There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
huyến bay từ Zurich đến Frankfurt đã cất cánh ngay trong sáng hôm đó. Hai vệ sĩ của Christianna ngồi ở khoang hạng nhì, còn nàng ngồi ở khoang hạng nhất. Mặc dù nàng đã dặn dò họ đừng tiết lộ tông tích của nàng, nhưng triều đình vẫn bí mật báo cho hãng hàng không biết có nàng đi trên chuyến bay đó. Đó là điều nàng không muốn, nên nàng rất bực bội. Điều làm cho nàng hài lòng là nàng biết trong năm sắp đến nàng sẽ có cuộc sống như những người bình thường khác. Lần này sang châu Phi, làm việc cho Hội Chữ thập đỏ, là cơ hội cuối cùng để nàng làm một người bình thường, không có gánh nặng trên vai do cương vị đem lại. Những tháng tiếp theo, nàng không muốn nhận ân huệ gì vì mình là người trong hoàng gia. Nàng muốn cuộc sống ở đấy sẽ giống như mọi người, đồng cam cộng khổ với họ.
Khi nàng đổi chuyến bay ở Frankfurt, nàng mừng vì không ai biết nàng là ai. Không có ai chào đón, giúp đỡ hay quan tâm đặc biệt đến nàng. Nàng lấy ba lô và xách tay trong khi hai vệ sĩ chuyển hành lý của họ và của nàng. Họ nói chuyện vài phút thân mật trong khi đổi chuyến bay và cố hình dung ra cuộc sống như thế nào. Sam nghĩ cuộc sống sẽ khó khăn. Trước đây anh đã ở châu Phi rồi. Ông giám đốc ở Geneva bảo đảm với nàng rằng cuộc sống ở đấy sẽ dễ chịu và Christianna nhất mực nói rằng nàng không quan tâm đến vấn đề đó. Nếu gặp hoàn cảnh gian khổ, nàng sẽ vui lòng cùng chịu đựng với mọi người. Ông ta hứa sẽ giữ bí mật về nàng, nàng tin tưởng vào lời hứa đó. Nếu ông ta không giữ lời hứa, mọi việc sẽ hỏng hết. Theo nàng thì đây là cơ hội cuối cùng để nàng được sống như mọi người, trước khi nàng gánh vác trọng trách lên vai và chịu cảnh sống gò bó trong cung điện.
Cách đây mấy tuần, Samuel đã thu thập được dữ liệu của bộ ngoại giao Hoa Kỳ cho biết tình hình chính trị của xứ Eritrea, Đông Phi, nơi họ sẽ đến. Xứ này nằm dọc theo biên giới của nước Ethiopia, trong nhiều năm qua vùng biên giới của hai nước này đã xảy ra nhiều việc rắc rối nghiêm trọng. Nhưng hai nước đã ký hòa ước với nhau cách đây mấy năm, bây giờ hòa bình đã được vãn hồi. Những cuộc đụng độ dọc theo biên giới hai nước đã ngưng hẳn. Samuel đã hứa rằng nếu tình hình thay đổi, anh sẽ báo cho công chúa biết và nếu có gì đáng lo ngại xảy ra. Nếu cần, anh sẽ đưa công chúa ra khỏi nước ấy ngay. Nhưng bây giờ không có chuyện gì đáng lo, giống như ông giám đốc Hội Chữ thập đỏ đã hứa. Eritrea chắc sẽ là nơi thanh bình hấp dẫn. Tất cả những gì Christianna cần làm là chú tâm vào công việc. Còn vấn đề an ninh, nàng để cho họ lo liệu, cố giải quyết được kín đáo chừng nào hay chừng ấy. Họ tuyên bố rằng họ là ba người ở Liechtenstein, cùng tình nguyện đi làm việc với nhau. Câu chuyện họ bịa ra nghe rất đáng tin, không có lý do gì mà mọi người không tin như thế. Christianna biết hai người vệ sĩ của nàng rất kín đáo.
Sau chuyến bay mười giờ từ Frankfurt đến Asmara, qua Cairo, nhân viên ở Asmara chỉ xem sơ hộ chiếu của nàng. Họ không chú ý đến hộ chiếu của nàng chỉ có tên mà không có họ, việc này khiến cho Christianna hết sức vui mừng. Nàng không muốn báo chí biết nàng đi đâu. Họ chỉ biết triều đình ra thông báo nàng vắng mặt vì đi du lịch thôi, chứ không biết nàng đến đâu. Nàng muốn tránh báo chí với bất cứ giá nào.
Họ đã đi suốt mười bốn giờ liền, nên Christianna mệt lử. Hai người vệ sĩ ngủ trên máy bay. Trước khi họ đi, Max đã nhận được bức điện thư báo cho biết rằng sẽ có xe đến đón họ. Nhưng không có người nào, cũng không thấy có chiếc xe nào đến đón họ hết.
Họ đi vào trong cái lều lợp cỏ tranh nhỏ, mua ba chai nước cam. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng ở Đông Phi thời tiết nóng ấm. Quang cảnh chung quanh thật đẹp, không khí khô ráo, mặt đất bằng phẳng. Ánh sáng êm dịu chiếu lên vạn vật khiến Christianna nhớ đến màu sáng dịu dàng trên chuỗi hạt ngọc của mẹ nàng. Khi họ đợi người đến đón, cảnh vật chung quanh rất đẹp. Họ ngồi trên hành lý để đợi và cuối cùng, khoảng nửa giờ sau, họ thấy một chiếc xe buýt cũ màu vàng ọp ẹp chạy đến dừng lại gần nơi họ ngồi. Hai bên xe có hình hai lá cờ của Hội Chữ thập đỏ, ngoài ra trông chiếc xe có vẻ tồi tàn như thể nó không thể chạy được đến một dặm. Nhưng thực ra chiếc xe đã chạy từ Senafe đến, chuyến đi mất đến năm tiếng đồng hồ.
Cửa xe mở, một người đàn ông cao, tóc đen trông có vẻ lôi thôi lếch thếch bước xuống. Ông ta nhìn ba người ngồi trên vali, cười chào họ và bước đến giúp họ chuyển hành lý lên xe, xin lỗi mọi người về việc ông ta đến trễ. Nhìn vào chiếc xe buýt cổ lỗ sĩ màu vàng, mọi người đều hiểu tại sao ông ta đến trễ.
- Xin lỗi quí vị, tôi là Geoffrey Mc. Donald. Trên đường đến đây, xe bị thủng mất một lốp, nên tôi phải mất một thời gian rất lâu để thay lốp xe. Thưa công chúa, cô không mệt quá chứ? - Ông ta hỏi với giọng vui vẻ. Ông nhận ra nàng nhờ đã xem hình trên tờ Majesty mà ai đó đã để trong phòng làm việc của ông, mặc dù bây giờ trông nàng trẻ hơn hình trong tạp chí mà ông đã xem rất nhiều. Sau chuyến hành trình dài mà trông nàng vẫn đẹp và tươi tắn.
- Xin ông vui lòng đừng gọi tôi thế, - Christianna liền đáp ngay. - Chắc ông giám đốc ở Geneva đã nói cho ông biết rồi. Chỉ gọi Christianna là được rồi.
- Dĩ nhiên, - ông đáp với vẻ ân hận, rồi lấy ba lô trên tay nàng và bắt tay hai người vệ sĩ. Theo nguyên tắc thì ông không được chìa tay bắt tay nàng, trừ phi nàng đưa tay ra trước và vì ông là người Anh, nên thừa biết qui tắc đó. Nhưng nàng đã đưa tay ra để bắt tay ông. Ông thận trọng bắt tay nàng, miệng mỉm cười. Trông ông giống như vị giáo sư đảng trí, nàng cảm thấy thích ông ta ngay và hai vệ sĩ của nàng cũng vậy.
- Tôi hy vọng ở đây sẽ không có ai biết chuyện của tôi, - nàng đáp, vẻ lo lắng.
- Phải, không ai biết hết, - ông trấn an nàng. - Đúng là tôi đã được báo cho biết trước rồi. Tôi quên. Cho dù không ai biết, nhưng chuyện có nàng công chúa đến làm việc với chúng tôi, quả là điều rất hấp dẫn. Nếu mẹ tôi biết, chắc bà sẽ rất ấn tượng. Nhưng tôi sẽ không nói cho bà biết cho đến khi cô trở về. - Ông ta có vẻ thật thà và dễ thương khiến cho người ta khó mà không yêu quý ông. Christianna cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với ông ta. Ông rất thân mật, chân tình.
- Tôi không muốn những người khác biết, - Christianna lại phân trần khi họ đi đến xe buýt, hai người vệ sĩ mang hành lý theo sau.
