Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Chương 8
T
uy là dân Do Thái, nhưng bác sỹ Ira Goldbloom trông như người Thụy Điển, với dáng người cao lớn, da trắng, mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Bác sỹ Goldbloom đang trong phòng của Vince Vastagliano khi Jack và Rebecca bước vào. Ông đã khám nghiệm xong tử thi ở căn bếp và giờ đây đang lấy ra một số dụng cụ trong cái cặp da nhỏ để xem xét cái xác của Vince, chủ nhân ngôi nhà.
Ông nói:
- Vốn yếu bóng vía, theo lẽ tôi không nên chọn cái nghề này mới đúng!
Jack thấy khuôn mặt Goldbloom tái xanh một cách khác thường. Anh hỏi:
- Theo chúng tôi nghĩ thì hai cái chết trong ngôi nhà này có liên quan với cái chết của Charlie Nevell hôm chủ nhật và Coleson hôm qua. Bác sỹ có thể xác định điều đó không?
- Có thể.
- Chỉ có vậy thôi sao?
Goldbloom gật đầu:
- Đúng. Có nhiều cơ may để chúng ta có thể cho rằng những cái chết này có liên quan. Xét theo số các vết thương ... xét theo cách thức mà xác các nạn nhân đã bị hư hoại ... thì có một số điểm tương đồng. Nhưng tốt hơn, chúng ta nên chờ kết quả giải phẫu tử thi trước khi đưa ra kết luận.
Jack ngạc nhiên hỏi:
- Liệu chỉ với các vết thương không thôi thì chúng ta có thể xác định sự liên quan giữa các vụ án không?
- Nếu căn cứ theo số vết thương trên mình các nạn nhân thì được thôi. Nhưng nếu dựa trên các loại vết thương khác nhau thì không thể. Anh đã xem các vết thương trên người họ chưa?
- Thoạt nhìn thì trông như những vết cắn. những vết cắn của loài chuột hay sao đó.
Rebecca nói:
- Những vết cắn đó xem chừng che giấu những vết thương đích thực, gây ra bởi dao nhọn thì phải.
- Rất có thể bọn chuột đã tấn công sau khi nạn nhân đã chết. Bác sỹ có nghĩ vậy không?
Goldbloom lắc đầu:
- Các vị lầm rồi! Qua những nhận xét đầu tiên, tôi có thể khẳng định nạn nhân không hề bị một nhát dao nào. Có thể thông qua giải phẫu tử thi chúng ta sẽ biết có hay không những vết do dưới các vết thương bị cắn nát, nhưng tôi không mấy tin có chuyện đó. Vastagliano và tên vệ sỹ đã bị cắn chết một cách dã man. Gã vệ sỹ đã bị cắn đứt ba động mạch: động mạch cánh, động mạch cánh tay trái và động mạch đùi. Xác Vastagliano đây còn tệ hơn, cứ như bị gặm nhấm toàn thân vậy.
- Nhưng lũ chuột đâu đến nỗi hung dữ như vậy chứ! Chưa xảy ra trường hợp người bị chuột tấn công đến chết bao giờ, cho dù chúng có tấn công hàng đàn đi nữa.
Bác sỹ Goldbloom cau mày:
- Tôi không nghĩ đó là chuột đâu! Tôi đã từng nhìn thấy vết cắn của chuột, nên biết nó như thế nào. Vết cắn của chuột có nhiều điểm khác với vết thương của các nạn nhân.
- Hay vết chó cắn chăng? - Rebecca hỏi.
- Không đâu! Những vết cắn này quá nhỏ. Theo tôi nghĩ, chúng ta cũng không nên cho rằng đó là vế cắn của mèo.
- Vậy, bác sỹ có ý kiến gì? - Jack hỏi.
- Không có. Thật kỳ lạ. Có thể chúng ta sẽ biết rõ hơn sau khi giải phẫu tử thi.
- Bác sỹ có biết, khi cảnh sát đến đây thì phòng tắm đã bị khóa trái bên trong hay không? Họ phải phá cửa mới vào được đấy!
