Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Chương 8
C
ho nó chúi đầu về phía trước, – Caro ra lệnh. – Như thế. Nếu chị để đầu nó hơi hất lên, người ta sẽ có cảm giác rằng nó đang cười đấy.
Lucy làm theo, nó cho ngài Wood gật đầu liên tục trên hai đầu gối mình.
— Đừng làm nó há ngoác mồm ra như thế. – Caro nói tiếp.
— Cả hai chị em bị điên hết rồi. – Alice, bạn của Caro nhận xét.
— Trông chẳng ra cái thể thống gì cả. – Colin vừa nói vừa cười.
Cả bốn đứa đều đang ở dưới bóng cây tiêu huyền già trong vườn nhà Lafaye. Đó là buổi chiều ngày thứ bảy, thời tiết nóng nực, mặt trời đang chói chang trên nền thời xanh nhạt. Con Cookie cũng có mặt ở đấy. Nó quẫy đuôi như hóa dại, mũi chúi xuống đất khịt khịt chẳng hiểu ngửi cái gì.
Lucy đang ngồi trên một cái ghế gập, hai chân chống vào thân cây, ngài Wood đặt trên hai gối, Caro và Alice khoanh tay đứng nhìn nó biểu diễn. Mắt chúng nheo lại ra vẻ rất tập trung. Colin thì đang nằm ngửa trên bãi cỏ, hai tay để dưới đầu, miệng đang nhấm nhấm một ngọn cỏ thật dài.
Lucy cố chứng tỏ tài năng nói tiếng bụng của mình. Nhưng Caro lại liên tục làm trò biểu diễn của nó phải gián đoạn để “cố vấn” cho nó một số kỹ thuật. Và khi nào không đưa được ra những lời khuyên. Caro lại liếc mắt nhìn đồng hồ với vẻ sốt ruột. Nó không muốn việc tới biểu diễn ở lễ sinh nhật Anne bị muộn.
— Dù sao cậu cũng thật kỳ cục. – Alice nói với Caro.
— Tớ cũng chỉ cần thế. – Caro trả lời. – Tớ rất vui sướng khi có Clac-Clac bên cạnh. Hơn nữa, tớ cũng sẽ kiếm được khối tiền. Có khi sau này, chưa biết chừng tớ sẽ trở thành một ngôi sao nữa ấy chứ!
— Nhưng dù thế nào thì ở trường, mọi người vẫn cứ nghĩa rằng hai chị em cậu đều là những đứa con gái kỳ cục. – Alice vừa nói vừa vung tay đuổi ruồi.
— Chúng nghĩa cái gì mặc chúng! – Caro cái lại. – Thế chúng không kỳ quặc chắc?
— Sau đó, – Caro lại quay sang phía cô chị. – Em vẫn thấy môi chị mấp máy như thường.
Lucy ngước mắt lên trời:
— Em không buông tha cho chị được sao? Suốt từ sáng tới giờ em cứ bám lấy chị là thế nào!
— Em chỉ muốn giúp đỡ chị thôi. Việc gì chị cứ phải hung hăng như vậy. Nếu chị thực sự muốn góp vui trong các ngày hội, thì chị hãy nên cải tiến trò chơi của mình đi.
Lucy đặt lại con búp bê cho nó nằm trên đầu gối.
— Chị không sao tìm được những sưu tập các mẩu chuyện khôi hài. – Nó nói giọng tội nghiệp. – Thế em đã tìm những đoạn khôi hài ấy ở đâu ra?
Caro bĩu môi khinh khỉnh. Nó hất ngược mái tóc dài ra sau rồi mới trả lời:
— Em tự sáng tác ra đấy.
— Thì chính cậu cũng đã đủ là một đoạn kịch hài hước rồi còn gì. – Colin chế giễu.
— Thế còn cậu, tại sao cậu không lôi con rối của mình ra đây? Cậu không muốn tập luyện trước buổi lễ sinh nhật à? – Alice quay sang hỏi Caro.
— Chẳng cần. Tớ đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi. Không cần thiết phải làm đi làm lại nhiều quá, như vậy sẽ không tốt.
Lucy cười ầm lên như muốn chế nhạo cô em.
— Sẽ có rất nhiều phụ huynh tới xem Clac-Clac và tớ biểu diễn. – Caro tiếp túc nói mà không để thời gian cho cô chị kịp tuôn ra những lời châm biếm. – Nếu bọn trẻ con cảm thấy vui thích, thì thế nào họ cũng sẽ mượn tớ tới góp vui cho các ngày lễ của họ.
Alice nói đế theo:
— Lucy và cậu, cả hai đứa chắc sẽ trở thành một trò hề hoàn hảo. Điều đó mới thực sự hay chứ!
— Úi chà! Nếu thế thì thành ra bốn con rối còn gì! – Colin reo lên.
Alice bụm miệng cười một mình.
— Như thế thì cũng đâu có gì tệ hại đâu. – Caro nói.
Rồi nó nói thêm.
— Chỉ cần ngay sau khi Lucy đã sẵn sàng.
Lucy hít một hơi thật sâu để chuẩn bị đốp chát lại cô em gái. Nhưng nó chưa kịp thốt ra một lời nào thì Caro đã giật ngay lấy ngài Wood từ tay nó.
— Em sẽ chỉ cho chị một vài mẹo của em. – Caro vừa nói vừa đặt một chân lên cái ghế gấp của Lucy trước khi đặt ngày Wood lên đầu gối. – Trước hết, chị phải giữ cho nó thẳng hơn, như thế này này.
— Ơ, này, trả chị đây! – Lucy hét lên và giơ tay đòi lại.
Nhưng vừa lúc đó, ngài Wood đã bất ngờ quay đầu đi và nhìn thẳng vào mắt nó.
— Mi là đồ vô dụng! – Con rối lải nhải bằng một giọng khàn khàn.
— Hả? – Lucy lùi lại vì ngạc nhiên.
— Mi hoàn toàn là đồ vô tích sự! – Ngài Wood nhắc lại đúng bằng cái giọng như vừa rồi.
— Caro! Như thế là đủ rồi đấy!
Colin và Alice cùng há hốc miệng ra vì kinh ngạc.
— Đồ ngu ngốc tồi tàn! Cút đi! Cút ngay đi, đồ bẩn thủi!
— Sao lại thế nhỉ? – Colin lẩm bẩm.
— Caro, đủ rồi đấy! – Lucy gào lên.
— Em có làm gì đâu! – Caro run run cãi lại.
Đôi mắt nó mở tròn ra vì sợ hãi.
— Chị Lucy, em không hề làm gì cả! Chính… chính nó nói đấy chứ!