- Tôi hiểu. Chúng tôi rất vui khi có cô đến đây. Chúng tôi cần người giúp đỡ. Hai người trong số chúng tôi mắc bệnh thương hàn, phải về nhà. Chúng tôi thiếu người đã tám tháng nay. - Ông ta hơi đãng trí, tính tình cởi mở, khoảng hơn bốn mươi một chút. Ông cho biết ông sinh trưởng ở Anh, nhưng sống ở châu Phi cả đời, lớn lên ở Nam Phi, tại thành phố Capetown, nhưng điều hành trại ở Senafe đã bốn năm qua. Ông nói bệnh viện phát triển rất nhanh từ khi mới thành lập. - Bây giờ người dân địa phương đã quen với chúng tôi rồi. Mới đầu họ nghi hoặc chúng tôi, nhưng bây giờ họ rất thân thiện. Ngoài việc chuyên trị bệnh AIDS ra, chúng tôi còn chữa trị các bệnh khác cho họ. Mỗi tháng hai lần có một bác sĩ đến để giúp chúng tôi. - Ông ta nói thêm rằng bệnh viện này đã gặt hái thành công rất đáng kể. Mục đích của họ là ngăn ngừa việc lây lan bệnh, cũng như chữa trị cho những người đã mắc bệnh.
- Trung tâm phát triển rất nhanh. Rồi cô sẽ thấy khi chúng ta đến nơi. Và dĩ nhiên chúng ta chữa trị luôn các bệnh truyền nhiễm hay các bệnh hiểm nghèo nữa. - Trước khi cho xe chạy, ông ta bước xuống xe, đi mua chai soda. Ông có vẻ nhếch nhác, mệt mỏi, hơi hốc hác như thể vì làm việc quá nhiều và Christianna cảm động khi được chính ông giám đốc bệnh viện đích thân đi đón.
Mặc dù họ còn choáng váng vì chuyến đi dài, nhưng họ vẫn thưởng thức được cảnh vật và âm thanh lạ tai lạ mắt ở chung quanh, vì cảnh tượng quanh họ có phần hấp dẫn. Samuel và Max yên lặng nhìn, khảo sát mọi vật chung quanh với tinh thần cảnh giác, vì họ luôn luôn đặt nhiệm vụ bảo vệ nàng lên hàng đầu. Càng cảnh giác bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Khi Geoff trở lại, ông nổ máy xe. Chiếc xe hục hặc một hồi rồi máy nổ kêu ầm ầm, cả thân xe rung chuyển thật mạnh. Ông quay qua cười toe toét với Samuel và Max.
- Tôi hy vọng một trong hai anh là thợ máy. Chúng tôi rất cần thợ máy ở trại. Chúng tôi đều là nhân viên y tế, không ai biết sửa xe hơi. Nhiều người chỉ biết học mà không thực hành. Chúng tôi cần thợ bắt ống nước, thợ điện và cơ khí. - Chiếc xe lọc cọc bắt đầu chạy rồi dừng lại, rồi lại chạy, như thế để minh họa cho lời ông nói.
- Chúng tôi sẽ làm hết sức mình. - Max cười. Anh rất giỏi về vũ khí, nhưng anh không nói. Anh muốn thử làm thợ máy xem sao. Chiếc xe gần dừng lại khi nó bò đến dốc ngọn đồi. Nó chạy chậm rì rì trong khi Geoff nói chuyện với ba người. Khi ông nhìn Christianna, ông cười với vẻ hơi ngại ngùng như thể nàng đã làm cho ông lo lắng. Đối với ông, không thể nào quên nàng là ai.
Nàng hỏi ông về bệnh viện, sự hành hoành của căn bệnh này ở châu Phi và những biện pháp phòng ngừa chữa trị của họ. Ông ta cho biết mình là bác sĩ trị liệu về các bệnh nhiệt đới, vì thế mà ông đến làm việc ở đây. Khi họ nói chuyện, nàng nhìn cảnh vật hai bên đường, người ta mặc áo quần có màu sắc sặc sỡ và quàng vải màu trắng. Một đàn dê đi ngang qua đường trước mắt họ. Xe phải dừng lại để tránh đường cho chúng đi qua. Một người đàn ông đội khăn dẫn con lạc đà cố giúp chàng thanh niên chăn dê lùa dê qua đường. Xe tắt máy và Geoff cố cho máy nổ lại rồi ngồi đợi cho đoàn dê đi qua hết. Họ vừa đợi vừa nói tiếp câu chuyện.
Ông nói cho nàng nghe công việc của bệnh viện, nêu lên những khó khăn họ gặp phải. Ông cho biết không những họ chỉ chữa trị cho các thiếu phụ mắc bệnh AIDS thôi, mà còn chữa trị cho các trẻ em nữa. Nhiều em bé bị hiếp dâm và khi bị mất trinh, chúng bị các bộ lạc xua đuổi, nếu chúng có thai thì còn khổ hơn nữa. Gia đình chúng không thể gả chồng cho chúng, cho nên chúng trở thành vô dụng trong việc gả bán, gia đình không thể đòi trâu bò, đất đai hay tiền bạc khi gả con. Và khi chúng bị bệnh, chúng luôn luôn bị bỏ rơi. Số đàn ông và đàn bà bị lây bệnh AIDS nhiều kinh khủng và số người mắc bệnh gia tăng một cách đáng sợ. Ông ta nói tại bệnh viện còn nhiều người mắc bệnh lao, sốt rét, Kalaazar (một loại bệnh sốt đen cấp tính) và bệnh ngủ.
- Công việc của chúng tôi như dùng gàu tát nước biển, - ông ta nói, miêu tả khái quát cho họ nghe về tình hình đáng thương tâm của các bệnh nhân, phần nhiều trong số này là dân tị nạn do các cuộc xung đột ở biên giới với người Ethiopia trong những năm trước khi có hiệp ước ngừng bắn. Ông còn nói rằng hiệp ước ngưng bắn này xem ra rất mong manh, vì Ethiopia vẫn luôn luôn khao khát chiếm Massawa, hải cảng của Eritrea nằm trên Hồng Hải. - Chúng ta chỉ có việc là chăm sóc họ, làm cho họ được thoải mái hơn, giúp một số yên ổn cho đến khi chết. Và cố giáo dục những người khác biết cách ngăn ngừa đề phòng khỏi lây bệnh. - Khi Christianna nghe ông ta nói, nàng thấy đấy là một viễn tượng đáng sợ. Samuel và Max hỏi ông ta một số câu hỏi. Nhiệm vụ của họ không nguy hiểm, nhưng rất buồn. Tỷ lệ tử vong của bệnh nhân cao, một trăm phần trăm người mắc bệnh AIDS đều chết. Hầu hết là phụ nữ và trẻ em đến đây đều đã mắc bệnh quá nặng, khó chữa trị hay khó làm cho bệnh thuyên giảm. Ông ta nói rằng một trong những mục tiêu chính của họ là ngăn các bà mẹ mới sinh con tránh khỏi truyền bệnh AIDS cho hài nhi mới sinh. Họ ngăn ngừa bằng cách cho cả mẹ lẫn con uống thuốc và khuyên họ đừng cho con bú. Công việc này rất khó cả về mặt thực tế lẫn văn hóa, vì phần nhiều các bà mẹ này đều rất nghèo khổ. Họ đã bán đi số sữa bột người ta cho họ để họ cho con bú, rồi vẫn tiếp tục cho con bú bằng sữa mình, vì cách này lợi cho họ hơn, do đó mà các hài nhi cũng mắc bệnh AIDS. Cho nên theo ông ta thì công việc phòng chống bệnh AIDS là một công việc gian khổ, khó mà giáo dục họ và chữa trị cho họ. - Theo tình hình hiện tại thì chúng ta cứ làm những gì có thể làm được, nhưng thường không thể làm gì được nhiều. Đôi lúc chúng ta đành phải chấp nhận thôi. - Ông ta cám ơn tất cả các tổ chức khác đã đến giúp họ, không phải chỉ Hội Chữ thập đỏ giúp đỡ mà thôi, mặc dù một trăm phần trăm vốn của họ đều do hội này tài trợ. Chính quyền địa phương quá nghèo không giúp gì được. Ông nói họ đang có kế hoạch yêu cầu các tổ chức từ thiện giúp đỡ, nhưng họ chưa có thì giờ để viết thư yêu cầu. Christianna nghĩ rằng nàng sẽ yêu cầu tổ chức từ thiện của nước nàng hỗ trợ và nàng nghĩ tổ chức này của xứ nàng sẽ giúp đỡ cho bệnh viện rất nhiều. Nàng sẽ tìm hiểu để biết nhu cầu của họ trong những tuần, những tháng sắp đến và khi trở về, nàng sẽ bàn với tổ chức từ thiện của nước nàng.