Bác sỹ Goldbloom gật đầu:
- Tôi có nghe nói chuyện đó. Quả là một bí ẩn!
Vẻ nghĩ ngợi, Rebecca nói:
- Phải chăng có một bí ẩn nào đó trong phòng tắm? Nếu Vastagliano đã bị cắn chết bởi một con vật nào đó thì con vật này hẳn là đủ nhỏ để có thể chui qua dưới cửa phòng tắm.
Bác sỹ Goldbloom lắc đầu:
- Không đâu! Xét theo vết cắn thì con vật hẳn phải lớn hơn cái khe dưới cửa nhiều.
- Theo bác sỹ thì nó phải lớn cỡ nào?
- Khoảng bằng con chuột cống ấy.
Suy nghĩ một lúc, Rebecca nói:
- Trong phòng tắm có một lỗ thông hơi. Phải chăng nó đã chui vào bằng lối đó?
- Nhưng miệng ống được đậy bằng lưới thép và những khe hở của lưới thép còn hẹp hơn cả khe dưới cửa nữa kìa. - Jack nói.
Rebecca bước về phía nhà tắm rồi đứng ở ngưỡng cửa để ngước cổ nhìn vào phía trong.
- Anh nói đúng! Hơn nữa, tấm lưới vẫn còn nguyên đó.
- Và cửa sổ nhỏ cũng đã được đóng - Jack nói tiếp.
- Không những đóng mà còn khóa kỹ - Goldbloom nói.
Rebecca thắc mắc:
- Còn các ống nước thì sao? Chuột có thể xâm nhập qua đường ống của bồn tắm chứ?
- Với đường ống hiện đại thì không thể được đâu - Goldbloom nói.
- Qua bồn cầu?
- Khó có thể!
- Nhưng khả dĩ chứ?
- Theo tôi nghĩ, ta có thể ghi nhận giả thuyết đó. Nhưng có điều tôi biết chắc, không chỉ có một con.
- Thế thì bao nhiêu? - Rebecca hỏi.
- Tôi không thể nói con số chính xác. Nhưng ... có thể nói ... ít nhất phải hơn chục con.
- Chà! - Jack thốt lên.
- Có thể hai chục con hoặc hơn nữa.
- Tại sao bác sỹ nghĩ vậy?
- Bởi vì Vastagliano là một gã to con lực lưỡng và nếu chỉ với vài ba con vật cỡ chuột cống thì y có thể tóm ngay. Dĩ nhiên, y có thể một lúc đương đầu với nửa tá con chuột, bị cắn nhiều lần, nhưng có thể chống trả và tự bảo vệ. Tuy không giết sạch được bọn chúng, nhưng y có thể đập nát một vài con và làm cho những con còn lại phải khiếp sợ. Theo tôi nghĩ nạn nhân đã bị tấn công bởi một số rất đông và bị hạ gục ngay.
Jack chợt rùng mình. Anh mường tượng đến một đám chuột đen kịt - hay một giống vật nào đó còn tệ hơn cả chuột - ào đến tấn công Vastagliano trongtiếng kêu rít chí chóe. Nạn nhân bị tấn công từ mọi phía, bị cắn xé trong khi không còn tỉnh trí để chống cự với đôi tay trĩu nặng bởi bầy thú, và phản xạ đã bị tê cứng vì sự khiếp đảm. Một cái chết đẫm máu, đơn độc và khủng khiếp.
Jack bỗng thấy khiếp đảm.
Rebecca hỏi:
- Còn gã vẽ sỹ tên Ross thì sao? Bác sỹ có nghĩ hắn ta cũng bị tấn công bởi bầy thú không?
- Đúng vậy. chúng ta phải nghĩ theo cách thức đó thôi.
