vào. Chủ nhà đã đứng sẵn ở cửa để chào đón và thông báo rằng họ là những vị khách đến sau cùng. Khi được dẫn đến căn phòng khách sang trọng, Jessica nhận ra mình đang hồi hộp khi nghĩ đến cảnh gặp mặt những người cùng làm việc với Brodie.
Brodie giới thiệu Jessica với từng người. Cô bắt tay với Drew Mitchell, một người đàn ông đẹp trai, hơi gầy, là cố vấn pháp luật cho Brodie, và vợ ông ta, Marian. Tiếp đến là một người đàn ông đầu hói, đeo cặp kính râm đen, có nét mặt nghiêm nghị - Cliff Hadley, cố vấn tài chính của Brodie. Sau đó nữa là luật sư của Janson, một người đàn ông thanh lịch miền Nam tên là Lee Cantrel. Vợ ông ta, Rachel lớn hơn Jessica vài tuổi và là người quen của cô. Cuối cùng là con trai của Janson, vợ anh ta, Sue, và bà chủ nhà, Emily Janson.
Khi Brodie đã giới thiệu Jessica với mọi người xong, Cal Janson vỗ vai anh. "Đã đến lúc uống một vài ly rồi. Tôi biết anh thích rượu whisky ngô, Brodie. Thế còn người phụ nữ trẻ này thì sao?".
"Vui lòng cho cháu một ly Chardonnay", Jessica yêu cầu, biết rằng những người đàn ông đứng tuổi ở đây sẽ ngạc nhiên nếu cô yêu cầu một loại rượu khác mạnh hơn.
Lập tức, mọi người được chia làm hai nhóm: đàn ông và phụ nữ. Brodie đi vào góc phòng với những người đàn ông và Jessica bị kéo vào nhóm của những người phụ nữ.
"Cha mẹ của cô dạo này thế nào?", Emily Janson hỏi. "Ủy ban rất tiếc phải thiếu mất họ khi họ bán nhà và nghỉ hưu ở Florida".
"Họ muốn sống gần cháu ngoại của mình", Jessica lịch sự giải thích.
"Đương nhiên rồi. Khí hậu ở đó thật tuyệt vời. Cal và cô thường đến đó chơi một, hai tháng vào mùa đông, nhưng cô không bao giờ có thể thuyết phục được ông ấy rời khỏi những ngọn đồi ở Tennessee này vĩnh viễn".
Cuộc tán gẫu bắt đầu. Emily Janson quả thật là bà chủ nhà hoàn hảo, kéo từng người vào cuộc nói chuyện và không để bất kỳ một ai cảm thấy lẻ loi đơn độc. Một lúc sau, bữa tối được dọn lên. Jessica nhận ra mình ngồi đối diện với Brodie, đang ngồi ở bên kia bàn.
Cô nhớ lại anh từng nói rằng mình không muốn bị tước đi niềm vui gặp cô. Nhưng xem thái độ của anh kìa. Cô nhìn về phía anh. Anh đang chăm chú lắng nghe những gì luật sư của mình đang nói với một âm lượng nhỏ. Jessica thấy anh vỗ trán, nhíu mày. Nhưng anh không hề liếc nhìn cô. Cô không thấy anh nhìn mình tí nào cả.
"Jordanna thế nào?", Rachel Cantrel hỏi qua chiếc bàn ăn dài và sang trọng. "Cô ấy và Tom vẫn còn sống với nhau hay đã chia tay rồi?".
"Jordanna và Tom đang sống rất hạnh phúc", Jessica bình tĩnh trả lời nhưng cô cay đắng nhận ra rằng việc đề cập đến tên của chị cô đã lôi kéo được sự chú ý của Brodie trong khi sự có mặt của cô lại không làm được điều ấy.
Bữa ăn trở thành cực hình, những món ăn được chế biến tuyệt vời đối với Jessica thật nhạt nhẽo. Ngay cả nếu Emily thấy sự chán ăn của cô, bà ta cũng không than phiền vì phép lịch sự. Sau bữa tối, mọi người trở lại phòng khách để uống cà phê và rượu. Những người đàn ông một lần nữa lại tụ tập ở một bên, tiếp tục thảo luận về công việc làm ăn, trong khi những người phụ nữ ngồi thành một nhóm ở phía đối diện.
Jessica ngồi trên một chiếc ghế sofa êm ái, tay cầm chiếc tách bằng sứ Trung Quốc được đặt trên một cái đĩa nhỏ. Từ chỗ ngồi của mình, cô có thể quan sát được phía những người đàn ông. Brodie hiếm khi nói, vẻ mặt vô cảm của anh không tiết lộ được những gì mình đang nghĩ trong đầu. Hai, ba lần cô để ý thấy anh vỗ trán. Cử chỉ ấy cho thấy có điều gì đó rất nghiêm trọng đang gây rắc rối cho anh.
"Cô quen Brodie lâu chưa?", một giọng nói cất lên bên cạnh cô.
Nhận ra mình đã bị bắt gặp đang nhìn trộm Brodie, Jessica quay lại nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cạnh cô. Đó là Marian Mitchell, vợ của người cố vấn pháp luật cho Brodie.
"Không, cũng không lâu lắm", cô thành thật và chuyển đề tài sang Marian. "Chị ở đây à?".
"Trời ạ, không đâu", chị ta cười to. "Chúng tôi sống ở Richmond - hoặc đã từng sống ở đó, nhưng rất ít khi chúng tôi ở đó. Kể từ khi Drew bắt đầu làm việc với Brodie, thì nhà của chúng tôi trở thành nơi mình đã từng sống".
"Chồng chị làm cho Brodie được bao lâu rồi?".
"Đến giờ gần được 6 năm rồi. Từ lâu rồi đã không thể đếm xuể bao nhiêu sân bay hay khách sạn mà chúng tôi đã từng ở qua". Nhưng Marian Mitchell không có vẻ như đang than phiền.
"Chị có cảm thấy khó chịu không?", Jessica tò mò hỏi.
"Drew thích làm việc cho Brodie. Anh ấy thích sự thú vị, cảm giác của việc không bao giờ biết được điều gì sẽ diễn ra kế tiếp. Ba tháng đầu, tôi ở nhà và chỉ gặp Drew tổng cộng có 48 tiếng đồng hồ. Hóa đơn điện thoại của nhà tôi cũng ngang ngửa nợ quốc gia vậy! Tôi đã nhận ra mình phải chọn lựa sống cuộc sống của người quả phụ hay dọn đồ và đi cùng anh ấy đến bất cứ nơi nào. Tôi chưa bao giờ hối tiếc về quyết định đi theo anh ấy".
"Xin lỗi", Sue Janson cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
"Rất vui được gặp hai chị".
"Cô về à?". Marian ngạc nhiên ngước nhìn lên.
"Dạ phải, chúng tôi đã hứa với người giữ trẻ sẽ về nhà lúc 11 giờ và bây giờ đã quá 10 giờ rồi", người phụ nữ trẻ giải thích.
Cô nói lời tạm biệt rồi đi về phía những người đàn ông. Phải mất một vài phút để cô có thể thuyết phục chồng mình rằng họ phải đi về nhà.
Việc họ phải về không ảnh hưởng gì lắm đến những người đàn ông, ngoại trừ việc thảo luận bị gián đoạn trong giây lát. Emily Janson mang thêm cà phê đến.