Đường đi về trại mất hết năm giờ. Trên đường đi họ nói đủ thứ chuyện với nhau. Geoff là người rất dễ thương, vui vẻ, và có vẻ là người nhân hậu, có kiến thức rất rộng về lục địa nơi ông đang sống, về nỗi khổ đang lan tràn khắp nơi và rất khó giải quyết được trong một thời gian dài. Nhưng ông và người làm việc với ông cố gắng làm hết sức mình để thay đổi tình hình ở đây.
Christianna quá mệt nên đã chợp mắt ngủ một lát mặc dù xe chạy rất ồn, lắc lư và khói xe tỏa ra mù mịt hôi hám. Nàng quá mệt đến nổi bom nổ bên cạnh chắc nàng cũng vẫn ngủ. Khi Max chạm vào tay nàng, nàng mới thức dậy. Họ đã đến trại, những người làm cho Hội Chữ thập đỏ đã vây quanh chiếc xe, trố mắt kinh ngạc nhìn ba người mới đến. Họ đã được thông báo sẽ có ba người đến làm việc tại đây mấy tuần rồi. Họ chỉ biết ba người gồm hai đàn ông và một đàn bà từ đâu đó bên châu Âu. Người ta rỉ tai cho nhau biết rằng họ là những người Thụy Sĩ, có người nói rằng họ là người Đức, còn người phụ nữ là người Thụy Sĩ. Không ai nói đến xứ Liechtenstein với họ. Có lẽ họ rất hoang mang, vì ba người mới đến do văn phòng Hội Chữ thập đỏ ở Geneva thu xếp. Nhưng dù họ là ai đi nữa, thì tất cả đều hết sức niềm nở chào đón họ và rất cần đến họ giúp sức cho trại. Cho dù họ không phải là bác sĩ hay y tá, thì ít ra họ cũng đã có thiện tâm đến giúp đỡ cho bệnh viện.
Christianna nhìn quanh, nàng thấy một tá người đang nhìn nàng, tất cả đều mặc áo quần đủ loại. Quần soóc, quần jeans, áo thun, giày đi bộ, phụ nữ cắt tóc ngắn, hay búi lại rồi trùm khăn lên đầu, nhiều người mặc áo khoác trắng của bác sĩ, có cả bác sĩ nữ nữa. Nàng thấy một phụ nữ vào tuổi trung niên mặc phong sương, miệng cười thân mật, bà ta đeo ống nghe mạch trên cổ. Một người phụ nữ rất đẹp, dáng cao, tóc đen, đưa mắt nhìn vào xe một cách chăm chú, trên tay ẵm đứa bé địa phương. Công việc ở đây có vẻ chia đều giữa nam và nữ. Tuổi tác của họ từ tuổi của Christianna, hay gần như thế, cho đến vài người có vẻ gần gấp đôi tuổi nàng. Đứng giữa họ là một số người địa phương làm việc ở đây, họ mặc áo quần địa phương đủ màu, một vài người ẵm trẻ con trong tay. Trung tâm của trại nằm ở giữa khuôn viên bệnh viện, gồm một số nhà mới sơn màu trắng. Hai bên trung tâm là một dãy lều trại lớn trông như doanh trại quân đội.
Geoff đưa tay cho Christianna vịn, mặt dù nàng rất vững vàng, rồi nhẹ nhàng ra khỏi xe, bước xuống mặt đường gồ ghề. Christianna cười với ông, rồi nhìn những người khác, vẻ e thẹn. Samuel và Max xách hành lý của họ xuống xe. Christianna trông có vẻ bơ phờ, xộc xệch vì sau một chuyến đi dài không có thì giờ nghỉ ngơi để lấy lại sức. Những người đứng đợi lần lượt đến gần nàng.
Geoff giới thiệu người phụ nữ lớn tuổi trước. Tên bà là Mary Walker, là bác sĩ. Bà là người Anh, phụ trách chương trình chữa trị bệnh AIDS. Mái tóc bạc kết bím dài thả ra phía sau, mặt tươi cười hiện lên những vết nhăn sâu và cặp mắt xanh sắc sảo. Bà khiến cho Christianna nhớ đến Marque. Bà bắt tay Christianna, nắm tay thật chặt và lắc mạnh, đón tiếp nồng nhiệt, chào mừng nàng đến trại. Bên cạnh bà là hai người phụ nữ khác, một người từ Ailen, trẻ đẹp, mái tóc đen gợn sóng và mắt xanh lục. Cô ta là nữ hộ sinh, lái xe đi khắp vùng phụ cận ở Debub để đỡ đẻ, và khi hài nhi hay bà mẹ nào đau yếu thì chở họ về bệnh viện để chữa trị. Bên cạnh cô ta là cô gái trẻ người Mỹ, giống như Geoff, cô ta lớn lên ở Capetown. Cô ta theo học đại học ở Mỹ, nhưng nhớ châu Phi nên quay về làm việc ở đây. Khi cô ta gặp Geoff, ông nói với cô nơi ông đang làm, cô liền bằng lòng đến đây với ông. Cô ta tên là Maggie. Khi cô ta bước đến gần, Geoff quàng tay quanh vai cô, Christianna biết ngay hai người đã yêu nhau. Maggie là nữ điều dưỡng.
Cô ôm ghì Christianna với vẻ nồng nhiệt. Cô gái Allen giới thiệu mình là Fiona, miệng nở nụ cười cởi mở, hóm hỉnh. Cô ta bắt tay Christianna lắc mạnh thân tình.
Bốn người đàn ông đứng quanh đấy lần lượt tự giới thiệu mình. Hai người Đức, một người Pháp và người thứ tư ở Thụy Sĩ, tất cả đều tuổi chừng trên ba mươi. Tên họ là Klaus, Ernst, Didier và Karl. Cuối cùng, người thiếu nữ cao tóc đen bế em bé trên tay bước đến bắt tay Christianna và hai vệ sĩ của nàng. Cô ta có cặp mắt rất đẹp và vẻ mặt nghiêm nghị. Cô ta là người Pháp, tên Laure. Cô ta có vẻ dè dặt hơn những người khác, khiến Christianna tự hỏi không biết tại sao cô ta rụt rè như thế. Cô ta nói tiếng Pháp với nàng, nhưng người thiếu nữ cao đẹp này không nồng nhiệt như những người khác. Thái độ của cô ta có vẻ như cô đang hằn học điều gì. Geoff nói rằng cô ta đã làm việc cho tổ chức UNICEF trong nhiều năm và đến Senafe với họ đã nhiều tháng nay rồi. Geoff và Mary là hai bác sĩ duy nhất trong nhóm, Fiona là nữ hộ sinh duy nhất, Maggie là nữ điều dưỡng duy nhất. Còn những người khác đều làm những công việc chăm sóc bệnh nhân và những việc nặng nhọc trong trại, họ đến Senafe vì lòng thương người, sẵn sàng làm những việc gì có thể làm được, giống như Christianna vậy.
Trại nằm ở ngoại ô Senafe, trong tỉnh Debub, ở phía bắc, gần biên giới với Ethiopia. Trước khi có thỏa ước ngưng bắn ra đời, vùng này bất an ninh, nhưng bây giờ hết rồi và rất yên ổn. Khi Christianna nhìn quanh, nàng ngạc nhiên thấy có nhiều phụ nữ châu Phi xinh đẹp đứng xa nhóm người trong trại một chút, họ cười e lệ, mặc áo quần đủ màu sắc, đeo nhiều nữ trang trên tóc, bên tai và quanh cổ. Có sáu người ở trong trại nữa làm việc tại khu trung tâm, bốn người đàn bà và hai người đàn ông, tất cả đang nói chuyện với phụ nữ và trẻ em trong các chòi lá, không thể ra chào những người mới đến được. Nhưng có thêm một đám phụ nữ châu Phi nữa mặc áo quần rất kỳ lạ đứng nhìn và cười với ba người vừa trên xe buýt bước xuống.