Rebecca thở dài:
- Điều đó làm cho ta càng khó có thể giải thích vì sao căn phòng lại bị khóa trái cửa một cách bí ẩn như vậy. theo những gì mà tôi thấy thì hẳn lúc đó Vastagliano và gã vệ sỹ đang bận chuẩn bị một bữa ăn vội. Hiển nhiên, cuộc tấn công đã bắt đầu từ bếp. Ross đã nhanh chóng bị hạ gục. Vastagliano bỏ chạy. Y bị đuổi theo và không thể thoát khỏi nhà mình vì bị những kẻ tấn công chắn mất lối ra. Thế là y chạy lên lầu, chui vào phòng tắm và khóa trái cửa lại. Loài chuột - hay một loài gì đó - không thể chui vào phòng tắm. Vậy thì, tại sao bọn gây án có thể giết chết nạn nhân nhỉ?
- Và sau đó, đã quay trở ra - Bác sỹ Goldbloom nhấn mạnh.
- Hay bọn chúng đã chui qua bồn cầu?
Bác sỹ Goldbloom nói:
- Tôi không chấp nhận giả thuyết đó. Vì, theo tôi nghĩ, bọn chúng khá đông. Nếu muốn xâm nhập vào đây theo lối đó thì chúng phải lặn qua một hệ thống ống ngập nước rồi nối đuôi nhau tiến lên theo kiểu biệt kích. Bọn chuột sao có thể tinh khôn đến mức như vậy!
Jack thấy miệng mình kho khốc.
- Còn một điều nữa. Nếu Vastagliano và vệ sỹ của y bị cắn chết bởi số đông ... các con vật đó, thì hẳn hai người này cũng có thể giết chết một hoặc hai con vật chứ? Tuy nhiên, chẳng ai có thể tìm thấy xác con chuột hay con vật nào, ngoài xác hai nạn nhân.
- Và cũng không thấy chút phân nào.
- Cái gì chứ?
- Phân súc vật. Nếu bầy thú lên đến hàng chục con thì hẳn chúng ta sẽ tìm thấy phân của chúng, ít nhất là vài mẫu phân, nếu không nói là cả đống.
- Phải chi chúng ta tìm thấy cả lông của chúng nhỉ.
Goldbloom gật đầu:
- Đúng, ta phải cố tìm xem. Ta phải phân tích màu bụi xung quanh mỗi tử thi và nếu tìm thấy một vài cọng lông nào thì hẳn chúng ta sẽ có thể chọc thủng phần nào lớp màn bí ẩn bao quanh vụ án này.
Bác sỹ Goldbloom đưa tay vuốt mặt, như thể xua đi sự căng thẳng và ghê tởm.
- Còn một điều khác nữa làm tôi thắc mắc hoài, đó là loài thú không hề ăn thịt các nạn nhân. Chúng đã gặm nhấm, cắn nát, phanh thây ... có thể nói chúng không hề ăn bất cứ một mẩu thịt nào. Nếu là chuột thì hẳn chúng phải ăn những phần mềm, nhưng đằng này không hề có chuyện đó. Những con vật đó đã sát hại một cách rất khôn ngoan và có phương pháp. Sau đó, chúng bỏ đi mà không hề ăn xác nạn nhân. Đó là điều khá lạ lùng và đáng sợ. Phải chăng có một quyền năng nào đó đã ra lệnh cho chúng? Và tại sao?
o O o
Sau khi đã trao đổi với bác sỹ Goldbloom, Jack và Rebecca quyết định sang các nhà hàng xóm của Vastagliano để dò hỏi tin tức.
Khi ra khỏi nhà, Rebecca nói với Jack:
- Tôi e là cấp trên sẽ không cho chúng ta tiếp tục theo đuổi cuộc điều tra này đâu.
- Cô muốn nói ... chúng ta sẽ được lệnh ngưng điều tra về hai cái chết này hay tất cả những cái chết khác vậy?
- Hai cái chết này. Họ sẽ bảo rằng chúng chẳng liên quan gì với những trọng án trước đó cho xem.
- Có chứ - Jack nói.
- Tôi biết. Nhưng họ sẽ bảo rằng Vastagliano và Ross không liên quan gì đến vụ Novello và Coleson.