Những người phụ nữ châu Phi đứng nhìn họ đều mặc áo quần rất kỳ lạ mà Christianna chưa từng thấy trước đây. Họ tết tóc thật chặt thành những hàng nhỏ li ti, đính thêm hạt và nữ trang rồi thả xòa xuống mặt. Họ trang hoàng rất nhiều, mặc lên người nhiều loại vải màu sặc sỡ, một vài phụ nữ còn đeo những sợi chỉ vàng và kim loại. Một số phụ nữ mặc kín cả người, một số khác để ngực trần như thế mà đứng nhìn nàng. Áo quần lòe loẹt của họ và cách phục sức cầu kỳ của họ rất tương phản với áo quần giản dị, đơn sơ của những người phương Tây làm việc ở đấy. Họ chỉ mặc áo pun, quần soóc, quần jeans và mang giày vải. Geoff nói cho nàng biết có chín dân tộc khác nhau ở Eritrea, đó là bộ tộc Tigrinya, Rashaida, Afar, Tigre, Kunama, Saho, Nara, Bilen và Hedareb. Nàng hết sức kinh ngạc khi thấy những người phụ nữ châu Phi cười rất thân mật với nàng. Một người trong số họ bước đến ôm hôn nàng, chị ta nói rằng chị là người Ghanna, tên Akuba, và hãnh diện nói cho nàng biết rằng chị là tình nguyện viên của Hội Chữ thập đỏ. Christianna còn gặp một người đàn ông châu Phi giúp họ ở trại trung tâm, tên anh là Yaw. Có rất nhiều điều nàng phải nhớ ngay, nhiều người phải nhớ, vùng đất mới lạ có nền văn hóa hoàn toàn khác lạ, đời sống hoàn toàn mới và công việc chưa quen nàng cần phải tìm hiểu ngay. Nàng nhìn quanh, cảm thấy ngây ngất trước cảnh vật mới mẻ, cố thu nhận hết vào tâm trí. Nàng không thể nào giải bày tâm trạng của mình cho bất cứ ai để họ hiểu rằng nàng rất bàng hoàng trước cảnh vật hấp dẫn này và trước những người châu Phi vui vẻ thân thiện kia. Mặt họ hơi giống người nước Ethiopia, mặc dù hai dân tộc này có lịch sử thù hận lâu đời nhưng họ có vẻ giống như bà con với nhau. Trong những trận đánh nhau giữa hai nước trước khi có hiệp ước đình chiến cách đây năm năm, một phần năm dân số của Eritrea chạy trốn khỏi nước. Nhưng không có khuôn mặt nào mà Christianna thấy quanh nàng tỏ vẻ cay đắng khổ sở vì chuyện đó. Trái lại trông họ dễ thương và có vẻ rất nhiệt tình.
- Chắc cô mệt rồi, - Geoff cắt ngang những lời giới thiệu dông dài. Ông biết nàng mệt, họ đã đi xe gần năm giờ. Nàng từ bên kia địa cầu đến đây. Nhưng Christianna chưa bao giờ được hạnh phúc như bây giờ, nàng như đứa bé trong buổi tiệc sinh nhật, muốn tận hưởng hết hạnh phúc trước mắt.
- Tôi khỏe, - nàng vui vẻ đáp, rồi nói chuyện một lát với Akuba, sau đó với các phụ nữ Eritrea và cuối cùng với những người nàng sẽ làm việc chung trong những tháng sắp tới. Nàng nôn nóng muốn tìm hiểu họ ngay và bắt tay vào việc liền.
- Thôi được rồi, - Fiona cười toe toét nói. - Cho phép tôi đưa cô đến khách sạn Ritz. - Cô ta chỉ một cái lều bạt lớn nằm ở một bên đám nhà, nơi họ làm việc. Họ sống trong lều, đàn bà một bên, đàn ông ở lều bên kia khu nhà làm việc. Còn những ai muốn sống chung như Maggie và Geoff, thì họ sẽ có lều riêng nhỏ hơn. Lều chung của đàn ông gọi là khách sạn George V, theo tên khách sạn nổi tiếng ở Paris, còn lều của phụ nữ được gọi là khách sạn Ritz.
Christianna lấy vali trên tay Samuel, bỗng anh ta có vẻ khổ sở về chuyện này. Anh không thích nàng đi một mình trước khi anh và Max đánh giá tình hình xong ở khu vực này, họ chưa có thì giờ để làm việc đó. Nàng gật đầu, mỉm cười chào anh ta, lấy cái xách trên tay anh rồi đi theo Fiona. Cuộc sống mới thực sự bắt đầu đối với Christianna.
Chiếc lều mà Fiona dẫn nàng đến rộng và thoáng hơn Christianna tưởng khi nàng còn đứng ở ngoài. Lều bằng vải bạt dày của quân đội, họ dùng ván để làm sàn lát trên mặt đất. Trong lều có tám cái giường nhỏ thô sơ, một cái không có người nằm vì Maggie đã chuyển đến ở tại lều riêng với Geoff. Với người mới đến, trong lều đàn ông có tám người. Những người châu Phi làm việc với họ ở trong các túp lều tranh do họ dựng lên. Maggie và Geoff có lều riêng, lều này do chính Geoff mua.
Fiona đưa Christianna đến chiếc giường tận cuối lều. Bên cạnh giường của nàng có cái bàn nhỏ, bàn có hộc, trên bàn có ngọn đèn dùng ắc qui và dưới chân giường có cái tủ ọp ẹp do quân đội cung cấp.
- Tủ đựng áo quần của cô đấy, - Fiona nói rồi bật cười. - Đừng phàn nàn tủ quá nhỏ, khi tôi đến đây cách sáu tháng, tôi đem nhiều áo quần, nhưng rồi phải gửi về hết. Tôi không mặc gì ngoài quần jeans, quần soóc. Thậm chí nếu chúng tôi đi ăn tối ở Senafe đi nữa, cũng không ai mặc áo quần hẳn hoi. Nhưng việc đi ăn ở đấy hiếm lắm. - Christianna mặc quần jeans áo pun trắng tay dài, chiếc áo khoác bằng vải bông dệt chéo mà nàng đã mua ở tiệm bán đồ giá rẻ tại Berkeley và đi giày tập chạy, đôi giày rất thoải mái khi đi đường xa. Tuy thế, trông nàng vẫn còn có vẻ theo thời trang, Nàng không mang nữ trang gì hết ngoài chiếc nhẫn khuôn dấu của gia đình và đôi hoa tai bằng bạc nhỏ. Những phụ nữ châu Phi mà nàng đã gặp mang nhiều nữ trang hơn nàng. Christianna làm bất cứ việc gì để trông nàng được bình dị. Sau đó, nàng biết Fiona đã ba mươi tuổi, nhưng trông cô ta như mới khoảng hai mươi vậy. Christianna đã đoán sai, vì nàng cứ nghĩ cô ta bằng tuổi nàng. Cô ta nói rằng Laura, cô gái cao tóc đen, hai mươi ba tuổi. Hầu hết mọi người khác ở đấy đều trong lứa tuổi của thập niên ba mươi, ngoại trừ Klaus và Didier. Cô ta cho biết nhóm họ rất tuyệt.
Christianna ngồi trên giường lắng nghe cô ta nói, một lát sau Fiona cũng ngồi xuống giường như cô học sinh dày dạn trong trường nội trú đến chào mừng cô học sinh mới nhập học. Mới đầu nàng có phần hơi lo sợ một chút và mặc dù nàng tha thiết đến đây, nhưng nàng phải thừa nhận rằng mình đã bị choáng ngợp, sửng sốt trước nếp sống và cách xử thế của mọi người.
- Hai người bạn của cô ra sao? - Fiona hỏi và cười. Cô ta kể cô và Ernst đã đi ăn tối bên ngoài với nhau vài lần, nhưng cuối cùng họ quyết định chấm dứt mối tình, chỉ duy trì tình bạn mà thôi. Ở đây làm thế tiện hơn, Geoff và Maggie là trường hợp hy hữu. Cả toán làm việc ở đây đều nhất trí nên dừng lại ở tình bạn, cộng tác nhau trong công việc, chứ không khăng khít yêu đương rắc rối, nhưng thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện yêu nhau. Họ biết rằng không sớm thì muộn họ đều phải ra đi. Ít ai ở lại làm việc lâu quá một năm, cho nên khi chia tay nhau ra về mọi việc đều thay đổi.
- Nói cho tôi nghe về Samuel và Max đi, - Fiona nói tiếp và Christianna bật cười. Trên nguyên tắc, trong thời gian nàng ở tại đây sáu tháng hay một năm, hai người phải làm tròn nhiệm vụ của mình chứ không được đắm mình vào những chuyện như thế. Nhưng nếu họ vui chơi một chút hay yêu đương thắm thiết với ai, nàng sẽ không phản đối hay nói cho ai biết làm gì. Dù sao thì cũng không thể buộc họ phải kiêng kỵ chuyện ấy trong một thời gian lâu được. Cả hai đều còn trẻ. Họ có thể vừa để mắt canh chừng nàng theo yêu cầu của nhiệm vụ, vừa làm việc và sống như những người khác. Christianna sẽ không phản đối nếu họ có tình cảm với ai đó.