- Tôi nghĩ rằng rồi bác sỹ Goldbloom sẽ cho chúng ta thấy mối liên quan đó.
Bằng giọng cay đắng, Rebecca nói:
- Tôi rất ghét bị ngưng công tác khi chưa hoàn tất!
- Họ sẽ để chúng ta tiếp tục mà!
- Hẳn anh biết chứ? Nếu một loài thú nào đó đã ...
- Gì?
- Thì họ đâu thể xem đó là một trọng án chứ?
- Đó là một trọng án - Jack nói, giọng dứt khoát.
- Nhưng người ta không thể kết tội thú được!
Jack gật đầu:
- Tôi hiểu cô muốn nói gì.
- Mẹ kiếp!
- Cô phải hiểu rằng, nếu những con vật đó đã được huấn luyện để giết người, thì những cái chết do chúng gây ra phải được xem là trọng án và thủ phạm là kẻ luyện thú.
- Nếu Vastagliano và Ross bị chết do chó cắn thì các giả thuyết của anh có thể đứng vững. Nhưng đằng này không phải chó. Không hiểu chúng thuộc giống thú gì để có thể biết tuân lệnh. Chuột sao? Không phải. Hay mèo? Cũng không phải. Hay là loài chuột nhảy?
- Người ta có thể huấn luyện loài chồn hương như một con thú săn mồi.
- Chồn hương ư? Hẳn anh sẽ báo cáo với đại úy Gresham rằng thành phố này đang bị đe dọa bởi một hung thủ sử dụng một đàn chồn hương để gây án đấy nhỉ.
- Chuyện này xem chừng khá kỳ cục - Jack nói.
- Ít ra đó là cách giải thích mà chúng ta có thể nêu ra. Vậy thì, giờ đây chúng ta phải làm gì?
Rebecca nhún vai.
Jack chợt nghĩ đến Baba Lavelle và những quyền phép của đạo Vaudou.
Nhưng anh không tin điều đó. Anh cho rằng Lavelle đã bao phủ những vụ án do y gây ra bằng những chuyện bí ẩn nhằm làm cho đối thủ của y phải khiếp sợ, thì có thể đồng ý, nhưng tin rằng bùa phép đã thực sự phát huy tác dụng thì không thể chấp nhận. Và, một lần nữa, ... Jack nghĩ đến phòng tắm bị khóa trái. Anh thắc mắc không hiểu sao Vastagliano và Ross đều không thể giết chết một con vật nào? Vì sao không tìm thấy chút phân nào của chúng?
Có thể đoán được Jack đang nghĩ gì nen Rebecca cau mày, nói:
- Thôi, chúng ta hãy vào hỏi chuyện những người hàng xóm này xem sao.
Gió đột ngột nổi lên, rét buốt, lồng lộng trong con phố như loài thú dữ.
o O o
Cô Quillen, giáo viên chủ nhiệm của Penny, không thể nào hiểu được vì sao kẻ phá hoại chỉ nhắm đến một cái tủ mà thôi.
Nhưng Penny thì biết đó không phải kẻ phá hoại mà là một thứ gì đó khác, kỳ lạ hơn. Bé biết rằng chuyện này có liên quan đến điều bí ẩn mà bé đã chứng kiến đêm qua. Tuy nhiên, bé không biết phải làm sao để xác định điều đó mà không bị mọi người cho rằng bé đã tưởng tượng ra mọi chuyện. Vì vậy, bé không tìm cách để giải thích cho cô Quillen điều đã làm bé thắc mắc.
Sau một lúc hỏi han, an ủi Penny, cô Quillen bảo bé xuống tầng hầm để lấy sách vở.
Tầng hầm là một gian với chiều dài tương đương với tòa nhà, được ngăn đôi, một bên là khu đặt hệ thống sưởi có cửa khóa kín và bên kia là một phòng rộng với cái bàn lớn và những hàng kệ bằng kim loại chạy dọc theo các bức tường, chứa đầy sách vở.
Cầm lấy cái túi trên kệ, Penny nhét tất cả những thứ bé cần vào đó. Thế rồi, khi vừa tìm thấy cuốn sách sau cùng còn thiếu, Penny bỗng nghe có tiếng động lạphía sau bé. Đúng là cái tiếng đó. Thứ tiếng rít - cào - làu bàu mà bé đã nghe thấy đêm qua trong phòng ngủ của bé.
Bé quay phắt lại.
Bé đang ở một mình và thật ra, không thể nhìn thấy hết mọi nơi ở đây bởi dưới cầu thang là những vùng tối dày đặc. Ở một góc phòng, gần cửa ngăn đôi phòng đặt hệ thống sưởi, bóng đèn trần đã bị cháy. Xa hơn, toàn bộ phần dưới của hàng kệ khuất trong bóng tối. có quá nhiều nơi để một con vật nhỏ bé có thể ẩn núp.
Sựng người, Penny đứng đó, lắng nghe nhưng không có bất kỳ một tiếng động nào nữa. Điều đó làm bé nghĩ có lẽ nào do mình tưởng tượng? Những giây trôi qua dài như từng phút, rồi một tiếng động phát ra từ cầu thang. Tiếng của cánh cửa tầng hầm mà ban nãy khi vào đây, bé đã để mở.
Ai đó đã đóng cửa lại.
Cầm lấy cái túi đựng đầy sách, Penny đi về phía cầu thang nhưng rồi dừng ngay lại khi nghe có tiếng động ở đầu cầu thang. Những tiếng rít, tiếng làu nhàu, tiếng thì thầm.
Đêm qua, Penny đã thầm nhủ rằng con vật động đậy trong phòng bé là không có thật, chỉ là dư âm của giấc mơ mà thôi. Vậy mà bây giờ, bé biết nó không phải mơ mà la thứ gì thật khác lạ. Như cái gì nhỉ? Ma chăng? Nhưng hồn ma của ai chứ? Hẳn không phải của mẹ rồi. Nếu là của mẹ, mẹ sẽ bảo vệ bé. Nhưng đằng này, nó thật hung dữ và có thể nói, gây nguy hại. Hồn của mẹ đâu có hung dữ như vậy. Thêm nữa, linh hồn không thể bám riết theo ta đi khắp nơi. Hồn ma thường chỉ lai vãng ở một nơi nào đó cho đến khi tìm được sự an nghỉ, chứ không thể nào rong ruổi qua các con phố để đi theo một đứa trẻ.
Vậy mà cái cửa tầng hầm đã bị đóng lại.
Gió sao?
Cũng có thể. Nhưng có cái gì đó đang động đậy ở cầu thang. Cái gì đó mà Penny không thể thấy rõ. Đó không phải là gió. Chắc chắn.
Penny thầm nghĩ: hay do mình tưởng tượng? Thật sao?
Penny đứng đó, gần cầu thang, ngước mắt lên, cố tìm kiếm, tự trấn an mình.
Lại thêm một tiếng động nữa. Nhưng lần này khác với tiếng cánh cửa đóng lại. Và một tiếng Crak nữa.
Thêm một tiếng nữa. Như thể có vật gì đó đập vào tường. Tiếng động ngưng bặt, rồi trong tăm tối, những tiếng động bí ẩn và kiên trì đó như đồng loạt vang lên ở khắp nơi và Penny nghe thấy có sự chuyển động. Trong tầng hầm này không chỉ có mỗi con vật đó mà có rất nhiều,rất nhiều nữa.
Có gì đó lướt nhẹ trên chân Penny rồi lủi nhanh vào bóng tối. Bé hét lên nhưng tiếng hét không thể thoát khỏi tầng hầm. Ngay lúc đó, ở phòng bên trên tầng hầm, cô March, giáo viên dạy nhạc, đang dạo dương cầm và bọn trẻ bắt đầu hát theo.