- Hai người ấy rất dễ thương. Tận tâm, có tinh thần trách nhiệm, siêng năng cần cù, tốt. - Nàng nói cả một lô về đức tính của họ khiến cho Fiona bật cười. Cô ta trông như nàng tiên non tóc đen ngồi trên giường Christianna với cặp mắt mầu lục long lanh. Trông hai người như hai cô bé, và Christianna hy vọng họ sẽ thành bạn bè, mặc dù tuổi tác cách biệt. Laure cùng tuổi nàng nhưng có vẻ không thân thiện với nàng, khi hai người gặp nhau cô ta không nói với nàng lời nào. Thực vậy, khi Christianna trên xe bước xuống, cô ta chỉ nhìn nàng. Nàng không biết lý do tại sao. Mọi người trong trại đều tỏ ra rất đáng yêu với nàng.
- Đấy chỉ là đạo đức nghề nghiệp, - Fiona trêu nàng, cô ta muốn biết những điều cụ thể hơn những gì Christianna vừa nói. - Tôi muốn hỏi họ như thế nào? Họ có tuyệt vời... có dễ thương không?
- Rất dễ thương, Samuel từng làm lính biệt kích cho Israel. Anh ta rất giỏi về vũ khí. - Nàng nhận ra mình lại nói hớ, nên tự nhủ lần sau nên cẩn thận hơn. Nàng mệt mỏi sau cuộc hành trình dài.
- Nghe dễ sợ quá, nếu ta có chiến tranh với Ethiopia, chắc anh ấy sẽ được trọng dụng. Tôi đoán chắc họ chưa có vợ, nếu có thì họ đã không đến đây.
- Nhưng cô ta biết bà Mary Walker trước khi đến đây đã có chồng và không về nữa. Bà yêu xứ Đông Phi này và người dân ở đây nhiều đến nỗi không muốn về. Bà là bác sĩ chuyên trách về bệnh AIDS. Bà thương yêu con người ở đây, muốn ở lại chăm sóc họ, hơn cả cuộc hôn nhân đã chết của mình từ lâu. - Họ có bạn gái ở nhà không? - Fiona hỏi. Christianna lắc đầu rồi ngần ngừ một lát mới đáp.
- Chắc là không. Tôi không hỏi họ. - Thật kỳ cục là bây giờ họ phải tuyên bố rằng họ là bạn bè với nhau. Vấn đề khó khăn cho họ là ở chỗ họ phải đóng kịch là bạn bè, nàng chỉ sợ có ngày vở kịch này sẽ bị lộ tẩy.
- Làm sao cô quen biết họ? - Fiona hỏi, nhảy qua ngồi bên giường mình như một nàng tiểu yêu. Giường cô ta nằm bên cạnh giường của Christianna. Họ có thể tỉ tê tâm sự với nhau vào lúc ban đêm như đôi bạn gái.
- Tôi biết họ từ lâu rồi. Họ làm việc cho cha tôi.
- Ít ra thì đây là điều nàng đã nói thật. - Khi tôi nói với họ tôi tình nguyện đến đây, hai người cũng tình nguyện đi với tôi. - Dĩ nhiên nàng không nói sau đó được giao nhiệm vụ bảo vệ nàng. - Trong vụ bọn khủng bố bắt con tin ở Digora, chúng tôi cùng đi sang Nga. Người phụ trách nhóm Chữ thập đỏ ở đấy rất tuyệt. Tôi yêu bà ấy và yêu công việc của bà. Sau vụ đó, tôi quyết định đến đây và họ cũng vậy. - Mặt Christianna trở nên nghiêm trang, buồn bã. - Tôi nghĩ, việc đến Nga đã làm thay đổi cha chúng tôi rất nhiều. - Nàng cười với cô bạn mới. Nàng rất thích Fiona. Cô ta là người nhiệt tình, vui vẻ, cởi mở và làm việc không biết mệt mỏi. Cô nói cô làm việc này vì sở thích. Giống như nhiều người khác, cô cũng yêu châu Phi. Đây là nơi kỳ diệu, khi người ta đến đây, họ sẽ mê ngay.
- Người phụ nữ ấy tên gì? - Cô ta quan tâm hỏi.
- Tên bà ấy là Marque.
- Tôi cũng biết bà ấy. Mọi người đều biết. Thỉnh thoảng bà ấy có đến đây. Bà ấy là dì của Laure, vì thế mà cô ấy đến đây. Laure có tình yêu tan vỡ hay hôn nhân thất bại hay cái gì đấy. Cô ấy không nói ra. Nhưng người ta đồn rằng cô ấy đến đây để giải sầu. Tôi không tin cô ấy đến đây vì yêu xứ sở này, mà có lẽ vì cô ta đau khổ. Tôi cũng có lần đính hôn rồi, Fiona nói rồi cười. Tôi bỏ chạy sang Tây Ban Nha một năm để dứt tình với anh ta, và anh ta đã lấy người khác. Thằng cha thật khủng khiếp. Hắn nghiện rượu. - Christianna cười, cố làm ra vẻ thương xót. Có nhiều chuyện rất sốt dẻo, hấp dẫn, mà nàng thì mệt mỏi vì chuyến hành trình quá xa, nàng cứ lo sợ miệng bất cẩn nói ra điều không đáng nói để mọi người biết nàng là công chúa, sống trong một lâu đài. Nghĩ đến chuyện ấy nàng bỗng rùng mình. Nàng không muốn mắc phải sai lầm ấy, hy vọng chuyện ấy sẽ không xảy ra. Nếu nàng thận trọng thì chắc sẽ không xảy ra chuyện ấy. Trước hết nàng phải suy nghĩ thật kỹ khi nói cho đến khi nào nàng đã quen với cuộc sống mới.
- Cô có bạn trai ở nhà không? - Fiona quan tâm hỏi.
- Không, tôi không có. Tôi tốt nghiệp đại học ở Mỹ vào tháng sáu. Tôi ở nhà từ ấy cho tới giờ.
- Khi ở đây về, cô muốn làm nghề gì? Y khoa ư? Tôi thích nghề đỡ đẻ... có lẽ cô nên đi với tôi để cho biết. Tôi rất sung sướng khi giúp sản phụ sinh con. Thật là một phép lạ, rất kỳ diệu, mặc dù có khi xảy ra chuyện không hay làm cho ta buồn rầu. Nhưng hầu hết các trường hợp đều sung sướng.
Christianna ngần ngừ một lát rồi đáp:- Tôi định sẽ làm việc về giao tế xã hội. Cha tôi làm việc ấy, ông hoạt động chính trị và kinh tế nữa. Tôi thích công việc ấy. Tôi học khoa kinh tế ở trường đại học. - Thực vậy, nàng đã chọn môn học hợp với sở thích của nàng.
- Tôi dốt toán, không đếm nổi các con số. - Fiona đáp, không hoàn toàn đúng như thế. Christianna biết muốn trở thành nữ hộ sinh phải học bảy năm, gồm cả việc phải học ở trường điều dưỡng, cho nên Fiona phải là sinh viên giỏi, hay ít ra phải là sinh viên rất kiên nhẫn. Cô ta có lẽ rất yêu nghề. - Tôi nghĩ là nghề kinh doanh chán lắm, - Fiona nói có vẻ rất thật lòng. - Toàn số với số. Tôi thích làm việc với con người. Mình không thể đoán trước được việc xảy ra, nhất là ở đây. - Cô ta thở dài nằm ngửa ra giường.
Tối đó cô ta phải đi thăm bệnh nhân, nên trước khi đi, cô ta thường nằm nghỉ một chút cho người tỉnh táo. Lúc nào cũng có sản phụ sắp sinh. Nếu cô ta cần, họ sẵn sàng đến đón cô đi. Nhưng cô ta thích đi bằng chiếc Volkswagen nhỏ cũ rích đã được dùng trong trại từ lâu. Ở châu Phi này, cô đã cứu được nhiều sinh mạng của hài nhi lẫn sản phụ. Điều kiện cô ta làm việc thô sơ ngoài sức tưởng tượng. Nhưng cô làm việc rất giỏi.
Christianna nằm yên lặng trên giường vài phút. Nàng muốn ngồi dậy, đi lấy đồ đạc trong vali ra và xem quanh cho biết. Nàng tò mò đến nỗi không ngủ được, nhưng nàng cảm thấy toàn thân nặng trịch, mí mắt cứ sụp xuống. Fiona nhìn nàng và cười. Nàng có vẻ là một cô gái dịu hiền, Fiona khâm phục nàng vì mới chừng ấy tuổi đầu mà đi đến Đông Phi. Thật là một hành động can đảm, phi thường. Khi cô ta nhìn nàng, bỗng nàng mở to mắt, nhìn qua Fiona.
- Ở đây rắn dễ sợ lắm phải không? - Nàng hỏi, vẻ lo lắng, khiến Fiona cười to.