Giờ đây, vì tiếng hát và tiếng dương cầm nên Penny không còn có thể nghe thấy tiếng chuyển động quanh bé nữa. Nhưng bé biết chúng vẫn đang ở đó.
Bé hít một hơi thật sâu, dứt khoát sẽ không để mất bình tĩnh vì bé biết mình đã lớn rồi.
Nhưng cái suy nghĩ đó không làm cho bé vững tin hơn. Bé lê bước đến cầu thang, tay cầm cái túi đựng sách, tay kia vươn ra phía trước như người mù. Đến bậc thang đầu tiên, bé ngước mắt lên. Hoàn toàn tối đen.
Ở tầng trên, cô March vẫn đánh đàn, đệm thêm tiếng hát của bọn trẻ.
Penny nhấc chân định bước lên thì phía bên kia lấp lánh một đôi mắt, trôi nổi trong khoảng không. Dù cho Penny biết đôi mắt ấy hẳn phải của con vật giống như mèo nhưng không phải mèo. Bé vần thầm mong phải chi nó thật sự là mèo thì tốt biết mấy. Đôi mắt ấy rất to, rất sáng như thứ ánh sáng siêu nhiên. Thứ ánh sáng này có một màu sắc rất ma quái: trắng bạc như ánh trăng với chút màu xanh bạc. Đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn bé, thật hung ác.
Penny rút chân lại. Ở đầu cầu thang, con vật đang di động.
Penny lùi lại, con vật bây giờ đã xuống đến lưng chừng cầu thang và vẫn tiếp tục xuống nữa. Penny bỗng thấy mắc tiểu. Bé tựa người vào hàng kệ và khép chặt hai đùi.
Penny nhìn thấy có cái gì đó ở bên phải: một tia sáng dịu, một ánh chớp, một đốm đỏ sục sôi, một sự chuyển động. Điều này làm bé không còn theo dõi đôi mắt con vật đang xuống cầu thang nữa. Bé đảo mắt nhìn căn phòng tối om ... và liến ngay sau đó, cảm thấy ân hận.
Những đôi mắt.
Những đôi mắt trắng bạc.
Căn phòng tối om đầy ngập những đôi mắt trắng bạc, rực sáng trên sàn nhà, cách bé khoảng một thước. Chúng đang nhìn bé từ các kệ sách, từ cái bàn giữa phòng và từ những nơi khác nữa. Một số chạy lăng xăng lui tới, số khác lại đứng im trong khi một số khác nữa từ từ lướt về phía bé. Những đôi mắt nhìn chăm chăm, không hề chớp.
Con vật xuất hiện một phút trước đây ở đầu cầu thang giờ đã xuống đến bậc thang cuối.
Giờ đây nó đã xuống đến tầng hầm rồi nhẹ nhàng tiến về phía Penny, dừng lại rồi nhìn bé chằm chằm.
Penny không thể lùi thêm được nữa vì vai cô bé đang áp sát vào kệ sách. Đột nhiên, bé nhận ra tiếng nhạc đã dứt, ít giây im lặng trôi qua.
Không thể chậm trễ, bé há miệng kêu cứu, nhưng tiếng nhạc đã lại vang lên. Bây giờ, tuy mắt đã quen với bóng tối, nhưng Penny vẫn không thể thấy rõ chúng. Bé không thể biết chúng có nanh vuốt hay không, bé chỉ có thể nhìn thấy những cặp mắt đe dọa, bất động, trong đó đang nhảy múa một ngọn lửa trắng bạc.
Ở phía tay phải bé, những con vật khác bắt đầu di động, hầu như theo cùng sự chuyển động và cùng hướng đến một mục tiêu duy nhất.
Penny nhìn chúng, cổ họng thắt lại, tim đập dồn dập. Bé nghĩ thầm: bọn chúng đang tiến về phía mình!
Hai con vật nãy giờ ở trên bàn, giờ đã nhảy xuống đất. Penny hét thật to. Ở tầng trên tiếng nhạc vẫn không ngừng, và không ai có thể nghe thấy tiếng kêu của bé.