- Người nào mới đến đây cũng đều hỏi như thế. Rắn rất dễ sợ, nhưng ít khi thấy chúng. - Cô ta không nói mới cách đây hai tuần có một con rắn hổ mang bò vào trong lều, nhưng thường thì không có chúng. - Chúng tôi sẽ chỉ cho cô thấy hình một số rắn độc phải dè chừng. Sau một thời gian, cô sẽ quen thôi. - Fiona thấy rắn nhiều hơn những người khác trong trại, vì cô thường đi ra ngoài thăm bệnh nhân.
Hai người nằm yên lặng một lát, rồi Christianna chợp mắt ngủ. Nàng quá mệt. Khi thức dậy, Fiona đã đi khỏi rồi. Christianna bèn ra ngoài để tìm những người khác. Có nhiều người đang đi quanh trong khuôn viên trại.
Christianna gặp Akuba, nàng cười với chị ta. Chị ta đang dẫn một đứa bé vào trong một căn chòi. Người đàn ông có tên Yaw đang ra sức đóng cái gì đấy. Nàng nhìn quanh, đêm châu Phi thật đẹp, chưa bao giờ nàng cảm thấy đêm đẹp như thế này. Ánh sáng ở đây mà người ta thường ca ngợi, quả thật đẹp, không khí như mơn trớn vuốt ve lên má nàng. Rồi nàng thấy sau dãy nhà lá có cái lều khác nữa. Nàng nghe trong lều có tiếng người, bèn đi vào trong ấy. Nàng thấy tất cả nhân viên của Hội Chữ thập đỏ làm việc ở đây đều có mặt trong lều, họ ngồi ăn bên chiếc bàn ăn dài trên những chiếc ghế băng dài bằng gỗ thô tháp. Christianna có vẻ hơi bối rối, nhưng đã có phần tự nhiên hơn lúc nàng chia tay họ hồi nãy. Nàng cần ngủ, nhưng sợ họ cho là mình lười biếng, sẽ ảnh hưởng không hay đến công việc lúc ban đầu. Khi nàng thấy Geoff nàng liền lên tiếng xin lỗi:
- Tôi xin lỗi tất cả. - Tất cả nhân viên đều có mặt ở đấy, trừ Fiona, cô ta đang ra ngoài giúp một sản phụ sinh con và cô sẽ vắng mặt trong nhiều giờ. Bây giờ kể cả Christianna, Samuel và Max thì tất cả số người làm việc cho Hội Chữ thập đỏ ở đây có mười bảy người. Có ít ra mười hai người Eritrea địa phương làm việc với họ và từ Ghana đến có Akuba và Yaw. - Tôi chợp mắt ngủ một lát. - Nàng có vẻ xấu hổ, nhưng Samuel và Max vui khi thấy nàng, cũng như những người khác. Họ vừa mới bắt đầu ăn. Họ ăn thịt gà, rau và một tô cơm lớn trộn với trái cây. Họ làm việc nhiều, nên cần ăn tẩm bổ cho đủ sức khỏe.
- Cô cần phải ngủ - Geoff đáp với vẻ tử tế. Ngày mai chúng tôi sẽ chỉ cho cô thấy những thứ cần thiết. Tôi đã dẫn Samuel và Max đi xem một vòng rồi. - Họ kín đáo yêu cầu ông dẫn họ đi xem một vòng, để lo liệu cách thức đề phòng bảo vệ cho nàng. Nhưng họ vui mừng trước khung cảnh có vẻ bảo đảm mà họ đã thấy, cả hai đều được các trẻ em ở đây làm hài lòng, vì chúng có mặt khắp nơi trong trại đông đến hàng mấy chục em, tất cả đều tươi cười với họ. Chúng cười đùa, vui chơi, cũng như một số người lớn khác. Dân địa phương đều tỏ ra rất mến khách, lúc nào cũng cười đùa. Ngay cả những người mắc bệnh ở tại khu trung tâm cũng thân thiện và vui vẻ.
Chỉ có một chỗ trống cho Christianna ngồi, gần Laure. Nàng bước qua ghế băng dài, ngồi xuống. Didier, ngồi phía bên kia của Laure, ông ta nói chuyện bằng tiếng Pháp với cô, còn Ernst ngồi bên cạnh Christianna. Anh ta đang nói chuyện nhát gừng với Max và Sam bằng tiếng Đức vì họ có quốc tịch Thụy Sĩ, mặc dù Samuel lai Israel và đã phục vụ trong cả hai quân đội. Christianna biết họ và mỉm cười hai lần. Rồi nàng quay qua Laure nói chuyện bằng tiếng Pháp, nhưng cô ta không trả lời. Cô ta cố tình không lưu tâm đến nàng, cứ nói chuyện tiếp với Didier. Rõ ràng cô ta có thái độ thù địch, bất thân thiện, nàng không hiểu tại sao. Nàng chẳng làm gì mất lòng cô ta cả.
Thay vì nói chuyện với cô ta, Christianna nói chuyện thoải mái với Mary Walker ngồi ở bên kia bàn. Bà giảng giải cho Christianna về bệnh AIDS, rồi nói sang bệnh Kala Azar, một loại sốt đen, trông có vẻ là bệnh truyền nhiễm, gây cho bệnh nhân chứng đen chân, mặt, tay và bụng. Christianna nghe thấy sợ, nhất là khi đang ăn, Geoff nói thêm một số chi tiết khủng khiếp nữa. Nhưng Christianna quan tâm chú ý nhất đến bệnh AIDS. Mary nói rằng toán bác sĩ không biên giới sẽ quay lại đây trong vài tuần nữa. Một tháng họ bay đến hai lần, mang tới một lượng thuốc men rất lớn, nhiều hơn số thuốc có tại trại Senafe. Nếu cần, họ đem bác sĩ đến để chữa trị các bệnh nhân. Khi có chuyện khẩn cấp họ cũng bay đến, nhưng hầu hết đều do Mary và Geoff giải quyết hết, kể cả gặp những trường hợp khẩn cấp như mổ cắt ruột thừa và mổ sản phụ lấy hài nhi ra. Họ làm tất cả, Geoff đùa. Ông đề cao các bác sĩ không biên giới, những bác sĩ này bay khắp châu Phi trên những chiếc máy bay nhỏ, đến giúp thuốc men chữa bệnh ở bất cứ nơi nào cần đến họ, ngay cả ở những nơi đang xảy ra chiến tranh hay những nơi xa xôi nhất trong xứ.
- Họ là nhóm người tuyệt vời, - ông ta nói, vừa lấy cho mình một phần tráng miệng lớn. Ông ốm tong teo, ăn bao nhiêu đều tiêu theo công việc bấy nhiêu. Ông ăn khỏe, và những người đàn ông đều ăn khỏe. Phụ nữ có vẻ ăn ít hơn. Mọi người đều làm việc cật lực, nên họ chỉ có buổi tối được vui vẻ, cười nói với nhau bên bàn ăn thôi. Hầu hết mọi người đều ăn trưa tại chỗ. Còn bữa sáng thì Mary báo cho Christianna biết sẽ ăn tại lều lúc sáu giờ ba mươi. Họ bắt đầu làm việc sớm. Phụ nữ địa phương phụ trách công việc nấu nướng, họ học cách nấu những món theo châu Âu mà mọi người thích ăn. Mary là người Mỹ duy nhất trong đoàn. Bà nói món mà bà nhớ nhất ở quê nhà là món kem lạnh. Bà nói thỉnh thoảng bà thèm ăn món ấy. Bà đi xa nhà đã quá lâu, nhưng bà cảm thấy rất hạnh phúc. Tất cả mọi người đều có vẻ hạnh phúc ngoại trừ Laure. Christianna đã nhận xét thấy thế trong bữa ăn. Cô ta có vẻ lúc nào cũng buồn, nói chuyện rất ít. Người duy nhất mà cô ta nói chuyện là Didier, nhưng cũng chỉ nói nho nhỏ thôi. Những người khác đều cố tìm hiểu về Christianna và hai người đàn ông cùng đi với nàng. Geoff rót cho nàng hai ly rượu vang để chào mừng việc họ đến đây. Max và Sam có vẻ đã hòa đồng với nhóm đàn ông. Họ chuyện trò ồn ào trong bữa ăn, đùa giỡn nhau bằng tiếng Pháp, tiếng Anh và tiếng Đức, nàng đều nói thông thạo cha thứ tiếng này. Quả là một nhóm người vui nhộn.
Khi họ đứng dậy thì đã khá khuya, họ đi bộ ra ngoài trời đêm ấm áp, vừa đi vừa nói chuyện và cười đùa. Cánh đàn ông mời Max và Sam chơi bài, hai người nhận lời, nhưng nói họ phải về lều ít phút rồi đến. Dĩ nhiên họ không nói rõ lý do về lều làm gì. Họ về là để xem cho chắc Christianna đã về lều để chuẩn bị đi ngủ chưa. Mục đích của họ đến đây là để bảo vệ nàng mà. Geoff và Maggie cặp tay nhau đi về lều riêng của họ, còn nhóm phụ nữ cũng đủng đỉnh đi về lều, vừa đi vừa nói chuyện. Fiona vẫn chưa về, những người khác nói rằng chắc cô bận giúp cho sản phụ ở đâu đấy. Tỷ lệ tử vọng của trẻ sơ sinh ở Đông Phi rất cao, hầu hết đều chết trước và sau khi ra đời hai mươi bốn giờ. Fiona đã cố gắng làm giảm thiểu tỷ lệ tử vong này, cô ta đã thuyết phục nhiều phụ nữ địa phương đến để khám thai, chăm sóc thai nhi và cố đến đây để sinh con.
Christianna hỏi không biết mọi người có lo cho cô ta không khi cô đi đêm một mình như thế. Mary Walker nói rằng cô ta không sợ và khu vực chung quanh rất yên ổn. Chỗ họ ở gần biên giới với nước Ethiopia, cho nên có phần đáng lo thật, nhưng từ nhiều năm nay không xảy ra vụ việc gì rắc rối và không nước nào công khai vi phạm hiệp ước đình chiến. Tuy nhiên không thể lường trước được việc có thể xảy ra. Bà ta nói rằng hiệp ước đình chiến giữa hai nước thường căng thẳng, người Ethiopia cứ nghĩ rằng họ thua thiệt nhiều trong hiệp ước này. Họ vẫn muốn các hải cảng của Eritrea, nhưng ở Senafe không có chuyện gì rắc rối xảy ra và cô nữ hộ sinh người Ailen rất được người dân quý mến. Tối đó Christianna gặp người phụ nữ khác, Ushi, là người Đức, cô làm giáo viên, đến đây làm việc với các trẻ em địa phương. Cô ta nói rằng Fiona luôn luôn mang súng theo khi đi vào ban đêm. Fiona sẵn sàng dùng súng, nhưng chưa bao giờ phải dùng đến. Không ai khích lệ việc mang vũ khí theo, nhưng Fiona vẫn làm, cô ta nghĩ với hoàn cảnh như hiện tại thì việc mang súng là điều khôn ngoan. Ushi, viết tắt tên Ursula, rất nhiệt tình, vui vẻ đón tiếp Christianna với hai người đàn ông cùng đi với nàng. Tất cả mọi người đều nhiệt tình, ngoại trừ Laure, cô ta lặng lẽ trở về lều mình ở. Cô ta có vẻ đau khổ và cứ nhìn Christianna với ánh mắt không ưa, nàng không hiểu tại sao cô ta có thái độ như thế.
Cánh phụ nữ khi đã vào lều rồi, vẫn nói chuyện với nhau, rồi họ thay áo quần bận pyjama. Christianna muốn đi tắm, nhưng người ta nói cho nàng biết rồi, bây giờ không thể tắm được. Phòng tắm nằm ở ngoài lều, mọi người đều được dùng phòng tắm vào buổi sáng hay lúc trời mới tối, vì khi ấy mới có các cô gái địa phương xối nước cho mà tắm. Bên phía đàn ông cũng thế. Sơ khai thật đấy, nhưng Christianna đã được báo trước cho biết rồi, nên nàng không ngạc nhiên. Nàng không sợ phải gặp cảnh thiếu tiện nghi như thế này. Những người phụ nữ khác dọa nàng về rắn và sư tử, họ nói chúng có thể vào trong lều lúc ban đêm. Họ trêu tất cả những người mới đến như thế. Họ như những nữ sinh trong trại hè vậy và Christianna thích không khí như thế. Chính đây là điều mà nàng mong muốn, nàng đã mến ngay những phụ nữ Senafe khi mới gặp, họ thật đáng yêu. Họ đẹp, bí ẩn và luôn luôn cười.
Christianna vừa đặt mình xuống giường là ngủ liền. Một vài người đọc sách dưới ánh đèn bằng ắc qui. Những người khác thì ngủ. Họ đã đưa nàng ra ngoài phòng tắm, một người ở lại ngoài ấy với nàng vì nàng còn sợ rắn, nhưng không có gì xảy ra. Chỗ làm cầu tiêu chỉ là một cái hố đào dưới đất, trên để bệ ngồi, bên cạnh có cái xẻng và bao vôi lớn. Cái gì rồi cũng quen hết, Christianna rùng mình nghĩ như thế, mọi người đều làm công việc phải làm. Nàng tin rằng với thời gian nàng sẽ quen hết. Nàng mơ màng ngủ trước mọi người, nàng nghe mọi người nói nhỏ với nhau rằng họ thích nàng. Nàng trông dịu dàng, dễ thương và có thể làm được nhiều việc tốt cho nhóm. Họ nghĩ rằng nàng xuất thân trong một gia đình danh giá. Vì nàng lịch sự, kín đáo, lễ phép và nói thông thạo nhiều ngôn ngữ, nhưng không giả tạo, kênh kiệu, mà có vẻ rất thẳng thắn, tự nhiên. Họ thích đức tính này của nàng.
Laure nghe thế chỉ nhún vai và không nói gì. Mary phân vân không biết phải chăng cô ta ganh tỵ, vì họ cùng bằng tuổi nhau, nhưng cô ta lại không gần gũi ai khác trong trại. Laure là người duy nhất trong nhóm không hòa đồng với mọi người, lúc nào cũng có vẻ khổ sở. Theo kế hoạch thì cô ta sẽ về nhà trong hai tháng nữa. Cô ta là một trong những người hiếm hoi không yêu châu Phi, không yêu cả lục địa lẫn con người, cũng như không thích bất cứ cái gì ở đây. Cô ta mang theo rắc rối và sự buồn phiền của mình đến đây. Mary nghe dì cô ta nói rằng chỉ còn hai ngày nữa làm đám cưới thì vị hôn phu của Laure bỏ cô, chạy theo cô bạn thân của cô và cưới người này làm vợ. Kể từ đó, Laure khổ sở, bây giờ vẫn còn, mặc dù cô ta đến đây làm việc để quên chuyện đau khổ ấy đi mà vẫn không được. Cô ta sẽ về làm việc ở cơ quan của UNICEF tại Geneva và hình như việc cô ta sang đây chẳng mang lại cho cô chút an ủi nào. Cô ta rất hay đố kỵ, gay gắt với những ai còn trẻ.
Fiona về trại lúc bốn giờ sáng, khi những người khác đang còn ngủ say. Đêm đó cô giúp hai sản phụ sinh mẹ tròn con vuông. Cô đi ngủ ngay và chỉ vài phút sau đã ngủ say. Đến sáu giờ, đồng hồ báo thức reo, mọi người đều trở dậy. Họ đều vui vẻ đi tắm. Fiona cũng dậy với mọi người, vui vẻ sau hai giờ ngủ. Cô đã quen với việc này, thường thường cô ngủ rất ít. Có đêm gặp những trường hợp sinh khó, cô hầu như không ngủ. Nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, sáng suốt. Khi tắm cô thích hát to những bài hát cổ của Gaelic để chọc tức mọi người. Họ thường càu nhàu, chê giọng cô ta quá dỡ. Cô thích thế. Trong trại cô là người rất vui nhộn.
Christianna mặc áo quần, đến lều ăn đúng sáu giờ rưỡi. Nàng ăn điểm tâm nhiều, gồm cháo đặc với trứng và một tô trái cây chín mọng trồng trong trại. Nàng uống một ly lớn nước cam, khi Samuel và Max đi vào, nàng cười với họ. Mọi người ăn điểm tâm nhanh vì họ phải đi làm việc lúc bảy giờ. Sau đó, Christianna thấy Max rời khỏi trại trong chiếc xe hơi cũ. Samuel nói nhỏ với nàng rằng anh ấy vào Senafe, đến bưu điện gọi cho cha nàng, tường trình công chuyện cho ông hay. Nàng gật đầu, rồi đi theo Mary vào ngôi nhà chính như đã được báo trước. Phụ nữ và trẻ em mắc bệnh AIDS đều được tạm trú và chữa trị ở đây.