Tất cả các con vật đều đã tập hợp lại, ngoại trừ con đang đứng ở chân cầu thang. Đôi mắt chúng lấp lánh tựa như kim cương trên nền nhung đen.
Chúng bất động và chờ đợi.
Penny nhìn về phía cầu thang. Con vật đứng một mình ở đó bắt đầu di chuyển, nó không hướng về phía Penny mà là hướng về phía bầy thú.
Bây giờ lối lên cầu thang đã trống. Penny thầm nghĩ, chỉ là trò xảo trá thôi.
Nhưng rõ ràng không có con vật nào chắn lối lên cầu thang nữa và bé có thể leo nhanh lên.
Bọn trẻ vẫn đang hát theo nhạc. Penny liền chạy ào về phía cầu thang. Bé tưởng chừng bầy thú sẽ cắn vào gót chân bé, bám vào người bé làm cho bé phải ngã quỵ. Vì quá vội, bé vấp phải bậc thang, bé liền bám lấy lan can và tiếp tục chạy lên. Cuối cùng bé đã lên được đến đầu cầu thang. Bé mò mẫm quả đấm cửa rồi thoát ra hành lang. Đèn sáng trưng. Thoát rồi! Bé đóng cửa tầng hầm lại, và tựa lưng vào đó, thở dốc.
Hành lang vắng tanh.
Bé cảm thấy choáng váng. Không còn có thể đứng vững nữa, bé ngồi bệt xuống. Một lúc sau, bé dần bình tĩnh và lấy lại sức, đầu óc cũng sáng suốt hơn. Bé thắc mắc về những con vật nhỏ đáng ghê tởm đó. Chúng từ đâu ra và chúng muốn gì ở bé?
Bé biết chúng hoàn toàn có thật chứ không phải ở trong truyện cổ tích. Nhưng nếu bé kể ra chuyện này, sẽ chẳng ai tin. Nếu kể lại cho cô Quillen hay bố, họ sẽ tưởng rằng bé chỉ muốn gây sự chú ý và muốn được thương xót. Họ sẽ cho rằng bé vẫn chưa vượt qua được cú sốc khi mất mẹ. Dù cho quả thật suốt vài tháng sau khi mẹ qua đời, bé đã trải qua một đoạn thời gian khá tồi tệ, với tính tình khi thì cáu kỉnh, khi thì hoảng loạn, khiếp sợ. Trong khoảng thời gian đó, bé cần có người chăm sóc. Bây giờ nếu kể ra chuyện dưới tầng hầm, họ sẽ đưa bé đến gặp bác sỹ tâm lý mất! Họ sẽ quan tâm yêu thương, chiều chuộng bé, nhưng họ sẽ không tin những gì bé nói.
Cho đến khi họ tận mắt nhìn thấy.
Hoặc, cho đến khi quá muộn.
Hoặc họ sẽ tin bé một lúc nào đó, nhưng có khi lúc ấy bé đã chết rồi cũng nên.
Bé biết sớm muộn gì chúng cũng sẽ tìm cách giết bé. Tuy không hiểu nguyên nhân, nhưng bé biết chúng cực kỳ thù ghét bé. Dù cho bây giờ chúng chưa làm hại bé, nhưng rồi chúng sẽ tàn bạo hơn. Đêm qua con vật trong phòng bé chỉ làm hư cây gậy bóng chày, nhưng sáng nay chúng dám cắn nát mọi thứ trong tủ đồ của bé. Và mới đây, chúng còn dám xuất hiện và dọa bé nữa.
Không biết sẽ còn trò gì nữa đây?
Chắc sẽ tồi tệ hơn thôi.
Đám súc vật đó xem chừng rất thích thú trước sự khiếp đảm của bé. Chúng sẽ tái diễn cái trò đó, tựa mèo vờn chuột, cho đến khi thấy chán. Và lúc đó ...
Bé rùng mình và thầm nghĩ, mình sẽ làm gì đây?