Mary giải thích cho Christianna như Geoff đã nói trong lúc họ đi xe buýt về, biết rằng họ cho những sản phụ mắc bệnh AIDS một liều thuốc kháng sinh bốn giờ trước khi sinh và cho hài nhi một liều nhỏ, trong mấy ngày đầu mới sinh. Thuốc này có khả năng giảm thiểu nguy cơ mắc bệnh AIDS cho hài nhi đến năm mươi phần trăm, các cuộc khảo sát đã cho biết như thế. Nhưng vấn đề khó khăn là họ phải thuyết phục được các sản phụ cho trẻ sơ sinh bú sữa bột. Nếu họ cho con bú sữa mình, trẻ sơ sinh sẽ không thể tránh khỏi mắc bệnh AIDS, nhưng đối với họ thì sữa bột là sản phẩm ngoại lai, họ nghi ngờ loại sữa này. Cho dù các tình nguyện viên cho họ sữa bột để đem về nhà thì họ cũng không dùng, họ bán đi hay đổi những thứ khác họ cần hơn. Mary nói đây là một công việc khó khăn gian khổ. Công việc quan trọng của trại bây giờ là giáo dục cho các bà mẹ ngăn ngừa việc lây lan bệnh AIDS. Bà tin rằng Christianna sẽ làm tốt công việc này. Nàng có phong thái dịu dàng, dễ thương khiến cho những phụ nữ nàng gặp sẽ nghe theo lời khuyên của nàng. Tạm thời Mary phiên dịch cho nàng cho đến khi nàng học được tiếng địa phương. Nàng sẽ bình tĩnh đi từ giường này đến giường khác, nói đôi lời với bệnh nhân, an ủi họ. Nàng sẽ cư xử tốt với các phụ nữ châu Phi này với nhiệt tâm, với tình thương và sự trân trọng.
- Cô đã bao giờ làm việc trong bệnh viện chưa? - Mary hỏi. Bà không biết Christianna đã đi thăm các bệnh viện bao nhiêu lần với tư cách là công chúa. Đây là nhiệm vụ quan trọng của nàng. Nàng biết cần phải ở lại bao lâu với bệnh nhân, nói gì với họ mà không làm cho họ kiệt sức, trái lại làm cho họ có cảm giác rằng nàng quan tâm đến điều họ nói và khiến cho người nào cũng nghĩ rằng họ đã được nàng lưu tâm đến.
- Chưa lần nào, - Christianna đáp nho nhỏ. - Tôi có làm một vài công việc tình nguyện.
- Cô có cách săn sóc bệnh nhân tuyệt vời. - Mary khen nàng. - Có lẽ cô nên học để thành bác sĩ hay nữ điều dưỡng.
- Tôi thích thế, - Christianna cười đáp. Nàng biết nàng sẽ không có cơ hội để làm như thế. Mary rất phục nàng ở điểm nàng không lùi bước, tỏ vẻ khó chịu khi thấy những bệnh hiểm nghèo, hay khi đứng trước các thương tích khủng khiếp. Bất kỳ đứng trước bệnh nhân nào nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, thân mật, không tỏ vẻ ghê sợ. - Cha tôi muốn tôi theo nghề kinh doanh của gia đình khi tôi về nhà. - Nàng trả lời thế.
- Đáng tiếc thật. Nhìn phong cách của cô tôi thấy cô có khả năng với nghề này. - Hai người cười với nhau. Mary tiếp tục giới thiệu nàng với các bệnh nhân, rồi đưa nàng sang nhà khác. Geoff đang kiểm tra bệnh nhân ở đây và ông chích thuốc chủng ngừa. Phòng đợi nhỏ xíu đầy ắp bệnh nhân và trẻ em đang nô đùa. Lại một lần nữa, Christianna dừng lại để nói chuyện với họ đôi lời, như thể nàng đã quen biết họ trước đây rồi.
- Sau đó, Fiona đưa nàng đến gặp một số bệnh nhân có thai. Sau khi Christianna đi với Fiona rồi, Mary dừng lại nói chuyện với Geoff một lát.
- Cô ấy quá rành về công việc này, - Mary nói. - Cách đối xử với mọi người của cô ấy quá tuyệt. Trông như thể công việc này đối với cô ấy không có gì mới mẻ hết. Cô ấy cư xử với bệnh nhân rất tuyệt. Tôi muốn cô ấy giúp tôi giáo dục cho họ về cách phòng chống bệnh AIDS. Và cô có thể giúp Ushi trong việc giáo dục trẻ em.
- Bà muốn sao cũng được, - Geoff đáp qua tiếng la hét của một em bé đang bị chích thuốc. Ông ta không ngạc nhiên về thái độ cư xử tốt với bệnh nhân của Christianna. Ông biết rõ lý lịch của nàng trong khi những người khác không biết, cho nên ông tin chắc nàng đã đi thăm các bệnh viện nhiều rồi. Nàng không cần nói mình là công chúa, chỉ nhìn qua phong thái dịu dàng đáng yêu của nàng thôi, ông cũng thấy nàng có phong cách của người thuộc dòng dõi đế vương. Nàng làm cho mọi người cảm thấy thoải mái khi ở bên nàng, tuy nhiên nàng vẫn sẵn sàng vui đùa với họ, trêu chọc, cười cợt với mọi người giống như những người khác. Ông rất hài lòng vì nàng đã đến đây, mặc dù ông nơm nớp lo sợ xảy ra việc gì không hay cho nàng. Ông thấy việc nàng đến đây đã làm tăng thêm người giỏi cho nhóm, nàng hòa đồng với mọi người, và họ rất cần có thêm người giúp sức, không những chỉ nàng giúp thôi, mà hai người đàn ông đi theo nàng cũng giúp họ rất nhiều việc. Geoff quá đỗi ngạc nhiên là nàng dễ tính, không đòi hỏi gì, đặc biệt là không hề kênh kiệu. Nàng rất thực tế, cởi mở, quan tâm đến công việc và hết sức khiêm nhường.
Christianna ở lại với Fiona hết buổi sáng, nói chuyện với những phụ nữ có thai. Đến trưa, nàng đến lều ăn lấy phần ăn của mình, rồi không ngồi ăn ở đấy, mà quay lại vừa làm việc vừa ăn. Buổi chiều nàng cũng làm việc với Ushi, dạy trẻ em học. Christianna thích dạy chúng học, nàng dạy cho chúng hai bài hát của Pháp xong mới ra về. Khi nàng và Ushi ra ngoài nghỉ giải lao một lát, cô ta nhìn nàng cười vui vẻ, hết lời ca ngợi nàng như nhiều người khác.
Ushi đốt điếu thuốc, nói với nàng: - Cô sẽ có phần thưởng.
- Không, - Christianna bình thản đáp, - đến ở tại châu Phi này là đã được món quà quí giá rồi. - Nàng nói với vẻ biết ơn nơi nàng đang ở, khiến cho Ushi nghiêng qua ôm ghì lấy nàng.
- Chúc mừng cô đã đến châu Phi - Tôi tin thế nào cô cũng thích nơi đây.
- Phải, tôi thích nơi đây, - Christianna đáp, nhưng vẻ mặt buồn bã. Nàng vừa mới đến mà đã yêu nơi này ngay. Nàng buồn vì nghĩ rằng một ngày nào đó, nàng phải rời khỏi đây. Nàng đã tìm được cuộc sống nàng muốn và nàng biết chắc chắn rằng đến ngày nào đó, nàng sẽ phải trả lại món quà này. Nghĩ thế nên khi trên đường về lều, nàng đi lặng lẽ.
Khi Fiona thấy nàng, cô ta liền hỏi:- Có chuyện gì mà trông cô buồn thế? - Cô vừa mới về lều và tối nay sẽ đến gặp bệnh nhân lại.
- Tôi không muốn rời khỏi nơi đây, - Christianna đáp, vẻ sầu não và Fiona cười ha hả.
- Này, bà con ơi, cô ta nhiễm bệnh rồi, - Fiona nói lớn cho cả lều nghe thấy. Những phụ nữ trong lều đều nhìn về phía cô. Hầu hết họ đều đã làm xong việc và giải trí một lát trước khi đi ăn tối. - Cô ta đã nhiễm bệnh mê châu Phi! Tôi chưa bao giờ thấy có người nào nhiễm nhanh như thế này. - Nghe Fiona nói, Christianna cười to, nàng ngồi trên giường mình.
Nàng đã làm việc suốt mười giờ liền và luôn luôn cần mẫn, chăm chỉ. - Chỉ đợi cho đến khi cô ấy thấy rắn mới biết.
Mọi người trong lều đều cười, và Christianna cũng vậy. Sau đó nàng chơi trò sắp chữ với Ushi bằng tiếng Đức, còn Fiona sửa móng tay. Ở đây mà cô ta cũng sơn móng tay móng chân màu đỏ bóng. Cô nói đây là trò trang điểm không thể bỏ được. Christianna nhìn quanh mọi người trong lều, nàng nghĩ nàng chưa bao giờ được hạnh phúc như bây giờ.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)